Chương 19: Biển cả nguy hiểm
Cách quản lý căn cứ B thị khá giống với căn cứ P thị.
Người thường thì có công việc dành cho người thường, bất quá là không có máy móc di động, khiến họ đành công tác ruộng đồng, thả bò chăn dê. Nhà máy chế biến linh tinh này kia cũng cần người thường thôi, cho nên người có thể đi vào thì vẫn có công chuyện làm nhưng chỉ đủ sống tạm. Dị năng giả tiếp nhận đủ loại nhiệm vụ, điểm này thì đại khái nơi nào cũng giống nhau.
….
“Cậu là người hôm qua đi tìm Lôi lão đại hả?” Ven đường có một người đàn ông cà lơ phất phơ, cái đầu vàng chóe, mỗi khi có người đến khu phía nam nơi tập trung của dị năng giả, gã đều sẽ chặn người lại hỏi.
“…” Thì ra đám thủ hạ của Lôi lão đại đều là bộ dáng dễ trêu chọc như này sao…
Đột nhiên cảm thấy tìm đến Lôi lão đại có lẽ cũng không phải quyết định hay ho gì mấy. Cái đàn ngốc manh tạo thành đoàn đội này thật sự là đứng đầu căn cứ ư? Có loại cảm giác bị lừa gạt.
“Nè nè, hai cậu trai trẻ hôm qua đi tìm lão đại của chúng tôi ơi?” Người đàn ông cợt nhã chặn đón hai người lại. Kỳ thật tuy gã có một cái đầu vàng óng rất bắt mắt, nhưng khi đứng tắm ánh nắng mặt trời cùng với vẻ mặt trẻ con hòa chung lại thì cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
“Sao anh khẳng định là chúng tôi?”
“Lão đại nói, tìm hai người đàn ông nhìn đẹp nhất khu nam này… Ối!” Người đàn ông còn chưa có dứt lời. Đôi mắt liền dính một đấm. “Sao đánh tui hả?” Vì sao người đẹp ai cũng bạo lực như vậy nha QAQ quân sư nè, Tiểu Cảnh cũng vậy nữa, mỗi ngày lão đại đều bị đánh yêu nghen ~
“Khụ khụ…” Thẩm Sâm nhịn cười ho nhẹ vài tiếng, “Đội trưởng nhà tôi rất ghét người khác nói cậu ấy là người đẹp, xinh đẹp gì đó thôi.” Lời trong lòng chính là: ai biểu anh miệng tiện, đáng đánh.
Người đàn ông rất nhanh khôi phục đứng đắn (?): “Người mấy người muốn đã tìm được rồi, Lôi lão đại rất gấp gáp. Ý mèn ơi nói chớ mấy người đáp ứng cho ổng gì rứa? Lôi lão đại cứ nhìn Tiểu Cảnh cười cả ngày, kết quả là trên mặt vẫn luôn treo hai con mắt gấu mèo thâm sì luôn. Đừng nhìn Tiểu Cảnh yếu đuối nhu nhược, thời điểm đánh người tuyệt không nương tay, đó là đệ tử chính tông của Tiệt Quyền Đạo đó nga. Lôi lão đại lần nào cũng bị đánh bán sống bán chết à, may mắn là còn có quân sư thân yêu của nhà chúng tôi, ối trời tôi nói với hai người nè….”
Đờ mờ! Chưa nói xong nữa!
Năm người nét mặt khiếp sợ nhìn gã… Vì sao lại có người dong dài như vậy? Anh ta không phiền hả? Thật sự không phiền ư?
“Quân sư y ấy mà đến giờ còn chưa nói với tôi y tên gì nữa đó thật là đau lòng quá đi à, nhưng năng lực của y là mộc đấy…”
“Ngưng ngưng! Không phải quân sư kêu anh đến tìm bọn tôi sao? Chúng ta mau đi thôi? Bằng không quân sự sẽ giận đó.” Mục Siêu vội vàng đánh gãy cảm xúc ái mộ quân sư của đối phương.
“Đúng ha, mấy người mau đi với tôi, sao cứ đứng đực ở chỗ này hoài vậy! Đến trễ quân sư ghét tôi thì phải làm sao hả. Oa, nhiều cô gái theo đuổi tôi nhưng tôi chỉ thương một mình quân sự thôi nga, nếu thất tình… Nhưng Đại Hoàng cách vách cũng mến quân sư nữa, tôi không muốn tặng quân sư cho Đại Hoàng đâu à, nhưng Đại Hoàng là bạn tôi mừ…”
Gió bên tai Mục Siêu cứ thổi qua vù vù. Chỉ thấy Thẩm Sâm đã đem cậu kéo xa cách đầu vàng tận hơn mười mét….
…
Đứng bên ngoài lều trại của Lôi lão đại là một người đàn ông tóc dài, tuy rằng chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng một cỗ khí chất phong nhã lại nghênh diện đập tới. Khiến người khác cảm thấy anh ta càng thích hợp với trường bào nho khăn cổ trang hơn. (Xuân: nho khăn là mũ trùm trên đầu các thư sinh hồi xưa ấy)
“Quân sư, quân sư ~ tôi đem người đến nè.” Đầu vàng nhìn thấy thanh niên tóc dài thì nháy mắt vụt qua đó.
Mục Siêu nghĩ nếu đầu vàng là người khuyển biến dị thì nhất định sẽ lắc lắc đuôi. Mới nghĩ xong, liền nhìn thấy chỗ mông gã mọc ra một cái đuôi thô dài mạnh mẽ màu vàng, đỉnh đầu cũng thêm hai cái lỗ tai chó dựng đứng thẳng tắp!
Đờ mờ, thật là biến dị khuyển cơ đấy! Lắc đuôi kìa!
Sau đó Mục Siêu trông thấy người đàn ông ôn nhã như trúc lững thững vuốt đầu tóc vàng đang ngồi chồm hổm, trong mắt không nén được vẻ yêu thích… là một tên cuồng chó mà! Đầu vàng nói là không thích còn gì, tên quân sư này rõ ràng rất thích gã mừ! Chỉ trừ đối thủ là cẩu thui hen!
“Uông uông uông!” Vừa nghĩ đến chó, một chú chó màu vàng thuộc chó nhà cao cỡ một cô gái liền chạy đến cọ cọ bên cạnh quân sư, dễ dàng cọ quăng cả đầu vàng.
“Đại Hoàng, mày tránh ra! Quân sư là của tao! Chó hư! Mau tránh ra cái coi!” Đầu vàng bất mãn ôm lấy quân sư, mắng chú chó lớn.
Σ( ° △ °|||)︴thật đúng là chó ư! Cả anh cũng chẳng hay ho gì! Quân sư anh đúng là một tên mê chó mừ, nụ cười tươi tắn thỏa mãn còn chút ngượng ngùng kia là sao hử! Khiến cho tâm can nhỏ bé cầm giữ không được phải làm sao bi giờ! Còn nữa gọi bọn này tới rồi đứng đực một chỗ thì ổn hả?! Thì ra phong cách của toàn đội ngũ là như nầy ư? Còn ai bình thường hông?
“Quân sư, anh xác định muốn ôm Nhị Hoàng chùng Đại Hoàng rồi ném khách qua một bên phải không…” Một thiếu niên từ trong lều trại bước ra, chính là Tiểu Cảnh mà bọn Thẩm Sâm đã gặp hôm qua.
Đây hẳn là một người bình thường!
Nhận thức này khiến năm người cơ hồ lệ nóng tràn mi.
“Ối, xin thứ tội, không, là xin lỗi.” Quân sư vội vàng buông Nhị Hoàng biến khuyển cùng Đại Hoàng thuộc giống chó nhà ra, sửa lại quần áo cùng tóc tai có hơi rối bời. Bỏ ra đôi tay đang khoát trên người hai chú chó (?), dẫn năm người vào bên trong lều. (Xuân: có mùi xuyên không)
Mục Siêu rõ ràng đọc được trong ánh mắt của hai chú chó là sự bất mãn cùng xem thường… Loại cảm giác này có chút quái dị…
……
“Anh!” Thẩm Sâm vừa bước vào lều, một thứ đen bóng liền nhào về phía hắn! Thẩm Sâm ngây người rồi lắc mình một cái, đen bóng liền đập trúng mặt đất….
“Hu hu hu oa, A Viễn, anh trai không cần em kìa.” Thẩm Sâm nhìn đến con chim cánh cụt mập béo mà mình vừa tránh né được, cao gần nừa người, đôi mắt như đậu đen chảy ra nước mắt…
Một người đàn ông chưa từng thấy qua lập tức bước đến ôm lấy con chim cách cụt đó, Mục Siêu khẳng định, cậu nhìn thấy được gân xanh đầy trán của người đàn ông đó XD
“Đây là…?” Thẩm Sâm không rõ tình huống yên lặng nhìn người đàn ông vỗ về con chim cánh cụt khóc nức nở ở sau lưng mình.
Người đàn ông đem chim cánh cụt đặt lại trên mặt đất (thật sự không phải là ôm không nổi hả ~) vuốt đầu chú chim cánh cụt nói: “Đây là Thẩm Lộ, tôi là bạn trai của Thẩm Lộ, tên Kiều Viễn.”
Thẩm Sâm nhướn mi nhìn đến chú chim cánh cụt mà mình vừa nãy không tiếp hiện giờ đang trốn sau lưng Kiều Viễn. Đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ thương tâm, vừa thấy Thẩm Sâm nhìn nó liền lập tức giả vờ như không nhìn thấy hắn.
“Tôi làm sao biết nó là em họ của mình chứ?” Đối với thằng em bày đặt tỏ ra không thèm, Thẩm Sâm ngồi xổm xuống, vịn đầu chim cánh cụt đối diện với mình. Tình huống mười phần quái dị.
Mục Siêu bất đắc dĩ…. Vì sao vừa đến nơi này ngay cả Thẩm Sâm cũng trở nên không bình thường?
Chim cánh cụt chậm chạp, cố gắng, khó khăn đem cái cánh nhỏ duỗi về sau, sau đó chỉ thấy … không có sau đó… cánh quá ngắn căn bản là đưa không đến phía sau nha! Cái túi nhỏ của nó ở sau lưng đó QAQ
Mắt ngấn nước nhìn anh họ trước mặt. Thẩm Lô cảm thấy anh họ thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu được ý tứ của nó.
Kết quả người trước mắt bộ dáng không đành lòng nhìn thẳng Kiều Viễn rồi đứng lên nói: “Không cần chứng minh nữa, ngốc như vậy thì nhất định là Thẩm Lộ rồi, không có người khác.”
Anh họ sao anh có thể ở trước mặt em nói em ngốc mà được chứ QAQ tôi là một đứa nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu mừ… Ôi trái tim thủy tinh của tui….
Vì vậy Mục Siêu nhìn thấy chim cánh cụt yên lặng dùng cái cánh nhỏ ôm lấy nửa thân bên trái, có điều cánh quá ngắn, động tác ôm tim cũng biến thành ôm bụng… Một chú chim cánh cụt bị đau bụng… Phốc… Manh thiệt.
Kỳ thật trong túi nhỏ có một cái vòng cổ, là lễ vật mà Thẩm gia cho mỗi đứa nhỏ là con trai. Thẩm Lộ đã sớm ném vòng cổ mất tiêu, cái hiện có là do Thẩm Sâm cho cậu. Cho nên là chứng cứ chứng minh cho Thẩm Lộ.
……
“Ha ha ha ha, nó thiệt là em trai cậu ha. Tôi trước đó có tìm người hỏi qua, tiểu tử kia liền ôm con chim cánh cụt này đến, lão tử còn nghĩ sẽ ăn thịt chim cánh cụt nữa đó! Ha ha ha ha ha….” Trong lều quẩn quanh tiếng cười hào phóng của Lôi lão đại.
“Chát” Tiểu Cảnh một giây trước đang nói chuyện với quân sư liền tát vào đầu Lôi lão đại một cái rồi lại tiếp tục nói chuyện với quân sư. Rõ ràng là đã phối hợp rất nhiều lần! Hoàn toàn không chệch đi đâu được.
Quân sư dường như muốn vén gì đó lên để ngồi xuống, nhưng tay đưa ra đến một nửa liền phát hiện quần áo của mình không đúng, ho nhẹ một tiếng, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt ửng đỏ bắt đầu nói: “Hôm nay thỉnh các vị đến đây, thứ nhất là để huynh đệ hai người đoàn tụ, nhì là vì chúng tôi cần năng lực của năm vị.”
“Hôm nay chúng tôi nhận được một nhiệm vụ, nhưng nếu là lực lượng của chúng tôi, hoàn thành nó có chút khó khăn. Căn cứ tuyên bố nhiệm vụ đi tìm kiếm nhân viên ở sở nghiêm cứu trên đảo nhỏ, nhiệm vụ này đã nhiều đội ngũ tiếp nhận, nhưng cuối cùng xác định lại là Lôi Đình bọn tôi, Phệ Huyết ở phía đông chính là đối thủ cạnh tranh của Lôi Đình, Tia Chớp…”
Mục Siêu chú ý, khi quân sư nói đến Tia Chớp, ánh mắt của Lôi lão đại trở nên rét căm căm, xem ra hai đội ngũ đã từng có chuyện gì đó.
“Nhiệm vụ này có thể thấy được ít nhất là cấp S. Theo chúng tôi biết, Phệ Huyết có hai dị năng giả cấp ba, Tia Chớp có có ba dị năng giả cấp ba, nà chúng tôi, chỉ có hai dị năng giả cấp ba là Hoàng Phong cùng Lôi Đình, việc này đối với chúng tôi là vô cùng bất lợi.”
“Sao các người nghĩ là chúng tôi có thể giúp đỡ Lôi Đình?” Thì ra Lôi lão đại tên Lôi Đình, còn dùng tên mình đặt tên cho đội ngũ … Thật là tự kỷ quá mà….
“Nếu như các người đáp ứng giúp chúng tôi một tay, đương nhiên, phần thưởng về sau đều ấn theo đầu người mà phân phối. Tôi sẽ nói với các cậu.” Quân sư mỉm cười, không lộ dấu vết nhìn thoáng về phía Hoàng Phong, Hoàng Phong đang có chút lo lắng lập tức ngồi về chỗ của mình.
Thẩm Sâm sâu xa suy nghĩ hồi lâu, “Được.”
“Ánh mắt của tôi, có thể nhìn thấy cấp bậc của mọi người. Một đội năm người đều là cấp ba, nghĩ rằng không có đội ngũ nào thích hợp hơn mọi người nữa.” Quân sư ôn nhuận cười. Khiến người khác một điểm chán ghét cũng không dậy nổi.
“Giờ thì nói đi, vì sao lại là nguy hiểm cấp bậc S.” Thẩm Sâm nhìn thẳng quân sư, đồng thời cảm thấy địch ý đến từ cái nhìn chăm chú bên trái. Chỗ đó là vị trí của Hoàng Phong.
Quân sư xoa cằm, “Kỳ thật cấp trên để là khó khăn cấp A, nhưng sau trận mưa đỏ, động vật ở biển đều trở nên lớn mạnh hơn nhiều, chúng tôi từng nhìn thấy một con cua giết chết hai dị năng giả cấp một. Ngay tại bờ biển. Cho nên chuyến hành trình đi ra đảo lần này nhất định không đơn giản như cấp cao tầng nói đâu. Chỉ đã lên bờ thôi thì cũng đã có rất nhiều loại động vật rồi. Hải vực ở B thị rất phong phú, hơn nữa dường như còn có không ít đã biến dị dung hợp, nhân loại không biết rằng sinh vật cũng đã bắt đầu sinh tồn quanh hải lý, hiện tại biển cả đối với nhân loại chính là một uy hiếp rất lớn.
Có người cũng đã thấy qua bạch tuột dài hơn hai mươi mét đấu với cá mập khoảng mười mét, cuối cùng bạch tuột giết chết được cá mập thắng lợi. Trước mắt đây là động vật biển lớn nhất mà chúng tôi biết được. Có lẽ còn có người biết loài sinh vật biển lớn và nguy hiểm hơn, nhưng người thấy qua chắc cũng không thể trở về nữa….”
Quân sư vừa dứt lời, toàn bộ lều lâm vào trầm mặc. Cho dù là sinh vật biển biến dị cấp một, cũng đã là uy hiếp lớn đối với họ rồi. Không chỉ vì hình thể của nó, càng là vì con người không thể thăm dò biết được phương thức công kích của nó.
“Tôi cần hỏi đội hữu của mình, mặt khác, nhiệm vụ có tối đa bao nhiêu người?”
“Vì tránh nhiều người tụ tập mà gặp nguy hiểm ở biển lớn, cho nên chia làm ba tiểu đội, từng tiểu đội khoảng hai mươi người. Mặc khác cao tầng sẽ điều thêm ba người tới hỗ trợ chúng ta, cho nên chúng ta cần có mười bảy người.”
Mục Siêu nhìn đội bạn của mình, Thẩm Sâm tự nhiên là không cần phải nói, ánh mắt Tô Viện Tô Hàng đầy kiên định, Tần Miên nhìn cậu một cái, mỉm cười. Mục Siêu chậm rãi thở ra, “Năm người bọn tôi, còn mười hai người các người tính tìm thế nào?”
“Không, các cậu đã là bảy rồi.” Quân sư khẽ cười nói. Sau đó chỉ về phía chim cánh cụt cùng em rể Kiều Viễn của Thẩm Sâm. “Thẩm Lộ là dị năng giả sơ kỳ cấp ba loại di truyền, có được hai loại dị năng băng hệ cùng thủy hệ. Mà Kiều Viễn là dị năng hệ mộc cấp ba trung kỳ, hắn là người duy nhất trước mắt trong căn là hệ mộc mang độc. Đối với chúng ta có giúp đỡ rất lớn.”
Thẩm Sâm nhìn em họ Thẩm Lộ mặt đầu khát cầu, đột nhiên đưa tay xoa xoa thằng em đã lâu không gặp này. “Tốt lắm, đàn ông Thẩm gia chúng ta luôn phải như vậy.”
Kiều Viễn dường như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở về.
“Tôi sẽ phái người trong đội, mấy người tự mình quyết định. Chúng ta phải cần có càng nhiều tư liệu về biển.”Thẩm Sâm nói với quân sư, “Cả tư liệu nhiệm vụ nữa.”
Hai sấp giấy được đặt vào tay Thẩm Sâm, đây là giấy do xưởng trong căn cứ làm ra, bởi vì dị năng hệ mộc nhiều, cho nên giấy cũng không trở nên quá khan hiếm.
…..
Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn đi theo năm người Thẩm Sâm trở về khu Nam. Nếu đã đoàn tụ, Mục Siêu đề nghị nên ở cùng một chỗ thì sẽ tương đối tiện lợi. Mà Kiều Viễn đã là người nhà, tự nhiên cũng theo Thẩm Lộ.
Mục Siêu thấy được, Kiều Viễn thật lòng yêu Thẩm Lộ, tình cảm cùng sự ăn ý của hai người quả thật không phải là giả vờ. Dọc theo đường đi vẫn luôn ôm lấy chim cánh cụt, vẫn là mùa hè, Thẩm Lộ hơi uể oải, cậu càng thích hoàn cảnh mùa đông hơn.
Vì thế khi về đến chỗ ở, Mục Siêu trộm bỏ vào nước uống của Thẩm Lộ một ít nước trong không gian, hy vọng có thể giúp đỡ một chút cho thể chất của cậu ta.
Tô Viện vì chúc mừng đội viên lại nhiều thêm cùng việc Thẩm Sâm đoàn tụ với em họ của mình, cố ý làm cơm trong lều. Nghe Thẩm Sâm nhớ lại, thức ăn Thẩm Lộ thích chính là cá sốt chua ngọt cùng canh chua cay. Sau đó làm miến xào thịt cùng rai cải thìa, bởi vì trạng thái hiện tại của Thẩm Lộ, cách làm cá cũng khiến cậu ta có thể ăn tiện lợi hơn, hơn nữa cơm đã nấu xong. Bảy người sung sướng ăn tối chung. Thẩm Lộ khen tay nghề của Tô Viện không dứt miệng.
Bởi vì ngồi ở trong lều, không ai thấy đám dị năng giả chung quanh vừa liếm nước bọt bên mép vừa nhai bánh bích quy mặt đầy hâm mộ ghen tỵ hận tình hình thực tế của mình.
Thẩm Sâm yên lặng quan sát, bữa cơm vừa xong, Kiều Viễn thật ra cũng không có ăn bao nhiêu. Bởi vì có mỏ nên Thẩm Lộ không thể ăn cơm, Kiều Viễn liền múc canh cùng cơm có thêm thức ăn trong đó hoặc dẻ cá róc xương, sau đó Thẩm Lộ chỉ cần ăn phần thịt cá là được. Thẳng đến khi cậu ăn no, mới chú ý thấy ông xã nhà mình chưa có được ông bao nhiêu nghen….
Ừ, thằng em rể này cũng không tệ lắm. Anh trai như cha Thẩm đại đại yên lặng nghĩ.
Ăm cơm xong, Thẩm Sâm hỏi chuyện cha mẹ của Thẩm Lộ. Mọi người ngoại dự kiến. Thẩm Lộ cũng không thương tâm lắm. “Ba đã cùng đi với mẹ rồi. Bởi vì mẹ không chống lại được nên đã biến thành tang thi. Ba ở trước mặt em, giết chết mẹ, sau đó tự sát.”
Rõ ràng là một câu chuyện bi thương, được Thẩm Lộ kể thì tựa như ba mẹ cậu chỉ là giải thoát cho nhau mà thôi.
“Em nghĩ, ba biết mẹ rất thích trang điểm, cũng rất yêu em, mới có thể làm như vậy. Bất quá là lo mẹ đi một mình, cho nên đem em nhờ cậy cho A Viễn.” Đôi mắt đậu đen nhỏ của Thẩm Lộ có chút ánh nước, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Điều này khiến Mục Siêu nhớ đến Thẩm Sâm từng nói với cậu, nếu như cô chú hắn mà đánh mất chính mình sau đó chết, thì đối với họ đó chính là sự giải thoát. Đôi anh em họ này, đừng nhìn tính tình này nọ cách nhau một trời một vực cơ hồ là không giống nhau, nhưng chỉ có thái độ đối đãi với người thân, bọn họ rất sáng suốt, cũng rất rõ ràng.
“Thẩm Lộ vì sao không biến về hình người?” (X: thật ra ở đây có thêm dòng “Đây là do Kiều Viễn hỏi” nhưng ta thấy rất không hợp lý, đành bỏ trống luôn, QT để thế, kh có bảng so sánh chính thức nên đành để trống sẽ thích hợp hơn, mọi người đừng kêu ta giải thích thêm nha)
“Bambi là sau khi tiến vào cấp ba thì thành như vậy, vào lúc chúng tôi đi làm nhiệm vụ thì bị tang thi cấp E tập kích. Bambi vì cứu tôi mới bắt buộc chính mình tiến hóa….” Giọng Kiều Viễn có điểm trầm thấp. Trên mặt đột nhiên chợt lạnh, thấy Thẩm Lộ cố duỗi cái cánh ngắn củn vuốt mặt hắn.
“He he, mỹ nhân cười một cái cho gia xem coi! Bằng không sẽ đánh ngươi ~” Thân hình mập mạp của Thẩm Lộ lắc lắc, còn cố ý giả vờ ngã sấp xuống, sau đó Kiều Viễn vội vội vàng vàng ôm cậu lại, lặng lẽ huy huy cái cánh nhỏ về phía Thẩm Sâm.
Đêm đến trong tiếng cười Thẩm Lộ của mọi người.
….
Tác giả có chuyện muốn nói: có phải hay không cảm thấy đội ngũ của Lôi lão đại thiệt manh manh!
Tôi sẽ khai đơn viết phiên ngoại của quân sư với Hoàng Phong ~
Ôn nhuận xuyên qua thụ X công phản biến dị khuyển ~ ôi ~
Phản biến dị chim cánh cụt lúc quyết đoán thật manh nga!
(Xuân: phản biến dị: biến dị quay ngược lại thân thế tổ tiên, có lẽ vậy)
Chương tiếp theo phó bản [Biển cả nguy hiểm]
Mọi người nỗ lực đánh quái!
Thật ra thì Thẩm Lộ mới là linh vật đó ~
Người thường thì có công việc dành cho người thường, bất quá là không có máy móc di động, khiến họ đành công tác ruộng đồng, thả bò chăn dê. Nhà máy chế biến linh tinh này kia cũng cần người thường thôi, cho nên người có thể đi vào thì vẫn có công chuyện làm nhưng chỉ đủ sống tạm. Dị năng giả tiếp nhận đủ loại nhiệm vụ, điểm này thì đại khái nơi nào cũng giống nhau.
….
“Cậu là người hôm qua đi tìm Lôi lão đại hả?” Ven đường có một người đàn ông cà lơ phất phơ, cái đầu vàng chóe, mỗi khi có người đến khu phía nam nơi tập trung của dị năng giả, gã đều sẽ chặn người lại hỏi.
“…” Thì ra đám thủ hạ của Lôi lão đại đều là bộ dáng dễ trêu chọc như này sao…
Đột nhiên cảm thấy tìm đến Lôi lão đại có lẽ cũng không phải quyết định hay ho gì mấy. Cái đàn ngốc manh tạo thành đoàn đội này thật sự là đứng đầu căn cứ ư? Có loại cảm giác bị lừa gạt.
“Nè nè, hai cậu trai trẻ hôm qua đi tìm lão đại của chúng tôi ơi?” Người đàn ông cợt nhã chặn đón hai người lại. Kỳ thật tuy gã có một cái đầu vàng óng rất bắt mắt, nhưng khi đứng tắm ánh nắng mặt trời cùng với vẻ mặt trẻ con hòa chung lại thì cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
“Sao anh khẳng định là chúng tôi?”
“Lão đại nói, tìm hai người đàn ông nhìn đẹp nhất khu nam này… Ối!” Người đàn ông còn chưa có dứt lời. Đôi mắt liền dính một đấm. “Sao đánh tui hả?” Vì sao người đẹp ai cũng bạo lực như vậy nha QAQ quân sư nè, Tiểu Cảnh cũng vậy nữa, mỗi ngày lão đại đều bị đánh yêu nghen ~
“Khụ khụ…” Thẩm Sâm nhịn cười ho nhẹ vài tiếng, “Đội trưởng nhà tôi rất ghét người khác nói cậu ấy là người đẹp, xinh đẹp gì đó thôi.” Lời trong lòng chính là: ai biểu anh miệng tiện, đáng đánh.
Người đàn ông rất nhanh khôi phục đứng đắn (?): “Người mấy người muốn đã tìm được rồi, Lôi lão đại rất gấp gáp. Ý mèn ơi nói chớ mấy người đáp ứng cho ổng gì rứa? Lôi lão đại cứ nhìn Tiểu Cảnh cười cả ngày, kết quả là trên mặt vẫn luôn treo hai con mắt gấu mèo thâm sì luôn. Đừng nhìn Tiểu Cảnh yếu đuối nhu nhược, thời điểm đánh người tuyệt không nương tay, đó là đệ tử chính tông của Tiệt Quyền Đạo đó nga. Lôi lão đại lần nào cũng bị đánh bán sống bán chết à, may mắn là còn có quân sư thân yêu của nhà chúng tôi, ối trời tôi nói với hai người nè….”
Đờ mờ! Chưa nói xong nữa!
Năm người nét mặt khiếp sợ nhìn gã… Vì sao lại có người dong dài như vậy? Anh ta không phiền hả? Thật sự không phiền ư?
“Quân sư y ấy mà đến giờ còn chưa nói với tôi y tên gì nữa đó thật là đau lòng quá đi à, nhưng năng lực của y là mộc đấy…”
“Ngưng ngưng! Không phải quân sư kêu anh đến tìm bọn tôi sao? Chúng ta mau đi thôi? Bằng không quân sự sẽ giận đó.” Mục Siêu vội vàng đánh gãy cảm xúc ái mộ quân sư của đối phương.
“Đúng ha, mấy người mau đi với tôi, sao cứ đứng đực ở chỗ này hoài vậy! Đến trễ quân sư ghét tôi thì phải làm sao hả. Oa, nhiều cô gái theo đuổi tôi nhưng tôi chỉ thương một mình quân sự thôi nga, nếu thất tình… Nhưng Đại Hoàng cách vách cũng mến quân sư nữa, tôi không muốn tặng quân sư cho Đại Hoàng đâu à, nhưng Đại Hoàng là bạn tôi mừ…”
Gió bên tai Mục Siêu cứ thổi qua vù vù. Chỉ thấy Thẩm Sâm đã đem cậu kéo xa cách đầu vàng tận hơn mười mét….
…
Đứng bên ngoài lều trại của Lôi lão đại là một người đàn ông tóc dài, tuy rằng chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng một cỗ khí chất phong nhã lại nghênh diện đập tới. Khiến người khác cảm thấy anh ta càng thích hợp với trường bào nho khăn cổ trang hơn. (Xuân: nho khăn là mũ trùm trên đầu các thư sinh hồi xưa ấy)
“Quân sư, quân sư ~ tôi đem người đến nè.” Đầu vàng nhìn thấy thanh niên tóc dài thì nháy mắt vụt qua đó.
Mục Siêu nghĩ nếu đầu vàng là người khuyển biến dị thì nhất định sẽ lắc lắc đuôi. Mới nghĩ xong, liền nhìn thấy chỗ mông gã mọc ra một cái đuôi thô dài mạnh mẽ màu vàng, đỉnh đầu cũng thêm hai cái lỗ tai chó dựng đứng thẳng tắp!
Đờ mờ, thật là biến dị khuyển cơ đấy! Lắc đuôi kìa!
Sau đó Mục Siêu trông thấy người đàn ông ôn nhã như trúc lững thững vuốt đầu tóc vàng đang ngồi chồm hổm, trong mắt không nén được vẻ yêu thích… là một tên cuồng chó mà! Đầu vàng nói là không thích còn gì, tên quân sư này rõ ràng rất thích gã mừ! Chỉ trừ đối thủ là cẩu thui hen!
“Uông uông uông!” Vừa nghĩ đến chó, một chú chó màu vàng thuộc chó nhà cao cỡ một cô gái liền chạy đến cọ cọ bên cạnh quân sư, dễ dàng cọ quăng cả đầu vàng.
“Đại Hoàng, mày tránh ra! Quân sư là của tao! Chó hư! Mau tránh ra cái coi!” Đầu vàng bất mãn ôm lấy quân sư, mắng chú chó lớn.
Σ( ° △ °|||)︴thật đúng là chó ư! Cả anh cũng chẳng hay ho gì! Quân sư anh đúng là một tên mê chó mừ, nụ cười tươi tắn thỏa mãn còn chút ngượng ngùng kia là sao hử! Khiến cho tâm can nhỏ bé cầm giữ không được phải làm sao bi giờ! Còn nữa gọi bọn này tới rồi đứng đực một chỗ thì ổn hả?! Thì ra phong cách của toàn đội ngũ là như nầy ư? Còn ai bình thường hông?
“Quân sư, anh xác định muốn ôm Nhị Hoàng chùng Đại Hoàng rồi ném khách qua một bên phải không…” Một thiếu niên từ trong lều trại bước ra, chính là Tiểu Cảnh mà bọn Thẩm Sâm đã gặp hôm qua.
Đây hẳn là một người bình thường!
Nhận thức này khiến năm người cơ hồ lệ nóng tràn mi.
“Ối, xin thứ tội, không, là xin lỗi.” Quân sư vội vàng buông Nhị Hoàng biến khuyển cùng Đại Hoàng thuộc giống chó nhà ra, sửa lại quần áo cùng tóc tai có hơi rối bời. Bỏ ra đôi tay đang khoát trên người hai chú chó (?), dẫn năm người vào bên trong lều. (Xuân: có mùi xuyên không)
Mục Siêu rõ ràng đọc được trong ánh mắt của hai chú chó là sự bất mãn cùng xem thường… Loại cảm giác này có chút quái dị…
……
“Anh!” Thẩm Sâm vừa bước vào lều, một thứ đen bóng liền nhào về phía hắn! Thẩm Sâm ngây người rồi lắc mình một cái, đen bóng liền đập trúng mặt đất….
“Hu hu hu oa, A Viễn, anh trai không cần em kìa.” Thẩm Sâm nhìn đến con chim cánh cụt mập béo mà mình vừa tránh né được, cao gần nừa người, đôi mắt như đậu đen chảy ra nước mắt…
Một người đàn ông chưa từng thấy qua lập tức bước đến ôm lấy con chim cách cụt đó, Mục Siêu khẳng định, cậu nhìn thấy được gân xanh đầy trán của người đàn ông đó XD
“Đây là…?” Thẩm Sâm không rõ tình huống yên lặng nhìn người đàn ông vỗ về con chim cánh cụt khóc nức nở ở sau lưng mình.
Người đàn ông đem chim cánh cụt đặt lại trên mặt đất (thật sự không phải là ôm không nổi hả ~) vuốt đầu chú chim cánh cụt nói: “Đây là Thẩm Lộ, tôi là bạn trai của Thẩm Lộ, tên Kiều Viễn.”
Thẩm Sâm nhướn mi nhìn đến chú chim cánh cụt mà mình vừa nãy không tiếp hiện giờ đang trốn sau lưng Kiều Viễn. Đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ thương tâm, vừa thấy Thẩm Sâm nhìn nó liền lập tức giả vờ như không nhìn thấy hắn.
“Tôi làm sao biết nó là em họ của mình chứ?” Đối với thằng em bày đặt tỏ ra không thèm, Thẩm Sâm ngồi xổm xuống, vịn đầu chim cánh cụt đối diện với mình. Tình huống mười phần quái dị.
Mục Siêu bất đắc dĩ…. Vì sao vừa đến nơi này ngay cả Thẩm Sâm cũng trở nên không bình thường?
Chim cánh cụt chậm chạp, cố gắng, khó khăn đem cái cánh nhỏ duỗi về sau, sau đó chỉ thấy … không có sau đó… cánh quá ngắn căn bản là đưa không đến phía sau nha! Cái túi nhỏ của nó ở sau lưng đó QAQ
Mắt ngấn nước nhìn anh họ trước mặt. Thẩm Lô cảm thấy anh họ thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu được ý tứ của nó.
Kết quả người trước mắt bộ dáng không đành lòng nhìn thẳng Kiều Viễn rồi đứng lên nói: “Không cần chứng minh nữa, ngốc như vậy thì nhất định là Thẩm Lộ rồi, không có người khác.”
Anh họ sao anh có thể ở trước mặt em nói em ngốc mà được chứ QAQ tôi là một đứa nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu mừ… Ôi trái tim thủy tinh của tui….
Vì vậy Mục Siêu nhìn thấy chim cánh cụt yên lặng dùng cái cánh nhỏ ôm lấy nửa thân bên trái, có điều cánh quá ngắn, động tác ôm tim cũng biến thành ôm bụng… Một chú chim cánh cụt bị đau bụng… Phốc… Manh thiệt.
Kỳ thật trong túi nhỏ có một cái vòng cổ, là lễ vật mà Thẩm gia cho mỗi đứa nhỏ là con trai. Thẩm Lộ đã sớm ném vòng cổ mất tiêu, cái hiện có là do Thẩm Sâm cho cậu. Cho nên là chứng cứ chứng minh cho Thẩm Lộ.
……
“Ha ha ha ha, nó thiệt là em trai cậu ha. Tôi trước đó có tìm người hỏi qua, tiểu tử kia liền ôm con chim cánh cụt này đến, lão tử còn nghĩ sẽ ăn thịt chim cánh cụt nữa đó! Ha ha ha ha ha….” Trong lều quẩn quanh tiếng cười hào phóng của Lôi lão đại.
“Chát” Tiểu Cảnh một giây trước đang nói chuyện với quân sư liền tát vào đầu Lôi lão đại một cái rồi lại tiếp tục nói chuyện với quân sư. Rõ ràng là đã phối hợp rất nhiều lần! Hoàn toàn không chệch đi đâu được.
Quân sư dường như muốn vén gì đó lên để ngồi xuống, nhưng tay đưa ra đến một nửa liền phát hiện quần áo của mình không đúng, ho nhẹ một tiếng, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt ửng đỏ bắt đầu nói: “Hôm nay thỉnh các vị đến đây, thứ nhất là để huynh đệ hai người đoàn tụ, nhì là vì chúng tôi cần năng lực của năm vị.”
“Hôm nay chúng tôi nhận được một nhiệm vụ, nhưng nếu là lực lượng của chúng tôi, hoàn thành nó có chút khó khăn. Căn cứ tuyên bố nhiệm vụ đi tìm kiếm nhân viên ở sở nghiêm cứu trên đảo nhỏ, nhiệm vụ này đã nhiều đội ngũ tiếp nhận, nhưng cuối cùng xác định lại là Lôi Đình bọn tôi, Phệ Huyết ở phía đông chính là đối thủ cạnh tranh của Lôi Đình, Tia Chớp…”
Mục Siêu chú ý, khi quân sư nói đến Tia Chớp, ánh mắt của Lôi lão đại trở nên rét căm căm, xem ra hai đội ngũ đã từng có chuyện gì đó.
“Nhiệm vụ này có thể thấy được ít nhất là cấp S. Theo chúng tôi biết, Phệ Huyết có hai dị năng giả cấp ba, Tia Chớp có có ba dị năng giả cấp ba, nà chúng tôi, chỉ có hai dị năng giả cấp ba là Hoàng Phong cùng Lôi Đình, việc này đối với chúng tôi là vô cùng bất lợi.”
“Sao các người nghĩ là chúng tôi có thể giúp đỡ Lôi Đình?” Thì ra Lôi lão đại tên Lôi Đình, còn dùng tên mình đặt tên cho đội ngũ … Thật là tự kỷ quá mà….
“Nếu như các người đáp ứng giúp chúng tôi một tay, đương nhiên, phần thưởng về sau đều ấn theo đầu người mà phân phối. Tôi sẽ nói với các cậu.” Quân sư mỉm cười, không lộ dấu vết nhìn thoáng về phía Hoàng Phong, Hoàng Phong đang có chút lo lắng lập tức ngồi về chỗ của mình.
Thẩm Sâm sâu xa suy nghĩ hồi lâu, “Được.”
“Ánh mắt của tôi, có thể nhìn thấy cấp bậc của mọi người. Một đội năm người đều là cấp ba, nghĩ rằng không có đội ngũ nào thích hợp hơn mọi người nữa.” Quân sư ôn nhuận cười. Khiến người khác một điểm chán ghét cũng không dậy nổi.
“Giờ thì nói đi, vì sao lại là nguy hiểm cấp bậc S.” Thẩm Sâm nhìn thẳng quân sư, đồng thời cảm thấy địch ý đến từ cái nhìn chăm chú bên trái. Chỗ đó là vị trí của Hoàng Phong.
Quân sư xoa cằm, “Kỳ thật cấp trên để là khó khăn cấp A, nhưng sau trận mưa đỏ, động vật ở biển đều trở nên lớn mạnh hơn nhiều, chúng tôi từng nhìn thấy một con cua giết chết hai dị năng giả cấp một. Ngay tại bờ biển. Cho nên chuyến hành trình đi ra đảo lần này nhất định không đơn giản như cấp cao tầng nói đâu. Chỉ đã lên bờ thôi thì cũng đã có rất nhiều loại động vật rồi. Hải vực ở B thị rất phong phú, hơn nữa dường như còn có không ít đã biến dị dung hợp, nhân loại không biết rằng sinh vật cũng đã bắt đầu sinh tồn quanh hải lý, hiện tại biển cả đối với nhân loại chính là một uy hiếp rất lớn.
Có người cũng đã thấy qua bạch tuột dài hơn hai mươi mét đấu với cá mập khoảng mười mét, cuối cùng bạch tuột giết chết được cá mập thắng lợi. Trước mắt đây là động vật biển lớn nhất mà chúng tôi biết được. Có lẽ còn có người biết loài sinh vật biển lớn và nguy hiểm hơn, nhưng người thấy qua chắc cũng không thể trở về nữa….”
Quân sư vừa dứt lời, toàn bộ lều lâm vào trầm mặc. Cho dù là sinh vật biển biến dị cấp một, cũng đã là uy hiếp lớn đối với họ rồi. Không chỉ vì hình thể của nó, càng là vì con người không thể thăm dò biết được phương thức công kích của nó.
“Tôi cần hỏi đội hữu của mình, mặt khác, nhiệm vụ có tối đa bao nhiêu người?”
“Vì tránh nhiều người tụ tập mà gặp nguy hiểm ở biển lớn, cho nên chia làm ba tiểu đội, từng tiểu đội khoảng hai mươi người. Mặc khác cao tầng sẽ điều thêm ba người tới hỗ trợ chúng ta, cho nên chúng ta cần có mười bảy người.”
Mục Siêu nhìn đội bạn của mình, Thẩm Sâm tự nhiên là không cần phải nói, ánh mắt Tô Viện Tô Hàng đầy kiên định, Tần Miên nhìn cậu một cái, mỉm cười. Mục Siêu chậm rãi thở ra, “Năm người bọn tôi, còn mười hai người các người tính tìm thế nào?”
“Không, các cậu đã là bảy rồi.” Quân sư khẽ cười nói. Sau đó chỉ về phía chim cánh cụt cùng em rể Kiều Viễn của Thẩm Sâm. “Thẩm Lộ là dị năng giả sơ kỳ cấp ba loại di truyền, có được hai loại dị năng băng hệ cùng thủy hệ. Mà Kiều Viễn là dị năng hệ mộc cấp ba trung kỳ, hắn là người duy nhất trước mắt trong căn là hệ mộc mang độc. Đối với chúng ta có giúp đỡ rất lớn.”
Thẩm Sâm nhìn em họ Thẩm Lộ mặt đầu khát cầu, đột nhiên đưa tay xoa xoa thằng em đã lâu không gặp này. “Tốt lắm, đàn ông Thẩm gia chúng ta luôn phải như vậy.”
Kiều Viễn dường như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở về.
“Tôi sẽ phái người trong đội, mấy người tự mình quyết định. Chúng ta phải cần có càng nhiều tư liệu về biển.”Thẩm Sâm nói với quân sư, “Cả tư liệu nhiệm vụ nữa.”
Hai sấp giấy được đặt vào tay Thẩm Sâm, đây là giấy do xưởng trong căn cứ làm ra, bởi vì dị năng hệ mộc nhiều, cho nên giấy cũng không trở nên quá khan hiếm.
…..
Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn đi theo năm người Thẩm Sâm trở về khu Nam. Nếu đã đoàn tụ, Mục Siêu đề nghị nên ở cùng một chỗ thì sẽ tương đối tiện lợi. Mà Kiều Viễn đã là người nhà, tự nhiên cũng theo Thẩm Lộ.
Mục Siêu thấy được, Kiều Viễn thật lòng yêu Thẩm Lộ, tình cảm cùng sự ăn ý của hai người quả thật không phải là giả vờ. Dọc theo đường đi vẫn luôn ôm lấy chim cánh cụt, vẫn là mùa hè, Thẩm Lộ hơi uể oải, cậu càng thích hoàn cảnh mùa đông hơn.
Vì thế khi về đến chỗ ở, Mục Siêu trộm bỏ vào nước uống của Thẩm Lộ một ít nước trong không gian, hy vọng có thể giúp đỡ một chút cho thể chất của cậu ta.
Tô Viện vì chúc mừng đội viên lại nhiều thêm cùng việc Thẩm Sâm đoàn tụ với em họ của mình, cố ý làm cơm trong lều. Nghe Thẩm Sâm nhớ lại, thức ăn Thẩm Lộ thích chính là cá sốt chua ngọt cùng canh chua cay. Sau đó làm miến xào thịt cùng rai cải thìa, bởi vì trạng thái hiện tại của Thẩm Lộ, cách làm cá cũng khiến cậu ta có thể ăn tiện lợi hơn, hơn nữa cơm đã nấu xong. Bảy người sung sướng ăn tối chung. Thẩm Lộ khen tay nghề của Tô Viện không dứt miệng.
Bởi vì ngồi ở trong lều, không ai thấy đám dị năng giả chung quanh vừa liếm nước bọt bên mép vừa nhai bánh bích quy mặt đầy hâm mộ ghen tỵ hận tình hình thực tế của mình.
Thẩm Sâm yên lặng quan sát, bữa cơm vừa xong, Kiều Viễn thật ra cũng không có ăn bao nhiêu. Bởi vì có mỏ nên Thẩm Lộ không thể ăn cơm, Kiều Viễn liền múc canh cùng cơm có thêm thức ăn trong đó hoặc dẻ cá róc xương, sau đó Thẩm Lộ chỉ cần ăn phần thịt cá là được. Thẳng đến khi cậu ăn no, mới chú ý thấy ông xã nhà mình chưa có được ông bao nhiêu nghen….
Ừ, thằng em rể này cũng không tệ lắm. Anh trai như cha Thẩm đại đại yên lặng nghĩ.
Ăm cơm xong, Thẩm Sâm hỏi chuyện cha mẹ của Thẩm Lộ. Mọi người ngoại dự kiến. Thẩm Lộ cũng không thương tâm lắm. “Ba đã cùng đi với mẹ rồi. Bởi vì mẹ không chống lại được nên đã biến thành tang thi. Ba ở trước mặt em, giết chết mẹ, sau đó tự sát.”
Rõ ràng là một câu chuyện bi thương, được Thẩm Lộ kể thì tựa như ba mẹ cậu chỉ là giải thoát cho nhau mà thôi.
“Em nghĩ, ba biết mẹ rất thích trang điểm, cũng rất yêu em, mới có thể làm như vậy. Bất quá là lo mẹ đi một mình, cho nên đem em nhờ cậy cho A Viễn.” Đôi mắt đậu đen nhỏ của Thẩm Lộ có chút ánh nước, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Điều này khiến Mục Siêu nhớ đến Thẩm Sâm từng nói với cậu, nếu như cô chú hắn mà đánh mất chính mình sau đó chết, thì đối với họ đó chính là sự giải thoát. Đôi anh em họ này, đừng nhìn tính tình này nọ cách nhau một trời một vực cơ hồ là không giống nhau, nhưng chỉ có thái độ đối đãi với người thân, bọn họ rất sáng suốt, cũng rất rõ ràng.
“Thẩm Lộ vì sao không biến về hình người?” (X: thật ra ở đây có thêm dòng “Đây là do Kiều Viễn hỏi” nhưng ta thấy rất không hợp lý, đành bỏ trống luôn, QT để thế, kh có bảng so sánh chính thức nên đành để trống sẽ thích hợp hơn, mọi người đừng kêu ta giải thích thêm nha)
“Bambi là sau khi tiến vào cấp ba thì thành như vậy, vào lúc chúng tôi đi làm nhiệm vụ thì bị tang thi cấp E tập kích. Bambi vì cứu tôi mới bắt buộc chính mình tiến hóa….” Giọng Kiều Viễn có điểm trầm thấp. Trên mặt đột nhiên chợt lạnh, thấy Thẩm Lộ cố duỗi cái cánh ngắn củn vuốt mặt hắn.
“He he, mỹ nhân cười một cái cho gia xem coi! Bằng không sẽ đánh ngươi ~” Thân hình mập mạp của Thẩm Lộ lắc lắc, còn cố ý giả vờ ngã sấp xuống, sau đó Kiều Viễn vội vội vàng vàng ôm cậu lại, lặng lẽ huy huy cái cánh nhỏ về phía Thẩm Sâm.
Đêm đến trong tiếng cười Thẩm Lộ của mọi người.
….
Tác giả có chuyện muốn nói: có phải hay không cảm thấy đội ngũ của Lôi lão đại thiệt manh manh!
Tôi sẽ khai đơn viết phiên ngoại của quân sư với Hoàng Phong ~
Ôn nhuận xuyên qua thụ X công phản biến dị khuyển ~ ôi ~
Phản biến dị chim cánh cụt lúc quyết đoán thật manh nga!
(Xuân: phản biến dị: biến dị quay ngược lại thân thế tổ tiên, có lẽ vậy)
Chương tiếp theo phó bản [Biển cả nguy hiểm]
Mọi người nỗ lực đánh quái!
Thật ra thì Thẩm Lộ mới là linh vật đó ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất