Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 17: Kế Hoạch Kiếm Tiền Mới

Trước Sau
Nàng làm việc tại một nhà máy sản xuất hoa nhựa, chỉ kiếm được hơn ba trăm tệ một tháng. Cộng thêm nàng rửa chén tại quán ăn này, một tháng năm mươi đồng, cộng lại vẫn chưa được bốn trăm.

Bây giờ ăn một bữa cơm gần bằng một tháng rửa bát của nàng.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng, hóa ra ngoài sò điệp và hàu, bàn của các nàng còn đặt một con cá mú thượng hạng hay còn gọi là cá mú báo, loại cá đó cực kỳ đắt tiền.

Lúc này Thạch Ngọc Phượng mới biết, con gái của nàng Khương Mỹ Bảo đến đó để xem cá nhưng thực chất là đang gọi món gì đó. Thật buồn cười khi nàng cho rằng hóa đơn ghi sai, bọn hắn định lừa nàng.

“Cha mẹ ôi…” Thạch Ngọc Phượng hận không thể móc cổ họng của mình phun hết thức ăn ra.

Nữ nhân viên phục vụ quen với Thạch Ngọc Phượng trước khi rời đi còn không quên nói với Thạch Ngọc Phượng một câu: “Ngọc Phượng tỷ, mấy ngày nay khách của quán khá đông, ngươi tốt nhất nên đi làm sớm một chút.”

Không đợi Thạch Ngọc Phượng trả lời, Thạch Chí Kiên đã nói: “Thật ngại quá, hôm nay nàng sẽ nghỉ việc.”

Nữ nhân viên phục vụ kinh ngạc nói: “Ngọc Phượng tỷ, ngươi nhất định xin nghỉ việc sao? Bây giờ công việc rửa chén rất quý đấy.”

Thạch Ngọc Phượng đẩy em trai của mình: “Ngươi đừng tin hắn. Lão nương không có nghỉ việc. Giữ lại cho ta.”



Ánh đèn trên đường cái chập chờn.

Thạch Ngọc Phượng nắm tay Khương Mỹ Bảo đi song song với Thạch Chí Kiên, cảm giác rất khó chịu.

Thạch Chí Kiên mặc một bộ vest gọn gàng, khí chất không tầm thường.

Thạch Ngọc Phượng què một chân, chân thấp chân cao đi đường, vẫn còn đang đau lòng tiền cơm hôm nay.

“Mua áo, lại ăn hải sản, cho dù ngươi có bao nhiêu tiền cũng không đủ xài.” Thạch Ngọc Phượng suy nghĩ linh tinh, oán trách Thạch Chí Kiên vung tay quá trán.

Thạch Chí Kiên lấy bao thuốc ra gõ gõ, làm như không nghe thấy.

“Thuốc lá? Marlboro? Chị của ngươi cũng chỉ hút loại Hảo Thải hai xu một gói, ngươi lại hút loại thuốc mắc như thế.” Thạch Ngọc Phượng đoạt lấy gói thuốc. “Tịch thu, sau này ta đến nhà máy cũng có thể rút được điếu thuốc cho đốc công, không thể để đám người Đại Khẩu Cửu đoạt trước.”



Thạch Chí Kiên bó tay.

Thạch Ngọc Phượng đang còn định lên tiếng, Bảo Nhi đã thoát khỏi tay của nàng chạy đến cửa hàng bách hóa ven đường, nhìn búp bê Barbie tóc vàng mặc một chiếc váy nhỏ bên trong qua tấm kính, giọng điệu hâm mộ: “Oa, xinh đẹp quá.”

Thạch Chí Kiên ngậm điếu thuốc, tay đốt lửa nói với Thạch Ngọc Phượng: “Vào xem một chút đi, mua món đồ chơi cho Bảo Nhi cũng được.”

Thạch Ngọc Phượng bĩu môi, Bảo Nhi đã chạy vào bên trong, còn quay đầu lại ngoắc ngoắc với nàng: “Mẹ, mau đến đây.”

Thạch Ngọc Phượng trợn mắt: “Nha đầu ngươi tại sao lại giống cậu út của ngươi như vậy, tối ngày chỉ biết tiêu tiền.”

Nàng chạy lên níu bàn tay nhỏ của Bảo Nhi lại: “Mua cái gì mà mua? Mấy thứ đồ chơi nước ngoài này có gì đẹp đâu. Tóc vàng mắt xanh chẳng khác nào quỷ. Chờ mẹ để dành ít vải vụn sẽ làm cho ngươi một con búp bê vải thật đẹp.”

Thạch Chí Kiên đang định lên tiếng.

“Ngươi câm miệng cho ta.” Thạch Ngọc Phượng quát lớn: “Muốn để cho ta ngủ ngon thì đêm nay ngươi tốt nhất cái gì cũng đừng nói.”



Đêm khuya.

Thạch Ngọc Phượng và Khương Mỹ Bảo chen trên một chiếc giường.

Bảo Nhi đã ngủ, không biết có phải vì Thạch Ngọc Phượng không cho mua con búp bê ở cửa hàng bách hóa hay không, khi ngủ, gương mặt con bé vẫn còn ấm ức.

Thạch Ngọc Phượng gối đầu lên cánh tay, làm sao cũng không ngủ được.

Chuyện phát sinh ngày hôm nay quá nhiều, nhiều đến mức khiến nàng sắp điên lên mất.

Thạch Ngọc Phượng luôn có cảm giác em trai bây giờ không giống như trước kia. Cụ thể không giống ở đâu thì nàng nói không ra được.

Còn có hai nghìn đồng kia nữa. Trước khi đi ngủ, Thạch Ngọc Phượng đã cẩn thận giấu đi. Đầu tiên, nàng giấu dưới giường lại cảm thấy không yên lòng, sợ bị người ta trộm. Giấu trong hộp giày thì sợ bị chuột cắn. Cuối cùng, nàng dứt khoát giấu trong áo lót, có như vậy nàng mới yên tâm được.

Trong lúc Thạch Ngọc Phượng đang suy nghĩ, Bảo Nhi mớ ngủ: “Mẹ, ta muốn mua con búp bê. Cậu út nói sẽ mua cho ta một con búp bê.” Dứt lời, cánh tay của cô bé ôm lấy Thạch Ngọc Phượng, một chân gác lên người của nàng.

Thạch Ngọc Phượng còn tưởng rằng cô bé tỉnh giấc. Nhìn kỹ lại, thì ra là nói mớ.



Thạch Ngọc Phượng nhẹ nhàng đẩy tay của Bảo Nhi ra, rồi đẩy chân của cô bé. Nhìn con gái ngủ say, trong lòng của nàng tràn ngập áy náy.

“Không phải ta không mua cho ngươi, nhưng một món đồ chơi mà đến mười mấy tệ, ăn cướp à?” Thạch Ngọc Phượng nói với con gái của mình, sau đó lại nghĩ đến em trai: “A Kiên chết tiệt, vung tay quá trán. Như vậy, không sớm thì muộn cũng xong đời. Ừm, hắn lớn tuổi rồi, cũng nên tìm cho hắn một người vợ. A Tú bán cá cạnh nhà không tệ, mông lớn, mắn đẻ. A Mai tiệm cắt tóc đầu thôn cũng được, dáng người đẹp, lại có tay nghề. Các nàng đều là những nữ hài xinh đẹp, rất xứng với A Kiên nhà chúng ta.”

Thạch Ngọc Phượng cứ nghiêng qua nghiêng lại, một đêm không ngủ yên.

Căn phòng bên cạnh.

Thạch Chí Kiên gối đầu lên hai tay, ngửa mặt nằm trên giường cũng không ngủ được.

Hắn đang suy nghĩ về kế hoạch đầu tư tiếp theo của mình.

Không thể giữ ba trăm nghìn nhân dân tệ trong ngân hàng và kiếm lãi, chỉ bằng cách đầu tư số tiền này càng sớm càng tốt, ngươi mới có thể thu được nhiều lợi nhuận hơn.

Trong thời đại này, ngành công nghiệp và bất động sản của Hồng Kông đang trên đà phát triển. Các ngành công nghiệp khác đều có cơ hội kiếm tiền.

Nhưng Thạch Chí Kiên muốn tìm cái có lợi nhất.

Cạnh tranh ít, tương lai tươi sáng, mấu chốt là phát triển bền vững.

Nghĩ đến đây, đầu óc Thạch Chí Kiên đột nhiên sáng lên. Có một ngành có thể phát huy hết tài năng, là mì ăn liền.

Hắn nhớ rõ rằng mì ăn liền được phát minh bởi Momofuku Ando, một người Nhật gốc Trung Quốc vào năm 1958, nhưng nó chỉ có ở Nhật Bản.

Mười năm sau khi Momofuku Ando phát minh ra mì ăn liền, tức là vào năm 1968, mì ăn liền thật kèm gói gia vị đã được công ty thực phẩm Hồng Kông Vĩnh Nam sản xuất, sản phẩm được quảng cáo là “búp bê”, có thể nấu chín trong vòng ba phút, nhanh chóng được người dân Hồng Kông chấp nhận. Công ty không chỉ thu được lợi nhuận khổng lồ, "mì búp bê" còn trở thành danh xưng mì ăn liền của người dân Hồng Kông.

“Nói cách khác, hiện tại mì búp bê vẫn còn chưa xuất hiện. Toàn bộ thị trường mì ăn liền Hồng Kông hoàn toàn trống rỗng!

Còn mì ăn liền lãi bao nhiêu thì ai đã từng dùng rồi sẽ biết.

Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên sôi máu, suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường.

Mì ăn liền, ta sẽ làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau