Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 52
Triệu Đình Uyên nhìn chằm chằm cậu vài giây, cần câu trong tay thoáng nâng lên một chút, đương nhiên ông biết rõ cách siết cổ kẻ thù bằng dây câu đặc chế này.
Triệu Thanh vội vàng tiến lên một bước, như vô tình mà chắn trước mặt Anh Vũ, thong dong hỏi tiếp vấn đề của Anh Vũ: "Chú Triệu, những thảm kịch quy mô lớn như thế thường xuyên xuất hiện khá là bất thường, Ám Nha hành động cẩn thận, sẽ không làm lơ nguyên nhân gốc, bên trong có ẩn tình gì sao?"
Triệu Đình Uyên dời ánh mắt lên người Triệu Thanh, thả lỏng cần câu đang nắm chặt trong tay, cảm khái nói: "Cháu nói đúng, năm lần bảy lượt nhận được nhiệm vụ có nội dung tương tự như vậy, binh đoàn Ám Nha sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhưng chúng ta trải qua quá trình điều tra cẩn thận, không phát hiện ra có kẻ chủ mưu phía sau màn hay khủng bố hạ độc."
Tô Việt trầm giọng nói: "Cho nên những người đó chỉ là quá mức xui xẻo, tổ tiên không tích đức, vận khí không tốt, nên sẽ bị thanh trừng?"
Triệu Đình Uyên lạnh lùng đáp: "Tinh Tế rộng lớn, việc lạ gì cũng có, loại bệnh nhiễm khuẩn lây truyền này cũng không phải hiếm, đây là lần thứ hai cậu bất kính với ta."
Tô Việt khó hiểu: "Có sao? Tôi cũng không lấy dao găm chĩa vào ông."
Triệu Đình Uyên cầm cần câu, âm thanh đã mang theo vài phần tức giận, người mới bây giờ thật giỏi, một chút cũng không hiểu yêu trẻ kính già, ông nói: "Ta ở đây câu cá là vì thanh tịnh, cậu chưa được chủ nhân cho phép mà đã ở một bên tùy tiện, chính là đại bất kính."
Tô Việt thành khẩn: "Xin lỗi, tôi không biết việc hỏi là bất kính, có lẽ lần sau ông nên lập biển cảnh báo cá và Anh Vũ không được lên tiếng?"
Triệu Đình Uyên nhịn xuống không ném cần câu đi, bởi vì Triệu Thanh còn đứng trước mặt cậu, vừa lúc che chắn đường tấn công của ông, Triệu Đình Uyên lạnh giọng nói với anh: "Quản cho tốt cấp dưới của cháu, không có lần thứ hai!"
Triệu Thanh gật đầu, bước về phía Anh Vũ.
Anh nhìn nam nhân có chút mất khống chế, bắt đầu nói năng không lựa lời, lạnh giọng hỏi: "Em còn muốn hỏi gì không?"
Tô Việt nhẹ nhàng gật đầu, chân thành nói: "Còn có, không biết ông đã điều tra như thế nào, có ghi chép tỉ mỉ không? Với xếp hạng đứng đầu như binh đoàn Ám Nha mà không thể điều tra được một bệnh truyền nhiễm nho nhỏ? Đến tột cùng là sếp bên trên không làm tròn trách nhiệm, hay là người dưới thất trách?"
Triệu Thanh cảm thấy lửa giận sau lưng Triệu Đình Uyên đang từng bước dâng cao, anh chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người, nói: "Chú Triệu thúc, tên nhóc này không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với cậu ấy, chuyện này cháu cũng có chút thắc mắc, nếu nói thời điểm đó do nguồn lực bị hạn chế không thể điều tra rõ nguyên do, thì hiện tại khoa học kỹ thuật của Tinh Tế tiến bộ không ít, có lẽ cháu có thể lần theo dấu tích của ngài, tra ra một vài sự tình nào đó"
Anh nghiêm túc nói: "Hôm nay đến cũng đến rồi, ngài cũng có thể đem những ghi chép đó cho chúng cháu nhìn một lần."
Triệu Đình Uyên thu lại cần câu, không còn tâm tư câu cá, đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung, cũng không biết là ai từng ngụm sữa từng ngụm nước nuôi nấng anh khôn lớn.
Ông như một ông già tức giận vì bất công, xách theo chiếc ghế dưới mông muốn rời đi.
Triệu Thanh thấy thế có chút dở khóc dở cười, giúp ông bê nửa thùng cá, và một ít nội tạng còn vương vãi, hỏi: "Chú Triệu chuẩn bị ăn tối sao, chúng ta vừa ăn vừa nói, không bị chậm trễ chứ?"
Triệu Đình Uyên càng đi càng nhanh, như thể chậm một bước sẽ phải quay lại đấu một trận sống mái với hai người, cuối cùng, trước khi vào cửa ông ném xuống một câu: "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, sau khi ăn xong đến thư phòng ta."
Triệu Thanh được câu trả lời chính xác, xoay qua trao đổi ánh mắt với Anh Vũ, một lúc nữa chỉ há miệng ăn cơm, ngậm miệng nhai nuốt, ngoại trừ ăn chuyện gì cũng không làm, có làm được không?
Tô Việt gật đầu cảm thấy không khó, chuyện này dù nôn nóng cũng không thể giải quyết được chỉ trong một bữa cơm.
Cơm tối của Triệu Đình Uyên được nấu rất phong phú, nguyên liệu không chỉ cực kỳ tươi mới mà chủng loại cũng thuộc hàng hiếm lạ, những thực phẩm bồi bổ quý giá mà có tiền cũng không mua được.
Kiếp trước của Tô Việt chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon, mặc dù anh không thiếu tiền, nhưng thân là một người nằm vùng, không thể mỗi ngày đều ra ngoài ăn uống thả cửa, mà sau khi trở lại Bộ vũ trang, quá trình huấn luyện hằng ngày không bị đói đã là tốt lắm rồi.
Cậu mơ hồ nhận ra những nguyên liệu quý giá này, là bởi vì khi làm nhiệm vụ bảo hộ cho những quan chức cao quý, bọn họ sẽ đứng một bên chờ đợi và cảnh giới.
Giáo sư Chu luôn ra sức loại bỏ chủ nghĩa hưởng thụ trên người bọn họ, càng chịu khổ càng tốt, đánh hay mắng là vì muốn họ tốt hơn, dù không thích chịu khổ, cũng nhẫn nại chịu đựng dạy dỗ, đây chính là kết quả huấn luyện tốt nhất.
Tô Việt ung dung thong thả ăn món ngon trước mặt, âm thầm đánh giá trang trí và đồ đạc xung quanh, đại phú đại quý không đủ để hình dung, sự sáng trọng xa hoa phải được diễn tả đến mức cực hạn.
Có lẽ rất nhiều người đều xem không nhìn ra được sự ảo diệu bên trong, cũng không biết được giá trị của nó, nhưng trước đây cậu đã mang rất nhiều vật phẩm xa hoa lãng phí như vậy cho các quan chức cao cấp thỏa mãn sở thích đặc biệt của mình, nên cũng chẳng lấy làm lạ.
Tô Việt trong lòng cẩn thận tính toán, nhanh chóng kết luận, loại trừ yếu tố lạm phát, Triệu Thanh dù có làm thêm 50 năm cũng không tích góp được nhiều tiền như thế, vậy mà đoàn trưởng Ám Nha tiền nhiệm có thể làm được?? Lương hưu nhiều như vậy sao?
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
An tĩnh ăn xong bữa cơm, Tô Việt không làm ma làm quỷ, cậu ngoan ngoãn đi phía sau Triệu Thanh, một đường đi vào thư phòng Triệu Đình Uyên.
Ở nơi này cậu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc rất nhẹ, rất dễ bị bỏ qua.
Vẻ mặt Tô Việt không đổi, nhưng trong lòng đã nổi sóng cuồn cuộn, là một loại thuốc đặc biệt, còn là thành phẩm số lượng lớn!
Cậu nhìn quanh bốn phía, không có tìm được bất kỳ thứ gì khả nghi trong phòng, thư phòng không có vẻ gì như có một không gian riêng chứa lượng lớn thuốc.
Triệu Đình Uyên lục lọi giá sách trên tường, sau đó lấy ra một quyển hồ sơ, nhìn rất cũ, trang giấy đã ố vàng, trong thời đại Tinh Tế này rất ít thấy được loại phương thức ghi chép cổ điển này.
Triệu Đình Uyên đưa quyển hồ sơ dày cộp cho Triệu Thanh, nói: "Tất cả điều tra đều được ghi chép bên trong, Ám Nha tra xét rất nhiều thứ, mỗi một lần đều là bất lực trở về, hao tốn rất nhiều nhân lực và tiền bạc không cần thiết, cháu nhất định phải lội vào vũng bùn không đáy này sao.
Triệu Thanh âm thầm quét mắt nhìn Anh Vũ, nói: "Cháu cần bảo đảm mỗi một nhiệm vụ của Ám Nha đều rành mạch, rõ ràng, điều này đối với sự phát triển lâu dài của binh đoàn rất có lợi. Chú Triệu ngài yên tâm, cháu sẽ không động đến quá nhiều tài nguyên của binh đoàn, nếu việc không sai biệt lắm cháu sẽ tự có chừng mực, không làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của binh đoàn."
Triệu Đình Uyên từ bỏ khuyên bảo, nói: "Cũng được, nếu cháu có hứng thú, vậy tiếp theo tra đi, nếu thật có thể tra ra kết quả, nhớ gửi tin nhắn cho lão già như ta biết, cũng coi như là chấm dứt một sự tiếc nuối."
Triệu Thanh hứa hẹn: "Nhất định nhớ kỹ, cháu sẽ điều tra rõ."
Tô Việt không thèm để ý đến lời nói giả tạo của đoàn trưởng tiền nhiệm, ý đồ của cậu là ở trong thư phòng tùm kiếm nơi phát ra mùi thuốc, đáng tiếc cho đến khi Triệu Thanh chuẩn bị nói lời tạm biệt rời đi, cậu vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Tô Việt không cam tâm, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, cậu cũng không thể chỉ vào mặt đoàn trưởng tiền nhiệm hỏi có cần hạ xuống không?(xin lỗi nhưng mà đoạn này tui cũng không hiểu ý của tg là gì luôn, nguyên văn需不需要削矮点)
Tô Việt lấy hồ sơ trong tay Triệu Thanh, nhanh chóng xem một lượt, cậu tiến vào vào trạng thái đọc nhanh và ghi nhớ tức thì, đã gặp qua một lần sẽ không quên, đọc xong một trang chỉ trong nháy mắt.
Một lúc sau, Tô Việt lên tiếng: "Đoàn trưởng, tôi có một câu hỏi."
Triệu Thanh thấy khí áp xung quanh Triệu Đình Uyên lại bắt đầu giảm xuống, anh lặng lẽ chạm vào tay Anh Vũ, hạ giọng: "Bỏ đi, trở về lại nói."
Tô Việt không để ý, to gan lớn mật nhìn thẳng vào vị đoàn trưởng tiền nhiệm, mở miệng: "Khi Ám Nha thanh trừng những người bị nhiễm bệnh, bên trong có không ít người đã là cha mẹ, theo lý thuyết dưới loại tình huống ấy, binh đoàn Ám Nha sẽ liên hệ cơ quan phúc lợi giải quyết tốt hậu quả công tác, hoặc là từ phía yêu cầu nhiệm vụ phụ trách xử lý công việc tiếp theo, những điều này trên hồ sơ có ghi lại không?"
Cậu mặt không đổi sắc lại nói: "Tôi vừa xem lướt qua, chưa thấy tin tức tương tự, có lẽ còn sót ở hồ sơ nào đó, ngài có muốn nghỉ ngơi một nửa giờ? Để chúng tôi giúp một tay tìm kiếm một chút?"
Triệu Đình Uyên tức đến bật cười, cho rằng ông không nghe ra được rằng là nghi ngoài ông che giấu, muốn lục soát thư phòng ông, đúng là gan to bằng trời.
Ông cầm chén trà trên bàn, tay không bóp nó thành những mảnh sứ sắc bén, trở tay ném qua, giống như muôn vàn tia sáng lạnh lẽo hiện ra, sát khí thỏi quét khắp thư phòng.
Đồng tử Triệu Thanh co rút lại, theo bản năng chắn trước mặt Anh Vũ, nhưng Tô Việt thong dong duỗi tay kéo đoàn trưởng về phía sau, nhón chân hất chiếc bàn đá tinh vân trong thư phòng, chặn lại một đợt công kích, bàn đá rơi xuống đất, sàn gỗ vỡ tan, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, cậu không cho Triệu Đình Uyên cơ hội tấn công lần thứ hai, chỉ trong khoảnh khắc bụi bay tứ phía, con dao găm Tinh Tú của cậu đặt đặt lên cổ doàn trưởng tiền nhiệm, trần ai lạc định*, thắng bại đã phân.
*Trần ai lạc định - 尘埃落定 - chén āi luò dìng (trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.
Bàn đá tinh vân
Cổ Triệu Đình Uyên chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn về phía Triệu Thanh thần sắc khó đoán nói: "Thật không biết cháu từ đâu tìm được một lính mới thế này, đúng là hậu sinh khả uý*."
*"Hậu sinh khả úy" có nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa(ở đây lại có ý mỉa mai)
Triệu Thanh nhíu mày, hỏi: "Anh Vũ, em làm gì vậy?"
Tô Việt bình tĩnh trả lời: "Không có gì, chỉ là tự vệ thôi."
Triệu Thanh không còn lời nào để nói, tuy rằng Anh Vũ không nghe lệnh mở miệng hỏi chuyện trước, nhưng người ra tay trước lại là Triệu Đình Uyên. Những mảnh sức như chứa ánh sáng kia cũng không phải thứ vũ khí thông thường, khi bị bắn trúng sẽ thấm vào máu, nếu không phản kháng kịp sẽ lập tức mất mạng.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, hôm nay chú Triệu đặc biệt tức giận, ông luôn khá bao dung với người mới, chẳng lẽ thật sự là vì thất bại trong quá khứ của nhiệm vụ ở Nam Tinh?
Triệu Thanh không thể để Anh Vũ bị thương, cũng không hy vọng chú Triệu tiếp tục ra tay với Anh Vũ, anh đành lên tiếng: "Chú Triệu hôm nay xin lỗi vì đã đắc tội, hôm khác cháu sẽ đến nhận lỗi với ngài."
Giọng nói Triệu Đình Uyên lạnh như băng: "Đừng tới, ta không nhận nổi, mau dẫn người của cháu cút đi cho ta!"
Triệu Thanh không nhấc bước, đến cũng đến rồi, vỡ cũng vỡ rồi, anh nhìn vào mắt Anh Vũ, hỏi: "Em còn muốn thế nào?"
Triệu Đình Uyên: "?!"
Tô Việt cười một tiếng, nói: "Tôi muốn anh hỗ trợ tìm một chút xem có hồ sơ nào bị bỏ sót hay không."
Triệu Thanh không hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tôi đi tìm."
Sau khi nói xong, không chờ Tô Việt lên tiếng hay hành động, Triệu Thanh mang hết những hồ sơ trong thư phòng của đòna trưởng tiền nhiệm xuống kiểm tra, nghiêm túc tỉ mỉ, đem toàn bộ thư phòng xem xét một lần, cũng không thu hoạch được gì.
Anh chỉ tìm được một lọ thuốc nhỏ, được chôn trong lớp gạch đá được xây kín dưới lớp sàn gỗ vừa nãy vô tình bị Anh Vũ làm vỡ nên được phát hiện.
Trong nháy mắt anh cầm lên và mở nó ra, Tô Việt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng tiến về phía mình, nhưng Triệu Thanh người chưa bị tiêm qua thuốc không có chút nào phản ứng, cũng không để ý đến đồng tử co rút của Anh Vũ, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hỗn loạn.
Triệu Thanh cầm chiếc bình nhỏ kia, không rõ bên trong chứ gì, lại còn thần bí như vậy, anh nói: "Chú Triệu, trước tiên cháu cất lại cho ngài?"
Triệu Đình Uyên yết hầu giật giật, hiếm khi không tức giận mắng chửi, ông nói: "Tùy cháu."
Tô Việt nắm dao găm tinh tú trong tay, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, cậu dường như có điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Triệu Thanh lục soát một hồi, xác định không có sai sót, kéo Anh Vũ xin lỗi Triệu Đình Uyên. Cũng may có lẽ Triệu Đình Uyên bị lăn lộn đã mệt mỏi, hoặc là bị con dao găm làm cho hoảng sợ, không làm khó mà bỏ qua, mệt mõi xua xua tay, để bọn họ cút đi nhanh nhất có thể, quay về nơi họ đã đến.
Tô Việt xon con dao găm xuống, sau khi liếc nhìn Triệu Đình Uyên, đi theo Triệu Thanh rời khỏi căn biệt thự trên núi nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng cực kỳ xa hoa.
Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện, Triệu Thanh không có chất vấn Anh Vũ vì sao đã thảo luận trước lại đột nhiên đặt câu hỏi, chọc giận Triệu Đình Uyên làm ra tình huống vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa đã có một cuộc tranh đấu nội bộ trong Ám Nha.
Tô Việt cũng không giải thích với đoàn trưởng vì sao, cậu chỉ thờ ơ nhìn con đường phía trước, từng bước một tiến lên, kiên định trầm ổn, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.
Triệu Thanh vội vàng tiến lên một bước, như vô tình mà chắn trước mặt Anh Vũ, thong dong hỏi tiếp vấn đề của Anh Vũ: "Chú Triệu, những thảm kịch quy mô lớn như thế thường xuyên xuất hiện khá là bất thường, Ám Nha hành động cẩn thận, sẽ không làm lơ nguyên nhân gốc, bên trong có ẩn tình gì sao?"
Triệu Đình Uyên dời ánh mắt lên người Triệu Thanh, thả lỏng cần câu đang nắm chặt trong tay, cảm khái nói: "Cháu nói đúng, năm lần bảy lượt nhận được nhiệm vụ có nội dung tương tự như vậy, binh đoàn Ám Nha sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhưng chúng ta trải qua quá trình điều tra cẩn thận, không phát hiện ra có kẻ chủ mưu phía sau màn hay khủng bố hạ độc."
Tô Việt trầm giọng nói: "Cho nên những người đó chỉ là quá mức xui xẻo, tổ tiên không tích đức, vận khí không tốt, nên sẽ bị thanh trừng?"
Triệu Đình Uyên lạnh lùng đáp: "Tinh Tế rộng lớn, việc lạ gì cũng có, loại bệnh nhiễm khuẩn lây truyền này cũng không phải hiếm, đây là lần thứ hai cậu bất kính với ta."
Tô Việt khó hiểu: "Có sao? Tôi cũng không lấy dao găm chĩa vào ông."
Triệu Đình Uyên cầm cần câu, âm thanh đã mang theo vài phần tức giận, người mới bây giờ thật giỏi, một chút cũng không hiểu yêu trẻ kính già, ông nói: "Ta ở đây câu cá là vì thanh tịnh, cậu chưa được chủ nhân cho phép mà đã ở một bên tùy tiện, chính là đại bất kính."
Tô Việt thành khẩn: "Xin lỗi, tôi không biết việc hỏi là bất kính, có lẽ lần sau ông nên lập biển cảnh báo cá và Anh Vũ không được lên tiếng?"
Triệu Đình Uyên nhịn xuống không ném cần câu đi, bởi vì Triệu Thanh còn đứng trước mặt cậu, vừa lúc che chắn đường tấn công của ông, Triệu Đình Uyên lạnh giọng nói với anh: "Quản cho tốt cấp dưới của cháu, không có lần thứ hai!"
Triệu Thanh gật đầu, bước về phía Anh Vũ.
Anh nhìn nam nhân có chút mất khống chế, bắt đầu nói năng không lựa lời, lạnh giọng hỏi: "Em còn muốn hỏi gì không?"
Tô Việt nhẹ nhàng gật đầu, chân thành nói: "Còn có, không biết ông đã điều tra như thế nào, có ghi chép tỉ mỉ không? Với xếp hạng đứng đầu như binh đoàn Ám Nha mà không thể điều tra được một bệnh truyền nhiễm nho nhỏ? Đến tột cùng là sếp bên trên không làm tròn trách nhiệm, hay là người dưới thất trách?"
Triệu Thanh cảm thấy lửa giận sau lưng Triệu Đình Uyên đang từng bước dâng cao, anh chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người, nói: "Chú Triệu thúc, tên nhóc này không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với cậu ấy, chuyện này cháu cũng có chút thắc mắc, nếu nói thời điểm đó do nguồn lực bị hạn chế không thể điều tra rõ nguyên do, thì hiện tại khoa học kỹ thuật của Tinh Tế tiến bộ không ít, có lẽ cháu có thể lần theo dấu tích của ngài, tra ra một vài sự tình nào đó"
Anh nghiêm túc nói: "Hôm nay đến cũng đến rồi, ngài cũng có thể đem những ghi chép đó cho chúng cháu nhìn một lần."
Triệu Đình Uyên thu lại cần câu, không còn tâm tư câu cá, đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung, cũng không biết là ai từng ngụm sữa từng ngụm nước nuôi nấng anh khôn lớn.
Ông như một ông già tức giận vì bất công, xách theo chiếc ghế dưới mông muốn rời đi.
Triệu Thanh thấy thế có chút dở khóc dở cười, giúp ông bê nửa thùng cá, và một ít nội tạng còn vương vãi, hỏi: "Chú Triệu chuẩn bị ăn tối sao, chúng ta vừa ăn vừa nói, không bị chậm trễ chứ?"
Triệu Đình Uyên càng đi càng nhanh, như thể chậm một bước sẽ phải quay lại đấu một trận sống mái với hai người, cuối cùng, trước khi vào cửa ông ném xuống một câu: "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, sau khi ăn xong đến thư phòng ta."
Triệu Thanh được câu trả lời chính xác, xoay qua trao đổi ánh mắt với Anh Vũ, một lúc nữa chỉ há miệng ăn cơm, ngậm miệng nhai nuốt, ngoại trừ ăn chuyện gì cũng không làm, có làm được không?
Tô Việt gật đầu cảm thấy không khó, chuyện này dù nôn nóng cũng không thể giải quyết được chỉ trong một bữa cơm.
Cơm tối của Triệu Đình Uyên được nấu rất phong phú, nguyên liệu không chỉ cực kỳ tươi mới mà chủng loại cũng thuộc hàng hiếm lạ, những thực phẩm bồi bổ quý giá mà có tiền cũng không mua được.
Kiếp trước của Tô Việt chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon, mặc dù anh không thiếu tiền, nhưng thân là một người nằm vùng, không thể mỗi ngày đều ra ngoài ăn uống thả cửa, mà sau khi trở lại Bộ vũ trang, quá trình huấn luyện hằng ngày không bị đói đã là tốt lắm rồi.
Cậu mơ hồ nhận ra những nguyên liệu quý giá này, là bởi vì khi làm nhiệm vụ bảo hộ cho những quan chức cao quý, bọn họ sẽ đứng một bên chờ đợi và cảnh giới.
Giáo sư Chu luôn ra sức loại bỏ chủ nghĩa hưởng thụ trên người bọn họ, càng chịu khổ càng tốt, đánh hay mắng là vì muốn họ tốt hơn, dù không thích chịu khổ, cũng nhẫn nại chịu đựng dạy dỗ, đây chính là kết quả huấn luyện tốt nhất.
Tô Việt ung dung thong thả ăn món ngon trước mặt, âm thầm đánh giá trang trí và đồ đạc xung quanh, đại phú đại quý không đủ để hình dung, sự sáng trọng xa hoa phải được diễn tả đến mức cực hạn.
Có lẽ rất nhiều người đều xem không nhìn ra được sự ảo diệu bên trong, cũng không biết được giá trị của nó, nhưng trước đây cậu đã mang rất nhiều vật phẩm xa hoa lãng phí như vậy cho các quan chức cao cấp thỏa mãn sở thích đặc biệt của mình, nên cũng chẳng lấy làm lạ.
Tô Việt trong lòng cẩn thận tính toán, nhanh chóng kết luận, loại trừ yếu tố lạm phát, Triệu Thanh dù có làm thêm 50 năm cũng không tích góp được nhiều tiền như thế, vậy mà đoàn trưởng Ám Nha tiền nhiệm có thể làm được?? Lương hưu nhiều như vậy sao?
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)
An tĩnh ăn xong bữa cơm, Tô Việt không làm ma làm quỷ, cậu ngoan ngoãn đi phía sau Triệu Thanh, một đường đi vào thư phòng Triệu Đình Uyên.
Ở nơi này cậu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc rất nhẹ, rất dễ bị bỏ qua.
Vẻ mặt Tô Việt không đổi, nhưng trong lòng đã nổi sóng cuồn cuộn, là một loại thuốc đặc biệt, còn là thành phẩm số lượng lớn!
Cậu nhìn quanh bốn phía, không có tìm được bất kỳ thứ gì khả nghi trong phòng, thư phòng không có vẻ gì như có một không gian riêng chứa lượng lớn thuốc.
Triệu Đình Uyên lục lọi giá sách trên tường, sau đó lấy ra một quyển hồ sơ, nhìn rất cũ, trang giấy đã ố vàng, trong thời đại Tinh Tế này rất ít thấy được loại phương thức ghi chép cổ điển này.
Triệu Đình Uyên đưa quyển hồ sơ dày cộp cho Triệu Thanh, nói: "Tất cả điều tra đều được ghi chép bên trong, Ám Nha tra xét rất nhiều thứ, mỗi một lần đều là bất lực trở về, hao tốn rất nhiều nhân lực và tiền bạc không cần thiết, cháu nhất định phải lội vào vũng bùn không đáy này sao.
Triệu Thanh âm thầm quét mắt nhìn Anh Vũ, nói: "Cháu cần bảo đảm mỗi một nhiệm vụ của Ám Nha đều rành mạch, rõ ràng, điều này đối với sự phát triển lâu dài của binh đoàn rất có lợi. Chú Triệu ngài yên tâm, cháu sẽ không động đến quá nhiều tài nguyên của binh đoàn, nếu việc không sai biệt lắm cháu sẽ tự có chừng mực, không làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của binh đoàn."
Triệu Đình Uyên từ bỏ khuyên bảo, nói: "Cũng được, nếu cháu có hứng thú, vậy tiếp theo tra đi, nếu thật có thể tra ra kết quả, nhớ gửi tin nhắn cho lão già như ta biết, cũng coi như là chấm dứt một sự tiếc nuối."
Triệu Thanh hứa hẹn: "Nhất định nhớ kỹ, cháu sẽ điều tra rõ."
Tô Việt không thèm để ý đến lời nói giả tạo của đoàn trưởng tiền nhiệm, ý đồ của cậu là ở trong thư phòng tùm kiếm nơi phát ra mùi thuốc, đáng tiếc cho đến khi Triệu Thanh chuẩn bị nói lời tạm biệt rời đi, cậu vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Tô Việt không cam tâm, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, cậu cũng không thể chỉ vào mặt đoàn trưởng tiền nhiệm hỏi có cần hạ xuống không?(xin lỗi nhưng mà đoạn này tui cũng không hiểu ý của tg là gì luôn, nguyên văn需不需要削矮点)
Tô Việt lấy hồ sơ trong tay Triệu Thanh, nhanh chóng xem một lượt, cậu tiến vào vào trạng thái đọc nhanh và ghi nhớ tức thì, đã gặp qua một lần sẽ không quên, đọc xong một trang chỉ trong nháy mắt.
Một lúc sau, Tô Việt lên tiếng: "Đoàn trưởng, tôi có một câu hỏi."
Triệu Thanh thấy khí áp xung quanh Triệu Đình Uyên lại bắt đầu giảm xuống, anh lặng lẽ chạm vào tay Anh Vũ, hạ giọng: "Bỏ đi, trở về lại nói."
Tô Việt không để ý, to gan lớn mật nhìn thẳng vào vị đoàn trưởng tiền nhiệm, mở miệng: "Khi Ám Nha thanh trừng những người bị nhiễm bệnh, bên trong có không ít người đã là cha mẹ, theo lý thuyết dưới loại tình huống ấy, binh đoàn Ám Nha sẽ liên hệ cơ quan phúc lợi giải quyết tốt hậu quả công tác, hoặc là từ phía yêu cầu nhiệm vụ phụ trách xử lý công việc tiếp theo, những điều này trên hồ sơ có ghi lại không?"
Cậu mặt không đổi sắc lại nói: "Tôi vừa xem lướt qua, chưa thấy tin tức tương tự, có lẽ còn sót ở hồ sơ nào đó, ngài có muốn nghỉ ngơi một nửa giờ? Để chúng tôi giúp một tay tìm kiếm một chút?"
Triệu Đình Uyên tức đến bật cười, cho rằng ông không nghe ra được rằng là nghi ngoài ông che giấu, muốn lục soát thư phòng ông, đúng là gan to bằng trời.
Ông cầm chén trà trên bàn, tay không bóp nó thành những mảnh sứ sắc bén, trở tay ném qua, giống như muôn vàn tia sáng lạnh lẽo hiện ra, sát khí thỏi quét khắp thư phòng.
Đồng tử Triệu Thanh co rút lại, theo bản năng chắn trước mặt Anh Vũ, nhưng Tô Việt thong dong duỗi tay kéo đoàn trưởng về phía sau, nhón chân hất chiếc bàn đá tinh vân trong thư phòng, chặn lại một đợt công kích, bàn đá rơi xuống đất, sàn gỗ vỡ tan, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, cậu không cho Triệu Đình Uyên cơ hội tấn công lần thứ hai, chỉ trong khoảnh khắc bụi bay tứ phía, con dao găm Tinh Tú của cậu đặt đặt lên cổ doàn trưởng tiền nhiệm, trần ai lạc định*, thắng bại đã phân.
*Trần ai lạc định - 尘埃落定 - chén āi luò dìng (trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.
Bàn đá tinh vân
Cổ Triệu Đình Uyên chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn về phía Triệu Thanh thần sắc khó đoán nói: "Thật không biết cháu từ đâu tìm được một lính mới thế này, đúng là hậu sinh khả uý*."
*"Hậu sinh khả úy" có nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa(ở đây lại có ý mỉa mai)
Triệu Thanh nhíu mày, hỏi: "Anh Vũ, em làm gì vậy?"
Tô Việt bình tĩnh trả lời: "Không có gì, chỉ là tự vệ thôi."
Triệu Thanh không còn lời nào để nói, tuy rằng Anh Vũ không nghe lệnh mở miệng hỏi chuyện trước, nhưng người ra tay trước lại là Triệu Đình Uyên. Những mảnh sức như chứa ánh sáng kia cũng không phải thứ vũ khí thông thường, khi bị bắn trúng sẽ thấm vào máu, nếu không phản kháng kịp sẽ lập tức mất mạng.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, hôm nay chú Triệu đặc biệt tức giận, ông luôn khá bao dung với người mới, chẳng lẽ thật sự là vì thất bại trong quá khứ của nhiệm vụ ở Nam Tinh?
Triệu Thanh không thể để Anh Vũ bị thương, cũng không hy vọng chú Triệu tiếp tục ra tay với Anh Vũ, anh đành lên tiếng: "Chú Triệu hôm nay xin lỗi vì đã đắc tội, hôm khác cháu sẽ đến nhận lỗi với ngài."
Giọng nói Triệu Đình Uyên lạnh như băng: "Đừng tới, ta không nhận nổi, mau dẫn người của cháu cút đi cho ta!"
Triệu Thanh không nhấc bước, đến cũng đến rồi, vỡ cũng vỡ rồi, anh nhìn vào mắt Anh Vũ, hỏi: "Em còn muốn thế nào?"
Triệu Đình Uyên: "?!"
Tô Việt cười một tiếng, nói: "Tôi muốn anh hỗ trợ tìm một chút xem có hồ sơ nào bị bỏ sót hay không."
Triệu Thanh không hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tôi đi tìm."
Sau khi nói xong, không chờ Tô Việt lên tiếng hay hành động, Triệu Thanh mang hết những hồ sơ trong thư phòng của đòna trưởng tiền nhiệm xuống kiểm tra, nghiêm túc tỉ mỉ, đem toàn bộ thư phòng xem xét một lần, cũng không thu hoạch được gì.
Anh chỉ tìm được một lọ thuốc nhỏ, được chôn trong lớp gạch đá được xây kín dưới lớp sàn gỗ vừa nãy vô tình bị Anh Vũ làm vỡ nên được phát hiện.
Trong nháy mắt anh cầm lên và mở nó ra, Tô Việt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng tiến về phía mình, nhưng Triệu Thanh người chưa bị tiêm qua thuốc không có chút nào phản ứng, cũng không để ý đến đồng tử co rút của Anh Vũ, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hỗn loạn.
Triệu Thanh cầm chiếc bình nhỏ kia, không rõ bên trong chứ gì, lại còn thần bí như vậy, anh nói: "Chú Triệu, trước tiên cháu cất lại cho ngài?"
Triệu Đình Uyên yết hầu giật giật, hiếm khi không tức giận mắng chửi, ông nói: "Tùy cháu."
Tô Việt nắm dao găm tinh tú trong tay, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, cậu dường như có điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Triệu Thanh lục soát một hồi, xác định không có sai sót, kéo Anh Vũ xin lỗi Triệu Đình Uyên. Cũng may có lẽ Triệu Đình Uyên bị lăn lộn đã mệt mỏi, hoặc là bị con dao găm làm cho hoảng sợ, không làm khó mà bỏ qua, mệt mõi xua xua tay, để bọn họ cút đi nhanh nhất có thể, quay về nơi họ đã đến.
Tô Việt xon con dao găm xuống, sau khi liếc nhìn Triệu Đình Uyên, đi theo Triệu Thanh rời khỏi căn biệt thự trên núi nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng cực kỳ xa hoa.
Dọc theo đường đi hai người không nói chuyện, Triệu Thanh không có chất vấn Anh Vũ vì sao đã thảo luận trước lại đột nhiên đặt câu hỏi, chọc giận Triệu Đình Uyên làm ra tình huống vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa đã có một cuộc tranh đấu nội bộ trong Ám Nha.
Tô Việt cũng không giải thích với đoàn trưởng vì sao, cậu chỉ thờ ơ nhìn con đường phía trước, từng bước một tiến lên, kiên định trầm ổn, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất