Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
Chương 55
Vương Nhất Bác nhanh chóng chốt đơn, tầm mắt từ màn hình thực tế ảo chuyển sang trên người Tiêu Chiến: "Em chuẩn bị khi nào dọn qua?"
Tiêu Chiến đem tinh dầu cho vào hỗn hợp theo tỉ lệ, đóng nắp lại, nghĩ nghĩ: "Sau khi từ hiệp hội trở về đi."
"Vừa mới mua dụng cụ trong vòng hai giờ sẽ đưa đến biệt thự, em...." Tầm mắt của Vương Nhất Bác khẽ đảo qua mấy lọ dung dịch trên bàn làm việc mà Tiêu Chiến vừa điều chế xong " Em không muốn biết kế quả sớm một chút sao?"
Tiêu Chiến không nhịn cười ra tiếng, quay đầu nhìn hắn: "Anh muốn hôm nay tôi dọn qua hả?"
Vương Nhất Bác lo lắng thiếu niên hiểu lầm hắn có ý tưởng gì không an phận, ngữ khí so ngày thường nhanh hơn rất nhiều: "Tôi sẽ không làm chuyện gì xấu đâu, chỉ là muốn nhìn thấy em thôi."
Alpha đối với Omega có ý muốn bảo hộ cùng chiếm hữu, nên lúc bọn họ không thấy được Omega nhà mình sẽ rất khó chịu cùng lo lắng.
Đôi mắt Tiêu Chiến híp lại: "Thì ra tôi đây không có mị lực gì, không phải nói Alpha nhìn thấy Omega của mình thì luôn muốn làm chút chuyện xấu gì sao? Hay là bởi vì anh không có đánh dấu tôi?"
Ánh mắt của Vương Nhất Bác khẽ biến, Tiêu Chiến xoay người tiến lên một bước, cùng hắn đứng đối mặt, cậu bám vào vai hắn rồi nhón chân, tầm mắt rơi xuống trên môi của đối phương: " Quà ra mắt lúc nãy không tính là đánh dấu sao?"
Hầu kết của Vương Nhất Bác chuyển động lên xuống: "Không tính."
"Vì sao á? Đánh dấu tạm thời không phải hôn môi là được sao?"
Thiếu niên con ngươi màu nâu trong suốt mang theo cảm xúc, thoạt nhìn vô cùng thuần khiết.
Vương Nhất Bác nghĩ đến chuyện thiếu niên mất trí nhớ, biết cậu có rất nhiều chuyện không hiểu, kiên nhẫn giải thích: "Đó chỉ là tiếp xúc bình thường."
" Hai người quan hệ tình dục cũng coi như tiếp xúc bình thường?"
Vương Nhất Bác trầm mặc.
"Tôi tra một chút sẽ biết."
Trước kia khi xem qua sách sinh lý trước xem qua sinh lý thư, bộ phận đánh dấu tạm thời là miệng. Cậu đọc sơ qua một lần, chỉ có đại khái ấn tượng, thân mật ôm ấp cũng không thuộc về đánh dấu tạm thời, tạo thành kết gì đó là đánh dấu vĩnh viễn.
Lúc đó cậu cho rằng mình chỉ là không hiểu đánh dấu vĩnh viễn là có ý tứ gì, hiện tại xem ra, cậu tựa hồ cả đánh dấu tạm thời cũng lý giải sai rồi.
Làm lúc hôn môi cùng Vương Nhất Bác xong cậu còn buồn bực trong lòng, trừ bỏ tim đập nhanh hơn thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Trong sách nói, sau khi đánh dấu sẽ chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố của đối phương, mặt đỏ chân mềm, không tự chủ được mà đối với Alpha sinh ra tâm lý thần phục các kiểu.
Khi cậu đọc qua liền cảm thấy chỉ là nói lung tung, sau khi hôn xong còn nghĩ quả là trong sách chỉ viết loạn, kết quả là do cậu lý giải ý tứ sai rồi.
Không đợi Tiêu Chiến nhập vào từ khoá để tìm kiếm vấn đề, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm tay cậu chặn lại: "Tôi nói cho em biết."
Hắn là sợ cậu tìm kiếm rồi sẽ nhìn thấy những hình ảnh liên quan không nên thấy, cậu còn quá nhỏ.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, chờ hắn giải tỏa nghi vấn.
Vương Nhất Bác khom lưng, hô hấp hai người quấn lấy nhau, hắn thanh âm hơi khàn nói: "Tôi có thể đánh dấu tạm thời em không?"
Tiêu Chiến không trả lời, chỉ trực tiếp nhón chân hôn lên môi Vương Nhất Bác.
Trước đó chỉ chạm vào liền tách ra, bây giờ càng thâm nhập sâu càng thân mật hơn. Phía sau gáy của Tiêu Chiến bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác chạm vào, cậu run rẩy muốn ngửa đầu ra tránh né.
Thẳng đến cậu thở không nổi, Vương Nhất Bác mới buông tha khoang miệng của cậu, gương mặt cậu nóng bỏng, chân mềm nhũn đến lợi hại, hoàn toàn đứng không vững, dựa vào lồng ngực của hắn.
Sau đó rất nhanh Vương Nhất Bác hai ba bước áp Tiêu Chiến vào tường, mái đầu đen bây giờ hơi mất trật tự gục xuống hõm vai cậu, mơ màng cảm giác được đối phương đang dùng mũi hít hà mùi vị tin tức tố nhàn nhạt đang xuyên qua miếng dán ngăn cách mà toả ra.
Hắn nhẹ nhàng gỡ xuống miếng dán ngăn cách của cả hai, đem tin tức tố của chính mình phóng thích ra, trong phòng mùi rượu vang đỏ lâu năm quấn quýt lấy mùi cam quýt bạc hà mát lạnh dễ ngửi.
Lúc Tiêu Chiến còn đang chìm đắm trong mùi vị tin tức tố của nhau, Vương Nhất Bác không hề báo trước mà đưa lưỡi liếm một cái sau vùng cổ gây của cậu.
Toàn thân Tiêu Chiến tê dại, sung sướng đến đầu ngón chân cũng muốn cong lại.
Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác quét qua quét lại vùng da thịt mềm mại ở sau gáy của Tiêu Chiến mấy lần, cảm thấy hai tay của đối phương từ nhẹ nhàng ôm lấy chuyển sang bấu chặt lưng áo của hắn, nếu không mặc áo, hắn chắc chắn sẽ bị cào ra dấu vết.
"Em sẵn sàng chưa? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Còn... còn chưa xong?"
Lúc Tiêu Chiến đang ngơ ngác đợi câu trả lời, Vương Nhất Bác đã há miệng cắn xuống tuyến thể mềm mại mẩn cảm của cậu, răng nanh xuyên qua da thịt truyền tin tức tố của hắn vào bên trong.
Một loại cảm giác kỳ lạ lập tức từ nơi cổ gáy truyền đến khắp cơ thể, giống như con rắn bắt được con mồi, sẽ cắn vào cổ rồi tiêm nọc độc vào làm con mồi tê liệt.
Đau đớn cùng khoái cảm trước sau ập tới.
Thân thể nhiễm hơi thở của nhau, rõ ràng là mùi rượu vang đỏ rất nhạt, lại bá đạo sắc bén, làm Tiêu Chiến cam tâm tình nguyện thần phục, không muốn cãi lời đối phương bất luận là mệnh lệnh gì.
Cậu không ý thức nuốt nước miếng, loại cảm giác chưa bao giờ có này làm đại não trong nháy mắt trống rỗng, đầu dựa vào bả vai của Vương Nhất Bác, thở hổn hển.
Lúc Vương Nhất Bác đã cảm thấy hài lòng rời khỏi tuyến thể của Tiêu Chiến ánh mắt u ám đi rất nhiều, hắn khắc chế hô hấp, đem cậu bế lên đi ra khỏi phòng linh thực
Tiêu Chiến lấy lại chút tinh thần, cười khẽ: "Nguyên lai là như thế này."
Ngẫm lại cũng đúng, nếu chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút đã bị đánh dấu, Omega làm thế nào chịu được, vô luận học tập hay là làm việc, bọn họ đều khả năng cùng Alpha phát sinh đụng chạm.
Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đặt lên sô pha trong phòng khách, tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu lau đi mồ hôi, để cậu giảm bớt cảm xúc khi vừa mới đánh dấu xong.
"Tôi đã muốn làm như vậy từ lâu, chỉ là chờ cơ hội thích hợp."
"Không cần chờ cơ hội, em thích anh làm như vậy, đây là chuyện những người yêu nhau phải làm. Chính là phản ứng... làm em có chút ngượng, quá không bình tĩnh."
Hoàn toàn điên đảo tam quan của một người đàn ông!
Trong mắt Vương Nhất Bác mang theo cười, dáng vẻ này của thiếu niên làm hắn vô cùng yêu thích, bàn tay khẽ chạm nhẹ lên mặt của đối phương vuốt ve.
"Đây là bản năng, em đã làm rất tốt."
"Anh cũng rất tuyệt, em thích thân cận cùng anh, như thế này cảm giác rất tốt."
Vương Nhất Bác thuận thế ngồi ôm chặt Tiêu Chiến, trên người của cậu đều là hơi thở của hắn, quẩn quanh mùi rượu vang đỏ, cảm nhiễm say đắm. Tâm tình hắn sung sướng lại thả lỏng, dục vọng chiếm hữu trong lòng bạo trướng, muốn một ngụm ăn sạch sẽ thiếu niên vào trong lòng.
Sao lại không nói lời nào?
Sẽ không nghĩ đến ' chuyện thương tâm ' đâu nhỉ?
Tiêu Chiến đánh giá biểu tình của Vương Nhất Bác, thực nhẹ nhàng, không giống phát sinh suy nghĩ liên quan đến chuyện kia không được, cậu thở phào nhẹ nhõm, tâm tư không quá mẫn cảm là tốt rồi.
Hai người ở trên sô pha ôm ấp một hồi lâu, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim của Vương Nhất Bác đã bị cậu chiếm lấy rồi, cảm thấy đặc biệt thoải mái vui vẻ nha.
Từ đây về sau nam nhân tốt này chính thức là của cậu!
Tiêu Chiến nhìn thời gian, từ trong lòng ngực Vương Nhất Bác ngồi dậy: "Có đói bụng không? Đi ra ngoài ăn một bữa hoành tráng đi, chúc mừng hai chúng ta cùng nhau thoát kiếp độc thân."
Trong mắt Vương Nhất Bác mang theo ý cười: "Được, em muốn ăn gì?"
"Cá hầm ớt, sườn xào chua ngọt, móng heo nướng tương, thịt kho tàu, cánh gà, tôm hấp dầu......" Tâm tình tốt sẽ muốn ăn thật nhiều, Tiêu Chiến nhảy xuống sô pha, nói ra liên tiếp mấy tên món ăn cậu nghĩ được.
Vương Nhất Bác đứng dậy, vô cùng tự nhiên đưa tay vuốt tóc rối lại cho Tiêu Chiến: "Không cần phải ăn kiêng nhưng ít nhất đến gọi một món chay phối hợp, vậy mới tốt cho sức khoẻ.
Tiêu Chiến có điểm xấu hổ, giống như lại trở bị xem là đứa nhỏ như lúc trước.
"Em chỉ tuỳ tiện nói thôi, một bữa cơm khẳng định không ăn hết nhiều món như vậy, ba món một canh là được."
Nói xong, cậu đến phòng linh thực đem nhóm linh thực thu vào nhẫn không gian.
"Muốn ăn gì thì cứ gọi, em không tin tưởng năng lực của bạn trai em sao?"
Mặc dù Vương Nhất Bác đã nói như vậy, Tiêu Chiến vẫn chỉ gọi ba món một canh, tất cả đều là món mà hai người đều thích.
Đến tối, thời điểm dùng cơm, trên bàn ăn tại biệt thự lưng chừng núi, thức ăn đều là những món giữa trưa Tiêu Chiến đã nói qua.
Toàn bộ quá trình ăn cơm cậu đều thật vui vẻ, trong lúc cậu vô ý nhìn thấy biểu tình của mình phản chiếu từ ly thuỷ tinh bên cạnh, cảm thấy bản thân giống như một đứa ngốc.
Quả nhiên yêu đương sẽ làm mờ lý trí!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tươi cười trên mặt Tiêu Chiến không có chút thay đổi nào, cơm nước xong, tâm tình sung sướng hôn Vương Nhất Bác một cái: "Em có thể nói với mọi người chuyện của chúng ta không?"
Vương Nhất Bác vốn dĩ đã vui vẻ, bị cậu cảm nhiễm đến không tự giác mà cười: "Có thể."
Vì thế Tiêu Chiến lập tức hý hoáy vào màn hình thực tế ảo phát đi hai tin nhắn.
"Naru thúc, con có bạn trai rồi nha, là Vương tổng đó."
"Mông Mông, tôi cùng Vương tổng yêu đương rồi."
Tin nhắn vừa mới gửi đi, vòng tay lập tức vang lên, là Naru thúc gọi đến.
Cậu nhận cuộc gọi, ngữ khí mang theo vui vẻ: "Naru thúc."
Naru tốc độ nói chuyện rất nhanh: "Con say rượu?"
Tiêu Chiến mạc danh nghĩ đến mình chỉ ăn hơi nhiều một chút, đâu có uống rượu chứ. Chẳng lẽ say cơm?
Cậu bất đắc dĩ nói: "Không có, con rất thanh tỉnh cũng không có nằm mơ. Naru thúc, phản ứng như vậy sẽ làm con tổn thương đó nha, không tin tưởng con như vậy sao?"
Naru ho nhẹ một tiếng: "Không không không, A Chiến rất ưu tú, đừng nói cùng Vương tổng yêu đương, cùng Nguyên Soái Đế Quốc yêu đương cũng không có vấn đề gì."
Tiêu Chiến cười khẽ: "Vậy thì quên đi, con không có hứng thú, con chỉ thích Vương tổng thôi. Hiện tại con đang rất vui vẻ, muốn cùng thúc chia sẻ tâm tình này."
Naru khoing nhịn được mà nói: "Chúc mừng, nhưng Vương tổng như thế nào lại đáp ứng rồi? Con đã cùng hắn nói rõ ràng sao? Không có hiểu lầm ý tứ của hắn chứ?"
Tiêu Chiến: "......"
Này quả thực đối với cậu không có chút tin tưởng mà!
Cậu dứt khoát lôi kéo ống tay áo của Vương Nhất Bác: " Vương tiên sinh, anh hãy phát biểu đi."
"Con sao lại đột nhiên kêu hắn là Vương tiên sinh......" Naru còn chưa hỏi xong, liền nghe được một đạo âm thanh trầm ổn từ tính.
"Chào Naru thúc, tôi là Vương Nhất Bác, bạn trai của A Chiến. Thúc yên tâm, tôi rất nghiêm túc, sẽ đối xử tốt với em ấy."
Naru bị lời nói nghiêm túc trịnh trọng của Vương Nhất Bác làm cho sợ đến ngây người, mạc danh có loại cảm giác sắp phải gả con trai ra ngoài. Ông nửa ngày mới hoàn hồn: "được được, chúc mừng hai người, tôi tin tưởng cậu."
Vương Nhất Bác liền đáp: "Cảm ơn."
Tiêu Chiến cười rộ lên, đem chuyện cậu muốn đến hiệp hội ở vài ngày nói với Naru thúc: "Có việc gì cứ liên hệ với con."
Sau khi cúp máy, Naru vẫn có cảm giác không chân thật lắm.
Kia là Vương tổng mắc chướng ngại tính dục, lãnh cảm vô tình mà bên ngoài đồn đãi sao?
Có chút không giống lắm.
Tiêu Chiến đem tinh dầu cho vào hỗn hợp theo tỉ lệ, đóng nắp lại, nghĩ nghĩ: "Sau khi từ hiệp hội trở về đi."
"Vừa mới mua dụng cụ trong vòng hai giờ sẽ đưa đến biệt thự, em...." Tầm mắt của Vương Nhất Bác khẽ đảo qua mấy lọ dung dịch trên bàn làm việc mà Tiêu Chiến vừa điều chế xong " Em không muốn biết kế quả sớm một chút sao?"
Tiêu Chiến không nhịn cười ra tiếng, quay đầu nhìn hắn: "Anh muốn hôm nay tôi dọn qua hả?"
Vương Nhất Bác lo lắng thiếu niên hiểu lầm hắn có ý tưởng gì không an phận, ngữ khí so ngày thường nhanh hơn rất nhiều: "Tôi sẽ không làm chuyện gì xấu đâu, chỉ là muốn nhìn thấy em thôi."
Alpha đối với Omega có ý muốn bảo hộ cùng chiếm hữu, nên lúc bọn họ không thấy được Omega nhà mình sẽ rất khó chịu cùng lo lắng.
Đôi mắt Tiêu Chiến híp lại: "Thì ra tôi đây không có mị lực gì, không phải nói Alpha nhìn thấy Omega của mình thì luôn muốn làm chút chuyện xấu gì sao? Hay là bởi vì anh không có đánh dấu tôi?"
Ánh mắt của Vương Nhất Bác khẽ biến, Tiêu Chiến xoay người tiến lên một bước, cùng hắn đứng đối mặt, cậu bám vào vai hắn rồi nhón chân, tầm mắt rơi xuống trên môi của đối phương: " Quà ra mắt lúc nãy không tính là đánh dấu sao?"
Hầu kết của Vương Nhất Bác chuyển động lên xuống: "Không tính."
"Vì sao á? Đánh dấu tạm thời không phải hôn môi là được sao?"
Thiếu niên con ngươi màu nâu trong suốt mang theo cảm xúc, thoạt nhìn vô cùng thuần khiết.
Vương Nhất Bác nghĩ đến chuyện thiếu niên mất trí nhớ, biết cậu có rất nhiều chuyện không hiểu, kiên nhẫn giải thích: "Đó chỉ là tiếp xúc bình thường."
" Hai người quan hệ tình dục cũng coi như tiếp xúc bình thường?"
Vương Nhất Bác trầm mặc.
"Tôi tra một chút sẽ biết."
Trước kia khi xem qua sách sinh lý trước xem qua sinh lý thư, bộ phận đánh dấu tạm thời là miệng. Cậu đọc sơ qua một lần, chỉ có đại khái ấn tượng, thân mật ôm ấp cũng không thuộc về đánh dấu tạm thời, tạo thành kết gì đó là đánh dấu vĩnh viễn.
Lúc đó cậu cho rằng mình chỉ là không hiểu đánh dấu vĩnh viễn là có ý tứ gì, hiện tại xem ra, cậu tựa hồ cả đánh dấu tạm thời cũng lý giải sai rồi.
Làm lúc hôn môi cùng Vương Nhất Bác xong cậu còn buồn bực trong lòng, trừ bỏ tim đập nhanh hơn thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Trong sách nói, sau khi đánh dấu sẽ chịu ảnh hưởng bởi tin tức tố của đối phương, mặt đỏ chân mềm, không tự chủ được mà đối với Alpha sinh ra tâm lý thần phục các kiểu.
Khi cậu đọc qua liền cảm thấy chỉ là nói lung tung, sau khi hôn xong còn nghĩ quả là trong sách chỉ viết loạn, kết quả là do cậu lý giải ý tứ sai rồi.
Không đợi Tiêu Chiến nhập vào từ khoá để tìm kiếm vấn đề, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm tay cậu chặn lại: "Tôi nói cho em biết."
Hắn là sợ cậu tìm kiếm rồi sẽ nhìn thấy những hình ảnh liên quan không nên thấy, cậu còn quá nhỏ.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, chờ hắn giải tỏa nghi vấn.
Vương Nhất Bác khom lưng, hô hấp hai người quấn lấy nhau, hắn thanh âm hơi khàn nói: "Tôi có thể đánh dấu tạm thời em không?"
Tiêu Chiến không trả lời, chỉ trực tiếp nhón chân hôn lên môi Vương Nhất Bác.
Trước đó chỉ chạm vào liền tách ra, bây giờ càng thâm nhập sâu càng thân mật hơn. Phía sau gáy của Tiêu Chiến bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác chạm vào, cậu run rẩy muốn ngửa đầu ra tránh né.
Thẳng đến cậu thở không nổi, Vương Nhất Bác mới buông tha khoang miệng của cậu, gương mặt cậu nóng bỏng, chân mềm nhũn đến lợi hại, hoàn toàn đứng không vững, dựa vào lồng ngực của hắn.
Sau đó rất nhanh Vương Nhất Bác hai ba bước áp Tiêu Chiến vào tường, mái đầu đen bây giờ hơi mất trật tự gục xuống hõm vai cậu, mơ màng cảm giác được đối phương đang dùng mũi hít hà mùi vị tin tức tố nhàn nhạt đang xuyên qua miếng dán ngăn cách mà toả ra.
Hắn nhẹ nhàng gỡ xuống miếng dán ngăn cách của cả hai, đem tin tức tố của chính mình phóng thích ra, trong phòng mùi rượu vang đỏ lâu năm quấn quýt lấy mùi cam quýt bạc hà mát lạnh dễ ngửi.
Lúc Tiêu Chiến còn đang chìm đắm trong mùi vị tin tức tố của nhau, Vương Nhất Bác không hề báo trước mà đưa lưỡi liếm một cái sau vùng cổ gây của cậu.
Toàn thân Tiêu Chiến tê dại, sung sướng đến đầu ngón chân cũng muốn cong lại.
Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác quét qua quét lại vùng da thịt mềm mại ở sau gáy của Tiêu Chiến mấy lần, cảm thấy hai tay của đối phương từ nhẹ nhàng ôm lấy chuyển sang bấu chặt lưng áo của hắn, nếu không mặc áo, hắn chắc chắn sẽ bị cào ra dấu vết.
"Em sẵn sàng chưa? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Còn... còn chưa xong?"
Lúc Tiêu Chiến đang ngơ ngác đợi câu trả lời, Vương Nhất Bác đã há miệng cắn xuống tuyến thể mềm mại mẩn cảm của cậu, răng nanh xuyên qua da thịt truyền tin tức tố của hắn vào bên trong.
Một loại cảm giác kỳ lạ lập tức từ nơi cổ gáy truyền đến khắp cơ thể, giống như con rắn bắt được con mồi, sẽ cắn vào cổ rồi tiêm nọc độc vào làm con mồi tê liệt.
Đau đớn cùng khoái cảm trước sau ập tới.
Thân thể nhiễm hơi thở của nhau, rõ ràng là mùi rượu vang đỏ rất nhạt, lại bá đạo sắc bén, làm Tiêu Chiến cam tâm tình nguyện thần phục, không muốn cãi lời đối phương bất luận là mệnh lệnh gì.
Cậu không ý thức nuốt nước miếng, loại cảm giác chưa bao giờ có này làm đại não trong nháy mắt trống rỗng, đầu dựa vào bả vai của Vương Nhất Bác, thở hổn hển.
Lúc Vương Nhất Bác đã cảm thấy hài lòng rời khỏi tuyến thể của Tiêu Chiến ánh mắt u ám đi rất nhiều, hắn khắc chế hô hấp, đem cậu bế lên đi ra khỏi phòng linh thực
Tiêu Chiến lấy lại chút tinh thần, cười khẽ: "Nguyên lai là như thế này."
Ngẫm lại cũng đúng, nếu chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút đã bị đánh dấu, Omega làm thế nào chịu được, vô luận học tập hay là làm việc, bọn họ đều khả năng cùng Alpha phát sinh đụng chạm.
Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến đặt lên sô pha trong phòng khách, tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu lau đi mồ hôi, để cậu giảm bớt cảm xúc khi vừa mới đánh dấu xong.
"Tôi đã muốn làm như vậy từ lâu, chỉ là chờ cơ hội thích hợp."
"Không cần chờ cơ hội, em thích anh làm như vậy, đây là chuyện những người yêu nhau phải làm. Chính là phản ứng... làm em có chút ngượng, quá không bình tĩnh."
Hoàn toàn điên đảo tam quan của một người đàn ông!
Trong mắt Vương Nhất Bác mang theo cười, dáng vẻ này của thiếu niên làm hắn vô cùng yêu thích, bàn tay khẽ chạm nhẹ lên mặt của đối phương vuốt ve.
"Đây là bản năng, em đã làm rất tốt."
"Anh cũng rất tuyệt, em thích thân cận cùng anh, như thế này cảm giác rất tốt."
Vương Nhất Bác thuận thế ngồi ôm chặt Tiêu Chiến, trên người của cậu đều là hơi thở của hắn, quẩn quanh mùi rượu vang đỏ, cảm nhiễm say đắm. Tâm tình hắn sung sướng lại thả lỏng, dục vọng chiếm hữu trong lòng bạo trướng, muốn một ngụm ăn sạch sẽ thiếu niên vào trong lòng.
Sao lại không nói lời nào?
Sẽ không nghĩ đến ' chuyện thương tâm ' đâu nhỉ?
Tiêu Chiến đánh giá biểu tình của Vương Nhất Bác, thực nhẹ nhàng, không giống phát sinh suy nghĩ liên quan đến chuyện kia không được, cậu thở phào nhẹ nhõm, tâm tư không quá mẫn cảm là tốt rồi.
Hai người ở trên sô pha ôm ấp một hồi lâu, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim của Vương Nhất Bác đã bị cậu chiếm lấy rồi, cảm thấy đặc biệt thoải mái vui vẻ nha.
Từ đây về sau nam nhân tốt này chính thức là của cậu!
Tiêu Chiến nhìn thời gian, từ trong lòng ngực Vương Nhất Bác ngồi dậy: "Có đói bụng không? Đi ra ngoài ăn một bữa hoành tráng đi, chúc mừng hai chúng ta cùng nhau thoát kiếp độc thân."
Trong mắt Vương Nhất Bác mang theo ý cười: "Được, em muốn ăn gì?"
"Cá hầm ớt, sườn xào chua ngọt, móng heo nướng tương, thịt kho tàu, cánh gà, tôm hấp dầu......" Tâm tình tốt sẽ muốn ăn thật nhiều, Tiêu Chiến nhảy xuống sô pha, nói ra liên tiếp mấy tên món ăn cậu nghĩ được.
Vương Nhất Bác đứng dậy, vô cùng tự nhiên đưa tay vuốt tóc rối lại cho Tiêu Chiến: "Không cần phải ăn kiêng nhưng ít nhất đến gọi một món chay phối hợp, vậy mới tốt cho sức khoẻ.
Tiêu Chiến có điểm xấu hổ, giống như lại trở bị xem là đứa nhỏ như lúc trước.
"Em chỉ tuỳ tiện nói thôi, một bữa cơm khẳng định không ăn hết nhiều món như vậy, ba món một canh là được."
Nói xong, cậu đến phòng linh thực đem nhóm linh thực thu vào nhẫn không gian.
"Muốn ăn gì thì cứ gọi, em không tin tưởng năng lực của bạn trai em sao?"
Mặc dù Vương Nhất Bác đã nói như vậy, Tiêu Chiến vẫn chỉ gọi ba món một canh, tất cả đều là món mà hai người đều thích.
Đến tối, thời điểm dùng cơm, trên bàn ăn tại biệt thự lưng chừng núi, thức ăn đều là những món giữa trưa Tiêu Chiến đã nói qua.
Toàn bộ quá trình ăn cơm cậu đều thật vui vẻ, trong lúc cậu vô ý nhìn thấy biểu tình của mình phản chiếu từ ly thuỷ tinh bên cạnh, cảm thấy bản thân giống như một đứa ngốc.
Quả nhiên yêu đương sẽ làm mờ lý trí!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tươi cười trên mặt Tiêu Chiến không có chút thay đổi nào, cơm nước xong, tâm tình sung sướng hôn Vương Nhất Bác một cái: "Em có thể nói với mọi người chuyện của chúng ta không?"
Vương Nhất Bác vốn dĩ đã vui vẻ, bị cậu cảm nhiễm đến không tự giác mà cười: "Có thể."
Vì thế Tiêu Chiến lập tức hý hoáy vào màn hình thực tế ảo phát đi hai tin nhắn.
"Naru thúc, con có bạn trai rồi nha, là Vương tổng đó."
"Mông Mông, tôi cùng Vương tổng yêu đương rồi."
Tin nhắn vừa mới gửi đi, vòng tay lập tức vang lên, là Naru thúc gọi đến.
Cậu nhận cuộc gọi, ngữ khí mang theo vui vẻ: "Naru thúc."
Naru tốc độ nói chuyện rất nhanh: "Con say rượu?"
Tiêu Chiến mạc danh nghĩ đến mình chỉ ăn hơi nhiều một chút, đâu có uống rượu chứ. Chẳng lẽ say cơm?
Cậu bất đắc dĩ nói: "Không có, con rất thanh tỉnh cũng không có nằm mơ. Naru thúc, phản ứng như vậy sẽ làm con tổn thương đó nha, không tin tưởng con như vậy sao?"
Naru ho nhẹ một tiếng: "Không không không, A Chiến rất ưu tú, đừng nói cùng Vương tổng yêu đương, cùng Nguyên Soái Đế Quốc yêu đương cũng không có vấn đề gì."
Tiêu Chiến cười khẽ: "Vậy thì quên đi, con không có hứng thú, con chỉ thích Vương tổng thôi. Hiện tại con đang rất vui vẻ, muốn cùng thúc chia sẻ tâm tình này."
Naru khoing nhịn được mà nói: "Chúc mừng, nhưng Vương tổng như thế nào lại đáp ứng rồi? Con đã cùng hắn nói rõ ràng sao? Không có hiểu lầm ý tứ của hắn chứ?"
Tiêu Chiến: "......"
Này quả thực đối với cậu không có chút tin tưởng mà!
Cậu dứt khoát lôi kéo ống tay áo của Vương Nhất Bác: " Vương tiên sinh, anh hãy phát biểu đi."
"Con sao lại đột nhiên kêu hắn là Vương tiên sinh......" Naru còn chưa hỏi xong, liền nghe được một đạo âm thanh trầm ổn từ tính.
"Chào Naru thúc, tôi là Vương Nhất Bác, bạn trai của A Chiến. Thúc yên tâm, tôi rất nghiêm túc, sẽ đối xử tốt với em ấy."
Naru bị lời nói nghiêm túc trịnh trọng của Vương Nhất Bác làm cho sợ đến ngây người, mạc danh có loại cảm giác sắp phải gả con trai ra ngoài. Ông nửa ngày mới hoàn hồn: "được được, chúc mừng hai người, tôi tin tưởng cậu."
Vương Nhất Bác liền đáp: "Cảm ơn."
Tiêu Chiến cười rộ lên, đem chuyện cậu muốn đến hiệp hội ở vài ngày nói với Naru thúc: "Có việc gì cứ liên hệ với con."
Sau khi cúp máy, Naru vẫn có cảm giác không chân thật lắm.
Kia là Vương tổng mắc chướng ngại tính dục, lãnh cảm vô tình mà bên ngoài đồn đãi sao?
Có chút không giống lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất