Chương 63: Chương 63
Mộc Lam vừa nói thế, căn phòng lại trầm mặc ít nhất một phút.
Khi Thời Yến biết có thứ có thể trị cho Thần Quang, trạng thái tinh thần y liền thay đổi, y hít sâu một hơi, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, thật lâu sau, Thời Yến thấp giọng nói: “Anh biết một vài tình huống của Thổ gia không, có thể nói cho tôi không?”
Mộc Lam cười cười, nhìn Thời Yến, ánh mắt dịu dàng, hắn tựa hồ đặc biệt thích ở chung với Thời Yến, cho nên biết gì đều nói hết cho y: “Người Thổ gia giỏi nhất là phòng thủ và che giấu hành tung, họ không giỏi tấn công, nhưng sức kéo dài rất mạnh, mấy năm trước, trong sáu gia tộc lớn Thổ gia xếp yếu nhất, là vì Thổ gia trừ ngự linh sư hắc cấp và trưởng lão tử cấp mạnh nhất, phía dưới một người tiếp nhiệm ra dáng cũng không có, mãi đến khi Đàn Thành tăng lên tử cấp, mới giải vây được. Đàn quốc do Thổ gia điều khiển, biên cảnh tràn đầy đầm lầy và độc khí, Thổ gia ở một nơi như thế, không qua lại với ngoại giới, ngoại giới cũng không biết tin tức của họ… hơn nữa vì họ giỏi ẩn náu, bản tính gian trá, mọi người đều không thích giao thiệp với họ, đương nhiên, cứ cách một thời gian sáu gia tộc lớn cũng sẽ đặc biệt lưu ý Thổ gia một chút, một khi thực lực của Thổ gia vượt qua trình độ nhất định, sẽ lập tức dẫn tới chú ý.”
“Ngự linh sư hắc cấp Thổ gia mấy tuổi rồi?” Thời Yến nghe thế, lập tức nhạy bén hỏi: “Trưởng lão có mấy người? Sau Đàn Thành, đời sau còn xuất hiện tử cấp khác không?”
“Ngự linh sư hắc cấp ít nhất cũng ba trăm tuổi, thậm chí còn lớn hơn, Thổ gia vì kỹ năng thiên phú, tuổi thọ cũng sẽ dài hơn người bình thường, không ít người vào mấy chục năm trước đã đoán ngự linh sư hắc cấp Thổ gia bất cứ lúc nào cũng có thể chết, nhưng ông ta vẫn gắng gượng đến nay.” Mộc Lam nói, “Trưởng lão tử cấp tổng cộng có chín người, lần này có sáu người cùng đi Đàn Thành. Nhưng Thời Yến, Thổ gia nguy hiểm hơn bất cứ quốc gia nào, cho dù bỏ qua màn chắn thiên nhiên ở ngoài Đàn quốc, do Thổ gia phong kín, máy truyền tin cũng vô dụng bên trong, còn nữa, Đàn quốc là quốc gia lớn thứ hai trên thế giới, chỉ riêng nơi ở của lão tổ hắc cấp đã phân bố ở mấy thành phố, mà vì tránh chính quyền Đàn quốc bị người ngoài phân chia, mỗi một thành phố đều có huyết mạch nhánh của Thổ gia đóng giữ, người Thổ gia giỏi phòng thủ, muốn đoạt đồ từ tay họ, khó như lên trời.”
Thời Yến gật đầu, lại hỏi Mộc Lam không ít vấn đề, mắt thấy sắc trời đã muộn, Thời Yến đứng lên chuẩn bị đi, để tránh làm phiền Mộc Lam nghỉ ngơi, Mộc Lam đích thân đưa y ra cửa, Thời Yến nhìn gương mặt tươi cười của Mộc Lam, thấp giọng nói: “Anh là thiếu chủ Mộc gia phải không.”
Mộc Lam sửng sốt, nhưng không phủ nhận, gật đầu.
“Cảm ơn anh.” Thời Yến thấp giọng nói, quay người trở về phòng mình.
Thân phận Mộc Lam kỳ thật rất dễ đoán, lần đầu tiên gặp mặt thuật khống chế hồn cường đại của hắn đã lưu lại ấn tượng cực sâu cho y. Mộc Ngân Tâm có địa vị ở Mộc gia rất cao, Mộc Lam gọi cô là cô, hơn nữa, Hỏa Luyện này tâm cao khí ngạo, Mộc Lam nếu không đủ thực lực sóng vai với hắn, căn bản không cách nào trở thành bạn, và… hôm nay Mộc Lam cho Thời Yến biết đủ thứ về Thổ gia, ngự linh sư bình thường tuyệt đối không cách nào nắm được nhiều tin tức Thổ gia như thế, chỉ có thể do Mộc Lam tương lai sắp kế thừa vị trí gia chủ Mộc gia, tất nhiên phải nắm rõ về năm gia tộc khác, mới biết được nhiều như thế.
Thời Yến trở về phòng mình, tĩnh tọa suy nghĩ, đá luân hồi đặt bên cạnh y, yên tĩnh làm bạn, cho dù Thời Yến không thể cảm ứng được khí tức của Thần Quang, nhưng khi tâm trạng phiền não, quay đầu nhìn con rắn nho nhỏ trong đá luân hồi, tâm trạng sẽ thoải mái hơn chút.
Thổ gia ẩn náp nhiều năm như thế không ló mặt, vừa động thủ mục tiêu đã nhắm thẳng Thời gia, quả nhiên sớm đã muốn hạ thủ với Thời gia. Có nội tặc Thời Ân trong ứng ngoại hợp với Đàn Thành, Thời Ân làm thiên tài Thời gia nhiều năm, không ít người trước đó đã nhắm hắn trở thành thiếu chủ, vì thế địa vị của Thời Ân ở Thời gia cực cao, chuyện biết được cũng nhiều hơn Thời Yến. Chẳng hạn nhà nào có những cao thủ nào, tính cách nhược điểm vân vân, nhờ sự giúp đỡ của Đàn Thành, Thời Ân mới có thể nhắm chuẩn chính xác đàn áp những người này chặt chẽ, không cho họ có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Nhưng họ lại bỏ quên y.
Thời Yến bị Thời Ân đả thương, nếu không phải cơ duyên trùng hợp, tuyệt đối không thể hồi phục nhanh như thế, Thời Ân cho dù có lợi hại, cũng tuyệt đối không đoán được thực lực của y hiện tại. Mà Đàn Thành mang theo sáu trưởng lão Đàn quốc đi chi viện Thời Ân, lúc này, Đàn quốc nhất định là thời khắc hư không nhất từ trước tới nay.
Nếu Đàn Thành đã dám tạo sóng gió ở Thời gia, vậy y đến Đàn quốc rút củi dưới đáy nồi, đồng dạng khuấy cho Đàn quốc trời long đất lở, đến lúc đó liên minh một khi tan vỡ, với sức của mình Thời Ân, chẳng đủ làm gì, mà hai mục đích khác của y, báo thù và đoạt lấy đấu linh đan cùng đại địa thủ hộ, nếu kế hoạch tốt đẹp, cũng không phải không thành công.
Thời Yến lúc này tuy thực lực đã lên đến đỉnh lam cấp, nhưng Thời Yến có thể cảm giác rõ ràng sức mạnh trong người mình còn đang không ngừng gia tăng, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, một mình y trầm mặc rất lâu, cho đến khi Bát Hỉ nhịn không được đánh giấc ngay cạnh y, Thời Yến nhìn Bát Hỉ, nhờ nó lây nhiễm, miễn cưỡng cũng có chút buồn ngủ, nằm bên cạnh Bát Hỉ, cảm nhận linh lực trong người tăng trưởng, dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không yên chút nào, linh lực trong người y cứ như suốt đêm đột nhiên trở nên không an phận, linh lực đã hoàn toàn hồi phục kịch liệt lưu chuyển trong người y, đặc biệt là ở điểm ngưng tụ linh lực giữa trán và tay phải, còn điên cuồng chuyển động hơn, dẫn đến linh lực cả người không ngừng trào dâng, Thời Yến chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh chợt nóng, sau đó ý thức của y bước vào một trạng thái kỳ dị.
Dường như y đang bị vây trong một khu vực nhỏ hẹp, y có thể cảm giác được linh lực trong thân thể mình lăn lộn bất an, cũng có thể cảm giác được linh khí trào dâng tràn đầy sức hút của ngoại giới, nhưng giữa thân thể và ngoại giới, dường như cách một tầng ngăn cách không cách nào phá vỡ, linh lực trong người đang kêu gào hấp thụ và phát tiết, linh khí ngoại giới gần ngay trước mắt, nhưng lại vì tầng vách ngăn đó khiến cho y không thể làm được chuyện gì.
Thời Yến vừa chịu đựng khó chịu trong người, vừa tìm đường. Lúc này y đã không thể suy nghĩ tại sao mình lại ở đây, tại sao lại bị vây ở đây, chỉ muốn phá vỡ cầm cố đó.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Thời Yến cảm thấy y sắp bị linh lực trong người trùng kích nổ tung, cơ thể vì linh lực xông loạn mà trướng lên, giống như một quả bóng da, loại cảm giác thống khổ này khiến ý thức của y thậm chí cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, mà tầng ngăn cách y với ngoại giới vẫn sừng sững bất động.
Lúc này y đã mơ hồ phát giác được, chống đỡ thêm một chút nữa, nếu y còn không tìm được lối ra, chỉ sợ tu luyện trước đó toàn bộ uổng phí, không cách nào đạt được tử cấp một bước lên trời, suy nghĩ muốn đến Đàn quốc thử xem thuần túy chỉ là trò cười! Thần Quang không tỉnh lại được, Thời gia chìm vào nguy cơ chưa từng có, mà một người chết bị tuyên bố ra ngoài như y, cũng phải giống như chuột trốn tránh cả đời!
Có thể nói, chỉ có đột phá tử cấp, mới có hy vọng, Thời Yến nhớ tới thù oán kiếp trước, nhớ tới khát vọng với tử cấp sau khi gặp Mộc Ngân Tâm, nhớ tới những người đối xử tốt với y, còn có Thần Quang, y cắn răng, chịu đựng thống khổ thân thể muốn bùng nổ, run rẩy vận dụng kỹ năng thiên phú__ “Thời gian.”
“Thời gian” có thể làm chậm linh lực, vậy có lẽ cũng có trói buộc với linh lực trong người y? Thời Yến lần đầu tiên sử dụng ‘thời gian’ với bản thân, cảm giác này cực kỳ kỳ quái, linh lực truyền ra khiến linh lực trong người dừng lại, mà linh lực trong người dừng lại, truyền ra cũng càng lúc càng ít, cuối cùng, Thời Yến trở nên an tĩnh, giống như một bức tượng, chìm chìm nổi nổi trong không gian này….
Y không cách nào tiếp xúc với linh lực ngoại giới, nhưng có thể cảm ứng được chúng, lúc này Thời Yến không thể cử động, nhưng giống như có gì đó dẫn dắt, vừa quan sát linh lực ngoại giới, vừa biến linh lực trong người mình cho giống với ngoại giới, khi linh lực trong người y hoàn toàn tương đồng ngoại giới, lúc đó, thứ trói buộc y cư nhiên biến mất trong vô hình, Thời Yến chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, một ánh sáng màu đỏ, tỏa ra xung quanh y, lúc linh lực ở mi tâm chậm rãi lưu chuyển toàn thân, màu đỏ nhạt kia dần trở nên đậm hơn, rồi chuyển thành màu cam, lại dần đậm lên, chuyển thành màu vàng, sau đó là màu lục, màu xanh, màu lam… linh lực trong người Thời Yến dường như dung làm một thể với ngoại lực bên ngoài, lại giao vào nhau, Thời Yến có thể vận dụng linh lực trong người, một khi linh lực xuất hiện thiếu hụt, linh lực ngoại giới vì trên cơ bản đã đồng hóa với linh lực trong người, vì thế y có thể lập tức dời đến sử dụng.
Khi linh lực triệt để lưu chuyển hết mọi ngõ ngách trong người y, màu lam đậm cũng chậm rãi biến thành màu tím nhàn nhạt.
Thời Yến cuối cùng cũng đối mặt với chọn lựa phải đối mặt sau khi tăng lên ngự linh sư tử cấp, là tiếp tục mạnh lên, hay dừng lại để câu thông với linh khí ngoại giới.
Thời Yến có thể cảm nhận linh lực trong người càng lúc càng sung túc, thân thể tràn đầy khoái cảm của sức mạnh, không ngăn cản câu thông linh khí với ngoại giới, mà chọn tiếp tục thăng cấp.
Màu sắc bên ngoài từ tím nhạt, dần chuyển đậm, Thời Yến nhìn từ sơ kỳ tử cấp tăng lên thành trung kỳ tử cấp, lại đang dần hướng tới hậu kỳ tử cấp, mãi đến khi y đạt tới đỉnh tử cấp, tốc độ mới dần chậm lại. Ánh sáng tím u thâm thần bí lưu chuyển trong người, Thời Yến có thể cảm ứng được thân thể mình sau khi lên tới thượng cấp, linh lực dường như cũng có màu, linh lực màu tím, tràn đầy trong thân thể, giống như huyết quản, lấy mi tâm làm trung điểm, không ngừng di chuyển, do linh lực trong người y đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế, tùy thời có thể thao túng linh lực hình thành một điểm ngưng tụ linh lực ở bất cứ đâu, vì thế điểm ngưng tụ linh lực ở tay phải biến mất.
Thời Yến cảm thấy tốc độ thăng cấp của mình càng lúc càng chậm, mắt thấy sắp dựng lại, đột nhiên, mi tâm chợt động.
Thời Yến lúc này đang ở trong trạng thái cực kỳ huyền diệu, mi tâm có dị thường, y dường như có thể nhìn thấy bên trong, giây tiếp theo, Thời Yến nhìn thấy trong mi tâm, có hai giọt máu đỏ.
Đây là…
Lát sau, một giọt máu đỏ trong đó lập tức tan ra, thuận theo linh lực của y du tẩu toàn thân, Thời Yến chỉ cảm thấy một luồng linh lực cường đại thoáng chốc cuộn trào khắp thân thể, lập tức, tốc độ thăng cấp còn đang chậm lại khi nãy, thoáng chốc trở nên điên cuồng, tiếp tục tăng cao, hơn nữa tốc độ thăng cấp còn nhanh hơn trước không chỉ gấp đôi!
Thời Yến nhìn màu tím đậm xung quanh thân thể càng lúc càng đậm, càng lúc càng đậm, cuối cùng đột phá màu đen!
Dù là Thời Yến lúc này cũng phải trợn mắt nghẹn họng, mắt thấy y sắp bước qua hắc cấp, nhưng ngay lại lúc này, tốc độ thăng cấp đột nhiên dừng lại, Thời Yến suýt phun máu, y cuối đầu nhìn, phát hiện giọt máu đó đã hoàn toàn tiêu hóa trong thân thể y, do máu biến mất, tốc độ thăng cấp tự nhiên dừng lại.
Thời Yến lập tức nhìn giọt máu còn lại trên mi tâm, nhưng bất luận y kỳ vọng bao nhiêu, giọt máu đó vẫn dừng ở giữa mi tâm, không có dấu hiệu sẽ dung nhập vào linh lực của y.
Nhìn nửa ngày, Thời Yến chỉ đành từ bỏ. Hai giọt máu này là Thần Quang để trong người y, y vẫn luôn cho rằng khi ký khế ước đã bị dùng hết, không ngờ mãi náu mình trong mi tâm. Thời Yến nhớ Bát Hỉ từng nói khế ước của họ cần có huyết mạch tương đồng kéo dài, hai giọt máu bị dùng hết một giọt khiến y bước nửa bước vào hắc cấp, giọt còn lại tuy có thể khiến y triệt để bước vào hắc cấp, nhưng chỉ sợ khế ước với Thần Quang cũng không còn nữa…
Thôi giữ lại đi, có khế ước, luôn cảm thấy giữa y và Thần Quang sẽ thân mật hơn, khế ước vợ chồng độc nhất vô nhị trên thế giới, cứ để nó tiếp tục ở trong người mình đi.
Thời Yến nghĩ thế, cũng không cảm thấy quá khó chịu, lúc này y đã triệt để hoàn thành quá trình thăng cấp không thể tin nổi, Thời Yến cảm thấy không gian hư ảo đó chậm rãi rời xa mình, khi y mở mắt, y vẫn còn ngủ trong khách sạn, trời bên ngoài đã sáng, bên cạnh y, Hỏa Luyện, Mộc Lam, Bát Hỉ đều vẻ mặt quan tâm nhìn y, thấy y tỉnh lại, họ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Thời Yến chậm rãi ngồi dậy, vừa động, lập tức phát hiện thân thể khác bình thường, thân thể nhẹ hơn trước không ít, lúc này y không cố ý sử dụng linh lực, nhưng thân thể lại tự động tiến hành câu thông chuyển đổi với linh lực ngoại giới, mỗi một động tác nhìn như bình thường của y, thực tế đều ảnh hưởng đến linh lực xung quanh, nhưng Mộc Lam và Hỏa Luyện lại không hề phát giác được những biến động nho nhỏ đó.
Đây là tượng trưng đã bước vào một lĩnh vực khác, với thực lực của Thời Yến hiện nay, chỉ cần che giấu tốt, cho dù Hỏa Luyện và Mộc Lam lại gần, một khi y cố ý điều chỉnh linh lực của mình và xung quanh thống nhất, bỏ qua dự cảm bản năng của Mộc Lam và Hỏa Luyện đối với nguy hiểm, cho dù y điều động linh lực toàn thân tấn công họ, chỉ sợ họ cũng không phát giác được.
Khi Thời Yến biết có thứ có thể trị cho Thần Quang, trạng thái tinh thần y liền thay đổi, y hít sâu một hơi, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, thật lâu sau, Thời Yến thấp giọng nói: “Anh biết một vài tình huống của Thổ gia không, có thể nói cho tôi không?”
Mộc Lam cười cười, nhìn Thời Yến, ánh mắt dịu dàng, hắn tựa hồ đặc biệt thích ở chung với Thời Yến, cho nên biết gì đều nói hết cho y: “Người Thổ gia giỏi nhất là phòng thủ và che giấu hành tung, họ không giỏi tấn công, nhưng sức kéo dài rất mạnh, mấy năm trước, trong sáu gia tộc lớn Thổ gia xếp yếu nhất, là vì Thổ gia trừ ngự linh sư hắc cấp và trưởng lão tử cấp mạnh nhất, phía dưới một người tiếp nhiệm ra dáng cũng không có, mãi đến khi Đàn Thành tăng lên tử cấp, mới giải vây được. Đàn quốc do Thổ gia điều khiển, biên cảnh tràn đầy đầm lầy và độc khí, Thổ gia ở một nơi như thế, không qua lại với ngoại giới, ngoại giới cũng không biết tin tức của họ… hơn nữa vì họ giỏi ẩn náu, bản tính gian trá, mọi người đều không thích giao thiệp với họ, đương nhiên, cứ cách một thời gian sáu gia tộc lớn cũng sẽ đặc biệt lưu ý Thổ gia một chút, một khi thực lực của Thổ gia vượt qua trình độ nhất định, sẽ lập tức dẫn tới chú ý.”
“Ngự linh sư hắc cấp Thổ gia mấy tuổi rồi?” Thời Yến nghe thế, lập tức nhạy bén hỏi: “Trưởng lão có mấy người? Sau Đàn Thành, đời sau còn xuất hiện tử cấp khác không?”
“Ngự linh sư hắc cấp ít nhất cũng ba trăm tuổi, thậm chí còn lớn hơn, Thổ gia vì kỹ năng thiên phú, tuổi thọ cũng sẽ dài hơn người bình thường, không ít người vào mấy chục năm trước đã đoán ngự linh sư hắc cấp Thổ gia bất cứ lúc nào cũng có thể chết, nhưng ông ta vẫn gắng gượng đến nay.” Mộc Lam nói, “Trưởng lão tử cấp tổng cộng có chín người, lần này có sáu người cùng đi Đàn Thành. Nhưng Thời Yến, Thổ gia nguy hiểm hơn bất cứ quốc gia nào, cho dù bỏ qua màn chắn thiên nhiên ở ngoài Đàn quốc, do Thổ gia phong kín, máy truyền tin cũng vô dụng bên trong, còn nữa, Đàn quốc là quốc gia lớn thứ hai trên thế giới, chỉ riêng nơi ở của lão tổ hắc cấp đã phân bố ở mấy thành phố, mà vì tránh chính quyền Đàn quốc bị người ngoài phân chia, mỗi một thành phố đều có huyết mạch nhánh của Thổ gia đóng giữ, người Thổ gia giỏi phòng thủ, muốn đoạt đồ từ tay họ, khó như lên trời.”
Thời Yến gật đầu, lại hỏi Mộc Lam không ít vấn đề, mắt thấy sắc trời đã muộn, Thời Yến đứng lên chuẩn bị đi, để tránh làm phiền Mộc Lam nghỉ ngơi, Mộc Lam đích thân đưa y ra cửa, Thời Yến nhìn gương mặt tươi cười của Mộc Lam, thấp giọng nói: “Anh là thiếu chủ Mộc gia phải không.”
Mộc Lam sửng sốt, nhưng không phủ nhận, gật đầu.
“Cảm ơn anh.” Thời Yến thấp giọng nói, quay người trở về phòng mình.
Thân phận Mộc Lam kỳ thật rất dễ đoán, lần đầu tiên gặp mặt thuật khống chế hồn cường đại của hắn đã lưu lại ấn tượng cực sâu cho y. Mộc Ngân Tâm có địa vị ở Mộc gia rất cao, Mộc Lam gọi cô là cô, hơn nữa, Hỏa Luyện này tâm cao khí ngạo, Mộc Lam nếu không đủ thực lực sóng vai với hắn, căn bản không cách nào trở thành bạn, và… hôm nay Mộc Lam cho Thời Yến biết đủ thứ về Thổ gia, ngự linh sư bình thường tuyệt đối không cách nào nắm được nhiều tin tức Thổ gia như thế, chỉ có thể do Mộc Lam tương lai sắp kế thừa vị trí gia chủ Mộc gia, tất nhiên phải nắm rõ về năm gia tộc khác, mới biết được nhiều như thế.
Thời Yến trở về phòng mình, tĩnh tọa suy nghĩ, đá luân hồi đặt bên cạnh y, yên tĩnh làm bạn, cho dù Thời Yến không thể cảm ứng được khí tức của Thần Quang, nhưng khi tâm trạng phiền não, quay đầu nhìn con rắn nho nhỏ trong đá luân hồi, tâm trạng sẽ thoải mái hơn chút.
Thổ gia ẩn náp nhiều năm như thế không ló mặt, vừa động thủ mục tiêu đã nhắm thẳng Thời gia, quả nhiên sớm đã muốn hạ thủ với Thời gia. Có nội tặc Thời Ân trong ứng ngoại hợp với Đàn Thành, Thời Ân làm thiên tài Thời gia nhiều năm, không ít người trước đó đã nhắm hắn trở thành thiếu chủ, vì thế địa vị của Thời Ân ở Thời gia cực cao, chuyện biết được cũng nhiều hơn Thời Yến. Chẳng hạn nhà nào có những cao thủ nào, tính cách nhược điểm vân vân, nhờ sự giúp đỡ của Đàn Thành, Thời Ân mới có thể nhắm chuẩn chính xác đàn áp những người này chặt chẽ, không cho họ có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Nhưng họ lại bỏ quên y.
Thời Yến bị Thời Ân đả thương, nếu không phải cơ duyên trùng hợp, tuyệt đối không thể hồi phục nhanh như thế, Thời Ân cho dù có lợi hại, cũng tuyệt đối không đoán được thực lực của y hiện tại. Mà Đàn Thành mang theo sáu trưởng lão Đàn quốc đi chi viện Thời Ân, lúc này, Đàn quốc nhất định là thời khắc hư không nhất từ trước tới nay.
Nếu Đàn Thành đã dám tạo sóng gió ở Thời gia, vậy y đến Đàn quốc rút củi dưới đáy nồi, đồng dạng khuấy cho Đàn quốc trời long đất lở, đến lúc đó liên minh một khi tan vỡ, với sức của mình Thời Ân, chẳng đủ làm gì, mà hai mục đích khác của y, báo thù và đoạt lấy đấu linh đan cùng đại địa thủ hộ, nếu kế hoạch tốt đẹp, cũng không phải không thành công.
Thời Yến lúc này tuy thực lực đã lên đến đỉnh lam cấp, nhưng Thời Yến có thể cảm giác rõ ràng sức mạnh trong người mình còn đang không ngừng gia tăng, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, một mình y trầm mặc rất lâu, cho đến khi Bát Hỉ nhịn không được đánh giấc ngay cạnh y, Thời Yến nhìn Bát Hỉ, nhờ nó lây nhiễm, miễn cưỡng cũng có chút buồn ngủ, nằm bên cạnh Bát Hỉ, cảm nhận linh lực trong người tăng trưởng, dần chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không yên chút nào, linh lực trong người y cứ như suốt đêm đột nhiên trở nên không an phận, linh lực đã hoàn toàn hồi phục kịch liệt lưu chuyển trong người y, đặc biệt là ở điểm ngưng tụ linh lực giữa trán và tay phải, còn điên cuồng chuyển động hơn, dẫn đến linh lực cả người không ngừng trào dâng, Thời Yến chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh chợt nóng, sau đó ý thức của y bước vào một trạng thái kỳ dị.
Dường như y đang bị vây trong một khu vực nhỏ hẹp, y có thể cảm giác được linh lực trong thân thể mình lăn lộn bất an, cũng có thể cảm giác được linh khí trào dâng tràn đầy sức hút của ngoại giới, nhưng giữa thân thể và ngoại giới, dường như cách một tầng ngăn cách không cách nào phá vỡ, linh lực trong người đang kêu gào hấp thụ và phát tiết, linh khí ngoại giới gần ngay trước mắt, nhưng lại vì tầng vách ngăn đó khiến cho y không thể làm được chuyện gì.
Thời Yến vừa chịu đựng khó chịu trong người, vừa tìm đường. Lúc này y đã không thể suy nghĩ tại sao mình lại ở đây, tại sao lại bị vây ở đây, chỉ muốn phá vỡ cầm cố đó.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Thời Yến cảm thấy y sắp bị linh lực trong người trùng kích nổ tung, cơ thể vì linh lực xông loạn mà trướng lên, giống như một quả bóng da, loại cảm giác thống khổ này khiến ý thức của y thậm chí cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, mà tầng ngăn cách y với ngoại giới vẫn sừng sững bất động.
Lúc này y đã mơ hồ phát giác được, chống đỡ thêm một chút nữa, nếu y còn không tìm được lối ra, chỉ sợ tu luyện trước đó toàn bộ uổng phí, không cách nào đạt được tử cấp một bước lên trời, suy nghĩ muốn đến Đàn quốc thử xem thuần túy chỉ là trò cười! Thần Quang không tỉnh lại được, Thời gia chìm vào nguy cơ chưa từng có, mà một người chết bị tuyên bố ra ngoài như y, cũng phải giống như chuột trốn tránh cả đời!
Có thể nói, chỉ có đột phá tử cấp, mới có hy vọng, Thời Yến nhớ tới thù oán kiếp trước, nhớ tới khát vọng với tử cấp sau khi gặp Mộc Ngân Tâm, nhớ tới những người đối xử tốt với y, còn có Thần Quang, y cắn răng, chịu đựng thống khổ thân thể muốn bùng nổ, run rẩy vận dụng kỹ năng thiên phú__ “Thời gian.”
“Thời gian” có thể làm chậm linh lực, vậy có lẽ cũng có trói buộc với linh lực trong người y? Thời Yến lần đầu tiên sử dụng ‘thời gian’ với bản thân, cảm giác này cực kỳ kỳ quái, linh lực truyền ra khiến linh lực trong người dừng lại, mà linh lực trong người dừng lại, truyền ra cũng càng lúc càng ít, cuối cùng, Thời Yến trở nên an tĩnh, giống như một bức tượng, chìm chìm nổi nổi trong không gian này….
Y không cách nào tiếp xúc với linh lực ngoại giới, nhưng có thể cảm ứng được chúng, lúc này Thời Yến không thể cử động, nhưng giống như có gì đó dẫn dắt, vừa quan sát linh lực ngoại giới, vừa biến linh lực trong người mình cho giống với ngoại giới, khi linh lực trong người y hoàn toàn tương đồng ngoại giới, lúc đó, thứ trói buộc y cư nhiên biến mất trong vô hình, Thời Yến chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, một ánh sáng màu đỏ, tỏa ra xung quanh y, lúc linh lực ở mi tâm chậm rãi lưu chuyển toàn thân, màu đỏ nhạt kia dần trở nên đậm hơn, rồi chuyển thành màu cam, lại dần đậm lên, chuyển thành màu vàng, sau đó là màu lục, màu xanh, màu lam… linh lực trong người Thời Yến dường như dung làm một thể với ngoại lực bên ngoài, lại giao vào nhau, Thời Yến có thể vận dụng linh lực trong người, một khi linh lực xuất hiện thiếu hụt, linh lực ngoại giới vì trên cơ bản đã đồng hóa với linh lực trong người, vì thế y có thể lập tức dời đến sử dụng.
Khi linh lực triệt để lưu chuyển hết mọi ngõ ngách trong người y, màu lam đậm cũng chậm rãi biến thành màu tím nhàn nhạt.
Thời Yến cuối cùng cũng đối mặt với chọn lựa phải đối mặt sau khi tăng lên ngự linh sư tử cấp, là tiếp tục mạnh lên, hay dừng lại để câu thông với linh khí ngoại giới.
Thời Yến có thể cảm nhận linh lực trong người càng lúc càng sung túc, thân thể tràn đầy khoái cảm của sức mạnh, không ngăn cản câu thông linh khí với ngoại giới, mà chọn tiếp tục thăng cấp.
Màu sắc bên ngoài từ tím nhạt, dần chuyển đậm, Thời Yến nhìn từ sơ kỳ tử cấp tăng lên thành trung kỳ tử cấp, lại đang dần hướng tới hậu kỳ tử cấp, mãi đến khi y đạt tới đỉnh tử cấp, tốc độ mới dần chậm lại. Ánh sáng tím u thâm thần bí lưu chuyển trong người, Thời Yến có thể cảm ứng được thân thể mình sau khi lên tới thượng cấp, linh lực dường như cũng có màu, linh lực màu tím, tràn đầy trong thân thể, giống như huyết quản, lấy mi tâm làm trung điểm, không ngừng di chuyển, do linh lực trong người y đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế, tùy thời có thể thao túng linh lực hình thành một điểm ngưng tụ linh lực ở bất cứ đâu, vì thế điểm ngưng tụ linh lực ở tay phải biến mất.
Thời Yến cảm thấy tốc độ thăng cấp của mình càng lúc càng chậm, mắt thấy sắp dựng lại, đột nhiên, mi tâm chợt động.
Thời Yến lúc này đang ở trong trạng thái cực kỳ huyền diệu, mi tâm có dị thường, y dường như có thể nhìn thấy bên trong, giây tiếp theo, Thời Yến nhìn thấy trong mi tâm, có hai giọt máu đỏ.
Đây là…
Lát sau, một giọt máu đỏ trong đó lập tức tan ra, thuận theo linh lực của y du tẩu toàn thân, Thời Yến chỉ cảm thấy một luồng linh lực cường đại thoáng chốc cuộn trào khắp thân thể, lập tức, tốc độ thăng cấp còn đang chậm lại khi nãy, thoáng chốc trở nên điên cuồng, tiếp tục tăng cao, hơn nữa tốc độ thăng cấp còn nhanh hơn trước không chỉ gấp đôi!
Thời Yến nhìn màu tím đậm xung quanh thân thể càng lúc càng đậm, càng lúc càng đậm, cuối cùng đột phá màu đen!
Dù là Thời Yến lúc này cũng phải trợn mắt nghẹn họng, mắt thấy y sắp bước qua hắc cấp, nhưng ngay lại lúc này, tốc độ thăng cấp đột nhiên dừng lại, Thời Yến suýt phun máu, y cuối đầu nhìn, phát hiện giọt máu đó đã hoàn toàn tiêu hóa trong thân thể y, do máu biến mất, tốc độ thăng cấp tự nhiên dừng lại.
Thời Yến lập tức nhìn giọt máu còn lại trên mi tâm, nhưng bất luận y kỳ vọng bao nhiêu, giọt máu đó vẫn dừng ở giữa mi tâm, không có dấu hiệu sẽ dung nhập vào linh lực của y.
Nhìn nửa ngày, Thời Yến chỉ đành từ bỏ. Hai giọt máu này là Thần Quang để trong người y, y vẫn luôn cho rằng khi ký khế ước đã bị dùng hết, không ngờ mãi náu mình trong mi tâm. Thời Yến nhớ Bát Hỉ từng nói khế ước của họ cần có huyết mạch tương đồng kéo dài, hai giọt máu bị dùng hết một giọt khiến y bước nửa bước vào hắc cấp, giọt còn lại tuy có thể khiến y triệt để bước vào hắc cấp, nhưng chỉ sợ khế ước với Thần Quang cũng không còn nữa…
Thôi giữ lại đi, có khế ước, luôn cảm thấy giữa y và Thần Quang sẽ thân mật hơn, khế ước vợ chồng độc nhất vô nhị trên thế giới, cứ để nó tiếp tục ở trong người mình đi.
Thời Yến nghĩ thế, cũng không cảm thấy quá khó chịu, lúc này y đã triệt để hoàn thành quá trình thăng cấp không thể tin nổi, Thời Yến cảm thấy không gian hư ảo đó chậm rãi rời xa mình, khi y mở mắt, y vẫn còn ngủ trong khách sạn, trời bên ngoài đã sáng, bên cạnh y, Hỏa Luyện, Mộc Lam, Bát Hỉ đều vẻ mặt quan tâm nhìn y, thấy y tỉnh lại, họ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Thời Yến chậm rãi ngồi dậy, vừa động, lập tức phát hiện thân thể khác bình thường, thân thể nhẹ hơn trước không ít, lúc này y không cố ý sử dụng linh lực, nhưng thân thể lại tự động tiến hành câu thông chuyển đổi với linh lực ngoại giới, mỗi một động tác nhìn như bình thường của y, thực tế đều ảnh hưởng đến linh lực xung quanh, nhưng Mộc Lam và Hỏa Luyện lại không hề phát giác được những biến động nho nhỏ đó.
Đây là tượng trưng đã bước vào một lĩnh vực khác, với thực lực của Thời Yến hiện nay, chỉ cần che giấu tốt, cho dù Hỏa Luyện và Mộc Lam lại gần, một khi y cố ý điều chỉnh linh lực của mình và xung quanh thống nhất, bỏ qua dự cảm bản năng của Mộc Lam và Hỏa Luyện đối với nguy hiểm, cho dù y điều động linh lực toàn thân tấn công họ, chỉ sợ họ cũng không phát giác được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất