Trọng Sinh Sau Sư Tôn Lấy Mệnh Cầu He
Chương 3: Đời này ta chỉ thu duy nhất một đệ tử
Tạ Cẩm Thành đi rồi, sắc mặt Vân Dung càng thêm thanh lãnh, dường như kết thêm cả ngàn tầng sương tuyết, mày nhíu chặt một chỗ.Trên người lại tiếp tục quanh năm suốt tháng phảng phất ra hàn ý, mơ hồ tự có thể đem người ta thương tổn do giá rét
Nhưng bản thân y dung mạo minh diễm động lòng người, ngũ quan mỗi một chỗ đều là tinh xảo gãi vào đầu tim người, bộ dáng trời sinh này thật sự không câu nhân không thể được.
Mắt y ngậm tuyết mùa đông, búi tóc vẫn giữ lại một sắc xuân.
Không ít đệ tử từng nói, nếu y không phải vẫn luôn làm mặt lạnh như vậy, tất nhiên trở thành một đại mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt, cho dù không tu hành, dựa vào gương mặt này ở phàm giới cũng là nhân vật làm nghiêng nước xiêu thành, hồng nhan họa thủy.
Nhưng bất quá, tâm trí Vân Dung hiện giờ lại không ở này.
Y tu Vô tình đạo, lãnh tâm lãnh tình.
Đệ tử Trường Minh Phong cũng không dám tiến lên quấy rầy, lùi ra xa mà trốn tránh hắn.
Thẳng cho đến khi trong đêm đen bùng lên ngọn lửa cháy đến hoa mỹ, từng tiếng kinh hô ở Trường Minh Sơn làm như muốn nổ tung nồi
—— "Cháy!"
Các đệ tử vô cùng lo lắng đều chạy đến cứu cháy, lại không thể tin tưởng mà mở to hai mắt ra nhìn.
Vân Dung đứng ở sân nơi nguyên bản là nơi Tạ Cẩm Thành ở lúc trước, ánh trăng sắc tuyết cùng mái tóc màu bạc của y giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, trên tay còn chưa tắt linh diễm, trước mặt y là hừng hực lửa lớn thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn.
Hỏa là Vân Dung phóng.
Bên cạnh đứng vô hồi phong đệ tử đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
"Trường... Trưởng lão?"
Bọn hắn phụng tông chủ mệnh lệnh mà đến, thứ nhất là vì chúc mừng Vân Dung thắng Sở Từ, thuận lợi trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Hình Phạt Đường từ trước tới nay, từ đây tư hình chưởng pháp, có được vô vàn quyền lợi.
Mặt khác, Vân Dung đã giải trừ quan hệ sư đồ cùng Tạ Cẩm Thành, tông chủ liền vì y thu một đệ tử mới.
Tên kia đệ tử an tĩnh hệt với tuyết, bộ dáng tuấn tú ngoan ngoãn, hắn thiên phú cực cao, lại xuất thân phàm giới hoàng thất, thân phận tôn quý.
"Đệ tử Mộc Sắc, bái kiến sư tôn."
Hắn lén lút nhìn Vân Dung, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sùng bái.
Hắn cho rằng, luận thân phận, luận địa vị, luận thiên phú, toàn bộ vạn Kiếm Tông không có người nào có tư cách hơn mình.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, biểu tình trên mặt hắn vỡ vụn.
Vân Dung trực tiếp một phen dùng lửa đốt kiến trúc ở chỗ đó lúc trước thành bụi. Mộc Sắc rõ ràng biết, tòa kiến trúc nơi này tự thành lập chi sơ, từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất một người ở.
"Ta không phải sư tôn ngươi."
Thanh âm lãnh đạm đến mức không mang theo một tia tình cảm, đầu ngón tay trắng nõn thu lại tia linh diễm cuối cùng.
"Ta cả đời này, chỉ thu một đệ tử duy nhất."
Người đó, là Tạ Cẩm Thành.
Tên đệ tử Vô Hồi Phong kia mãn nhãn kinh sợ, công khai nhìn trộm y luôn.
Trưởng lão Hình Phạt Đường *chấp hình chưởng phạt, mặc dù là tông chủ cũng không quyền can thiệp,là thân phận dưới một người trên vạn người, lại cả đời thuộc về tông môn, phải vô tình vô cảm mới có thể đảm nhiệm được. Nếu phá giới, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
*Chịu trách nhiệm đưa ra và thi hành các hình phạt
Nhưng hắn lại nghĩ đến, người nọ hôm nay đã rời đi, cùng vị này trưởng lão cuộc đời này đều sẽ không có bất luận gút mắt gì.
- ---------------------
Tắt đèn, phòng tức khắc lâm vào mênh mông vô bờ trong bóng đêm, nặng nề mà không thở nổi.
Vân Dung chưa thay y phục nằm xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu lại không tự giác hiện ra bóng dáng khi Tạ Cẩm Thành rời đi.
Hắn nhíu mày, ngoài cửa truyền đến một chút động tĩnh, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc:
"Sư tôn?"
Vân Dung lập tức nghe ra đây là giọng nói của đồ đệ y, giật mình.
Ảo giác?
Tạ Cẩm Thành hô một tiếng, thấy trong phòng không có trả lời, rón ra rón rén mà sờ soạng đi vào.
Tiến vào phòng liền thấy Vân Dung đang an tĩnh nhắm mắt, hắn dừng một chút, lặng lẽ tiến đến mép giường thấp giọng hô câu: "Sư tôn?"
Vân Dung nhắm mắt lại vẫn là không có ra tiếng.
Ngủ rồi?
Vừa lúc ghê.
Hắn duỗi tay hướng thân thể trên giường lần lần mò mò, nhưng giờ phút này mây đen tế nguyệt, ánh sáng duy nhất trong phòng cũng mất đi, Tạ Cẩm Thành cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác từ ngực Vân Dung bắt đầu từng một tấc tấc sờ xuống, mỗi khi hắn động một chút,trái tim Vân Dung đập liền mau hơn một chút.
Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ từng có.
Thanh âm tay hắn vuốt ve lớp y phục ở trong phòng có thể nghe rõ ràng, cùng với tiếng hô hấp Tạ Cẩm Thành gần trong gang tấc.
Trên người y sờ soạng một lúc cũng không tìm được cái gì, Tạ Cẩm Thành có chút nóng nảy.
Thuần Quân Kiếm rốt cuộc ở nơi nào?
Thấy người trên giường không có nửa điểm phản ứng, cảm thụ nhịp đập của trái tim rõ ràng trên tay, một ý niệm điên cuồng chậm rãi nảy lên trong lòng hắn, càng ngày càng cường liệt.
—— giết y!
Tạ Cẩm Thành cúi đầu bám vào Vân Dung bên tai, mềm mại nhẹ nhàng mà kêu:
"Sư tôn? Người ngủ rồi sao?''
Không có tiếng trả lời.
Ngừng thở, năm ngón tay thành trảo, cách tầng y phục mỏng, hướng trái tim Vân Dung hung hăng mà hạ thủ!?
Nhưng bản thân y dung mạo minh diễm động lòng người, ngũ quan mỗi một chỗ đều là tinh xảo gãi vào đầu tim người, bộ dáng trời sinh này thật sự không câu nhân không thể được.
Mắt y ngậm tuyết mùa đông, búi tóc vẫn giữ lại một sắc xuân.
Không ít đệ tử từng nói, nếu y không phải vẫn luôn làm mặt lạnh như vậy, tất nhiên trở thành một đại mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt, cho dù không tu hành, dựa vào gương mặt này ở phàm giới cũng là nhân vật làm nghiêng nước xiêu thành, hồng nhan họa thủy.
Nhưng bất quá, tâm trí Vân Dung hiện giờ lại không ở này.
Y tu Vô tình đạo, lãnh tâm lãnh tình.
Đệ tử Trường Minh Phong cũng không dám tiến lên quấy rầy, lùi ra xa mà trốn tránh hắn.
Thẳng cho đến khi trong đêm đen bùng lên ngọn lửa cháy đến hoa mỹ, từng tiếng kinh hô ở Trường Minh Sơn làm như muốn nổ tung nồi
—— "Cháy!"
Các đệ tử vô cùng lo lắng đều chạy đến cứu cháy, lại không thể tin tưởng mà mở to hai mắt ra nhìn.
Vân Dung đứng ở sân nơi nguyên bản là nơi Tạ Cẩm Thành ở lúc trước, ánh trăng sắc tuyết cùng mái tóc màu bạc của y giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, trên tay còn chưa tắt linh diễm, trước mặt y là hừng hực lửa lớn thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn.
Hỏa là Vân Dung phóng.
Bên cạnh đứng vô hồi phong đệ tử đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
"Trường... Trưởng lão?"
Bọn hắn phụng tông chủ mệnh lệnh mà đến, thứ nhất là vì chúc mừng Vân Dung thắng Sở Từ, thuận lợi trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Hình Phạt Đường từ trước tới nay, từ đây tư hình chưởng pháp, có được vô vàn quyền lợi.
Mặt khác, Vân Dung đã giải trừ quan hệ sư đồ cùng Tạ Cẩm Thành, tông chủ liền vì y thu một đệ tử mới.
Tên kia đệ tử an tĩnh hệt với tuyết, bộ dáng tuấn tú ngoan ngoãn, hắn thiên phú cực cao, lại xuất thân phàm giới hoàng thất, thân phận tôn quý.
"Đệ tử Mộc Sắc, bái kiến sư tôn."
Hắn lén lút nhìn Vân Dung, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sùng bái.
Hắn cho rằng, luận thân phận, luận địa vị, luận thiên phú, toàn bộ vạn Kiếm Tông không có người nào có tư cách hơn mình.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, biểu tình trên mặt hắn vỡ vụn.
Vân Dung trực tiếp một phen dùng lửa đốt kiến trúc ở chỗ đó lúc trước thành bụi. Mộc Sắc rõ ràng biết, tòa kiến trúc nơi này tự thành lập chi sơ, từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất một người ở.
"Ta không phải sư tôn ngươi."
Thanh âm lãnh đạm đến mức không mang theo một tia tình cảm, đầu ngón tay trắng nõn thu lại tia linh diễm cuối cùng.
"Ta cả đời này, chỉ thu một đệ tử duy nhất."
Người đó, là Tạ Cẩm Thành.
Tên đệ tử Vô Hồi Phong kia mãn nhãn kinh sợ, công khai nhìn trộm y luôn.
Trưởng lão Hình Phạt Đường *chấp hình chưởng phạt, mặc dù là tông chủ cũng không quyền can thiệp,là thân phận dưới một người trên vạn người, lại cả đời thuộc về tông môn, phải vô tình vô cảm mới có thể đảm nhiệm được. Nếu phá giới, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
*Chịu trách nhiệm đưa ra và thi hành các hình phạt
Nhưng hắn lại nghĩ đến, người nọ hôm nay đã rời đi, cùng vị này trưởng lão cuộc đời này đều sẽ không có bất luận gút mắt gì.
- ---------------------
Tắt đèn, phòng tức khắc lâm vào mênh mông vô bờ trong bóng đêm, nặng nề mà không thở nổi.
Vân Dung chưa thay y phục nằm xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu lại không tự giác hiện ra bóng dáng khi Tạ Cẩm Thành rời đi.
Hắn nhíu mày, ngoài cửa truyền đến một chút động tĩnh, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc:
"Sư tôn?"
Vân Dung lập tức nghe ra đây là giọng nói của đồ đệ y, giật mình.
Ảo giác?
Tạ Cẩm Thành hô một tiếng, thấy trong phòng không có trả lời, rón ra rón rén mà sờ soạng đi vào.
Tiến vào phòng liền thấy Vân Dung đang an tĩnh nhắm mắt, hắn dừng một chút, lặng lẽ tiến đến mép giường thấp giọng hô câu: "Sư tôn?"
Vân Dung nhắm mắt lại vẫn là không có ra tiếng.
Ngủ rồi?
Vừa lúc ghê.
Hắn duỗi tay hướng thân thể trên giường lần lần mò mò, nhưng giờ phút này mây đen tế nguyệt, ánh sáng duy nhất trong phòng cũng mất đi, Tạ Cẩm Thành cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác từ ngực Vân Dung bắt đầu từng một tấc tấc sờ xuống, mỗi khi hắn động một chút,trái tim Vân Dung đập liền mau hơn một chút.
Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ từng có.
Thanh âm tay hắn vuốt ve lớp y phục ở trong phòng có thể nghe rõ ràng, cùng với tiếng hô hấp Tạ Cẩm Thành gần trong gang tấc.
Trên người y sờ soạng một lúc cũng không tìm được cái gì, Tạ Cẩm Thành có chút nóng nảy.
Thuần Quân Kiếm rốt cuộc ở nơi nào?
Thấy người trên giường không có nửa điểm phản ứng, cảm thụ nhịp đập của trái tim rõ ràng trên tay, một ý niệm điên cuồng chậm rãi nảy lên trong lòng hắn, càng ngày càng cường liệt.
—— giết y!
Tạ Cẩm Thành cúi đầu bám vào Vân Dung bên tai, mềm mại nhẹ nhàng mà kêu:
"Sư tôn? Người ngủ rồi sao?''
Không có tiếng trả lời.
Ngừng thở, năm ngón tay thành trảo, cách tầng y phục mỏng, hướng trái tim Vân Dung hung hăng mà hạ thủ!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất