Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 143: Số mệnh
Dạ Mặc Nhiễm ngủ đến ngày hôm sau mới thức, Dạ Mặc Nhiễm muốn ngồi dậy nhưng toàn thân không còn tí sức lực nào nữa. Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi vào lòng mình đem một gói dị năng thạch thật to để vào tay cậu. Dạ Mặc Nhiễm cười nhìn vào món đồ trong tay.
“Cẩm, em đã tìm anh khắp nơi nhưng vẫn không thấy anh, em thật sự rất sợ hãi, thật may quá, em đã tìm được anh rồi”.
“Cần bao nhiêu dị năng thạch mới khôi phục được?”.
Dạ Mặc Nhiễm mở túi đựng dị năng thạch ra thấy có hơn mười viên, nhắm mắt lại dùng dị năng hòa tan tinh thạch, thấy dị năng thạch biến mất trong tay Dạ mặc Nhiễm, nhưng lo lắng trong lòng Dạ Mặc Nhiễm không giảm đi được một nữa. Dạ Mặc Nhiễm cười vuốt đôi mày đang nhíu lại của Phương Cẩm.
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? số lượng tang thi bên ngoài không ít đâu, nhưng mà chắc là Thư Vĩ sẽ nói cho cậu của em, sau đó cậu sẽ đến đây cứu viện chúng ta”.
Phương Cẩm gật đầu nói “Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ nghĩ cách”.
“Cẩm, nếu anh thực sự có biện pháp thì đã không ở đây để em tìm thấy”.
Dạ Mặc Nhiễm có chút khó chịu nhíu mày, Phương Cẩm vội vàng ôm cậu, Dạ Mặc Nhiễm cười cười với Phương Cẩm “Em không sao”.
Dạ Mặc Nhiễm tựa người vào vai Phương Cẩm “Đừng lo lắng, em nghỉ ngơi một chút sẽ không sao”.
Phương Cẩm nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ thâm trầm cùng đau lòng, nhìn Phương Cẩm như vậy Dạ Mặc Nhiễm nhịn không được ngẩn đầu lên hôn môi Phương Cẩm trao đổi hơi thở lẫn nhau, Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới thật sự an tâm.
“Cẩm, trên đường em tới đây tìm anh, em đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, em phát hiện chúng ta còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, em chưa từng nghe anh hát, em cũng chưa từng xuống bếp nấu cho anh ăn, em muốn học đan áo len như vậy em có thể đan áo cho anh mặc, một chiếc áo len màu đen, cổ cao, anh mặc vào chắc chắc rất đẹp mắt”.
Phương Cẩm gắt gao ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm tựa vào lòng Phương Cẩm viết vào lòng bàn tay anh.
[Trong không gian có xe, có thể chở được khoảng mười người].
Phương Cẩm nắm lấy tay Dạ Mặc Nhiễm “Đừng quan tâm, đã có anh”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu nhắm mắt tựa vào lòng anh nghỉ ngơi, chung quanh kho hàng được bao bọc bằng sắt, không có cửa kính, nên không gian có chút u tối ẩm thấp. Dạ Mặc Nhiễm nhìn những người ở trong kho hàng, cậu đã quên không khí trong kho hàng đại khái chỉ có thể duy trì mười mấy tiếng, khi bọn họ sắp tuyệt vọng thì bên ngoài kho hàng nghe thấy tiếng tang thi kêu rên cùng tiếng súng kịch liệt. Mọi người bên trong đều kích động vội vàng đứng lên, Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đứng lên.
“Em vào không gian đi”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Em vào không gian rồi anh cũng đâu mang em đi theo được, chẳng lẽ anh muốn bỏ em ở lại đây?”.
Phương Cẩm trong lòng suy nghĩ vào không gian có vẻ an toàn hơn, nhưng lại không nghĩ tới không gian không thể di chuyển, mày rất nhanh nhíu lại, nhíu đến nỗi có thể giết chết ruồi muỗi, Dạ Mặc Nhiễm ôm cổ Phương Cẩm hôn mấy cái “Anh yên tâm đi, em không sao đâu, bây giờ em bảo hộ anh cũng không thành vấn đề”. ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm không nhìn Dạ Mặc Nhiễm, nhưng bàn tay nắm lấy tay cậu chưa từng buông ra.
“Mở cửa đi, bên ngoài đã an toàn rồi, chúng tôi là quân đội của chính phủ, người ở bên trong có thể đi ra”.
Những người đứng gần cửa vội vàng mở cửa, bên ngoài có năm chiếc xe tăng và hơn mười chiếc xe quân dụng, Thư Vĩ đứng trên xe tăng ngoắc ngoắc Dạ Mặc Nhiễm.
“Mặc Nhiễm, cậu xem tôi có lợi hai hay không, tôi cảnh cáo cậu sau này không được chê tôi vướng tay vướng chân nữa, nếu không tôi sẽ làm thịt cậu”.╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm hướng về phía Thư Vĩ cười cười, vừa ra khỏi kho hàng liền lảo đảo xém té ngã, Phương Cẩm đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm lo lắng nhìn cậu. Dạ Mặc Nhiễm xoa trán vẻ mặt khó chịu, Phương Cẩm liền ôm cậu đi về phía xe tăng. Dạ Mặc Nhiễm vội cản Phương Cẩm lại.
“Cẩm, phía sau kho hàng là chổ nào?”.
Phương Cẩm lắc đầu “Đi về trước đi, anh sẽ cho người đi kiểm tra sau”.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ vừa rời khỏi kho hàng một chút liền cảm thấy như có sức mạnh nào đó đang hút lấy năng lượng của mình cảm giác rõ ràng nhất là ở mi tâm, cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Cẩm, em cảm thấy phía sau kho hàng có thứ gì đó liên quan đến không gian của em, Cẩm, chúng ta đi nhìn xem được không?”.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm lại trầm mặc trong chốc lát, hơn nữa ngày mới gật đầu đồng ý, Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới từ trên người Phương Cẩm xuống.
“Thư Vĩ, cậu dẫn mọi người đi về trước đi, tối nay tôi sẽ đi tìm cậu”.
“Cậu muốn đi đâu? sao không về chung với tôi?”.
“Tôi muốn xác định một số việc”.
Tiểu Võ vội vàng chạy đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm “Tôi ở lại đây đi cùng cậu, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
“Còn có tôi nữa, anh Cẩm, em cũng muốn ở lại”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Thư Vĩ nói “Thư Vĩ, khi đến đây cậu có để ý phía sau kho hàng có chỗ nào kỳ lạ hay không?”.
Thư Vĩ nhìn về phía bên kia trả lời “Không có, không gian có chút u ám, nhưng mà không có tang thi”.
“Được rồi, cậu đi về đi”.
Nói xong liền cùng Phương Cẩm đi về phía sau, Thư Vĩ cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị những người đi theo mời quay về. Dù sao dị năng của Dạ Mặc Nhiễm tiểu Võ và Tá Thỉ đều đã biết nên cũng không cần thiết giấu giếm, với lại có thêm hai người cũng thuận tiện hơn. Nhưng Dạ Mặc Nhiễm dùng tinh thần lực để tìm kiếm hơn nữa ngày cũng không tìm thấy thứ tạo cho cậu cảm giác kỳ lạ kia, đang định quay về thì cảm giác kỳ lạ đó lại tới, giống như mỗi lẫn cậu muốn rời đi thì cảm giác đó sẽ muốn giữ cậu lại, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên nghĩ đến quỷ, đó là thứ Dạ Mặc Nhiễm rất sợ a~, Phương Cẩm cảm thấy được thân thể Dạ Mặc Nhiễm đang run rẩy.
“Tiểu Nhiễm, nếu em không thoải mái chúng ta liền quay về”.
Dạ Mặc Nhiễm chân như nhũn ra “Nhưng mà, mỗi lần em muốn đi thì em lại cảm thấy có thứ gì đó đang muốn ngăn cản không cho em đi, Cẩm, anh nói xem có phải ở đây có quỷ hay không?”.
Cảm giác của Dạ Mặc Nhiễm càng ngày càng mãnh liệt, càng nghĩ càng cảm thấy không xong, cậu bắt đầu hốt hoảng sợ hãi, Dạ Mặc Nhiễm ôm ngực thở có chút khó khăn, Phương Cẩm vội vàng ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm.
“Em nhìn anh đi, ở đây không có gì cả, cái gì cũng không có, chúng ta mau rời khỏi đây”.
Nói xong liền ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm đi ra ngoài, tiểu Võ và Tá Thỉ cũng cảm thấy có chút sởn gai óc liền vội vàng chạy đuổi theo. Ban đêm Dạ Mặc Nhiễm liền nằm mơ, mơ thấy khu rừng nhỏ phía sau kho hàng, nhưng tỏng mộng cậu chỉ có một mình, trong rừng cây có chút âm u, cậu giống như bị thứ gì đó dẫn đường đi tới một nơi, sau đó cậu bị bóng tối nhắm nuốt.
_________
Ngẫu Hồ hôm nay quyết định phấn đấu xem có được 5 chương trong một buổi tối hay không *quyết tâm-ing*… cầu hoa…cầu ôm…cầu hôn…
“Cẩm, em đã tìm anh khắp nơi nhưng vẫn không thấy anh, em thật sự rất sợ hãi, thật may quá, em đã tìm được anh rồi”.
“Cần bao nhiêu dị năng thạch mới khôi phục được?”.
Dạ Mặc Nhiễm mở túi đựng dị năng thạch ra thấy có hơn mười viên, nhắm mắt lại dùng dị năng hòa tan tinh thạch, thấy dị năng thạch biến mất trong tay Dạ mặc Nhiễm, nhưng lo lắng trong lòng Dạ Mặc Nhiễm không giảm đi được một nữa. Dạ Mặc Nhiễm cười vuốt đôi mày đang nhíu lại của Phương Cẩm.
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? số lượng tang thi bên ngoài không ít đâu, nhưng mà chắc là Thư Vĩ sẽ nói cho cậu của em, sau đó cậu sẽ đến đây cứu viện chúng ta”.
Phương Cẩm gật đầu nói “Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ nghĩ cách”.
“Cẩm, nếu anh thực sự có biện pháp thì đã không ở đây để em tìm thấy”.
Dạ Mặc Nhiễm có chút khó chịu nhíu mày, Phương Cẩm vội vàng ôm cậu, Dạ Mặc Nhiễm cười cười với Phương Cẩm “Em không sao”.
Dạ Mặc Nhiễm tựa người vào vai Phương Cẩm “Đừng lo lắng, em nghỉ ngơi một chút sẽ không sao”.
Phương Cẩm nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ thâm trầm cùng đau lòng, nhìn Phương Cẩm như vậy Dạ Mặc Nhiễm nhịn không được ngẩn đầu lên hôn môi Phương Cẩm trao đổi hơi thở lẫn nhau, Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới thật sự an tâm.
“Cẩm, trên đường em tới đây tìm anh, em đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, em phát hiện chúng ta còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, em chưa từng nghe anh hát, em cũng chưa từng xuống bếp nấu cho anh ăn, em muốn học đan áo len như vậy em có thể đan áo cho anh mặc, một chiếc áo len màu đen, cổ cao, anh mặc vào chắc chắc rất đẹp mắt”.
Phương Cẩm gắt gao ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm tựa vào lòng Phương Cẩm viết vào lòng bàn tay anh.
[Trong không gian có xe, có thể chở được khoảng mười người].
Phương Cẩm nắm lấy tay Dạ Mặc Nhiễm “Đừng quan tâm, đã có anh”.
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu nhắm mắt tựa vào lòng anh nghỉ ngơi, chung quanh kho hàng được bao bọc bằng sắt, không có cửa kính, nên không gian có chút u tối ẩm thấp. Dạ Mặc Nhiễm nhìn những người ở trong kho hàng, cậu đã quên không khí trong kho hàng đại khái chỉ có thể duy trì mười mấy tiếng, khi bọn họ sắp tuyệt vọng thì bên ngoài kho hàng nghe thấy tiếng tang thi kêu rên cùng tiếng súng kịch liệt. Mọi người bên trong đều kích động vội vàng đứng lên, Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đứng lên.
“Em vào không gian đi”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Em vào không gian rồi anh cũng đâu mang em đi theo được, chẳng lẽ anh muốn bỏ em ở lại đây?”.
Phương Cẩm trong lòng suy nghĩ vào không gian có vẻ an toàn hơn, nhưng lại không nghĩ tới không gian không thể di chuyển, mày rất nhanh nhíu lại, nhíu đến nỗi có thể giết chết ruồi muỗi, Dạ Mặc Nhiễm ôm cổ Phương Cẩm hôn mấy cái “Anh yên tâm đi, em không sao đâu, bây giờ em bảo hộ anh cũng không thành vấn đề”. ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm không nhìn Dạ Mặc Nhiễm, nhưng bàn tay nắm lấy tay cậu chưa từng buông ra.
“Mở cửa đi, bên ngoài đã an toàn rồi, chúng tôi là quân đội của chính phủ, người ở bên trong có thể đi ra”.
Những người đứng gần cửa vội vàng mở cửa, bên ngoài có năm chiếc xe tăng và hơn mười chiếc xe quân dụng, Thư Vĩ đứng trên xe tăng ngoắc ngoắc Dạ Mặc Nhiễm.
“Mặc Nhiễm, cậu xem tôi có lợi hai hay không, tôi cảnh cáo cậu sau này không được chê tôi vướng tay vướng chân nữa, nếu không tôi sẽ làm thịt cậu”.╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm hướng về phía Thư Vĩ cười cười, vừa ra khỏi kho hàng liền lảo đảo xém té ngã, Phương Cẩm đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm lo lắng nhìn cậu. Dạ Mặc Nhiễm xoa trán vẻ mặt khó chịu, Phương Cẩm liền ôm cậu đi về phía xe tăng. Dạ Mặc Nhiễm vội cản Phương Cẩm lại.
“Cẩm, phía sau kho hàng là chổ nào?”.
Phương Cẩm lắc đầu “Đi về trước đi, anh sẽ cho người đi kiểm tra sau”.
Dạ Mặc Nhiễm chỉ vừa rời khỏi kho hàng một chút liền cảm thấy như có sức mạnh nào đó đang hút lấy năng lượng của mình cảm giác rõ ràng nhất là ở mi tâm, cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Cẩm, em cảm thấy phía sau kho hàng có thứ gì đó liên quan đến không gian của em, Cẩm, chúng ta đi nhìn xem được không?”.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm lại trầm mặc trong chốc lát, hơn nữa ngày mới gật đầu đồng ý, Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới từ trên người Phương Cẩm xuống.
“Thư Vĩ, cậu dẫn mọi người đi về trước đi, tối nay tôi sẽ đi tìm cậu”.
“Cậu muốn đi đâu? sao không về chung với tôi?”.
“Tôi muốn xác định một số việc”.
Tiểu Võ vội vàng chạy đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm “Tôi ở lại đây đi cùng cậu, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
“Còn có tôi nữa, anh Cẩm, em cũng muốn ở lại”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Thư Vĩ nói “Thư Vĩ, khi đến đây cậu có để ý phía sau kho hàng có chỗ nào kỳ lạ hay không?”.
Thư Vĩ nhìn về phía bên kia trả lời “Không có, không gian có chút u ám, nhưng mà không có tang thi”.
“Được rồi, cậu đi về đi”.
Nói xong liền cùng Phương Cẩm đi về phía sau, Thư Vĩ cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị những người đi theo mời quay về. Dù sao dị năng của Dạ Mặc Nhiễm tiểu Võ và Tá Thỉ đều đã biết nên cũng không cần thiết giấu giếm, với lại có thêm hai người cũng thuận tiện hơn. Nhưng Dạ Mặc Nhiễm dùng tinh thần lực để tìm kiếm hơn nữa ngày cũng không tìm thấy thứ tạo cho cậu cảm giác kỳ lạ kia, đang định quay về thì cảm giác kỳ lạ đó lại tới, giống như mỗi lẫn cậu muốn rời đi thì cảm giác đó sẽ muốn giữ cậu lại, Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên nghĩ đến quỷ, đó là thứ Dạ Mặc Nhiễm rất sợ a~, Phương Cẩm cảm thấy được thân thể Dạ Mặc Nhiễm đang run rẩy.
“Tiểu Nhiễm, nếu em không thoải mái chúng ta liền quay về”.
Dạ Mặc Nhiễm chân như nhũn ra “Nhưng mà, mỗi lần em muốn đi thì em lại cảm thấy có thứ gì đó đang muốn ngăn cản không cho em đi, Cẩm, anh nói xem có phải ở đây có quỷ hay không?”.
Cảm giác của Dạ Mặc Nhiễm càng ngày càng mãnh liệt, càng nghĩ càng cảm thấy không xong, cậu bắt đầu hốt hoảng sợ hãi, Dạ Mặc Nhiễm ôm ngực thở có chút khó khăn, Phương Cẩm vội vàng ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm.
“Em nhìn anh đi, ở đây không có gì cả, cái gì cũng không có, chúng ta mau rời khỏi đây”.
Nói xong liền ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm đi ra ngoài, tiểu Võ và Tá Thỉ cũng cảm thấy có chút sởn gai óc liền vội vàng chạy đuổi theo. Ban đêm Dạ Mặc Nhiễm liền nằm mơ, mơ thấy khu rừng nhỏ phía sau kho hàng, nhưng tỏng mộng cậu chỉ có một mình, trong rừng cây có chút âm u, cậu giống như bị thứ gì đó dẫn đường đi tới một nơi, sau đó cậu bị bóng tối nhắm nuốt.
_________
Ngẫu Hồ hôm nay quyết định phấn đấu xem có được 5 chương trong một buổi tối hay không *quyết tâm-ing*… cầu hoa…cầu ôm…cầu hôn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất