Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 48: Chương 48

Trước Sau
Đường đào vàng náo nhiệt hơn cả tưởng tượng của Thời Yến, là thành phố lớn nhất thế giới này, nhân khẩu Liệt thành có thể sánh với một vài quốc gia cỡ nhỏ, chuyện làm ăn trên đường đào vàng tuy không rôm rả như đấu thú trường, nhưng vẫn có không ít người ngoại lai thích đến đây thử vận may, lại thêm một vài người bản địa thích tới đây mua đồ đẹp giá rẻ, đi trên đường, tới tới lui lui đều là người đi đường, đồ quá nhiều, Thời Yến quả thật nhìn muốn hoa cả mắt.

Cũng may lần này y có mục tiêu rõ ràng, nếu không thật sự phải đào từ trong này, dù tính tình Thời Yến khá trầm, cũng cảm thấy nhiệm vụ này vô cùng gian nan không thể thực hiện.

Lúc y cách bảo vật càng gần, động tác của Cửu Trọng Sát cũng lớn hơn, dần muốn thoát khỏi cổ tay Thời Yến.

Nếu bên cạnh không người, Thời Yến sẽ vui vẻ để Cửu Trọng Sát đi trước dẫn đường, nhưng lúc này người đông đúc, Thời Yến khống chế Cửu Trọng Sát, đi theo hướng dẫn của nó tới một hướng. Trong lúc đó do mục tiêu của Bát Hỉ và Cửu Trọng Sát khác nhau, rất nhanh đã chạy đi.

Đường đào vàng tuy hàng hóa vừa tạp vừa nhiều, nhưng vẫn theo chủng loại, Thời Yến chậm rãi đi tới một khu tài liệu, chọn một sạp bán đá tinh thần.

Đá tinh thần còn được gọi là đá năng lượng, rất nặng, dưới tay một vài ngự linh sư sở trường luyện khí, một viên đá tinh thần thuần chính lớn cỡ hạt gạo sau khi dung hóa cung cấp năng lượng, năng lượng đó chuyển hóa thành linh lực tương đương với một liệm khí đơn giản, từ đó có thể thấy trong đá tinh thần hàm chứa bao nhiêu sức mạnh cường đại.

Do đá tinh thần phần nhiều đến từ thiên ngoại vẫn thạch, quá trình lấy đá tinh thần cực kỳ phiền phức, mà một tảng vẫn thạch lớn bằng cả ngôi nhà chứa đá tinh thần, đá tinh thần sau khi cắt ra nhiều lắm chỉ lớn cỡ hai ngón tay, vẫn thạch mật độ cực lớn, lúc cắt thậm chí cần dùng đến một vài ngự linh sư, vì thế giá đá tinh thần cực cao, đứng đầu trong danh sách các tài liệu luyện khí, giá đó người bình thường không với tới nổi. Mà đá tinh thần được bán ở đường đào vàng này, phần lớn không phải đá tinh thần thật, mà là đá vụn được bọc đá tinh thần bên ngoài, đá vụn này đồng dạng cũng rất nặng, do được bọc đá tinh thần, nên cũng có một chút năng lượng, chỉ là rất ít ỏi.

Giá rao bán đá tinh thần trên đường đào vàng rất cao, hoàn toàn có thể so với đá tinh thần chân chính, nhưng có thể trả giá. Khu luyện khí do rất ít luyện khí sư, ngày thường rất ít người tới thăm, một khi mua bán thành lại là giá tiền cực lớn, vì thế sau khi Thời Yến vào, các chủ sạp lập tức sáng mắt.

Thời Yến không để ý đến những chủ sạp nhiệt tình mời chào kia, đi thẳng tới mục tiêu, nửa tiếng sau, Thời Yến bỏ một túi đá tinh thần lớn vào nhẫn không gian, cùng vào nhẫn không gian còn có Cửu Trọng Sát.

Bát Hỉ đã tìm được thứ nó cần, hưng phấn liên lạc với Thời Yến.

Thời Yến vốn cho rằng Bát Hỉ cũng muốn tìm bảo vật để nâng cao thực lực, nhưng sau khi gặp Bát Hỉ, nhìn một con thỏ đứng trên đầu một con ngựa liếc mắt đưa tình với y, Thời Yến không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt.

“Con linh sủng này là của cậu sao? Nó vừa vào đã làm loạn trong tiệm tôi, không chỉ thả con ngựa này ra, hơn nữa còn định dẫn ma thú của tôi đi!” Chủ tiệm thấy Thời Yến và Bát Hỉ nhìn nhau, tức khắc tiến tới tức giận nói.

“Ngại quá, linh sủng của tôi hơi tinh nghịch, tổn thất của các người tôi sẽ bồi thường.” Thời Yến áy náy cười, dưới an ủi bằng tiền của Thời Yến, chủ tiệm coi như nguôi giận, khi Thời Yến đề xuất muốn mua con ngựa xám xịt hết sức khó coi này, chủ tiệm đảo đảo mắt: “Cậu đừng thấy con ngựa này ngoại hình không đẹp, thực tế nó là một con hỏa diệm mã, lực công kích cực mạnh, lúc chiến đấu toàn thân tỏa ra ánh sáng như ngọn lửa, không chỉ tô điểm cho cậu càng thêm tuấn tú, hơn nữa ngọn lửa đó có thể thiêu đốt kẻ địch, lại không có bất cứ uy hiếp nào với chủ nhân. Con ngựa này đã bị tôi thiến rồi, tính cách vô cùng ôn thuận…”

Lời chủ tiệm chưa dứt, hỏa diệm mã đã nhanh chóng hí vang, nửa thân trên dựng thẳng, nhìn điệu bộ tựa hồ muốn dẫm chết chủ tiệm.

“Súc sinh, muốn tạo phản hả, xem ra tao giáo huấn mày chưa đủ!” Chủ tiệm nói, lấy một cây gậy sắt thật lớn ra, không biết gã ấn lên chỗ nào, xung quanh gậy sắt nhanh chóng mọc ra rất nhiều gai ngược, chủ tiệm vung vài cái uy hiếp hỏa diệm mã, nào ngờ hỏa diệm mã càng thêm phẫn nộ, trực tiếp lao vào chủ tiệm.

Chủ tiệm cười âm hiểm, làm một tư thế kỳ quái, động tác của hỏa diệm mã lập tức dừng lại, nôn nóng bất an động đậy, Thời Yến chú ý thấy cơ thịt toàn thân nó đang co giật, bước chân hỗn loạn không chịu nổi, hình như đang chịu đựng đau đớn gì đó.

“Nó bị hạ ngự thú thuật, phải chịu nhân loại khống chế.” Bát Hỉ lập tức truyền tin tức cho Thời Yến.

Lúc Bát Hỉ nói, chủ tiệm đã lao lên muốn giáo huấn hỏa diệm mã, đối với chủ tiệm, loại hỏa diệm mã tạp giao màu xám này chẳng có năng lực, nhưng tính cách lại cực khó thuần phục. Với loại ngựa vô dụng này, bình thường cũng không thể trông mong bán được giá gì tốt, sở dĩ chúng được nuôi dưỡng trong tiệm, phần lớn tác dụng là làm túi trút giận khi mấy con ngựa thuần chủng cao quý tức giận, hoặc lấy làm khổ lực, vì thế rất nhiều nhân loại đều hạ ngự thú thuật với loại ngựa này, ma thú một khi không nghe lời, nhanh chóng tiến hành giày vò trên thân thể.

Thời Yến thấy sắp máu nhuộm tại chỗ, con ngựa này Bát Hỉ đã nhìn trúng, Thời Yến tuy cảm thấy nuôi một con ngựa rất phiền phức, nhưng nếu Bát Hỉ đã muốn, Thời Yến đương nhiên sẽ mua trước rồi tính sau. Thế là y nhanh chóng chặn trước người hỏa diệm mã, tuy chủ tiệm này cũng là ngự linh sư, nhưng chỉ là tranh cấp, đối với ngự linh sư lam cấp như Thời Yến đương nhiên không đủ nhìn. Thấy quanh người Thời Yến tỏa ánh sáng màu lam, ánh mắt mọi người nhìn Thời Yến lập tức thay đổi.

Ngự linh sư lam cấp trẻ tuổi như thế, có thể thấy thiên phú rất đáng sợ, lại nhìn ngoại hình xuất chúng, vóc dáng cao gầy của y, quần áo trên người tuy đơn giản nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy được giá cả không thấp. Có thể thấy ngự linh sư lam cấp này lai lịch không nhỏ. Thương nhân luôn gian trá xảo quyệt, chủ tiệm thấy vậy, lập tức đổi thái độ, khi Thời Yến lại đề xuất muốn mua con ngựa này, chủ tiệm không dám báo giá ảo nữa, dùng giá cả hợp lý bán hỏa diệm mã cho Thời Yến, hơn nữa còn giải trừ ngự thú thuật trước mặt Thời Yến.



Sau khi được giải ngự thú thuật, toàn thân hỏa diệm mã phát ra một luồng sáng xám, sau đó, tựa hồ trạng thái tinh thần của nó đã thay đổi, nó vẫn đứng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Thời Yến và Bát Hỉ, thần sắc phức tạp.

Thời Yến thấy chuyện đã xong, trong lòng y vẫn còn nhớ Cửu Trọng Sát trong nhẫn không gian, vì thế không chậm trễ thêm, dẫn Thần Quang Bát Hỉ cùng con hỏa diệm mã xám xịt đi về. Giữa chừng Bát Hỉ thấy hỏa diễm mã thân là ma thú, nhưng trong người một chút linh lực cũng không có, liền xin Thời Yến một chút linh thủy, cho hỏa diệm mã uống.

Hỏa diệm mã lập tức sáng mắt, chớp mắt đã uống sạch linh thủy Bát Hỉ cho mình, sau đó ngẩng đầu đáng thương nhìn Bát Hỉ.

Bát Hỉ rất thương yêu con hỏa diệm mã này, lại mặt dày xin Thời Yến. Thời Yến có chút kinh ngạc về trình độ yêu thích của Bát Hỉ đối với con hỏa diệm mã, tựa hồ xem con hỏa diệm mã này trở thành linh sủng của mình, hiếm thấy Bát Hỉ cũng có một mặt như thế, nhưng đáng tiếc linh thủy của Thời Yến gần như không còn, vì thế bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thần Quang.

Từ sau khi mặt dây chuyền bị Thần Quang hấp thụ, Thời Yến không còn đòi về, Thần Quang không hoàn toàn dung hợp mặt dây chuyền, chỉ là đá luân hồi bên trong đã chạy vào người Thần Quang, nhưng muốn lấy ra lúc nào cũng được.

Mỗi ngày Thần Quang dựa vào hấp thu linh thủy để mạnh lên, nhưng ngày thường vẫn còn chừa một chút ra cho Thời Yến, thấy Thời Yến nhìn mình, Thần Quang lấy chút linh thủy ra cho Bát Hỉ, Bát Hỉ lần đầu tiên lấy đồ từ chỗ Thần Quang, có chút run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn vui vẻ hớn hở đi đút hỏa diệm mã.

Hỏa diệm mã tựa hồ biết chút linh thủy này Bát Hỉ lấy không dễ, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt thỏ đen láy, rồi cuối đầu dùng. Thời Yến nhìn hỏa diệm mã, trước đó không cảm thấy gì, nhưng sau khi giải trừ ngự thú thuật, y thấy toàn thân hỏa diệm mã lộ ra một chút cổ quái, lẽ nào đây chính là nguyên nhân Bát Hỉ nhìn trúng nó?

Thời Yến sử dụng lâm tinh liên hệ để câu thông với Bát Hỉ, quả nhiên, Bát Hỉ hưng phấn nói: “Tôi đã cảm ứng được nó mấy ngày rồi, tôi có thể cảm giác được trong người nó có một sức mạnh vô cùng cường đại, có lẽ là bị phong ấn, có lẽ vẫn chưa thức tỉnh, tóm lại nó tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, hê hê, tôi muốn nhân lúc nó gặp nạn bây giờ trợ giúp nó, cứu nó thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, để nó trở thành tọa kỵ của tôi, đợi tương lai nó mạnh hơn, sẽ che chở tôi ~~”

Thời Yến sắc mặt cổ quái nhìn Bát Hỉ, khí hồn nuôi dưỡng linh sủng ma thú gì đó, e rằng chỉ có mình Bát Hỉ làm được.

Nhưng họ còn chưa đối thoại xong, đã có sáu người đàn ông nghênh diện đi tới, được vây chặt bên trong là một công tử nhà giàu mặt trắng sạch sẽ, hai mắt màu đỏ quái dị, không ngừng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại sau lưng Thời Yến, sau khi thấy hỏa diệm mã, biểu cảm của gã trở nên vui mừng, quát lớn: “Chính là nó, ma thú trong lời tiên đoán của giáo viên, bắt nó cho ta!”

Gã vừa dứt lời, mấy ngự linh sư bên cạnh nhanh chóng lao tới hỏa diệm mã.

Bát Hỉ lập tức nhảy lên, đứng trên đầu hỏa diệm mã tuyên cáo chủ quyền, nhưng những người đó lại hoàn toàn bỏ lơ nó, Thời Yến lập tức đứng bên cạnh hỏa diệm mã, trên người nhẹ tỏa ánh lam, y nhìn năm ngự linh sư vây quanh mình, sắc mặt trầm tĩnh: “Chư vị muốn làm gì linh sủng của tôi?”

Thời Yến vừa nói, vừa bình tĩnh đánh giá họ, năm ngự linh sư vây quanh y, thực lực đều khoảng sơ kỳ thanh cấp, Thời Yến hiện tại là lam cấp, đối mặt với mấy sơ kỳ thanh cấp không có áp lực gì. Thời Yến cảnh giác là công tử nhà giàu kia, hai mắt biến thành màu đỏ, rất rõ ràng là đặc trưng của người hỏa tộc khi sử dụng kỹ năng thiên phú. Chuyến này y tới Hỏa gia là được mời tranh đoạt bảo vật, là khách, nếu không tất yếu, Thời Yến không muốn xung đột với người Hỏa gia.

Mấy ngự linh sư thanh cấp thấy Thời Yến là ngự linh sư lam cấp, liền dừng lại, nhìn công tử kia, mắt công tử nhà giàu nhanh chóng hồi phục màu con ngươi nguyên bản, gã vừa đi về phía Thời Yến, vừa không chút dấu tích tỏa ánh sáng lam quanh người, sau đó đi tới trước mặt Thời Yến, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Hỏa Địch, con một của vợ chồng Hỏa Duy, tôi từng bái một dự ngôn sư làm thầy, sư phụ từng tiên đoán cho tôi, trong hôm nay sẽ xuất hiện một con ma thú có thuộc tính cực kỳ tương tự tôi, chỉ cần thu phục ma thú này, có ích lợi vô hạn cho tương lai tôi tiến triển thực lực, tôi dẫn người chờ đợi ở đường đào vàng tròn một tháng, cuối cùng đợi được sự xuất hiện của ma thú, nó có tác dụng cực kỳ quan trọng với tương lai của tôi, hy vọng các hạ có thể từ bỏ yêu thích. Đương nhiên, tôi sẽ lấy giá công đạo mua nó, hơn nữa sẽ tặng các hạ một vài thứ biểu đạt áy náy của tôi…”

Trên thực tế nội dung lời tiên đoán của dự ngôn sư là, nếu trước hai mươi tuổi gã có thể lên đến lam cấp, tu luyện thành công kỹ năng thiên phú cuồng hóa của Hỏa gia, hơn nữa nếu anh lớn luôn áp bách gã từ nhỏ đến lớn mất tích trong thời gian đó, vậy tiến độ tu luyện của Hỏa Địch trong thời gian này sẽ chìm vào bình cảnh, lúc này Hỏa Địch phải tìm một con ma thú ở Liệt thành, giết chết ma thú đó, nuốt chửng sức mạnh của nó, Hỏa Địch không chỉ có thể đột phá tử cấp, còn có thể nhòm ngó bảo tọa gia chủ Hỏa gia.

Nhưng thu lợi cao luôn luôn đi kèm nguy hiểm cao, nếu Hỏa Địch không có dã tâm, và không chạm mặt ma thú đó, ma thú có thể giúp gã một bước lên trời, nhưng cũng có thể dẫn tới gã thân bại danh liệt trẻ tuổi chết yểu.

Nhưng những thứ này gã tuyệt đối sẽ không nói cho Thời Yến biết, sau khi Hỏa Địch nói xong, chớp chớp mắt với Thời Yến, rồi khẩn cấp nhìn hỏa diệm mã lần nữa.

Hỏa diệm mã phát giác ánh mắt tham lam của gã, lập tức trở nên nóng nảy, cái đuôi quật tới quật lui, bốn vó đạp đạp dưới đất, ánh mắt nhìn Hỏa Địch tràn đầy chán ghét, một chút cũng không giống một con ma thú cấp thấp.

Thời Yến không chút dấu tích nhìn nó một cái, đồng dạng hữu lễ nói với Hỏa Địch: “Con hỏa diệm mã này cũng cực kỳ quan trọng với tôi, linh sủng của tôi rất thích nó, rất hy vọng có thể làm bạn với nó, vì thế xin lỗi, tôi, không cách nào từ bỏ yêu thích.”

Hỏa Địch nghe thế, sửng sốt, tựa hồ không ngờ Thời Yến sẽ cự tuyệt gã dứt khoát như thế, càng không ngờ lý do cự tuyệt lại là thế, đối với gã, Thời Yến rõ ràng chính là không chịu từ bỏ, mới dùng lý do đó xua đuổi gã. Hỏa Địch là thiếu gia Hỏa gia, trẻ tuổi đã có thực lực lam cấp, tương lai tiền đồ vô hạn, lúc này bản thân gã chính là lam cấp, bên cạnh còn có năm ngự linh sư thanh cấp bao vây Thời Yến, trong tình huống này, gã tự nghĩ gã chịu hạ mình nhẹ nhàng nói chuyện với một ngự linh sư lam cấp đã vô cùng khách khí, nhưng nếu đối phương rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì gã cũng không cần nhẫn nhịn.

Nơi này là địa bàn Hỏa gia, gã không tin còn có người dám đoạt đi bảo vật vốn nên thuộc về gã ngay dưới mí mắt gã!



Sắc mặt Hỏa Địch trầm xuống, vung tay, năm ngự linh sư chờ lệnh một bên nhanh chóng điều động linh lực, mà ánh sáng lam trên người Hỏa Địch cũng mạnh hơn.

Mắt thấy một trận đại chiến sắp diễn ra trên đường đào vàng, bình dân xung quanh phần lớn đều lặng lẽ ly khai để tránh bị lan đến, ngự linh sư vừa đúng lúc đang dạo thì dừng lại xem kịch.

Loại chuyện cưỡng ép mua bán trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu, chỉ là lần này cấp bậc cưỡng ép mua bán cao hơn lúc trước một chút, hai ngự linh sư lam cấp đại chiến không phải chuyện thường gặp, huống chi một trong đó còn là thiếu gia Hỏa gia, rất đáng để mong đợi.

Thời Yến thấy đối phương một lời không hợp đã muốn động thủ, thủ đoạn kiểu này kiếp trước y đã gặp rất nhiều, kiếp này thấy cũng không có gì hiếm lạ, đương nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Cửu Trọng Sát đã lặng lẽ được Thời Yến thả khỏi nhẫn không gian, nó đã hấp thụ xong linh lực của đá tinh thần, Thời Yến đang muốn kiến thức uy lực Cửu Trọng Sát hiện nay.

Trong tay Thời Yến trừ Cửu Trọng Sát, còn có không ít bảo vật, những linh khí bảo khí dùng một lần y còn giữ khá nhiều, dựa vào những thứ này phối hợp với Bát Hỉ kéo chân lam cấp đó mấy giây có lẽ vấn đề không lớn, mà trong lúc này giải quyết năm ngự linh sư thanh cấp còn lại, Thời Yến tự hỏi có lẽ mình làm được, nếu còn không thành, thì để Thần Quang tới giúp.

Vì thế lúc này nhìn Thời Yến như gặp nguy, thực chất lại không bị uy hiếp.

Khi song phương sắp sửa động thủ, đột nhiên, hỏa diệm mã sau lưng Thời Yến hí vang một tiếng, quanh thân nó thoáng cái bùng phát ngọn lửa cực kỳ nóng, tuy không tổn thương Thời Yến, nhưng nhiệt độ xung quanh thoáng cái tăng cao, Hỏa Viêm quốc vốn đã nóng, giờ thêm ngọn lửa này, lập tức làm người khác nóng chịu không nổi.

Ngọn lửa này rõ ràng là thông qua linh lực tản ra, tất cả ngự linh sư tại đó đều mở màn linh lực phòng hộ, Thời Yến cũng vô thức lùi lại vài bước, khi thấy hỏa diệm mã vốn xám xịt giờ toàn thân được ngọn lửa bao trùm, thân thể dần thay đổi, mà màu lông cũng từ xám biến thành màu đỏ rực rỡ chói mắt, chỉ mấy giây, hỏa diệm mã biến thành hỏa diệm mã chân chính, nhưng khí thế của nó lại không dừng lại khi ngoại hình đã thay đổi định hình, mà vẫn đang từng chút tăng lên.

Con này làm gì còn là ma thú cấp thấp, nhìn bộ dạng này, hoàn toàn có thể tính là ma thú cấp cao!

Hỏa diệm mã đột nhiên thay đổi, khiến tất cả mọi người sửng sốt, Bát Hỉ kích động nói với Thời Yến: “Nó thức tỉnh rồi! Nhanh thật! Nhất định là vừa rồi giải trừ ngự thú thuật, với lại tôi đã đút cho nó nhiều linh thủy như thế…”

Hỏa Địch sau chốc sửng sốt, hai mắt lập tức phát sáng, vừa rồi gã nhìn thấy hỏa diệm mã, còn nghĩ ma thú xám xịt xấu xí đó thật sự có thể quyết định một đời mình sao, nhưng lúc này thấy hỏa diệm mã đột nhiên biến hóa, Hỏa Địch lập tức xác định, hỏa diệm mã này tất nhiên có huyền cơ, mà tất cả, đều sẽ thuộc về gã!

Chỉ đáng tiếc, Hỏa Địch cao hứng quá sớm.

Sau khi hỏa diệm mã đại biến thân, nhân lúc mọi người chưa phòng bị nó, nó đột nhiên phóng về phía Hỏa Địch!

Ngọn lửa tản ra quanh người nó nhảy nhót trong gió, nhìn cực kỳ rực rỡ, động tác của nó cực nhanh, chớp mắt đã xuyên qua mấy ngự linh sư và Thời Yến, thoáng cái xuất hiện trước mặt Hỏa Địch, cầu lửa cực lớn tấn công Hỏa Địch, mắt Hỏa địch soẹt cái biến thành màu đỏ, bắt đầu triền đấu với hỏa diệm mã.

Ánh sáng lam của ngự linh sư giao với ánh sáng đỏ của hỏa diệm mã, ánh sáng lam càng lúc càng yếu, mà ánh sáng đỏ càng lúc càng mạnh, tất cả mọi người đều trợn to mắt, không dám tin nhìn hỏa diệm mã, bao gồm Thời Yến, thậm chí Bát Hỉ.

Động tác của hỏa diệm mã nhanh như chớp điện, lực công kích cực mạnh, hỏa cầu đó tựa hồ là khắc tinh của Hỏa Địch, đều là tấn công thuộc tính hỏa, ngọn lửa của Hỏa Địch vừa chạm phải ngọn lửa của hỏa diệm mã, đã nhanh chóng bị nuốt chửng, nếu tiếp tục như thế, Hỏa Địch đã định sẽ thất bại.

Hỏa diệm mã đánh bay Hỏa Địch xong, quay đầu nhìn mấy ngự linh sư lam cấp kia, thấy họ nhanh chóng dẫn Hỏa Địch chạy đi, hỏa diệm mã kiêu ngạo đi tới trước mặt Thời Yến, nhìn y và Thần Quang một cái, sau đó đi tới trước mặt Bát Hỉ, cúi đầu, liếm vuốt nhỏ của Bát Hỉ, quay người thần khí ly khai.

Động tác của nó cực nhanh, mấy lần phóng đi, bóng lưng lóe lên như bức họa vượt qua vô số không gian, mấy giây sau, thân ảnh hỏa diệm mã đã biến mất.

Thời Yến nhìn con hỏa diệm mã thần bí đó đi mất, liền quay người túm Bát Hỉ nhanh chóng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau