Trọng Sinh Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Trữ Hàng Hóa Làm Nhiệm Vụ Để Sinh Tồn!

Chương 1: Trọng Sinh? (1)

Sau
Hứa Lê đang suy nghĩ sao mọi chuyện sao lại biến thành thế này.

Vất vả mười năm ở mạt thế, cuối cùng cũng trở thành một trong những cường giả hàng đầu, hệ thống cũng đã đạt cấp độ tối đa, cô chỉ cần chờ đếm ngược mười hai giờ kết thúc là có thể nhận được phần quà lớn cuối cùng, kết quả là cô nhắm mắt mở mắt, từ trên giường lớn của mình đã đổi sang một phòng thử đồ chật hẹp.

Màn hình điện thoại tắt ngấm mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt trắng trẻo non nớt, dưới mái tóc mái mỏng là một đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn vào thấy rất thích.

Áo len dệt kim size M dành cho phụ nữ trưởng thành, cô xắn tay áo lên một nửa mới lộ ra lòng bàn tay, phần gấu áo vốn đến xương hông thì giờ gần đến đầu gối, quần thì trực tiếp tụt xuống chất đống trên sàn, để lộ đôi chân trắng trẻo tròn trịa.

Mùi tanh hôi truyền đến qua tấm rèm cửa, còn có tiếng bước chân lê thê, chậm chạp quanh quẩn ở gần đó.

Hứa Lê nhẹ nhàng rút chân ra khỏi quần, chân trần đi đến cửa phòng thử đồ, vén rèm cửa, chỉ để lộ một con mắt nhìn ra ngoài thì thấy phía trước bên trái là một con tang thi đen xì, vì không có mục tiêu nên đang lắc lư giữa các giá treo quần áo.

Là loại tang thi cấp thấp mà Hứa Lê đã lâu không thấy.

Cũng chứng minh hệ thống thực sự đã đưa cô đến thời điểm mạt thế mới buông xuống.

Hai phút trước, khi cô mở mắt, cô nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên.



[Do đảo ngược thời gian, hệ thống này tiêu hao quá nhiều nên đi ngủ trước ~ Trong thời gian ngủ đông, mọi chức năng của hệ thống vẫn như cũ, ký chủ chỉ cần cố gắng nâng cấp, hệ thống sẽ thức tỉnh, cơ thể của ký chủ cũng sẽ từ từ hồi phục!]

Cho dù giọng điệu của hệ thống có dễ thương đến đâu cũng không thể khiến Hứa Lê kìm được mong muốn đánh... đánh hệ thống một trận.

Nhưng chưa kịp lôi hệ thống ra tính sổ thì hệ thống đã rơi vào trạng thái ngủ đông, gọi thế nào cũng không đáp.

Cô đã vất vả chiến đấu mười năm ở mạt thế, giờ một sớm trở về lúc ban đầu hay là phiên bản sinh tồn ngày mạt thế sau khi cơ thể thu nhỏ?

Hơn nữa, cho dù cơ thể cô teo nhỏ, tại sao lại không thu nhỏ cả quần áo trên người cô?

Đúng vậy.

Bây giờ cô thậm chí còn không có một bộ quần áo phù hợp.

Hít thở thật sâu rồi lại hít thở thật sâu, Hứa Lê mở bảng hệ thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau