Chương 29: Chương 29
Bát Hỉ bị Thời Yến vô cảm nhìn chằm chằm mấy phút, cuối cùng kiên trì không nổi rũ tai đáng thương nói: “Chủ nhân cậu muốn làm gì tôi thì cứ tới đi, tôi sẽ không phản kháng…”
Thời Yến hoàn toàn làm ngơ ý lấy lòng của nó, nhìn Thần Quang nằm ngủ một bên, thấp giọng nói: “Khế ước này rốt cuộc là sao.”
Bát Hỉ lập tức cúi đầu giả chết.
Thời Yến xách tai nó lên, Bát Hỉ lập tức kêu oa oa: “Kỳ thật tôi cũng không biết nhiều, chỉ biết chút chút thôi…”
“Quả nhiên không nói hết với tôi.” Thời Yến cười lạnh, “Khế ước cũng đã ký rồi, cậu còn gì chưa nói thì nói hết đi.” Tuy ngoài mặt nhìn như rất tức giận, nhưng thực tế trong lòng Thời Yến không hề trách Bát Hỉ, cũng nhờ nó giúp đỡ y mới có thể thành công ký khế ước với Thần Quang, tuy tình trạng hiện tại hơi quái dị, nhưng tất cả ít nhất là phát triển theo hướng có lợi với y, nói rõ Bát Hỉ trung thành với y không giả, chỉ là bản tính của con thỏ gian xảo này khó sửa mà thôi.
“Khế ước này quả thật là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, trước đó những gì tôi nói với cậu hoàn toàn không phải lừa cậu, nhân loại đó thật sự dựa vào cái này thu phục Địa Ngục Long Vương, trọng điểm là, trừ Địa Ngục Long Vương cam tâm tình nguyện bảo hộ người đó ra, nghe nói khi nhân loại gặp tấn công nguy hiểm tính mạng, Địa Ngục Long Vương còn có thể giúp nhân loại gánh chịu hơn nửa…”
Thời Yến híp mắt nhìn Bát Hỉ, cái này đối với y mà nói là chuyện vô cùng có lợi, tại sao trước đó Bát Hỉ không nói rõ.
“Điều duy nhất tôi giấu cậu… chỉ là tên của khế ước này mà thôi…” Bát Hỉ yếu ớt nói.
“Khế ước gì?”
“Khế ước vợ chồng… vì Thông Thiên Mãng mạnh hơn cậu, cho nên Thông Thiên Mãng là chồng…”
Thời Yến: “…”
“Cậu đi soi gương một chút đi, sau lỗ tai có lẽ có biến hóa… đây là tượng trưng cậu biến thành vật sở hữu của Thông Thiên Mãng.”
Thời Yến nhanh chóng đứng dậy, đi lại gương, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên sau lỗ tai trái có một đồ hình Thông Thiên Mãng nho nhỏ!
Hình con rắn nhỏ màu bạc ấn sau tai, may mà có tóc che đi, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ.
Thời Yến quay phắt đầu lại: “Tôi cùng một con ma thú ký khế ước vợ chồng? Lẽ nào sau này người vợ tôi đây phải răm rắp nghe lời người chồng là nó?!” Cam tâm tình nguyện gì đó nói thật dễ nghe, y trở thành vật sở hữu của Thông Thiên Mãng, Thông Thiên Mãng xem y thành tài sản cá nhân, khó trách sẽ có chuyện tốt như lúc gặp nguy cơ thay y gánh chịu thương thế…
“Theo lý mà nói… là như vậy, nhưng! Phát sinh chuyện bất ngờ!” Bát Hỉ lập tức nói, “Cậu xem, hắn biến thành một quả trứng, trọng sinh lần nữa, thân thể nhỏ đi không nói, hình như cũng không nhớ những chuyện quá khứ… chủ nhân, ngay cả hồn linh sống lâu năm như tôi cậu cũng thu phục được, lẽ nào còn không thu phục được rắn con mới ra đời sao…”
Thời Yến nghĩ đến cảm giác thân thiết lúc Thần Quang nằm trên người mình, rắn con mới ra đời, đối với y có ý muốn thân cận, quả thật không có nguy hại gì.
Bát Hỉ thấy Thời Yến không nói, hiểu nguy cơ đã giải trừ, nhưng để Thời Yến hoàn toàn nguôi giận, Bát Hỉ lập tức cọ tới trước mặt Thời Yến: “Đá luân hồi và hắn có quan hệ đặc thù, cậu đút linh thủy cho hắn, rất nhanh hắn sẽ trưởng thành, hắn xem cậu là bà xã, với sự trung thành của ma thú dành cho bạn lữ, tuyệt đối sẽ đối với cậu rất tốt rất tốt, dù sao cậu lại không có bạn lữ, có thêm hắn cũng không có gì… chủ nhân ~ đừng giận mà ~~”
Con thỏ đen mập mạp ôm tay mình làm nũng, Thời Yến cũng giận không nổi.
Bất kể nói sao, thu phục Thần Quang, tảng đá lớn trong lòng Thời Yến cuối cùng cũng hạ xuống.
Mấy ngày sau, trên tay đeo vòng do Thần Quang giả thành, trên vai nằm Bát Hỉ đã ẩn hình, xách hành lý nhẹ nhàng, Thời Yến cùng mười mấy con cháu Thời gia, cùng rời khỏi Thời gia.
Đây là lần đầu tiên từ lúc Thời Yến trọng sinh tới nay chân chính rời khỏi Thời gia, quay đầu nhìn kiến trúc Thời gia trang nghiêm trang trọng, đây là nơi thần bí cường thế nhất cả Vĩnh Hằng quốc độ, y ở đây một năm, từ một người bình thường, trở thành ngự linh sư lục cấp hiện tại, hôm nay bước chân ra khỏi đây, Thời Yến tin rằng, con đường ngự linh sư, tương lai y sẽ càng đi càng xa, đợi khi y quay lại nơi này lần nữa, sẽ là lúc Thời gia không còn ai dám xem thường y nữa!
Ba học viện lớn nổi danh nhất đương thời, gần như tất cả ngự linh sư đều bước ra từ đây, phân biệt là học việc Bilun nổi danh là học viện bạo lực, học viện Alcle nổi danh với xa hoa thối nát, và học viện Bolorei được tán thưởng hòa ái khiêm nhường. Xét đến chuyện Thời Khang trước đó, Thời Huân rất hy vọng Thời Yến có thể vào học viện Bolorei, chỉ cần Thời Yến nguyện ý, Thời Huân có thể giúp y vào.
Nhưng lại bị Thời Yến cự tuyệt, vì y muốn làm rõ Thời Dực ở học viện nào trước đã!
Ba học viện lớn phân thành các hướng khác nhau trên đại lục, mà mỗi lần chiêu sinh, lại là ba học viện cùng hợp tác, học sinh phù hợp yêu cầu của ba học viện, ba học viện sẽ ném cành ô liu cho hắn, còn về chọn vào học viện nào, là tự do của thí sinh đã thông qua kiểm tra.
Trung tâm đại lục có một thành phố nổi danh vì đặc biệt cung cấp nơi chiêu sinh cho ba học viện lớn__ Li thành. Li thành nhiều năm trước từng là một nước nhỏ, nằm giữa Đàn quốc và Hỏa Viêm quốc, ngàn năm trước, quan hệ giữa Đàn quốc và Hỏa Viêm quốc căng thẳng, để tập kích đội quân của Hỏa Viêm quốc, Đàn quốc dùng thủ đoạn bỉ ổi tiêu diệt Li thành, chiếm lĩnh nơi này rồi tập kích Hỏa Viêm quốc, chuyện này chấn động cả đại lục, Hỏa Viêm quốc thịnh nộ dùng thủ đoạn tuyệt đối phản kích, không chỉ đoạt đi Li thành, còn nuốt luôn một vùng lớn đất đai của Đàn quốc, cho nên Hỏa Viêm quốc trở thành quốc gia có đất đai lớn nhất đại lục này.
Mà Li thành bị các thế lực khác trên đại lục can thiệp, cuối cùng được ba học viện lớn tiếp quản, trở thành điểm chiêu sinh nổi danh đại lục, cư dân gốc của Li thành tuy tính là người của Hỏa Viêm quốc, nhưng đồng thời cũng được ba học viện lớn bảo hộ.
Mà kiếp trước Thời Yến chính là cùng Thời Dực sống ở rìa thành phố này.
Kiếp trước hai mắt Thời Yến chỉ lo nhìn cuộc sống cực khổ trước mắt, ngoài ra cả thế giới đều xoay quanh Thời Dực, đối với hình thức của đại lục cùng với lịch sử một chút cũng không hiểu, càng chưa từng biết Li thành cư nhiên còn có quá khứ như thế.
Lại một lần nữa bước vào Li thành, thành phố quen thuộc, nhưng đã là cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Y đi cùng đội ngũ Thời gia, có hạ nhân chuẩn bị sẵn hành trình cho họ, hẹn trước nơi vui chơi cao cấp, nơi ở cũng đã sắp xếp xong, thanh u tao nhã, là nơi mà kiếp trước của y ngay cả nhìn cũng cảm thấy tự ti. Nhưng hiện tại y không có chỗ nào không thoải mái, cùng con cháu Thời gia đi vào, sự phô trương của Thời gia vốn đã hấp dẫn sự chú ý, dung mạo của Thời Yến lại cực kỳ xuất sức, thoáng cái thu hút không ít ánh mắt, nhưng Thời Yến lại không bị ảnh hưởng chút nào, mặt không biểu cảm tiếp tục bước đi.
Chỉ một năm trong Thời gia, y so với trước kia đã thay đổi như thay da đổi thịt, cho dù không phải mang thân thể này, chỉ riêng khác biệt về khí chất đã khiến y so với quá khứ cứ như hai người.
Xắp xếp xong xuôi, Thời Yến uyển chuyển cự tuyệt cùng mấy người Thời gia khác đi chơi, một mình mang Thần Quang ra ngoài, Bát Hỉ đã ra ngoài dạo rồi.
Men theo con đường quen thuộc chậm rãi đi vào trong, bất luận là quần áo trên người Thời Yến, hay khí chất của y, đều cực kỳ không phù hợp với con phố nghèo nàn sa sút này, trên đường đi, dẫn đến không ít người vây xem. Con đường này rất loạn, lưu manh côn đồ đi đâu cũng thấy, nhưng bọn họ trưởng thành từ con đường này, nên sẽ không ăn hiếp láng giềng gần mình, vì thế trước kia Thời Yến vẫn luôn cảm thấy sống ở đây rất an toàn, nhưng hiện tại đổi thân phận, bọn họ sẽ dùng ánh mắt tham lam kính sợ nhìn y, muốn huýt sáo trêu cợt, nhưng lo lắng dẫn họa tới, chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng đánh giá y từ đầu đến chân, hận không thể lột hết quần áo y mặc, trang sức y đeo.
Thời Yến chưa từng cảm giác rõ ràng như lúc này, y đã là một người khác, không còn là y kiếp trước nữa. Chỉ có đi trở lại nơi quen thuộc, ký ức bị đoạt đi, mới có thể sâu sắc nhận thức được bản thân lúc này khác biệt bao nhiêu với quá khứ. Những láng giềng quen thuộc đó dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn y, nếu là quá khứ, y sẽ mỉm cười chào hỏi họ, nhưng hiện tại y sẽ không làm thế.
Y đến trước căn nhà quen thuộc của mình, cánh cửa gỗ màu nâu đỏ cũ kỹ, mỗi một vết xước đều quen thuộc như thế, y vừa đi tới trước, một người xa lạ từ bên trong bước ra, nhìn thấy Thời Yến, lập tức sửng sốt.
Thời Yến cũng ngẩn ra, mất nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình: “Xin hỏi, người một năm trước sống ở đây đâu?”
“Chết rồi, bán nhà cho tôi…” Người đó bị khí thế của Thời Yến trấn trụ, lập tức trả lời.
“Người bán nhà cho anh là ai, hiện tại cậu ta đi đâu anh biết không?”
“Là chủ cũ của căn nhà này, hình như họ Thời… nghe nói ôm được người có tiền đi hưởng phúc rồi, không nhìn đến nơi rách nát này…”
“Được rồi, đa tạ.” Mới nghe được tin tức này, Thời Yến không biết trong lòng mình là cảm giác gì, cứ như bị cái gì đâm mạnh một phát, nhưng sau đó lại cảm thấy không có gì phải đau khổ, Thời Dực đối đãi y thế nào, những gì y thấy được sau khi chết, đủ hiểu rõ đứa em trai mình tự tay nuôi lớn làm người như thế nào rồi.
Ngay cả thi thể của y cũng có thể ném vào con sông rác bỏ đi không quay đầu lại, sau đó lấy cái cớ này đòi ích lợi từ những ngự linh sư kia, bán nơi ở nhiều năm của họ thì có là gì đâu.
Thời Yến cho đối phương một chút tiền coi như thù lao, cảm ơn xong thì quay người đi. Từng bước rời khỏi nơi y đã sống mấy chục năm, Thời Yến thảm hại muốn cười, nhưng dù thế nào cũng không cười nổi, nhếch nhếch miệng, biểu cảm cứng đờ.
Thần Quang thấy tâm trạng Thời Yến không tốt, chậm rãi bò từ cổ tay lên cổ y, cái đuôi cuốn cổ y, đầu rắn nho nhỏ dựng lên nhìn Thời Yến.
Lúc này Thời Yến mới nhớ ra trên người còn mang theo Thần Quang, thấy Thần Quang dùng đôi mắt màu đen như mặc ngọc nhìn mình, thân rắn lạnh lẽo dịu dàng cuốn lấy cổ mình, thân thể mát lạnh thân cận với làn da, không hiểu sao y thấy được an ủi.
Thời Yến ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy bất tri bất giác mình đã ra khỏi con đường kia, lúc này xung quanh không có ai, y nâng tay, sờ đầu Thần Quang, ngón tay chạm vào lớp vảy lạnh, xúc cảm rất tốt. Thấy Thần Quang thành thật để y sờ, dáng vẻ hung lệ lần đầu gặp mặt sớm đã không biết đi đâu rồi, Thời Yến cảm thấy thú vị, lại sờ vái cái, cười nói: “Đói rồi phải không, tôi dẫn cậu đi ăn.”
Thần Quang là yêu thú, đồng dạng cũng cần phải ăn. Chỉ là trước khi ký khế ước với Thời Yến, vẫn luôn dựa vào thể năng duy trì. Tuy có thể sống nhưng luôn đói bụng, hiện tại theo Thời Yến, lại biến thành thời kỳ ấu niên mới ra đời, dưới tình huống nó biết ăn thực vật, Thời Yến đương nhiên không thể để nó đói bụng.
Trước khi đến Li thành, bình thường trừ đút linh thủy cho nó ra, Thời Yến còn từng thử đút vài món cho Thần Quang, phát hiện những gì y ăn được cơ bản Thần Quang đều ăn được, hơn nữa lượng cơm còn lớn hơn y một chút, Bát Hỉ bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ chảy nước miếng.
Là một hồn linh, Bát Hỉ có trí tuệ của nhân loại, có ngũ cảm gần như tiếp cận nhân loại, có thể ngửi được mùi của thức ăn, nhưng lại không thể ăn, cho dù ăn rồi cũng phải tốn nhiều công sức đẩy ra, tốn sức chẳng được gì, vì thế đối với Thần Quang rất ngưỡng mộ ghen tỵ hận.
Thời Yến mang Thần Quang ra khỏi khu dân nghèo, tìm một quán cơm ngồi xuống, đặt Thần Quang lên bàn, gọi phần ăn cho hai người.
Y vừa dứt lời, bên cạnh đã có người lên tiếng: “Ma thú hình rắn, rất hiếm thấy nha.”
Thời Yến hoàn toàn làm ngơ ý lấy lòng của nó, nhìn Thần Quang nằm ngủ một bên, thấp giọng nói: “Khế ước này rốt cuộc là sao.”
Bát Hỉ lập tức cúi đầu giả chết.
Thời Yến xách tai nó lên, Bát Hỉ lập tức kêu oa oa: “Kỳ thật tôi cũng không biết nhiều, chỉ biết chút chút thôi…”
“Quả nhiên không nói hết với tôi.” Thời Yến cười lạnh, “Khế ước cũng đã ký rồi, cậu còn gì chưa nói thì nói hết đi.” Tuy ngoài mặt nhìn như rất tức giận, nhưng thực tế trong lòng Thời Yến không hề trách Bát Hỉ, cũng nhờ nó giúp đỡ y mới có thể thành công ký khế ước với Thần Quang, tuy tình trạng hiện tại hơi quái dị, nhưng tất cả ít nhất là phát triển theo hướng có lợi với y, nói rõ Bát Hỉ trung thành với y không giả, chỉ là bản tính của con thỏ gian xảo này khó sửa mà thôi.
“Khế ước này quả thật là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, trước đó những gì tôi nói với cậu hoàn toàn không phải lừa cậu, nhân loại đó thật sự dựa vào cái này thu phục Địa Ngục Long Vương, trọng điểm là, trừ Địa Ngục Long Vương cam tâm tình nguyện bảo hộ người đó ra, nghe nói khi nhân loại gặp tấn công nguy hiểm tính mạng, Địa Ngục Long Vương còn có thể giúp nhân loại gánh chịu hơn nửa…”
Thời Yến híp mắt nhìn Bát Hỉ, cái này đối với y mà nói là chuyện vô cùng có lợi, tại sao trước đó Bát Hỉ không nói rõ.
“Điều duy nhất tôi giấu cậu… chỉ là tên của khế ước này mà thôi…” Bát Hỉ yếu ớt nói.
“Khế ước gì?”
“Khế ước vợ chồng… vì Thông Thiên Mãng mạnh hơn cậu, cho nên Thông Thiên Mãng là chồng…”
Thời Yến: “…”
“Cậu đi soi gương một chút đi, sau lỗ tai có lẽ có biến hóa… đây là tượng trưng cậu biến thành vật sở hữu của Thông Thiên Mãng.”
Thời Yến nhanh chóng đứng dậy, đi lại gương, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên sau lỗ tai trái có một đồ hình Thông Thiên Mãng nho nhỏ!
Hình con rắn nhỏ màu bạc ấn sau tai, may mà có tóc che đi, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ.
Thời Yến quay phắt đầu lại: “Tôi cùng một con ma thú ký khế ước vợ chồng? Lẽ nào sau này người vợ tôi đây phải răm rắp nghe lời người chồng là nó?!” Cam tâm tình nguyện gì đó nói thật dễ nghe, y trở thành vật sở hữu của Thông Thiên Mãng, Thông Thiên Mãng xem y thành tài sản cá nhân, khó trách sẽ có chuyện tốt như lúc gặp nguy cơ thay y gánh chịu thương thế…
“Theo lý mà nói… là như vậy, nhưng! Phát sinh chuyện bất ngờ!” Bát Hỉ lập tức nói, “Cậu xem, hắn biến thành một quả trứng, trọng sinh lần nữa, thân thể nhỏ đi không nói, hình như cũng không nhớ những chuyện quá khứ… chủ nhân, ngay cả hồn linh sống lâu năm như tôi cậu cũng thu phục được, lẽ nào còn không thu phục được rắn con mới ra đời sao…”
Thời Yến nghĩ đến cảm giác thân thiết lúc Thần Quang nằm trên người mình, rắn con mới ra đời, đối với y có ý muốn thân cận, quả thật không có nguy hại gì.
Bát Hỉ thấy Thời Yến không nói, hiểu nguy cơ đã giải trừ, nhưng để Thời Yến hoàn toàn nguôi giận, Bát Hỉ lập tức cọ tới trước mặt Thời Yến: “Đá luân hồi và hắn có quan hệ đặc thù, cậu đút linh thủy cho hắn, rất nhanh hắn sẽ trưởng thành, hắn xem cậu là bà xã, với sự trung thành của ma thú dành cho bạn lữ, tuyệt đối sẽ đối với cậu rất tốt rất tốt, dù sao cậu lại không có bạn lữ, có thêm hắn cũng không có gì… chủ nhân ~ đừng giận mà ~~”
Con thỏ đen mập mạp ôm tay mình làm nũng, Thời Yến cũng giận không nổi.
Bất kể nói sao, thu phục Thần Quang, tảng đá lớn trong lòng Thời Yến cuối cùng cũng hạ xuống.
Mấy ngày sau, trên tay đeo vòng do Thần Quang giả thành, trên vai nằm Bát Hỉ đã ẩn hình, xách hành lý nhẹ nhàng, Thời Yến cùng mười mấy con cháu Thời gia, cùng rời khỏi Thời gia.
Đây là lần đầu tiên từ lúc Thời Yến trọng sinh tới nay chân chính rời khỏi Thời gia, quay đầu nhìn kiến trúc Thời gia trang nghiêm trang trọng, đây là nơi thần bí cường thế nhất cả Vĩnh Hằng quốc độ, y ở đây một năm, từ một người bình thường, trở thành ngự linh sư lục cấp hiện tại, hôm nay bước chân ra khỏi đây, Thời Yến tin rằng, con đường ngự linh sư, tương lai y sẽ càng đi càng xa, đợi khi y quay lại nơi này lần nữa, sẽ là lúc Thời gia không còn ai dám xem thường y nữa!
Ba học viện lớn nổi danh nhất đương thời, gần như tất cả ngự linh sư đều bước ra từ đây, phân biệt là học việc Bilun nổi danh là học viện bạo lực, học viện Alcle nổi danh với xa hoa thối nát, và học viện Bolorei được tán thưởng hòa ái khiêm nhường. Xét đến chuyện Thời Khang trước đó, Thời Huân rất hy vọng Thời Yến có thể vào học viện Bolorei, chỉ cần Thời Yến nguyện ý, Thời Huân có thể giúp y vào.
Nhưng lại bị Thời Yến cự tuyệt, vì y muốn làm rõ Thời Dực ở học viện nào trước đã!
Ba học viện lớn phân thành các hướng khác nhau trên đại lục, mà mỗi lần chiêu sinh, lại là ba học viện cùng hợp tác, học sinh phù hợp yêu cầu của ba học viện, ba học viện sẽ ném cành ô liu cho hắn, còn về chọn vào học viện nào, là tự do của thí sinh đã thông qua kiểm tra.
Trung tâm đại lục có một thành phố nổi danh vì đặc biệt cung cấp nơi chiêu sinh cho ba học viện lớn__ Li thành. Li thành nhiều năm trước từng là một nước nhỏ, nằm giữa Đàn quốc và Hỏa Viêm quốc, ngàn năm trước, quan hệ giữa Đàn quốc và Hỏa Viêm quốc căng thẳng, để tập kích đội quân của Hỏa Viêm quốc, Đàn quốc dùng thủ đoạn bỉ ổi tiêu diệt Li thành, chiếm lĩnh nơi này rồi tập kích Hỏa Viêm quốc, chuyện này chấn động cả đại lục, Hỏa Viêm quốc thịnh nộ dùng thủ đoạn tuyệt đối phản kích, không chỉ đoạt đi Li thành, còn nuốt luôn một vùng lớn đất đai của Đàn quốc, cho nên Hỏa Viêm quốc trở thành quốc gia có đất đai lớn nhất đại lục này.
Mà Li thành bị các thế lực khác trên đại lục can thiệp, cuối cùng được ba học viện lớn tiếp quản, trở thành điểm chiêu sinh nổi danh đại lục, cư dân gốc của Li thành tuy tính là người của Hỏa Viêm quốc, nhưng đồng thời cũng được ba học viện lớn bảo hộ.
Mà kiếp trước Thời Yến chính là cùng Thời Dực sống ở rìa thành phố này.
Kiếp trước hai mắt Thời Yến chỉ lo nhìn cuộc sống cực khổ trước mắt, ngoài ra cả thế giới đều xoay quanh Thời Dực, đối với hình thức của đại lục cùng với lịch sử một chút cũng không hiểu, càng chưa từng biết Li thành cư nhiên còn có quá khứ như thế.
Lại một lần nữa bước vào Li thành, thành phố quen thuộc, nhưng đã là cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Y đi cùng đội ngũ Thời gia, có hạ nhân chuẩn bị sẵn hành trình cho họ, hẹn trước nơi vui chơi cao cấp, nơi ở cũng đã sắp xếp xong, thanh u tao nhã, là nơi mà kiếp trước của y ngay cả nhìn cũng cảm thấy tự ti. Nhưng hiện tại y không có chỗ nào không thoải mái, cùng con cháu Thời gia đi vào, sự phô trương của Thời gia vốn đã hấp dẫn sự chú ý, dung mạo của Thời Yến lại cực kỳ xuất sức, thoáng cái thu hút không ít ánh mắt, nhưng Thời Yến lại không bị ảnh hưởng chút nào, mặt không biểu cảm tiếp tục bước đi.
Chỉ một năm trong Thời gia, y so với trước kia đã thay đổi như thay da đổi thịt, cho dù không phải mang thân thể này, chỉ riêng khác biệt về khí chất đã khiến y so với quá khứ cứ như hai người.
Xắp xếp xong xuôi, Thời Yến uyển chuyển cự tuyệt cùng mấy người Thời gia khác đi chơi, một mình mang Thần Quang ra ngoài, Bát Hỉ đã ra ngoài dạo rồi.
Men theo con đường quen thuộc chậm rãi đi vào trong, bất luận là quần áo trên người Thời Yến, hay khí chất của y, đều cực kỳ không phù hợp với con phố nghèo nàn sa sút này, trên đường đi, dẫn đến không ít người vây xem. Con đường này rất loạn, lưu manh côn đồ đi đâu cũng thấy, nhưng bọn họ trưởng thành từ con đường này, nên sẽ không ăn hiếp láng giềng gần mình, vì thế trước kia Thời Yến vẫn luôn cảm thấy sống ở đây rất an toàn, nhưng hiện tại đổi thân phận, bọn họ sẽ dùng ánh mắt tham lam kính sợ nhìn y, muốn huýt sáo trêu cợt, nhưng lo lắng dẫn họa tới, chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng đánh giá y từ đầu đến chân, hận không thể lột hết quần áo y mặc, trang sức y đeo.
Thời Yến chưa từng cảm giác rõ ràng như lúc này, y đã là một người khác, không còn là y kiếp trước nữa. Chỉ có đi trở lại nơi quen thuộc, ký ức bị đoạt đi, mới có thể sâu sắc nhận thức được bản thân lúc này khác biệt bao nhiêu với quá khứ. Những láng giềng quen thuộc đó dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn y, nếu là quá khứ, y sẽ mỉm cười chào hỏi họ, nhưng hiện tại y sẽ không làm thế.
Y đến trước căn nhà quen thuộc của mình, cánh cửa gỗ màu nâu đỏ cũ kỹ, mỗi một vết xước đều quen thuộc như thế, y vừa đi tới trước, một người xa lạ từ bên trong bước ra, nhìn thấy Thời Yến, lập tức sửng sốt.
Thời Yến cũng ngẩn ra, mất nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình: “Xin hỏi, người một năm trước sống ở đây đâu?”
“Chết rồi, bán nhà cho tôi…” Người đó bị khí thế của Thời Yến trấn trụ, lập tức trả lời.
“Người bán nhà cho anh là ai, hiện tại cậu ta đi đâu anh biết không?”
“Là chủ cũ của căn nhà này, hình như họ Thời… nghe nói ôm được người có tiền đi hưởng phúc rồi, không nhìn đến nơi rách nát này…”
“Được rồi, đa tạ.” Mới nghe được tin tức này, Thời Yến không biết trong lòng mình là cảm giác gì, cứ như bị cái gì đâm mạnh một phát, nhưng sau đó lại cảm thấy không có gì phải đau khổ, Thời Dực đối đãi y thế nào, những gì y thấy được sau khi chết, đủ hiểu rõ đứa em trai mình tự tay nuôi lớn làm người như thế nào rồi.
Ngay cả thi thể của y cũng có thể ném vào con sông rác bỏ đi không quay đầu lại, sau đó lấy cái cớ này đòi ích lợi từ những ngự linh sư kia, bán nơi ở nhiều năm của họ thì có là gì đâu.
Thời Yến cho đối phương một chút tiền coi như thù lao, cảm ơn xong thì quay người đi. Từng bước rời khỏi nơi y đã sống mấy chục năm, Thời Yến thảm hại muốn cười, nhưng dù thế nào cũng không cười nổi, nhếch nhếch miệng, biểu cảm cứng đờ.
Thần Quang thấy tâm trạng Thời Yến không tốt, chậm rãi bò từ cổ tay lên cổ y, cái đuôi cuốn cổ y, đầu rắn nho nhỏ dựng lên nhìn Thời Yến.
Lúc này Thời Yến mới nhớ ra trên người còn mang theo Thần Quang, thấy Thần Quang dùng đôi mắt màu đen như mặc ngọc nhìn mình, thân rắn lạnh lẽo dịu dàng cuốn lấy cổ mình, thân thể mát lạnh thân cận với làn da, không hiểu sao y thấy được an ủi.
Thời Yến ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy bất tri bất giác mình đã ra khỏi con đường kia, lúc này xung quanh không có ai, y nâng tay, sờ đầu Thần Quang, ngón tay chạm vào lớp vảy lạnh, xúc cảm rất tốt. Thấy Thần Quang thành thật để y sờ, dáng vẻ hung lệ lần đầu gặp mặt sớm đã không biết đi đâu rồi, Thời Yến cảm thấy thú vị, lại sờ vái cái, cười nói: “Đói rồi phải không, tôi dẫn cậu đi ăn.”
Thần Quang là yêu thú, đồng dạng cũng cần phải ăn. Chỉ là trước khi ký khế ước với Thời Yến, vẫn luôn dựa vào thể năng duy trì. Tuy có thể sống nhưng luôn đói bụng, hiện tại theo Thời Yến, lại biến thành thời kỳ ấu niên mới ra đời, dưới tình huống nó biết ăn thực vật, Thời Yến đương nhiên không thể để nó đói bụng.
Trước khi đến Li thành, bình thường trừ đút linh thủy cho nó ra, Thời Yến còn từng thử đút vài món cho Thần Quang, phát hiện những gì y ăn được cơ bản Thần Quang đều ăn được, hơn nữa lượng cơm còn lớn hơn y một chút, Bát Hỉ bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ chảy nước miếng.
Là một hồn linh, Bát Hỉ có trí tuệ của nhân loại, có ngũ cảm gần như tiếp cận nhân loại, có thể ngửi được mùi của thức ăn, nhưng lại không thể ăn, cho dù ăn rồi cũng phải tốn nhiều công sức đẩy ra, tốn sức chẳng được gì, vì thế đối với Thần Quang rất ngưỡng mộ ghen tỵ hận.
Thời Yến mang Thần Quang ra khỏi khu dân nghèo, tìm một quán cơm ngồi xuống, đặt Thần Quang lên bàn, gọi phần ăn cho hai người.
Y vừa dứt lời, bên cạnh đã có người lên tiếng: “Ma thú hình rắn, rất hiếm thấy nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất