Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 80: Chương 80

Trước Sau
Đám người Thời Yến xuất hiện đầy nổi bật, khiến ánh mắt những người tại đó chuyển qua chuyển lại giữa đám Thời Yến và đám Đàn Thành. Thời Dực tàn nhẫn cay độc, Đàn Thành miệng sắc như dao. Thời Yến thấy Thời Tuệ xuất hiện, thời cơ đã đến, không cho họ cơ hội biện luận nữa, lập tức lớn tiếng nói: “Thời Dực, bất luận cái chết của Đàn Nghiên rốt cuộc là do ai gây ra, Thời Ân đều là huynh trưởng của cậu. Là hắn dẫn cậu về Thời gia nhận tổ quy tông. Hôm nay là đại hôn của hắn và Đàn Nghiên, Thời Ân còn là thiếu chủ Thời gia, cậu lại ở trước mặt mọi người Thời gia muốn giết chết thiếu chủ. Hành vi này là sao? Cho dù cậu mới về Thời gia chưa lâu, cũng nên biết gia quy của Thời gia, cấm người trong tộc tàn hại lẫn nhau, kẻ vi phạm đưa vào luyện ngục vĩnh hằng.”

Thời Yến vừa dứt lời, ngự linh sư sau lưng Thời Phong đã lập tức hành động, lao lên bục. Thời Yến và Thời Phong Thời Tuệ cũng nhân dòng người nhanh chóng đứng trước bệ, đối kháng với đám người Thời Dực Đàn Thành.

Đám người Đàn Thành không ngờ động tác của Thời Yến lại nhanh như thế, thực lực Thời Dực cường hãn, nhưng lại không giỏi giảo biện, mắt thấy sắc mặt cậu ta xanh mét mắt đầy sát khí, Đàn Thành vội ngăn cản cậu ta. Nơi này dù nói sao cũng là Thời gia, họ cần phải dùng đạo lý đè ép những người này trước, mới có thể chân chính động thủ, nếu không những gia tộc lớn bàng quan một bên kia, sẽ không thuần túy chỉ xem náo nhiệt nữa.

Đàn Thành lập tức đứng trước mặt Thời Dực, ông ta nhìn Thời Phong: “Thời Phong, lá gan cậu thật lớn, thân là phản đồ Thời gia, cư nhiên còn có gan trở về Thời gia. Khi trước cậu làm gì ở Thời gia cậu đã quên rồi sao. Hôm nay cậu còn xuất hiện ở đây, lại muốn làm chuyện gì mưu hại gia tộc? Hay trò kịch náo giả dối hôm nay kỳ thật cậu cũng có phần?”

Đàn Thành vừa mở miệng, lập tức đổ chậu phân lên đầu Thời Phong, sau đó nhìn Thời Yến: “Mấy tháng trước Thời gia đã xác nhận cái chết của Thời Yến, hôm nay cậu cư nhiên chết mà sống lại xuất hiện ở đây, lẽ nào cậu thật sự có liên quan đến chuyện thiếu chủ Thủy gia Thủy Liêm mất tích?”

Thời Yến thấy Đàn Thành đôi câu vài lời đã vu hại họ đủ tội, lập tức cười nói: “Đàn Thành, ông đừng quên thân phận của mình, thiếu chủ Thổ gia từ khi nào cư nhiên rảnh rỗi đến cỡ này, chen tay vào chuyện Thời gia chúng tôi? Tôi và Thời Phong rốt cuộc là sao, còn chưa đến phiên ông lo chuyện bao đồng.”

Đàn Thành nghe thế, ngoài cười trong không cười nói: “Ta được Thời Ân mời đến Thời gia, em gái ta còn được giả cho hắn, cậu nói ta không có quan hệ gì với Thời gia?”

“Thời Ân dùng danh nghĩa cá nhân mời ông đến Thời gia làm khách, Thời gia đương nhiên sẽ tuân thủ đạo đãi khách chăm sóc chu toàn cho các người. Nhưng xin ông cũng tuân thủ bổn phận kẻ làm khách, tránh mất sạch mặt mũi Thổ gia. Mà chuyện Đàn Nghiên, cái chết của cô ấy rốt cuộc liên quan đến ai còn chưa tra rõ, Còn về ông…”

Lúc này, được Thời Dực ra lệnh, một trưởng lão đứng ra chen giữa hai người. “Thiếu chủ Thời Ân trước đó đã tuyên bố với mọi người ngài ấy muốn rút khỏi vị trí thiếu chủ Thời gia, chọn ra một người càng thích hợp hơn ngài ấy. Thiếu gia Thời Dực tuy trở về Thời gia chưa lâu. Nhưng bỏ không ít công sức cho Thời gia, thiên tư thông tuệ, thiên phú cũng vạn năm hiếm gặp một lần. Lão phu cùng các trưởng lão thương nghị xong, cho rằng thiếu gia Thời Dực thích hợp với vị trí thiếu chủ nhất. Thời Yến Thời Phong, hai người một người mất tích nhiều ngày, một người đã sớm bị nhận định đã chết, hôm nay Thời gia đại hỉ, các cậu có thể trở về coi như một chuyện vui. Nhưng cho dù là thế, các cậu thân là con cháu Thời gia, cũng nên gánh chịu trách nhiệm bởi sai lầm mình đã phạm. Những chuyện quá khứ đợi sau khi xong chuyện này gia tộc nhất định tra rõ, hiện tại xin mời ngồi xuống trước, đừng làm trở ngại đại sự trong tộc.”

Trưởng lão này tuổi đã bán trăm, tóc hoa râm, nói lời rõ từng chữ, nhìn như công chính, thực tế câu câu đều đang ủng hộ Thời Dực và Đàn Thành. Thời Yến nhìn sắc mặt ông ta cứng đờ, lại nhìn Thời Dực sau lưng ông ta đang nhìn mình chằm chằm, y cười nhạo: “Vừa rồi thiếu chủ Thời Ân đã chính miệng nói, Thời Dực vong ân phụ nghĩa, cùng Đàn Thành câu kết làm bậy, đám tiểu nhân như thế, sao có thể qua loa quyết định lên làm thiếu chủ Thời gia. Trưởng lão tiến cử Thời Dực đảm nhiệm thiếu chủ, ta lại cảm thấy Thời Phong thích hợp hơn cậu ta. Cái gọi là sai lầm Thời Phong từng phạm, ta thấy căn bản là bị người khác oan uổng, mà Thời Phong hiện nay chưa đủ mười lăm tuổi, đã là ngự linh sư trung cấp, còn là cháu của đại trưởng lão. Thành tích ở học viện Bilun vượt trội, được đám đông ngự linh sư đi theo. Tuổi nhỏ đã có phong độ đại tướng, ta cho rằng Thời Phong càng thích hợp đảm nhiệm thiếu chủ.”

“Thời Yến ca ca anh khiêm tốn quá, luận thực lực anh năm nay chưa đầy hai mươi đã trở thành ngự linh sư hắc cấp, phá vỡ kỷ lục ngự linh sư trẻ tuổi nhất đại lục, luận thân phận anh nhiều năm được gia chủ sủng ái, cũng được quyền gia chủ Thời Huân thưởng thức. Luận phẩm hạnh, ở học viện Bolorei anh giành được thành tích cực tốt. Bất luận từ điểm nào, anh cũng mạnh hơn Thời Dực đó trăm lần, vị trí thiếu chủ Thời gia không phải mấy con chó con mèo nhặt từ bên ngoài về cũng có thể tùy tiện đảm nhận…”

“Được rồi, các người đừng tranh biện nữa, ai có thể đảm nhiệm thiếu chủ, chẳng phải các người đôi câu vài lời là có thể quyết định.” Ngay lúc này, một trưởng lão khác đứng ra, Thời Yến vừa nhìn, cư nhiên là Thời Tần. Từ sau chuyện ở tháp thời gian, Thời Yến căn bản chưa từng gặp lại Thời Tần. Thời Tần tuổi đã lớn, đảm nhiệm trưởng lão nhiều năm, tuy vì tính cách mà không có bạn bè gì ở Thời gia, nhưng cũng vì sự cô lập của ông ta, mà một vài hậu bối ngược lại cảm thấy ông thần bí nên tôn kính ông.

Lúc này ngự linh sư trên bục có một phần là bị Thời Dực khống chế, nhưng còn có một phần giữ được thần trí, họ nhìn Thời Tần đứng ra chủ trì công đạo, lập tức kinh ngạc nhìn Thời Tần.

Chỉ có Thời Yến phát hiện, gương mặt cứng nhắc của Thời Tần đầy vẻ cứng đờ, do bình thường ông ta cũng như thế, nên lúc này ít nhìn ra sơ hở hơn người khác.

Thời Tần nhàn nhạt nhìn xung quanh, nói: “Gia chủ hiện nay bệnh nặng đang tu dưỡng, không bằng mời quyền gia chủ đứng ra nói một lời.”

Thời Tần vừa dứt lời, lập tức được không ít người đồng ý.

Quả thật, chuyện thiếu chủ sự việc trọng đại, không phải nói ba câu vài lời tiến cử là chọn được, tại đây người có quyền phát ngôn nhất không ngoài Thời Huân.



Trong mắt Thời Dực và Đàn Thành lóe qua tia đắc thắng, sau đó, Thời Huân chậm rãi đứng ra.

Thời Phong thấy thế, lập tức lo lắng nhìn Thời Yến một cái. Tuy Thời Yến nhìn như nắm chắc phần thắng, nhưng Thời gia hiện tại phần lớn đều nằm trong sự khống chế của Thời Dực và Đàn Thành. Thời Yến lại không muốn mượn thực lực hắc cấp cưỡng ép những người này thuần phục, ngược lại lãng phí thời gian cãi cọ với họ. Lúc này Thời Huân cũng đã đứng ra, chỉ sợ tình huống sẽ cực kỳ bất lợi cho họ.

Tương phản với Thời Phong, Thời Tuệ cực kỳ trấn định. Ông sớm đã lĩnh giáo qua sự thông tuệ và gian xảo của Thời Yến, huống chi lúc này ông đã quyết định đứng về phía Thời Yến, tự nhiên phải chọn lựa tin tưởng y.

“Hôm nay vốn nên là ngày đại hôn của Thời Ân, kết quả không ngờ lại nổi đầy phong ba, khiến mọi người phải xem trò cười rồi. Thời Huân xin lỗi các vị lần nữa.” Sau khi bước ra, Thời Huân nói.

Thời Dực luôn thao túng Thời Huân chợt biến sắc, nhanh chóng đứng cạnh Đàn Thành ghé tai nói gì đó.

“Tên phế vật cậu.” Đàn Thành bừng bừng thịnh nộ, vừa muốn bước ra ngăn cản Thời Huân, Thời Yến đã đột nhiên phóng tới trước mặt ông, “Thiếu chủ Đàn Thành muốn làm gì vậy?”

Thời Yến là ngự linh sư hắc cấp, đơn đả độc đấu Đàn Thành tự nhiên không phải đối thủ của y, vì thế chỉ có thể hung ác nhìn chằm chằm Thời Yến, nhưng không thể làm gì.

Mà phía bên kia, Thời Huân vẫn đang tiếp tục nói: “Nếu chuyện đã đến nước này, Thời Ân không còn thích hợp làm thiếu chủ Thời gia nữa. Mấy người trẻ tuổi thiên phú mạnh nhất Thời gia hiện tại đều đang ở trên bục, trước khi tuyên bố người được chọn làm thiếu chủ, đầu tiên phải tuyên bố một chuyện. Lúc đầu khi Thời gia quyết định thiếu chủ, từng cân nhắc giữa Thời Phong và Thời Ân, đáng tiếc sau đó Thời Phong mất tích, mất đi tư cách. Nhưng trải qua một thời gian chúng tôi điều tra. Phát hiện chuyện khi đó quả thật đã oan uổng Thời Phong. Lúc này, Thời Phong, cậu có thể trở về, tôi rất cao hứng, cậu không chỉ thông qua khảo nghiệm của tất cả mọi người Thời gia dành cho cậu, cậu cũng thông qua khảo hạch thiếu chủ Thời gia, Thời Ân rút lui khỏi vị trí thiếu chủ. Tôi cho rằng, để Thời Phong đảm nhiệm thích hợp nhất__”

“Thời Huân anh thân là quyền gia chủ, sao có thể không bận tâm ý kiến trưởng lão. Thời Phong phẩm hạnh bất chính, tôi tiến cử Thời Dực.”

Một trưởng lão khác sau khi nghe Thời Huân nói, lập tức cao giọng lên tiếng, sau ông, những người bị Thời Dực khống chế cũng đề xuất phản đối.

Đàn Thành thấy thế, thỏa mãn đứng ra: “Chuyện Thời gia chọn thiếu chủ, ta thân là thiếu chủ Thổ gia đương nhiên không thể chen vào sự vụ Thời gia. Ở đây có không ít người của bốn gia tộc lớn, không bằng chúng ta cùng làm nhân chứng, thế nào, bất luận Thời gia cuối cùng đưa ra quyết định nào, chúng ta cũng sẽ không phản đối.”

Người của bốn gia tộc khác, người Thủy tộc đang bận khảo vấn Thời Ân, Mộc Lam Hỏa Luyện thì tĩnh lặng quan sát, thấy Thời Yến sắc mặt bình tĩnh, họ đều chọn lựa trầm mặc. Thế là không ai đáp lại Đàn Thành, cũng coi như một loại biến tướng ngầm đồng ý.

Mà cùng lúc này, những trưởng lão bị Thời Dực khống chế đều tức giận trừng mắt nhìn Thời Huân Thời Yến. Mắt thấy một lời không hợp sẽ đánh nhau. Số đông trưởng lão tử cấp cùng một vài ngự linh sư có chút phân lượng thi nhau điều động linh lực. Lập tức linh khí trên bục sôi trào. Đưới uy hiếp của mọi người, ngay cả ngự linh sư hắc cấp như Thời Yến cũng cảm thấy có chút áp lực. Rất rõ ràng lực lượng khống chế trong tay Thời Dực và Đàn Thành mạnh hơn đám người Thời Yến quá nhiều. Ngự linh sư thủ hạ của Thời Phong cũng thi nhau điều động linh lực, Thời Tuệ trừ ông ra, bên cạnh không biết khi nào cũng có thêm mấy ngự linh sư, cũng gia nhập vào chiến cục. Ngoài ra lại thêm một hắc cấp Thời Yến, mới miễn cưỡng không bị uy áp của đối phương áp đảo.

Thời Dực thấy thế, nhìn chằm chằm Thời Yến cười lạnh, ngự linh sư hắc cấp thì lại thế nào, dưới hợp lực của đám đông ngự linh sư tử cấp, cho dù hắc cấp cũng có thể bị giết.

Mắt thấy Thời Dực khống chế những người kia tăng khí thế thêm nữa, mơ hồ hợp thành xu thế cùng công kích Thời Yến, thì ngay lúc này, bên cạnh Thời Yến lóe ánh bạc, một giây sau, ánh bạc hóa thành cụm sáng, sau đó, một nam nhân xuất hiện bên cạnh Thời Yến.

Nam nhân này vừa xuất hiện, linh khí xung quanh lập tức thay đổi, cứ như nằm hết trong tầm khống chế của nam nhân. Lập tức Thời Dực chỉ cảm thấy khí huyết sôi sục, rõ ràng là do linh lực trong người và linh khí ngoại giới không đồng điệu tạo ra. Cậu ta vừa có chuyện, những người bị cậu ta khống chế cũng chịu ảnh hưởng, ít nhất đã mơ hồ sắp cùng linh khí hợp làm một thể tiêu biến hoàn toàn.

Ngay lúc này, quanh người Thần Quang đột nhiên tản ra khí tức đáng sợ lan tỏa cả quảng trường, cộng hưởng với hắc cấp của Thời Yến, tất cả mọi người lập tức kinh hãi, lại là một ngự linh sư hắc cấp.



Thời Yến mới mất tích bao lâu, đã trực tiếp thăng lên hắc cấp, nam nhân bên cạnh nhìn còn thần bí cường đại hơn y, đương nhiên không thể yếu hơn y. Nam nhân nhìn rất xa lạ, lúc này lại đứng bên phía Thời Yến, có thể thấy quan hệ thân mật. Thực lực khác của Thời gia tạm không nói, chỉ riêng Thời Yến và nam nhân rõ ràng là hắc cấp kia, đã có thể sánh bằng Kim gia cường đại nhất.

Người dưới bục chấn động nhìn chằm chằm Thời Yến và Đàn Quang, ngay lúc này, tháp thời gian sau lưng họ bỗng tỏa ánh sáng chói mắt, ánh sáng từ chân tháp lưu chuyển đến đỉnh tháp, rồi đột ngột bùng nổ, hình thành một cụm sáng giữa không trung, nhanh chóng lao vào một người.

“Vừa rồi Thời Ân chính là bị ánh sáng đó bắn trúng.” Thời Dực đột nhiên ngẩng đầu nói với Đàn Thành. Mọi người vốn luôn đặt chú ý lên Thần Quang lập tức nhìn sang cụm sáng, trong lòng Đàn Thành càng có dự cảm cực kỳ không tốt.

Nhưng cụm sáng bay quá nhanh, mọi người không cách nào ngăn cản, mắt thấy nó bay tới trước mặt Thời Phong, nhưng tình trạng của Thời Phong lại hoàn toàn khác Thời Ân, cụm sáng ngưng tụ quanh người Thời Phong, sau đó chậm rãi biến thành mấy bóng người do ánh sáng tạo thành, nhìn kỹ, rõ ràng là quyền gia chủ đời trước, đời trước trước nữa…

“Nó đạt được thừa nhận của tháp thời gian.” Thời Tuệ quát lớn, khiến tất cả mọi người đều hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn Thời Phong tràn đầy khó tin.

Thời Yến thầm bật cười, y muốn Bát Hỉ vào thời khắc quan trọng để tháp thời gian phát huy tác dụng nên có, không ngờ Bát Hỉ cư nhiên thực hiện chiêu này.

Mà bên dưới người duy nhất biết chân thân hồn khí của tháp thời gian là Hỏa Luyện, hắn ngẩng đầu nhìn tháp thời gian, trong mắt vụt qua ý cười nhàn nhạt.

Có tháp thời gian và Thời Huân tương trợ, lại thêm Thời Yến và Thần Quang là hai ngự linh sư hắc cấp, còn có Thời Tuệ là đại trưởng lão ở sau lưng ủng hộ, Thời Phong thắng được Thời Dực là chuyện không cần nghi ngờ.

Trong mắt Thời Dực và Đàn Thành vẫn đầy không cam, Thời Dực thao túng một trưởng lão oán hận nói: “Chuyện trước kia không tra rõ, chúng tôi vẫn không cách nào thừa nhận Thời Phong làm thiếu chủ.”

“Nếu Thời Huân còn không đủ, ta đến chứng minh sự thanh bạch của Thời Phong thì sao.” Một âm thanh già nua vang lên, mọi người chấn động nhìn sang hướng âm thanh, cư nhiên là Thời Liên bệnh nặng đã lâu.

Lúc này không chỉ Thời Dực Đàn Thành kinh ngạc, ngay cả đám người Thời Yến cũng chấn kinh nhìn Thời Liên.

“Gia gia…” Lúc trước Thời Liên đã tiêu hao năng lượng sinh mệnh, ngay cả thức dậy cũng khó khăn, nhưng lúc này lại sắc mặt hồng nhuận, làm gì còn bộ dáng bị thương suy yếu.

Thời Yến nhìn Thời Liên, trực giác cảm thấy bất thường, nhưng Thời Liên lại phủi tay với y.

Thời Liên vừa xuất hiện, người các gia tộc lớn lập tức đứng lên hành lễ. Thời Yến cùng là ngự linh sư hắc cấp, nhưng không đạt được đãi ngộ đó, trừ khác biệt về thân phận, còn vì Thời Liên nổi danh đại lục đã lâu, đã làm gia chủ Thời gia nhiều năm. Chút mặt mũi này các gia tộc lớn vẫn cần phải cho.

Thời Liên bước từng bước lên bục, người phía trước lũ lượt nhường đường cho ông.

Thời Liên đứng bên cạnh Thời Phong, nhìn tháp thời gian, trong mắt lộ ra cảm thán: “Phong nhi có thể được tháp thời gian thừa nhận. Trừ nó ra, còn ai có tư cách kế thừa vị trí thiếu chủ? Còn về lời đồn liên quan đến Phong nhi trước đây, tất cả đều không có thật. Ngược lại thiếu chủ Thổ gia, chuyện Thời gia những gia tộc khác đừng xen vào, ông đứng trên bục là muốn làm gì?”

Thời Liên nói, từ đầu đến cuối, không nhìn Thời Dực lấy một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau