Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 18: Vừa Ăn Chuối Vừa Đi Ị Thật Sự Sảng Khoái
Sáu giờ sáng, Thạch Ngọc Phượng giục Bảo Nhi thức dậy, nấu chút đồ ăn cho cô bé rồi đưa cô bé đến trường, còn mình thì đến nhà máy sản xuất hoa nhựa.
Theo hành trình trước đây, Thạch Ngọc Phượng sẽ ngồi tàu thủy Thiên Tinh năm xu một vé, sau đó đổi sang xe buýt ba xu một vé đến khu công nghiệp đường Di Đốn Cửu Long.
Nàng không ngồi xe kéo. Xe kéo quá đắt, gần cũng phải một tệ, xa hơn thậm chí còn hơn hai tệ. Rất nhiều người không ngồi nổi.
Mặc dù tối hôm qua Thạch Chí Kiên cho nàng hai nghìn đồng nhưng điều này không quá chân thực, không biết lúc nào số tiền này sẽ lại tiêu hết. Để Bảo Nhi có thể đi học, để em trai có thể lấy vợ, Thạch Ngọc Phượng cảm thấy mình phải cố gắng, đó mới là con đường đúng đắn.
Mặc dù Thạch Ngọc Phượng đi làm rất sớm nhưng nàng vẫn giúp Thạch Chí Kiên nấu một bát cháo loãng, còn có thức nhắm, cộng thêm chân vịt quay nàng để dành tối hôm qua.
…
Môi trường sống tại các ngôi nhà công cộng ở làng quê rất nghèo nàn, buổi sáng người dân phải tranh nhau cái bếp, nhà vệ sinh, bồn rửa.
Khi Thạch Chí Kiên lấy cốc nước và bàn chải đánh răng xếp hàng để tắm rửa, hắn phát hiện ánh mắt của hàng xóm nhìn hắn không đúng, tràn ngập trào phúng. Điều này khiến Thạch Chí Kiên không hiểu ra sao.
Nhưng Thạch Chí Kiên rất nhanh hiểu được nguyên nhân.
Bồn rửa nằm cạnh nhà vệ sinh, bên ngoài nhà vệ sinh có một hàng dài người đang thúc giục những người bên trong nhanh tay lên.
Sỏa Cường trong nhà vệ sinh đang nổ banh xác, nói hôm qua Thạch Chí Kiên lợi hại đến cỡ nào, thắng được ba trăm nghìn ở trường đua ngựa.
Thạch Chí Kiên hiểu được ánh mắt của hàng xóm là có ý gì. Nếu thắng nhiều tiền như vậy, tại sao hắn còn ở chung với đám quỷ nghèo? Không cần phải nói, nhất định Sỏa Cường đang khoác lác. Thạch Chí Kiên biến thành trò cười.
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên không muốn giải thích, chỉ lo đánh răng rửa mặt.
Một lát sau, Sỏa Cường bước ra khỏi nhà vệ sinh với quần được vén lên và một quả chuối trong miệng: “Vừa ăn chuối vừa đi ị thật sự sảng khoái.”
Sỏa Cường nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang đánh răng bên cạnh lập tức ngậm miệng. Bởi vì hôm qua Thạch Chí Kiên đã dặn dò hắn không được ăn nói bậy bạ nhưng hắn lại không làm theo.
Người bên cạnh bắt đầu nói móc: “Kiếm được nhiều tiền như vậy cũng không cần ăn chuối. Đi theo Kiên ca ăn bào ngư vi cá đi.”
“Đúng vậy, còn cần tranh giành nhà xí với chúng ta ở đây sao? Lên núi đi, ở đó có biệt thự lớn, nhà vệ sinh riêng biệt, sảng khoái đến cỡ nào.”
Giễu cợt, trào phúng không dứt bên tai.
Mặt Sỏa Cường đỏ rần, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Thạch Chí Kiên đánh răng xong, đứng dậy chuẩn bị đi. Những lời nói châm chọc lại tiếp tục nhằm vào hắn: “Kiên ca, phát tài rồi tuyệt đối đừng quên hàng xóm nghèo chúng ta nhé.”
“Đúng vậy, ba trăm nghìn nhiều lắm. Chúng ta mấy đời cũng kiếm không được.”
Hôm qua, Thạch Chí Kiên cầm cục gạch đánh Kim Nha Bỉnh, mọi người đã lau mắt mà nhìn hắn. Nhưng cái lau mắt mà nhìn này chỉ trong nháy mắt mà thôi. Qua một đêm, mọi người lại trở về Thạch Chí Kiên yếu ớt, bắt đầu trêu đùa hắn.
“Kiên ca, nếu không ngươi lấy ba trăm nghìn ra cho chúng ta xem một chút.”
“Sợ hắn không lấy ra được.”
“Ha ha ha.”
Người nghèo không thích nhất là có người nghèo khác sống tốt hơn mình.
Khi mọi người đang cười to, bên ngoài lại rối loạn tưng bừng.
“Không ổn rồi, Kim Nha Bỉnh đến rồi.”
“Kim Nha Bỉnh đến trả thù.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chỉ thấy Kim Nha Bỉnh mang theo bốn tên đàn em khí thế hung hăng chạy vào.
Hôm qua, Kim Nha Bỉnh bị Thạch Chí Kiên cầm gạch đánh bể đầu. Bây giờ đầu của hắn đang được quấn băng vải thật dày, nhìn giống mấy người đạo Hồi của Ấn Độ.
“Thạch Chí Kiên, cái tên khốn kiếp kia. Hôm nay, Kim Nha Bỉnh ta không đánh chết ngươi, ta không phải người.” Kim Nha Bỉnh nghiến răng nghiến lợi tràn đầy oán hận với Thạch Chí Kiên.
Hôm qua, hắn xem như mất hết mặt mũi. Bị Thạch Chí Kiên đánh thảm thì không nói, lại còn tốn một khoản tiền thuốc men lớn.
Nhìn thấy đám người Kim Nha Bỉnh đang bao vây Thạch Chí Kiên chuẩn bị ra tay, bên ngoài lại có tiếng kêu: “Ồ, tại sao lại có một nhóm người khác đến thế?”
“Là Đại Thanh Hùng.”
“Không thể nào? Hồng Nghĩa Hải, Đại Thanh Hùng?”
Láng giềng vừa rồi còn rất náo nhiệt lập tức im tiếng, người nào cũng run sợ trong lòng.
Theo hành trình trước đây, Thạch Ngọc Phượng sẽ ngồi tàu thủy Thiên Tinh năm xu một vé, sau đó đổi sang xe buýt ba xu một vé đến khu công nghiệp đường Di Đốn Cửu Long.
Nàng không ngồi xe kéo. Xe kéo quá đắt, gần cũng phải một tệ, xa hơn thậm chí còn hơn hai tệ. Rất nhiều người không ngồi nổi.
Mặc dù tối hôm qua Thạch Chí Kiên cho nàng hai nghìn đồng nhưng điều này không quá chân thực, không biết lúc nào số tiền này sẽ lại tiêu hết. Để Bảo Nhi có thể đi học, để em trai có thể lấy vợ, Thạch Ngọc Phượng cảm thấy mình phải cố gắng, đó mới là con đường đúng đắn.
Mặc dù Thạch Ngọc Phượng đi làm rất sớm nhưng nàng vẫn giúp Thạch Chí Kiên nấu một bát cháo loãng, còn có thức nhắm, cộng thêm chân vịt quay nàng để dành tối hôm qua.
…
Môi trường sống tại các ngôi nhà công cộng ở làng quê rất nghèo nàn, buổi sáng người dân phải tranh nhau cái bếp, nhà vệ sinh, bồn rửa.
Khi Thạch Chí Kiên lấy cốc nước và bàn chải đánh răng xếp hàng để tắm rửa, hắn phát hiện ánh mắt của hàng xóm nhìn hắn không đúng, tràn ngập trào phúng. Điều này khiến Thạch Chí Kiên không hiểu ra sao.
Nhưng Thạch Chí Kiên rất nhanh hiểu được nguyên nhân.
Bồn rửa nằm cạnh nhà vệ sinh, bên ngoài nhà vệ sinh có một hàng dài người đang thúc giục những người bên trong nhanh tay lên.
Sỏa Cường trong nhà vệ sinh đang nổ banh xác, nói hôm qua Thạch Chí Kiên lợi hại đến cỡ nào, thắng được ba trăm nghìn ở trường đua ngựa.
Thạch Chí Kiên hiểu được ánh mắt của hàng xóm là có ý gì. Nếu thắng nhiều tiền như vậy, tại sao hắn còn ở chung với đám quỷ nghèo? Không cần phải nói, nhất định Sỏa Cường đang khoác lác. Thạch Chí Kiên biến thành trò cười.
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên không muốn giải thích, chỉ lo đánh răng rửa mặt.
Một lát sau, Sỏa Cường bước ra khỏi nhà vệ sinh với quần được vén lên và một quả chuối trong miệng: “Vừa ăn chuối vừa đi ị thật sự sảng khoái.”
Sỏa Cường nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang đánh răng bên cạnh lập tức ngậm miệng. Bởi vì hôm qua Thạch Chí Kiên đã dặn dò hắn không được ăn nói bậy bạ nhưng hắn lại không làm theo.
Người bên cạnh bắt đầu nói móc: “Kiếm được nhiều tiền như vậy cũng không cần ăn chuối. Đi theo Kiên ca ăn bào ngư vi cá đi.”
“Đúng vậy, còn cần tranh giành nhà xí với chúng ta ở đây sao? Lên núi đi, ở đó có biệt thự lớn, nhà vệ sinh riêng biệt, sảng khoái đến cỡ nào.”
Giễu cợt, trào phúng không dứt bên tai.
Mặt Sỏa Cường đỏ rần, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Thạch Chí Kiên đánh răng xong, đứng dậy chuẩn bị đi. Những lời nói châm chọc lại tiếp tục nhằm vào hắn: “Kiên ca, phát tài rồi tuyệt đối đừng quên hàng xóm nghèo chúng ta nhé.”
“Đúng vậy, ba trăm nghìn nhiều lắm. Chúng ta mấy đời cũng kiếm không được.”
Hôm qua, Thạch Chí Kiên cầm cục gạch đánh Kim Nha Bỉnh, mọi người đã lau mắt mà nhìn hắn. Nhưng cái lau mắt mà nhìn này chỉ trong nháy mắt mà thôi. Qua một đêm, mọi người lại trở về Thạch Chí Kiên yếu ớt, bắt đầu trêu đùa hắn.
“Kiên ca, nếu không ngươi lấy ba trăm nghìn ra cho chúng ta xem một chút.”
“Sợ hắn không lấy ra được.”
“Ha ha ha.”
Người nghèo không thích nhất là có người nghèo khác sống tốt hơn mình.
Khi mọi người đang cười to, bên ngoài lại rối loạn tưng bừng.
“Không ổn rồi, Kim Nha Bỉnh đến rồi.”
“Kim Nha Bỉnh đến trả thù.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chỉ thấy Kim Nha Bỉnh mang theo bốn tên đàn em khí thế hung hăng chạy vào.
Hôm qua, Kim Nha Bỉnh bị Thạch Chí Kiên cầm gạch đánh bể đầu. Bây giờ đầu của hắn đang được quấn băng vải thật dày, nhìn giống mấy người đạo Hồi của Ấn Độ.
“Thạch Chí Kiên, cái tên khốn kiếp kia. Hôm nay, Kim Nha Bỉnh ta không đánh chết ngươi, ta không phải người.” Kim Nha Bỉnh nghiến răng nghiến lợi tràn đầy oán hận với Thạch Chí Kiên.
Hôm qua, hắn xem như mất hết mặt mũi. Bị Thạch Chí Kiên đánh thảm thì không nói, lại còn tốn một khoản tiền thuốc men lớn.
Nhìn thấy đám người Kim Nha Bỉnh đang bao vây Thạch Chí Kiên chuẩn bị ra tay, bên ngoài lại có tiếng kêu: “Ồ, tại sao lại có một nhóm người khác đến thế?”
“Là Đại Thanh Hùng.”
“Không thể nào? Hồng Nghĩa Hải, Đại Thanh Hùng?”
Láng giềng vừa rồi còn rất náo nhiệt lập tức im tiếng, người nào cũng run sợ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất