Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 74
Edit: thauyn22 tại App Watt.pad.
Tô Việt ăn xong bữa khuya rửa tay sạch sẽ, pha hai tách trà nhẹ bắt đầu cùng đoàn trưởng Ám Nha trò chuyện.
Triệu Thanh vốn không có ý định ngồi trên sofa nghiêm túc nói chuyện phiếm, nhưng nhìn Anh Vũ tinh thần phấn chấn, bộ dạng ham học hỏi, anh lại ngại mở miệng nói đêm nay nghỉ ngơi trước, có chuyện gì có thể chờ ngày mai lại nói.
Triệu Thanh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tôi trước tiên đem chuyện quá khứ từ đầu tới đuôi kể cho em nghe một lần, có vài chi tiết có khả năng tôi sẽ lược bớt, nếu em có hứng thú có thể sau khi nghe xong tùy ý đặt câu hỏi.”
Tô Việt gật gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe Triệu Thanh kể về quá khứ kỳ dị mạo hiểm của cậu qua từng phần, bao gồm phần đầu làm quen đoàn trưởng, phần giữa thử thách đoàn trưởng, phần sau ngủ với đoàn trưởng, Tô Việt càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, tại sao kiếp sống nằm vùng của cậu giống như bị lẫn vào một chút nhạc đệm kỳ kỳ quái quái.
Triệu Thanh tuy rằng trộn lẫn chuyện cá nhân, nhưng cũng xem như theo sát thực tế mà giúp Anh Vũ đem quá khứ chải vuốt lại một lần, sau khi nói xong anh lấy từ trong người ra một tấm thẻ thông tin chứng minh thân phận, nói: “Đây là thẻ thông tin trước kia đã cấp cho em, nếu em người không còn, chiếc thẻ này không ai có thể sử dụng, tôi giữ lại xem như kỷ vật, nếu em ở đây, cắm vào máy truyền tin là có thể phục hồi lại những ghi chép trước đây, nó sẽ giúp em nhanh chóng lấy lại những ký ức đã quên, xác nhận sự thật trong quá khứ.”
Tô Việt không ngờ sẽ còn có bất ngờ lớn như thế, cậu nhận lấy tấm thẻ nhỏ, nhẹ nhàng cắm vào máy truyền tin mới mua được vài tháng, sau một vài thao tác xác thực rất nhanh đã thông qua nhận dạng, danh bạ và tin nhắn trên máy truyền tin hoàn thành khôi phục như cũ.
Vì muốn thử nghiệm một chút lượng lớn nội dung tin nhắn đã nhận được, hơn nữa thiết bị giao tiếp có thể tiếp tục hoạt động sau khi khôi phục danh tính đáng lẽ đã đăng xuất hay không, Triệu Thanh hợp tác gửi qua một tin nhắn, xem Anh Vũ có nhận được như bình thường không.
Tô Việt không có ý trốn tránh, cậu đã quên rằng người trước khi chết, luôn sẽ ăn một ít những thứ bình thường không muốn ăn, làm những điều khi còn sống không muốn làm.
Máy truyền tin phát ra một tiếng vang, thông báo nhận được tin nhắn mới.
Triệu Thanh tùy ý nhìn thoáng qua, vốn là muốn hỗ trợ xác nhận một chút, ánh mắt bất ngờ dừng lại, không nhịn được nheo nheo đôi mắt.
Nhắc nhở tin nhắn mới:
Cái kẹp nhỏ: Đây?
Tô Việt: “......”
Tô Việt tắt màn hình máy truyền tin, làm bộ không có việc gì ngẩng đầu lên, cậu cảm giác ánh mắt đoàn trưởng Ám Nha lúc này có chút nguy hiểm.
Triệu Thanh im lặng vài giây, chậm rãi mở miệng nói: “Cái kẹp nhỏ?”
Tô Việt thong dong bình tĩnh trả lời: “Có lẽ trong quá trình truyền tin bị lỗi, tạo thành những ký tự lộn xộn?”
Triệu Thanh cười như không cười nhìn cậu, không biết là tin hay không tin.
Lúc này máy truyền tin đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí xấu hổ, Tô Việt cúi đầu vừa thấy, là cuộc gọi của Chu Lập Ngôn.
Tô Việt dùng tay ấn tắt, nhưng Chu Lập Ngôn cũng không từ bỏ, liên tục không ngừng mà gọi đến, dường như thật sự có chuyện gấp rất quan trọng muốn nói, hơn nữa còn gửi liền mấy tin nhắn, bên trên viết những từ như “Lượng thuốc dự trữ”, “kho hàng núi tuyết”, “Thuốc nước đậm đặc”, nhưng đều không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, giống như một cái móc câu kích thích sự thèm ăn của người khác.
Tô Việt cũng không xa lạ gì về những vấn đề liên quan đến thuốc tinh thần, ngoại trừ những gì Triệu Thanh nhắc tới, đăng nhập Tinh Võng cũng có thể tra ra được những tin tức liên quan, Thiên Tinh đế quốc lung lay sắp đổ, sự sụp đổ sắp xảy ra là một sự kiến lớn chấn động Tinh Tế, dù là người thường cũng có thể từ trong tin thời sự biết được đại khái nguyên nhân và hậu quả, từ các thông báo chính thức cũng biết được đến tốt cùng Bộ vũ trang của Đế quốc đã làm nên bao nhiêu chuyện xấu xa gì.
Cậu thoáng do dự một lát vẫn nghe máy, cũng không có chú ý tới Triệu Thanh bên cạnh đáy mắt xẹt qua vài tia u ám.
Tô Việt trầm giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Lập Ngôn ngữ khí gấp gáp: “Tôi đang trên núi tuyết Bắc Dã, em hoặc là bây giờ đến đây, hoặc là chờ nhặt xác tôi đi đi.”
Tô Việt ngạc nhiên vì cậu không quan tâm đến sống chết của người này, dường như Chu Lập Ngôn sống hay chết đều không quan trọng, cậu không rõ lắm vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng cậu thuận theo phản ứng của cơ thể, thản nhiên trả lời: “Tôi sẽ không quấy nhiễu bất kỳ quyết định nào của anh, vậy anh là muốn để lại di ngôn sao?”
Người làm bộ không thèm để ý đang nghiêng tai lắng nghe Triệu Thanh nghe vậy không nhịn được bật cười, bị Chu Lập Ngôn sau khi nghe thấy tức muốn hộc máu, hắn cực cực khổ khổ lâu như vậy mới miễn cưỡng trở thành bạn cùng phòng của Tô Việt, thành công cùng thuê một căn hộ, rất vất vả mới đem con đường quay lại quỹ đạo, hết thảy này lại bị Triệu Thanh đột nhiên từ trên trời giáng xuống làm hỏng.
Lẽ ra hắn phải sớm tiêu diệt Ám Nha đi, bất kể cái giá phải trả lớn thế nào, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Chu Lập Ngôn thở dài nói: “Đừng quên lúc trước em bị trọng thương, là tôi cõng em về, còn lo lắng tác dụng phụ của thuốc trên người em bị phát tác, cố tình để lại rất nhiều thuốc đặc biệt đó, em nhẫn tâm cô phụ một mảnh khổ tâm này của tôi sao?”
Tô Việt liên kết với những tin nhắn kia, bắt được trọng điểm, nhướng mày hỏi: “Anh ở trên núi tuyết bí mật cất giữ một lượng lớn thuốc tinh thần chưa bị tiêu hủy sao? Đây là hành vi trái pháp luật, đề nghị anh nên chủ động ra đầu thú đi.”
Chu Lập Ngôn vô cùng đau đớn mà nói: “Em cho rằng tôi là vì ai? Tôi đây đều là vì em! Em quên mất trên người vẫn còn di chứng do việc lạm dụng thuốc, nhưng tôi chừng từng quên dù chỉ một giây, chỉ là sau khi phát hiện cơ thể em đã tự động thanh lọc số tàn dư đó, mới không thể không đem thuốc gốc quý giá niêm phong lại, đề phòng trường hợp bất trắc.”
Tô Việt quả thực không nhớ rõ cậu đã từng bị tiêm vào một lượng lớn thuốc đặc biệt, cũng không cách nào đồng tình với việc tiếp tục sử dụng thuốc trong trường hợp bất trắc, nhưng không ảnh hưởng đến lời nhắc nhở nghiêm túc của cậu: “Đó là hàng cấm bị Liên Minh Tinh Tế xếp vào danh sách lập tức tiêu hủy, hiện tại không cần, về sau cũng sẽ không cần.”
Chu Lập Ngôn kiên định nói: “Tôi sẽ không dễ dàng giao loại thuốc hiếm có này ra, nhưng nếu em không thích mấy thứ này, tôi sẽ không để chúng làm chướng mắt em, giống như em đói với tôi thờ ơ, tôi cũng sẽ tự giác biến mất trên thế giới này.”
Tô Việt nôn nao, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chu Lập Ngôn cười cười: “Em quả nhiên vẫn quan tâm tôi, tôi biết em là người cứng miệng mềm lòng, em đến đây nhìn tôi đi, sợ thì liếc tôi một cái thôi? Bằng không tôi sẽ đem toàn độ nước thuốc đậm đặc này đổ xuống, sau đó ôm hận tự sát, chết không nhắm mắt, khiến em đời đời kiếp kiếp hối hận không thôi.”
Hoàn toàn không lảng tránh, Triệu Thanh quang minh chính đại nghe lén nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy? Nhưng anh phát hiện Anh Vũ không nghĩ như vậy, trên mặt Anh Vũ thậm chí còn mang theo vài phần lo lắng mơ hồ. ngôn tình tổng tài
Triệu Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Em muốn đi gặp hắn?”
Tô Việt cúp máy, hơi gật đầu: “Tôi phải đi một chuyến.”
Ánh mắt Triệu Thanh âm u nói: “Em muốn cứu hắn, không muốn nhìn thấy hắn chết sao?”
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Trên mặt anh hiện lên vẻ phiền muộn, Anh Vũ nên xem kỹ thẻ ghi chép hồ sơ huấn luyện, tránh cho năm lần bảy lượt bị giáo sư Chu lừa dối, nhưng anh lại không muốn nhanh như vậy để Anh Vũ nhớ lại bóng tối mà khó khăn lắm mới quên đi được ấy, dư vị của tuyệt vọng và nỗi đau phải nếm trải, vì vậy khi tường thuật lại quá khứ anh đã đem quá trình trưởng thành này nói trong một câu ngắn gọn.
Tô Việt vỗ vỗ vai đoàn trưởng Ám Nha, sửa lời: “Không phải, ngọn núi tuyết kia cách thị trấn không xa, một lượng lớn thuốc tinh thần đậm đặc bị đổ ra khuếch tán vào trong không khí, khả năng sẽ bị một nhóm người hít phải.”
Cậu đã từng nghiên cứu qua loại thuốc này, người có chiến lực cao cấp cũng không dám nói nhất định có thể chống cự được, huống chi là thể chất của người thường, sau khi hít phải bọn họ có lẽ sẽ bị vỡ mạch máu mà chết, căn bản không thể chịu được ảnh hưởng của thuốc tinh thần tác động lên não mình.
Tô Việt bình tĩnh nói tiếp: “Tuy rằng tôi không nhớ được chuyện quá khứ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn thảm họa ập đến, bừa bãi thổi quét người dân vô tội.”
Triệu Thanh cũng không còn tâm tình đi nghiên cứu gương, hay giường nước nữa, anh nhanh chóng mặc thường phục vào, kiểm tra súng ống một chút, sau đó ném một con dao găm màu đen cho Anh Vũ, nói: “Đây là vũ khí trước kia em từng dùng.”
Tô Việt nhanh nhẹn bắt được vũ khí được chế tạo cao cấp, trong đầu xẹt qua một mảnh ký ức vụn vặt, cậu theo bản năng hỏi: “Trước kia không phải tôi dùng dao găm màu trắng bạc sao? Giống như là......”
Ánh mắt cậu dừng lại, giống như khẩu súng*mang theo bên người đoàn trưởng Ám Nha vừa rồi lấy ra kiểm tra.
*Nguyên văn là con dao găm, mình nghĩ tg có nhầm lẫn xíu vì nếu để là dao găm thì đoạn văn hơi bị khó hiểu
Triệu Thanh chú ý tới hành động nhỏ của Anh Vũ, anh có chút ngượng ngùng nói: “Trước kia đúng thật là dao găm trắng bạc, nhưng sau một thời gian dài chiến đấu, nó đã bị hào mòn nghiêm trọng, nên đã thay cho em một cái mới.”
Anh còn cố ý bổ sung một câu: “Là tôi tự bỏ tiền ra mua.”
Loại chuyện như tranh công này trước kia Triệu Thanh không bao giờ nói, hiện tại nhìn thấy Chu Lập Ngôn không biết xấu hổ mà cố ý lừa gạt Anh Vũ như vậy, anh cảm thấy nên để Anh Vũ biết trên thế giới này có người nguyện ý vì cậu mà trả giá rất nhiều, đừng quá dễ dàn bị người làm cho cảm động.
Tô Việt không lên tiếng nhìn vòng eo rắn chắc của đoàn trưởng Ám Nha, nhìn thấy Triệu Thanh một bên che lại vỏ dao dăm bên hông, một bên giống như tùy ý mà giải thích: “Tôi nghĩ cho dù lính đánh thuê ghét cận chiến, lính đánh thuê tầm xa cũng có thể tạm chấp nhận dùng, dù sao ngày thường cũng không thường dùng, miễn cưỡng xem như một con dao chắp vá trong thời gian ngắn.”
Lời anh chưa nói ra khỏi miệng chính là nhờ nó chắp vá đến một ngày anh không còn sống nữa, xem như tín vật anh đơn phương đính ước được chôn cùng anh.
Có lẽ anh sẽ ngã vào vùng đất bị khói lửa chiến tranh tàn phá, có lẽ anh sẽ chết trong một cái bẫy hiểm nguy trùng trùng, có lẽ anh sẽ ở một góc nào đó của Tinh Tế lặng lẽ ngừng thở, mỗi ngày của lính đánh thuê đều tràn ngập bất trắc, mỗi một giây đều có khả năng cao sẽ dẫn xuống Hoàng Tuyền.
Triệu Thanh hy vọng khi gặp nguy hiểm không cách nào chống lại, vào thời khắc sinh tử cuối cùng, anh không cần Anh Vũ đứng bên cạnh làm chướng mắt, nhưng có thể có con dao găm của Anh Vũ làm bạn đi cùng, anh sẽ cố chấp chôn sâu ở trong lòng, đem những quyến luyến này âm thầm chiếm làm của riêng.
Tô Việt thu hồi tầm mắt, dường như tin lời Triệu Thanh, cậu nhẹ nhàng vuốt ve con dao găm một chút, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt thâm thúy của cậu, cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Triệu Thanh thản nhiên mỉm cười, nói đùa: “Em cần cảm ơn tôi còn rất nhiều, sau này nói không chừng tôi sẽ từ từ thu quà tạ lễ.”
Tô Việt giương mắt nhìn anh, đồng ý: “Có thể.”
Triệu Thanh truy vấn: “Phải không? Dùng cái gì cảm ơn cũng đều có thể?”
Tô Việt đẩy cửa phòng đi nhanh ra ngoài, loại trừ một lựa chọn nói: “Lấy thân báo đáp thì không được.”
Triệu Thanh theo sát phía sau cánh môi khô khốc, dường như có chút bất đắc dĩ nói: “Em thật không thú vị.”
Tô Việt quay đầu hơi mỉm cười với anh, giọng điệu tự nhiên nói: “Nếu tôi thích anh, không cần anh phải làm giao dịch gì với tôi, anh chỉ cần lựa chọn chấp nhận hay từ chối phần yêu thích này là được.”
Trái tim Triệu Thanh ngưng một nhịp, chờ khi anh phản ứng lại, hai người đã lên một phi thuyền nhỏ bay nhanh về hướng núi tuyết, anh thầm mắng một câu chết tiệc, lại không thể không thừa nhận thật sự thua một tên nhãi con kém mình vài tuổi.
Hay là anh cũng đặt cho tên nhãi con Anh Vũ một biệt danh trên ghi chú, nói ai nhỏ hả? Đó gọi là chặt.
Tô Việt ăn xong bữa khuya rửa tay sạch sẽ, pha hai tách trà nhẹ bắt đầu cùng đoàn trưởng Ám Nha trò chuyện.
Triệu Thanh vốn không có ý định ngồi trên sofa nghiêm túc nói chuyện phiếm, nhưng nhìn Anh Vũ tinh thần phấn chấn, bộ dạng ham học hỏi, anh lại ngại mở miệng nói đêm nay nghỉ ngơi trước, có chuyện gì có thể chờ ngày mai lại nói.
Triệu Thanh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tôi trước tiên đem chuyện quá khứ từ đầu tới đuôi kể cho em nghe một lần, có vài chi tiết có khả năng tôi sẽ lược bớt, nếu em có hứng thú có thể sau khi nghe xong tùy ý đặt câu hỏi.”
Tô Việt gật gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe Triệu Thanh kể về quá khứ kỳ dị mạo hiểm của cậu qua từng phần, bao gồm phần đầu làm quen đoàn trưởng, phần giữa thử thách đoàn trưởng, phần sau ngủ với đoàn trưởng, Tô Việt càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, tại sao kiếp sống nằm vùng của cậu giống như bị lẫn vào một chút nhạc đệm kỳ kỳ quái quái.
Triệu Thanh tuy rằng trộn lẫn chuyện cá nhân, nhưng cũng xem như theo sát thực tế mà giúp Anh Vũ đem quá khứ chải vuốt lại một lần, sau khi nói xong anh lấy từ trong người ra một tấm thẻ thông tin chứng minh thân phận, nói: “Đây là thẻ thông tin trước kia đã cấp cho em, nếu em người không còn, chiếc thẻ này không ai có thể sử dụng, tôi giữ lại xem như kỷ vật, nếu em ở đây, cắm vào máy truyền tin là có thể phục hồi lại những ghi chép trước đây, nó sẽ giúp em nhanh chóng lấy lại những ký ức đã quên, xác nhận sự thật trong quá khứ.”
Tô Việt không ngờ sẽ còn có bất ngờ lớn như thế, cậu nhận lấy tấm thẻ nhỏ, nhẹ nhàng cắm vào máy truyền tin mới mua được vài tháng, sau một vài thao tác xác thực rất nhanh đã thông qua nhận dạng, danh bạ và tin nhắn trên máy truyền tin hoàn thành khôi phục như cũ.
Vì muốn thử nghiệm một chút lượng lớn nội dung tin nhắn đã nhận được, hơn nữa thiết bị giao tiếp có thể tiếp tục hoạt động sau khi khôi phục danh tính đáng lẽ đã đăng xuất hay không, Triệu Thanh hợp tác gửi qua một tin nhắn, xem Anh Vũ có nhận được như bình thường không.
Tô Việt không có ý trốn tránh, cậu đã quên rằng người trước khi chết, luôn sẽ ăn một ít những thứ bình thường không muốn ăn, làm những điều khi còn sống không muốn làm.
Máy truyền tin phát ra một tiếng vang, thông báo nhận được tin nhắn mới.
Triệu Thanh tùy ý nhìn thoáng qua, vốn là muốn hỗ trợ xác nhận một chút, ánh mắt bất ngờ dừng lại, không nhịn được nheo nheo đôi mắt.
Nhắc nhở tin nhắn mới:
Cái kẹp nhỏ: Đây?
Tô Việt: “......”
Tô Việt tắt màn hình máy truyền tin, làm bộ không có việc gì ngẩng đầu lên, cậu cảm giác ánh mắt đoàn trưởng Ám Nha lúc này có chút nguy hiểm.
Triệu Thanh im lặng vài giây, chậm rãi mở miệng nói: “Cái kẹp nhỏ?”
Tô Việt thong dong bình tĩnh trả lời: “Có lẽ trong quá trình truyền tin bị lỗi, tạo thành những ký tự lộn xộn?”
Triệu Thanh cười như không cười nhìn cậu, không biết là tin hay không tin.
Lúc này máy truyền tin đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí xấu hổ, Tô Việt cúi đầu vừa thấy, là cuộc gọi của Chu Lập Ngôn.
Tô Việt dùng tay ấn tắt, nhưng Chu Lập Ngôn cũng không từ bỏ, liên tục không ngừng mà gọi đến, dường như thật sự có chuyện gấp rất quan trọng muốn nói, hơn nữa còn gửi liền mấy tin nhắn, bên trên viết những từ như “Lượng thuốc dự trữ”, “kho hàng núi tuyết”, “Thuốc nước đậm đặc”, nhưng đều không giải thích kỹ càng tỉ mỉ, giống như một cái móc câu kích thích sự thèm ăn của người khác.
Tô Việt cũng không xa lạ gì về những vấn đề liên quan đến thuốc tinh thần, ngoại trừ những gì Triệu Thanh nhắc tới, đăng nhập Tinh Võng cũng có thể tra ra được những tin tức liên quan, Thiên Tinh đế quốc lung lay sắp đổ, sự sụp đổ sắp xảy ra là một sự kiến lớn chấn động Tinh Tế, dù là người thường cũng có thể từ trong tin thời sự biết được đại khái nguyên nhân và hậu quả, từ các thông báo chính thức cũng biết được đến tốt cùng Bộ vũ trang của Đế quốc đã làm nên bao nhiêu chuyện xấu xa gì.
Cậu thoáng do dự một lát vẫn nghe máy, cũng không có chú ý tới Triệu Thanh bên cạnh đáy mắt xẹt qua vài tia u ám.
Tô Việt trầm giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Lập Ngôn ngữ khí gấp gáp: “Tôi đang trên núi tuyết Bắc Dã, em hoặc là bây giờ đến đây, hoặc là chờ nhặt xác tôi đi đi.”
Tô Việt ngạc nhiên vì cậu không quan tâm đến sống chết của người này, dường như Chu Lập Ngôn sống hay chết đều không quan trọng, cậu không rõ lắm vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng cậu thuận theo phản ứng của cơ thể, thản nhiên trả lời: “Tôi sẽ không quấy nhiễu bất kỳ quyết định nào của anh, vậy anh là muốn để lại di ngôn sao?”
Người làm bộ không thèm để ý đang nghiêng tai lắng nghe Triệu Thanh nghe vậy không nhịn được bật cười, bị Chu Lập Ngôn sau khi nghe thấy tức muốn hộc máu, hắn cực cực khổ khổ lâu như vậy mới miễn cưỡng trở thành bạn cùng phòng của Tô Việt, thành công cùng thuê một căn hộ, rất vất vả mới đem con đường quay lại quỹ đạo, hết thảy này lại bị Triệu Thanh đột nhiên từ trên trời giáng xuống làm hỏng.
Lẽ ra hắn phải sớm tiêu diệt Ám Nha đi, bất kể cái giá phải trả lớn thế nào, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Chu Lập Ngôn thở dài nói: “Đừng quên lúc trước em bị trọng thương, là tôi cõng em về, còn lo lắng tác dụng phụ của thuốc trên người em bị phát tác, cố tình để lại rất nhiều thuốc đặc biệt đó, em nhẫn tâm cô phụ một mảnh khổ tâm này của tôi sao?”
Tô Việt liên kết với những tin nhắn kia, bắt được trọng điểm, nhướng mày hỏi: “Anh ở trên núi tuyết bí mật cất giữ một lượng lớn thuốc tinh thần chưa bị tiêu hủy sao? Đây là hành vi trái pháp luật, đề nghị anh nên chủ động ra đầu thú đi.”
Chu Lập Ngôn vô cùng đau đớn mà nói: “Em cho rằng tôi là vì ai? Tôi đây đều là vì em! Em quên mất trên người vẫn còn di chứng do việc lạm dụng thuốc, nhưng tôi chừng từng quên dù chỉ một giây, chỉ là sau khi phát hiện cơ thể em đã tự động thanh lọc số tàn dư đó, mới không thể không đem thuốc gốc quý giá niêm phong lại, đề phòng trường hợp bất trắc.”
Tô Việt quả thực không nhớ rõ cậu đã từng bị tiêm vào một lượng lớn thuốc đặc biệt, cũng không cách nào đồng tình với việc tiếp tục sử dụng thuốc trong trường hợp bất trắc, nhưng không ảnh hưởng đến lời nhắc nhở nghiêm túc của cậu: “Đó là hàng cấm bị Liên Minh Tinh Tế xếp vào danh sách lập tức tiêu hủy, hiện tại không cần, về sau cũng sẽ không cần.”
Chu Lập Ngôn kiên định nói: “Tôi sẽ không dễ dàng giao loại thuốc hiếm có này ra, nhưng nếu em không thích mấy thứ này, tôi sẽ không để chúng làm chướng mắt em, giống như em đói với tôi thờ ơ, tôi cũng sẽ tự giác biến mất trên thế giới này.”
Tô Việt nôn nao, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Chu Lập Ngôn cười cười: “Em quả nhiên vẫn quan tâm tôi, tôi biết em là người cứng miệng mềm lòng, em đến đây nhìn tôi đi, sợ thì liếc tôi một cái thôi? Bằng không tôi sẽ đem toàn độ nước thuốc đậm đặc này đổ xuống, sau đó ôm hận tự sát, chết không nhắm mắt, khiến em đời đời kiếp kiếp hối hận không thôi.”
Hoàn toàn không lảng tránh, Triệu Thanh quang minh chính đại nghe lén nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy? Nhưng anh phát hiện Anh Vũ không nghĩ như vậy, trên mặt Anh Vũ thậm chí còn mang theo vài phần lo lắng mơ hồ. ngôn tình tổng tài
Triệu Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Em muốn đi gặp hắn?”
Tô Việt cúp máy, hơi gật đầu: “Tôi phải đi một chuyến.”
Ánh mắt Triệu Thanh âm u nói: “Em muốn cứu hắn, không muốn nhìn thấy hắn chết sao?”
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Trên mặt anh hiện lên vẻ phiền muộn, Anh Vũ nên xem kỹ thẻ ghi chép hồ sơ huấn luyện, tránh cho năm lần bảy lượt bị giáo sư Chu lừa dối, nhưng anh lại không muốn nhanh như vậy để Anh Vũ nhớ lại bóng tối mà khó khăn lắm mới quên đi được ấy, dư vị của tuyệt vọng và nỗi đau phải nếm trải, vì vậy khi tường thuật lại quá khứ anh đã đem quá trình trưởng thành này nói trong một câu ngắn gọn.
Tô Việt vỗ vỗ vai đoàn trưởng Ám Nha, sửa lời: “Không phải, ngọn núi tuyết kia cách thị trấn không xa, một lượng lớn thuốc tinh thần đậm đặc bị đổ ra khuếch tán vào trong không khí, khả năng sẽ bị một nhóm người hít phải.”
Cậu đã từng nghiên cứu qua loại thuốc này, người có chiến lực cao cấp cũng không dám nói nhất định có thể chống cự được, huống chi là thể chất của người thường, sau khi hít phải bọn họ có lẽ sẽ bị vỡ mạch máu mà chết, căn bản không thể chịu được ảnh hưởng của thuốc tinh thần tác động lên não mình.
Tô Việt bình tĩnh nói tiếp: “Tuy rằng tôi không nhớ được chuyện quá khứ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn thảm họa ập đến, bừa bãi thổi quét người dân vô tội.”
Triệu Thanh cũng không còn tâm tình đi nghiên cứu gương, hay giường nước nữa, anh nhanh chóng mặc thường phục vào, kiểm tra súng ống một chút, sau đó ném một con dao găm màu đen cho Anh Vũ, nói: “Đây là vũ khí trước kia em từng dùng.”
Tô Việt nhanh nhẹn bắt được vũ khí được chế tạo cao cấp, trong đầu xẹt qua một mảnh ký ức vụn vặt, cậu theo bản năng hỏi: “Trước kia không phải tôi dùng dao găm màu trắng bạc sao? Giống như là......”
Ánh mắt cậu dừng lại, giống như khẩu súng*mang theo bên người đoàn trưởng Ám Nha vừa rồi lấy ra kiểm tra.
*Nguyên văn là con dao găm, mình nghĩ tg có nhầm lẫn xíu vì nếu để là dao găm thì đoạn văn hơi bị khó hiểu
Triệu Thanh chú ý tới hành động nhỏ của Anh Vũ, anh có chút ngượng ngùng nói: “Trước kia đúng thật là dao găm trắng bạc, nhưng sau một thời gian dài chiến đấu, nó đã bị hào mòn nghiêm trọng, nên đã thay cho em một cái mới.”
Anh còn cố ý bổ sung một câu: “Là tôi tự bỏ tiền ra mua.”
Loại chuyện như tranh công này trước kia Triệu Thanh không bao giờ nói, hiện tại nhìn thấy Chu Lập Ngôn không biết xấu hổ mà cố ý lừa gạt Anh Vũ như vậy, anh cảm thấy nên để Anh Vũ biết trên thế giới này có người nguyện ý vì cậu mà trả giá rất nhiều, đừng quá dễ dàn bị người làm cho cảm động.
Tô Việt không lên tiếng nhìn vòng eo rắn chắc của đoàn trưởng Ám Nha, nhìn thấy Triệu Thanh một bên che lại vỏ dao dăm bên hông, một bên giống như tùy ý mà giải thích: “Tôi nghĩ cho dù lính đánh thuê ghét cận chiến, lính đánh thuê tầm xa cũng có thể tạm chấp nhận dùng, dù sao ngày thường cũng không thường dùng, miễn cưỡng xem như một con dao chắp vá trong thời gian ngắn.”
Lời anh chưa nói ra khỏi miệng chính là nhờ nó chắp vá đến một ngày anh không còn sống nữa, xem như tín vật anh đơn phương đính ước được chôn cùng anh.
Có lẽ anh sẽ ngã vào vùng đất bị khói lửa chiến tranh tàn phá, có lẽ anh sẽ chết trong một cái bẫy hiểm nguy trùng trùng, có lẽ anh sẽ ở một góc nào đó của Tinh Tế lặng lẽ ngừng thở, mỗi ngày của lính đánh thuê đều tràn ngập bất trắc, mỗi một giây đều có khả năng cao sẽ dẫn xuống Hoàng Tuyền.
Triệu Thanh hy vọng khi gặp nguy hiểm không cách nào chống lại, vào thời khắc sinh tử cuối cùng, anh không cần Anh Vũ đứng bên cạnh làm chướng mắt, nhưng có thể có con dao găm của Anh Vũ làm bạn đi cùng, anh sẽ cố chấp chôn sâu ở trong lòng, đem những quyến luyến này âm thầm chiếm làm của riêng.
Tô Việt thu hồi tầm mắt, dường như tin lời Triệu Thanh, cậu nhẹ nhàng vuốt ve con dao găm một chút, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt thâm thúy của cậu, cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Triệu Thanh thản nhiên mỉm cười, nói đùa: “Em cần cảm ơn tôi còn rất nhiều, sau này nói không chừng tôi sẽ từ từ thu quà tạ lễ.”
Tô Việt giương mắt nhìn anh, đồng ý: “Có thể.”
Triệu Thanh truy vấn: “Phải không? Dùng cái gì cảm ơn cũng đều có thể?”
Tô Việt đẩy cửa phòng đi nhanh ra ngoài, loại trừ một lựa chọn nói: “Lấy thân báo đáp thì không được.”
Triệu Thanh theo sát phía sau cánh môi khô khốc, dường như có chút bất đắc dĩ nói: “Em thật không thú vị.”
Tô Việt quay đầu hơi mỉm cười với anh, giọng điệu tự nhiên nói: “Nếu tôi thích anh, không cần anh phải làm giao dịch gì với tôi, anh chỉ cần lựa chọn chấp nhận hay từ chối phần yêu thích này là được.”
Trái tim Triệu Thanh ngưng một nhịp, chờ khi anh phản ứng lại, hai người đã lên một phi thuyền nhỏ bay nhanh về hướng núi tuyết, anh thầm mắng một câu chết tiệc, lại không thể không thừa nhận thật sự thua một tên nhãi con kém mình vài tuổi.
Hay là anh cũng đặt cho tên nhãi con Anh Vũ một biệt danh trên ghi chú, nói ai nhỏ hả? Đó gọi là chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất