Trọng Sinh Thập Niên 70, Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ
Chương 42:
Lý Quả Phụ không tin, chen vào đám đông xông lên tố cáo.
"Trưởng thôn, Lâm Nhiễm giả bệnh đấy!
Vừa rồi gặp cô ta trên đường, không biết còn khỏe thế nào.
Tôi thấy, cô ta chỉ không muốn làm việc, muốn trốn việc thôi!
Hừ, tôi chân gãy còn đi làm.
Cô ta chân tay lành lặn mà lại muốn trốn việc, ai da, tư tưởng giác ngộ này không được rồi.
Tiêu Tri Thanh, anh đừng để cô ta lừa.
Loại đàn bà lẳng lơ này... không đáng thương đâu."
Những người xung quanh gật đầu, phụ họa.
"Còn tưởng cô ta đã thay đổi, hóa ra vẫn vậy.
Ăn ngon lười làm còn thích làm mất mặt người khác.
Tiêu Tri Thanh, anh phải sáng mắt lên!"
"Tôi đã nói rồi, cô ta giả vờ thôi.
Đổ hai ngụm phân, xem cô ta có tỉnh không..."
"Đủ rồi!"
Tiêu Lệ quát một tiếng, dọa những người khác vội vàng ngậm miệng.
Anh bế ngang Lâm Nhiễm lên, lạnh lùng nhìn một vòng.
"Lâm Nhiễm là vợ tôi, tôi không thương cô ấy thì thương ai?
Việc của cô ấy, tôi đã làm xong từ tối hôm qua rồi.
Có gì không hài lòng, cứ đến tìm tôi, đừng làm khó cô ấy."
Mặc dù biết Tiêu Lệ không nhìn thấy nhưng mọi người vẫn bị ánh mắt đó làm cho giật mình.
Tiêu Tri Thanh đến Hồng Tinh Công Xã lâu như vậy, tuy không phải là người nhiệt tình dễ gần nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh nổi giận lớn tiếng như vậy.
Trưởng thôn thấy Tiêu Lệ nổi giận, vội vàng tiến lên.
"Vì Lâm Nhiễm không khỏe, Tiêu Tri Thanh cứ đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.
Những người khác còn ngây ra đó làm gì? Tiếp tục làm việc đi."
Tiêu Lệ ôm Lâm Nhiễm đi lên bờ ruộng, nghĩ ngợi một lát, gọi Vương Đại Dũng một tiếng.
"Đại Dũng, lại đây giúp một tay."
Vương Đại Dũng ở đằng xa thở hồng hộc chạy đến, định đưa tay ra bế Lâm Nhiễm.
"Anh Lệ, để em bế!"
Tiêu Lệ lùi lại một bước, nhếch cằm về phía anh.
"Đi, tìm một cái gậy dắt anh."
Vương Đại Dũng nghi hoặc sờ sờ đầu, để anh ta bế chị dâu về không phải nhanh hơn sao?
Liếc thấy vẻ không vui của Tiêu Lệ, anh ta cũng vội vàng gật đầu đi tìm gậy.
Tiêu Lệ ôm Lâm Nhiễm về nhà, đặt cô lên giường, bảo Vương Đại Dũng đi tìm Tiêu Yến đến giúp.
Quần áo của Lâm Nhiễm ướt rồi, cần phải thay, anh không tiện.
Rất nhanh, Vương Đại Dũng thở hồng hộc trở về.
Phía sau, theo chân con gái Tiêu Yến là Lý Thắng Nam.
"Anh Lệ, chủ nhiệm Tiêu không có nhà.
Đồng chí Lý nói, cô ấy có thể giúp."
Tiêu Lệ gật đầu, để Lý Thắng Nam vào nhà.
"Làm phiền cô, giúp cô ấy thay quần áo."
"Trưởng thôn, Lâm Nhiễm giả bệnh đấy!
Vừa rồi gặp cô ta trên đường, không biết còn khỏe thế nào.
Tôi thấy, cô ta chỉ không muốn làm việc, muốn trốn việc thôi!
Hừ, tôi chân gãy còn đi làm.
Cô ta chân tay lành lặn mà lại muốn trốn việc, ai da, tư tưởng giác ngộ này không được rồi.
Tiêu Tri Thanh, anh đừng để cô ta lừa.
Loại đàn bà lẳng lơ này... không đáng thương đâu."
Những người xung quanh gật đầu, phụ họa.
"Còn tưởng cô ta đã thay đổi, hóa ra vẫn vậy.
Ăn ngon lười làm còn thích làm mất mặt người khác.
Tiêu Tri Thanh, anh phải sáng mắt lên!"
"Tôi đã nói rồi, cô ta giả vờ thôi.
Đổ hai ngụm phân, xem cô ta có tỉnh không..."
"Đủ rồi!"
Tiêu Lệ quát một tiếng, dọa những người khác vội vàng ngậm miệng.
Anh bế ngang Lâm Nhiễm lên, lạnh lùng nhìn một vòng.
"Lâm Nhiễm là vợ tôi, tôi không thương cô ấy thì thương ai?
Việc của cô ấy, tôi đã làm xong từ tối hôm qua rồi.
Có gì không hài lòng, cứ đến tìm tôi, đừng làm khó cô ấy."
Mặc dù biết Tiêu Lệ không nhìn thấy nhưng mọi người vẫn bị ánh mắt đó làm cho giật mình.
Tiêu Tri Thanh đến Hồng Tinh Công Xã lâu như vậy, tuy không phải là người nhiệt tình dễ gần nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh nổi giận lớn tiếng như vậy.
Trưởng thôn thấy Tiêu Lệ nổi giận, vội vàng tiến lên.
"Vì Lâm Nhiễm không khỏe, Tiêu Tri Thanh cứ đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.
Những người khác còn ngây ra đó làm gì? Tiếp tục làm việc đi."
Tiêu Lệ ôm Lâm Nhiễm đi lên bờ ruộng, nghĩ ngợi một lát, gọi Vương Đại Dũng một tiếng.
"Đại Dũng, lại đây giúp một tay."
Vương Đại Dũng ở đằng xa thở hồng hộc chạy đến, định đưa tay ra bế Lâm Nhiễm.
"Anh Lệ, để em bế!"
Tiêu Lệ lùi lại một bước, nhếch cằm về phía anh.
"Đi, tìm một cái gậy dắt anh."
Vương Đại Dũng nghi hoặc sờ sờ đầu, để anh ta bế chị dâu về không phải nhanh hơn sao?
Liếc thấy vẻ không vui của Tiêu Lệ, anh ta cũng vội vàng gật đầu đi tìm gậy.
Tiêu Lệ ôm Lâm Nhiễm về nhà, đặt cô lên giường, bảo Vương Đại Dũng đi tìm Tiêu Yến đến giúp.
Quần áo của Lâm Nhiễm ướt rồi, cần phải thay, anh không tiện.
Rất nhanh, Vương Đại Dũng thở hồng hộc trở về.
Phía sau, theo chân con gái Tiêu Yến là Lý Thắng Nam.
"Anh Lệ, chủ nhiệm Tiêu không có nhà.
Đồng chí Lý nói, cô ấy có thể giúp."
Tiêu Lệ gật đầu, để Lý Thắng Nam vào nhà.
"Làm phiền cô, giúp cô ấy thay quần áo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất