Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta
Chương 26: Tần Liễm Vi, em muốn đuổi theo chị
Chờ đến lúc Tô Duyệt Cẩn tỉnh dậy sắc trời đã trở tối, Tô Duyệt Cẩn mở to mắt, ngồi dậy, có chút mơ hồ, một lúc sau mới nhìn về phía Tần Liễm Vi đang ở bên cạnh.
Bởi vì không có ánh mặt trời chiếu sáng, Tô Duyệt Cẩn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi đi bật đèn."
Nhưng khi Tô Duyệt Cẩn vừa đứng dậy, đã bị Tần Liễm Vi bắt lấy đầu ngón tay, cô nghe được chị nhẹ nhàng nói, "Không vội."
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp làm Tô Duyệt Cẩn giật mình, dừng một chút, đơn giản ngồi trở lại chỗ cũ, "Tần gia giao nhiệm vụ này cho chị sao?"
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Nhiệm vụ?" Giơ tay sờ sờ đầu Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu của Tần Liễm Vi nhu hòa, "Cô bạn nhỏ, ngủ một giấc, buổi tối còn có thể ngủ tiếp được sao?"
"Có thể, khi nào ngủ không được thì nói sau." Ngữ khí Tô Duyệt Cẩn tùy ý, vô cùng nhẹ nhàng.
Khóe miệng Tần Liễm Vi cong lên, độ cung cực kỳ nhỏ, trạng thái của cô bạn nhỏ cũng không tệ lắm. "Vừa rồi có mơ thấy gì không?"
Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Không có."
"Không tốt cũng không xấu sao?" Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, ánh mắt thật sâu, trong đó ẩn chứa cảm xúc không rõ ràng.
Tô Duyệt Cẩn lại cong cong khóe miệng, nói: "Không, rất tốt."
Tần Liễm Vi cười đến có vài phần bất đắc dĩ, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Duyệt Cẩn ấn Tần Liễm Vi đang chuẩn bị đứng dậy ngồi trở lại, chính mình đi ra, thuận tiện mở đèn trong phòng.
Ngoài cửa chính là Văn Nhữ Thanh, bà vừa thấy Tô Duyệt Cẩn liền cong cong mặt mày, mở miệng nói: "Ăn cơm chiều thôi."
"Vâng, cảm ơn dì." Tô Duyệt Cẩn trả lời.
Văn Nhữ Thanh cười khẽ một tiếng, chuẩn bị rời đi, chân đã bước đi, nhưng vẫn dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn lại về phía Tô Duyệt Cẩn, nhẹ giọng nói: "Tuy có chút chậm trễ, nhưng dì vẫn muốn nói một câu, con có thể trở về, tất cả mọi người đều sẽ rất vui vẻ."
"Cảm ơn." Tô Duyệt Cẩn ánh mắt nhẹ lóe lóe, thấp giọng nói.
Văn Nhữ Thanh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn có vài phần bất đắc dĩ, "Chúng ta là người một nhà, con không cần lúc nào khách sáo như vậy. Thật lòng có đôi khi, dì có chút hâm mộ thằng nhóc Tống Dĩ Thâm kia."
Tô Duyệt Cẩn đối với Tống Dĩ Thâm thực sự có chút tình cảm chị em, đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn hoàn toàn cho là do khi còn nhỏ Tống Dĩ Thâm nhìn có chút ngốc, làm người ta không cảm thấy có chút đe doạ nào.
Tô Duyệt Cẩn nghe vậy, khựng lại vài giây, rồi cong cong mặt mày, "Vâng."
Mặt mày Văn Nhữ Thanh lộ ra nụ cười nhạt, sau đó mới xoay người rời đi.
Tô Duyệt Cẩn nhìn theo bóng dáng Văn Nhữ Thanh đến cầu thang, đột nhiên cảm giác được trên vai có chút nặng, không khỏi hoảng sợ, nghiêng mắt nhìn qua liền thấy được khuôn mặt Tần Liễm Vi gần trong gang tấc, đồng tử sậu sục, chút hoảng loạn ban đầu liền vứt ra sau đầu.
Tần Liễm Vi đem cằm đặt trên đầu vai Tô Duyệt Cẩn, ở bên tai cô thấp giọng mở miệng, ngữ điệu khẽ nhếch: "Đói bụng."
"Khụ, đi thôi, đi ăn cơm." Tô Duyệt Cẩn quay đầu đi, giơ tay, đầu ngón tay điểm lên trên trán Tần Liễm Vi, đem người nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong mắt Tần Liễm Vi có ý cười chợt lóe qua, nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi theo Tô Duyệt Cẩn, cùng nhau bước xuống lầu.
Trong phòng ăn, ba người đã yên vị, chỉ còn chờ Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi.
"Chị, mau ngồi đi." Tống Dĩ Thâm mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi dựa gần nhau ngồi xuống, Tô Trình Viễn đã mở miệng: "Liễm Vi, nghe nói hiện tại con đã tiếp quản công ty. Chú có chút chuyện, ăn cơm xong chúng ta nói chuyện một lát nhé."
Tần Liễm Vi nâng mắt nhìn về phía Tô Trình Viễn, từ con ngươi thâm thúy trầm ổn của đối phương nhìn ra chút cái gì đó, nhẹ cong cong khóe miệng, "Vâng ạ."
"Ừ." Tô Trình Viễn nhàn nhạt mà lên tiếng, sắc mặt vẫn như thường.
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, liếc mắt nhìn Tô Trình Viễn một cái, cảm thấy có vài phần cổ quái.
Tầm mắt Văn Nhữ Thanh đảo quanh mọi người hai vòng, khóe miệng nhấp nhấp đầy ý cười, giống như tùy ý mà mở miệng, nói: "Thời điểm buổi chiều nhìn thấy Liễm Vi tới, dì bị dọa đến nhảy dựng, khó có được cơ hội nhìn thấy đứa nhỏ này thất thố."
Tống Dĩ Thâm yên lặng gật đầu, sau đó tiếp tục ưu nhã mà "ăn ngấu nghiến".
Tô Trình Viễn ở một bên tiếp lời, "Người trẻ tuổi mà, sốt ruột khó tránh khỏi có chút hấp tấp."
"Nghe nói Tiểu Cẩn của chúng ta ký hợp đồng với công ty Liễm Vi, ở công ty con không có khi dễ Tiểu Cẩn của nhà chúng ta đúng không?" Ngữ điệu của Văn Nhữ Thanh sâu kín, biểu tình vẫn ôn hòa như cũ.
Tần Liễm Vi tư thái thong dong, nghiêm trang, "Làm sao lại có chuyện như vậy, nhưng thật ra con cũng muốn lấy chút quen biết đế tránh mấy chuyện như thế, đáng tiếc có người không cho con cơ hội này."
Văn Nhữ Thanh ngắm nhìn khuôn mặt mộc của Tô Duyệt Cẩn, nói tiếp: "Vậy là tốt rồi, con ở công ty chiếu cố Tiểu Cẩn một chút, đừng để nó phải chịu uỷ khuất."
"Dì yên tâm." Tần Liễm Vi bình tĩnh mà trả lời, "Con tuyệt đối sẽ không để cho người có khác cơ hội này."
Văn Nhữ Thanh cười khẽ một tiếng, "Có những lời này của con, dì an tâm rồi."
Trên đầu Tô Duyệt Cẩn nhảy ra một đống dấu ba chấm, ghét bỏ mà mở miệng: "Hai cái người này, cứ nói cái này nói cái kia, có thể học theo Dĩ Thâm không, không nói lời nào cứ lo ăn cơm thôi."
Tống Dĩ Thâm vô cớ bị nhắc tới, hơi mờ mịt mà ngẩng đầu, "Làm sao vậy, chị?"
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn em trai một cái, "Không có gì, em lo ăn cơm của em đi."
"Vâng." Tống Dĩ Thâm chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà tiếp tục ăn cơm.
Văn Nhữ Thanh cười mà không nói, tư thái ưu nhã đoan trang, chỉ là trong mắt thêm vài phần ý cười rõ ràng.
Tô Trình Viễn ho khan một tiếng, "Ăn cơm, ăn cơm."
Một bữa cơm giữa bầu không khí có hơi quỷ dị cứ như vậy mà diễn ra, Tô Duyệt Cẩn đối với mấy người này có chút không nói nên lời, trên mặt mỗi người đều viết rõ hai chữ 'bát quái', không biết cô nghĩ thế nào, lại thấy họ giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tần Liễm Vi.
Sau khi ăn xong, Tần Liễm Vi đi theo Tô Trình Viễn đến thư phòng. Mà Tô Duyệt Cẩn cũng bị lôi kéo Tống Dĩ Thâm, nói muốn cô hỗ trợ tìm trường.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tống Dĩ Thâm, yên lặng không nói, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: "Nếu em thật sự rối rắm, không bằng trực tiếp đến trường học xem thử, chị không cho em lời khuyên được."
Ánh mắt Tống Dĩ Thâm sáng lên, có động lực mà bắt đầu sắp xếp thời gian làm theo lời chị.
Thoát khỏi Tống Dĩ Thâm, Tô Duyệt Cẩn tùy ý ngồi trên sô pha ăn trái cây, suy tư gì đó.
Không bao lâu, Tần Liễm Vi từ trong thư phòng đi ra, xem ra chuyện nói chuyện này cực kỳ ngắn gọn. Tần Liễm Vi đại khái nhìn chung quanh một vòng, thấy được người ngồi trên sô pha, liền bước qua.
"Ông ấy nói với chị gì thế?" Tô Duyệt Cẩn dựa nghiêng vào tay vịn sô pha, trong tay là một quả dâu tây, trực tiếp mở miệng, không có chút hiềm ý.
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, con ngươi có chút ánh sáng nhỏ vụn, "Tôi nói rồi em có thưởng gì không?"
"Chị muốn thưởng gì?" Tô Duyệt Cẩn ngữ điệu lười biếng, nói chuyện tùy ý.
Tần Liễm Vi hơi oai oai đầu, khóe mắt, đuôi lông mày lộ ra vài phần giảo hoạt, cô không mở miệng, cúi người ngậm lấy quả dâu tây trong tay Tô Duyệt Cẩn
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Tần Liễm Vi dễ dàng cho quả dâu tây vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, mở miệng: "Tôi cảm thấy như cái này cũng không tồi."
Biểu tình Tô Duyệt Cẩn trong nháy mắt dại ra, cô cho rằng Tần tổng ở chỗ này có thể thu liễm một chút, nhưng hai người đang trong phòng khách? Lỡ như bị nhìn thấy......
Tiếng "Phanh" vang lên, Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, giờ thì hay rồi, lúc Tần Liễm Vi dựa sát vào người cô, không phải là vừa vặn bị Tống Dĩ Thâm nhìn thấy rồi đó chứ.
"Chị......" Trên mặt Tống Dĩ Thâm là nụ cười xấu hổ, sau đó vội vàng nhặt quyển sách từ dưới đất lên, để lại một câu rồi nhanh như chớp chạy mất, "Em thật sự khôngcố ý, em về phòng trước đây."
Tô Duyệt Cẩn đen mặt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Liễm Vi, hạ giọng mang theo tức giận nói: "Tần Liễm Vi, chị cố ý có phải không?" Cô đưa lưng về phía đó nên nhìn không thấy, hành lang lớn như vậy, Tần Liễm Vi làm sao có thể không nhìn thấy Tống Dĩ Thâm đang đi đến đây được chứ?
Tần Liễm Vi vẻ mặt vô tội, "Chị thật sự không thấy."
Tô Duyệt Cẩn cười lạnh một tiếng, "Phải không? Tôi không tin."
"Thật sự, chị đang nhìn em, làm gì có tâm tư chú ý đến chỗ khác chứ." Tần Liễm Vi nghiêm trang mà giải thích.
Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nheo nheo mắt, trong mắt lộ ra chút hoài nghi cùng xem kỹ ý vị, "Ta như thế nào cảm thấy ngươi nói đến càng ngày càng túng, hành vi lại càng ngày càng làm càn?"
Tần Liễm Vi nghe vậy liền cười, "Chị có phải ỷ lại việc tôi có chút dung túng chị cho nên liền không có sợ hãi."
Tô Duyệt Cẩn không chịu thừa nhận, rồi lại nghĩ không ra lời nào để phản bác, đơn giản trực tiếp thay đổi đề tài, "Vậy rồi rốt cuộc ông ấy nói gì với chị?"
"Xác nhận lại tình huống một chút mà thôi, thuận tiện nói chuyện hợp tác sau này.." Tần Liễm Vi trả lời nhưng vẫn chăm chú nhìn cô, thế cho nên Tô Duyệt Cẩn đối với đáp án này vô cùng hoài nghi.
"Thật sự?" Tô Duyệt Cẩn nửa tin nửa ngờ.
Tần Liễm Vi cong cong mặt mày, nói: "Tóm lại không phải chuyện xấu, nhưng nội dung cụ thể ra sao, chị đã đồng ý là không nói."
"Vậy sao chị còn ăn đồ của tôi." Tô Duyệt Cẩn trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, rất căm giận.
Tần Liễm Vi thập phần thản nhiên mà mở miệng: "Chị thèm, tìm cái cớ mà thôi."
Tô Duyệt Cẩn không còn lời gì để nói, Tần tổng của chúng ta da mặt có xu thế càng ngày càng dày. Nhưng Tô Duyệt Cẩn lại cảm thấy không đúng, "Trên bàn còn nhiều như vậy, tại sao một hai phải ăn quả trong tay của tôi?"
"Chị thèm em." Tần Liễm Vi thấp giọng mở miệng, ngữ điệu hơi trầm xuống, lộ ra mười phần hương vị ái muội. truyện ngôn tình
Tô Duyệt Cẩn nháy mắt mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, tầm mắt không biết nên đặt vào chỗ nào. Một lúc lâu tâm tình mới an ổn trở lại, Tô Duyệt Cẩn quyết đoán đứng lên, "Tôi phải về phòng ngủ."
"Trờ về gian phòng kia?" Đôi mắt Tần Liễm Vi thâm trầm.
"Ừ." Tô Duyệt Cẩn đưa lưng về phía Tần Liễm Vi, lên tiếng.
"Chị và em ngủ cùng nhau." Tần Liễm Vi đứng bên cạnh Tô Duyệt Cẩn.
Bên tai Tô Duyệt Cẩn vẫn còn hồng hồng.
"Chỉ ngủ, không làm gì khác." Tần Liễm Vi bổ sung thêm một câu, dừng lại một chút, nói tiếp, "Rốt cuộc em cũng không phải bạn gái của chị."
"Chị cũng chưa từng hỏi?" Tô Duyệt Cẩn theo bản năng phản bác.
"Bây giờ chị hỏi, em nguyện ý làm bạn gái của chị chứ?" Tần Liễm Vi như tùy ý mà mở miệng.
Tim Tô Duyệt Cẩn đập cực kỳ nhanh, thời gian phảng phất như ngừng trôi, nhưng mà thời gian của Tô Duyệt Cẩn lại lần nữa bắt đầu trôi đi, cô cự tuyệt nói, "Bây giờ còn chưa được."
Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của Tần Liễm Vi, chỉ là cười có vài phần bất đắc dĩ, "Được."
"Tần Liễm Vi, em muốn đuổi theo chị." Tô Duyệt Cẩn nghe được lời của chính mình nói ra, ngữ điệu ngoài dự đoán vô cùng vững vàng.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Lâu rồi không gặp mọi người.
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
06/03/2022
Bởi vì không có ánh mặt trời chiếu sáng, Tô Duyệt Cẩn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi đi bật đèn."
Nhưng khi Tô Duyệt Cẩn vừa đứng dậy, đã bị Tần Liễm Vi bắt lấy đầu ngón tay, cô nghe được chị nhẹ nhàng nói, "Không vội."
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp làm Tô Duyệt Cẩn giật mình, dừng một chút, đơn giản ngồi trở lại chỗ cũ, "Tần gia giao nhiệm vụ này cho chị sao?"
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Nhiệm vụ?" Giơ tay sờ sờ đầu Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu của Tần Liễm Vi nhu hòa, "Cô bạn nhỏ, ngủ một giấc, buổi tối còn có thể ngủ tiếp được sao?"
"Có thể, khi nào ngủ không được thì nói sau." Ngữ khí Tô Duyệt Cẩn tùy ý, vô cùng nhẹ nhàng.
Khóe miệng Tần Liễm Vi cong lên, độ cung cực kỳ nhỏ, trạng thái của cô bạn nhỏ cũng không tệ lắm. "Vừa rồi có mơ thấy gì không?"
Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Không có."
"Không tốt cũng không xấu sao?" Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, ánh mắt thật sâu, trong đó ẩn chứa cảm xúc không rõ ràng.
Tô Duyệt Cẩn lại cong cong khóe miệng, nói: "Không, rất tốt."
Tần Liễm Vi cười đến có vài phần bất đắc dĩ, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Duyệt Cẩn ấn Tần Liễm Vi đang chuẩn bị đứng dậy ngồi trở lại, chính mình đi ra, thuận tiện mở đèn trong phòng.
Ngoài cửa chính là Văn Nhữ Thanh, bà vừa thấy Tô Duyệt Cẩn liền cong cong mặt mày, mở miệng nói: "Ăn cơm chiều thôi."
"Vâng, cảm ơn dì." Tô Duyệt Cẩn trả lời.
Văn Nhữ Thanh cười khẽ một tiếng, chuẩn bị rời đi, chân đã bước đi, nhưng vẫn dừng lại một chút, ngoái đầu nhìn lại về phía Tô Duyệt Cẩn, nhẹ giọng nói: "Tuy có chút chậm trễ, nhưng dì vẫn muốn nói một câu, con có thể trở về, tất cả mọi người đều sẽ rất vui vẻ."
"Cảm ơn." Tô Duyệt Cẩn ánh mắt nhẹ lóe lóe, thấp giọng nói.
Văn Nhữ Thanh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn có vài phần bất đắc dĩ, "Chúng ta là người một nhà, con không cần lúc nào khách sáo như vậy. Thật lòng có đôi khi, dì có chút hâm mộ thằng nhóc Tống Dĩ Thâm kia."
Tô Duyệt Cẩn đối với Tống Dĩ Thâm thực sự có chút tình cảm chị em, đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn hoàn toàn cho là do khi còn nhỏ Tống Dĩ Thâm nhìn có chút ngốc, làm người ta không cảm thấy có chút đe doạ nào.
Tô Duyệt Cẩn nghe vậy, khựng lại vài giây, rồi cong cong mặt mày, "Vâng."
Mặt mày Văn Nhữ Thanh lộ ra nụ cười nhạt, sau đó mới xoay người rời đi.
Tô Duyệt Cẩn nhìn theo bóng dáng Văn Nhữ Thanh đến cầu thang, đột nhiên cảm giác được trên vai có chút nặng, không khỏi hoảng sợ, nghiêng mắt nhìn qua liền thấy được khuôn mặt Tần Liễm Vi gần trong gang tấc, đồng tử sậu sục, chút hoảng loạn ban đầu liền vứt ra sau đầu.
Tần Liễm Vi đem cằm đặt trên đầu vai Tô Duyệt Cẩn, ở bên tai cô thấp giọng mở miệng, ngữ điệu khẽ nhếch: "Đói bụng."
"Khụ, đi thôi, đi ăn cơm." Tô Duyệt Cẩn quay đầu đi, giơ tay, đầu ngón tay điểm lên trên trán Tần Liễm Vi, đem người nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong mắt Tần Liễm Vi có ý cười chợt lóe qua, nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi theo Tô Duyệt Cẩn, cùng nhau bước xuống lầu.
Trong phòng ăn, ba người đã yên vị, chỉ còn chờ Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi.
"Chị, mau ngồi đi." Tống Dĩ Thâm mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi dựa gần nhau ngồi xuống, Tô Trình Viễn đã mở miệng: "Liễm Vi, nghe nói hiện tại con đã tiếp quản công ty. Chú có chút chuyện, ăn cơm xong chúng ta nói chuyện một lát nhé."
Tần Liễm Vi nâng mắt nhìn về phía Tô Trình Viễn, từ con ngươi thâm thúy trầm ổn của đối phương nhìn ra chút cái gì đó, nhẹ cong cong khóe miệng, "Vâng ạ."
"Ừ." Tô Trình Viễn nhàn nhạt mà lên tiếng, sắc mặt vẫn như thường.
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, liếc mắt nhìn Tô Trình Viễn một cái, cảm thấy có vài phần cổ quái.
Tầm mắt Văn Nhữ Thanh đảo quanh mọi người hai vòng, khóe miệng nhấp nhấp đầy ý cười, giống như tùy ý mà mở miệng, nói: "Thời điểm buổi chiều nhìn thấy Liễm Vi tới, dì bị dọa đến nhảy dựng, khó có được cơ hội nhìn thấy đứa nhỏ này thất thố."
Tống Dĩ Thâm yên lặng gật đầu, sau đó tiếp tục ưu nhã mà "ăn ngấu nghiến".
Tô Trình Viễn ở một bên tiếp lời, "Người trẻ tuổi mà, sốt ruột khó tránh khỏi có chút hấp tấp."
"Nghe nói Tiểu Cẩn của chúng ta ký hợp đồng với công ty Liễm Vi, ở công ty con không có khi dễ Tiểu Cẩn của nhà chúng ta đúng không?" Ngữ điệu của Văn Nhữ Thanh sâu kín, biểu tình vẫn ôn hòa như cũ.
Tần Liễm Vi tư thái thong dong, nghiêm trang, "Làm sao lại có chuyện như vậy, nhưng thật ra con cũng muốn lấy chút quen biết đế tránh mấy chuyện như thế, đáng tiếc có người không cho con cơ hội này."
Văn Nhữ Thanh ngắm nhìn khuôn mặt mộc của Tô Duyệt Cẩn, nói tiếp: "Vậy là tốt rồi, con ở công ty chiếu cố Tiểu Cẩn một chút, đừng để nó phải chịu uỷ khuất."
"Dì yên tâm." Tần Liễm Vi bình tĩnh mà trả lời, "Con tuyệt đối sẽ không để cho người có khác cơ hội này."
Văn Nhữ Thanh cười khẽ một tiếng, "Có những lời này của con, dì an tâm rồi."
Trên đầu Tô Duyệt Cẩn nhảy ra một đống dấu ba chấm, ghét bỏ mà mở miệng: "Hai cái người này, cứ nói cái này nói cái kia, có thể học theo Dĩ Thâm không, không nói lời nào cứ lo ăn cơm thôi."
Tống Dĩ Thâm vô cớ bị nhắc tới, hơi mờ mịt mà ngẩng đầu, "Làm sao vậy, chị?"
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn em trai một cái, "Không có gì, em lo ăn cơm của em đi."
"Vâng." Tống Dĩ Thâm chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà tiếp tục ăn cơm.
Văn Nhữ Thanh cười mà không nói, tư thái ưu nhã đoan trang, chỉ là trong mắt thêm vài phần ý cười rõ ràng.
Tô Trình Viễn ho khan một tiếng, "Ăn cơm, ăn cơm."
Một bữa cơm giữa bầu không khí có hơi quỷ dị cứ như vậy mà diễn ra, Tô Duyệt Cẩn đối với mấy người này có chút không nói nên lời, trên mặt mỗi người đều viết rõ hai chữ 'bát quái', không biết cô nghĩ thế nào, lại thấy họ giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tần Liễm Vi.
Sau khi ăn xong, Tần Liễm Vi đi theo Tô Trình Viễn đến thư phòng. Mà Tô Duyệt Cẩn cũng bị lôi kéo Tống Dĩ Thâm, nói muốn cô hỗ trợ tìm trường.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tống Dĩ Thâm, yên lặng không nói, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: "Nếu em thật sự rối rắm, không bằng trực tiếp đến trường học xem thử, chị không cho em lời khuyên được."
Ánh mắt Tống Dĩ Thâm sáng lên, có động lực mà bắt đầu sắp xếp thời gian làm theo lời chị.
Thoát khỏi Tống Dĩ Thâm, Tô Duyệt Cẩn tùy ý ngồi trên sô pha ăn trái cây, suy tư gì đó.
Không bao lâu, Tần Liễm Vi từ trong thư phòng đi ra, xem ra chuyện nói chuyện này cực kỳ ngắn gọn. Tần Liễm Vi đại khái nhìn chung quanh một vòng, thấy được người ngồi trên sô pha, liền bước qua.
"Ông ấy nói với chị gì thế?" Tô Duyệt Cẩn dựa nghiêng vào tay vịn sô pha, trong tay là một quả dâu tây, trực tiếp mở miệng, không có chút hiềm ý.
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, con ngươi có chút ánh sáng nhỏ vụn, "Tôi nói rồi em có thưởng gì không?"
"Chị muốn thưởng gì?" Tô Duyệt Cẩn ngữ điệu lười biếng, nói chuyện tùy ý.
Tần Liễm Vi hơi oai oai đầu, khóe mắt, đuôi lông mày lộ ra vài phần giảo hoạt, cô không mở miệng, cúi người ngậm lấy quả dâu tây trong tay Tô Duyệt Cẩn
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Tần Liễm Vi dễ dàng cho quả dâu tây vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, mở miệng: "Tôi cảm thấy như cái này cũng không tồi."
Biểu tình Tô Duyệt Cẩn trong nháy mắt dại ra, cô cho rằng Tần tổng ở chỗ này có thể thu liễm một chút, nhưng hai người đang trong phòng khách? Lỡ như bị nhìn thấy......
Tiếng "Phanh" vang lên, Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, giờ thì hay rồi, lúc Tần Liễm Vi dựa sát vào người cô, không phải là vừa vặn bị Tống Dĩ Thâm nhìn thấy rồi đó chứ.
"Chị......" Trên mặt Tống Dĩ Thâm là nụ cười xấu hổ, sau đó vội vàng nhặt quyển sách từ dưới đất lên, để lại một câu rồi nhanh như chớp chạy mất, "Em thật sự khôngcố ý, em về phòng trước đây."
Tô Duyệt Cẩn đen mặt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tần Liễm Vi, hạ giọng mang theo tức giận nói: "Tần Liễm Vi, chị cố ý có phải không?" Cô đưa lưng về phía đó nên nhìn không thấy, hành lang lớn như vậy, Tần Liễm Vi làm sao có thể không nhìn thấy Tống Dĩ Thâm đang đi đến đây được chứ?
Tần Liễm Vi vẻ mặt vô tội, "Chị thật sự không thấy."
Tô Duyệt Cẩn cười lạnh một tiếng, "Phải không? Tôi không tin."
"Thật sự, chị đang nhìn em, làm gì có tâm tư chú ý đến chỗ khác chứ." Tần Liễm Vi nghiêm trang mà giải thích.
Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nheo nheo mắt, trong mắt lộ ra chút hoài nghi cùng xem kỹ ý vị, "Ta như thế nào cảm thấy ngươi nói đến càng ngày càng túng, hành vi lại càng ngày càng làm càn?"
Tần Liễm Vi nghe vậy liền cười, "Chị có phải ỷ lại việc tôi có chút dung túng chị cho nên liền không có sợ hãi."
Tô Duyệt Cẩn không chịu thừa nhận, rồi lại nghĩ không ra lời nào để phản bác, đơn giản trực tiếp thay đổi đề tài, "Vậy rồi rốt cuộc ông ấy nói gì với chị?"
"Xác nhận lại tình huống một chút mà thôi, thuận tiện nói chuyện hợp tác sau này.." Tần Liễm Vi trả lời nhưng vẫn chăm chú nhìn cô, thế cho nên Tô Duyệt Cẩn đối với đáp án này vô cùng hoài nghi.
"Thật sự?" Tô Duyệt Cẩn nửa tin nửa ngờ.
Tần Liễm Vi cong cong mặt mày, nói: "Tóm lại không phải chuyện xấu, nhưng nội dung cụ thể ra sao, chị đã đồng ý là không nói."
"Vậy sao chị còn ăn đồ của tôi." Tô Duyệt Cẩn trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, rất căm giận.
Tần Liễm Vi thập phần thản nhiên mà mở miệng: "Chị thèm, tìm cái cớ mà thôi."
Tô Duyệt Cẩn không còn lời gì để nói, Tần tổng của chúng ta da mặt có xu thế càng ngày càng dày. Nhưng Tô Duyệt Cẩn lại cảm thấy không đúng, "Trên bàn còn nhiều như vậy, tại sao một hai phải ăn quả trong tay của tôi?"
"Chị thèm em." Tần Liễm Vi thấp giọng mở miệng, ngữ điệu hơi trầm xuống, lộ ra mười phần hương vị ái muội. truyện ngôn tình
Tô Duyệt Cẩn nháy mắt mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, tầm mắt không biết nên đặt vào chỗ nào. Một lúc lâu tâm tình mới an ổn trở lại, Tô Duyệt Cẩn quyết đoán đứng lên, "Tôi phải về phòng ngủ."
"Trờ về gian phòng kia?" Đôi mắt Tần Liễm Vi thâm trầm.
"Ừ." Tô Duyệt Cẩn đưa lưng về phía Tần Liễm Vi, lên tiếng.
"Chị và em ngủ cùng nhau." Tần Liễm Vi đứng bên cạnh Tô Duyệt Cẩn.
Bên tai Tô Duyệt Cẩn vẫn còn hồng hồng.
"Chỉ ngủ, không làm gì khác." Tần Liễm Vi bổ sung thêm một câu, dừng lại một chút, nói tiếp, "Rốt cuộc em cũng không phải bạn gái của chị."
"Chị cũng chưa từng hỏi?" Tô Duyệt Cẩn theo bản năng phản bác.
"Bây giờ chị hỏi, em nguyện ý làm bạn gái của chị chứ?" Tần Liễm Vi như tùy ý mà mở miệng.
Tim Tô Duyệt Cẩn đập cực kỳ nhanh, thời gian phảng phất như ngừng trôi, nhưng mà thời gian của Tô Duyệt Cẩn lại lần nữa bắt đầu trôi đi, cô cự tuyệt nói, "Bây giờ còn chưa được."
Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của Tần Liễm Vi, chỉ là cười có vài phần bất đắc dĩ, "Được."
"Tần Liễm Vi, em muốn đuổi theo chị." Tô Duyệt Cẩn nghe được lời của chính mình nói ra, ngữ điệu ngoài dự đoán vô cùng vững vàng.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Lâu rồi không gặp mọi người.
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
06/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất