Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 35
Tiêu Đàm gõ cửa phòng Tô Việt, một lát sau, nghe thấy động tĩnh truyền ra từ trong phòng, giống như có người vừa kéo ghế dựa ra đứng lên, lê dép đi về hướng bên này.
Cửa mở, Tô Việt đứng trước mặt, trên người nhàn tản khoác một chiếc áo khoác, đôi mắt bình tĩnh thâm sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, cậu lười nhác nói: "Bồ Câu Trắng, có việc gì?"
Tiêu Đàm không vào phòng, hắn dựa vào bức tường bên ngoài, cái ống tiêm xoay tròn rất nhanh trong tay, nhưng giây tiếp theo có thể đâm thẳng vào nhãn cầu của ai đó.
Tiêu Đàm giương mắt nói: "Đoàn trưởng kêu cậu qua một chuyến, hôm nay để cậu bảo hộ."
Tô Việt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Xảy ra chuyện gì, là đoàn trưởng ghét bỏ anh lải nhải quá nhiều sao?"
Tiêu Đàm trừng mắt nhìn cậu liếc một cái, nói: "Đây là cơ hội nhận lỗi tốt nhất, cậu nhanh chóng chỉnh đốn lại trạng thái, sắp xếp ngôn từ, lựa lời mà xin lỗi đoàn trưởng, tự mình nhận nhiệm vụ không phải chuyện lớn, nhưng cậu hại đoàn trưởng bị thương như vậy thật sự rất đáng đánh, nếu không phải thấy trên người cậu vẫn đang bị thương, tôi chắc chắn sẽ ra tay xé rách mặt cậu."
Tô Việt bình tĩnh đáp: "Có thể, tùy ý các anh ra tay, tôi sẽ không đánh trả."
Tiêu Đàm đứng thẳng người, híp mắt nhìn cậu, nói: "Lời này là cậu nói, tôi có thể lay động lòng người, Diều Hâu, Kim Điêu bọn họ đều đã nắm tay thành quyền, như hổ rình mồi."
Tô Việt bình tĩnh: "Lay đi, tôi còn tưởng các anh sẽ đông thủ từ ngày đầu tiên cơ, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi."
Tiêu Đàm nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc đứng đắn của cậu, hắn tiến lên một bước nắm tay lại đấm nhẹ vào vai cậu, nói: "Được rồi, biết cậu vẫn luôn tự trách, biết hối hận như vậy không sai, nhưng cậu đã ở lỳ trong phòng suốt cả tuần rồi, ngay cả ông chú ở nhà ăn cũng hỏi có phải cậu đã chết trong trận chiến rồi không."
Tô Việt: "......"
Gần đây cậu để giảm bớt độ tồn tại của mình, nên cũng hạn chế đến mức thấp nhất việc ra khỏi phòng.
Tiêu Đàm lại thúc giục: "Đoàn trưởng rất vất vả mới cứu được cậu, không phải để cậu ở đây suy sụp, đừng đứng đó nữa, nhanh qua đó đi."
Tô Việt hết cách, đành phải quay vào phòng thay quần áo, rồi đi đến phòng bệnh của Triệu Thanh.
Cậu đứng ở cửa bồi hồi một hồi lâu, sau nhiều lần do dự, nhắm mắt lại, gõ cửa tiến vào.
Triệu Thanh quay đầu lại, nhìn Anh Vũ đứng ở cửa duy trì khoảng cách với anh, không nhịn được bật cười, nói: "Đây là sợ tôi ăn em sao? Còn không qua đây."
Tô Việt chậm rãi đi đến bên mép giường của đoàn trưởng, kéo ghế ngồi xuống.
Từ trong giỏ trái cây Triệu Thanh chọn ra quả táo to nhất đỏ nhất, đưa cho Tô Việt hỏi: "Ăn không?"
Tô Việt nhẹ nhàng lắc đầu, cậu nhìn người trước mặt, ánh mắt xẹt qua thân thể nam nhân quấn đầy băng vải và nước thuốc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Lần này đoàn trưởng bị thương cực nặng, mặc dù dùng khoang chữa bệnh cao cấp nhất cũng rất khó hồi phục như cũ trong thời gian ngắn, phải dựa vào thể chất cường tráng mà chậm rãi lành lại, điều này đồng nghĩa với việc cảm giác đau đớn trên người anh sẽ không ngừng kéo dài.
Rõ ràng chỉ cần dùng dây da phớt nhẹ cơ thể cũng đã để lại dấu vết, vậy mà đoàn trưởng lại vẫn như cũ vân đạm phong khinh*, thần sắc không đổi.
*云淡风轻 Yún dàn fēng qīng: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Triệu Thanh phớt lờ sự dò xét của Anh Vũ, anh nâng cổ tay nhẹ ném quả táo qua, nói: "Tôi muốn ăn, em giúp tôi gọt nó, chiếu cố người bệnh một chút."
Tô Việt tiếp được quả táo, liếc mắt nhìn đoàn trưởng một cái, sau đó cầm lấy con dao gọt trái cây bên cạnh, bắt đầu nghiêm túc gọt vỏ.
Từng vòng từng vòng vỏ táo màu đỏ rơi xuống, thịt táo trắng giòn tản mát ra hương thơm nhè nhẹ, Triệu Thanh dựa vào đầu giường, tự nhiên như không nhìn đôi tay thon dài hữu lực của Anh Vũ.
Quả táo gọt được một nữa, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Vì sao em lại xuất hiện ở nơi đó?"
Không nói thời gian, không nói địa điểm, cũng không nói qua lý do mà Tần Vũ đã từng giải thích lúc trước, chỉ hỏi một vấn đề vô cùng đơn giản, khiến Tô Việt phải dựng lên mười hai phần cảnh giác.
Đứng giữa sét và lửa cậu vẫn cực kỳ bình tĩnh, rũ mắt đáp: "Xử lý một ít việc cá nhân, không ngờ đúng lúc gặp binh đoàn chấp hành nhiệm vụ."
Triệu Thanh ý vị không rõ lại hỏi: "Việc riêng? Nhưng Tần Vũ và em nói không giống nhau, hắn nói các em là đi nhận nhiệm vụ riêng?"
Tô Việt lúc ấy biết Tần Vũ giải thích như thế, cũng không nói thêm gì, chỉ an ủi Tần Vũ đang cảm thấy áy náy, nói hắn làm như vậy không sai.
Nhưng trên thực tế, nếu Tần Vũ chịu được áp lực từ binh đoàn và Quạ Đen, luôn giữ im lặng mới là tốt nhất.
Tô Việt thở dài trong lòng, nghiêm mặt nói: "Là tôi lừa hắn, tôi sao lại cần phải làm thêm, thẻ đoàn trưởng đưa tôi còn chưa từng quẹt qua, tôi không thiếu tiền."
Triệu Thanh vừa lòng gật đầu, nói: "Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, điều này không đúng với tác phong thường ngày của em."
Có thẻ nhưng nhất quyết không quẹt, còn tình nguyện mạo hiểm vi phạm quy định, đây là ngại tiền anh bẩn hay là chê tiền anh hôi?
Tô Việt rất khách khí mà khẽ cười, may mắn Triệu Thanh không tiếp tục truy hỏi cậu là chuyện riêng gì, trong phòng bệnh trở về bầu không khí trầm mặc ban đầu, chỉ có tiếng gọt vỏ trái cây sàn sạt được vang lên.
Qua một lúc, một cuộn vỏ táo hoàn chỉnh được bóc ra, để lộ ra phần thịt trắng trẻo mượt mà bên trong, Tô Việt đem quả táo đưa qua, ai ngờ Triệu Thanh lại đưa ra thêm yêu cầu.
Triệu Thanh: "Tay tôi không thể cử động thuận tiện được rất đáng thương, có thể cắt thành miếng nhỏ đút tôi không."
Tô Việt trầm mặc nhìn đoàn trưởng, nam nhân trước mặt hiển nhiên không có ý muốn tự ăn.
Chốc lát sau, Tô Việt đành cắt một miếng táo nhỏ theo yêu cầu, dọc theo lưỡi dao đưa đến bên môi đoàn trưởng.
Bởi vì mất nhiều máu, nên đôi môi vốn trơn bóng trở nên có chút khô cứng, nhưng vẫn có màu đỏ nhạt như cũ, có lẽ khi trực tiếp cắn lên, lại dùng lực hút vài cái, lập tức sẽ trở nên hồng hào hơn.
Triệu Thanh cúi đầu, dùng đầu lưỡi đem phần thịt quả ăn vào trong miệng, khoa trương nói: "Rất ngọt."
Tô Việt không tiếp lời, tiếp tục đút đoàn trưởng ăn táo.
Triệu Than ung dung thong thả ăn hết hơn nửa quả táo, thoải mái khép hờ đôi mắt, tựa như đang tán gẫu nói: "Hôm nay sao lại ũ rũ thế, hiếm khi được em đến bồi, có gì muốn nói với tôi sao?"
Tô Việt hơi dừng một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn đoàn trưởng liều mình cứu tôi."
Triệu Thanh gật đầu: "Còn gì nữa?"
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh cười, nói: "Em không cho rằng chỉ một lời cảm ơn là đủ chứ, tôi không chỉ cứu em một mạng, tôi còn không truy cứu trách nhiệm với em nữa."
Tô Việt giương mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Cảm ơn đoàn trưởng không có so đo sai lầm của tôi và Tần Vũ."
Triệu Thanh cố ý cường điệu: "Chủ yếu là tha thứ cho e, K chỉ là nhân tiện."
Tô Việt nhịn không được cong khóe môi, hơi gật đầu đáp: "Cảm ơn đoàn trưởng...... Sủng tôi."
Lúc này lông mày Triệu Thanh mới giãn ra, anh nói: "Em biết là tốt, lần sau chú ý một chút, nếu chẳng may chết trong tay người nhà, thì thật bất công biết bao."
Nghe thấy lời này đôi mắt Tô Việt hơi tối đi, đời trước đoàn trưởng bị cậu phản bội, liệu có phải cũng có cảm giác như vậy không?
Thua trong tay người một nhà, khuất nhục trong lòng không có chổ giải phóng, chỉ có thể ở bên trong nhà giam u ám lạnh lẽo, đau đến thấu tâm can.
Tô Việt che giấu nội tâm đang dao động bất thường, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ chú ý, sẽ không có lần sau."
Trong lòng cậu đang âm thầm thấy may mắn vì đã qua ải thành công, đột nhiên, Triệu Thanh dùng một loại ngữ khí lơ đãng mà hỏi: "Tôi nhớ rõ lúc ấy trong tay em cầm một chiếc hộp da, đó chính là mục đích em lẻn vào sao?"
Tô Việt trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa bị quả táo làm cho nghẹn, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng: "Cái kia chỉ là đạo cụ nguỵ trang mà thôi, thời điểm rút lui đã rơi lại ở hiện trường, khả năng đã bị đốt thành tro rồi."
Vì để tránh khỏi đề tài này, cậu hạ giọng, chủ động giải thích: "Anh không cần lo lắng đoán mò, việc riêng của tôi có thể nói với anh."
"Tôi tra ra được cha mẹ tôi ở Nam Tinh có làm việc cho một vườn gieo trồng, có lẽ có liên quan đến loại thuốc đặc biệt này, lời Tần Vũ nói cũng không hoàn toàn lừa anh, chúng tôi đúng thật là đến vì loại thuốc kia."
Triệu Thanh quan sát Anh Vũ, nói: "Không cần khẩn trương, tôi không có ý gì khác, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cha mẹ em ở Nam Tinh làm việc trong vườn gieo trồng dược liệu sao?"
Tô Việt cắn mấy ngụm ăn hết nửa quả táo còn lại, vứt phần cùi táo vào trong thùng rác, nói: "Đúng vậy, hơn nữa tôi còn kiểm tra ghi chép nhiệm vụ trước đây của Ám Nha, nhưng không tìm được tin tức liên quan, cho nên chỉ có thể xuống tay từ con đường khác, theo dõi một đám dược liệu đặc biệt."
Triệu Thanh suy nghĩ một chốc, nói: "Tôi nhớ vườn gieo trồng ở Nam Tinh cũng có nhiệm vụ có liên quan, được xếp vào loại cơ mật tuyệt đối, quyền hạn của em không đủ, quay về tôi sẽ giúp em điều tra một chút."
Tô Việt không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, xác nhận thân phận của cậu không bị bại lộ sau lần hành động này, tâm tình không khỏi có chút sung sướng, còn chủ động cho đoàn trưởng một nụ hôn, làm cho cặp môi mỏng kia tăng thêm phần huyết sắc.
Hiện tại cả người Triệu Thanh đều là vết thương, hữu tâm vô lực, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể thỏa mãn cơn thèm, anh vô lực nói: "Anh Vũ, lô thuốc kia chúng ta phải nộp lên Liên Minh Tinh Tế, sau khi bọn họ kiểm tra thực hư xong sẽ liền tiêu hủy, trong khoảng thời gian này em có thể đến kho hàng xem thử, dùng để xét nghiệm, chụp ảnh, lấy làm bằng chứng linh tinh đều được, nhưng không thể mang đi, có hiểu không?"
Tô Việt không phản đối, cậu thành thành thật thật mà ban ngày bảo vệ, ban đêm bồi giường, liên tục nhiều ngày rất chịu thương chịu khó, khi cũng nhau ngủ cũng vô cùng cẩn thận, tránh đụng lên miệng vết thương của Triệu Thanh.
Trước yêu cầu mãnh liệt của đoàn trưởng, trong phòng bệnh không đặt thêm chiếc giường thứ hai, nên hai người bọn họ chỉ có thể ngủ chung.
Mùa đông sắp đi qua, nhiệt độ cũng không còn lạnh như trước, không khí đã trở nên ẩm ướt, trên ngọn cây lẻ loi ngoài cửa sổ đã nhú lên vài chồi non nho nhỏ, cực kỳ nhỏ, thậm chí không thể nhìn thấy rõ.
Nhưng chút ý xanh này lại thu hút chú chim nhỏ dừng chân, sửa sang lại lớp lông chim, uốn cong cành cây, tiếng chim hót ngọt ngào mang lại cảm giác bừng bừng sức sống.
Sáng sớm, Triệu Thanh bị đánh thức bởi tiếng ríu rít bên ngoài. Anh nghiêng đầu nhìn Tô Việt bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần ủ rũ, việc luôn tay luôn chân chăm sóc một người bị thương tứ chi, cho ăn cho uống, ra vào vệ sinh là một việc có chút khó khăn.
Anh vươn tay ra, nhéo nhéo mặt Anh Vũ.
Tô Việt lập tức mở to hai mắt, rồi khẽ nhíu mày nhìn anh.
Triệu Thanh cảm thấy vết thương đã tốt hơn nhiều, đang muốn bò lên người Anh Vũ hưởng thụ một chút, đã bị Anh Vũ bắt lấy ấn trở lại vào ổ chăn.
Tô Việt bất đắc dĩ nói: "Đoàn trưởng, vừa lành chưa được bao lâu, anh mới vừa thay băng vải ngày hôm qua mà thôi, chứ không phải có thể lập tức rời khỏi phòng bệnh."
Triệu Thanh vẻ mặt u ám hỏi: "Em ghét bỏ tôi?"
Tô Việt nhẹ nhàng vỗ vỗ eo anh, nói: "Không có, tôi sao lại ghét bỏ anh, chỉ là muốn đợi anh hoàn toàn bình phục trước đã."
Triệu Thanh đành phải từ bỏ, nói: "Đây là lời thật lòng của em sao?"
Tô Việt không chút do dự: "Đương nhiên là thật lòng."
Cậu không có sở thích nhìn vào vết thương của người khác, càng không nghĩ đến việc muốn làm đoàn trưởng đau càng thêm đau.
Triệu Thanh nằm trong ngực Anh Vũ, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi một lúc, lúc này bầu không khí hài hòa, thời gian vừa đúng lúc, anh mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra mấy ngày này em đã có rất nhiều cơ hội."
Tô Việt không rõ nguyên do: "Cái gì?"
Giọng nói Triệu Thanh có chút khàn: "Rất nhiều cơ hội giết tôi."
Tô Việt: "!"
Đồng tử cậu chợt co rút mãnh liệt, rõ ràng cậu đang ôm một thân thể mảnh khảnh ấm áp, lúc này lại giống như đang ôm một tảng băng vĩnh cửu, trong chớp mắt tinh thần không khỏi chấn động.
Triệu Thanh mở mắt ra, nhìn về nam nhân bên cạnh vẫn không nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Sau khi bị thương tôi vẫn còn lưu lại một chút ý thức, tuy rằng không cảm nhận được ánh sáng và âm thanh xung quanh, nhưng vẫn có thể nhận ra em đã đặt tay lên cổ tôi."
Anh cười một cái, bên trong tiếng cười lại mang theo vài phần chua xót, đồng thời cũng có chút giễu cợt: "Anh Vũ, muốn xem mạch đập hay muốn mạng người không giống nhau, tôi nghĩ tôi sẽ không phân biệt sai đâu."
Triệu Thanh gắt gao chằm chằm nam nhân, giống như một con rắn độc vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ đông, đang theo dõi chuẩn bị nuốt con mồi vào bụng.
Tôi dùng tâm cứu em, là thật.
Em dùng tâm muốn giết tôi, cũng là thật sao?
Cửa mở, Tô Việt đứng trước mặt, trên người nhàn tản khoác một chiếc áo khoác, đôi mắt bình tĩnh thâm sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, cậu lười nhác nói: "Bồ Câu Trắng, có việc gì?"
Tiêu Đàm không vào phòng, hắn dựa vào bức tường bên ngoài, cái ống tiêm xoay tròn rất nhanh trong tay, nhưng giây tiếp theo có thể đâm thẳng vào nhãn cầu của ai đó.
Tiêu Đàm giương mắt nói: "Đoàn trưởng kêu cậu qua một chuyến, hôm nay để cậu bảo hộ."
Tô Việt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Xảy ra chuyện gì, là đoàn trưởng ghét bỏ anh lải nhải quá nhiều sao?"
Tiêu Đàm trừng mắt nhìn cậu liếc một cái, nói: "Đây là cơ hội nhận lỗi tốt nhất, cậu nhanh chóng chỉnh đốn lại trạng thái, sắp xếp ngôn từ, lựa lời mà xin lỗi đoàn trưởng, tự mình nhận nhiệm vụ không phải chuyện lớn, nhưng cậu hại đoàn trưởng bị thương như vậy thật sự rất đáng đánh, nếu không phải thấy trên người cậu vẫn đang bị thương, tôi chắc chắn sẽ ra tay xé rách mặt cậu."
Tô Việt bình tĩnh đáp: "Có thể, tùy ý các anh ra tay, tôi sẽ không đánh trả."
Tiêu Đàm đứng thẳng người, híp mắt nhìn cậu, nói: "Lời này là cậu nói, tôi có thể lay động lòng người, Diều Hâu, Kim Điêu bọn họ đều đã nắm tay thành quyền, như hổ rình mồi."
Tô Việt bình tĩnh: "Lay đi, tôi còn tưởng các anh sẽ đông thủ từ ngày đầu tiên cơ, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi."
Tiêu Đàm nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc đứng đắn của cậu, hắn tiến lên một bước nắm tay lại đấm nhẹ vào vai cậu, nói: "Được rồi, biết cậu vẫn luôn tự trách, biết hối hận như vậy không sai, nhưng cậu đã ở lỳ trong phòng suốt cả tuần rồi, ngay cả ông chú ở nhà ăn cũng hỏi có phải cậu đã chết trong trận chiến rồi không."
Tô Việt: "......"
Gần đây cậu để giảm bớt độ tồn tại của mình, nên cũng hạn chế đến mức thấp nhất việc ra khỏi phòng.
Tiêu Đàm lại thúc giục: "Đoàn trưởng rất vất vả mới cứu được cậu, không phải để cậu ở đây suy sụp, đừng đứng đó nữa, nhanh qua đó đi."
Tô Việt hết cách, đành phải quay vào phòng thay quần áo, rồi đi đến phòng bệnh của Triệu Thanh.
Cậu đứng ở cửa bồi hồi một hồi lâu, sau nhiều lần do dự, nhắm mắt lại, gõ cửa tiến vào.
Triệu Thanh quay đầu lại, nhìn Anh Vũ đứng ở cửa duy trì khoảng cách với anh, không nhịn được bật cười, nói: "Đây là sợ tôi ăn em sao? Còn không qua đây."
Tô Việt chậm rãi đi đến bên mép giường của đoàn trưởng, kéo ghế ngồi xuống.
Từ trong giỏ trái cây Triệu Thanh chọn ra quả táo to nhất đỏ nhất, đưa cho Tô Việt hỏi: "Ăn không?"
Tô Việt nhẹ nhàng lắc đầu, cậu nhìn người trước mặt, ánh mắt xẹt qua thân thể nam nhân quấn đầy băng vải và nước thuốc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Lần này đoàn trưởng bị thương cực nặng, mặc dù dùng khoang chữa bệnh cao cấp nhất cũng rất khó hồi phục như cũ trong thời gian ngắn, phải dựa vào thể chất cường tráng mà chậm rãi lành lại, điều này đồng nghĩa với việc cảm giác đau đớn trên người anh sẽ không ngừng kéo dài.
Rõ ràng chỉ cần dùng dây da phớt nhẹ cơ thể cũng đã để lại dấu vết, vậy mà đoàn trưởng lại vẫn như cũ vân đạm phong khinh*, thần sắc không đổi.
*云淡风轻 Yún dàn fēng qīng: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Triệu Thanh phớt lờ sự dò xét của Anh Vũ, anh nâng cổ tay nhẹ ném quả táo qua, nói: "Tôi muốn ăn, em giúp tôi gọt nó, chiếu cố người bệnh một chút."
Tô Việt tiếp được quả táo, liếc mắt nhìn đoàn trưởng một cái, sau đó cầm lấy con dao gọt trái cây bên cạnh, bắt đầu nghiêm túc gọt vỏ.
Từng vòng từng vòng vỏ táo màu đỏ rơi xuống, thịt táo trắng giòn tản mát ra hương thơm nhè nhẹ, Triệu Thanh dựa vào đầu giường, tự nhiên như không nhìn đôi tay thon dài hữu lực của Anh Vũ.
Quả táo gọt được một nữa, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Vì sao em lại xuất hiện ở nơi đó?"
Không nói thời gian, không nói địa điểm, cũng không nói qua lý do mà Tần Vũ đã từng giải thích lúc trước, chỉ hỏi một vấn đề vô cùng đơn giản, khiến Tô Việt phải dựng lên mười hai phần cảnh giác.
Đứng giữa sét và lửa cậu vẫn cực kỳ bình tĩnh, rũ mắt đáp: "Xử lý một ít việc cá nhân, không ngờ đúng lúc gặp binh đoàn chấp hành nhiệm vụ."
Triệu Thanh ý vị không rõ lại hỏi: "Việc riêng? Nhưng Tần Vũ và em nói không giống nhau, hắn nói các em là đi nhận nhiệm vụ riêng?"
Tô Việt lúc ấy biết Tần Vũ giải thích như thế, cũng không nói thêm gì, chỉ an ủi Tần Vũ đang cảm thấy áy náy, nói hắn làm như vậy không sai.
Nhưng trên thực tế, nếu Tần Vũ chịu được áp lực từ binh đoàn và Quạ Đen, luôn giữ im lặng mới là tốt nhất.
Tô Việt thở dài trong lòng, nghiêm mặt nói: "Là tôi lừa hắn, tôi sao lại cần phải làm thêm, thẻ đoàn trưởng đưa tôi còn chưa từng quẹt qua, tôi không thiếu tiền."
Triệu Thanh vừa lòng gật đầu, nói: "Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, điều này không đúng với tác phong thường ngày của em."
Có thẻ nhưng nhất quyết không quẹt, còn tình nguyện mạo hiểm vi phạm quy định, đây là ngại tiền anh bẩn hay là chê tiền anh hôi?
Tô Việt rất khách khí mà khẽ cười, may mắn Triệu Thanh không tiếp tục truy hỏi cậu là chuyện riêng gì, trong phòng bệnh trở về bầu không khí trầm mặc ban đầu, chỉ có tiếng gọt vỏ trái cây sàn sạt được vang lên.
Qua một lúc, một cuộn vỏ táo hoàn chỉnh được bóc ra, để lộ ra phần thịt trắng trẻo mượt mà bên trong, Tô Việt đem quả táo đưa qua, ai ngờ Triệu Thanh lại đưa ra thêm yêu cầu.
Triệu Thanh: "Tay tôi không thể cử động thuận tiện được rất đáng thương, có thể cắt thành miếng nhỏ đút tôi không."
Tô Việt trầm mặc nhìn đoàn trưởng, nam nhân trước mặt hiển nhiên không có ý muốn tự ăn.
Chốc lát sau, Tô Việt đành cắt một miếng táo nhỏ theo yêu cầu, dọc theo lưỡi dao đưa đến bên môi đoàn trưởng.
Bởi vì mất nhiều máu, nên đôi môi vốn trơn bóng trở nên có chút khô cứng, nhưng vẫn có màu đỏ nhạt như cũ, có lẽ khi trực tiếp cắn lên, lại dùng lực hút vài cái, lập tức sẽ trở nên hồng hào hơn.
Triệu Thanh cúi đầu, dùng đầu lưỡi đem phần thịt quả ăn vào trong miệng, khoa trương nói: "Rất ngọt."
Tô Việt không tiếp lời, tiếp tục đút đoàn trưởng ăn táo.
Triệu Than ung dung thong thả ăn hết hơn nửa quả táo, thoải mái khép hờ đôi mắt, tựa như đang tán gẫu nói: "Hôm nay sao lại ũ rũ thế, hiếm khi được em đến bồi, có gì muốn nói với tôi sao?"
Tô Việt hơi dừng một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn đoàn trưởng liều mình cứu tôi."
Triệu Thanh gật đầu: "Còn gì nữa?"
Tô Việt: "?"
Triệu Thanh cười, nói: "Em không cho rằng chỉ một lời cảm ơn là đủ chứ, tôi không chỉ cứu em một mạng, tôi còn không truy cứu trách nhiệm với em nữa."
Tô Việt giương mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Cảm ơn đoàn trưởng không có so đo sai lầm của tôi và Tần Vũ."
Triệu Thanh cố ý cường điệu: "Chủ yếu là tha thứ cho e, K chỉ là nhân tiện."
Tô Việt nhịn không được cong khóe môi, hơi gật đầu đáp: "Cảm ơn đoàn trưởng...... Sủng tôi."
Lúc này lông mày Triệu Thanh mới giãn ra, anh nói: "Em biết là tốt, lần sau chú ý một chút, nếu chẳng may chết trong tay người nhà, thì thật bất công biết bao."
Nghe thấy lời này đôi mắt Tô Việt hơi tối đi, đời trước đoàn trưởng bị cậu phản bội, liệu có phải cũng có cảm giác như vậy không?
Thua trong tay người một nhà, khuất nhục trong lòng không có chổ giải phóng, chỉ có thể ở bên trong nhà giam u ám lạnh lẽo, đau đến thấu tâm can.
Tô Việt che giấu nội tâm đang dao động bất thường, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ chú ý, sẽ không có lần sau."
Trong lòng cậu đang âm thầm thấy may mắn vì đã qua ải thành công, đột nhiên, Triệu Thanh dùng một loại ngữ khí lơ đãng mà hỏi: "Tôi nhớ rõ lúc ấy trong tay em cầm một chiếc hộp da, đó chính là mục đích em lẻn vào sao?"
Tô Việt trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa bị quả táo làm cho nghẹn, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng: "Cái kia chỉ là đạo cụ nguỵ trang mà thôi, thời điểm rút lui đã rơi lại ở hiện trường, khả năng đã bị đốt thành tro rồi."
Vì để tránh khỏi đề tài này, cậu hạ giọng, chủ động giải thích: "Anh không cần lo lắng đoán mò, việc riêng của tôi có thể nói với anh."
"Tôi tra ra được cha mẹ tôi ở Nam Tinh có làm việc cho một vườn gieo trồng, có lẽ có liên quan đến loại thuốc đặc biệt này, lời Tần Vũ nói cũng không hoàn toàn lừa anh, chúng tôi đúng thật là đến vì loại thuốc kia."
Triệu Thanh quan sát Anh Vũ, nói: "Không cần khẩn trương, tôi không có ý gì khác, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cha mẹ em ở Nam Tinh làm việc trong vườn gieo trồng dược liệu sao?"
Tô Việt cắn mấy ngụm ăn hết nửa quả táo còn lại, vứt phần cùi táo vào trong thùng rác, nói: "Đúng vậy, hơn nữa tôi còn kiểm tra ghi chép nhiệm vụ trước đây của Ám Nha, nhưng không tìm được tin tức liên quan, cho nên chỉ có thể xuống tay từ con đường khác, theo dõi một đám dược liệu đặc biệt."
Triệu Thanh suy nghĩ một chốc, nói: "Tôi nhớ vườn gieo trồng ở Nam Tinh cũng có nhiệm vụ có liên quan, được xếp vào loại cơ mật tuyệt đối, quyền hạn của em không đủ, quay về tôi sẽ giúp em điều tra một chút."
Tô Việt không ngờ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, xác nhận thân phận của cậu không bị bại lộ sau lần hành động này, tâm tình không khỏi có chút sung sướng, còn chủ động cho đoàn trưởng một nụ hôn, làm cho cặp môi mỏng kia tăng thêm phần huyết sắc.
Hiện tại cả người Triệu Thanh đều là vết thương, hữu tâm vô lực, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể thỏa mãn cơn thèm, anh vô lực nói: "Anh Vũ, lô thuốc kia chúng ta phải nộp lên Liên Minh Tinh Tế, sau khi bọn họ kiểm tra thực hư xong sẽ liền tiêu hủy, trong khoảng thời gian này em có thể đến kho hàng xem thử, dùng để xét nghiệm, chụp ảnh, lấy làm bằng chứng linh tinh đều được, nhưng không thể mang đi, có hiểu không?"
Tô Việt không phản đối, cậu thành thành thật thật mà ban ngày bảo vệ, ban đêm bồi giường, liên tục nhiều ngày rất chịu thương chịu khó, khi cũng nhau ngủ cũng vô cùng cẩn thận, tránh đụng lên miệng vết thương của Triệu Thanh.
Trước yêu cầu mãnh liệt của đoàn trưởng, trong phòng bệnh không đặt thêm chiếc giường thứ hai, nên hai người bọn họ chỉ có thể ngủ chung.
Mùa đông sắp đi qua, nhiệt độ cũng không còn lạnh như trước, không khí đã trở nên ẩm ướt, trên ngọn cây lẻ loi ngoài cửa sổ đã nhú lên vài chồi non nho nhỏ, cực kỳ nhỏ, thậm chí không thể nhìn thấy rõ.
Nhưng chút ý xanh này lại thu hút chú chim nhỏ dừng chân, sửa sang lại lớp lông chim, uốn cong cành cây, tiếng chim hót ngọt ngào mang lại cảm giác bừng bừng sức sống.
Sáng sớm, Triệu Thanh bị đánh thức bởi tiếng ríu rít bên ngoài. Anh nghiêng đầu nhìn Tô Việt bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần ủ rũ, việc luôn tay luôn chân chăm sóc một người bị thương tứ chi, cho ăn cho uống, ra vào vệ sinh là một việc có chút khó khăn.
Anh vươn tay ra, nhéo nhéo mặt Anh Vũ.
Tô Việt lập tức mở to hai mắt, rồi khẽ nhíu mày nhìn anh.
Triệu Thanh cảm thấy vết thương đã tốt hơn nhiều, đang muốn bò lên người Anh Vũ hưởng thụ một chút, đã bị Anh Vũ bắt lấy ấn trở lại vào ổ chăn.
Tô Việt bất đắc dĩ nói: "Đoàn trưởng, vừa lành chưa được bao lâu, anh mới vừa thay băng vải ngày hôm qua mà thôi, chứ không phải có thể lập tức rời khỏi phòng bệnh."
Triệu Thanh vẻ mặt u ám hỏi: "Em ghét bỏ tôi?"
Tô Việt nhẹ nhàng vỗ vỗ eo anh, nói: "Không có, tôi sao lại ghét bỏ anh, chỉ là muốn đợi anh hoàn toàn bình phục trước đã."
Triệu Thanh đành phải từ bỏ, nói: "Đây là lời thật lòng của em sao?"
Tô Việt không chút do dự: "Đương nhiên là thật lòng."
Cậu không có sở thích nhìn vào vết thương của người khác, càng không nghĩ đến việc muốn làm đoàn trưởng đau càng thêm đau.
Triệu Thanh nằm trong ngực Anh Vũ, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi một lúc, lúc này bầu không khí hài hòa, thời gian vừa đúng lúc, anh mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra mấy ngày này em đã có rất nhiều cơ hội."
Tô Việt không rõ nguyên do: "Cái gì?"
Giọng nói Triệu Thanh có chút khàn: "Rất nhiều cơ hội giết tôi."
Tô Việt: "!"
Đồng tử cậu chợt co rút mãnh liệt, rõ ràng cậu đang ôm một thân thể mảnh khảnh ấm áp, lúc này lại giống như đang ôm một tảng băng vĩnh cửu, trong chớp mắt tinh thần không khỏi chấn động.
Triệu Thanh mở mắt ra, nhìn về nam nhân bên cạnh vẫn không nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Sau khi bị thương tôi vẫn còn lưu lại một chút ý thức, tuy rằng không cảm nhận được ánh sáng và âm thanh xung quanh, nhưng vẫn có thể nhận ra em đã đặt tay lên cổ tôi."
Anh cười một cái, bên trong tiếng cười lại mang theo vài phần chua xót, đồng thời cũng có chút giễu cợt: "Anh Vũ, muốn xem mạch đập hay muốn mạng người không giống nhau, tôi nghĩ tôi sẽ không phân biệt sai đâu."
Triệu Thanh gắt gao chằm chằm nam nhân, giống như một con rắn độc vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ đông, đang theo dõi chuẩn bị nuốt con mồi vào bụng.
Tôi dùng tâm cứu em, là thật.
Em dùng tâm muốn giết tôi, cũng là thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất