Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
Chương 40: Ter 40
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
*******
Trong lúc trên mạng đang nghị luận sôi nổi, lương thảo luận nhanh chóng dâng lên, trực tiếp đưa tin tức này trở thành hot search thì Tiêu Chiến vẫn không biết gì cả.
Cậu đứng ở ven đường nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ. Nghĩ đến trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ cũng chỉ có một mình, cậu liền không muốn trở về.
Lúc này thật muốn nhìn Vương Nhất Bác một cái, thật là nhớ!
Tối hôm qua trước khi ngủ đã xem thông tin liên quan đến kỳ mẫn cảm của Alpha, biết được trong kỳ mẫn cảm Alpha sẽ dễ bị cảm xúc chi phối. Alpha đã kết hôn rất thích dính lấy Omega của mình, còn nếu chưa kết hôn thì rất muốn nhìn thấy người mình thích.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến chần chờ một chút, thái độ của Vương Nhất Bác làm cậu không xác định được hắn đối với cậu có hảo cảm hay không,
Nếu bây giờ đi tìm hắn thì có xấu hổ hay không nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên, cậu đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc nói cho Vương Nhất Bác nghe tin tức tố của mình đã khôi phục trở lại bình thường, nhưng còn chưa có nói cho hắn nghe chuyện của Tiên Ma Khoai!
Lúc ấy hai người mất khống chế, đầu óc không quá thanh tỉnh, hoàn toàn đã quên mất.
Đây chính là một lý do chính đáng!
Chủ nhiệm Lý: Đằng trước ta mới dặn dò đằng sau nó còn chờ không được mà nói cho ng khác biết, khổ tâm hết sức T T
Vì thế, Tiêu Chiến lập tức bắt một chiếc taxi, lên xe nói địa chỉ: "Khu biệt thự lưng chừng núi."
"Không thể đi vào." Tài xế nói.
Tiêu Chiến vui vẻ đáp: "Không sao, dừng ở cổng vào là được."
Nghe vậy tài xế không nói nữa, đem xe khởi động lái đi.
Trên đường, đi ngang qua một cửa hàng hoa, Tiêu Chiến nói tài xế dừng xe chờ một chút, cậu xuống xe mua một bó hoa hồng đỏ, mười một đóa, đều nở rất xinh đẹp.
Nếu Vương Nhất Bác đã quay trở lại để lấy đoá hoa hồng kia, vậy có lẽ là thích hoa hồng nhỉ?
Cho dù là không thích thì cũng sẽ không ghét đâu đúng không?
Tới cổng khu biệt ở chân núi, nhân viên bảo an nhìn thấy Tiêu Chiến xuống xe, cùng cậu chào hỏi: "Trở lại sao? Xe đón cậu còn chưa tới, ngồi xuống đợi một chút đi."
Đôi mắt của Tiêu Chiến cong cong, trong khoảng thời gian trước cậu thường xuyên ở chỗ này đổi sang xe Vương gia, bảo an đều quen mắt.
Nghe hỏi chuyện, Tiêu Chiến phát hiện thực hiển nhiên Vương Nhất Bác không có cố ý nhắc nhở để bọn họ ngăn cản cậu đến chỗ của mình.
Vốn dĩ cậu định sau khi tới đây sẽ liên hệ với Vương Nhất Bác nói có việc cần gặp mặt, nếu hắn từ chối cậu sẽ nói chuyện Tiên Ma Khoai qua tin nhắn rồi sau đó nhờ bảo an đưa hoa giúp.
Hiện tại thì cậu đã thay đổi chủ ý.
Tiêu Chiến đối bảo an cười, giơ hoa trong tay lên quơ quơ: "Không cần, cháu tự đi lên thôi, tạo một chút bất ngờ. Có thể cho cháu đi vào không?"
Trong chốt trực bốn người bảo an thương lượng một chút rồi cho Tiêu Chiến đi vào, cậu đầy mặt tươi cười nói lời cảm tạ.
Nhìn theo bóng dáng của Omega vừa đi vào, bốn người bảo an đều mang theo vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Một người nhịn không được cảm thán: "Omega xinh đẹp như vậy, còn đi theo đuổi người khác thì ai chịu nổi chứ?"
"Là đến gặp Vương tổng đó, Vương tổng định lực thật tốt." Một người nhỏ giọng nói thêm vào.
Cá: Bác nó cũng xỉu up xỉu down mà nó giấu đó mấy chú ơi =]]]]]
Bọn họ rõ ràng nhất, Omega xinh đẹp này đã ở biệt thự Vương gia được một đoạn thời gian, nhưng đến nay trên người Omega này một chút khí vị của Alpha cũng không có, thậm chí cũng không thấy dấu vết đã đánh dấu tạm thời hay bất luận cái gì.
Vừa nghe đến Vương tổng, tổ trưởng đội bảo an thanh thanh giọng nói, tay chỉ chỉ ở trên người bọn họ nói: "Còn không mau tuần tra ở phía đông và phía tây đi, từng thời khắc luôn chú ý cổng ra vào."
Bọn họ không nói chuyện phiếm nữa, chuyên tâm làm việc.
Từ cổng đến biệt thự Vương gia, lái xe không đến năm phút, nhưng đi bộ thật không dễ dàng.
Tiêu Chiến đi không sai biệt lắm hai mươi phút mới đến, một đường đều là đường dốc, khi cậu đến trước cửa biệt thự, hô hấp so ngày thường nặng nề hơn rất nhiều.
Cổng biệt thự màu trắng khắc hoa, là loại cảm ứng. Trước kia lúc cậu tới đều là ngồi xe, mỗi khi xe đến cổng liền mở ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đến mà cổng vẫn đóng chặt.
Tầm mắt ở trên cửa quét quét, xác định chuông cửa, cậu giơ tay ấn xuống, thanh âm máy móc của Đa Mễ truyền đến: "Xin hỏi bên ngoài là vị nào? Có chuyện gì sao?"
"Chào Đa Mễ, tôi là Tiêu Chiến, đến tìm Vương tổng."
"Khách nhân Omega mỹ lệ, xin hãy chờ một lát."
Trong mắt Đa Mễ lam quang lóe lóe, liên lạc với Vương Nhất Bác đang ở trong thư phòng "Chủ nhân, vị khách nhân Omega mỹ lệ kia tới."
Vương Nhất Bác sửng sốt: "Ở đâu?"
Đa Mễ nghiêng nghiêng cái đầu tròn: "Đang ở ngoài cổng chờ, thật là kỳ quái, hôm nay vì cái gì không ngồi xe vào chứ?"
Vương Nhất Bác cũng không quan tâm đến thắc mắc của Đa Mễ, vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa hỏi: "Cậu ta tự mình đến?"
Đa Mễ liền trả lời: "Đúng vậy, rà quét kết quả biểu hiện tim đập của khách nhân Omega mỹ lệ nhanh hơn so bình thường, sắc mặt ửng hồng, khả năng hơn 90% là đã đi bộ từ dưới chân núi lên."
Tốc độ của Vương Nhất Bác càng nhanh, buổi sáng khi hắn rời giường, bởi vì không được nhìn thấy thiếu niên, cảm xúc rất tệ, làm cho hắn khó chịu bức rức vô cùng, phải tiêm một ống thuốc ức chế để hoà hoãn.
Hiện tại về mặt sinh lý có thể dùng thuốc ức chế để khắc chế kỳ mẫn cảm, chỉ có một ít tác dụng phụ mà thôi. Còn về mặt tâm lý lại không có cách nào khắc chế, đặc biệt muốn gặp thiếu niên.
Vốn dĩ hắn dự định buổi tối sẽ đến buổi đấu giá nhìn thiếu niên một chút, nên vẫn luôn mong chờ.
Lúc này nghe được thiếu niên đang ở rất gần, trái tim hắn đập thật nhanh, hận không thể bay ra cổng.
Vương Nhất Bác đi ra phòng khách nhanh như gió cuốn, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hắn, đôi mắt mị mị, dừng chân.
Hắn đứng yên đó nhắm mắt hoà hoãn lại cảm xúc, sau đó mới tiếp tục đi phía trước đi, rõ ràng ở thư phòng là có thể thông qua hệ thống bảo mật an ninh mở cổng, nhưng hắn lại cố tình tự mình đi mở.
Cổng mở ra hai bên, không còn ngăn trở.
Lúc này Tiêu Chiến đang nắm cổ áo quạt quạt cho bớt nóng, đột nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện liền ngốc lăng, cậu không nghĩ đến hắn sẽ tự mình mở cửa.
Bộ dáng này, còn có hoa hồng đang cầm trên tay...
Tiêu Chiến xấu hổ cúi đầu ngượng ngùng.
Tầm mắt Vương Nhất Bác rơi xuống trên người đối phương, đồng tử liền đột nhiên rụt hạ.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, đại khái bởi vì nóng, ống tay áo cuốn lên đến khuỷu tay, hai chiếc cúc đầu tiên không cài, khi dùng cổ áo quạt gió, cần cổ trắng cùng xương quai xanh tinh xảo đều lộ ra.
Thật muốn cắn một ngụm.
Tiêu Chiến buông cổ áo ra, đem hoa đổi sang tay phải, đi đến l trước mặt Vương Nhất Bác, nở nụ cười thật tươi: "Trên đường đến vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa, tặng cho anh."
Tầm mắt Vương Nhất Bác rơi xuống bó hoa hồng đỏ rực, sắc mặt căng chặt, ngón tay hơi nắm lại, ngữ khí trầm thấp: "Tôi không thể nhận."
Cũng không ngoài ý muốn, Tiêu Chiến nhướng mày cười cười: "Chỉ là một bó hoa thôi mà, có gì mà phải có thể hay không thể chứ? Nó không đại biểu cho cái gì cả, rất thơm nha, đặt trong phòng trang trí cũng không tệ."
Vương Nhất Bác im lặng, nhớ lại thiếu niên từng nói hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt.
Thấy đối phương đứng im không có ý định nhận lấy, Tiêu Chiến cũng không làm khó: "Tôi có thể đi vào không? Đi lên tới có hơi mệt a."
Vương Nhất Bác nghiêng người mở đường: "Mời vào."
Hắn có nề nếp nói làm Tiêu Chiến nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Vương Nhất Bác nhìn về phía cậu, bị tươi cười của cậu cảm nhiễm, biểu tình cũng từ từ giãn ra.
Hai người đi vào phòng khách, cổng lớn phía sau tự động khép lại.
Tới phòng khách, Tiêu Chiến đem bó hoa thuận tay cắm vào bình lọ hoa, sau đó cười: "Đây là tôi tự mình đưa, không phải anh nhận, đừng có áp lực, nếu thật sự không thích có thể vứt đi."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn lọ hoa đỏ rực một ngoài mặt không nói gì, nhưng nội tâm kêu gào hắn luyến tiếc làm sao mà nỡ vứt chứ!
Cắm hoa xong Tiêu Chiến cũng không có ngồi xuống, tay tùy ý mà chống lên thành ghế sô pha, hơi khom người đán giá thần sắc của Vương Nhất Bác: "Hôm nay anh có ổn không?"
Nghe ra đối phương đang quan tâm mình, trong lòng Vương Nhất Bác toát ra cảm xúc vuo sướng, khóe miệng cũng không thể ức chế mà cong lên: "Ổn."
Tiêu Chiến làm bộ không thấy nụ cười của hắn: "Vậy là tốt rồi, hôm nay tới còn có một việc muốn nói cho anh, lần trước không phải nói tin tức tố của tôi đã khôi phục rồi sao?"
Cậu đem quá trình khôi phục mùi vị tin tức tố kể qua một lần, sau đó hỏi: "Anh muốn nhìn Tiên Ma Khoai một chút không?"
Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, trong lòng nhũn ra, hành vi này của thiếu niên, hắn cũng không xa lạ.
Rất nhiều Alpha lúc theo đuổi bạn đời đều sẽ đem thứ tốt nhất ra lòng đối phương.
Nhưng tới lượt bọn họ thì lại trái ngược.
Hắn nhịn không được áy náy, thiếu niên là một Omega tốt như vậy, hẳn là sẽ được những người khác sủng ở lòng bàn tay, mà không phải luôn bị hắn cự tuyệt.
Phải nhanh chóng khỏi bệnh!
Còn Tiêu Chiến không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ chỉ phía trước phòng đặt linh thực trước kia: "Vào trong đó đi, Tiên Ma Khoai rất lớn."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, hai người đi đến phòng đặt linh thực.
Sau khi nhìn qua Tiên Ma Khoai, đã sắp đến 12 giờ. Tiêu Chiến muốn rời đi nhưng Vương Nhất Bác trong lòng không muốn buông tha, cơ hồ theo bản năng mở miệng.
"Cùng ăn cơm trưa đi." Nói xong biểu tình Vương Nhất Bác cứng đờ.
Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: "Được nha."
Nghe đối phương đồng ý, Vương Nhất Bác cao hứng hẳn lên, tuy rằng phải tốn rất lớn tinh lực khắc chế bản năng để không chạm vào thiếu niên, nhưng thiếu niên liền ở trước mắt so với bất luận cái gì đều quan trọng hơn, khi ăn cơm tâm tình của hắn vẫn luôn thực không tồi.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại phòng khách, Đa Mễ pha cho bọn họ hai chén trà.
Tiêu Chiến tìm chuyện để nói: "Đêm nay anh có tới hội đấu giá không?"
"Có."
"Buổi chiều tôi không có việc gì, có thể ở lại đây, sau đó buổi tối chúng ta cùng nhau đi được không?"
"Được."
Tiêu Chiến đánh giá thần sắc của Vương Nhất Bác, xác định là hắn đang cao hứng, mà không phải giống như bị ép buộc hay bị người cuốn lấy phiền chán, đôi mắt cậu cong cong cười: "Vậy thì chúng cùng đi nha."
Tuy rằng bị cự tuyệt rất nhiều lần, trước đó không lâu mới bị cự tuyệt, nhưng lần này cậu xác định, Vương Nhất Bác thật sự có hảo cảm với mình!
Vậy tại sao vẫn luôn cự tuyệt cậu chứ?
Tiêu Chiến suy tư một lát, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Sẽ không phải là không tin tình cảm của cậu đi?
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ở trong mắt Vương Nhất Bác, thời gian quen biết của hai người không đủ dài, tình cảm của cậu đối hắn mà nói quá đột ngột, mức độ đáng tin rất thấp.
Càng đừng nói còn có Triệu Kỳ châm ngòi ly gián lúc trước.
Cậu suy nghĩ một lát lại cười rộ lên, cứ thành ý yêu thích, hắn tự nhiên liền tin.
Hiện tại cảm giác ở chung cũng không kém, cẩn thận ngẫm lại, cơ hồ ngoài việc yêu thích và kết hôn với cậu ra thì cậu cầu gì hắn cũng đáp ứng.
Cá: Ờ, ngoài hai việc đó ra thui =]]]]]
Hôm nay có thời gian một buổi trưa ở bên nhau, ngẫm lại cậu liền cảm thấy sung sướng.
Editor: Cá.
*******
Trong lúc trên mạng đang nghị luận sôi nổi, lương thảo luận nhanh chóng dâng lên, trực tiếp đưa tin tức này trở thành hot search thì Tiêu Chiến vẫn không biết gì cả.
Cậu đứng ở ven đường nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ. Nghĩ đến trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ cũng chỉ có một mình, cậu liền không muốn trở về.
Lúc này thật muốn nhìn Vương Nhất Bác một cái, thật là nhớ!
Tối hôm qua trước khi ngủ đã xem thông tin liên quan đến kỳ mẫn cảm của Alpha, biết được trong kỳ mẫn cảm Alpha sẽ dễ bị cảm xúc chi phối. Alpha đã kết hôn rất thích dính lấy Omega của mình, còn nếu chưa kết hôn thì rất muốn nhìn thấy người mình thích.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến chần chờ một chút, thái độ của Vương Nhất Bác làm cậu không xác định được hắn đối với cậu có hảo cảm hay không,
Nếu bây giờ đi tìm hắn thì có xấu hổ hay không nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên, cậu đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc nói cho Vương Nhất Bác nghe tin tức tố của mình đã khôi phục trở lại bình thường, nhưng còn chưa có nói cho hắn nghe chuyện của Tiên Ma Khoai!
Lúc ấy hai người mất khống chế, đầu óc không quá thanh tỉnh, hoàn toàn đã quên mất.
Đây chính là một lý do chính đáng!
Chủ nhiệm Lý: Đằng trước ta mới dặn dò đằng sau nó còn chờ không được mà nói cho ng khác biết, khổ tâm hết sức T T
Vì thế, Tiêu Chiến lập tức bắt một chiếc taxi, lên xe nói địa chỉ: "Khu biệt thự lưng chừng núi."
"Không thể đi vào." Tài xế nói.
Tiêu Chiến vui vẻ đáp: "Không sao, dừng ở cổng vào là được."
Nghe vậy tài xế không nói nữa, đem xe khởi động lái đi.
Trên đường, đi ngang qua một cửa hàng hoa, Tiêu Chiến nói tài xế dừng xe chờ một chút, cậu xuống xe mua một bó hoa hồng đỏ, mười một đóa, đều nở rất xinh đẹp.
Nếu Vương Nhất Bác đã quay trở lại để lấy đoá hoa hồng kia, vậy có lẽ là thích hoa hồng nhỉ?
Cho dù là không thích thì cũng sẽ không ghét đâu đúng không?
Tới cổng khu biệt ở chân núi, nhân viên bảo an nhìn thấy Tiêu Chiến xuống xe, cùng cậu chào hỏi: "Trở lại sao? Xe đón cậu còn chưa tới, ngồi xuống đợi một chút đi."
Đôi mắt của Tiêu Chiến cong cong, trong khoảng thời gian trước cậu thường xuyên ở chỗ này đổi sang xe Vương gia, bảo an đều quen mắt.
Nghe hỏi chuyện, Tiêu Chiến phát hiện thực hiển nhiên Vương Nhất Bác không có cố ý nhắc nhở để bọn họ ngăn cản cậu đến chỗ của mình.
Vốn dĩ cậu định sau khi tới đây sẽ liên hệ với Vương Nhất Bác nói có việc cần gặp mặt, nếu hắn từ chối cậu sẽ nói chuyện Tiên Ma Khoai qua tin nhắn rồi sau đó nhờ bảo an đưa hoa giúp.
Hiện tại thì cậu đã thay đổi chủ ý.
Tiêu Chiến đối bảo an cười, giơ hoa trong tay lên quơ quơ: "Không cần, cháu tự đi lên thôi, tạo một chút bất ngờ. Có thể cho cháu đi vào không?"
Trong chốt trực bốn người bảo an thương lượng một chút rồi cho Tiêu Chiến đi vào, cậu đầy mặt tươi cười nói lời cảm tạ.
Nhìn theo bóng dáng của Omega vừa đi vào, bốn người bảo an đều mang theo vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Một người nhịn không được cảm thán: "Omega xinh đẹp như vậy, còn đi theo đuổi người khác thì ai chịu nổi chứ?"
"Là đến gặp Vương tổng đó, Vương tổng định lực thật tốt." Một người nhỏ giọng nói thêm vào.
Cá: Bác nó cũng xỉu up xỉu down mà nó giấu đó mấy chú ơi =]]]]]
Bọn họ rõ ràng nhất, Omega xinh đẹp này đã ở biệt thự Vương gia được một đoạn thời gian, nhưng đến nay trên người Omega này một chút khí vị của Alpha cũng không có, thậm chí cũng không thấy dấu vết đã đánh dấu tạm thời hay bất luận cái gì.
Vừa nghe đến Vương tổng, tổ trưởng đội bảo an thanh thanh giọng nói, tay chỉ chỉ ở trên người bọn họ nói: "Còn không mau tuần tra ở phía đông và phía tây đi, từng thời khắc luôn chú ý cổng ra vào."
Bọn họ không nói chuyện phiếm nữa, chuyên tâm làm việc.
Từ cổng đến biệt thự Vương gia, lái xe không đến năm phút, nhưng đi bộ thật không dễ dàng.
Tiêu Chiến đi không sai biệt lắm hai mươi phút mới đến, một đường đều là đường dốc, khi cậu đến trước cửa biệt thự, hô hấp so ngày thường nặng nề hơn rất nhiều.
Cổng biệt thự màu trắng khắc hoa, là loại cảm ứng. Trước kia lúc cậu tới đều là ngồi xe, mỗi khi xe đến cổng liền mở ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đến mà cổng vẫn đóng chặt.
Tầm mắt ở trên cửa quét quét, xác định chuông cửa, cậu giơ tay ấn xuống, thanh âm máy móc của Đa Mễ truyền đến: "Xin hỏi bên ngoài là vị nào? Có chuyện gì sao?"
"Chào Đa Mễ, tôi là Tiêu Chiến, đến tìm Vương tổng."
"Khách nhân Omega mỹ lệ, xin hãy chờ một lát."
Trong mắt Đa Mễ lam quang lóe lóe, liên lạc với Vương Nhất Bác đang ở trong thư phòng "Chủ nhân, vị khách nhân Omega mỹ lệ kia tới."
Vương Nhất Bác sửng sốt: "Ở đâu?"
Đa Mễ nghiêng nghiêng cái đầu tròn: "Đang ở ngoài cổng chờ, thật là kỳ quái, hôm nay vì cái gì không ngồi xe vào chứ?"
Vương Nhất Bác cũng không quan tâm đến thắc mắc của Đa Mễ, vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa hỏi: "Cậu ta tự mình đến?"
Đa Mễ liền trả lời: "Đúng vậy, rà quét kết quả biểu hiện tim đập của khách nhân Omega mỹ lệ nhanh hơn so bình thường, sắc mặt ửng hồng, khả năng hơn 90% là đã đi bộ từ dưới chân núi lên."
Tốc độ của Vương Nhất Bác càng nhanh, buổi sáng khi hắn rời giường, bởi vì không được nhìn thấy thiếu niên, cảm xúc rất tệ, làm cho hắn khó chịu bức rức vô cùng, phải tiêm một ống thuốc ức chế để hoà hoãn.
Hiện tại về mặt sinh lý có thể dùng thuốc ức chế để khắc chế kỳ mẫn cảm, chỉ có một ít tác dụng phụ mà thôi. Còn về mặt tâm lý lại không có cách nào khắc chế, đặc biệt muốn gặp thiếu niên.
Vốn dĩ hắn dự định buổi tối sẽ đến buổi đấu giá nhìn thiếu niên một chút, nên vẫn luôn mong chờ.
Lúc này nghe được thiếu niên đang ở rất gần, trái tim hắn đập thật nhanh, hận không thể bay ra cổng.
Vương Nhất Bác đi ra phòng khách nhanh như gió cuốn, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hắn, đôi mắt mị mị, dừng chân.
Hắn đứng yên đó nhắm mắt hoà hoãn lại cảm xúc, sau đó mới tiếp tục đi phía trước đi, rõ ràng ở thư phòng là có thể thông qua hệ thống bảo mật an ninh mở cổng, nhưng hắn lại cố tình tự mình đi mở.
Cổng mở ra hai bên, không còn ngăn trở.
Lúc này Tiêu Chiến đang nắm cổ áo quạt quạt cho bớt nóng, đột nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện liền ngốc lăng, cậu không nghĩ đến hắn sẽ tự mình mở cửa.
Bộ dáng này, còn có hoa hồng đang cầm trên tay...
Tiêu Chiến xấu hổ cúi đầu ngượng ngùng.
Tầm mắt Vương Nhất Bác rơi xuống trên người đối phương, đồng tử liền đột nhiên rụt hạ.
Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, đại khái bởi vì nóng, ống tay áo cuốn lên đến khuỷu tay, hai chiếc cúc đầu tiên không cài, khi dùng cổ áo quạt gió, cần cổ trắng cùng xương quai xanh tinh xảo đều lộ ra.
Thật muốn cắn một ngụm.
Tiêu Chiến buông cổ áo ra, đem hoa đổi sang tay phải, đi đến l trước mặt Vương Nhất Bác, nở nụ cười thật tươi: "Trên đường đến vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa, tặng cho anh."
Tầm mắt Vương Nhất Bác rơi xuống bó hoa hồng đỏ rực, sắc mặt căng chặt, ngón tay hơi nắm lại, ngữ khí trầm thấp: "Tôi không thể nhận."
Cũng không ngoài ý muốn, Tiêu Chiến nhướng mày cười cười: "Chỉ là một bó hoa thôi mà, có gì mà phải có thể hay không thể chứ? Nó không đại biểu cho cái gì cả, rất thơm nha, đặt trong phòng trang trí cũng không tệ."
Vương Nhất Bác im lặng, nhớ lại thiếu niên từng nói hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt.
Thấy đối phương đứng im không có ý định nhận lấy, Tiêu Chiến cũng không làm khó: "Tôi có thể đi vào không? Đi lên tới có hơi mệt a."
Vương Nhất Bác nghiêng người mở đường: "Mời vào."
Hắn có nề nếp nói làm Tiêu Chiến nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Vương Nhất Bác nhìn về phía cậu, bị tươi cười của cậu cảm nhiễm, biểu tình cũng từ từ giãn ra.
Hai người đi vào phòng khách, cổng lớn phía sau tự động khép lại.
Tới phòng khách, Tiêu Chiến đem bó hoa thuận tay cắm vào bình lọ hoa, sau đó cười: "Đây là tôi tự mình đưa, không phải anh nhận, đừng có áp lực, nếu thật sự không thích có thể vứt đi."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn lọ hoa đỏ rực một ngoài mặt không nói gì, nhưng nội tâm kêu gào hắn luyến tiếc làm sao mà nỡ vứt chứ!
Cắm hoa xong Tiêu Chiến cũng không có ngồi xuống, tay tùy ý mà chống lên thành ghế sô pha, hơi khom người đán giá thần sắc của Vương Nhất Bác: "Hôm nay anh có ổn không?"
Nghe ra đối phương đang quan tâm mình, trong lòng Vương Nhất Bác toát ra cảm xúc vuo sướng, khóe miệng cũng không thể ức chế mà cong lên: "Ổn."
Tiêu Chiến làm bộ không thấy nụ cười của hắn: "Vậy là tốt rồi, hôm nay tới còn có một việc muốn nói cho anh, lần trước không phải nói tin tức tố của tôi đã khôi phục rồi sao?"
Cậu đem quá trình khôi phục mùi vị tin tức tố kể qua một lần, sau đó hỏi: "Anh muốn nhìn Tiên Ma Khoai một chút không?"
Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, trong lòng nhũn ra, hành vi này của thiếu niên, hắn cũng không xa lạ.
Rất nhiều Alpha lúc theo đuổi bạn đời đều sẽ đem thứ tốt nhất ra lòng đối phương.
Nhưng tới lượt bọn họ thì lại trái ngược.
Hắn nhịn không được áy náy, thiếu niên là một Omega tốt như vậy, hẳn là sẽ được những người khác sủng ở lòng bàn tay, mà không phải luôn bị hắn cự tuyệt.
Phải nhanh chóng khỏi bệnh!
Còn Tiêu Chiến không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ chỉ phía trước phòng đặt linh thực trước kia: "Vào trong đó đi, Tiên Ma Khoai rất lớn."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, hai người đi đến phòng đặt linh thực.
Sau khi nhìn qua Tiên Ma Khoai, đã sắp đến 12 giờ. Tiêu Chiến muốn rời đi nhưng Vương Nhất Bác trong lòng không muốn buông tha, cơ hồ theo bản năng mở miệng.
"Cùng ăn cơm trưa đi." Nói xong biểu tình Vương Nhất Bác cứng đờ.
Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: "Được nha."
Nghe đối phương đồng ý, Vương Nhất Bác cao hứng hẳn lên, tuy rằng phải tốn rất lớn tinh lực khắc chế bản năng để không chạm vào thiếu niên, nhưng thiếu niên liền ở trước mắt so với bất luận cái gì đều quan trọng hơn, khi ăn cơm tâm tình của hắn vẫn luôn thực không tồi.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại phòng khách, Đa Mễ pha cho bọn họ hai chén trà.
Tiêu Chiến tìm chuyện để nói: "Đêm nay anh có tới hội đấu giá không?"
"Có."
"Buổi chiều tôi không có việc gì, có thể ở lại đây, sau đó buổi tối chúng ta cùng nhau đi được không?"
"Được."
Tiêu Chiến đánh giá thần sắc của Vương Nhất Bác, xác định là hắn đang cao hứng, mà không phải giống như bị ép buộc hay bị người cuốn lấy phiền chán, đôi mắt cậu cong cong cười: "Vậy thì chúng cùng đi nha."
Tuy rằng bị cự tuyệt rất nhiều lần, trước đó không lâu mới bị cự tuyệt, nhưng lần này cậu xác định, Vương Nhất Bác thật sự có hảo cảm với mình!
Vậy tại sao vẫn luôn cự tuyệt cậu chứ?
Tiêu Chiến suy tư một lát, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Sẽ không phải là không tin tình cảm của cậu đi?
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ở trong mắt Vương Nhất Bác, thời gian quen biết của hai người không đủ dài, tình cảm của cậu đối hắn mà nói quá đột ngột, mức độ đáng tin rất thấp.
Càng đừng nói còn có Triệu Kỳ châm ngòi ly gián lúc trước.
Cậu suy nghĩ một lát lại cười rộ lên, cứ thành ý yêu thích, hắn tự nhiên liền tin.
Hiện tại cảm giác ở chung cũng không kém, cẩn thận ngẫm lại, cơ hồ ngoài việc yêu thích và kết hôn với cậu ra thì cậu cầu gì hắn cũng đáp ứng.
Cá: Ờ, ngoài hai việc đó ra thui =]]]]]
Hôm nay có thời gian một buổi trưa ở bên nhau, ngẫm lại cậu liền cảm thấy sung sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất