Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 107: Anh nhất định sẽ sống lâu hơn em

Trước Sau
Dạ Mặc Nhiễm ngủ thẳng đến nửa đêm bị đói tỉnh, Phương Cẩm cảm giác được cậu tỉnh liền mở to mắt nhìn cậu “Đói bụng sao? Muốn ăn gì anh đi lấy”.

Dạ Mặc Nhiễm ở trong lòng Phương Cẩm cọ cọ, thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi “Kia còn không bằng em lấy từ trong không gian ra”.

Dạ Mặc Nhiễm từ trong không gian lấy ra một trái dưa hấu nhỏ, sau khi cắt ra lại lấy thêm cái muỗng, Phương Cẩm ngồi xuống ôm lấy cậu, Dạ Mặc Nhiễm tựa vào trong lòng anh sau đó là anh một miếng em một miếng (◜௰◝)

Tự mình ăn hai miếng lại uy cho Phương Cẩm một miếng, rất nhanh liền ăn hết một nữa, một nữa còn lại cậu ăn thêm mấy miếng nữa liền dưa hết cho Phương Cẩm, tựa vào trong lòng anh chờ anh ăn xong “Cẩm, nếu tang thi giết mãi cũng không hết thì phải làm sao bây giờ? Nếu có một ngày con người cũng bị tuyệt chủng giống như khủng long thì phải làm sao bây giờ? Nếu chúng ta quay về thành phố B thì lập tức tìm người điều chế ra một loại thuốc có thể để chúng ta chết trong lúc ngủ được không? Em không muốn bị tang thi ăn thịt”.

“Được”.

Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ “Đồng ý nhanh như vậy, em còn tưởng anh sẽ nói chúng ta nhất định sẽ cố gắng sống thật lâu chứ”.

“Sẽ không”.

Dạ Mặc Nhiễm khó hiểu ừ một tiếng “Cái gì sẽ không?”.

Phương Cẩm nhìn vào mắt người trong lòng “Nếu sống mà quá thống khổ, anh sẽ không yêu cầu em tiếp tục sống”.

Dạ Mặc Nhiễm có chút mệt mỏi, mí mắt ngày càng nặng “Còn anh?”.

“Đi cùng em”.

Kéo tay Phương Cẩm qua, đem tay mình đặt vào trong tay anh “Anh phải hứa với em, mặc kệ là đi đâu anh đều phải ở bên cạnh em, cho nên trước khi anh chết nhất định phải giết em, em không muốn trở thành người bị lưu lại, Cẩm…đừng để em phải sống một mình, em nhất định sẽ rất thống khổ, rất thống khổ”.

“Được, anh hứa với em, nhất định sẽ không để một mình em lưu lại, anh nhất định sẽ sống lâu hơn em”.

Sáng sớm Tá Thỉ bận rộn trong phòng bếp, trong căn phòng này không có điện cũng không có nước, mà thức ăn trong bao Dạ Mặc Nhiễm đưa ra có một số loại đặc biệt. Rau dưa, trái cây đều còn tươi, số thức ăn này trong thời buổi hiện tại còn quý hơn cả thịt rồng.

Chờ Dạ Mặc Nhiễm đi xuống mọi người đều đã có mặt đầy đủ trong phòng khách, ánh mắt Dư Vi sưng hồng như trái đào, nhưng cũng xem như là tạm chấp nhận sự thật rồi. Ngay từ đầu nàng vốn đã không có cảm giác an toàn, Dạ Mặc Nhiễm hoàn mỹ đến nổi nàng cứ nghĩ cậu giống như là ngọn gió, mãi mãi cũng không thể nắm trong tay. Nếu không phải vì suy nghĩ này, hôm sinh nhật nàng cũng sẽ không say đến như vậy, mất đi chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tá Thỉ mang bữa sáng đều đặt trên bàn “Anh Cẩm, Nhiễm thiếu gia, bữa sáng đều đã chuẩn bị xong rồi”.



Dạ Mặc Nhiễm từ cầu thang đi xuống trực tiếp ngồi vào bàn ăn, Phương Cẩm luôn đi theo sau cậu cũng ngồi xuống bên cạnh. Tiểu Võ đã sớm chờ không kịp vội vàng từ ghế sô pha nhảy xuống chạy đến ben bàn ăn, Tá Thỉ kéo lại tiểu Võ giống như đang bắt lấy con chó nhỏ “Cậu là quỷ đói đầu thai sao, lần sau tôi sẽ bỏ thuốc diệt chuột vào thức ăn, độc chết cậu”.╭ (╰_╯)╮

Tiểu Võ vừa ăn trái cây vừa trừng mắt con người lòng dạ đen tối này, Lí Băng Băng, Hình Dao, Lan Dương đều đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, bọn họ cảm thấy thật khác thường, nhưng cũng rất ăn ý đều không hỏi gì. Những người trên ghế sô pha nhìn thức ăn trên bàn, nào là rau dưa, nào là trái cây, còn có cả nước trái cây cũng sữa tươi, vào thời điểm mạt thế này thì những thức ăn trên bàn cũng không khác gì bữa tiệc mãn hán*.

Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn sang bên kia, tuy rằng là bọn họ phản bội cậu trước, nhưng cậu lại không hề hận bọn họ. Tốt xấu gì cũng là tình cảm nhiều năm, Dạ Mặc Nhiễm cũng không đành lòng “Tá Thỉ, đem một ít thức ăn đưa cho bọn họ đi”.

Tá Thỉ nhìn qua Phương Cẩm rồi mới đứng lên đi vào phòng bếp lấy một ít thức ăn ra đưa cho bọn họ “Cái này Nhiễm thiếu gia kêu tôi đưa cho các người”.

Kha Địch Ân nhìn Dạ Mặc Nhiễm vẫn đang cúi đầu ăn không nói gì, nở nụ cười có chút chua xót “Dạ, xin lỗi cậu,còn có…cám ơn”

Dư Vi vẫn không dám nhìn Dạ Mặc Nhiễm vừa ăn vừa im lặng khóc, Kha Địch Ân im lặng không nói gì đưa khăn tay cho cô. Ba người còn lại thì Mạc Đốn có vẻ hoạt bát nhất vừa ăn vừa hỏi Kha Địch Ân “Địch Ân, bạn của cậu có phải là không gian dị năng giả hay không? Nếu không bây giờ làm sao còn có mấy món này để ăn?”.

Kha Địch Ân lắc đầu “Cậu lo ăn đi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi”.

Mạc Đốn nhún nhún vai tiếp tục ăn, Dạ Mặc Nhiễm ăn xong đi loanh quanh phòng một chút, kéo bức màn ra nhìn bên ngoài cảm thấy có chút kỳ quái “Cẩm, anh có phát hiện là tang thi không dám lại gần chổ này hay không?”.Phương Cẩm gật gật đầu, chuyện này anh đã sớm phát hiện ra, nhưng anh muốn để cho Dạ Mặc Nhiễm nghỉ ngơi thêm một chút rồi tính tiếp nên vẫn chưa nói. Dạ Mặc Nhiễm quay về sô pha ngồi xuống, tự nhiên tựa vào người Phương Cẩm “Địch Ân, các người bị kẹt lại trong này lâu như vậy, không có tang thi xông vào đây hay sao?”.

Kha Địch Ân lắc đầu “Không có, nếu không phải mỗi lần ra ngoài xem xét vẫn thấy một hai tên tang thi, bọn tôi còn tưởng chỗ này không có tang thi đó, không biết vì sao bọn chúng không tấn công vào đây, bọn tôi cũng không có biện pháp nào để thoát ra ngoài”.

Dạ Mặc Nhiễm gối đầu lên đùi Phương Cẩm im lặng nữa ngày cũng không nói gì, tiểu Võ nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy Lan Dương vẻ mặt có chút âm trầm nói “Chỗ này có phải là có cái gì đó ma quái hay không? Cho nên tang thi mới không dám đi xông vào?”.

“Tiểu Võ”.

“Sao?”.

Tiểu Võ vội vàng quay đầu nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Hôm qua có bao nhiêu tang thi đuổi theo phía sau chúng ta?”.

Tiểu Võ cố gắng nhớ lại, rồi lại đếm a đếm. Tá Thỉ liền trực tiếp trả lời “Khoảng năm, sáu tên”.



Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu đứng lên mở cửa đi ra, Phương Cẩm vĩnh viễn đều đi bên cạnh cậu. Tá Thỉ cũng tiểu Võ vội vàng đuổi theo. Kha Địch Ân muốn cản Dạ Mặc Nhiễm lại “Dạ, cậu định làm gì? Cho dù chỉ có năm sáu tên tang thi, nhưng chúng ta cũng không thể toàn bộ ứng phó, ở đây còn có bốn nữ sinh”.

Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn “Sau đó thì sao? Thức ăn của các người còn lại được bao nhiêu? Có thể chịu đựng được bao lâu?”.

Nói xong cậu mở cửa đi ra ngoài, cậu đứng trong sân quan sát tình hình bên ngoài. Những tang thi này nhìn thấy trong sân có người cũng chỉ có đứng đó rít gào, không có xông lên, rõ ràng chính là không dám xông lên.

Dạ Mặc Nhiễm quan sát tình hình xung quanh, ngoại trừ những dây thường xuân bò đầy trên tường thì xung quanh căn phòng này cũng không thấy có gì đặc biệt. Đám người tiểu Võ cũng phát hiện ra chuyện này “Mặc Nhiễm bọn chúng rốt cục là đang sợ cái gì? Có phải là do cây cối ở đây không? Lần trước…lần trước…Tào Bân cũng là…”

Tiểu Võ nói đến một nữa liền dừng lại cũng không tiếp tục nói nữa, Tá Thỉ cùng Phương Cẩm cũng biết chuyện kia “Tiểu Võ, dùng hỏa cầu về phía đám dây leo kia thử xem”.

Tiểu Võ lập tức dùng dị năng phát ra công kích với đám dây leo, nhưng không giống với lần trước đám dây leo sẽ chạy trốn, chúng đều giống như những dây leo bình thường đều bị đốt thành tro. Lí Băng Băng cùng Hình Dao cũng đi ra ngoài xem tình huống “Chắc nơi này sẽ không có loại trùng gì đó chứ?”.

“Chắc là không”. Lan Dương tuy không xác định chắc chắn, những vẫn có thể phỏng đoán được “Bất luận là trùng hay là cây đều sẽ ăn thịt người, những bọn họ đã ở đây trong suốt một tuần mà vẫn sống rất tốt, nên sẽ không có quan hệ đến những thứ kia, chỉ là không biết nơi này còn có nguy hiểm nào khác hay không”.

Dạ Mặc Nhiễm nhắm mắt lại thông qua tinh thần lực dò xét toàn bộ phòng ở, cậu muốn xem ở chỗ này có điểm nào bất thường hay không.

_________

Tiệc Mãn Hán: là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Quốc. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo được kết hợp tự nhà thanh và nhà hán. Đợt tiệc này được tổ chức trong 3 ngày với 6 bữa tiệc, với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất tuyệt đối cũng có 108 món. Sau khi xem trước số món. Đại tiệc được chia ra tiệc trong cung và ngoài cung dành cho vua và các quan chức cấp khác nhau, trong đó tiệc nội cung dành cho hoàng gia và quan lớn, trong đó có quan Hán trên nhị phẩm.

Ảnh minh họa:

(Nguồn từ wikipedia và mafengwo)

___________________

Ngẫu Hồ hôm nay chỉ có thể gởi đến mọi người một chương thôi *cắn khăn*…cả ngày nay không có hột cơm vào bụng… đói chết Hồ goy…*nằm bẹp*..

Trí nhớ con cá vàng: Hồ lão phải ăn đi a

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau