Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 17: Chương 17

Trước Sau
Thời Yến nghe La Hưng báo lại chuyện xảy ra trong Thời gia một tháng này, mãi đến cuối, La Hưng ấp úng mở miệng: “Thiếu gia, về con ma thú mà lúc đó ngài dặn tôi phải đặc biệt chú ý…”

Thấy đề cập đến Thần Quang, Thời Yến lập tức vực tinh thần: “Nó sao rồi?”

La Hưng ngẩng đầu nhìn Thời Yến một cái, bỗng mở miệng: “Nó mất tích rồi, thuộc hạ vô năng, không nghe ngóng được tin tức của nó.”

Thời Yến lập tức nhíu mày.

La Hưng thấy thế, vội nói: “Lúc thiếu gia vào tháp thời gian sáu ngày, nghe nói bên chỗ nuôi thú xảy ra chuyện, chết không ít người, chuyện tối hôm đó rất ầm ĩ, ngày hôm sau tin tức bị phong tỏa hết, người ở nơi nuôi thú cũng tập thể kín miệng, cho bao nhiêu chỗ tốt cũng không chịu tiết lộ, sau đó nhờ tôi quấn riết lấy, cuối cùng có người chịu mở lời, nói tối hôm đó Thời Thiện lão gia đích thân ra mặt giải quyết chuyện đó, về sau cánh cửa kia bị phong tỏa, ma thú cũng không biết tông tích…”

Thời Yến gật đầu, hiểu được Thời Thiện đã đích thân ra mặt, với thế lực của con trai ông ta ở Thời gia, muốn che giấu chuyện này thì với năng lực của La Hưng quả thật không cách nào tra tìm được. Thời Yến bảo La Hưng đi xuống trước, y lặng lẽ ngồi trên ghế, tỉ mỉ suy ngẫm một phen, lập tức cảm thấy được luồng sức mạnh đó kêu gọi.

Luồng sức mạnh này lúc y vào tháp thời gian đã tự động ngăn cách, lúc này xuất hiện lần nữa, tuy không cường liệt như trước, nhưng Thời Yến vẫn có thể cảm giác được phương hướng.

Thời Yến sớm đã có ý định phải thu phục Thần Quang, tốn không ít tinh lực và linh thủy, đương nhiên muốn thu Thần Quang vào túi, còn về phải làm sao đoạt đi từ tay Thời Thiện, cần phải suy nghĩ cặn kẽ.

Trong lòng lo nghĩ chuyện Thần Quang, Thời Yến cũng không có tâm tình nghỉ ngơi nữa, nhân lúc này mọi người đều tụ tập ở quảng trường trước tháp thời gian, linh lực của y cũng đã trở lại bảy phần, Thời Yến đứng lên ra ngoài, cảm ứng tiếng gọi đó, rất nhanh đã tới trước rừng cây du.

Lẽ nào Thần Quang bị nhốt ở chỗ này?

Rừng cây du chiếm diện tích rất lớn, cánh rừng này tuy tràn đầy linh lực, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, vì dựa vào dưỡng chất từ thi thối của ma thú mà trưởng thành, lâu dần, nơi này cũng sinh ra rất nhiều độc vật, nơi này gần như đã bị Thời gia liệt vào cấm địa, may mà lần này Thời Yến thu hoạch không ít trong tháp thời gian, trong đó có một dụng cụ có tính phòng hộ.

Thời Yến cẩn thận đi trong rừng, để đề phòng vạn nhất, y đồng thời mở mấy dụng cụ phòng hộ, cái giá là linh lực tiêu hao rất nhanh, may mà y có thể cảm ứng được tiếng gọi của Thần Quang, chỉ cần thuận theo tiếng gọi chọn con đường gần nhất đi là được.

Rất nhanh, Thời Yến đã đến trước một cây hoa du thật lớn, trong phạm vi ba mét xung quanh, chỉ có cây này lớn nhất, lúc trước Thời Yến từng thấy qua cơ quan thiết kế giống như cái này trên sách, y đi vòng một vòng quanh cây du, rất nhanh đã phát hiện một đồ án ở phần dưới thân cây.

Thời Yến rạch ngón tay, máu lập tức chảy ra, lấy ngón tay dính máu vẽ một vòng quanh đồ án đó, máu lập tức lưu động theo đồ án, chậm rãi, đại thụ bị phân làm hai nửa, một thông đạo đi xuống dưới dần hiện ra trước mặt Thời Yến.

Thời Yến tiếp tục mở màn phòng hộ, cẩn thận bước vào. Giữa đường gặp mấy lần cơ quan, nhưng Thời Yến đều khéo léo tránh đi.



Có thể to gan đi vào như thế, một nguyên nhân rất lớn là nhờ lực ảnh hưởng của Thần Quang đối với linh khí, vì dao động có thể khiến linh khí xung quanh sản sinh kỳ dị, không chỉ có thể ảnh hưởng đến ngự linh sư, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến các cơ quan đáng sợ được chế tạo trên cơ sở linh khí. Phần lớn cạm bẫy ở đây đều là cạm bẫy thông thường không lấy linh khí làm cơ sở, trước mặt một ngự linh sư như Thời Yến, tự nhiên không đủ nhìn.

Thời Yến nhanh chóng đi xuống lòng đất, khi cách Thần Quang ngày càng gần, không hiểu sao Thời Yến có chút hoảng hốt, tựa hồ có một dự cảm không tốt lắm.

Phía trước truyền tới một loại âm thanh kỳ quái, dường như đó là tiếng kêu gào của động vật nào đó, Thời Yến nhíu mày, thu lại màn phòng hộ, uống mấy hớp linh thủy, sau khi bổ sung linh khí, y chậm rãi đi vào.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Thời Yến giật mình!

Đây là một căn hầm rất rộng, âm lạnh tràn đầy ẩm ướt, không biết từ đâu truyền tới tiếng nước nhỏ tí tách, khiến nó càng thêm quái dị. Thần Quang vẫn bị nhốt trong lồng thủy tinh, khác với lần trước là, lồng thủy tinh này cũng khuếch đại dần khi thân thể Thần Quang lớn lên.

Lúc này, trong lồng thủy tinh, trừ Thần Quang ra, còn nhốt ba con mãng xà xấu xí. Màu da nâu cùng với lớp da thô sần, giữa khe da có một chút niêm dịch màu xanh buồn nôn, đầu lưỡi thè ra thụt vào, đồng dạng là rắn, nhưng Thần Quang nhìn sạch sẽ vui mắt hơn mấy con đó nhiều.

Thời Yến gần như vừa nhìn đã nhận ra ba con mãng xà xấu xí này là một loại ma thú trung cấp, nổi danh với lực phòng ngự và lực sinh mạng, tuy tướng mạo rất dữ tợn, nhưng thực tế là một loại ma thú vô cùng ôn hòa.

Lúc này ba con cùng tấn công Thần Quang, Thời Yến nhìn kỹ trạng thái tinh thần của chúng, cùng bộ dạng Thần Quang, hình như có chút bất thường.

Thần Quang bị chúng bao vây, rõ ràng đã tức giận, linh lực xung quanh gần như bị nó hút hết, Thần Quang không ngừng quẫy mạnh đuôi, chóp đuôi đảo qua không khí phát ra linh lực hóa thành từng lưỡi dao, không ngừng bắn lên ba con mãng xà đáng thương, lớp da sần sùi rất nhanh bị xé rách, niêm dịch màu xanh kia đại khái chính là máu của chúng.

Tuy nhiên vì Thần Quang làm chúng bị thương, nên rất nhanh cũng kích động thú tính của mãng xà, ba con mãng xà như phát điên vồ lên người Thần Quang, linh lực của Thần Quang không cách nào ngăn cản bước chân của chúng, nhanh chóng bị chúng áp đảo.

Cùng lúc này, mấy tên ở bên ngoài lồng thủy tinh phụ trách trông coi Thần Quang lập tức huýt sáo lớn tiếng gào lên: “Mau thượng, đám trùng kia, tụi mày phải áp đảo quái vật đó, hung hăng làm nó…”

“Ba con mãng xà này cường tráng như thế, sẽ không làm chết nó chứ. Đại nhân dặn mỗi tháng ít nhất phải có một ma thú mang thai, từ mười ngày trước từ khi chúng ta an bài ma thú giao phối với nó, gần như đều bị nó giết chết, cho dù may mắn còn sống sót, không được vài ngày cũng chết…”

“Chết rồi thì lại bắt tới giao phối với nó, tháng này chỉ còn lại mười mấy ngày, mỗi ngày đưa bảy tám con vào, tôi không tin một tháng sau không có một con nào mang thai…”

“Cậu xem, quái vật này tuy vẫn luôn phản kháng, nhưng thân thể nó cũng bắt đầu biến hóa rồi, có nhìn thấy đường đen phía dưới kia không, nó động dục rồi ha ha ha…”

“Thuốc kích thích mãnh liệt như thế, dù là voi ăn vào cũng phát điên, huống chi chỉ là một con rắn nhỏ…”



Bốn con rắn triệt để quấn lấy nhau, màu trắng của Thần Quang trở nên đặc biệt thu hút, nó ngẩng đầu lên, há to miệng cố gắng muốn phản kháng, nhưng thân thể bị đè chặt.

Thời Yến nhíu chặt mày quay đầu đi, cố gắng đè nén xúc động lao lên, lúc này, Thần Quang đột nhiên nhìn thấy y.

Thời Yến chỉ cảm thấy một ánh mắt sắc bén tập trung trên người mình, y sửng sốt, quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thần Quang.

Tràn đầy sỉ nhục và hận ý, ánh mắt đó quả thật đâm thẳng vào mắt Thời Yến, ngay lúc này, Thần Quang đột nhiên phát ra một tiếng khè, thân thể nổ ra ánh sáng màu trắng chói mắt, với nó là trung tâm, nơi tia sáng chiếu đến, tất cả mọi thứ đều bị tinh lọc tan biến!

Thời Yến tận mắt nhìn thấy ba con mãng xà vừa rồi còn chiếm thượng phong, giờ đã tan thành tro bụi trong ánh sáng đó, ngay cả bã cũng không còn. Mà Thần Quang thì đột nhiên dựng thẳng người dậy, thân thể phồng lớn gấp ba lần, đôi mắt đen kịt đột nhiên biến thành màu tím đen, nhìn chằm chằm vào y.

Lông tơ toàn thân Thời Yến dựng hết lên, phần lớn linh lực xung quanh đều bị Thần Quang rút sạch, một chút còn lại tuy đủ cho Thời Yến dùng, nhưng hấp thụ khó khăn hơn bình thường, đồng thời trước đó Thời Yến đã bị thương, nên bây giờ không có linh lực bên ngoài cung ứng kịp thời, linh lực trong người Thời Yến một khi dùng hết, lực công kích thậm chí còn kém hơn người bình thường. Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi y vẫn không động thủ giúp Thần Quang. Lúc này hai mắt Thần Quang nhìn chằm chằm vào y, con ngươi dọc trông đầy tà dị mang theo mấy phần khát máu. Khi Thời Yến cho rằng nó sẽ ra tay tấn công mình, Thần Quang đột nhiên quay đầu, nhìn mấy đại hán đã có chút hoảng loạn kia.

“Không sao… nó không ra được…” Một người trong đó tự an ủi mình, gã còn chưa dứt lời, ánh tím thình lình vụt qua trong mắt Thần Quang, một hư ảnh bán trong suốt tách ra từ người nó, nhẹ nhàng xuyên qua lồng thủy tinh, rất nhanh hư ảnh bán trong suốt đã xuyên qua không gian đến trước mặt mấy người kia. Gần như không có dừng lại, cái đuôi lớn của hư ảnh quật mạnh, trực tiếp quấn chặt eo của mấy người đó, lập tức máu thịt tung tóe, mấy đại hán hung thần ác sát chết ngay tại chỗ!

Thời Yến nhìn mấy người đó chết, còn chưa kịp chấn động, lập tức cảm giác cực kỳ nguy hiểm ào tới, y theo bản năng muốn mở tất cả màn phòng hộ, còn chưa kịp lấy ra bảo khí dùng một lần, công kích của đuôi rắn đã tới!

Mãi đến khi nó tấn công lên người mình, Thời Yến mới hiểu sự đáng sợ của hư ảnh, đuôi rắn đó vút qua gần như rạch phá không gian, Thời Yến chỉ cảm thấy một luồng kình phong mãnh liệt ập vào mình, mấy màn phòng hộ kia gần như chỉ chớp mắt đã bị đâm thủng. Da Thời Yến như bị xé rách, cả người cũng bị xé rách!

Vào lúc nguy cơ này, Cửu Trọng Sát trên tay phải tự động bay ra, dây xích trượt lên không trung, chấn động không gian, hơi cản lại tốc độ của hư ảnh, đồng thời, Cửu Trọng Sát chắn trước mặt Thời Yến, thay Thời Yến chịu một kích chí mạng này!

Nhưng, thân thể Thời Yến vẫn bị luồng sức mạnh to lớn chấn bay, y chỉ cảm thấy lồng ngực mắc nghẹn, sau đó cảm thấy cổ họng ngọt liệm, rồi thổ huyết.

Mà hư ảnh kia cuối cùng biến mất không thấy nữa, Cửu Trọng Sát trở lại tay Thời Yến, Thời Yến hòa hoãn hơn nửa ngày, linh lực trong người lúc này thật sự đã bị vắt cạn, y miễn cưỡng đứng dậy, tập trung nhìn, cả căn hầm giống như vừa bị tháo dỡ, tất cả mọi thứ bị đánh thành vụn, phủ lấp luôn cả mấy thi thể kia. Duy chỉ còn cái lồng nhốt Thần Quang vẫn còn hoàn hảo, bên trong sạch sạch sẽ sẽ. Đầu sỏ tạo ra tất cả đã mềm rũ nằm dưới đất, tuy hai mắt vẫn mở, nhưng tựa hồ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, vì thế mắt cũng vô thần.

Thấy Thời Yến chậm rãi đi về phía mình, Thần Quang miễn cưỡng ngước mắt lên, trong mắt vụt qua tia hung tàn, nhưng chung quy vẫn không cách nào động đậy, hai mắt đã hồi phục màu đen nhìn chằm chằm Thời Yến.

Suýt chết trong tay con rắn này, ánh mắt Thời Yến nhìn nó cũng mang theo chút ý lạnh, tuy còn sợ hãi, nhưng y cũng nảy ra ý nhân cơ hội này thu phục nó.

Vừa rồi tất nhiên là Thần Quang lúc thịnh nộ sử dụng ra tuyệt chiêu áp đáy hòm, sau khi dùng xong chiêu này, cho dù không chết cũng bị lột một tầng da, có lẽ lúc này chính là thời khắc nó yếu ớt nhất, quả thật chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau