Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
Chương 16: Ter 16
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
*******
Trở về, Tiêu Chiến trực tiếp đến hoa viên, trong hoa viên hương hoa nồng nàn, cậu cảm giác thần thanh khí sảng, nói với Đa Mễ mang đến một cái ghế dài đến, cậu ngồi dựa vào thành ghế trong hoa viên, xem tư liệu bác sĩ Ni An đã gửi đến.
Lúc này Vương Nhất Bác vừa họp xong, đi vào hoa viên liền nhìn thấy một màn này.
Trong hoa viên hoa ngàn hoa hương sắc, linh thực cấp thấp cùng ba cây linh thực cấp A cành lá nhảy múa, động tác của chúng nó phi thường nhất trí, chậm rì rì múa may, như là có một cơn gió nhẹ thổi đến cuộn thành làn sóng.
Thiếu niên một thân thuần trắng, dựa vào thành ghế nằm, thần sắc chuyên chú mà nhìn màn hình thực tế ảo trước mặt, giống như một bức tranh.
Bước chân của Vương Nhất Bác hơi chậm lại, do dự một lát chuẩn bị xoay người rời đi, không muốn quấy rầy một mảnh yên tĩnh này.
Tiêu Chiến đang tập trung xem tư liệu về tiên ma khoai, đột nhiên cổ tay bị dây đằng của Đoạn Trường Thảo quấn lấy, lôi kéo cậu nhìn ra ngoài.
Cậu theo bản năng nghiêng đầu nhìn, khi thấy người đến, có chút ngoài ý muốn trợn tròn mắt.
Nam thần đến đây từ lúc nào?
Mắt thấy Vương Nhất Bác định rời khỏi, cậu vội vàng hô: "Vương tổng, tìm tôi sao?"
Vương Nhất Bác đánh giá thần sắc của Tiêu Chiến, biểu tình không chút sứt mẻ, ngược lại có vẻ thực nghiêm túc: "Thụy Đạt nói tâm tình của cậu không tốt."
Tâm tình không tốt?
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hiểu được đại khái là vì đường về cậu quá trầm mặc khiến Thuỵ Đạt đã hiểu lầm.
"Hiện tại không thể trị khỏi, không có nghĩa là sau này cũng không thể, cậu đừng quá thất vọng."
"Anh lo lắng cho tôi sao?"
"Ưm."
"Vì cái gì lại lo lắng cho tôi?"
Thật sự Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới vấn đề này, sau khi nghe Thụy Đạt nói, hắn liền nghĩ nên an ủi Tiêu Chiến, hắn tự hỏi một lát, sau đó cho ra đáp án.
"Cậu làm tôi có cảm giác chúng ta giống như là bạn bè, hơn nữa, cậu còn quá nhỏ, lo lắng cho cậu là điều đương nhiên."
Từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh khi cùng hắn nói chuyện vẫn luôn thật cẩn thận hoặc là thật cung kính, ít có người giống như Tiêu Chiến, thái độ tự nhiên, làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau ở bệnh viện, tuy rằng thiếu niên không có nói qua, nhưng hắn biết, thiếu niên mất trí nhớ, ít nhất mất đi một bộ phận ký ức.
Cá: Anh chắc khum =]]]]
Bằng không sao lại có khả năng không nhận ra mùi vị tin tức tố của chính mình?
Cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn luôn là nhịn không được nhắc nhở thiếu niên, vì hắn lo lắng.
"Tôi không còn nhỏ, ta đã thành niên rồi."
Vương Nhất Bác chỉ im lặng nhìn cậu không nói gì, dùng trầm mặc tỏ vẻ ' Xem đi, quả nhiên là một đứa nhỏ. '
Phát hiện cường điệu như vậy càng trẻ con, nên Tiêu Chiến đi đến gần Vương Nhất Bác, thẳng đến hai người cách nhau không đến một cái nắm tay mới dừng lại.
Ngày thường không có cơ hội, lúc này đứng gần như vậy cậu mới sâu sắc ý thức được, chiều cao của hai người cách biệt rất lớn.
Gì nha, ở hiện thực cậu cũng là một soái ca cao hơn mét tám đó!
Tầm mắt của Tiêu Chiến chỉ ngang với xương quai xanh của đối phương, ít nhất thân thể này phải thấp hơn gần 10 centimet.
Lời muốn nói không thể thốt ra khỏi miệng nữa, Tiêu Chiến duỗi tay chỉ vào bả vai của Vương Nhất Bác: "Tôi đã đến tuổi có thể kết hôn rồi, trước kia còn có người khuyên tôi nên xin hệ thống phối hôn đó! Là trẻ con thì không thể kết hôn, anh dùng ánh mắt của người trưởng thành nhìn đi."
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác cùng một thiếu niên Omega lớn như vậy ở chung, nhịn không được nghĩ, hắn rốt cuộc đã hiểu vì cái gì Omega lại được hoan nghênh.
Nhìn xem, thật đáng yêu.
"Sáng nay anh không phải đi làm sao?"
"Vừa mới họp hội nghị xong, thời gian còn lại để nghỉ ngơi, hôm nay là cuối tuần rồi."
Tiêu Chiến chỉ chỉ về phía ghế dài đằng kia: "Muốn cùng nhau ngồi một chút không, rất thoải mái."
Tâm tình của ba cây linh thực hiển nhiên đều rất tốt, tắm gội ánh mặt trời, không chút nào bủn xỉn tản ra hương thơm, làm người ta tâm tình thoải mái, tinh thần dư thừa.
Này quả thực là thiên đường.
Vương Nhất Bác gật đầu: "Được."
Đa Mễ rất nhanh mang thêm một cái ghế dài đến, đặt song song bên cạnh ghế dài của Tiêu Chiến.
Tiếp theo nó lại thay đổi một cái ô dù lớn hơn, đem hai chiếc ghế bao phủ trong bóng mát, cuối cùng còn bưng thêm hai ly nước trái cây đến.
Tiêu Chiến uống một ngụm nước trái cây, lên tiếng khen Đa Mễ: "Cậu thật là một người máy ưu tú."
Đa Mễ thật cao hứng, sung sướng đến đôi mắt điện tử của nó loé lên lam quang: " Khách nhân Omega mỹ lệ, người thật là biết cách làm cho người ta yêu thích."
Tiêu Chiến cười rộ lên.
Đa Mễ cùng cậu vẫy vẫy tay, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi, ngoan ngoãn rời khỏi.
Sau đó Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau: "Làm sao vậy?"
"Không ngại tôi cởi áo khoác ra chứ?"
"Đương nhiên không ngại, nhưng tôi cảm thấy nếu anh đổi một bộ quần áo thoải mái hơn thì càng tốt. Đừng suốt ngày mặc đồ vest, thân thể cũng muốn nghỉ ngơi."
Nghe theo cậu kiến nghị, Vương Nhất Bác vào trong thay một bộ quần áo thoải mái hơn, khi trở lại thì thấy cậu cau mày nhìn màn hình thực tế ảo.
Trước đây Vương Nhất Bác đã từng thấy Tiêu Chiến xem sách sinh vật, biết cậu muốn thi đại học hệ linh thực chuyên nghiệp nên dò hỏi:"Sắp thi rồi, lo lắng sao?"
Hệ linh thực chuyên nghiệp có phần khảo sát liên quan đến tin tức tố, kết quả khám bệnh của Tiêu Chiến hôm nay không tốt, rất có thể thi khảo sát cũng không lạc quan.
"Không phải, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, thật sự không được thì phải học lại thêm một năm. À, anh có nghe nói qua tiên ma khoai không?"
"Nghe nói qua, năm trước Vương thị có thành lập một nhóm nghiên cứu đặc thù, chuyên môn tìm kiếm linh thực trong truyền thuyết, tiên ma khoai chính là một trong số đó."
"Tìm được rồi sao?"
"Không có, chúng nó không lưu lại một chút tung tích nào, ký lục kỹ càng tỉ mỉ nhất cũng chỉ có hình vẽ tay, cơ hồ hình vẽ tay đều có rất nhiều phiên bản, sai biệt rất lớn."
Nghe vậy Tiêu Chiến chỉ biết thở dài, cũng giống như tư liệu cậu đã xem qua, đây cũng là lý do vì sao trước đó cậu lại luôn nhíu mày.
Tư liệu có rất nhiều, nhưng không có giá trị tham khảo, duy nhất xác định được chính là tiên ma khoai sẽ hấp thu chất dinh dưỡng từ các linh thực khác.
"Cậu muốn tìm tiên ma khoai?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, đem tình huống của mình kể cho Vương Nhất Bác nghe.
"Cũng không nhất định có liên quan đến tiên ma khoai, chỉ là có khả năng lớn một chút mà thôi."
"Có tin tức tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Cảm ơn anh. Linh dịch của Hồng Cầu Quả chỉ cần một tháng là đủ rồi sao?"
"Phỏng chừng là vậy, nhưng cũng không thể khẳng định."
Liên hệ đến những gì Tiêu Chiến đã kể, cũng không khó suy đoán ý đồ của cậu khi hỏi câu hỏi này.
" Cậu muốn dùng chúng nó hấp dẫn tiên ma khoai?"
"Sau khi thi đại học, tôi có thời gian nghỉ, muốn mang chúng nó đi những nơi trong tư liệu nói m tiên ma khoai đã từng xuất hiện thử xem. Nếu anh còn cần linh dịch tôi sẽ để Hồng Cầu Quả lại, nếu có thể dẫn, hai cây linh thực cấp A cũng đủ rồi."
"Cậu đối xử với tôi thật tốt."
Nếu tiên ma khoai thật sự tồn tại, lực dụ hoặc càng mạnh, hy vọng càng lớn, đạo lý này rất đơn giản.
Thiếu niên không có khả năng không hiểu, nhưng vẫn nguyện ý đem Hồng Cầu Quả lưu lại, là vì hắn.
"Đương nhiên phải đối xử với anh thật tốt rồi."
Anh chính là nam thần!
Tôi còn muốn cùng anh kết hôn nữa kìa!
Câu nói kế tiếp Tiêu Chiến nuốt vào trong bụng, để tránh doạ người.
Thời gian họ quen biết nhau quá ít, tính cách của Vương Nhất Bác nghiêm túc như vậy, nếu cậu nói ra, hắn sẽ không tin, nói không chừng còn sẽ cho rằng cậu đối với chuyện tình cảm không nghiêm túc.
"Vì sao?"
Người đối xử tốt với hắn thật sự quá nhiều, hoặc là nói người muốn lấy lòng hắn rất nhiều, nhưng những người đó đều có mục đích, hy vọng từ trên người hắn có được lợi ích.
Đồ vật hay là tiền tài gì đó.
Thiếu niên không muốn điều gì, ngược lại còn cho hắn dùng linh thực trân quý, chỉ đưa ra yêu cầu nhân tiện chăm sóc cùng thu thập nguyên vật liệu mà thôi.
"Không lâu trước đây tôi đã hỏi qua anh câu gần giống như này. Đương nhiên là bởi vì chúng ta là bạn bè, với bạn bè đương nhiên phải đối xử tốt."
Vương Nhất Bác nhìn cậu, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười.
"Lần này anh cười rất tự nhiên."
Thoáng giật mình, Vương Nhất Bác thu liễm ý cười, biểu tình so với ngày thường càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy, mất vài giây sau mới cử động, khẽ giơ tay ấn ấn mi tâm, biểu tình hơi hoãn lại: "Không có việc gì, ta còn có văn kiện chưa giải quyết, đi trước."
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác rời đi, cậu cảm thấy khi hắn ý thức được chính mình cười tự nhiên, trong nháy mắt liền hoảng loạn.
Chắc không phải đâu.
Cười thì có cái gì mà hoảng?
Khẳng định chỉ là ảo giác.
Cậu thở sâu, cảm giác thể xác và tinh thần sảng khoái, nửa nằm xuống ghế, đem tư liệu đề cập đến những nơi tiên ma khoai từng xuất hiện lược ra, gom chung vào một folder, sau đó lại xem sách sinh vật học.
Trong thư phòng rộng lớn đến cô độc, Vương Nhất Bác ngồi yên lặng trên ghế da, trong màn hình thực tế ảo trước mặt hắn là một vị nam nhân trung niên nho nhã trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Vương tổng, phát sinh chuyện gì sao?"
Từ lần liên lạc cuối cùng, đã ba năm rồi, ông cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ tìm đến mình nữa.
Vương Nhất Bác hơi nhấp môi nói: "Tôi vừa mới cười," hắn dừng một chút, "Cười thật tự nhiên, thậm chí tôi còn không có ý thức được."
"Đây là chuyện tốt, bệnh trạng của cậu rất có thể đã chuyển biến tốt đẹp."
"Không, lúc tôi phát hiện mình cười..." hắn rũ mắt, ngón tay nắm lại, "Theo bản năng hoảng hốt, biểu tình cứng ngắt không kiểm soát được."
"Trừ bỏ hoảng hốt còn có bệnh trạng gì khác không? Có giống như trước đây khi nghe thấy âm thanh trách cứ?"
"Có."
"Tôi đề nghị làm trị liệu, chuyện gì làm cậu cười?"
Do dự một chút, Vương Nhất Bác vẫn không nói ra.
"Cậu hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, bất luận cậu trả lời cái gì, tôi ở nơi này chỉ phán đoán và căn cứ để điều trị mà thôi."
"Tôi đã có bạn bè."
Này đối với một người đã 28 tuổi mà nói, thật sự là một câu trả lời buồn cười.
"Ba năm trước đây tôi kiến nghị cậu buông bỏ công tác, cậu cự tuyệt, hiện tại tôi cũng chỉ đề nghị hư vậy."
"Ở trạng thái làm việc dài hạn, sẽ làm cậu theo bản năng bảo trì biểu tình nghiêm túc, lấy việc cậu từ nhỏ được học cách tuỳ thời điểm mà trang lên biểu tình phù hợp, cậu không có khả năng thả lỏng. Tôi còn kiến nghị thêm, lúc cậu không làm việc, có thể cùng ngươi bạn kia ở chung nhiều hơn, hoàn cảnh nhẹ nhàng tự tại đối với cậu rất có ích."
"Tôi sẽ nghiêm túc suy xét đề nghị của ông, cảm ơn."
"Không cần khách khí, có bất luận vấn đề gì, cứ tùy thời liên hệ với tôi."
Vương Nhất Bác gật đầu, kết thúc thông tin.
Hắn ngồi một lát, cùng trợ lý liên hệ, sắp xếp công việc quan trọng ở công ty trong ba tháng tới để hắn giải quyết, tiếp theo lại cùng các giám đốc khu vực liên hệ.
Sau mấy ngày, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác rất bận rộn, bữa tối thường xuyên chỉ có một mình cậu ăn cơm.
Mà cậu cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, kỳ thi đại học sắp bắt đầu rồi.
Editor: Cá.
*******
Trở về, Tiêu Chiến trực tiếp đến hoa viên, trong hoa viên hương hoa nồng nàn, cậu cảm giác thần thanh khí sảng, nói với Đa Mễ mang đến một cái ghế dài đến, cậu ngồi dựa vào thành ghế trong hoa viên, xem tư liệu bác sĩ Ni An đã gửi đến.
Lúc này Vương Nhất Bác vừa họp xong, đi vào hoa viên liền nhìn thấy một màn này.
Trong hoa viên hoa ngàn hoa hương sắc, linh thực cấp thấp cùng ba cây linh thực cấp A cành lá nhảy múa, động tác của chúng nó phi thường nhất trí, chậm rì rì múa may, như là có một cơn gió nhẹ thổi đến cuộn thành làn sóng.
Thiếu niên một thân thuần trắng, dựa vào thành ghế nằm, thần sắc chuyên chú mà nhìn màn hình thực tế ảo trước mặt, giống như một bức tranh.
Bước chân của Vương Nhất Bác hơi chậm lại, do dự một lát chuẩn bị xoay người rời đi, không muốn quấy rầy một mảnh yên tĩnh này.
Tiêu Chiến đang tập trung xem tư liệu về tiên ma khoai, đột nhiên cổ tay bị dây đằng của Đoạn Trường Thảo quấn lấy, lôi kéo cậu nhìn ra ngoài.
Cậu theo bản năng nghiêng đầu nhìn, khi thấy người đến, có chút ngoài ý muốn trợn tròn mắt.
Nam thần đến đây từ lúc nào?
Mắt thấy Vương Nhất Bác định rời khỏi, cậu vội vàng hô: "Vương tổng, tìm tôi sao?"
Vương Nhất Bác đánh giá thần sắc của Tiêu Chiến, biểu tình không chút sứt mẻ, ngược lại có vẻ thực nghiêm túc: "Thụy Đạt nói tâm tình của cậu không tốt."
Tâm tình không tốt?
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hiểu được đại khái là vì đường về cậu quá trầm mặc khiến Thuỵ Đạt đã hiểu lầm.
"Hiện tại không thể trị khỏi, không có nghĩa là sau này cũng không thể, cậu đừng quá thất vọng."
"Anh lo lắng cho tôi sao?"
"Ưm."
"Vì cái gì lại lo lắng cho tôi?"
Thật sự Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới vấn đề này, sau khi nghe Thụy Đạt nói, hắn liền nghĩ nên an ủi Tiêu Chiến, hắn tự hỏi một lát, sau đó cho ra đáp án.
"Cậu làm tôi có cảm giác chúng ta giống như là bạn bè, hơn nữa, cậu còn quá nhỏ, lo lắng cho cậu là điều đương nhiên."
Từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh khi cùng hắn nói chuyện vẫn luôn thật cẩn thận hoặc là thật cung kính, ít có người giống như Tiêu Chiến, thái độ tự nhiên, làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau ở bệnh viện, tuy rằng thiếu niên không có nói qua, nhưng hắn biết, thiếu niên mất trí nhớ, ít nhất mất đi một bộ phận ký ức.
Cá: Anh chắc khum =]]]]
Bằng không sao lại có khả năng không nhận ra mùi vị tin tức tố của chính mình?
Cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn luôn là nhịn không được nhắc nhở thiếu niên, vì hắn lo lắng.
"Tôi không còn nhỏ, ta đã thành niên rồi."
Vương Nhất Bác chỉ im lặng nhìn cậu không nói gì, dùng trầm mặc tỏ vẻ ' Xem đi, quả nhiên là một đứa nhỏ. '
Phát hiện cường điệu như vậy càng trẻ con, nên Tiêu Chiến đi đến gần Vương Nhất Bác, thẳng đến hai người cách nhau không đến một cái nắm tay mới dừng lại.
Ngày thường không có cơ hội, lúc này đứng gần như vậy cậu mới sâu sắc ý thức được, chiều cao của hai người cách biệt rất lớn.
Gì nha, ở hiện thực cậu cũng là một soái ca cao hơn mét tám đó!
Tầm mắt của Tiêu Chiến chỉ ngang với xương quai xanh của đối phương, ít nhất thân thể này phải thấp hơn gần 10 centimet.
Lời muốn nói không thể thốt ra khỏi miệng nữa, Tiêu Chiến duỗi tay chỉ vào bả vai của Vương Nhất Bác: "Tôi đã đến tuổi có thể kết hôn rồi, trước kia còn có người khuyên tôi nên xin hệ thống phối hôn đó! Là trẻ con thì không thể kết hôn, anh dùng ánh mắt của người trưởng thành nhìn đi."
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác cùng một thiếu niên Omega lớn như vậy ở chung, nhịn không được nghĩ, hắn rốt cuộc đã hiểu vì cái gì Omega lại được hoan nghênh.
Nhìn xem, thật đáng yêu.
"Sáng nay anh không phải đi làm sao?"
"Vừa mới họp hội nghị xong, thời gian còn lại để nghỉ ngơi, hôm nay là cuối tuần rồi."
Tiêu Chiến chỉ chỉ về phía ghế dài đằng kia: "Muốn cùng nhau ngồi một chút không, rất thoải mái."
Tâm tình của ba cây linh thực hiển nhiên đều rất tốt, tắm gội ánh mặt trời, không chút nào bủn xỉn tản ra hương thơm, làm người ta tâm tình thoải mái, tinh thần dư thừa.
Này quả thực là thiên đường.
Vương Nhất Bác gật đầu: "Được."
Đa Mễ rất nhanh mang thêm một cái ghế dài đến, đặt song song bên cạnh ghế dài của Tiêu Chiến.
Tiếp theo nó lại thay đổi một cái ô dù lớn hơn, đem hai chiếc ghế bao phủ trong bóng mát, cuối cùng còn bưng thêm hai ly nước trái cây đến.
Tiêu Chiến uống một ngụm nước trái cây, lên tiếng khen Đa Mễ: "Cậu thật là một người máy ưu tú."
Đa Mễ thật cao hứng, sung sướng đến đôi mắt điện tử của nó loé lên lam quang: " Khách nhân Omega mỹ lệ, người thật là biết cách làm cho người ta yêu thích."
Tiêu Chiến cười rộ lên.
Đa Mễ cùng cậu vẫy vẫy tay, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi, ngoan ngoãn rời khỏi.
Sau đó Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau: "Làm sao vậy?"
"Không ngại tôi cởi áo khoác ra chứ?"
"Đương nhiên không ngại, nhưng tôi cảm thấy nếu anh đổi một bộ quần áo thoải mái hơn thì càng tốt. Đừng suốt ngày mặc đồ vest, thân thể cũng muốn nghỉ ngơi."
Nghe theo cậu kiến nghị, Vương Nhất Bác vào trong thay một bộ quần áo thoải mái hơn, khi trở lại thì thấy cậu cau mày nhìn màn hình thực tế ảo.
Trước đây Vương Nhất Bác đã từng thấy Tiêu Chiến xem sách sinh vật, biết cậu muốn thi đại học hệ linh thực chuyên nghiệp nên dò hỏi:"Sắp thi rồi, lo lắng sao?"
Hệ linh thực chuyên nghiệp có phần khảo sát liên quan đến tin tức tố, kết quả khám bệnh của Tiêu Chiến hôm nay không tốt, rất có thể thi khảo sát cũng không lạc quan.
"Không phải, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, thật sự không được thì phải học lại thêm một năm. À, anh có nghe nói qua tiên ma khoai không?"
"Nghe nói qua, năm trước Vương thị có thành lập một nhóm nghiên cứu đặc thù, chuyên môn tìm kiếm linh thực trong truyền thuyết, tiên ma khoai chính là một trong số đó."
"Tìm được rồi sao?"
"Không có, chúng nó không lưu lại một chút tung tích nào, ký lục kỹ càng tỉ mỉ nhất cũng chỉ có hình vẽ tay, cơ hồ hình vẽ tay đều có rất nhiều phiên bản, sai biệt rất lớn."
Nghe vậy Tiêu Chiến chỉ biết thở dài, cũng giống như tư liệu cậu đã xem qua, đây cũng là lý do vì sao trước đó cậu lại luôn nhíu mày.
Tư liệu có rất nhiều, nhưng không có giá trị tham khảo, duy nhất xác định được chính là tiên ma khoai sẽ hấp thu chất dinh dưỡng từ các linh thực khác.
"Cậu muốn tìm tiên ma khoai?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, đem tình huống của mình kể cho Vương Nhất Bác nghe.
"Cũng không nhất định có liên quan đến tiên ma khoai, chỉ là có khả năng lớn một chút mà thôi."
"Có tin tức tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Cảm ơn anh. Linh dịch của Hồng Cầu Quả chỉ cần một tháng là đủ rồi sao?"
"Phỏng chừng là vậy, nhưng cũng không thể khẳng định."
Liên hệ đến những gì Tiêu Chiến đã kể, cũng không khó suy đoán ý đồ của cậu khi hỏi câu hỏi này.
" Cậu muốn dùng chúng nó hấp dẫn tiên ma khoai?"
"Sau khi thi đại học, tôi có thời gian nghỉ, muốn mang chúng nó đi những nơi trong tư liệu nói m tiên ma khoai đã từng xuất hiện thử xem. Nếu anh còn cần linh dịch tôi sẽ để Hồng Cầu Quả lại, nếu có thể dẫn, hai cây linh thực cấp A cũng đủ rồi."
"Cậu đối xử với tôi thật tốt."
Nếu tiên ma khoai thật sự tồn tại, lực dụ hoặc càng mạnh, hy vọng càng lớn, đạo lý này rất đơn giản.
Thiếu niên không có khả năng không hiểu, nhưng vẫn nguyện ý đem Hồng Cầu Quả lưu lại, là vì hắn.
"Đương nhiên phải đối xử với anh thật tốt rồi."
Anh chính là nam thần!
Tôi còn muốn cùng anh kết hôn nữa kìa!
Câu nói kế tiếp Tiêu Chiến nuốt vào trong bụng, để tránh doạ người.
Thời gian họ quen biết nhau quá ít, tính cách của Vương Nhất Bác nghiêm túc như vậy, nếu cậu nói ra, hắn sẽ không tin, nói không chừng còn sẽ cho rằng cậu đối với chuyện tình cảm không nghiêm túc.
"Vì sao?"
Người đối xử tốt với hắn thật sự quá nhiều, hoặc là nói người muốn lấy lòng hắn rất nhiều, nhưng những người đó đều có mục đích, hy vọng từ trên người hắn có được lợi ích.
Đồ vật hay là tiền tài gì đó.
Thiếu niên không muốn điều gì, ngược lại còn cho hắn dùng linh thực trân quý, chỉ đưa ra yêu cầu nhân tiện chăm sóc cùng thu thập nguyên vật liệu mà thôi.
"Không lâu trước đây tôi đã hỏi qua anh câu gần giống như này. Đương nhiên là bởi vì chúng ta là bạn bè, với bạn bè đương nhiên phải đối xử tốt."
Vương Nhất Bác nhìn cậu, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười.
"Lần này anh cười rất tự nhiên."
Thoáng giật mình, Vương Nhất Bác thu liễm ý cười, biểu tình so với ngày thường càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy, mất vài giây sau mới cử động, khẽ giơ tay ấn ấn mi tâm, biểu tình hơi hoãn lại: "Không có việc gì, ta còn có văn kiện chưa giải quyết, đi trước."
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác rời đi, cậu cảm thấy khi hắn ý thức được chính mình cười tự nhiên, trong nháy mắt liền hoảng loạn.
Chắc không phải đâu.
Cười thì có cái gì mà hoảng?
Khẳng định chỉ là ảo giác.
Cậu thở sâu, cảm giác thể xác và tinh thần sảng khoái, nửa nằm xuống ghế, đem tư liệu đề cập đến những nơi tiên ma khoai từng xuất hiện lược ra, gom chung vào một folder, sau đó lại xem sách sinh vật học.
Trong thư phòng rộng lớn đến cô độc, Vương Nhất Bác ngồi yên lặng trên ghế da, trong màn hình thực tế ảo trước mặt hắn là một vị nam nhân trung niên nho nhã trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Vương tổng, phát sinh chuyện gì sao?"
Từ lần liên lạc cuối cùng, đã ba năm rồi, ông cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ tìm đến mình nữa.
Vương Nhất Bác hơi nhấp môi nói: "Tôi vừa mới cười," hắn dừng một chút, "Cười thật tự nhiên, thậm chí tôi còn không có ý thức được."
"Đây là chuyện tốt, bệnh trạng của cậu rất có thể đã chuyển biến tốt đẹp."
"Không, lúc tôi phát hiện mình cười..." hắn rũ mắt, ngón tay nắm lại, "Theo bản năng hoảng hốt, biểu tình cứng ngắt không kiểm soát được."
"Trừ bỏ hoảng hốt còn có bệnh trạng gì khác không? Có giống như trước đây khi nghe thấy âm thanh trách cứ?"
"Có."
"Tôi đề nghị làm trị liệu, chuyện gì làm cậu cười?"
Do dự một chút, Vương Nhất Bác vẫn không nói ra.
"Cậu hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, bất luận cậu trả lời cái gì, tôi ở nơi này chỉ phán đoán và căn cứ để điều trị mà thôi."
"Tôi đã có bạn bè."
Này đối với một người đã 28 tuổi mà nói, thật sự là một câu trả lời buồn cười.
"Ba năm trước đây tôi kiến nghị cậu buông bỏ công tác, cậu cự tuyệt, hiện tại tôi cũng chỉ đề nghị hư vậy."
"Ở trạng thái làm việc dài hạn, sẽ làm cậu theo bản năng bảo trì biểu tình nghiêm túc, lấy việc cậu từ nhỏ được học cách tuỳ thời điểm mà trang lên biểu tình phù hợp, cậu không có khả năng thả lỏng. Tôi còn kiến nghị thêm, lúc cậu không làm việc, có thể cùng ngươi bạn kia ở chung nhiều hơn, hoàn cảnh nhẹ nhàng tự tại đối với cậu rất có ích."
"Tôi sẽ nghiêm túc suy xét đề nghị của ông, cảm ơn."
"Không cần khách khí, có bất luận vấn đề gì, cứ tùy thời liên hệ với tôi."
Vương Nhất Bác gật đầu, kết thúc thông tin.
Hắn ngồi một lát, cùng trợ lý liên hệ, sắp xếp công việc quan trọng ở công ty trong ba tháng tới để hắn giải quyết, tiếp theo lại cùng các giám đốc khu vực liên hệ.
Sau mấy ngày, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác rất bận rộn, bữa tối thường xuyên chỉ có một mình cậu ăn cơm.
Mà cậu cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, kỳ thi đại học sắp bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất