Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu
Chương 58
Hai người xuống xe, sau khi kiểm tra thân phận thì đi vào hiệp hội, cây đại thụ ở giữa sân không có bất luận cái gì thay đổi, như cũ cành lá sum xuê dạt dào, trên cây phiến lá hình thoi của dây đằng theo gió đun đưa.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Hoàn cảnh rất tốt."
Hai người trực tiếp đi đến văn phòng của chủ nhiệm Lý, thấy Tiêu Chiến, chủ nhiệm Lý mặt đầy ý cười mà đứng dậy, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác thì lại sửng sốt: "Vương tổng?"
Vương Nhất Bác cũng chào hỏi: "Chào chủ nhiệm."
Chủ nhiệm Lý vẻ mặt không thể tưởng tượng, tổng tài mặt lạnh cư nhiên yêu đương?
Thẳng đến khi mang hai người bọn họ đưa tới ký túc xá, chủ nhiệm Lý biểu tình mới hoãn lại.
Ký túc xá cũng được xây theo hình chữ U, nhưng thấp hơn, chỉ có ba tầng, chiếm địa diện tích rất lớn, tường vây bên ngoài được sơn màu xanh lục trông rất mát mẻ.
Hai bên ký túc xá có rất nhiều cây xanh, phía sau là tường viện của hiệp hội được xây cao, ở bên này không nhìn thấy được bên kia thế nào.
Chủ nhiệm Lý: "Bên trái lầu linh thực, bên phải là chỗ ở của nhân viên, ở giữa là chỗ ở dành cho khách, mỗi tầng hai gian phòng, hiện tại đều trống, hai người có thể tùy tiện tuyển phòng."
"Không ai ở sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Chủ nhiệm Lý dẫn hai người bọn họ đi đến mấy phòng ở giữa xem: "Đúng vậy, trước mắt số liệu đăng ký linh thực đều thực toàn diện, không cần nghiên cứu nên không có mời khách.
Tiêu Chiến bừng tỉnh.
Chủ nhiệm Lý nói tiếp: " Sau khi cậu liên hệ, hiệp hội đã tổ chức thí nghiệm hạt nhỏ của Tiên Ma Khoai, giữa trưa sẽ có kết quả, lúc đó sẽ có thêm sáu chuyên gia có sáu chuyên gia thí nghiệm vào ở, tổ trưởng sẽ cùng cậu liên hệ, quá trình nghiên cứu còn cần cậu hỗ trợ."
Tiêu Chiến gật đầu: "Không thành vấn đề, còn chỗ đề các loại hàng mẫu linh thực ở nơi nào?"
Chủ nhiệm Lý chỉ vào office building: "Ở lầu sáu là phòng tồn trữ, cậu quét vòng tay là được, quyền hạn cho cậu đã mở."
"Cảm ơn chủ nhiệm."
" Hai người cứ tùy ý, phòng ở có chỗ nào không hợp ý có thể nói cho ta, ta cho người tới xử lý."
"Được."
Sau khi chủ nhiệm Lý rời đi, hai người đi nhìn phòng trước, sáu gian phòng cách bố trí đều giống nhau, rất rộng, phong cách ấm áp như ở nhà.
Tiêu Chiến đứng ở giữa cầu thang lầu hai ngượng ngùng hỏi: "Mỗi người một phòng hay là cùng nhau ở một phòng?"
Thần sắc Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, nhìn cậu một cái, chỉ vào phòng ở gần phòng linh thực nói: "Em ngủ nơi này, tôi ngủ ở cách vách."
"Này cũng không phải là cách vách, là cách một lầu đó." Tuy rằng Tiêu Chiến nói như vậy, nhưng vẫn đồng ý với lời của hắn nói.
Hai người ở chung một phòng, buổi tối không dán cách ly phiến, tin tức tố quá dễ dàng ra làm phát sinh vấn đề kia..
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi vào phòng của cậu trước.
Tiêu Chiến lôi kéo hắn ngồi vào sô pha: "Ban ngày không có việc gì thì anh ở đây đi, buổi tối anh lại trở về phòng của anh ngủ."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừm."
Nghe đối phương đồng ý, Tiêu Chiến vừa lòng mà cười, đứng dậy lấy nhóm linh thực từ nhẫn không gian ra, đem chúng nó đặt ở một góc trong phòng khách cùng nhau.
Mùi hương thơm ngọt sảng khoái rất nhanh liền lan tràn khắp phòng khách, cảm xúc không tự giác mà thả lỏng lại.
Tiêu Chiến đánh giá diện tích phòng khách, nhìn về hướng ban công rồi đứng lại: "Em muốn lấy Tiên Ma Khoai ra, cùng nó nói chuyện kế tiếp sẽ phải nghiên cứu cần nó phối hợp, miễn cho lúc đó xảy ra tình huống xấu. Anh đem sô pha đơi sang bên cạnh một chút giúp em đi."
Vương Nhất Bác đứng dậy, phi thường thoải mái mà đem sô pha hình L di chuyển khỏi vị trí, giữa phòng khách hoàn toàn trống trải.
Tiêu Chiến xuất Tiên Ma Khoai ra, trước mắt nhất thời một mảnh hắc ám, ánh sáng trước mặt đều bị Tiên Ma Khoai chắn hết rồi.
Tiên Ma Khoai truyền cảm xúc cho Tiêu Chiến, nó đang rất không cao hứng.
Tựa hồ là vì tỏ vẻ không cao hứng, Tiên Ma Khoai để cho rất nhiều căn đen thui đều xông ra, ở giữa không trung múa may loạn xạ.
Trong đầu Tiêu Chiến xuất hiện hình ảnh, một cái đen thui của Tiên Ma Khoai ở trước mặt Thấu Cốt Thảo và Đoạn Trường Thảo vui sướng mà lắc lư lắc lư, kết quả hai cây linh thực đột nhiên đã không thấy tăm hơi —— là bị cậu lấy ra ngoài. Ngôn Tình Sắc
Cậu còn không có tới kịp giải thích, cảm xúc đột nhiên lại trở nên vui vẻ lên, từng cái căn đen thui quấn lên cổ tay cậu, còn hai cái căn lẻn đến góc phòng, tiếp tục ở trước mặt hai cây linh thực mà lắc lư lắc lư.
Mấy cái căn đen thui ở giữa không trung cũng đình chỉ múa may nhanh chóng lùi về trong đóa hoa.
Tiêu Chiến buồn cười mà nhéo nhéo cái căn đen thui đang quấn trên cổ tay mình, tính tình giống như đứa nhỏ, biến động thật mau.
Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy một cái đồ vật màu đen từ giữa không trung rơi xuống, rớt ngay trước mặt Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến sửng sốt, căn đen thui trước nay đều là một cái dài còn bóng loáng, chẳng lẽ còn có thể giống như khoai lang tách ra từng củ nhỏ?
Cậu đi qua xem thử, thấy Vương Nhất Bác đang khom lưng nhặt đồ vật kia lên, một vật màu đen hình trụ, dài chừng 20cm.
Tiêu Chiến thật sự muốn đi chết mà!
Sắc mặt Tiêu Chiến bạo hồng, bay nhanh nhào qua Vương Nhất Bác có ý đồ muốn giật thứ kia giấu đi: "Đừng nhìn, đừng nhìn!"
Tốc độ của Tiêu Chiến rất nhanh, nhưng mà cũng không thể nhanh bằng tốc độ Vương Nhất Bác nhìn thứ kia. Lúc cậu nhào qua, hắn đã nhìn xong, đang ngây dại không biết phải phản ứng thế nào.
Tiệ Chiến dễ dàng đoạt lại thứ kia từ trên tay Vương Nhất Bác, bởi vì tốc độ đồng quá nhanh, đụng phải Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ôm lấy cậu, lui về sau mấy bước, hai người cùng ngã trên sô pha.
Cằm Tiêu Chiến vào ngực Vương Nhất Bác, cậu xoa xoa chỗ đau, nhìn đến vật trong tay, động tác dừng lại, vội vàng giấu ra phía sau lưng.
Biểu tình của Vương Nhất Bác phức tạp mà nhìn Tiêu Chiến, ngón cái nhẹ nhàng xoa vệt đỏ nơi cằm của cậu, trầm mặc nửa ngày mới nhỏ giọng dò hỏi: "Vì sao lại mua cái này?"
Tiêu Chiến đỏ mặt, lắp bắp trả lời: "Cái này, em.... em..."
Tò mò?
Muốn thử?
Mua sai đồ?
Trong đầu Tiêu Chiến nhanh chóng hiện lên vài câu trả lời, nhưng mà đều cảm thấy không chân thật lắm, không phải không thể tin, chính là cảm thấy rất xấu hổ.
Làn da của Tiêu Chiến rất trắng bạch, bộ dáng đỏ mặt nói không nên lời như vậy trông có chút đáng thương.
Vương Nhất Bác xoa xoa tóc của cậu trấn an: "Đừng sợ, có phải em sắp tới kỳ động dục rồi hay không?"
Nghe được âm thanh trầm ổn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới thoáng bình tĩnh trở lại, thật cẩn thận đánh giá thần sắc hắn, thấy hắn không có tức giận, cũng không có sinh ra mặt trái cảm xúc gì khác, nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời cũng có chút nghi hoặc, thứ này đối với hắn mà nói, phải là một loại kích thích mãnh liệt mới đúng chứ?
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Không phải."
Vương Nhất Bác cúi đầu cùng cậu đối diện, ánh mắt chuyển thâm sâu, thanh âm ám cách: "Vậy mua thứ kia làm gì? Muốn?"
Trong kỳ động dục của Omega, lúc ấy mặc kệ người bình tĩnh như thế nào cũng theo bản năng vội vàng hy vọng bị chiếm hữu, ngày thường phản ứng sẽ không mãnh liệt như vậy, nhưng cũng sẽ có nhu cầu sinh lý.
Đôi mắt Tiêu Chiến trừng lớn: "Cũng không phải!"
Cậu cắn cắn môi, nếu đã bị phát hiện thì quyết định dứt khoát nói rõ ràng.
Tuy rằng bóc vết sẹo người khác muốn giấu là hành động vô cùng tàn nhẫn, nhưng rồi sẽ có một ngày như vậy, trước đó cậu không thể nhẫn tâm, muốn dùng phương thức ôn hòa từ từ khuyên nhủ.
Hiện tại nhìn đến phản ứng của Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy năng lực thừa nhận của hắn rất mạnh.
Trên thực tế, Tiêu Chiến lại càng thích phương thức trực tiếp, cái loại phương thức đi đường vòng này tựa như quan hệ của cậu cùng Vương Nhất Bác bây giờ, bởi vì không xác định được kết quả bệnh tình, làm cậu không yên tâm.
Cậu nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Em cảm thấy chúng ta phải nói chuyện thẳng thắng với nhau."
Thần sắc Vương Nhất Bác cũng nghiêm túc lên.
Tiêu Chiến điều chỉnh tư thế, hai người song song nhau.
Tiêu Chiến thở sâu, đem thứ kia đặt ở giữa hai người: "Nếu anh không được, em không ngại dùng mấy thứ này đâu."
Hô hấp của Vương Nhất Bác đông cứng lại.
Tiêu Chiến lấy tốc độ nhanh nhất nói hết ra: "Em đã tìm hiểu qua rồi, đây chỉ là kiểu dáng đơn giản nhất, còn có rất nhiều công cụ phụ trợ khác, cho dù bệnh của anh trị không hết, chúng ta hai người sinh hoạt cũng sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì. Em không để ý bệnh của anh đâu, em thích chính là tính cách, phương thức xử sự của anh, anh làm em cảm thấy quan hệ của chúng ta vô cùng chắc chắn, cho em cảm giác an tâm. Cho nên không cần bởi vì bệnh tình mà cự tuyệt cùng em kết hôn, điều này làm cho em thực không yên lòng, em muốn có một mối quan hệ ổn định lâu dài."
Cậu cũng biết, tiến đến hôn nhân cũng chưa chắc ổn định, nhưng từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ mẹ, tổng cảm thấy hôn nhân là tiêu chí để ổn định một mối quan hệ.
Ánh mắt của Vương Nhất Bác chuyên chú mà nhìn Tiêu Chiến nửa ngày, nhìn không được mà tiến đến hôn xuống bờ môi đang mím chặt chờ đợi hắn trả lời kia.
Hắn không biết vì cái gì thiếu niên lại hiểu lầm bệnh của mình thành như vậy, nhưng phản ứng của thiếu niên làm hắn đặc biệt cảm động, thiếu niên cho rằng hắn không được, lại như cũ thích hắn, thậm chí còn nghĩ biện pháp giải quyết, còn trộm mua những thứ linh tinh xấu hổ.
Omega có thể tiếp thu một Alpha có chướng ngại về phương diện tính dụ, đại khái trừ bỏ thiếu niên, có lẽ không có một ai khác nữa.
Tiêu Chiến thập phần thuận theo, hai tay ôm lấy cổ của Vương Nhất Bác mà nóng bỏng đáp lại, dùng hành động chứng minh cậu một chút cũng không ngại.
Thật lâu sau Vương Nhất Bác mới dừng lại, Tiêu Chiến không biết khi nào ngồi ở trên đùi của hắn, lúc này dựa đầu vào vai hắn thở dốc.
Vương Nhất Bác một tay ôm lấy eo cậu, một tay vuốt ve tấm lưng của cậu cách một lớp áo.
Tiêu Chiến đã bình ổn lại nhịp thở, cảm thấy chân gập lại không quá thoải mái, muốn đổi cái tư thế khác dễ chịu hơn, vừa động liền phát hiện có điểm không thích hợp, nơi đùi trong của cậu bị thứ gì đó đâm đâm.
Làm nam nhân, cậu lập tức biết được đó là cái gì.
Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
"Anh hết bệnh rồi?"
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Hoàn cảnh rất tốt."
Hai người trực tiếp đi đến văn phòng của chủ nhiệm Lý, thấy Tiêu Chiến, chủ nhiệm Lý mặt đầy ý cười mà đứng dậy, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác thì lại sửng sốt: "Vương tổng?"
Vương Nhất Bác cũng chào hỏi: "Chào chủ nhiệm."
Chủ nhiệm Lý vẻ mặt không thể tưởng tượng, tổng tài mặt lạnh cư nhiên yêu đương?
Thẳng đến khi mang hai người bọn họ đưa tới ký túc xá, chủ nhiệm Lý biểu tình mới hoãn lại.
Ký túc xá cũng được xây theo hình chữ U, nhưng thấp hơn, chỉ có ba tầng, chiếm địa diện tích rất lớn, tường vây bên ngoài được sơn màu xanh lục trông rất mát mẻ.
Hai bên ký túc xá có rất nhiều cây xanh, phía sau là tường viện của hiệp hội được xây cao, ở bên này không nhìn thấy được bên kia thế nào.
Chủ nhiệm Lý: "Bên trái lầu linh thực, bên phải là chỗ ở của nhân viên, ở giữa là chỗ ở dành cho khách, mỗi tầng hai gian phòng, hiện tại đều trống, hai người có thể tùy tiện tuyển phòng."
"Không ai ở sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Chủ nhiệm Lý dẫn hai người bọn họ đi đến mấy phòng ở giữa xem: "Đúng vậy, trước mắt số liệu đăng ký linh thực đều thực toàn diện, không cần nghiên cứu nên không có mời khách.
Tiêu Chiến bừng tỉnh.
Chủ nhiệm Lý nói tiếp: " Sau khi cậu liên hệ, hiệp hội đã tổ chức thí nghiệm hạt nhỏ của Tiên Ma Khoai, giữa trưa sẽ có kết quả, lúc đó sẽ có thêm sáu chuyên gia có sáu chuyên gia thí nghiệm vào ở, tổ trưởng sẽ cùng cậu liên hệ, quá trình nghiên cứu còn cần cậu hỗ trợ."
Tiêu Chiến gật đầu: "Không thành vấn đề, còn chỗ đề các loại hàng mẫu linh thực ở nơi nào?"
Chủ nhiệm Lý chỉ vào office building: "Ở lầu sáu là phòng tồn trữ, cậu quét vòng tay là được, quyền hạn cho cậu đã mở."
"Cảm ơn chủ nhiệm."
" Hai người cứ tùy ý, phòng ở có chỗ nào không hợp ý có thể nói cho ta, ta cho người tới xử lý."
"Được."
Sau khi chủ nhiệm Lý rời đi, hai người đi nhìn phòng trước, sáu gian phòng cách bố trí đều giống nhau, rất rộng, phong cách ấm áp như ở nhà.
Tiêu Chiến đứng ở giữa cầu thang lầu hai ngượng ngùng hỏi: "Mỗi người một phòng hay là cùng nhau ở một phòng?"
Thần sắc Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, nhìn cậu một cái, chỉ vào phòng ở gần phòng linh thực nói: "Em ngủ nơi này, tôi ngủ ở cách vách."
"Này cũng không phải là cách vách, là cách một lầu đó." Tuy rằng Tiêu Chiến nói như vậy, nhưng vẫn đồng ý với lời của hắn nói.
Hai người ở chung một phòng, buổi tối không dán cách ly phiến, tin tức tố quá dễ dàng ra làm phát sinh vấn đề kia..
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi vào phòng của cậu trước.
Tiêu Chiến lôi kéo hắn ngồi vào sô pha: "Ban ngày không có việc gì thì anh ở đây đi, buổi tối anh lại trở về phòng của anh ngủ."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừm."
Nghe đối phương đồng ý, Tiêu Chiến vừa lòng mà cười, đứng dậy lấy nhóm linh thực từ nhẫn không gian ra, đem chúng nó đặt ở một góc trong phòng khách cùng nhau.
Mùi hương thơm ngọt sảng khoái rất nhanh liền lan tràn khắp phòng khách, cảm xúc không tự giác mà thả lỏng lại.
Tiêu Chiến đánh giá diện tích phòng khách, nhìn về hướng ban công rồi đứng lại: "Em muốn lấy Tiên Ma Khoai ra, cùng nó nói chuyện kế tiếp sẽ phải nghiên cứu cần nó phối hợp, miễn cho lúc đó xảy ra tình huống xấu. Anh đem sô pha đơi sang bên cạnh một chút giúp em đi."
Vương Nhất Bác đứng dậy, phi thường thoải mái mà đem sô pha hình L di chuyển khỏi vị trí, giữa phòng khách hoàn toàn trống trải.
Tiêu Chiến xuất Tiên Ma Khoai ra, trước mắt nhất thời một mảnh hắc ám, ánh sáng trước mặt đều bị Tiên Ma Khoai chắn hết rồi.
Tiên Ma Khoai truyền cảm xúc cho Tiêu Chiến, nó đang rất không cao hứng.
Tựa hồ là vì tỏ vẻ không cao hứng, Tiên Ma Khoai để cho rất nhiều căn đen thui đều xông ra, ở giữa không trung múa may loạn xạ.
Trong đầu Tiêu Chiến xuất hiện hình ảnh, một cái đen thui của Tiên Ma Khoai ở trước mặt Thấu Cốt Thảo và Đoạn Trường Thảo vui sướng mà lắc lư lắc lư, kết quả hai cây linh thực đột nhiên đã không thấy tăm hơi —— là bị cậu lấy ra ngoài. Ngôn Tình Sắc
Cậu còn không có tới kịp giải thích, cảm xúc đột nhiên lại trở nên vui vẻ lên, từng cái căn đen thui quấn lên cổ tay cậu, còn hai cái căn lẻn đến góc phòng, tiếp tục ở trước mặt hai cây linh thực mà lắc lư lắc lư.
Mấy cái căn đen thui ở giữa không trung cũng đình chỉ múa may nhanh chóng lùi về trong đóa hoa.
Tiêu Chiến buồn cười mà nhéo nhéo cái căn đen thui đang quấn trên cổ tay mình, tính tình giống như đứa nhỏ, biến động thật mau.
Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy một cái đồ vật màu đen từ giữa không trung rơi xuống, rớt ngay trước mặt Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến sửng sốt, căn đen thui trước nay đều là một cái dài còn bóng loáng, chẳng lẽ còn có thể giống như khoai lang tách ra từng củ nhỏ?
Cậu đi qua xem thử, thấy Vương Nhất Bác đang khom lưng nhặt đồ vật kia lên, một vật màu đen hình trụ, dài chừng 20cm.
Tiêu Chiến thật sự muốn đi chết mà!
Sắc mặt Tiêu Chiến bạo hồng, bay nhanh nhào qua Vương Nhất Bác có ý đồ muốn giật thứ kia giấu đi: "Đừng nhìn, đừng nhìn!"
Tốc độ của Tiêu Chiến rất nhanh, nhưng mà cũng không thể nhanh bằng tốc độ Vương Nhất Bác nhìn thứ kia. Lúc cậu nhào qua, hắn đã nhìn xong, đang ngây dại không biết phải phản ứng thế nào.
Tiệ Chiến dễ dàng đoạt lại thứ kia từ trên tay Vương Nhất Bác, bởi vì tốc độ đồng quá nhanh, đụng phải Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ôm lấy cậu, lui về sau mấy bước, hai người cùng ngã trên sô pha.
Cằm Tiêu Chiến vào ngực Vương Nhất Bác, cậu xoa xoa chỗ đau, nhìn đến vật trong tay, động tác dừng lại, vội vàng giấu ra phía sau lưng.
Biểu tình của Vương Nhất Bác phức tạp mà nhìn Tiêu Chiến, ngón cái nhẹ nhàng xoa vệt đỏ nơi cằm của cậu, trầm mặc nửa ngày mới nhỏ giọng dò hỏi: "Vì sao lại mua cái này?"
Tiêu Chiến đỏ mặt, lắp bắp trả lời: "Cái này, em.... em..."
Tò mò?
Muốn thử?
Mua sai đồ?
Trong đầu Tiêu Chiến nhanh chóng hiện lên vài câu trả lời, nhưng mà đều cảm thấy không chân thật lắm, không phải không thể tin, chính là cảm thấy rất xấu hổ.
Làn da của Tiêu Chiến rất trắng bạch, bộ dáng đỏ mặt nói không nên lời như vậy trông có chút đáng thương.
Vương Nhất Bác xoa xoa tóc của cậu trấn an: "Đừng sợ, có phải em sắp tới kỳ động dục rồi hay không?"
Nghe được âm thanh trầm ổn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới thoáng bình tĩnh trở lại, thật cẩn thận đánh giá thần sắc hắn, thấy hắn không có tức giận, cũng không có sinh ra mặt trái cảm xúc gì khác, nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời cũng có chút nghi hoặc, thứ này đối với hắn mà nói, phải là một loại kích thích mãnh liệt mới đúng chứ?
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Không phải."
Vương Nhất Bác cúi đầu cùng cậu đối diện, ánh mắt chuyển thâm sâu, thanh âm ám cách: "Vậy mua thứ kia làm gì? Muốn?"
Trong kỳ động dục của Omega, lúc ấy mặc kệ người bình tĩnh như thế nào cũng theo bản năng vội vàng hy vọng bị chiếm hữu, ngày thường phản ứng sẽ không mãnh liệt như vậy, nhưng cũng sẽ có nhu cầu sinh lý.
Đôi mắt Tiêu Chiến trừng lớn: "Cũng không phải!"
Cậu cắn cắn môi, nếu đã bị phát hiện thì quyết định dứt khoát nói rõ ràng.
Tuy rằng bóc vết sẹo người khác muốn giấu là hành động vô cùng tàn nhẫn, nhưng rồi sẽ có một ngày như vậy, trước đó cậu không thể nhẫn tâm, muốn dùng phương thức ôn hòa từ từ khuyên nhủ.
Hiện tại nhìn đến phản ứng của Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy năng lực thừa nhận của hắn rất mạnh.
Trên thực tế, Tiêu Chiến lại càng thích phương thức trực tiếp, cái loại phương thức đi đường vòng này tựa như quan hệ của cậu cùng Vương Nhất Bác bây giờ, bởi vì không xác định được kết quả bệnh tình, làm cậu không yên tâm.
Cậu nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Em cảm thấy chúng ta phải nói chuyện thẳng thắng với nhau."
Thần sắc Vương Nhất Bác cũng nghiêm túc lên.
Tiêu Chiến điều chỉnh tư thế, hai người song song nhau.
Tiêu Chiến thở sâu, đem thứ kia đặt ở giữa hai người: "Nếu anh không được, em không ngại dùng mấy thứ này đâu."
Hô hấp của Vương Nhất Bác đông cứng lại.
Tiêu Chiến lấy tốc độ nhanh nhất nói hết ra: "Em đã tìm hiểu qua rồi, đây chỉ là kiểu dáng đơn giản nhất, còn có rất nhiều công cụ phụ trợ khác, cho dù bệnh của anh trị không hết, chúng ta hai người sinh hoạt cũng sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì. Em không để ý bệnh của anh đâu, em thích chính là tính cách, phương thức xử sự của anh, anh làm em cảm thấy quan hệ của chúng ta vô cùng chắc chắn, cho em cảm giác an tâm. Cho nên không cần bởi vì bệnh tình mà cự tuyệt cùng em kết hôn, điều này làm cho em thực không yên lòng, em muốn có một mối quan hệ ổn định lâu dài."
Cậu cũng biết, tiến đến hôn nhân cũng chưa chắc ổn định, nhưng từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ mẹ, tổng cảm thấy hôn nhân là tiêu chí để ổn định một mối quan hệ.
Ánh mắt của Vương Nhất Bác chuyên chú mà nhìn Tiêu Chiến nửa ngày, nhìn không được mà tiến đến hôn xuống bờ môi đang mím chặt chờ đợi hắn trả lời kia.
Hắn không biết vì cái gì thiếu niên lại hiểu lầm bệnh của mình thành như vậy, nhưng phản ứng của thiếu niên làm hắn đặc biệt cảm động, thiếu niên cho rằng hắn không được, lại như cũ thích hắn, thậm chí còn nghĩ biện pháp giải quyết, còn trộm mua những thứ linh tinh xấu hổ.
Omega có thể tiếp thu một Alpha có chướng ngại về phương diện tính dụ, đại khái trừ bỏ thiếu niên, có lẽ không có một ai khác nữa.
Tiêu Chiến thập phần thuận theo, hai tay ôm lấy cổ của Vương Nhất Bác mà nóng bỏng đáp lại, dùng hành động chứng minh cậu một chút cũng không ngại.
Thật lâu sau Vương Nhất Bác mới dừng lại, Tiêu Chiến không biết khi nào ngồi ở trên đùi của hắn, lúc này dựa đầu vào vai hắn thở dốc.
Vương Nhất Bác một tay ôm lấy eo cậu, một tay vuốt ve tấm lưng của cậu cách một lớp áo.
Tiêu Chiến đã bình ổn lại nhịp thở, cảm thấy chân gập lại không quá thoải mái, muốn đổi cái tư thế khác dễ chịu hơn, vừa động liền phát hiện có điểm không thích hợp, nơi đùi trong của cậu bị thứ gì đó đâm đâm.
Làm nam nhân, cậu lập tức biết được đó là cái gì.
Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
"Anh hết bệnh rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất