Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
Chương 11
"Chiến Chiến, buổi tối cùng đi chơi nha!" Sau khi tan học, Lâm Mông hướng Tiêu Chiến đưa ra đề nghị.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Về sau lại nói, hôm nay tôi còn có việc."
Sau đó Tiêu Chiến trực tiếp bắt taxi trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ, lên phòng thu dọn hành lý rồi lại rời đi.
Cậu đứng ở ven đường, tính toán thời gian rồi cùng tài xế của Vương gia liên hệ hẹn hai mươi phút sau chờ cậu ở chỗ cũ.
Lúc Tiêu Chiến đang chuẩn bị bắt taxi thì có một chiếc xe ngừng ở trước mặt cậu, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt một nam nhân tóc vàng hơi dài quá ót. Nam nhân lớn lên tuấn mỹ, tóc buộc ra phía sau, thoạt nhìn có điểm quen mắt.
Nam nhân hướng cậu huýt sáo: "Thì ra lại là một tiểu mỹ nhân."
Tiêu Chiến liếc gã một cái: "So với anh vẫn là thiếu một chút."
Dứt lời, cậu liền đỡ ba lô đi về phía trước.
Nhưng còn chưa đi được hai bước cánh tay đã bị bắt lấy, Tiêu Chiến quay đầu, mày nhíu lại, một cổ hương vị cỏ xanh mãnh liệt chui vào mũi cậu, mang theo tính xâm lược cường đại.
Từ đỉnh đầu cho đến ngón chân giống như bị trúng ảo giác, đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tin tức tố của Alpha?
Hơi hơi hoảng thần, nhưng Tiêu Chiến cũng rất nhanh hiểu được, nhấc mí mắt lên nhìn nam nhân tuấn mỹ phía đối diện hỏi: "Anh không mang miếng dán ngăn cách?"
Nam nhân cười đến xán lạn: "A, ngửi được sao? Thích không?"
Tiêu Chiến khịt khịt mũi: " Khó ngửi. Cảnh cáo anh, nếu trong vòng ba giây còn không buông tay ra tôi sẽ không khách khí đâu."
Nam nhân ý cười càng sâu, khí vị trên người càng đậm: "Tiểu mỹ nhân muốn không khách khí như thế nào."
Tiêu Chiến cảm thấy sau cổ hơi nóng lên, lại bởi vì có miếng dán ngăn cách nên cũng giảm bớt được đôi chút, nhưng cả người chợt nổi lên một cảm giác kỳ lạ, cái này làm cho cậu rất không thoải mái.
Cậu dùng sức kéo tay ra khỏi đối phương, vừa vùng vẫy vừa hô to: "Bới người ta ăn cướp!"
Vọng Nguyệt Chi Hạ nằm trên một con phố hoạt động về đêm, phụ cận không nhiều người lắm, nhưng cũng không phải không có, hiện tại đã hơn năm giờ nhiều, có vài cửa hàng đã bắt đầu mở cửa chuẩn bị buôn bán. Ngoài ra còn có lác đác vài người đi dạo phố ngang qua.
Thanh âm của Omega rất dễ phân biệt, cậu vừa mới hô lên, chung quanh đều có người hướng tới bên này chạy đến.
Nam nhân sửng sốt, còn không có phản ứng lại đây, cổ tay đã bị người nào đó nắm lấy thật mạnh, gã kêu lên một tiếng, bàn tay vô lực buông cánh tay Tiêu Chiến ra.
Được tự do, Tiêu Chiến nhìn người vừa giúp đỡ mình thì vừa kinh hỉ lại bất ngờ.
Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình như cũ, buông lỏng tay của nam nhân kia ra, rồi lưu loát gập ra sau lưng.
Nam nhân hít khí lạnh, cánh tay còn lại nâng lên, xoay người muốn đánh tới mặt Vương Nhất Bác.
Thấy thế Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu né tránh, giơ tay nắm lấy cánh tay còn lại của nam nhân kia.
"Vương tổng?" Nam nhân nhìn thấy mặt của đối phương liền sửng sốt.
Vương Nhất Bác cũng không thèm trả lời, chỉ nhíu mày nhìn gã, buông tay ra, lấy ra một miếng dán ngăn cách đưa tới: "Dán lên đi."
Nam nhân xoa xoa cổ tay, tiếp nhận miếng dán ngăn cách từ tay Vương Nhất Bác dán lên sau cổ.
Có mấy người qua đường chạy tới, trong đó một cái nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Muốn báo cảnh sát không?"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi lại lắc đầu, cười cười: "Không cần, cảm ơn mọi người, chỉ là hiểu lầm."
Đợi đến khi người qua đường tản đi, Vương Nhất Bác mới nhìn về phía Tiêu Chiến: "Cậu không sao chứ?"
Tiêu Chiến lắc đầu, tầm mắt nhẹ quét qua hai người đối diện: "Hai người quen biết sao?"
Vương Nhất Bác trả lời: "Gặp qua vài lần, đây là Triệu Thanh." Hắn nhìn Triệu Thanh trầm giọng nói: "Về sau cách xa cậu ấy ra một chút."
Tiêu Chiến trong nháy mắt bừng tỉnh, Triệu Thanh không phải là anh trai của Triệu Kỳ sao? Vì thế cậu bẹp bẹp miệng nói: "Anh là muốn giúp Triệu Kỳ chỉnh tôi sao? Một đại nam nhân còn muốn nhún tay vào chuyện của tiểu nam hài, không thấy xấu hổ hả?"
Triệu Thanh cười khẽ: "Chỉ là nhàm chán không có việc gì làm thôi. Nghe Kỳ Kỳ kể qua một chút, cảm thấy cậu rất có ý tứ nên tới xem thử một chút."
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm gã: "Có ý tứ? Anh vừa mới cố ý phóng thích tin tức tố, là muốn làm tôi xấu mặt đi, anh cùng em trai của anh đều ấu trĩ giống nhau."
Ở trong sách, giai đoạn trước bút mực tả Triệu Thanh không ít, là một hoa hoa công tử, nhưng rất cưng chiều em trai, luôn giúp đỡ Triệu Kỳ.
Bất quá sau đó bởi vì thích Lâm Mông, nên đối với Triệu Kỳ thất vọng, lại bị Lâm Mông từ chối, đi đến tinh cầu khác sinh sống, thẳng đến khi Triệu Kỳ xảy ra tai nạn xe mà chết đi thì anh ta mới trở về.
Nghĩ đến đây, môi Tiêu Chiến giật giật, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì.
Người này bất quá là một người xa lạ, còn có quan hệ thân thiết với Triệu Kỳ như vậy, cho dù cậu có nói gì cũng chưa chắc gã sẽ để vào tai.
Triệu Thanh nhún nhún vai, đánh giá Vương Nhất Bác: "Vương tổng quen biết người này sao?."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi đã nói là cách xa ra một chút, không cần lại tìm cậu ấy gây phiền toái."
Triệu Thanh có chút ngoài ý muốn, giơ tay vẫy vẫy, cổ tay truyền đến đau đớn, gã hít hà một hơi, buông tay, khóe miệng hơi câu lên: "Tôi đã biết, hẹn gặp lại."
Triệu Thanh đi rồi, Tiêu Chiến mới nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Anh sao lại ở chỗ này?"
"Vừa lúc đi ngang qua," Vương Nhất Bác trả lời xong lại nhìn thấy ba lô to của Tiêu Chiến: "Đến chỗ của tôi sao?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, mong chờ mà nhìn hắn: "Có thể đi nhờ xe của anh không?"
Vương Nhất Bác sảng khoái đáp ứng.
Tiêu Chiến cười tủm tỉm mà cùng hắn ngồi vào ghế sau xe.
Cậu đem balo đặt ở trên đùi, đưa tay sờ sờ sau gáy cổ, bởi vì cảm giác khó chịu còn chưa tiêu biến, rất không thoải mái.
"Cậu có thể gỡ miếng dán xuống một chút."
"Omega đối với tin tức tố của Alpha đều sẽ như vậy sao?"
Nhìn bộ dáng mê mang của cậu, Vương Nhất Bác liền nghiêm túc giải thích: "Mức độ bất đồng, cậu chỉ là bị ảnh hưởng nhẹ. Độ phù hợp tin tức tố càng cao sẽ càng..."
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng lại trên gương mặt non nớt của Tiêu Chiến một chút rồi mới nói: " Cậu nên tìm hiểu thêm kiến thức về sinh lý đi."
Tiêu Chiến ngẩn người, lại nhịn không được cười rộ lên: "Ừm, tôi sẽ tìm hiểu."
Cậu chớp chớp mắt, nhìn bàn tay của Vương Nhất Bác đặt ở trên đùi, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng. Bàn tay của cậu khẽ giật giật, trong lòng có điểm phát ngứa.
Thật là muốn nắm một cái.
Tiêu Chiến cưỡng bách chính mình dời tầm mắt đi nơi khác, tò mò hỏi: "Tin tức tố của anh có vị gì?"
Vương Nhất Bác lại lườm cậu một cái: "Cậu không cần biết. Không cần tùy tiện hỏi Alpha vấn đề này."
Tiêu Chiến nhướng mày: "Vì sao?"
Vương Nhất Bác rất có kiên nhẫn giải thích: "Đây là ám chỉ cậu muốn thưởng thức tin tức tố của đối phương."
Tầm mắt của Tiêu Chiến chuyển qua sau cổ của Vương Nhất Bác, chậm rãi ghé đầu sang, cằm gần như đặt lên bờ vai của hắn: "Thì rõ ràng tôi muốn ngửi thử tin tức tố của anh mà."
"Không được."
"Tôi nói như vậy rất kỳ quái sao?"
"Cậu chỉ là thắc mắc thôi sao?"
"Đúng vậy, bằng không thì như thế nào? Anh vừa rồi trả lời cũng chỉ vì giải đáp thắc mắc cho tôi sao?"
"Ừm".
Tiêu Chiến chống cằm lên balo cười rộ lên, Vương tổng thành thật ngoài ý muốn a.
Thành thật đến không phù hợp với khí chất hàng ngày, lại làm cho tim cậu đập càng nhanh.
Tiêu Chiến cười đến hai mắt híp lại, lộ ra đuôi mắt thon dài, nốt ruồi dưới khoé môi thanh thuần lại diễm lệ.
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng lại hai giây mới từ con ngươi trong trẻo của cậu dời đi.
"Cậu cố ý." Thanh âm của Vương Nhất Bác trầm ổn, ngữ khí khẳng định như là đã chắc chắn.
Tiêu Chiến ngây thơ chớp chớp mắt, thoáng thu lại tươi cười trên mặt, muốn từ gương mặt đang đen lại của Vương Nhất Bác nhìn ra được ý hắn nhưng không đoán được đành hỏi thẳng: "Anh không giận chứ?"
Cậu ngẩng đầu lên, chỉnh tư thế ngồi đoan chính rồi nói tiếp: "Tôi chỉ muốn trêu anh một chút, anh... luôn quá nghiêm túc."
Ánh mắt của Tiêu Chiến nóng rực lại chân thành, mang theo một chút lo lắng.
Cậu không thể xác định điểm mấu chốt của Vương Nhất Bác ở nơi nào, hắn thoạt nhìn quá mức nghiêm túc, cậu muốn biết rõ ràng, về sau không đến mức biến khéo thành vụng.
Tự dưng bị đánh giá, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, đối phương quả nhiên vẫn là tiểu hài tử. " Tôi không có giận, biểu tình như vậy đã thành thói quen rồi."
Tiêu Chiến lại cười rộ lên: "Không giận thì tốt rồi, nhưng tính cách anh rất được."
Trầm ổn đáng tin cậy, hơn nữa còn thật bao dung.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không có nói cho cậu biết rằng thật ra có rất nhiều người còn không dám nói chuyện với hắn kìa.
Trở lại biệt thự Vương gia, Vương Nhất Bác phân phó người máy Đa Mễ đưa Tiêu Chiến tới phòng dành cho khách, sau đó lại hỏi: "Có việc gì cứ nói với tôi, thời gian dùng bữa tối ở đây là 6:30. Ngày thường cậu dùng bữa tối vào thời gian nào? Nếu khác tôi sẽ điều chỉnh lại."
Tiêu Chiến lập tức nói: "6:30 là tốt rồi."
Vương Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến đi theo Đa Mễ đến phòng dành cho khách.
Căn phòng này cùng phòng đặt ba cây linh thực cách nhau một gian, diện tích so với phòng nghỉ tại cửa hàng lớn hơn rất nhiều, vị trí vô cùng tốt, ánh sáng mặt trời chiếu vào tràn ngập.
Tiêu Chiến xem xét một vòng, cực kỳ hài lòng.
Cậu mở tủ xếp quần áo vào, tủ quần áo trống không, trong góc để một cái túi thơm, tản ra nhàn nhạt thanh hương làm người ta cảm thấy thoải mái.
Sau khi mang quần áo treo lên tủ, lại đem đồ dùng cá nhân tới phòng vệ sinh.
Cậu đứng trước bồn rửa tay, đem miếng dán ngăn cách lấy xuống, cảm giác bức rức nơi cổ giảm đi rất nhiều.
Trong không khí tản ra mùi vị khó ngửi, cậu nhăn nhăn mũi, mở hệ thống lọc mùi trong phòng lên.
Tiêu Chiến nghiêng đầu sát vào gương, quan sát phía sau gáy cổ, làn da nơi tuyến thể trừ bỏ hơi đỏ lên thì hết thảy đều bình thường.
Cậu giơ tay lên xoa xoa một chút, cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền đến làm cậu khẽ rên lên một tiếng, mi mắt nhíu nhíu.
Loại cảm giác này quá kỳ quái.
Hiện tại thân thể cùng lúc trước có không ít thay đổi, khiến cậu tò mò lại sợ hãi, không dám kiểm tra, mỗi lần tắm rửa cũng không dám lộn xộn.
Này chỉ là một cái tuyến thể lộ ra ngoài sau gáy cổ, chính mình chạm vào còn có loại cảm giác này, cậu không dám tưởng tượng nếu như bị người khác chạm vào sẽ thế nào nữa.
Hồi tưởng lúc trước khi vừa mới đọc sách, đối với thế giới giả thiết ABO khó hiểu, cậu còn cố ý tìm hiểu một phen.
Còn nhớ rõ có người nói, loại giả thiết này là thiên đường truyện người lớn.
Biểu tình Tiêu Chiến trở nên rối rắm, vốn dĩ cậu không cảm thấy giới tính Omega cùng thân thể trước kia có gì khác biệt, nhưng phản ứng hôm nãy triệt để nhắc nhở cậu.
Đi đến sô pha đối diện giường ngủ ngồi xuống, Tiêu Chiến mở ra vòng tay, nghiêm túc đọc sách giáo khoa về sinh lý ABO, đặc biệt nghiền ngẫm về chương sinh lý Omega.
Sau khi xem xong, vẻ mặt cậu tràn đầy khiếp sợ không dám nhìn hình ảnh minh hoa, xấu hổ dời tầm mắt đi.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, cậu lại có cảm giác như chính mình đang xem tranh ảnh đồi truỵ.
Qua một lúc, Tiêu Chiến nhìn thời gian, đã 6:20. Cậu quyết đoán đóng vòng tay lại, ra khỏi phòng đi tới phòng ăn chuẩn bị dùng bữa tối.
Lúc cậu đi đến, Vương Nhất Bác còn chưa có mặt, suy nghĩ lại nhịn không được phát tán, tất cả đều là nội dung cậu vừa mới xem qua.
Kỳ động dục, hình thành kết hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn gì đó cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu cậu.
"Mặt cậu thật đỏ, có chỗ nào không thoải mái sao?." Vương Nhất Bác đi vào phòng ăn, liền thấy sắc mặt Tiêu Chiến hồng hồng nên quan tâm hỏi
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, cảm thấy thẹn thùng, vỗ vỗ mặt đáp: "Không, hơi nóng thôi."
Rõ ràng đối phương đang mặt áo thun tay ngắn còn cảm thấy nóng? Mặc dù thắc mắc nhưng Vương Nhất Bác cũng không có hỏi ra, chỉ đem nhiệt độ hạ xuống hai số.
Lễ nghi trên bàn cơm của Vương Nhất Bác rất hoàn mỹ, toàn bộ quá trình đều không nói một lời.
Tiêu Chiến vừa ăn vừa thường thường nhìn hắn, trong lòng không ngừng cảm thán thật đẹp trai, vừa đẹp trai lại vừa có khí chất.
Ăn vài ngụm, cậu lại uống một chút nước trái cây, còn Vương Nhất Bác vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm ăn cơm. Cậu phát hiện, hắn ăn so với cậu nhiều hơn rất nhiều.
Chú ý tới tầm mắt của Tiêu Chiến, động tác ăn cơm của Vương Nhất Bác hơi ngưng lại: "Cậu không cần ngại ngùng, ăn ít như vậy lát nữa sẽ đói bụng."
"Tôi đã ăn no rồi." Tiêu Chiến trong lòng thầm kháng nghị, không phải là tôi ăn ít, mà là do anh ăn quá nhiều!
Vì thế Vương Nhất Bác không nói nữa, tiếp tục ăn cơm, sau khi ăn xong, hai người cùng đi ra khỏi phòng ăn, để người máy Đa Mễ thu dọn.
Thấy Vương Nhất Bác muốn đi lên lầu, cậu liền mở miệng: "Anh phải về phòng sao?"
Vương Nhất Bác dừng chân, quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Có việc gì sao?"
"Sau khi ăn xong ngồi một chỗ không tốt đâu, tốt nhất nên tản bộ trong chốc lát. Chúng ta cùng tản bộ đi." Tiêu Chiến nhanh chóng theo 100 phương pháp tán đổ Alpha mà đề nghị.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Về sau lại nói, hôm nay tôi còn có việc."
Sau đó Tiêu Chiến trực tiếp bắt taxi trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ, lên phòng thu dọn hành lý rồi lại rời đi.
Cậu đứng ở ven đường, tính toán thời gian rồi cùng tài xế của Vương gia liên hệ hẹn hai mươi phút sau chờ cậu ở chỗ cũ.
Lúc Tiêu Chiến đang chuẩn bị bắt taxi thì có một chiếc xe ngừng ở trước mặt cậu, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt một nam nhân tóc vàng hơi dài quá ót. Nam nhân lớn lên tuấn mỹ, tóc buộc ra phía sau, thoạt nhìn có điểm quen mắt.
Nam nhân hướng cậu huýt sáo: "Thì ra lại là một tiểu mỹ nhân."
Tiêu Chiến liếc gã một cái: "So với anh vẫn là thiếu một chút."
Dứt lời, cậu liền đỡ ba lô đi về phía trước.
Nhưng còn chưa đi được hai bước cánh tay đã bị bắt lấy, Tiêu Chiến quay đầu, mày nhíu lại, một cổ hương vị cỏ xanh mãnh liệt chui vào mũi cậu, mang theo tính xâm lược cường đại.
Từ đỉnh đầu cho đến ngón chân giống như bị trúng ảo giác, đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tin tức tố của Alpha?
Hơi hơi hoảng thần, nhưng Tiêu Chiến cũng rất nhanh hiểu được, nhấc mí mắt lên nhìn nam nhân tuấn mỹ phía đối diện hỏi: "Anh không mang miếng dán ngăn cách?"
Nam nhân cười đến xán lạn: "A, ngửi được sao? Thích không?"
Tiêu Chiến khịt khịt mũi: " Khó ngửi. Cảnh cáo anh, nếu trong vòng ba giây còn không buông tay ra tôi sẽ không khách khí đâu."
Nam nhân ý cười càng sâu, khí vị trên người càng đậm: "Tiểu mỹ nhân muốn không khách khí như thế nào."
Tiêu Chiến cảm thấy sau cổ hơi nóng lên, lại bởi vì có miếng dán ngăn cách nên cũng giảm bớt được đôi chút, nhưng cả người chợt nổi lên một cảm giác kỳ lạ, cái này làm cho cậu rất không thoải mái.
Cậu dùng sức kéo tay ra khỏi đối phương, vừa vùng vẫy vừa hô to: "Bới người ta ăn cướp!"
Vọng Nguyệt Chi Hạ nằm trên một con phố hoạt động về đêm, phụ cận không nhiều người lắm, nhưng cũng không phải không có, hiện tại đã hơn năm giờ nhiều, có vài cửa hàng đã bắt đầu mở cửa chuẩn bị buôn bán. Ngoài ra còn có lác đác vài người đi dạo phố ngang qua.
Thanh âm của Omega rất dễ phân biệt, cậu vừa mới hô lên, chung quanh đều có người hướng tới bên này chạy đến.
Nam nhân sửng sốt, còn không có phản ứng lại đây, cổ tay đã bị người nào đó nắm lấy thật mạnh, gã kêu lên một tiếng, bàn tay vô lực buông cánh tay Tiêu Chiến ra.
Được tự do, Tiêu Chiến nhìn người vừa giúp đỡ mình thì vừa kinh hỉ lại bất ngờ.
Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình như cũ, buông lỏng tay của nam nhân kia ra, rồi lưu loát gập ra sau lưng.
Nam nhân hít khí lạnh, cánh tay còn lại nâng lên, xoay người muốn đánh tới mặt Vương Nhất Bác.
Thấy thế Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu né tránh, giơ tay nắm lấy cánh tay còn lại của nam nhân kia.
"Vương tổng?" Nam nhân nhìn thấy mặt của đối phương liền sửng sốt.
Vương Nhất Bác cũng không thèm trả lời, chỉ nhíu mày nhìn gã, buông tay ra, lấy ra một miếng dán ngăn cách đưa tới: "Dán lên đi."
Nam nhân xoa xoa cổ tay, tiếp nhận miếng dán ngăn cách từ tay Vương Nhất Bác dán lên sau cổ.
Có mấy người qua đường chạy tới, trong đó một cái nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Muốn báo cảnh sát không?"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi lại lắc đầu, cười cười: "Không cần, cảm ơn mọi người, chỉ là hiểu lầm."
Đợi đến khi người qua đường tản đi, Vương Nhất Bác mới nhìn về phía Tiêu Chiến: "Cậu không sao chứ?"
Tiêu Chiến lắc đầu, tầm mắt nhẹ quét qua hai người đối diện: "Hai người quen biết sao?"
Vương Nhất Bác trả lời: "Gặp qua vài lần, đây là Triệu Thanh." Hắn nhìn Triệu Thanh trầm giọng nói: "Về sau cách xa cậu ấy ra một chút."
Tiêu Chiến trong nháy mắt bừng tỉnh, Triệu Thanh không phải là anh trai của Triệu Kỳ sao? Vì thế cậu bẹp bẹp miệng nói: "Anh là muốn giúp Triệu Kỳ chỉnh tôi sao? Một đại nam nhân còn muốn nhún tay vào chuyện của tiểu nam hài, không thấy xấu hổ hả?"
Triệu Thanh cười khẽ: "Chỉ là nhàm chán không có việc gì làm thôi. Nghe Kỳ Kỳ kể qua một chút, cảm thấy cậu rất có ý tứ nên tới xem thử một chút."
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm gã: "Có ý tứ? Anh vừa mới cố ý phóng thích tin tức tố, là muốn làm tôi xấu mặt đi, anh cùng em trai của anh đều ấu trĩ giống nhau."
Ở trong sách, giai đoạn trước bút mực tả Triệu Thanh không ít, là một hoa hoa công tử, nhưng rất cưng chiều em trai, luôn giúp đỡ Triệu Kỳ.
Bất quá sau đó bởi vì thích Lâm Mông, nên đối với Triệu Kỳ thất vọng, lại bị Lâm Mông từ chối, đi đến tinh cầu khác sinh sống, thẳng đến khi Triệu Kỳ xảy ra tai nạn xe mà chết đi thì anh ta mới trở về.
Nghĩ đến đây, môi Tiêu Chiến giật giật, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì.
Người này bất quá là một người xa lạ, còn có quan hệ thân thiết với Triệu Kỳ như vậy, cho dù cậu có nói gì cũng chưa chắc gã sẽ để vào tai.
Triệu Thanh nhún nhún vai, đánh giá Vương Nhất Bác: "Vương tổng quen biết người này sao?."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi đã nói là cách xa ra một chút, không cần lại tìm cậu ấy gây phiền toái."
Triệu Thanh có chút ngoài ý muốn, giơ tay vẫy vẫy, cổ tay truyền đến đau đớn, gã hít hà một hơi, buông tay, khóe miệng hơi câu lên: "Tôi đã biết, hẹn gặp lại."
Triệu Thanh đi rồi, Tiêu Chiến mới nhìn Vương Nhất Bác hỏi: "Anh sao lại ở chỗ này?"
"Vừa lúc đi ngang qua," Vương Nhất Bác trả lời xong lại nhìn thấy ba lô to của Tiêu Chiến: "Đến chỗ của tôi sao?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, mong chờ mà nhìn hắn: "Có thể đi nhờ xe của anh không?"
Vương Nhất Bác sảng khoái đáp ứng.
Tiêu Chiến cười tủm tỉm mà cùng hắn ngồi vào ghế sau xe.
Cậu đem balo đặt ở trên đùi, đưa tay sờ sờ sau gáy cổ, bởi vì cảm giác khó chịu còn chưa tiêu biến, rất không thoải mái.
"Cậu có thể gỡ miếng dán xuống một chút."
"Omega đối với tin tức tố của Alpha đều sẽ như vậy sao?"
Nhìn bộ dáng mê mang của cậu, Vương Nhất Bác liền nghiêm túc giải thích: "Mức độ bất đồng, cậu chỉ là bị ảnh hưởng nhẹ. Độ phù hợp tin tức tố càng cao sẽ càng..."
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng lại trên gương mặt non nớt của Tiêu Chiến một chút rồi mới nói: " Cậu nên tìm hiểu thêm kiến thức về sinh lý đi."
Tiêu Chiến ngẩn người, lại nhịn không được cười rộ lên: "Ừm, tôi sẽ tìm hiểu."
Cậu chớp chớp mắt, nhìn bàn tay của Vương Nhất Bác đặt ở trên đùi, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng. Bàn tay của cậu khẽ giật giật, trong lòng có điểm phát ngứa.
Thật là muốn nắm một cái.
Tiêu Chiến cưỡng bách chính mình dời tầm mắt đi nơi khác, tò mò hỏi: "Tin tức tố của anh có vị gì?"
Vương Nhất Bác lại lườm cậu một cái: "Cậu không cần biết. Không cần tùy tiện hỏi Alpha vấn đề này."
Tiêu Chiến nhướng mày: "Vì sao?"
Vương Nhất Bác rất có kiên nhẫn giải thích: "Đây là ám chỉ cậu muốn thưởng thức tin tức tố của đối phương."
Tầm mắt của Tiêu Chiến chuyển qua sau cổ của Vương Nhất Bác, chậm rãi ghé đầu sang, cằm gần như đặt lên bờ vai của hắn: "Thì rõ ràng tôi muốn ngửi thử tin tức tố của anh mà."
"Không được."
"Tôi nói như vậy rất kỳ quái sao?"
"Cậu chỉ là thắc mắc thôi sao?"
"Đúng vậy, bằng không thì như thế nào? Anh vừa rồi trả lời cũng chỉ vì giải đáp thắc mắc cho tôi sao?"
"Ừm".
Tiêu Chiến chống cằm lên balo cười rộ lên, Vương tổng thành thật ngoài ý muốn a.
Thành thật đến không phù hợp với khí chất hàng ngày, lại làm cho tim cậu đập càng nhanh.
Tiêu Chiến cười đến hai mắt híp lại, lộ ra đuôi mắt thon dài, nốt ruồi dưới khoé môi thanh thuần lại diễm lệ.
Tầm mắt của Vương Nhất Bác dừng lại hai giây mới từ con ngươi trong trẻo của cậu dời đi.
"Cậu cố ý." Thanh âm của Vương Nhất Bác trầm ổn, ngữ khí khẳng định như là đã chắc chắn.
Tiêu Chiến ngây thơ chớp chớp mắt, thoáng thu lại tươi cười trên mặt, muốn từ gương mặt đang đen lại của Vương Nhất Bác nhìn ra được ý hắn nhưng không đoán được đành hỏi thẳng: "Anh không giận chứ?"
Cậu ngẩng đầu lên, chỉnh tư thế ngồi đoan chính rồi nói tiếp: "Tôi chỉ muốn trêu anh một chút, anh... luôn quá nghiêm túc."
Ánh mắt của Tiêu Chiến nóng rực lại chân thành, mang theo một chút lo lắng.
Cậu không thể xác định điểm mấu chốt của Vương Nhất Bác ở nơi nào, hắn thoạt nhìn quá mức nghiêm túc, cậu muốn biết rõ ràng, về sau không đến mức biến khéo thành vụng.
Tự dưng bị đánh giá, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, đối phương quả nhiên vẫn là tiểu hài tử. " Tôi không có giận, biểu tình như vậy đã thành thói quen rồi."
Tiêu Chiến lại cười rộ lên: "Không giận thì tốt rồi, nhưng tính cách anh rất được."
Trầm ổn đáng tin cậy, hơn nữa còn thật bao dung.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không có nói cho cậu biết rằng thật ra có rất nhiều người còn không dám nói chuyện với hắn kìa.
Trở lại biệt thự Vương gia, Vương Nhất Bác phân phó người máy Đa Mễ đưa Tiêu Chiến tới phòng dành cho khách, sau đó lại hỏi: "Có việc gì cứ nói với tôi, thời gian dùng bữa tối ở đây là 6:30. Ngày thường cậu dùng bữa tối vào thời gian nào? Nếu khác tôi sẽ điều chỉnh lại."
Tiêu Chiến lập tức nói: "6:30 là tốt rồi."
Vương Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến đi theo Đa Mễ đến phòng dành cho khách.
Căn phòng này cùng phòng đặt ba cây linh thực cách nhau một gian, diện tích so với phòng nghỉ tại cửa hàng lớn hơn rất nhiều, vị trí vô cùng tốt, ánh sáng mặt trời chiếu vào tràn ngập.
Tiêu Chiến xem xét một vòng, cực kỳ hài lòng.
Cậu mở tủ xếp quần áo vào, tủ quần áo trống không, trong góc để một cái túi thơm, tản ra nhàn nhạt thanh hương làm người ta cảm thấy thoải mái.
Sau khi mang quần áo treo lên tủ, lại đem đồ dùng cá nhân tới phòng vệ sinh.
Cậu đứng trước bồn rửa tay, đem miếng dán ngăn cách lấy xuống, cảm giác bức rức nơi cổ giảm đi rất nhiều.
Trong không khí tản ra mùi vị khó ngửi, cậu nhăn nhăn mũi, mở hệ thống lọc mùi trong phòng lên.
Tiêu Chiến nghiêng đầu sát vào gương, quan sát phía sau gáy cổ, làn da nơi tuyến thể trừ bỏ hơi đỏ lên thì hết thảy đều bình thường.
Cậu giơ tay lên xoa xoa một chút, cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền đến làm cậu khẽ rên lên một tiếng, mi mắt nhíu nhíu.
Loại cảm giác này quá kỳ quái.
Hiện tại thân thể cùng lúc trước có không ít thay đổi, khiến cậu tò mò lại sợ hãi, không dám kiểm tra, mỗi lần tắm rửa cũng không dám lộn xộn.
Này chỉ là một cái tuyến thể lộ ra ngoài sau gáy cổ, chính mình chạm vào còn có loại cảm giác này, cậu không dám tưởng tượng nếu như bị người khác chạm vào sẽ thế nào nữa.
Hồi tưởng lúc trước khi vừa mới đọc sách, đối với thế giới giả thiết ABO khó hiểu, cậu còn cố ý tìm hiểu một phen.
Còn nhớ rõ có người nói, loại giả thiết này là thiên đường truyện người lớn.
Biểu tình Tiêu Chiến trở nên rối rắm, vốn dĩ cậu không cảm thấy giới tính Omega cùng thân thể trước kia có gì khác biệt, nhưng phản ứng hôm nãy triệt để nhắc nhở cậu.
Đi đến sô pha đối diện giường ngủ ngồi xuống, Tiêu Chiến mở ra vòng tay, nghiêm túc đọc sách giáo khoa về sinh lý ABO, đặc biệt nghiền ngẫm về chương sinh lý Omega.
Sau khi xem xong, vẻ mặt cậu tràn đầy khiếp sợ không dám nhìn hình ảnh minh hoa, xấu hổ dời tầm mắt đi.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, cậu lại có cảm giác như chính mình đang xem tranh ảnh đồi truỵ.
Qua một lúc, Tiêu Chiến nhìn thời gian, đã 6:20. Cậu quyết đoán đóng vòng tay lại, ra khỏi phòng đi tới phòng ăn chuẩn bị dùng bữa tối.
Lúc cậu đi đến, Vương Nhất Bác còn chưa có mặt, suy nghĩ lại nhịn không được phát tán, tất cả đều là nội dung cậu vừa mới xem qua.
Kỳ động dục, hình thành kết hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn gì đó cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu cậu.
"Mặt cậu thật đỏ, có chỗ nào không thoải mái sao?." Vương Nhất Bác đi vào phòng ăn, liền thấy sắc mặt Tiêu Chiến hồng hồng nên quan tâm hỏi
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, cảm thấy thẹn thùng, vỗ vỗ mặt đáp: "Không, hơi nóng thôi."
Rõ ràng đối phương đang mặt áo thun tay ngắn còn cảm thấy nóng? Mặc dù thắc mắc nhưng Vương Nhất Bác cũng không có hỏi ra, chỉ đem nhiệt độ hạ xuống hai số.
Lễ nghi trên bàn cơm của Vương Nhất Bác rất hoàn mỹ, toàn bộ quá trình đều không nói một lời.
Tiêu Chiến vừa ăn vừa thường thường nhìn hắn, trong lòng không ngừng cảm thán thật đẹp trai, vừa đẹp trai lại vừa có khí chất.
Ăn vài ngụm, cậu lại uống một chút nước trái cây, còn Vương Nhất Bác vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm ăn cơm. Cậu phát hiện, hắn ăn so với cậu nhiều hơn rất nhiều.
Chú ý tới tầm mắt của Tiêu Chiến, động tác ăn cơm của Vương Nhất Bác hơi ngưng lại: "Cậu không cần ngại ngùng, ăn ít như vậy lát nữa sẽ đói bụng."
"Tôi đã ăn no rồi." Tiêu Chiến trong lòng thầm kháng nghị, không phải là tôi ăn ít, mà là do anh ăn quá nhiều!
Vì thế Vương Nhất Bác không nói nữa, tiếp tục ăn cơm, sau khi ăn xong, hai người cùng đi ra khỏi phòng ăn, để người máy Đa Mễ thu dọn.
Thấy Vương Nhất Bác muốn đi lên lầu, cậu liền mở miệng: "Anh phải về phòng sao?"
Vương Nhất Bác dừng chân, quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Có việc gì sao?"
"Sau khi ăn xong ngồi một chỗ không tốt đâu, tốt nhất nên tản bộ trong chốc lát. Chúng ta cùng tản bộ đi." Tiêu Chiến nhanh chóng theo 100 phương pháp tán đổ Alpha mà đề nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất