Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 16: Sau Này Ta Sẽ Nuôi Ngươi
Nhà hàng Long Phượng.
“Thịt lợn nướng! Thịt lợn nướng ngon tuyệt!”
“Bánh bao tôm! Bánh bao tôm nóng hổi!”
Thạch Ngọc Phượng cúi đầu, cảm thấy không thoải mái khi ngồi trên tầng hai, khách tới lui xung quanh.
Thạch Chí Kiên cầm thực đơn nhìn thức ăn. Bảo Nhi chạy đến nhìn cá sống được nuôi trong bể nước.
“Ngươi sao vậy? Vì sao lại cúi đầu?”
“Ta… không có gì.” Thạch Ngọc Phượng lúc nào cũng mạnh mẽ muốn nói rồi lại thôi.
Khi Thạch Chí Kiên dẫn nàng đi ăn, nàng đã cố ý thay một chiếc váy khác. Chiếc váy rất cũ, rất bình thường nhưng không che giấu được vẻ đẹp của nàng.
“Nghe nói ngoài công việc ở xưởng sản xuất hoa nhựa, ngươi còn đi làm ở nhà hàng? Không phải là quán này chứ?” Thạch Chí Kiên dường như nhớ đến điều gì đó.
Lúc này, Thạch Ngọc Phượng mới ngẩng đầu, trợn mắt nói: “Ta hỏi có phải ngươi cố ý hay không? Ngươi biết ta làm công ở đây, cho nên ngươi mới cố tình dẫn ta đến đây.”
“Không có.” Thạch Chí Kiên nhìn chung quanh một chút: “Nhưng quán ăn này rất lớn.” Nói xong, Thạch Chí Kiên ngoắc ngoắc ngón tay: “Người đâu, ta muốn gọi món ăn.”
Rất nhanh, một nữ nhân viên phục vụ bước đến. Đầu tiên, nàng mỉm cười lễ phép với Thạch Chí Kiên, sau đó nàng nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng đang ngồi, không khỏi kinh ngạc hỏi: “A, ngươi không phải Ngọc Phượng tỷ sao? Tại sao hôm nay không ở đằng sau rửa chén mà chạy đến chỗ này?”
Thạch Ngọc Phượng trừng mắt: “Đại Nhãn Linh, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ cả đời ta chỉ có thể ở đằng sau rửa chén mà không thể đến đây ăn cơm?”
“Khụ khụ, ta không phải có ý này.” Nữ nhân viên phục vụ xấu hổ nói. Trong ấn tượng của nàng, Phượng chân thọt rất keo kiệt, nào dám bỏ tiền đến đây ăn uống. Nàng quay sang nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên chớp mắt với nàng vài cái.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức đỏ mặt.
Thạch Ngọc Phượng nhịn không được: “Hắn là em trai của ta. Ngươi đừng có ý gì với hắn đấy.”
Nữ nhân viên phục vụ hừ một tiếng: “Thế nào, Ngọc Phượng tỷ, có cần ta giới thiệu cho ngươi một số món hải sản rẻ nhất ở đây không? Ví dụ như sò biển…”
“Bào ngư, hải sâm, còn có vi cá. Mỗi thứ một phần.” Không đợi nữ nhân viên phục vụ nói hết, Thạch Chí Kiên đã vứt menu xuống.
Nữ nhân viên phục vụ mở to mắt.
Thạch Ngọc Phượng giật mình: “Ngươi điên rồi?”
“Muốn ăn đương nhiên phải ăn thứ tốt nhất.” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác vest ra, khoác lên lưng ghế.
Nữ nhân viên quái dị nhìn Thạch Chí Kiên, giọng điệu trở nên cung kính: “Chờ một lát, ta sẽ gọi thức ăn cho ngươi bây giờ.”
“Gọi thức ăn cái quỷ gì.” Thạch Ngọc Phượng lập tức nhảy dựng lên cầm lên menu: “Gọi cho chúng ta một phần sò biển. Sò biển rất ngon, lại to nữa, ăn cũng thoải mái.”
Mắt nữ nhân viên trợn trắng: “Ta biết Ngọc Phượng tỷ đâu có hào phóng như vậy. Ngươi còn muốn gọi gì nữa?”
“Ai nói ta không hào phóng? Cái này…” Thạch Ngọc Phượng khẽ cắn môi: “Đại Nhãn Linh, món mà ngươi và Thường Tam hay lén ăn trong bếp gọi là gì, hàu đúng không? Gọi thêm một phần, ta muốn bồi bổ cho em trai ta một chút. Đầu óc của nó không đủ dùng.”
Nữ nhân viên phục vụ nhìn Thạch Chí Kiên rồi lại nhìn Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Chí Kiên đầu hàng: “Nghe nàng ấy hết đi.”
Lúc này nữ nhân viên phục vụ mới hạ đơn, chuẩn bị sò biển và hàu.
Chờ nữ nhân viên phục vụ đi rồi, Thạch Ngọc Phượng mới mắng Thạch Chí Kiên: “Tên bại gia tử ngươi đấy, trong tay vừa mới có chút tiền đã tính dùng hết đúng không? Còn đòi ăn bào ngư, vi cá, những thứ đó toàn là kẻ có tiền mới ăn được. Cho dù ngươi ăn, ngươi cũng phải biết tiết kiệm tiền chứ. Ngươi là nam nhân duy nhất của nhà họ Thạch chúng ta. Về sau, ngươi còn phải cưới vợ sinh con nối dõi tông đường. Những chuyện này đều phải dùng đến tiền.”
Càm ràm một hồi, Thạch Ngọc Phượng nói: “A Kiên, ta cảm thấy ngươi đã thay đổi. Trước kia ngươi không phải như vậy. Mặc dù trước kia ngươi mềm yếu, nhưng ngươi rất biết tiết kiệm tiền, chưa bao giờ dùng tiền mà vung tay quá trán cả.”
Nói xong, Thạch Ngọc Phượng nhìn trái nhìn phải Thạch Chí Kiên: “Nếu không phải gương mặt của ngươi quá giống ta, ta còn tưởng rằng ngươi là một người khác.”
Thạch Chí Kiên đột nhiên giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Thạch Ngọc Phượng: “Chị, có đổi hay không thì cả đời này ta vẫn là em trai của ngươi, nhất là chân của ngươi cũng vì ta mà mới…”
“Mới gì mà mới? Chuyện đã qua lâu rồi mà ngươi vẫn còn nhớ.” Thạch Ngọc Phượng đổi chủ đề: ‘Ngươi là em trai của ta, ta không cứu ngươi thì còn cứu ai nữa chứ?”
Ba năm trước, Thạch Chí Kiên vẫn đang theo học tại trường cao đẳng Cơ đốc giáo Baptist Cửu Long, nhưng hắn đã xúc phạm một nhóm xã hội đen đường phố vì không nộp phí bảo vệ.
Những kẻ xấu đó dùng dao đuổi theo Thạch Chí Kiên, nhưng Thạch Ngọc Phượng đã cầm dao phay từ đầu đường đuổi đến cuối đường để cứu hắn về.
Đáng tiếc, do bên đối phương đông hơn, một chân của Thạch Ngọc Phượng bị chém đứt gân chân, trở thành người thọt.
Cho dù là như vậy, Thạch Ngọc Phượng vẫn cõng em trai đến bệnh viện cứu chữa, cho nên mới cứu được em trai một mạng.
“Tóm lại, chị, sau này ta sẽ nuôi ngươi.” Thạch Chí Kiên nói.
“Ngươi nuôi ta? Ngươi nuôi mình trước đi.” Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn em trai: “Hơn nữa, ta còn có tay có chân, không cần ngươi nuôi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Chị, ta tiết lộ cho ngươi một tin tức. Hôm qua ta có làm quen được với một số người giàu có, chuẩn bị làm ăn. Chờ việc làm ăn đi vào quỹ đạo, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi Thạch Giáp Vĩ, ngươi không cần đi làm nữa, cứ ở nhà hưởng phước thôi.”
“Quen biết kẻ giàu có? Có rất nhiều người giàu ở Hồng Kông, ta cũng biết một ít. Ví dụ như ông chủ Lý nhà máy sản xuất hoa nhựa của ta. Trước kia hắn rất nghèo, cả gia đình đến Hồng Kông phải ở nhờ nhà của một người chú, nhưng bây giờ hắn mở hai nhà máy lớn cùng một lúc, trở thành vua hoa nhựa tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên, A Kiên, làm người nhất định phải thực tế, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc bay lên trời.”
Thạch Chí Kiên biết mình có nói nhiều, chị của hắn cũng sẽ không tin, cho nên hắn không nói nữa.
Rất nhanh, sò biển và hàu được mang lên.
Thạch Chí Kiên ăn rất vui.
Còn Thạch Ngọc Phượng thì lại nơm nớp lo sợ.
Bảo Nhi ăn đến miệng chảy mỡ. Cả đời này cô bé chưa từng được ăn nhiều đồ ngon đến như thế.
Đợi đến khi ăn xong tính tiền, tổng cộng xài hết bốn mươi tám tệ.
Thạch Ngọc Phượng lập tức hãi hùng, không ngờ loại hải sản tưởng chừng như rẻ tiền này lại đắt như thế.
“Thịt lợn nướng! Thịt lợn nướng ngon tuyệt!”
“Bánh bao tôm! Bánh bao tôm nóng hổi!”
Thạch Ngọc Phượng cúi đầu, cảm thấy không thoải mái khi ngồi trên tầng hai, khách tới lui xung quanh.
Thạch Chí Kiên cầm thực đơn nhìn thức ăn. Bảo Nhi chạy đến nhìn cá sống được nuôi trong bể nước.
“Ngươi sao vậy? Vì sao lại cúi đầu?”
“Ta… không có gì.” Thạch Ngọc Phượng lúc nào cũng mạnh mẽ muốn nói rồi lại thôi.
Khi Thạch Chí Kiên dẫn nàng đi ăn, nàng đã cố ý thay một chiếc váy khác. Chiếc váy rất cũ, rất bình thường nhưng không che giấu được vẻ đẹp của nàng.
“Nghe nói ngoài công việc ở xưởng sản xuất hoa nhựa, ngươi còn đi làm ở nhà hàng? Không phải là quán này chứ?” Thạch Chí Kiên dường như nhớ đến điều gì đó.
Lúc này, Thạch Ngọc Phượng mới ngẩng đầu, trợn mắt nói: “Ta hỏi có phải ngươi cố ý hay không? Ngươi biết ta làm công ở đây, cho nên ngươi mới cố tình dẫn ta đến đây.”
“Không có.” Thạch Chí Kiên nhìn chung quanh một chút: “Nhưng quán ăn này rất lớn.” Nói xong, Thạch Chí Kiên ngoắc ngoắc ngón tay: “Người đâu, ta muốn gọi món ăn.”
Rất nhanh, một nữ nhân viên phục vụ bước đến. Đầu tiên, nàng mỉm cười lễ phép với Thạch Chí Kiên, sau đó nàng nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng đang ngồi, không khỏi kinh ngạc hỏi: “A, ngươi không phải Ngọc Phượng tỷ sao? Tại sao hôm nay không ở đằng sau rửa chén mà chạy đến chỗ này?”
Thạch Ngọc Phượng trừng mắt: “Đại Nhãn Linh, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ cả đời ta chỉ có thể ở đằng sau rửa chén mà không thể đến đây ăn cơm?”
“Khụ khụ, ta không phải có ý này.” Nữ nhân viên phục vụ xấu hổ nói. Trong ấn tượng của nàng, Phượng chân thọt rất keo kiệt, nào dám bỏ tiền đến đây ăn uống. Nàng quay sang nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên chớp mắt với nàng vài cái.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức đỏ mặt.
Thạch Ngọc Phượng nhịn không được: “Hắn là em trai của ta. Ngươi đừng có ý gì với hắn đấy.”
Nữ nhân viên phục vụ hừ một tiếng: “Thế nào, Ngọc Phượng tỷ, có cần ta giới thiệu cho ngươi một số món hải sản rẻ nhất ở đây không? Ví dụ như sò biển…”
“Bào ngư, hải sâm, còn có vi cá. Mỗi thứ một phần.” Không đợi nữ nhân viên phục vụ nói hết, Thạch Chí Kiên đã vứt menu xuống.
Nữ nhân viên phục vụ mở to mắt.
Thạch Ngọc Phượng giật mình: “Ngươi điên rồi?”
“Muốn ăn đương nhiên phải ăn thứ tốt nhất.” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác vest ra, khoác lên lưng ghế.
Nữ nhân viên quái dị nhìn Thạch Chí Kiên, giọng điệu trở nên cung kính: “Chờ một lát, ta sẽ gọi thức ăn cho ngươi bây giờ.”
“Gọi thức ăn cái quỷ gì.” Thạch Ngọc Phượng lập tức nhảy dựng lên cầm lên menu: “Gọi cho chúng ta một phần sò biển. Sò biển rất ngon, lại to nữa, ăn cũng thoải mái.”
Mắt nữ nhân viên trợn trắng: “Ta biết Ngọc Phượng tỷ đâu có hào phóng như vậy. Ngươi còn muốn gọi gì nữa?”
“Ai nói ta không hào phóng? Cái này…” Thạch Ngọc Phượng khẽ cắn môi: “Đại Nhãn Linh, món mà ngươi và Thường Tam hay lén ăn trong bếp gọi là gì, hàu đúng không? Gọi thêm một phần, ta muốn bồi bổ cho em trai ta một chút. Đầu óc của nó không đủ dùng.”
Nữ nhân viên phục vụ nhìn Thạch Chí Kiên rồi lại nhìn Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Chí Kiên đầu hàng: “Nghe nàng ấy hết đi.”
Lúc này nữ nhân viên phục vụ mới hạ đơn, chuẩn bị sò biển và hàu.
Chờ nữ nhân viên phục vụ đi rồi, Thạch Ngọc Phượng mới mắng Thạch Chí Kiên: “Tên bại gia tử ngươi đấy, trong tay vừa mới có chút tiền đã tính dùng hết đúng không? Còn đòi ăn bào ngư, vi cá, những thứ đó toàn là kẻ có tiền mới ăn được. Cho dù ngươi ăn, ngươi cũng phải biết tiết kiệm tiền chứ. Ngươi là nam nhân duy nhất của nhà họ Thạch chúng ta. Về sau, ngươi còn phải cưới vợ sinh con nối dõi tông đường. Những chuyện này đều phải dùng đến tiền.”
Càm ràm một hồi, Thạch Ngọc Phượng nói: “A Kiên, ta cảm thấy ngươi đã thay đổi. Trước kia ngươi không phải như vậy. Mặc dù trước kia ngươi mềm yếu, nhưng ngươi rất biết tiết kiệm tiền, chưa bao giờ dùng tiền mà vung tay quá trán cả.”
Nói xong, Thạch Ngọc Phượng nhìn trái nhìn phải Thạch Chí Kiên: “Nếu không phải gương mặt của ngươi quá giống ta, ta còn tưởng rằng ngươi là một người khác.”
Thạch Chí Kiên đột nhiên giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Thạch Ngọc Phượng: “Chị, có đổi hay không thì cả đời này ta vẫn là em trai của ngươi, nhất là chân của ngươi cũng vì ta mà mới…”
“Mới gì mà mới? Chuyện đã qua lâu rồi mà ngươi vẫn còn nhớ.” Thạch Ngọc Phượng đổi chủ đề: ‘Ngươi là em trai của ta, ta không cứu ngươi thì còn cứu ai nữa chứ?”
Ba năm trước, Thạch Chí Kiên vẫn đang theo học tại trường cao đẳng Cơ đốc giáo Baptist Cửu Long, nhưng hắn đã xúc phạm một nhóm xã hội đen đường phố vì không nộp phí bảo vệ.
Những kẻ xấu đó dùng dao đuổi theo Thạch Chí Kiên, nhưng Thạch Ngọc Phượng đã cầm dao phay từ đầu đường đuổi đến cuối đường để cứu hắn về.
Đáng tiếc, do bên đối phương đông hơn, một chân của Thạch Ngọc Phượng bị chém đứt gân chân, trở thành người thọt.
Cho dù là như vậy, Thạch Ngọc Phượng vẫn cõng em trai đến bệnh viện cứu chữa, cho nên mới cứu được em trai một mạng.
“Tóm lại, chị, sau này ta sẽ nuôi ngươi.” Thạch Chí Kiên nói.
“Ngươi nuôi ta? Ngươi nuôi mình trước đi.” Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn em trai: “Hơn nữa, ta còn có tay có chân, không cần ngươi nuôi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Chị, ta tiết lộ cho ngươi một tin tức. Hôm qua ta có làm quen được với một số người giàu có, chuẩn bị làm ăn. Chờ việc làm ăn đi vào quỹ đạo, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi Thạch Giáp Vĩ, ngươi không cần đi làm nữa, cứ ở nhà hưởng phước thôi.”
“Quen biết kẻ giàu có? Có rất nhiều người giàu ở Hồng Kông, ta cũng biết một ít. Ví dụ như ông chủ Lý nhà máy sản xuất hoa nhựa của ta. Trước kia hắn rất nghèo, cả gia đình đến Hồng Kông phải ở nhờ nhà của một người chú, nhưng bây giờ hắn mở hai nhà máy lớn cùng một lúc, trở thành vua hoa nhựa tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên, A Kiên, làm người nhất định phải thực tế, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc bay lên trời.”
Thạch Chí Kiên biết mình có nói nhiều, chị của hắn cũng sẽ không tin, cho nên hắn không nói nữa.
Rất nhanh, sò biển và hàu được mang lên.
Thạch Chí Kiên ăn rất vui.
Còn Thạch Ngọc Phượng thì lại nơm nớp lo sợ.
Bảo Nhi ăn đến miệng chảy mỡ. Cả đời này cô bé chưa từng được ăn nhiều đồ ngon đến như thế.
Đợi đến khi ăn xong tính tiền, tổng cộng xài hết bốn mươi tám tệ.
Thạch Ngọc Phượng lập tức hãi hùng, không ngờ loại hải sản tưởng chừng như rẻ tiền này lại đắt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất