Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 55
Edit: thauyn22 tại Wattpad.
Ngày hôm sau, Ám Nha bắt đầu phân tổ hành động, tuy nhiên trong suốt quá trình tập thể cùng điều tra, kể cả Tô Việt và Đỗ Quyên cả đêm tiến vào nơi lớn nhất của vườn gieo trồng, cũng chỉ nhìn thấy những loại cây trồng thông thường, không phát hiện ra có gì không thích hợp.
Tô Việt lấy cớ tìm kiếm mục tiêu tách ra khỏi Đỗ Quyên, đây là chổ tốt khi không tổ đội với đoàn trưởng, những cộng sự bình thường tương đối dễ bị lừa hơn.
Cậu lặng lẽ liên lạc với Tần Phồn, được hacker Q nổi danh đỉnh của đỉnh cung cấp bản đồ kỹ càng tỉ mỉ và hướng dẫn từ xa, trong một góc của vườn gieo trồng tìm được một lối đi bí mật.
Sau khi phí không ít sức lực cạy ra, Tô Việt nhìn vào bên trong, dứt khoát nhảy xuống.
Bên trong lối đi ngầm một mảnh tối đen như mực, cậu không mở ra bất kỳ nguồn sáng nào, cứ như vậy dựa vào thị lực trong bóng tối lặng lẽ không một tiếng động tiến về phía trước, nơi này là lối đi dự phòng đến căn cứ bí mật của vườn gieo trồng, cũng là quà gặp mặt mà Q đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cố ý cảm ơn cậu đã cứu Tần Vũ.
Đáng tiếc, tín hiệu máy truyền tin bị mất sau khi tiến vào lối đi ngầm, không thể duy trì liên lạc với Q, Tô Việt đi hơn mười phút, lối đi ngầm của vườn gieo trồng phảng phất như mê cung, mặt đất gập ghềnh, thỉnh thoảng xuất hiện những kẻ nứt rộng hoặc hố sâu, trên đỉnh đầu là những khối thạch nhũ hình nón ngược, ngẫu nhiên sẽ có giọt nước nhỏ xuống.
Nếu người bình thường đi vào trong bóng tối, chỉ sợ sẽ không ngừng đi loanh quanh khắp nơi, thẳng đến khi bị phát hiện và bắt giữ cũng chưa chắc đã tìm được đường ra, thậm chí có khả năng trước khi bị phát hiện, đã xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nguy hiểm đến tính mạng...
Bước chân Tô Việt rất nhẹ, cậu lướt qua rất nhiều hố sâu, trèo qua vài hòn đá trơn nhẵn, và nhạy bén nhận ra có thứ gì đó nhìn cậu chằm chằm trong bóng tối.
Đó là một loại dính nhớp, tanh hôi, mang theo đôi mắt thèm khát đầy công kích, Tô Việt cảm nhận được không khí lạnh buốt tràn ngập bên trong, nhưng cậu không vì cẩn thận mà không dám tiến lên phía trước, vẫn giữ nguyên nhịp độ ban đầu, tiếp tục thăm dò tứ phía, cứ như thể cậu không cảm nhận được điều gì.
Rất nhanh, tầm mắt kia dần dần tới gần sau lưng cậu, ngay lúc Tô Việt vòng qua một khối thạch nhủ đã bị rơi xuống đất, có một bàn tay đáp trên vai cậu.
Trong chớp nhoáng, Tô Việt còn chưa cúi đầu xuống, khóe mắt đã nhìn thấy rõ ràng làn da nhăn nheo, móng tay dài nhọn, toàn bộ chiều dài gấp đôi độ dài của người thường.
Cậu nửa giây cũng không chần chừ, ngay khi móng tay sắc nhọn kia muốn cứt đứt mạch máu cậu, Tô Việt dùng sức bắt được cái tay kỳ quái kia, đêm vật phía sau vật ngã xuống, nện thật mạnh lên mặt đất.
Cậu nhìn kỹ lại, thấy là sinh vật mà kiếp trước cậu chưa từng thấy qua, nhìn qua giống con người, nhưng toàn bộ thân thể đã vặn vẹo dị dạng, hàm răng và móng tay trở nên dài nhọn, làn da nhắn nhúm bán dính lên người, giống như bị nhiễm loại virus nào đó, nhìn qua rất lồi lõm không bằng phẳng, màu sắc quái dị.
Này rốt cuộc là cái quỷ gì?
Tô Việt thấy nó há miệng thở dốc, lập tức một chân đá ngất con quái vật đang giãy giụa bò dậy, nhưng vẫn chậm hơn nó một giây, nó đã phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.
Rất nhanh, ánh mắt chung quanh ngày càng nhiều, những thứ kia ẩn mình trong bóng tối, đang chậm rãi vây lấy cậu.
Tô Việt cử động cổ tay, rút ra con dao găm đen nhánh, không thể không giải quyết các chướng ngại vật này trước, đánh giá những mảnh xương nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện từ trên mặt đất, chúng nó hẳn là xem cậu thành bữa ăn khuya đêm nay rồi.
Nếu được chọn, Tô Việt cũng không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện này.
Vườn gieo trồng phía nam là tài sản quan trọng của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, lần này cậu có thể đi theo Ám Nha đến đây làm nhiệm vụ, báo cáo với cấp trên bị cậu ở giữa phá hỏng, ngăn cản Ám Nha hoàn thành hành động lần này, công lao lập được có thể trợ giúp cậu thăng quan tiến chức, vị trí yên ổn.
Tuy rằng có chút ngoài ý muốn với sự đồng ý nhanh chóng từ bộ trưởng Tiêu mà không hỏi thêm gì, nhưng nếu phát hiện cậu lén lút làm động tác nhỏ, khi trở về sẽ rất khó giải thích.
Tô Việt thầm thở dài, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đại khai sát giới, không ngờ lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng vang rất nhỏ truyền đến từ xa, thính giác cậu cực kỳ nhạy bén, lập tức nhận ra có người đang dùng súng giảm thanh.
Có lẽ là có người khác trong lúc vô tình đã xâm nhập, đang đối phó với đàn quái vật? Hoặc là một tổ chức vũ trang khác đang tụ tập đánh nhau?
Tô Việt không chút do dự nhanh chóng chạy đến hướng phát ra âm thanh, bất chấp chướng ngại trong bóng tối và trên mặt đất, gấp không chờ nổi mà họa thủy đông dẫn.(Họa thủy đông dẫn: dẫn họa về phía đông, mình đã từng chú thích ở chương trước)
Dưới tình huống hỏa lực đầy đủ, đám quái vật này không khó đối phó, nhưng chúng lại đòi hỏi quá nhiều thời gian và sức lực, Tô Việt chỉ muốn nhanh chóng tìm được tư liệu chi tiết của những thực vật đặc thù và quá trình chế tao chúng, trên đấy nhất định sẽ có tất cả sự thật mà cậu muốn biết.
Tô Việt lần theo âm thanh đi đến một cửa hang tối om, đi vào bên trong vài bước, phát hiện phía sau cửa hàng là một nơi rất rộng lớn, nơi này đang diễn ra một cuộc chiến tàn khốc mà yên tĩnh.
Cậu nghiêm túc nhìn, đoán rằng bọn quái vật đó còn thê thảm hơn, từng mảnh tứ tung trên mặt đất, còn có chồng lên nhau, sắp trở thành một ngọn đồi nhỏ, che đi bóng dáng người đang nổ súng
Bất quá ngọn đồi nhỏ này so với ngọn núi xương trắng cao bên kia, liền có vẻ không đáng nhắc tới, cũng không biết đã chết bao nhiêu người mới có thể chồng chất ra nhiều xương cốt như vậy, nhìn có vẻ như nơi này là địa bàn của bọn quái vật? Hay là một cái bãi vứt rác sau bữa ăn?
Tô Việt không có hứng thú thăm dò quy tắc ăn uống của quái vật, cậu thấy phía sau bọn quái vật đã đuổi kịp, liền chuẩn bị tìm con đường nhỏ trốn đi, không ngờ tới thân ảnh kia trong lúc chém giết với quái vật đã vô tình lộ ra, làm cậu không thể không dừng bước.
Triệu Thanh?
Tô Việt không nghĩ đến chính là người phát hiện lối đi ngầm này, hơn nữa còn đan cùng quái vật chiến đấu lại là đoàn trưởng Ám Nha, cậu còn tưởng rằng nhờ Q hỗ trợ, cậu sẽ là lính đánh thuê Ám nha đầu tiên bước vào căn cứ bí mật của vườn gieo trồng.
Thật đúng là không thể xem thường bất kỳ ai, không hổ danh là lính đánh thuê huyền thoại Quạ Đen, dưới tình huống không có bất kỳ tình báo nào, cũng có thể nhanh chóng tìm ra được nơi này.
Tô Việt xoay được nửa người, hơi có chút do dự.
Theo lý thuyết cậu không nên do dự, nếu người nọ là Triệu Thanh, cậu càng có thể yên tâm rời đi, lấy thân thủ của đoàn trưởng Ám Nha nhiều lắm là bị thương một chút, cuối cùng nhất định có thể tiêu diệt quái vật nhiều gấp đôi.
Tô Việt do do dự dự chặn ở cửa hang, quái vật phía sau đã gấp không chờ nổi muốn tiến tới, cậu không kiên nhẫn nhìn những cái miệng hé ra chuẩn bị phát ra tiếng thét chói tai, nhanh chóng dùng con dao găm cắt yết hầu nó.
Cậu rũ mắt nhìn máu nhiễm trên tay, máu của loại quái vật này đen kịt lại hôi hám, khiến người buồn nôn.
Nếu đã bị bẩn thì cũng hết cách, Tô Việt hạ con dao găm xuống, đi về hướng đoàn trưởng Ám Nha. Cậu cũng không muốn tốn thời gian ở đây, có nguy cơ bị Triệu Thanh phát hiện và nhắm đến, chủ yếu là tới cũng tới rồi, bẩn cũng bẩn rồi, như vậy rời đi không quá thích hợp.
Tô Việt lại vung tay chém xuống, gia nhập cuộc chiến bên trong, Triệu Thanh bất ngờ nhìn cậu một cái, không ngờ Anh Vũ sẽ đột nhiên xuất hiện.
Anh khẽ nhíu mày, dần dần tới gần hướng Anh Vũ, khi hai người đang đâu lưng vào nhau thở dốc, mặt nhìn đám quái vật, Triệu Thanh mượn cơ hội mở miệng hỏi: “Sao em lại ở đây, Đỗ Quyên đâu?”
Tô Việt mặt không đỏ tâm không hoảng nói: “Từ một nơi đã bị cạy mở không cẩn thận rơi vào đây, chưa kịp liên lạc với Đỗ Quyên, sau khi rơi vào lối đi ngầm thì máy liên lạc mất tín hiệu, đoàn trưởng và Diều Hâu cũng bị tách ra sao?”
“Là tôi bảo hắn chờ ở bên trên, tránh cho cùng nhau đi xuống đều ra không được.” Triệu Thanh cười như không cười mà nói: “Bất quá tôi tốn hết công sức mới tìm được lối đi, em tùy tùy tiện tiện liền cứ thế tiến vào?”
Tô Việt qua loa lấy lệ: “Có thể là tôi tương đối may mắn? Hoặc là nói tương đối xui xẻo? Không ngờ rằng bị đám quái vật này nhắm đến, cũng không biết rốt cuộc chúng nó là thứ gì.”
Triệu Thanh nghe ra được Anh Vũ muốn chuyển đề tài, anh không tiếp tục truy vấn, mà nhàn nhạt phối hợp nói: “Bọn họ không phải thứ, hẳn là những người bình thường bị nhiễm vi khuẩn không rõ nguồn gốc, lúc đó bị bỏ sót, không dọn dẹp kịp thời đi.”
Cái gì? Này là người bị hại? Những người vô tội bị lây nhiễm được lệnh tiêu diệt?
Tô Việt thoáng nhíu mày, cậu theo bản năng hỏi một câu: “Đoàn trưởng, đã tìm được những tài liệu liên quan và chứng cứ chưa?”
Triệu Thanh lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là suy đoán, tôi ở bên trong đống hài cốt kia tìm thấy một ít cốt và nhật ký của lính đánh thuê còn lưu lại, trên đó ghi lại những trải nghiệm kinh hoàng của họ trước khi chết.”
Anh thổi họng súng, nói tiếp: “Mặc kệ đám quái vật muốn tấn công người hay do có một số ít người cố ý kéo đến, tôi đoán bên trong tầng hầm này phải là một nơi rất đặc biệt.”
Tô Việt không khỏi liên tưởng đến nếu cha mẹ cậu không bị giết, cũng sẽ trở thành một trong số những con quái vật này sao? Bị truyền nhiễm, bị giam giữ, mất khống chế sau còn trở thành bảo vệ bên ngoài của một căn cứ bí mật khác?
Thật buồn cười cũng thật bi ai.
Cậu thần sắc không đổi nói: “Chờ sau khi giết sạch chúng nó, tôi đi tìm nơi đó, nếu nơi này quái vật tụ tập, vậy lối vào hẳn là cách không xa.”
Triệu Thanh bình tĩnh nhìn cậu: “Đây là những người bị lây nhiễm mất khống chế, trong đó có lẽ sẽ có cha mẹ em, dù sao đều là cá lọt lưới, số người ghi trong nhật ký nhiệm vụ không nhất định chuẩn xác.”
Tô Việt cười một cái, nói: “Vậy tôi làm tròn chữ hiếu, may mắn tiễn bọn họ đoạn đường.”
Triệu Thanh một phát bắn đứt đầu quái vật, trầm giọng nói: “Nếu thật sự gặp, tôi sẽ giúp em đưa đi, vừa hay có thể chào hỏi trưởng bối một tiếng.”
Dù là lý do chính đáng, không thể dị nghị đến đâu, cũng rất khó xóa bỏ cảm giác tội lỗi đã tự tay giết chết người thân của mình, Triệu Thanh tình nguyện để sau này Anh Vũ oán trách anh, cũng không muốn Anh Vũ nhớ đến thời điểm này lại tự trách bản thân mình.
Tô Việt nao nao, đoàn trưởng Ám Nha vì sao lại muốn giúp cậu tiễn cha mẹ cậu? Cậu muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy có chút ra vẻ, có lẽ Triệu Thanh chính là sợ cậu khó xử, khách khí vài câu chăng?
Ai ngờ về sau của cuộc chiến, Triệu Thanh đúng thật làm giảm bớt cơ hội ra tay của cậu, cố gắng tự mình giết càng nhiều quái vật càng tốt.
Tô Việt hơi có chút cảm động, cậu chuẩn bị trước tiên khen ngợi ngăn lực của đoàn trưởng một chút, sau đó tìm cơ hội lén trốn đi, không đi thì không xong.
Nếu đoàn trưởng có thể làm đến vậy, thì đối phó với đám quái vật còn lại cũng dư sức, cậu không cẩn thận tiến vào khu vực bên cạnh, lại thuận lý thành chương mà đuổi theo một con quái vật chạy trốn, là một việc hết sức bình thường.
Tô Việt suy nghĩ lựa lời, chân thành nói: “Đoàn trưởng, kỹ thuật của anh thật tốt.”
Triệu Thanh liếc mắt nhìn cậu: “Súng của em cũng không tồi.”
Tô Việt: “?”
Triệu Thanh: “Mỗi phát bắn đều chuẩn, chỉ là hỏa lực vẫn thiếu một chút.”
Tô Việt: “……”
Là ai a, là ai buổi tối bị làm cho nức nở ra tiếng còn không chịu xin tha?
Cậu trầm mặc nắm chặt dao găm lao về phía quái vật, tự mình xóa tan tin đồn thể lực yếu, hỏa lực không đủ kia.
Đôi lời của tớ: xin lỗi vì đã để các bạn chờ lâu, vì thật sự là bận quá luôn ý! Từ hôm nay không lười nữa T sẽ cố gắng ra đều đặn mỗi tuần. 1/2 chặng đường rồi, cố lên!
Ngày hôm sau, Ám Nha bắt đầu phân tổ hành động, tuy nhiên trong suốt quá trình tập thể cùng điều tra, kể cả Tô Việt và Đỗ Quyên cả đêm tiến vào nơi lớn nhất của vườn gieo trồng, cũng chỉ nhìn thấy những loại cây trồng thông thường, không phát hiện ra có gì không thích hợp.
Tô Việt lấy cớ tìm kiếm mục tiêu tách ra khỏi Đỗ Quyên, đây là chổ tốt khi không tổ đội với đoàn trưởng, những cộng sự bình thường tương đối dễ bị lừa hơn.
Cậu lặng lẽ liên lạc với Tần Phồn, được hacker Q nổi danh đỉnh của đỉnh cung cấp bản đồ kỹ càng tỉ mỉ và hướng dẫn từ xa, trong một góc của vườn gieo trồng tìm được một lối đi bí mật.
Sau khi phí không ít sức lực cạy ra, Tô Việt nhìn vào bên trong, dứt khoát nhảy xuống.
Bên trong lối đi ngầm một mảnh tối đen như mực, cậu không mở ra bất kỳ nguồn sáng nào, cứ như vậy dựa vào thị lực trong bóng tối lặng lẽ không một tiếng động tiến về phía trước, nơi này là lối đi dự phòng đến căn cứ bí mật của vườn gieo trồng, cũng là quà gặp mặt mà Q đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cố ý cảm ơn cậu đã cứu Tần Vũ.
Đáng tiếc, tín hiệu máy truyền tin bị mất sau khi tiến vào lối đi ngầm, không thể duy trì liên lạc với Q, Tô Việt đi hơn mười phút, lối đi ngầm của vườn gieo trồng phảng phất như mê cung, mặt đất gập ghềnh, thỉnh thoảng xuất hiện những kẻ nứt rộng hoặc hố sâu, trên đỉnh đầu là những khối thạch nhũ hình nón ngược, ngẫu nhiên sẽ có giọt nước nhỏ xuống.
Nếu người bình thường đi vào trong bóng tối, chỉ sợ sẽ không ngừng đi loanh quanh khắp nơi, thẳng đến khi bị phát hiện và bắt giữ cũng chưa chắc đã tìm được đường ra, thậm chí có khả năng trước khi bị phát hiện, đã xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nguy hiểm đến tính mạng...
Bước chân Tô Việt rất nhẹ, cậu lướt qua rất nhiều hố sâu, trèo qua vài hòn đá trơn nhẵn, và nhạy bén nhận ra có thứ gì đó nhìn cậu chằm chằm trong bóng tối.
Đó là một loại dính nhớp, tanh hôi, mang theo đôi mắt thèm khát đầy công kích, Tô Việt cảm nhận được không khí lạnh buốt tràn ngập bên trong, nhưng cậu không vì cẩn thận mà không dám tiến lên phía trước, vẫn giữ nguyên nhịp độ ban đầu, tiếp tục thăm dò tứ phía, cứ như thể cậu không cảm nhận được điều gì.
Rất nhanh, tầm mắt kia dần dần tới gần sau lưng cậu, ngay lúc Tô Việt vòng qua một khối thạch nhủ đã bị rơi xuống đất, có một bàn tay đáp trên vai cậu.
Trong chớp nhoáng, Tô Việt còn chưa cúi đầu xuống, khóe mắt đã nhìn thấy rõ ràng làn da nhăn nheo, móng tay dài nhọn, toàn bộ chiều dài gấp đôi độ dài của người thường.
Cậu nửa giây cũng không chần chừ, ngay khi móng tay sắc nhọn kia muốn cứt đứt mạch máu cậu, Tô Việt dùng sức bắt được cái tay kỳ quái kia, đêm vật phía sau vật ngã xuống, nện thật mạnh lên mặt đất.
Cậu nhìn kỹ lại, thấy là sinh vật mà kiếp trước cậu chưa từng thấy qua, nhìn qua giống con người, nhưng toàn bộ thân thể đã vặn vẹo dị dạng, hàm răng và móng tay trở nên dài nhọn, làn da nhắn nhúm bán dính lên người, giống như bị nhiễm loại virus nào đó, nhìn qua rất lồi lõm không bằng phẳng, màu sắc quái dị.
Này rốt cuộc là cái quỷ gì?
Tô Việt thấy nó há miệng thở dốc, lập tức một chân đá ngất con quái vật đang giãy giụa bò dậy, nhưng vẫn chậm hơn nó một giây, nó đã phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.
Rất nhanh, ánh mắt chung quanh ngày càng nhiều, những thứ kia ẩn mình trong bóng tối, đang chậm rãi vây lấy cậu.
Tô Việt cử động cổ tay, rút ra con dao găm đen nhánh, không thể không giải quyết các chướng ngại vật này trước, đánh giá những mảnh xương nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện từ trên mặt đất, chúng nó hẳn là xem cậu thành bữa ăn khuya đêm nay rồi.
Nếu được chọn, Tô Việt cũng không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện này.
Vườn gieo trồng phía nam là tài sản quan trọng của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, lần này cậu có thể đi theo Ám Nha đến đây làm nhiệm vụ, báo cáo với cấp trên bị cậu ở giữa phá hỏng, ngăn cản Ám Nha hoàn thành hành động lần này, công lao lập được có thể trợ giúp cậu thăng quan tiến chức, vị trí yên ổn.
Tuy rằng có chút ngoài ý muốn với sự đồng ý nhanh chóng từ bộ trưởng Tiêu mà không hỏi thêm gì, nhưng nếu phát hiện cậu lén lút làm động tác nhỏ, khi trở về sẽ rất khó giải thích.
Tô Việt thầm thở dài, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đại khai sát giới, không ngờ lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng vang rất nhỏ truyền đến từ xa, thính giác cậu cực kỳ nhạy bén, lập tức nhận ra có người đang dùng súng giảm thanh.
Có lẽ là có người khác trong lúc vô tình đã xâm nhập, đang đối phó với đàn quái vật? Hoặc là một tổ chức vũ trang khác đang tụ tập đánh nhau?
Tô Việt không chút do dự nhanh chóng chạy đến hướng phát ra âm thanh, bất chấp chướng ngại trong bóng tối và trên mặt đất, gấp không chờ nổi mà họa thủy đông dẫn.(Họa thủy đông dẫn: dẫn họa về phía đông, mình đã từng chú thích ở chương trước)
Dưới tình huống hỏa lực đầy đủ, đám quái vật này không khó đối phó, nhưng chúng lại đòi hỏi quá nhiều thời gian và sức lực, Tô Việt chỉ muốn nhanh chóng tìm được tư liệu chi tiết của những thực vật đặc thù và quá trình chế tao chúng, trên đấy nhất định sẽ có tất cả sự thật mà cậu muốn biết.
Tô Việt lần theo âm thanh đi đến một cửa hang tối om, đi vào bên trong vài bước, phát hiện phía sau cửa hàng là một nơi rất rộng lớn, nơi này đang diễn ra một cuộc chiến tàn khốc mà yên tĩnh.
Cậu nghiêm túc nhìn, đoán rằng bọn quái vật đó còn thê thảm hơn, từng mảnh tứ tung trên mặt đất, còn có chồng lên nhau, sắp trở thành một ngọn đồi nhỏ, che đi bóng dáng người đang nổ súng
Bất quá ngọn đồi nhỏ này so với ngọn núi xương trắng cao bên kia, liền có vẻ không đáng nhắc tới, cũng không biết đã chết bao nhiêu người mới có thể chồng chất ra nhiều xương cốt như vậy, nhìn có vẻ như nơi này là địa bàn của bọn quái vật? Hay là một cái bãi vứt rác sau bữa ăn?
Tô Việt không có hứng thú thăm dò quy tắc ăn uống của quái vật, cậu thấy phía sau bọn quái vật đã đuổi kịp, liền chuẩn bị tìm con đường nhỏ trốn đi, không ngờ tới thân ảnh kia trong lúc chém giết với quái vật đã vô tình lộ ra, làm cậu không thể không dừng bước.
Triệu Thanh?
Tô Việt không nghĩ đến chính là người phát hiện lối đi ngầm này, hơn nữa còn đan cùng quái vật chiến đấu lại là đoàn trưởng Ám Nha, cậu còn tưởng rằng nhờ Q hỗ trợ, cậu sẽ là lính đánh thuê Ám nha đầu tiên bước vào căn cứ bí mật của vườn gieo trồng.
Thật đúng là không thể xem thường bất kỳ ai, không hổ danh là lính đánh thuê huyền thoại Quạ Đen, dưới tình huống không có bất kỳ tình báo nào, cũng có thể nhanh chóng tìm ra được nơi này.
Tô Việt xoay được nửa người, hơi có chút do dự.
Theo lý thuyết cậu không nên do dự, nếu người nọ là Triệu Thanh, cậu càng có thể yên tâm rời đi, lấy thân thủ của đoàn trưởng Ám Nha nhiều lắm là bị thương một chút, cuối cùng nhất định có thể tiêu diệt quái vật nhiều gấp đôi.
Tô Việt do do dự dự chặn ở cửa hang, quái vật phía sau đã gấp không chờ nổi muốn tiến tới, cậu không kiên nhẫn nhìn những cái miệng hé ra chuẩn bị phát ra tiếng thét chói tai, nhanh chóng dùng con dao găm cắt yết hầu nó.
Cậu rũ mắt nhìn máu nhiễm trên tay, máu của loại quái vật này đen kịt lại hôi hám, khiến người buồn nôn.
Nếu đã bị bẩn thì cũng hết cách, Tô Việt hạ con dao găm xuống, đi về hướng đoàn trưởng Ám Nha. Cậu cũng không muốn tốn thời gian ở đây, có nguy cơ bị Triệu Thanh phát hiện và nhắm đến, chủ yếu là tới cũng tới rồi, bẩn cũng bẩn rồi, như vậy rời đi không quá thích hợp.
Tô Việt lại vung tay chém xuống, gia nhập cuộc chiến bên trong, Triệu Thanh bất ngờ nhìn cậu một cái, không ngờ Anh Vũ sẽ đột nhiên xuất hiện.
Anh khẽ nhíu mày, dần dần tới gần hướng Anh Vũ, khi hai người đang đâu lưng vào nhau thở dốc, mặt nhìn đám quái vật, Triệu Thanh mượn cơ hội mở miệng hỏi: “Sao em lại ở đây, Đỗ Quyên đâu?”
Tô Việt mặt không đỏ tâm không hoảng nói: “Từ một nơi đã bị cạy mở không cẩn thận rơi vào đây, chưa kịp liên lạc với Đỗ Quyên, sau khi rơi vào lối đi ngầm thì máy liên lạc mất tín hiệu, đoàn trưởng và Diều Hâu cũng bị tách ra sao?”
“Là tôi bảo hắn chờ ở bên trên, tránh cho cùng nhau đi xuống đều ra không được.” Triệu Thanh cười như không cười mà nói: “Bất quá tôi tốn hết công sức mới tìm được lối đi, em tùy tùy tiện tiện liền cứ thế tiến vào?”
Tô Việt qua loa lấy lệ: “Có thể là tôi tương đối may mắn? Hoặc là nói tương đối xui xẻo? Không ngờ rằng bị đám quái vật này nhắm đến, cũng không biết rốt cuộc chúng nó là thứ gì.”
Triệu Thanh nghe ra được Anh Vũ muốn chuyển đề tài, anh không tiếp tục truy vấn, mà nhàn nhạt phối hợp nói: “Bọn họ không phải thứ, hẳn là những người bình thường bị nhiễm vi khuẩn không rõ nguồn gốc, lúc đó bị bỏ sót, không dọn dẹp kịp thời đi.”
Cái gì? Này là người bị hại? Những người vô tội bị lây nhiễm được lệnh tiêu diệt?
Tô Việt thoáng nhíu mày, cậu theo bản năng hỏi một câu: “Đoàn trưởng, đã tìm được những tài liệu liên quan và chứng cứ chưa?”
Triệu Thanh lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là suy đoán, tôi ở bên trong đống hài cốt kia tìm thấy một ít cốt và nhật ký của lính đánh thuê còn lưu lại, trên đó ghi lại những trải nghiệm kinh hoàng của họ trước khi chết.”
Anh thổi họng súng, nói tiếp: “Mặc kệ đám quái vật muốn tấn công người hay do có một số ít người cố ý kéo đến, tôi đoán bên trong tầng hầm này phải là một nơi rất đặc biệt.”
Tô Việt không khỏi liên tưởng đến nếu cha mẹ cậu không bị giết, cũng sẽ trở thành một trong số những con quái vật này sao? Bị truyền nhiễm, bị giam giữ, mất khống chế sau còn trở thành bảo vệ bên ngoài của một căn cứ bí mật khác?
Thật buồn cười cũng thật bi ai.
Cậu thần sắc không đổi nói: “Chờ sau khi giết sạch chúng nó, tôi đi tìm nơi đó, nếu nơi này quái vật tụ tập, vậy lối vào hẳn là cách không xa.”
Triệu Thanh bình tĩnh nhìn cậu: “Đây là những người bị lây nhiễm mất khống chế, trong đó có lẽ sẽ có cha mẹ em, dù sao đều là cá lọt lưới, số người ghi trong nhật ký nhiệm vụ không nhất định chuẩn xác.”
Tô Việt cười một cái, nói: “Vậy tôi làm tròn chữ hiếu, may mắn tiễn bọn họ đoạn đường.”
Triệu Thanh một phát bắn đứt đầu quái vật, trầm giọng nói: “Nếu thật sự gặp, tôi sẽ giúp em đưa đi, vừa hay có thể chào hỏi trưởng bối một tiếng.”
Dù là lý do chính đáng, không thể dị nghị đến đâu, cũng rất khó xóa bỏ cảm giác tội lỗi đã tự tay giết chết người thân của mình, Triệu Thanh tình nguyện để sau này Anh Vũ oán trách anh, cũng không muốn Anh Vũ nhớ đến thời điểm này lại tự trách bản thân mình.
Tô Việt nao nao, đoàn trưởng Ám Nha vì sao lại muốn giúp cậu tiễn cha mẹ cậu? Cậu muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy có chút ra vẻ, có lẽ Triệu Thanh chính là sợ cậu khó xử, khách khí vài câu chăng?
Ai ngờ về sau của cuộc chiến, Triệu Thanh đúng thật làm giảm bớt cơ hội ra tay của cậu, cố gắng tự mình giết càng nhiều quái vật càng tốt.
Tô Việt hơi có chút cảm động, cậu chuẩn bị trước tiên khen ngợi ngăn lực của đoàn trưởng một chút, sau đó tìm cơ hội lén trốn đi, không đi thì không xong.
Nếu đoàn trưởng có thể làm đến vậy, thì đối phó với đám quái vật còn lại cũng dư sức, cậu không cẩn thận tiến vào khu vực bên cạnh, lại thuận lý thành chương mà đuổi theo một con quái vật chạy trốn, là một việc hết sức bình thường.
Tô Việt suy nghĩ lựa lời, chân thành nói: “Đoàn trưởng, kỹ thuật của anh thật tốt.”
Triệu Thanh liếc mắt nhìn cậu: “Súng của em cũng không tồi.”
Tô Việt: “?”
Triệu Thanh: “Mỗi phát bắn đều chuẩn, chỉ là hỏa lực vẫn thiếu một chút.”
Tô Việt: “……”
Là ai a, là ai buổi tối bị làm cho nức nở ra tiếng còn không chịu xin tha?
Cậu trầm mặc nắm chặt dao găm lao về phía quái vật, tự mình xóa tan tin đồn thể lực yếu, hỏa lực không đủ kia.
Đôi lời của tớ: xin lỗi vì đã để các bạn chờ lâu, vì thật sự là bận quá luôn ý! Từ hôm nay không lười nữa T sẽ cố gắng ra đều đặn mỗi tuần. 1/2 chặng đường rồi, cố lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất