Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 10
Triệu Thanh nghe thấy có người kêu tên mình, giọng nói thô ráp chứa đầy oán hận, chính là giọng nói anh đã nghe thấy khi hắn hô hai chữ "Anh Vũ".
Theo phép lịch sự, anh bình tĩnh lại và hồi đáp bằng một viên đạn, là loại sẽ xuyên thẳng qua hộp sọ.
Hàn Thông dùng toàn lực mới tránh được viên đạn giết người, chật vật lăn quay trên mặt đất, thay vào đó là một thuộc hạ của hắn đứng phía sau dùng não vẻ tường.
Triệu Thanh, Triệu Thanh!
Hàn Thông nghiến răng hai chữ ấy, bên mắt trái bị mù bắt đầu ẩn ẩn đau.
Hắn nhớ lại trận chiến kinh hoàng năm đó, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi khi bị đánh trúng đôi mắt dường như chỉ mới xuất hiện hôm qua, một lần nữa tấn công vào đại não của hắn.
Ánh mắt Hàn Thông gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông u ám trong làn khói súng, thuộc hạ bên cạnh một người lại tiếp một người lần lượt ngã xuống, nhưng vẫn có người không ngừng lao đến, liều mạng chiến đấu với khẩu súng đen của đoàn trưởng Ám Nha.
Lần trước thất bại, hắn tham sống sợ chết tự nuốt trái đắng, nhưng lần này lại khác.
Cứ điểm của Ám Nha gần như đã bị phá huỷ, bên ngoài lại đặt rất nhiều cạm bẫy, binh đoàn Sơn Báo chiếm ưu thế tuyệt đối ở nơi này.
Trước đó tra khảo Bồ Câu Trắng không có kết quả, còn tưởng rằng hôm nay sẽ không có cơ hội báo thù, không ngờ Triệu Thanh sau khi may mắn chạy thoát, lại kiêu ngạo quay lại cứ điểm cứu viện.
Hàn Thông dùng con mắt còn lại của mình để thề, lần này hắn tuyệt đối sẽ không cho Quạ Đen có cơ hội chạy thoát khỏi tấm lưới mà hắn đã giăng sẵn dành riêng cho anh.
Hắn muốn bẻ gãy tay chân của con quạ đen, đạp đầu nó dưới chân mình, chậm rãi nhai nuốt da thịt nó, đập nát xương cốt cứng rắn lạnh băng kia.
Hắn muốn Triệu Thanh phải chịu đau đớn tột cùng, nhịn không được mà nức nở xin tha, tra tấn đến cuối cùng, hắn sẽ tự mình đào hai mắt của Triệu Thanh ra, lấy máu đổi máu, lấy răng đền răng.
Bên trong phòng, khi phát hiện ra đoàn trưởng quay lại cứu mình, Tiêu Đàm lập tức sợ hãi, bối rối, sau đó là tự trách và lo lắng, sắc mặt biến đổi khó lường, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đoàn trưởng làm sao biết hắn đã xảy ra chuyện mà quay lại?
Theo lối mật đạo vẫn có đường lui, nếu không phải hắn xui xẻo đụng phải quân chủ lực của Sơn Báo, theo lý thuyết hắn vẫn có thể thuận lợi trốn thoát.
Làm đoàn trưởng không ngại nguy hiểm phải quay trở lại, nếu đoàn trưởng ở đây có chuyện gì, thì đây quả là một sai lầm lớn......
Tiêu Đàm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ là kết cục bi thảm hiện ra trong đầu, khiến hắn không thể chịu nổi, không cách nào chấp nhận được.
Cảm xúc của Tô Việt lại bình tĩnh hơn nhiều, cậu chỉ có một nghi vấn, kiếp trước có phải Triệu Thanh cũng quay lại hay không?
Lúc ấy cậu không chiến đấu trong căn phòng này, việc Tiêu Đàm bị bắt và tra tấn đến chết, cũng là nghe lại được từ miệng người khác kể.
Đời trước không có cậu can thiệp, e rằng Tiêu Đàm không sống đến hiện tại, cho nên khi Triệu Thanh quay lại phát hiện Bồ Câu Trắng đã hy sinh, căn bản không kịp cứu viện, cho nên lúc ấy mới không nói đến chuyện này sao?
Trong đầu đưa ra đủ loại suy đoán, Tô Việt không khỏi âm thầm thở dài, đối với tâm phúc của mình đoàn trưởng là thật lòng bảo vệ, lo lắng chu toàn, đây không phải kiểu đối xử mà một người bạn giường có thể nhận được.
Sau vài giây không kiểm soát được cảm xúc, Tiêu Đàm lấy lại tinh thần vội vàng nói ra vị trí mật đạo, nôn nóng dặn dò Anh Vũ: "Mau đi hỗ trợ đoàn trưởng, hai người các cậu liên thủ, nhất định có thể phá vòng vây ra ngoài."
Tô Việt xoay con dao găm trong tay, chặn lại một viên đạn từ lính đánh thuê Sơn Báo bắn đến, nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không mặc kệ đồng đội mà bỏ chạy."
Tiêu Đàm cắn răng nói: "Tôi bị thương quá nặng, không thể đi tiếp nữa, cậu không cần phải áy náy, ưu tiên bảo vệ đoàn trưởng, đừng do dự nữa."
Nếu cứ kéo dài như vậy ai cũng không thể rời đi, không thấy Hàn Thông đã điên cuồng đỏ cả mắt rồi sao? Ngay khi nhìn thấy Triệu Thanh xuất hiện, hắn giống như con sói đói nhìn thấy con mồi mà nó thèm rõ dãi từ lâu.
Tô Việt cúi đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Không vội, tôi tìm cho anh một chổ an toàn trước, ở đây quá nguy hiểm."
Tiêu Đàm: "?"
Tô Việt dứt khoát nắm Bồ Câu Trắng đá vào một góc tường cách đó khá xa, lại thuận tay ném một cái bàn chặn lại, phương pháp di chuyển người bệnh của lính đánh thuê đúng là vừa nhanh vừa hiệu quả.
Tiêu Đàm bị nắm một phát, lại bị đạp một cái, tức khắc hoa hết cả mắt, thiếu chút nữa lâm vào hôn mê, hận không thể đem tin tức vị trí mật đạo vừa nói ra nuốt trở vào.
Hắn nhịn đau hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Tô Việt cầm dao găm trong tay, để lại hai chữ ngắn gọn: "Chờ xem."
Vừa dứt lời, cậu lao thẳng vào làn mưa đạn của kẻ thù, động tác cực kỳ cường hãn nhanh nhẹn, xé toạc tấm lưới máu này.
Triệu Thanh sau khi nhìn thấy bóng dáng Tô Việt xuất hiện, đáy mắt âm trầm chợt xẹt qua một tia sáng nhạt.
Hai người hợp lực phá vòng vây, một đường áp đảo binh đoàn Sơn Báo, Hàn Thông không thể không dẫn dắt cấp dưới từng bước lui về phía sau, dựa vào số đông mà cầm cự, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Tiêu Đàm biết lực chiến của Anh Vũ không tệ, nhưng không ngờ tên gia hỏa này vậy mà lại che giấu thực lực, đây không phải là trình độ cấp B như khi binh đoàn kiểm tra, nhìn qua có vẻ như đã đạt đến cấp A.
Cấp A, là khái niệm gì?
Đoàn trưởng Ám Nha cấp A+.
Mà đoàn trưởng Sơn Báo bất quá chỉ đạt B+, đã có thể giễu võ giương oai, dẫn dắt một binh đoàn.
Tiêu Đàm thu mình lại trong góc, cố gắng không gây thêm phiền phức, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thẳng cho đến khi có người truyền đến tin tình báo khẩn cấp.
Phía chính phủ của Đế Quốc không biết bằng cách nào biết được sự tồn tại của cứ điểm này, phái quân xuyên đêm đến đây, rất nhanh sẽ đến gây chiến, hai bên lúc này không thể không tạm thời đình chiến.
Vào thời điểm binh đoàn lính đánh thuê bị thương vong nặng nề, việc gặp phải đội ngũ dọn dẹp chính thức của Đế Quốc không phải là một sự tình may mắn.
Mặc kệ là lính đánh thuê Ám Nha hay là lính đánh thuê Sơn Báo, ở trong mắt chính phủ Đế Quốc, họ đều là một đám trọng phạm, đánh chết không phạm pháp, bắt sống còn có tiền thưởng.
Hàn Thông cắn môi đến bật máu, đành phải chấp nhận cho binh đoàn rút lui ngay lập tức.
Vẻ mặt hắn ảm đạm nhìn Triệu Thanh cả người đầy thương tích, nhưng tư thế vẫn như cũ kiên cường thẳng tắp, bất khả chiến bại, lặng lẽ nuốt xuống trái đắng.
Đợi lần sau.
Lần sau nữa.
Hắn sẽ đem Ám Nha hoàn toàn xoá sổ.
Khi nhóm lính đánh thuê Sơn Báo quyết đoán rời đi, khói thuốc súng xung quanh cũng dần dần tản đi, mùi máu cô đặc lại càng trở nên tanh tưởi hôi hám.
Tô Việt vung con dao găm dính đầy máu, phát hiện Tiêu Đàm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt đối phương vẫn một bộ dạng không dám tin, cậu khẽ mỉm cười, khách khí nói: "Không cần cảm ơn, nhưng anh có thể sùng bái tôi."
Tiêu Đàm vỗn dĩ định nói lời cảm ơn: "......"
Nhưng có câu hắn nhất định phải nói.
Tiêu Đàm quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh, kích động nói: "Đoàn trưởng, cảm ơn anh đã đến cứu tôi."
Triệu Thanh vừa bước vào phòng có chút sửng sốt, vốn muốn hỏi Tô Việt bị thương thế nào, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Đàm bị thương nghiêm trọng, trong nháy mắt có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Triệu Thanh nhẹ giọng nói: "Không có việc gì thì tốt, trước tiên băng bó đơn giản cầm máu, sau khi ra ngoài hãy nói sau."
Triệu Thanh đã dùng máy truyền tin phát ra tin tức, tập hợp những nhân viên còn lại trong căn cứ tập hợp lại, cùng nhau rút lui.
Tô Việt phát hiện lần này bị tập kích từ bên trong, Ám Nha tổn thất nặng nề, nhưng số người sống sót so với đời trước lại nhiều hơn không ít.
Dù sao vào thời điểm này ở kiếp trước, phía chính phủ của Đế Quốc cùng lính đánh thuê Sơn Báo không hề xuất hiện cùng một lúc, mà chia thành hai đợt, một trước một sau, làm tiêu tốn phần lớn sức chiến đấu của Ám Nha.
Mà đời này, không phải rất trùng hợp sao, Sơn Báo là tự mình xui xẻo, còn Đế Quốc cũng về tay không.
Tô Việt xoay xoay con dao găm, tra vào vỏ, tận lực che giấu công lao cùng danh tính.
Theo phép lịch sự, anh bình tĩnh lại và hồi đáp bằng một viên đạn, là loại sẽ xuyên thẳng qua hộp sọ.
Hàn Thông dùng toàn lực mới tránh được viên đạn giết người, chật vật lăn quay trên mặt đất, thay vào đó là một thuộc hạ của hắn đứng phía sau dùng não vẻ tường.
Triệu Thanh, Triệu Thanh!
Hàn Thông nghiến răng hai chữ ấy, bên mắt trái bị mù bắt đầu ẩn ẩn đau.
Hắn nhớ lại trận chiến kinh hoàng năm đó, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi khi bị đánh trúng đôi mắt dường như chỉ mới xuất hiện hôm qua, một lần nữa tấn công vào đại não của hắn.
Ánh mắt Hàn Thông gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông u ám trong làn khói súng, thuộc hạ bên cạnh một người lại tiếp một người lần lượt ngã xuống, nhưng vẫn có người không ngừng lao đến, liều mạng chiến đấu với khẩu súng đen của đoàn trưởng Ám Nha.
Lần trước thất bại, hắn tham sống sợ chết tự nuốt trái đắng, nhưng lần này lại khác.
Cứ điểm của Ám Nha gần như đã bị phá huỷ, bên ngoài lại đặt rất nhiều cạm bẫy, binh đoàn Sơn Báo chiếm ưu thế tuyệt đối ở nơi này.
Trước đó tra khảo Bồ Câu Trắng không có kết quả, còn tưởng rằng hôm nay sẽ không có cơ hội báo thù, không ngờ Triệu Thanh sau khi may mắn chạy thoát, lại kiêu ngạo quay lại cứ điểm cứu viện.
Hàn Thông dùng con mắt còn lại của mình để thề, lần này hắn tuyệt đối sẽ không cho Quạ Đen có cơ hội chạy thoát khỏi tấm lưới mà hắn đã giăng sẵn dành riêng cho anh.
Hắn muốn bẻ gãy tay chân của con quạ đen, đạp đầu nó dưới chân mình, chậm rãi nhai nuốt da thịt nó, đập nát xương cốt cứng rắn lạnh băng kia.
Hắn muốn Triệu Thanh phải chịu đau đớn tột cùng, nhịn không được mà nức nở xin tha, tra tấn đến cuối cùng, hắn sẽ tự mình đào hai mắt của Triệu Thanh ra, lấy máu đổi máu, lấy răng đền răng.
Bên trong phòng, khi phát hiện ra đoàn trưởng quay lại cứu mình, Tiêu Đàm lập tức sợ hãi, bối rối, sau đó là tự trách và lo lắng, sắc mặt biến đổi khó lường, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đoàn trưởng làm sao biết hắn đã xảy ra chuyện mà quay lại?
Theo lối mật đạo vẫn có đường lui, nếu không phải hắn xui xẻo đụng phải quân chủ lực của Sơn Báo, theo lý thuyết hắn vẫn có thể thuận lợi trốn thoát.
Làm đoàn trưởng không ngại nguy hiểm phải quay trở lại, nếu đoàn trưởng ở đây có chuyện gì, thì đây quả là một sai lầm lớn......
Tiêu Đàm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ là kết cục bi thảm hiện ra trong đầu, khiến hắn không thể chịu nổi, không cách nào chấp nhận được.
Cảm xúc của Tô Việt lại bình tĩnh hơn nhiều, cậu chỉ có một nghi vấn, kiếp trước có phải Triệu Thanh cũng quay lại hay không?
Lúc ấy cậu không chiến đấu trong căn phòng này, việc Tiêu Đàm bị bắt và tra tấn đến chết, cũng là nghe lại được từ miệng người khác kể.
Đời trước không có cậu can thiệp, e rằng Tiêu Đàm không sống đến hiện tại, cho nên khi Triệu Thanh quay lại phát hiện Bồ Câu Trắng đã hy sinh, căn bản không kịp cứu viện, cho nên lúc ấy mới không nói đến chuyện này sao?
Trong đầu đưa ra đủ loại suy đoán, Tô Việt không khỏi âm thầm thở dài, đối với tâm phúc của mình đoàn trưởng là thật lòng bảo vệ, lo lắng chu toàn, đây không phải kiểu đối xử mà một người bạn giường có thể nhận được.
Sau vài giây không kiểm soát được cảm xúc, Tiêu Đàm lấy lại tinh thần vội vàng nói ra vị trí mật đạo, nôn nóng dặn dò Anh Vũ: "Mau đi hỗ trợ đoàn trưởng, hai người các cậu liên thủ, nhất định có thể phá vòng vây ra ngoài."
Tô Việt xoay con dao găm trong tay, chặn lại một viên đạn từ lính đánh thuê Sơn Báo bắn đến, nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không mặc kệ đồng đội mà bỏ chạy."
Tiêu Đàm cắn răng nói: "Tôi bị thương quá nặng, không thể đi tiếp nữa, cậu không cần phải áy náy, ưu tiên bảo vệ đoàn trưởng, đừng do dự nữa."
Nếu cứ kéo dài như vậy ai cũng không thể rời đi, không thấy Hàn Thông đã điên cuồng đỏ cả mắt rồi sao? Ngay khi nhìn thấy Triệu Thanh xuất hiện, hắn giống như con sói đói nhìn thấy con mồi mà nó thèm rõ dãi từ lâu.
Tô Việt cúi đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Không vội, tôi tìm cho anh một chổ an toàn trước, ở đây quá nguy hiểm."
Tiêu Đàm: "?"
Tô Việt dứt khoát nắm Bồ Câu Trắng đá vào một góc tường cách đó khá xa, lại thuận tay ném một cái bàn chặn lại, phương pháp di chuyển người bệnh của lính đánh thuê đúng là vừa nhanh vừa hiệu quả.
Tiêu Đàm bị nắm một phát, lại bị đạp một cái, tức khắc hoa hết cả mắt, thiếu chút nữa lâm vào hôn mê, hận không thể đem tin tức vị trí mật đạo vừa nói ra nuốt trở vào.
Hắn nhịn đau hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Tô Việt cầm dao găm trong tay, để lại hai chữ ngắn gọn: "Chờ xem."
Vừa dứt lời, cậu lao thẳng vào làn mưa đạn của kẻ thù, động tác cực kỳ cường hãn nhanh nhẹn, xé toạc tấm lưới máu này.
Triệu Thanh sau khi nhìn thấy bóng dáng Tô Việt xuất hiện, đáy mắt âm trầm chợt xẹt qua một tia sáng nhạt.
Hai người hợp lực phá vòng vây, một đường áp đảo binh đoàn Sơn Báo, Hàn Thông không thể không dẫn dắt cấp dưới từng bước lui về phía sau, dựa vào số đông mà cầm cự, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Tiêu Đàm biết lực chiến của Anh Vũ không tệ, nhưng không ngờ tên gia hỏa này vậy mà lại che giấu thực lực, đây không phải là trình độ cấp B như khi binh đoàn kiểm tra, nhìn qua có vẻ như đã đạt đến cấp A.
Cấp A, là khái niệm gì?
Đoàn trưởng Ám Nha cấp A+.
Mà đoàn trưởng Sơn Báo bất quá chỉ đạt B+, đã có thể giễu võ giương oai, dẫn dắt một binh đoàn.
Tiêu Đàm thu mình lại trong góc, cố gắng không gây thêm phiền phức, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thẳng cho đến khi có người truyền đến tin tình báo khẩn cấp.
Phía chính phủ của Đế Quốc không biết bằng cách nào biết được sự tồn tại của cứ điểm này, phái quân xuyên đêm đến đây, rất nhanh sẽ đến gây chiến, hai bên lúc này không thể không tạm thời đình chiến.
Vào thời điểm binh đoàn lính đánh thuê bị thương vong nặng nề, việc gặp phải đội ngũ dọn dẹp chính thức của Đế Quốc không phải là một sự tình may mắn.
Mặc kệ là lính đánh thuê Ám Nha hay là lính đánh thuê Sơn Báo, ở trong mắt chính phủ Đế Quốc, họ đều là một đám trọng phạm, đánh chết không phạm pháp, bắt sống còn có tiền thưởng.
Hàn Thông cắn môi đến bật máu, đành phải chấp nhận cho binh đoàn rút lui ngay lập tức.
Vẻ mặt hắn ảm đạm nhìn Triệu Thanh cả người đầy thương tích, nhưng tư thế vẫn như cũ kiên cường thẳng tắp, bất khả chiến bại, lặng lẽ nuốt xuống trái đắng.
Đợi lần sau.
Lần sau nữa.
Hắn sẽ đem Ám Nha hoàn toàn xoá sổ.
Khi nhóm lính đánh thuê Sơn Báo quyết đoán rời đi, khói thuốc súng xung quanh cũng dần dần tản đi, mùi máu cô đặc lại càng trở nên tanh tưởi hôi hám.
Tô Việt vung con dao găm dính đầy máu, phát hiện Tiêu Đàm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt đối phương vẫn một bộ dạng không dám tin, cậu khẽ mỉm cười, khách khí nói: "Không cần cảm ơn, nhưng anh có thể sùng bái tôi."
Tiêu Đàm vỗn dĩ định nói lời cảm ơn: "......"
Nhưng có câu hắn nhất định phải nói.
Tiêu Đàm quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh, kích động nói: "Đoàn trưởng, cảm ơn anh đã đến cứu tôi."
Triệu Thanh vừa bước vào phòng có chút sửng sốt, vốn muốn hỏi Tô Việt bị thương thế nào, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Đàm bị thương nghiêm trọng, trong nháy mắt có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Triệu Thanh nhẹ giọng nói: "Không có việc gì thì tốt, trước tiên băng bó đơn giản cầm máu, sau khi ra ngoài hãy nói sau."
Triệu Thanh đã dùng máy truyền tin phát ra tin tức, tập hợp những nhân viên còn lại trong căn cứ tập hợp lại, cùng nhau rút lui.
Tô Việt phát hiện lần này bị tập kích từ bên trong, Ám Nha tổn thất nặng nề, nhưng số người sống sót so với đời trước lại nhiều hơn không ít.
Dù sao vào thời điểm này ở kiếp trước, phía chính phủ của Đế Quốc cùng lính đánh thuê Sơn Báo không hề xuất hiện cùng một lúc, mà chia thành hai đợt, một trước một sau, làm tiêu tốn phần lớn sức chiến đấu của Ám Nha.
Mà đời này, không phải rất trùng hợp sao, Sơn Báo là tự mình xui xẻo, còn Đế Quốc cũng về tay không.
Tô Việt xoay xoay con dao găm, tra vào vỏ, tận lực che giấu công lao cùng danh tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất