Chương 70: Chương 70
Thời Yến theo phản xạ tránh đi, đầu lưỡi Thần Quang lướt qua vết thương nhỏ trên mặt y, là trước đó đấu với Đàn Phi bị thương.
Vết thương bị liếm, cơ thịt trên mặt Thời Yến co giật một chút, Thần Quang lại gần, đầu lưỡi xoay quanh vết thương nhỏ đó, chậm rãi trượt đến khóe môi Thời Yến.
Thời Yến không biết sao tim lại gia tốc, đầu lưỡi Thần Quang liếm môi y, sau đó từng chút một len vào miệng y, động tác rất chậm, vô cùng dịu dàng, Thời Yến ngẩng đầu không cử động, tùy ý Thần Quang chậm rãi trêu cợt y, lưỡi hai người dần quấn lấy nhau, Thời Yến cũng dần bị Thần Quang khơi lên cảm giác, nâng tay móc cổ Thần Quang, để hắn lại gần hơn chút, Thần Quang lập tức cảm nhận được động tác của Thời Yến, cúi đầu siết chặt tay ôm eo Thời Yến, tay kia thì chậm rãi len vào cổ áo y.
Thời tiết Đàn quốc tuy không nóng như Hỏa Viêm quốc, nhưng trong thời tiết ẩm nóng Thời Yến mặc vô cùng mỏng, Thần Quang mở cổ áo y, tay thò vào trong chậm rãi xoa nắn, cổ áo banh rộng, làn da trắng tuyết và điểm đỏ trước ngực lập tức lộ trong không khí.
Thời Yến lập tức phát giác ra, giãy khỏi lòng Thần Quang, quay người qua mặt đối mặt với Thần Quang.
Thần Quang nhìn đôi môi sưng đỏ, cổ áo mở rộng của Thời Yến, trông hết sức dụ hoặc, hắn nhìn Thời Yến, cong môi cong mắt cười gọi: “Thời Yến.”
Thời Yến trợn to mắt nhìn hắn.
Thần Quang cười càng thêm vui vẻ: “Thời Yến, Thời Yến.” Hắn gọi, tiến tới cúi đầu hôn Thời Yến.
Thời Yến bị hắn gọi nhũn cả lòng, lần đầu tiên nghe Thần Quang mở miệng gọi mình, trong lòng ấm áp, không biết nên làm sao hình dung, mắt thấy Thần Quang muốn hôn y, Thời Yến nhìn mắt hắn, cư nhiên nhịn không được chủ động sáp lại gần hôn môi hắn.
Hô hấp của Thần Quang nghẹn lại, một giây sau lập tức ôm chặt Thời Yến, Thời Yến tựa lưng vào vách sơn động, trên vách mọc đầy cỏ mềm, không cảm thấy khó chịu, nhiệt độ thân thể Thần Quang thấp hơn y nhiều, đầu lưỡi giao triền với nhau, mút lấy nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước ái muội, Thời Yến nhanh chóng bị gợi lên tình dục, thân thể bắt đầu nóng lên, không tự giác kề sát lại thân thể lạnh lẽo của Thần Quang.
Thân thể Thần Quang dán sát Thời Yến, hôn tai y, nghe tiếng thở dốc động tình của y, tay nhanh chóng kéo áo Thời Yến, khoảnh lớn lồng ngực lộ trong không khí, da trắng như tuyết, hai điểm đỏ đã dựng thẳng, áo mở rộng đến eo, đường eo gợi cảm, chỗ ẩn mật dưới bụng được giấu trong lớp quần, Thần Quang cắn điểm đỏ trước mắt Thời Yến, cấp bách men xuống dưới bụng, dùng răng cắn mở quần áo Thời Yến.
Kiếp trước cộng thêm kiếp này, trừ mấy người đã hại chết Thời Yến ra, y chỉ từng thân mật với Thần Quang, trước đó Thần Quang luôn thích kéo y làm chuyện này, làm nhiều rồi Thời Yến cũng nếm được cảm giác tốt đẹp, chậm rãi ăn nhiều biết vị, nhưng trong thời gian Thần Quang ngủ say, không có Thần Quang, hứng thú về phương diện này cũng nhạt đi không ít, lúc này thân thể Thần Quang dán sát vào y, dục vọng ngủ say đã lâu trong người Thời Yến dường như lập tức bùng lên, y cúi đầu, nhìn Thần Quang chậm rãi cắn mở áo mình, động tác chậm rãi phiến tình, dụ hoặc trên thị giác cùng chuyện mà Thần Quang sắp làm tiếp theo, đều khiến Thời Yến tràn đầy chờ đợi, hạ thân đầy tinh thần run rẩy phồng lên.
Thần Quang kéo quần áo Thời Yến xuống tới đầu gối, nơi đã có phản ứng giữa chân không còn vật che dấu, càng thêm hưng phấn, Thần Quang ngẩng đầu nhìn Thời Yến một cái, vươn lưỡi liếm lên phần đỉnh, toàn thân Thời Yến run lên, khẩn cấp ấn tay lên vai Thần Quang.
Tuân theo nguyên tắc để bạn lữ thoải mái trước rồi mới đến phiên mình thoải mái, Thần Quang trước giờ luôn hầu hạ Thời Yến trước rồi mới tới mình, lần này cũng không ngoại lệ, thấy Thời Yến mím môi ngực phập phồng, hiển nhiên đã bị dục vọng giày vò đến khó chịu, Thần Quang há to miệng ngậm điểm mẫn cảm của Thời Yến, cảm thấy tay Thời Yến không thể khống chế cào tóc mình, muốn đâm dục vọng vào sâu hơn trong miệng hắn. Thần Quang liên tục hầu hạ đến khi Thời Yến phát tiết, mới chậm rãi đưa ngón tay ra sau Thời Yến.
Thời gian dài không làm chuyện thân mật, Thời Yến rõ ràng không thích ứng lắm, thân thể sau khi phát tiết vẫn dừng ở mẫn cảm cao trào, ngón tay Thần Quang chậm rãi đảo quanh cửa động muốn len vào, Thời Yến có chút bất an cử động hai chân, Thần Quang đứng lên ôm lấy Thời Yến, tìm một tư thế cho Thời Yến thoải mái, ngón tay chậm rãi đâm vào.
Mặt Thời Yến lập tức đỏ lên, thông đạo khá khô, Thần Quang len vào trong đụng vào điểm nhạy cảm của Thời Yến, ký ức bị xâm nhập lúc xưa thoáng cái ập lại vào đầu, cảm giác ngón tay Thần Quang không ngừng đỉnh động bên trong, Thời Yến tì lên người Thần Quang, rất nhanh phía trước lại có phản ứng.
Hạ thân Thần Quang kề sát với Thời Yến, dịch thể tiết ra ở đỉnh làm ướt khí quan của hai người, còn hơi lóe sáng, trông cực kỳ dâm mị, ngón tay Thần Quang mượn số dịch thể đó chậm rãi khai mở cửa sau của Thời Yến, cảm giác thân thể Thời Yến càng lúc càng mềm, Thần Quang cúi xuống gặm tai y, liên tục gọi tên y.
Thời Yến cảm thấy bên tai là hơi thở Thần Quang phả ra, tên y được Thần Quang gọi lên vào lúc này, thấp trầm mang đầy tình dục, nghe đặc biệt động tâm. Thần Quang thấy tiền hí đã được, ôm Thời Yến để y tựa lưng vào mình, hai tay ôm vòng qua ngực và eo Thời Yến, thấy cửa động Thời Yến co rồi giãn, trông cực kỳ mê người, Thần Quang không thể khống chế được nữa, phần đỉnh chậm rãi đâm vào.
Cảm giác áp bách cực lớn đi kèm với sự tiến nhập của Thần Quang, Thời Yến nín thở cố gắng thả lỏng cơ thể, cảm thấy Thần Quang chậm rãi đỉnh sâu vào trong người y, sau khi triệt để tiến vào, y và Thần Quang đều không khỏi phát ra tiếng cảm thán.
Thần Quang đã nghẹn quá lâu, thân thể Thời Yến ôm chặt lấy hắn, khoái cảm đó xông thẳng lên đầu, tuyệt dịu cùng cực, thân thể hắn dán sát vào Thời Yến, hai tay không ngừng đảo qua điểm mẫn cảm của y, dẫn dắt dục vọng y, hạ thân thì nhanh chóng va chạm, cơ bắp trên chân đụng vào mông Thời Yến, dần phát ra tiếng va chạm, nghe vào tai Thời Yến, vừa quẫn bách vừa sắc tình, cảm giác Thần Quang đột nhiên lui ra, rồi lại tiến sâu vào, trong sự va chạm càng lúc càng nhanh của Thần Quang, Thời Yến bất giác phát ra tiếng, kèm với hơi thở dốc, nghe vào tai làm huyết mạch sôi sục.
Thần Quang cúi đầu không ngừng hôn sóng lưng trơn trợt mịn màng của Thời Yến, đầu lưỡi đảo qua làn da y, thuận theo cổ liếm xuống, nghe tiếng rên rỉ vụn vặt của Thời Yến, không nhìn thấy vẻ mặt y, Thần Quang dần không thỏa mãn, hắn thở dốc xoay Thời Yến lại, để hai chân Thời Yến móc lên eo mình, mặt đối mặt, hai mắt nhìn chằm chằm Thời Yến.
“A a… Thần Quang anh làm gì đó… a ưm..” Đột nhiên bị Thần Quang ôm lên xoay người, bộ vị liên kết của cả hai không hề tách ra, khí quan của Thần Quang xoay một vòng trong người Thời Yến, khoái cảm vô hình trực tiếp thuận theo xương cụt xông thẳng lên đầu, Thời Yến banh rộng chân vòng quanh eo Thần Quang, do hai chân không chạm đất, Thời Yến vội ôm chặt Thần Quang.
“Đợi đã, chậm chút… a a…” Cảm thấy nơi đó của Thần Quang càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh chóng đâm rút trong người y, thân thể va chạm và co giật, âm thanh dịch thể tràn đầy bên tai, toàn thân Thời Yến đỏ hồng, không thể khống chế bắn thêm một lần.
Thần Quang chỉ cảm thấy cửa sau Thời Yến co chặt, mặt đối mặt nhìn bộ dạng chìm trong cao trào khoái cảm của Thời Yến, Thần Quang nhanh chóng va chạm vài cái, cuối cùng đỉnh sâu một cái, rồi phát tiết ra…
Hai người làm một lần tận hứng trong sơn động, Thần Quang ra ngoài tìm nước cho Thời Yến, Thời Yến thì ở lại đó, kéo quần áo một bên tùy tiện che lên người, nửa nằm nhắm mắt, lúc này toàn thân y run rẩy, thân thể động cũng không thể động.
Lần này Thần Quang tỉnh lại không chỉ ngoại hình khác biệt với trước, trong thời gian Thần Quang ngủ say thực lực Thời Yến quả thật đã tăng mạnh, nhưng y vẫn cảm thấy Thần Quang hiện nay mạnh hơn y không ít, nếu không đoán sai, Thần Quang hiện tại chắc hẳn đã đứng vững trên hắc cấp.
Hắn vốn là yêu thú cấp đỉnh, hơn nữa sống đã nhiều năm, tuy mới trọng sinh lại, nhưng tốc độ thăng cấp tất nhiên nhanh hơn người bình thường, Thời Yến nhớ tới dị tượng y thấy khi Thần Quang tỉnh lúc nãy, trong lòng bất giác nghi hoặc về thân phận Thần Quang, lẽ nào Thần Quang đồng thời là khí linh của đá luân hồi, cũng là thông thiên mãng?
Hay là nói, Thông Thiên Mãng và đá luân hồi vốn là một thể, chỉ là trong quá trình thần thoại, chậm rãi bị thay đổi, dẫn đến Thông Thiên Mãng trở thành một loại yêu thú cấp đỉnh, đá luân hồi thì lại biến mất trong thần thoại.
Nghĩ tới thời gian Thần Quang sinh sống, trăm năm chẳng qua chỉ là bấm ngón tay, năm đó lúc người Thời gia bắt Thần Quang, Thần Quang đã là rắn trưởng thành, vậy chỉ sợ từ đầu đến cuối, Thông Thiên Mãng chỉ có một mà thôi.
Không quá một lát, Thần Quang lại trở về, tỉ mỉ lau rửa thân thể cho Thời Yến, thấy Thời Yến nhìn mặt mình chằm chằm, hắn bất giác gọi: “Thời Yến”. Sau đó lại ghé tới muốn hôn môi Thời Yến.
Thời Yến tùy ý hắn liếm hôn, thầm nghĩ lần này Thần Quang tỉnh lại, một thay đổi trọng đại khác là biết nói chuyện, lúc trước chỉ có thể liên hệ tâm linh với y, lần đầu tiên nghe giọng Thần Quang, giọng nam thấp trầm trong vắt, khi gọi tên y, dịu dàng dễ nghe, y vô cùng thích.
Khi Thần Quang rửa sạch thân thể Thời Yến, Thời Yến tựa lên người Thần Quang mơ hồ muốn ngủ, y và Đàn Phi mới đấu một trận vốn đã bị thương, linh lực trong người cũng bị tiêu hao nhiều, vừa rồi khi hoan hảo với Thần Quang, Thần Quang không chỉ động tác cực ôn nhu, hơn nữa Thời Yến có thể cảm giác được Thần Quang không ngừng truyền linh lực vào người y, khiến thương thế của y giảm nhẹ, lúc này có Thần Quang ở một bên, dây thần kinh căng chặt trong lòng Thời Yến cuối cùng cũng thả lỏng, lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Mà Bát Hỉ cũng tiêu hao rất lớn trong trận chiến đó, lúc này sớm đã ngủ như chết trong người Thời Yến, khi Thần Quang tỉnh nó thậm chí còn không kịp nhìn.
Thời Yến tựa lên người Thần Quang, nhìn gương mặt nghiêng của Thần Quang, Thần Quang thấy y luyến tiếc không dám ngủ, liền nói chuyện với y. Thời Yến đơn giản kể lại chuyện phát sinh sau khi Thần Quang ngủ say, mà Thần Quang cũng cho Thời Yến biết, hắn hiện tại đã vững vàng ở trung kỳ hắc cấp, chỉ còn cách đỉnh phong một bước. Hắn nhìn ra được Thời Yến đã bước nửa bước vào hắc cấp, cho y biết, nhân loại sau khi vào hắc cấp, giữa mi tâm sẽ hình thành một viên mệnh đan, hắc cấp có thể có thực lực cường đại như thế, không thể tách rời với linh lực bành trướng trong người. Tử cấp đã đạt đến cực hạn của cơ thể người, linh lực trong người và linh lực ngoại giới tự do chuyển hoán, muốn có sức mạnh càng thêm cường đại, thì cần phải đi con đường khác. Mệnh đan chính là một loại cực hạn tu luyện theo lối khác, cứ như trong thân thể xuất hiện một thế giới riêng, có thể vận chuyển càng nhiều linh lực, khiến ngự linh sư hắc cấp có thể phát uy thực lực càng đáng sợ.
Mà trên hắc cấp, còn có bạch cấp trong truyền thuyết.
Từ cổ chí kim, chưa từng có ai tận mắt thấy bạch cấp, nhưng truyền thuyết về bạch cấp vẫn luôn lưu truyền. Nghe nói xông phá lên bạch cấp, thì có thể đột phá gông xiềng thời gian, không chỉ thọ mạng gia tăng, càng có thể qua lại thời không.
“Có thể khiến người không ngừng tin tưởng vào sự tồn tại của bạch cấp, chính là vì Thời gia.” Thần Quang nhìn Thời Yến cười nói, “Truyền thuyết vạn cổ trước từng có người đạt tới bạch cấp, có thể tùy ý hành tẩu giữa thời không, mà Thời gia trong sáu gia tộc lớn hiện tại, chính là con cháu của người đó. Sáu gia tộc lớn, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều do linh lực trong người rất tiếp cận với một loại sức mạnh của thế giới, từ đó tu luyện thành kỹ năng thiên phú, còn thông qua huyết mạch truyền thừa hình thành một mạch, chỉ có kỹ năng thiên phú của Thời gia, là không có dấu vết để tìm, thậm chí rốt cuộc làm sao học thành, đến nay vẫn không ai có thể phá giải.”
Thời Yến nghe thế, ngẫm nghĩ, nếu muốn hỏi y làm sao tu luyện thành kỹ năng thiên phú Thời gia, y quả thật cũng không thể đáp được. Thân thể này vốn là một người bình thường, sau khi y uống linh thủy mới không hiểu sao có được, ban đầu y còn cho là con cháu Thời gia đều sẽ biết, nhưng sau mới phát hiện, có thể nắm được ‘thời gian’ chỉ có số ít, y quy công lao đó cho linh thủy, về sau không suy nghĩ thêm nữa. Hiện tại xem ra, nếu không phải linh thủy khiến y học được ‘thời gian’, vậy Thời gia làm sao học thành, quả thật vô cùng thần bí.
Thần Quang thấy Thời Yến lộ ra vẻ mặt như ngẫm nghĩ, cúi đầu chốc có chốc không hôn trán Thời Yến, Thời Yến bị Thần Quang hôn như thế, bất tri bất giác ngủ mất.
Mãi đến khi Thời Yến ngủ say, Thần Quang cẩn thận để Thời Yến tựa vào vách sơn động, tạo một màn bảo hộ xung quanh Thời Yến. Xong xuôi mới đứng lên, ra khỏi sơn động, dùng tốc độ cực nhanh, đến chỗ Thời Yến và Đàn Phi chiến đấu trước đó.
Lúc trước hắn ra ngoài lấy nước cho Thời Yến, đã có thể phát giác dị thường ở nơi này, nhưng thân thể Thời Yến không thoải mái, đương nhiên không thể chậm trễ, mãi đến lúc này Thời Yến đã ngủ ngon, hắn mới ra kiểm tra.
Thời gian trước tuy hắn chìm vào ngủ say, nhưng vẫn có cảm ứng mơ hồ với thế giới bên ngoài, khi Thời Yến kể lại chuyện phát sinh một lượt, hắn lập tức hiểu tại sao lại xuất hiện dị thường ở đây.
Ngự linh sư hắc cấp sẽ hình thành mệnh đan trên mi tâm, để giúp vận chuyển linh lực phát huy sức mạnh cường đại tốt hơn, sau khi ngự linh sư hắc cấp chết, mệnh đan sẽ không biến mất, vẫn ở lại trong thân thể Đàn Phi!
Khi Thần Quang cảm ứng được nơi Thời Yến chôn xác Đàn Phi, thi thể Đàn Phi đã bị người ta đào ra, trên gương mặt già nua, mi tâm bị đào một lỗ máu nhìn cực kỳ dữ tợn khủng bố.
Thần Quang nhạy bén ngửi được khí vị nhân loại tàn lưu trong không khí, hắn vung tay, chôn xác Đàn Phi lại, dù sao là ngự linh sư hắc cấp dương danh đại lục một đời, người đào mệnh đan của ông ta có thể nhẫn tâm nhìn ông ta chết phơi thây, nhưng Thần Quang cùng là hắc cấp, lại có chút không nỡ.
Sau đó, Thần Quang nhìn hướng nhân loại kia đi, mắt lộ vẻ trầm tư.
Thời Yến chỉ còn nửa bước là tới hắc cấp, nhưng nếu không có kỳ ngộ, chỉ sợ rất khó bước thêm, nan đề lớn nhất của y chính là ngưng tụ mệnh đan, ngự linh sư hắc cấp trên cả đại lục chỉ có mấy người, hắn không thể vì Thời Yến mà đi giết ngự linh sư hắc cấp khác, nhưng Đàn Phi thì khác, tiện nghi người khác không bằng tiện nghi cho Thời Yến.
Thần Quang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo nhân loại đã móc mệnh đan Đàn Phi, kết quả lại vừa hay gặp được một màn kịch hay.
Vết thương bị liếm, cơ thịt trên mặt Thời Yến co giật một chút, Thần Quang lại gần, đầu lưỡi xoay quanh vết thương nhỏ đó, chậm rãi trượt đến khóe môi Thời Yến.
Thời Yến không biết sao tim lại gia tốc, đầu lưỡi Thần Quang liếm môi y, sau đó từng chút một len vào miệng y, động tác rất chậm, vô cùng dịu dàng, Thời Yến ngẩng đầu không cử động, tùy ý Thần Quang chậm rãi trêu cợt y, lưỡi hai người dần quấn lấy nhau, Thời Yến cũng dần bị Thần Quang khơi lên cảm giác, nâng tay móc cổ Thần Quang, để hắn lại gần hơn chút, Thần Quang lập tức cảm nhận được động tác của Thời Yến, cúi đầu siết chặt tay ôm eo Thời Yến, tay kia thì chậm rãi len vào cổ áo y.
Thời tiết Đàn quốc tuy không nóng như Hỏa Viêm quốc, nhưng trong thời tiết ẩm nóng Thời Yến mặc vô cùng mỏng, Thần Quang mở cổ áo y, tay thò vào trong chậm rãi xoa nắn, cổ áo banh rộng, làn da trắng tuyết và điểm đỏ trước ngực lập tức lộ trong không khí.
Thời Yến lập tức phát giác ra, giãy khỏi lòng Thần Quang, quay người qua mặt đối mặt với Thần Quang.
Thần Quang nhìn đôi môi sưng đỏ, cổ áo mở rộng của Thời Yến, trông hết sức dụ hoặc, hắn nhìn Thời Yến, cong môi cong mắt cười gọi: “Thời Yến.”
Thời Yến trợn to mắt nhìn hắn.
Thần Quang cười càng thêm vui vẻ: “Thời Yến, Thời Yến.” Hắn gọi, tiến tới cúi đầu hôn Thời Yến.
Thời Yến bị hắn gọi nhũn cả lòng, lần đầu tiên nghe Thần Quang mở miệng gọi mình, trong lòng ấm áp, không biết nên làm sao hình dung, mắt thấy Thần Quang muốn hôn y, Thời Yến nhìn mắt hắn, cư nhiên nhịn không được chủ động sáp lại gần hôn môi hắn.
Hô hấp của Thần Quang nghẹn lại, một giây sau lập tức ôm chặt Thời Yến, Thời Yến tựa lưng vào vách sơn động, trên vách mọc đầy cỏ mềm, không cảm thấy khó chịu, nhiệt độ thân thể Thần Quang thấp hơn y nhiều, đầu lưỡi giao triền với nhau, mút lấy nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước ái muội, Thời Yến nhanh chóng bị gợi lên tình dục, thân thể bắt đầu nóng lên, không tự giác kề sát lại thân thể lạnh lẽo của Thần Quang.
Thân thể Thần Quang dán sát Thời Yến, hôn tai y, nghe tiếng thở dốc động tình của y, tay nhanh chóng kéo áo Thời Yến, khoảnh lớn lồng ngực lộ trong không khí, da trắng như tuyết, hai điểm đỏ đã dựng thẳng, áo mở rộng đến eo, đường eo gợi cảm, chỗ ẩn mật dưới bụng được giấu trong lớp quần, Thần Quang cắn điểm đỏ trước mắt Thời Yến, cấp bách men xuống dưới bụng, dùng răng cắn mở quần áo Thời Yến.
Kiếp trước cộng thêm kiếp này, trừ mấy người đã hại chết Thời Yến ra, y chỉ từng thân mật với Thần Quang, trước đó Thần Quang luôn thích kéo y làm chuyện này, làm nhiều rồi Thời Yến cũng nếm được cảm giác tốt đẹp, chậm rãi ăn nhiều biết vị, nhưng trong thời gian Thần Quang ngủ say, không có Thần Quang, hứng thú về phương diện này cũng nhạt đi không ít, lúc này thân thể Thần Quang dán sát vào y, dục vọng ngủ say đã lâu trong người Thời Yến dường như lập tức bùng lên, y cúi đầu, nhìn Thần Quang chậm rãi cắn mở áo mình, động tác chậm rãi phiến tình, dụ hoặc trên thị giác cùng chuyện mà Thần Quang sắp làm tiếp theo, đều khiến Thời Yến tràn đầy chờ đợi, hạ thân đầy tinh thần run rẩy phồng lên.
Thần Quang kéo quần áo Thời Yến xuống tới đầu gối, nơi đã có phản ứng giữa chân không còn vật che dấu, càng thêm hưng phấn, Thần Quang ngẩng đầu nhìn Thời Yến một cái, vươn lưỡi liếm lên phần đỉnh, toàn thân Thời Yến run lên, khẩn cấp ấn tay lên vai Thần Quang.
Tuân theo nguyên tắc để bạn lữ thoải mái trước rồi mới đến phiên mình thoải mái, Thần Quang trước giờ luôn hầu hạ Thời Yến trước rồi mới tới mình, lần này cũng không ngoại lệ, thấy Thời Yến mím môi ngực phập phồng, hiển nhiên đã bị dục vọng giày vò đến khó chịu, Thần Quang há to miệng ngậm điểm mẫn cảm của Thời Yến, cảm thấy tay Thời Yến không thể khống chế cào tóc mình, muốn đâm dục vọng vào sâu hơn trong miệng hắn. Thần Quang liên tục hầu hạ đến khi Thời Yến phát tiết, mới chậm rãi đưa ngón tay ra sau Thời Yến.
Thời gian dài không làm chuyện thân mật, Thời Yến rõ ràng không thích ứng lắm, thân thể sau khi phát tiết vẫn dừng ở mẫn cảm cao trào, ngón tay Thần Quang chậm rãi đảo quanh cửa động muốn len vào, Thời Yến có chút bất an cử động hai chân, Thần Quang đứng lên ôm lấy Thời Yến, tìm một tư thế cho Thời Yến thoải mái, ngón tay chậm rãi đâm vào.
Mặt Thời Yến lập tức đỏ lên, thông đạo khá khô, Thần Quang len vào trong đụng vào điểm nhạy cảm của Thời Yến, ký ức bị xâm nhập lúc xưa thoáng cái ập lại vào đầu, cảm giác ngón tay Thần Quang không ngừng đỉnh động bên trong, Thời Yến tì lên người Thần Quang, rất nhanh phía trước lại có phản ứng.
Hạ thân Thần Quang kề sát với Thời Yến, dịch thể tiết ra ở đỉnh làm ướt khí quan của hai người, còn hơi lóe sáng, trông cực kỳ dâm mị, ngón tay Thần Quang mượn số dịch thể đó chậm rãi khai mở cửa sau của Thời Yến, cảm giác thân thể Thời Yến càng lúc càng mềm, Thần Quang cúi xuống gặm tai y, liên tục gọi tên y.
Thời Yến cảm thấy bên tai là hơi thở Thần Quang phả ra, tên y được Thần Quang gọi lên vào lúc này, thấp trầm mang đầy tình dục, nghe đặc biệt động tâm. Thần Quang thấy tiền hí đã được, ôm Thời Yến để y tựa lưng vào mình, hai tay ôm vòng qua ngực và eo Thời Yến, thấy cửa động Thời Yến co rồi giãn, trông cực kỳ mê người, Thần Quang không thể khống chế được nữa, phần đỉnh chậm rãi đâm vào.
Cảm giác áp bách cực lớn đi kèm với sự tiến nhập của Thần Quang, Thời Yến nín thở cố gắng thả lỏng cơ thể, cảm thấy Thần Quang chậm rãi đỉnh sâu vào trong người y, sau khi triệt để tiến vào, y và Thần Quang đều không khỏi phát ra tiếng cảm thán.
Thần Quang đã nghẹn quá lâu, thân thể Thời Yến ôm chặt lấy hắn, khoái cảm đó xông thẳng lên đầu, tuyệt dịu cùng cực, thân thể hắn dán sát vào Thời Yến, hai tay không ngừng đảo qua điểm mẫn cảm của y, dẫn dắt dục vọng y, hạ thân thì nhanh chóng va chạm, cơ bắp trên chân đụng vào mông Thời Yến, dần phát ra tiếng va chạm, nghe vào tai Thời Yến, vừa quẫn bách vừa sắc tình, cảm giác Thần Quang đột nhiên lui ra, rồi lại tiến sâu vào, trong sự va chạm càng lúc càng nhanh của Thần Quang, Thời Yến bất giác phát ra tiếng, kèm với hơi thở dốc, nghe vào tai làm huyết mạch sôi sục.
Thần Quang cúi đầu không ngừng hôn sóng lưng trơn trợt mịn màng của Thời Yến, đầu lưỡi đảo qua làn da y, thuận theo cổ liếm xuống, nghe tiếng rên rỉ vụn vặt của Thời Yến, không nhìn thấy vẻ mặt y, Thần Quang dần không thỏa mãn, hắn thở dốc xoay Thời Yến lại, để hai chân Thời Yến móc lên eo mình, mặt đối mặt, hai mắt nhìn chằm chằm Thời Yến.
“A a… Thần Quang anh làm gì đó… a ưm..” Đột nhiên bị Thần Quang ôm lên xoay người, bộ vị liên kết của cả hai không hề tách ra, khí quan của Thần Quang xoay một vòng trong người Thời Yến, khoái cảm vô hình trực tiếp thuận theo xương cụt xông thẳng lên đầu, Thời Yến banh rộng chân vòng quanh eo Thần Quang, do hai chân không chạm đất, Thời Yến vội ôm chặt Thần Quang.
“Đợi đã, chậm chút… a a…” Cảm thấy nơi đó của Thần Quang càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh chóng đâm rút trong người y, thân thể va chạm và co giật, âm thanh dịch thể tràn đầy bên tai, toàn thân Thời Yến đỏ hồng, không thể khống chế bắn thêm một lần.
Thần Quang chỉ cảm thấy cửa sau Thời Yến co chặt, mặt đối mặt nhìn bộ dạng chìm trong cao trào khoái cảm của Thời Yến, Thần Quang nhanh chóng va chạm vài cái, cuối cùng đỉnh sâu một cái, rồi phát tiết ra…
Hai người làm một lần tận hứng trong sơn động, Thần Quang ra ngoài tìm nước cho Thời Yến, Thời Yến thì ở lại đó, kéo quần áo một bên tùy tiện che lên người, nửa nằm nhắm mắt, lúc này toàn thân y run rẩy, thân thể động cũng không thể động.
Lần này Thần Quang tỉnh lại không chỉ ngoại hình khác biệt với trước, trong thời gian Thần Quang ngủ say thực lực Thời Yến quả thật đã tăng mạnh, nhưng y vẫn cảm thấy Thần Quang hiện nay mạnh hơn y không ít, nếu không đoán sai, Thần Quang hiện tại chắc hẳn đã đứng vững trên hắc cấp.
Hắn vốn là yêu thú cấp đỉnh, hơn nữa sống đã nhiều năm, tuy mới trọng sinh lại, nhưng tốc độ thăng cấp tất nhiên nhanh hơn người bình thường, Thời Yến nhớ tới dị tượng y thấy khi Thần Quang tỉnh lúc nãy, trong lòng bất giác nghi hoặc về thân phận Thần Quang, lẽ nào Thần Quang đồng thời là khí linh của đá luân hồi, cũng là thông thiên mãng?
Hay là nói, Thông Thiên Mãng và đá luân hồi vốn là một thể, chỉ là trong quá trình thần thoại, chậm rãi bị thay đổi, dẫn đến Thông Thiên Mãng trở thành một loại yêu thú cấp đỉnh, đá luân hồi thì lại biến mất trong thần thoại.
Nghĩ tới thời gian Thần Quang sinh sống, trăm năm chẳng qua chỉ là bấm ngón tay, năm đó lúc người Thời gia bắt Thần Quang, Thần Quang đã là rắn trưởng thành, vậy chỉ sợ từ đầu đến cuối, Thông Thiên Mãng chỉ có một mà thôi.
Không quá một lát, Thần Quang lại trở về, tỉ mỉ lau rửa thân thể cho Thời Yến, thấy Thời Yến nhìn mặt mình chằm chằm, hắn bất giác gọi: “Thời Yến”. Sau đó lại ghé tới muốn hôn môi Thời Yến.
Thời Yến tùy ý hắn liếm hôn, thầm nghĩ lần này Thần Quang tỉnh lại, một thay đổi trọng đại khác là biết nói chuyện, lúc trước chỉ có thể liên hệ tâm linh với y, lần đầu tiên nghe giọng Thần Quang, giọng nam thấp trầm trong vắt, khi gọi tên y, dịu dàng dễ nghe, y vô cùng thích.
Khi Thần Quang rửa sạch thân thể Thời Yến, Thời Yến tựa lên người Thần Quang mơ hồ muốn ngủ, y và Đàn Phi mới đấu một trận vốn đã bị thương, linh lực trong người cũng bị tiêu hao nhiều, vừa rồi khi hoan hảo với Thần Quang, Thần Quang không chỉ động tác cực ôn nhu, hơn nữa Thời Yến có thể cảm giác được Thần Quang không ngừng truyền linh lực vào người y, khiến thương thế của y giảm nhẹ, lúc này có Thần Quang ở một bên, dây thần kinh căng chặt trong lòng Thời Yến cuối cùng cũng thả lỏng, lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Mà Bát Hỉ cũng tiêu hao rất lớn trong trận chiến đó, lúc này sớm đã ngủ như chết trong người Thời Yến, khi Thần Quang tỉnh nó thậm chí còn không kịp nhìn.
Thời Yến tựa lên người Thần Quang, nhìn gương mặt nghiêng của Thần Quang, Thần Quang thấy y luyến tiếc không dám ngủ, liền nói chuyện với y. Thời Yến đơn giản kể lại chuyện phát sinh sau khi Thần Quang ngủ say, mà Thần Quang cũng cho Thời Yến biết, hắn hiện tại đã vững vàng ở trung kỳ hắc cấp, chỉ còn cách đỉnh phong một bước. Hắn nhìn ra được Thời Yến đã bước nửa bước vào hắc cấp, cho y biết, nhân loại sau khi vào hắc cấp, giữa mi tâm sẽ hình thành một viên mệnh đan, hắc cấp có thể có thực lực cường đại như thế, không thể tách rời với linh lực bành trướng trong người. Tử cấp đã đạt đến cực hạn của cơ thể người, linh lực trong người và linh lực ngoại giới tự do chuyển hoán, muốn có sức mạnh càng thêm cường đại, thì cần phải đi con đường khác. Mệnh đan chính là một loại cực hạn tu luyện theo lối khác, cứ như trong thân thể xuất hiện một thế giới riêng, có thể vận chuyển càng nhiều linh lực, khiến ngự linh sư hắc cấp có thể phát uy thực lực càng đáng sợ.
Mà trên hắc cấp, còn có bạch cấp trong truyền thuyết.
Từ cổ chí kim, chưa từng có ai tận mắt thấy bạch cấp, nhưng truyền thuyết về bạch cấp vẫn luôn lưu truyền. Nghe nói xông phá lên bạch cấp, thì có thể đột phá gông xiềng thời gian, không chỉ thọ mạng gia tăng, càng có thể qua lại thời không.
“Có thể khiến người không ngừng tin tưởng vào sự tồn tại của bạch cấp, chính là vì Thời gia.” Thần Quang nhìn Thời Yến cười nói, “Truyền thuyết vạn cổ trước từng có người đạt tới bạch cấp, có thể tùy ý hành tẩu giữa thời không, mà Thời gia trong sáu gia tộc lớn hiện tại, chính là con cháu của người đó. Sáu gia tộc lớn, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều do linh lực trong người rất tiếp cận với một loại sức mạnh của thế giới, từ đó tu luyện thành kỹ năng thiên phú, còn thông qua huyết mạch truyền thừa hình thành một mạch, chỉ có kỹ năng thiên phú của Thời gia, là không có dấu vết để tìm, thậm chí rốt cuộc làm sao học thành, đến nay vẫn không ai có thể phá giải.”
Thời Yến nghe thế, ngẫm nghĩ, nếu muốn hỏi y làm sao tu luyện thành kỹ năng thiên phú Thời gia, y quả thật cũng không thể đáp được. Thân thể này vốn là một người bình thường, sau khi y uống linh thủy mới không hiểu sao có được, ban đầu y còn cho là con cháu Thời gia đều sẽ biết, nhưng sau mới phát hiện, có thể nắm được ‘thời gian’ chỉ có số ít, y quy công lao đó cho linh thủy, về sau không suy nghĩ thêm nữa. Hiện tại xem ra, nếu không phải linh thủy khiến y học được ‘thời gian’, vậy Thời gia làm sao học thành, quả thật vô cùng thần bí.
Thần Quang thấy Thời Yến lộ ra vẻ mặt như ngẫm nghĩ, cúi đầu chốc có chốc không hôn trán Thời Yến, Thời Yến bị Thần Quang hôn như thế, bất tri bất giác ngủ mất.
Mãi đến khi Thời Yến ngủ say, Thần Quang cẩn thận để Thời Yến tựa vào vách sơn động, tạo một màn bảo hộ xung quanh Thời Yến. Xong xuôi mới đứng lên, ra khỏi sơn động, dùng tốc độ cực nhanh, đến chỗ Thời Yến và Đàn Phi chiến đấu trước đó.
Lúc trước hắn ra ngoài lấy nước cho Thời Yến, đã có thể phát giác dị thường ở nơi này, nhưng thân thể Thời Yến không thoải mái, đương nhiên không thể chậm trễ, mãi đến lúc này Thời Yến đã ngủ ngon, hắn mới ra kiểm tra.
Thời gian trước tuy hắn chìm vào ngủ say, nhưng vẫn có cảm ứng mơ hồ với thế giới bên ngoài, khi Thời Yến kể lại chuyện phát sinh một lượt, hắn lập tức hiểu tại sao lại xuất hiện dị thường ở đây.
Ngự linh sư hắc cấp sẽ hình thành mệnh đan trên mi tâm, để giúp vận chuyển linh lực phát huy sức mạnh cường đại tốt hơn, sau khi ngự linh sư hắc cấp chết, mệnh đan sẽ không biến mất, vẫn ở lại trong thân thể Đàn Phi!
Khi Thần Quang cảm ứng được nơi Thời Yến chôn xác Đàn Phi, thi thể Đàn Phi đã bị người ta đào ra, trên gương mặt già nua, mi tâm bị đào một lỗ máu nhìn cực kỳ dữ tợn khủng bố.
Thần Quang nhạy bén ngửi được khí vị nhân loại tàn lưu trong không khí, hắn vung tay, chôn xác Đàn Phi lại, dù sao là ngự linh sư hắc cấp dương danh đại lục một đời, người đào mệnh đan của ông ta có thể nhẫn tâm nhìn ông ta chết phơi thây, nhưng Thần Quang cùng là hắc cấp, lại có chút không nỡ.
Sau đó, Thần Quang nhìn hướng nhân loại kia đi, mắt lộ vẻ trầm tư.
Thời Yến chỉ còn nửa bước là tới hắc cấp, nhưng nếu không có kỳ ngộ, chỉ sợ rất khó bước thêm, nan đề lớn nhất của y chính là ngưng tụ mệnh đan, ngự linh sư hắc cấp trên cả đại lục chỉ có mấy người, hắn không thể vì Thời Yến mà đi giết ngự linh sư hắc cấp khác, nhưng Đàn Phi thì khác, tiện nghi người khác không bằng tiện nghi cho Thời Yến.
Thần Quang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo nhân loại đã móc mệnh đan Đàn Phi, kết quả lại vừa hay gặp được một màn kịch hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất