Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 93: Ta Dùng Nước Hoa Nam, Davidoff
Hiện tại, Hào cà thọt bởi vì thực lực không cho phép, hơn nữa còn chưa có sự ương ngạnh và cuồng vọng như kiếp trước, cho nên hắn làm việc hơi đắn đo một chút.
Lúc này, Hào cà thọt đã quyết tâm giúp Lôi Lạc thượng vị. Đồng thời, hắn cũng biết giúp Lôi Lạc càng nhiều, đến lúc đó Lôi Lạc nợ ân tình hắn sẽ càng nhiều, lại càng có lợi cho việc hắn mở rộng địa bàn, hùng bá Hương Giang.
Ngoài ra, Thạch Chí Kiên muốn đến sòng bạc hối lộ Selena, chỉ cần là người thông minh một chút sẽ biết chuyện này không dễ dàng như vậy.
Không nói trước Nhan Hùng có cho người mai phục bên cạnh Selena để đề phòng vạn nhất hay không, bản thân Selena cũng sẽ có vệ sĩ bảo vệ bên cạnh. Muốn tiếp cận nàng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
“Thạch tiên sinh, chuyện mua pháo hoa ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ cho người giúp ngươi. Còn ngươi đến sòng bạc một mình, ta lại không yên lòng. Không thì cho Đại Uy và Tế Uy đi theo ngươi đến đó.”
Hào cà thọt nói xong, dùng xì gà chỉ vào Đại Uy và Tế Uy, giới thiệu với Thạch Chí Kiên: “Hai người bọn hắn là anh em ruột, đi theo bên cạnh ta nhiều năm, làm việc rất có chừng mực, có thể giúp ngươi một tay.”
Chuyện tốt như vậy, Thạch Chí Kiên nào dám từ chối: “Vậy ta xin cảm ơn trước. Làm phiền hai anh em Đại Uy và Tế Uy rồi.”
Thạch Chí Kiên học theo kiểu người giang hồ ôm quyền với Đại Uy và Tế Uy.
Lúc này, Hào cà thọt đã cho người chuẩn bị ba triệu tiền mặt.
Hắn làm nghề thu nợ, phương diện tiền mặt là nhiều nhất.
Nhưng dù sao ba triệu ở thời đại này không phải con số nhỏ, cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới có người mang một túi tiền đến. Mở túi ra, bên trong đều là tờ một nghìn mới tinh.
Hào cà thọt ngậm điếu xì gà, khập khễnh từng bước một đi qua. Hắn lấy một xấp tiền ra lắc lắc rồi ném vào lại trong túi, nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ba triệu, ngươi đếm lại thử xem.”
Thạch Chí Kiên dụi tàn thuốc, đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình: “Không cần đếm, ta tin tưởng Hào ca.”
Hào cà thọt gật đầu, hắn hít một hơi xì gà, sau đó phun ra một làn khói đặc, dặn dò Đại Uy và Tế Uy: “Bỏ vào đi.”
Đại Uy và Tế Uy ngồi xổm xuống, xếp chỉnh tề những xấp tiền vào trong vali Thạch Chí Kiên mang đến.
Ba triệu chia thành ba mươi xấp. Mỗi xấp một trăm tờ. Mỗi tờ một nghìn đô la Hồng Kông.
Hết thảy đã đủ.
Trước khi đi, Hào cà thọt nói với Thạch Chí Kiên: “Chúc Thạch tiên sinh mã đáo thành công.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Cảm ơn, nhưng đừng quên pháo của ta.”
…
Bên ngoài căn nhà, chiếc xe Volkswagen màu đen giống như lúc trước vẫn đang đợi.
Tài xế vẫn là người cũ. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên lên xe, hắn khẽ gật đầu: “Ta tên Xà Từ Minh, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Làm phiền rồi, Minh ca.” Thạch Chí Kiên mỉm cười với hắn.
Đại Uy và Tế Uy cũng bước lên xe, ngồi hai bên Thạch Chí Kiên, kẹp hắn chính giữa.
“Hào ca dặn dò chúng ta bảo vệ cho ngươi, Thạch tiên sinh đành chịu thiệt ngửi mùi mồ hôi bẩn của chúng ta vậy.” Đại Uy nói.
“Tất cả mọi người đều là nam nhân, không thành vấn đề. Chỉ là em trai của ngươi, hắn tên Tế Uy đúng không, hắn có thể lấy tay khỏi vai của ta được không?”
Đại Uy trừng Tế Uy. Tế Uy vội vàng lấy tay của mình khỏi vai Thạch Chí Kiên, nói: “Ta cũng chỉ muốn bảo vệ hắn thôi mà. Còn nữa, lão đại, mùi trên người Thạch tiên sinh rất dễ chịu.”
Thạch Chí Kiên nhìn Tế Uy: “Ta dùng nước hoa nam, Davidoff, ba trăm đô la Hồng Kông một chai. Ngươi cũng có thể dùng thử.”
Tế Uy lập tức líu lưỡi, ngay cả Đại Uy cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hai người bọn hắn đều là người thô kệch, luôn đi theo Hào cà thọt đánh thiên hạ, nào biết được hương vị của cuộc sống chứ. Bỏ ra nhiều tiền để mua một chai nước hoa xức lên người, chi bằng để bọn hắn mua một chai rượu tây rót vào bụng còn hay hơn.
Thạch Chí Kiên biết điều này là cần thiết, nhất là lần này hắn đi gặp quý bà Selena, hắn lại càng phải chuẩn bị kỹ càng.
Nên biết rằng, với tư cách là người Anh truyền thống, bọn hắn rất xem trọng lần gặp mặt đầu tiên, đặc biệt nam nhân phải mặc vest, đeo cà vạt và xức nước hoa lên người. Điều này tương đương với việc tôn trọng nữ sĩ, trở thành một loại lễ tiết cần phải có.
Đương nhiên, cho dù Thạch Chí Kiên có nói với bọn hắn, bọn hắn cũng không hiểu.
…
Vào những năm 1960, ở Macao có rất nhiều sòng bạc, không phải khu du lịch Bồ Kinh tiếng tăm lừng lẫy sau này mà là sòng bạc Tân Hoa Viên của Hà tiên sinh.
Căn cứ theo tin tức đáng tin, quý bà Selena đang tiêu khiển ở sòng bạc Tân Hoa Viên, đồng thời đã ở đây hai ngày, thua mất một trăm nghìn đô la Hồng Kông.
Khi lái xe đã đến cổng sòng bạc Tân Hoa Viên, Thạch Chí Kiên vẫn ngồi trên xe.
Đại Uy bảo Tế Uy xuống xe trước, đi tìm mấy “cọng ăngten” để tìm hiểu tình huống của Selena.
Thạch Chí Kiên quay cửa xe xuống nhìn ra ngoài. So sánh với Hồng Kông và Cửu Long phồn hoa như gấm, đường phố Macao trong thời đại này có vẻ hơi lộn xộn.
Lúc này, Hào cà thọt đã quyết tâm giúp Lôi Lạc thượng vị. Đồng thời, hắn cũng biết giúp Lôi Lạc càng nhiều, đến lúc đó Lôi Lạc nợ ân tình hắn sẽ càng nhiều, lại càng có lợi cho việc hắn mở rộng địa bàn, hùng bá Hương Giang.
Ngoài ra, Thạch Chí Kiên muốn đến sòng bạc hối lộ Selena, chỉ cần là người thông minh một chút sẽ biết chuyện này không dễ dàng như vậy.
Không nói trước Nhan Hùng có cho người mai phục bên cạnh Selena để đề phòng vạn nhất hay không, bản thân Selena cũng sẽ có vệ sĩ bảo vệ bên cạnh. Muốn tiếp cận nàng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
“Thạch tiên sinh, chuyện mua pháo hoa ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ cho người giúp ngươi. Còn ngươi đến sòng bạc một mình, ta lại không yên lòng. Không thì cho Đại Uy và Tế Uy đi theo ngươi đến đó.”
Hào cà thọt nói xong, dùng xì gà chỉ vào Đại Uy và Tế Uy, giới thiệu với Thạch Chí Kiên: “Hai người bọn hắn là anh em ruột, đi theo bên cạnh ta nhiều năm, làm việc rất có chừng mực, có thể giúp ngươi một tay.”
Chuyện tốt như vậy, Thạch Chí Kiên nào dám từ chối: “Vậy ta xin cảm ơn trước. Làm phiền hai anh em Đại Uy và Tế Uy rồi.”
Thạch Chí Kiên học theo kiểu người giang hồ ôm quyền với Đại Uy và Tế Uy.
Lúc này, Hào cà thọt đã cho người chuẩn bị ba triệu tiền mặt.
Hắn làm nghề thu nợ, phương diện tiền mặt là nhiều nhất.
Nhưng dù sao ba triệu ở thời đại này không phải con số nhỏ, cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới có người mang một túi tiền đến. Mở túi ra, bên trong đều là tờ một nghìn mới tinh.
Hào cà thọt ngậm điếu xì gà, khập khễnh từng bước một đi qua. Hắn lấy một xấp tiền ra lắc lắc rồi ném vào lại trong túi, nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ba triệu, ngươi đếm lại thử xem.”
Thạch Chí Kiên dụi tàn thuốc, đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình: “Không cần đếm, ta tin tưởng Hào ca.”
Hào cà thọt gật đầu, hắn hít một hơi xì gà, sau đó phun ra một làn khói đặc, dặn dò Đại Uy và Tế Uy: “Bỏ vào đi.”
Đại Uy và Tế Uy ngồi xổm xuống, xếp chỉnh tề những xấp tiền vào trong vali Thạch Chí Kiên mang đến.
Ba triệu chia thành ba mươi xấp. Mỗi xấp một trăm tờ. Mỗi tờ một nghìn đô la Hồng Kông.
Hết thảy đã đủ.
Trước khi đi, Hào cà thọt nói với Thạch Chí Kiên: “Chúc Thạch tiên sinh mã đáo thành công.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Cảm ơn, nhưng đừng quên pháo của ta.”
…
Bên ngoài căn nhà, chiếc xe Volkswagen màu đen giống như lúc trước vẫn đang đợi.
Tài xế vẫn là người cũ. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên lên xe, hắn khẽ gật đầu: “Ta tên Xà Từ Minh, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Làm phiền rồi, Minh ca.” Thạch Chí Kiên mỉm cười với hắn.
Đại Uy và Tế Uy cũng bước lên xe, ngồi hai bên Thạch Chí Kiên, kẹp hắn chính giữa.
“Hào ca dặn dò chúng ta bảo vệ cho ngươi, Thạch tiên sinh đành chịu thiệt ngửi mùi mồ hôi bẩn của chúng ta vậy.” Đại Uy nói.
“Tất cả mọi người đều là nam nhân, không thành vấn đề. Chỉ là em trai của ngươi, hắn tên Tế Uy đúng không, hắn có thể lấy tay khỏi vai của ta được không?”
Đại Uy trừng Tế Uy. Tế Uy vội vàng lấy tay của mình khỏi vai Thạch Chí Kiên, nói: “Ta cũng chỉ muốn bảo vệ hắn thôi mà. Còn nữa, lão đại, mùi trên người Thạch tiên sinh rất dễ chịu.”
Thạch Chí Kiên nhìn Tế Uy: “Ta dùng nước hoa nam, Davidoff, ba trăm đô la Hồng Kông một chai. Ngươi cũng có thể dùng thử.”
Tế Uy lập tức líu lưỡi, ngay cả Đại Uy cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hai người bọn hắn đều là người thô kệch, luôn đi theo Hào cà thọt đánh thiên hạ, nào biết được hương vị của cuộc sống chứ. Bỏ ra nhiều tiền để mua một chai nước hoa xức lên người, chi bằng để bọn hắn mua một chai rượu tây rót vào bụng còn hay hơn.
Thạch Chí Kiên biết điều này là cần thiết, nhất là lần này hắn đi gặp quý bà Selena, hắn lại càng phải chuẩn bị kỹ càng.
Nên biết rằng, với tư cách là người Anh truyền thống, bọn hắn rất xem trọng lần gặp mặt đầu tiên, đặc biệt nam nhân phải mặc vest, đeo cà vạt và xức nước hoa lên người. Điều này tương đương với việc tôn trọng nữ sĩ, trở thành một loại lễ tiết cần phải có.
Đương nhiên, cho dù Thạch Chí Kiên có nói với bọn hắn, bọn hắn cũng không hiểu.
…
Vào những năm 1960, ở Macao có rất nhiều sòng bạc, không phải khu du lịch Bồ Kinh tiếng tăm lừng lẫy sau này mà là sòng bạc Tân Hoa Viên của Hà tiên sinh.
Căn cứ theo tin tức đáng tin, quý bà Selena đang tiêu khiển ở sòng bạc Tân Hoa Viên, đồng thời đã ở đây hai ngày, thua mất một trăm nghìn đô la Hồng Kông.
Khi lái xe đã đến cổng sòng bạc Tân Hoa Viên, Thạch Chí Kiên vẫn ngồi trên xe.
Đại Uy bảo Tế Uy xuống xe trước, đi tìm mấy “cọng ăngten” để tìm hiểu tình huống của Selena.
Thạch Chí Kiên quay cửa xe xuống nhìn ra ngoài. So sánh với Hồng Kông và Cửu Long phồn hoa như gấm, đường phố Macao trong thời đại này có vẻ hơi lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất