Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 2: Trọng sinh

Trước Sau
Cơn đau nhấc truyền đến khiến cả người Tô Hạ đau buốt.

Cô nhíu mày mở mắt ra,trần nhà sang trọng hiện đại đập thẳng vào mắt cô.

Tô Hạ cứng đờ người ngồi bật dậy chạm vào cánh tay của mình.

Làn da trắng như tuyết,những vết sẹo do bị bạo lực cũng chẳng thấy đâu.

Nhưng không phải cô chết rồi ư?

Đang lúc Tô Hạ hoang mang thì bỗng một đoàn người đi vào.

" Cố tiểu thư,cuối cùng cô cũng tỉnh!"

Một người mặc âu phục màu đen cất tiếng,trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tô Hạ nhíu mày,mở miệng hỏi" Cố tiểu thư? Là ai? Sao mấy người đến đây?"

Giọng nói trong trẻo dịu dạng khác thẳng giọng nói kiên cường mạnh mẽ của cô.

Tô Hạ bịt miệng,ho vài tiếng rồi lại cất tiếng,thử lại xem giọng nói của mình có trở lại chưa" Các ông đến đây tìm ai?"

Sao giọng nói của cô lại thay đổi?

" Cố tiểu thư,do cô mới tỉnh dậy sau một thời gian ngủ triền miên nên có thể giọng nói đã thay đổi" Người đàn ông lại nói tiếp,giọng nói cung kính và khiêm nhường vang lên" Ông chủ muốn cô nhanh chóng hồi phục và đính hôn với nhà họ Tưởng ạ"

Cái gì nữa đây!

Cố tiểu thư?

Đính hôn?

Rồi nhà họ Tưởng?

À mà khoan....nhà họ Tưởng sao!

Tô Hạ chạy xuống giường,dùng hết công lực mà vào nhà tắm.

Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp,chiếc mũi thon dài,đôi mắt đen lánh.Và...cả cơ thể đầy đặn như người mẫu.

Đây chắc chắn không phải là cô!

Dù cô không phải xấu nhưng gương mặt chỉ thuộc diện ưa nhìn nhưng cô gái trong gương này đây phải gọi là tiên nữ hạ phạm.

Nhưng sao hồn cô lại nhập vào thân xác này đây?



Không lẽ cô trọng sinh!

...

Tô Hạ....à không Cố Tuyết Nhi chọn một chiếc váy đơn giản rồi bước xuống lầu.

Căn biệt thự như lâu đài có phong cách châu Âu sang trọng quý phái.Trên dọc hành lang còn được treo không ít những bức tranh có giá trị vài chục chữ số.

Bà Cố và ông Cố ngồi dưới sô pha.Khi nhìn thấy Cố Tuyết Nhi bước xuống thì tỏ ra lo lắng hỏi" Tiểu Nhi,con khỏe hơn chưa? Sao lại làm chuyện dại dột như vậy chứ,không muốn hôn sự thì nói với mẹ một tiếng.Con có biết làm vậy mẹ lo lắng lắm không!"

Nói rồi bà ôm chầm lấy Cố Tuyết Nhi,vòng tay ấm áp của bà khiến khóe mắt cô đỏ lên.Đã từ rất lâu cô không cảm nhận được hơi ấm từ mẹ.

Trái lại với khuôn mặt phúc hậu của bà Cố,ông Cố có vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc.Ông trầm giọng nhìn Cố Tuyết Nhi rồi nói" Khỏe rồi thì chuẩn bị đính hôn với nhà họ Tưởng"

Cố Tuyết Nhi liếc nhìn ông ta.Rồi lại nhìn sang bà Cố.

Nhà họ Tưởng?

Chắc có lẽ là nhà của Tưởng Du Vãn nhỉ?

Cô nói nhỏ vào tai của bà Cố chỉ để hai người nghe" Mẹ,nhà họ Tưởng là nhà của Tưởng Thiên Dịch ấy hả?"

Bà Cố gật đầu nắm tay cô nói" Ừm,từ xưa nhà họ Cố và nhà họ Tưởng đã rất thân thiết với nhau.Tuy làm ăn trên thương trường nhưng không phải là tranh đấu mà là giúp đỡ lẫn nhau.Con gái của mẹ cứ yên tâm đi,nhà họ Tưởng rất tốt sẽ không bạc đãi gì con đâu"

Cố Tuyết Nhi mỉm cười nhưng tâm không cười.

Cô nhìn ông Cố,mỉm cười nói" Ba,con sẽ đính hôn cùng Tưởng Thiên Dịch"

...

Sau vào ngày ở Cố gia.Cố Tuyết Nhi cũng đã dần thích ứng được với cuộc sống của các phú nhị đại.Có thể nói bây giờ khi mang thân xác Cố Tuyết Nhi cô cũng đã dần quen với thân phận này.

Hôm nay cô cùng bà Cố đi dạo trong trung tâm thương mại.Ngày nào cô và bà Cố cũng sẽ đi đây đi đó,chung là cũng để Cố Tuyết Nhi khuây khỏa đầu óc.

Vì muốn hủy hôn ước với Tưởng Thiên Dịch Cố Tuyết Nhi không thà thiết sống mà chọn cách kết liễu mạng sống.

Cô thở dài chỉ biết tiếc thương cho số phận này.Nhưng cô cũng biết ơn ông trời vì đã cho cô một cơ hội sống lại.Để cô có thể trừng trị những người ác độc,đội lốt trên người những bộ quần áo hàng hiệu đắc tiền.

Đi dạo một vòng cũng mua được kha khá đồ theo cách nhìn của người giàu, cô cùng bà Cố tản bộ trên đường.

Dọc đường đi ánh mắt cô dừng lại trước một bìa quảng cáo.

Trên đó là hình một người đàn ông lịch lãm,vẻ mặt uy nghiêm nhưng ánh mắt lại nghiêm túc lạnh lùng lạ thường.Nhưng bên dưới có ghi một hàng chữ khiến đồng tử Cố Tuyết Nhi lạnh đi không ít.

Tưởng Thiên Dịch Giám đốc Tập đoàn Tưởng thị là doanh nhân trẻ đứng đầu trong tháng này...

Tuy chưa từng thấy mặt anh ta nhưng chỉ vừa mới thấy từ Tưởng thì cô đã biết chắc đó là tên nào.



Bà Cố thấy biểu hiện lạ trên gương mặt thì lo lắng hỏi" Con gái,con sao vậy?"

Cố Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào bìa quảng cáo,cất tiếng hỏi bà Cố" Đây là Tưởng Thiên Dịch hả mẹ?"

" Ừm,thằng bé càng ngày càng tài giỏi.Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền.Người theo đuổi có thể xếp dài từ đây qua Pháp.Nhưng mẹ cũng lâu rồi không gặp thằng bé"

Cố Tuyết Nhi cười khinh bỉ,chỉ được cái mã thôi thì để cho chó ăn thì hơn!

***

Mấy ngày sau,Cố Tuyết Nhi đến một nhà hàng nổi tiếng dùng bữa cùng bà Cố.Tuy vừa mới thích nghi với thân phận này nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường dù việc đó chẳng bình thường với những người xung quanh.

Cố Tuyết Nhi đang trầm ngâm vừa đi vừa nghĩ cách trả thù Tưởng Thiên Dịch thì va vào một người đi tới.

" Áaaa!" Cố Tuyết Nhi hét lên.Ly cà phê thượng hạng trong tay cô cũng rơi xuống.

Mẹ kiếp!

Một ly cà phê ở đây mắc gấp mấy lần ly cà phê của cô từng uống!

Cố Tuyết Nhi ngước lên định lên tiếng chửi người vừa va vào mình thì bỗng đứng hình.

Người đàn ông lịch lãm,đôi mắt sâu thẳm,khuôn mặt điển trai có thể nói là tỉ lệ vàng.Làn da mịn không tì vết.

Nhưng sao nhìn người đàn ông này càng ngày càng thấy quen mắt.

Chưa đợi Cố Tuyết Nhi nói người đối diện đã cất tiếng" Xin lỗi,tôi không cố ý"

" Tôi là Tưởng Thiên Dịch,do có việc gấp nên không chú ý lỡ va vào cô.Mong cô thứ lỗi.Bộ váy của cô tôi xin đền tiền lại"

Trong lòng Cố Tuyết Nhi lạnh đi không ít.Vừa nghe ba từ Tưởng Thiên Dịch thì hào cảm dành cho tên đàn ông này cũng không còn sót lại bao nhiêu.

Nhưng nghĩ lại kế hoạch trả thù của mình chưa thành đã dứt thì ý định muốn chửi anh ta cũng tan biến.

Cố Tuyết Nhi mỉm cười,ánh mắt dịu lại không ít,giọng nói dịu dàng thùy mị sợ rằng đến cả cô cũng chẳng nhận ra sự thay đổi trong lời nói:

" Không sao.Vả lại tại tôi không chú ý nên mới đụng trúng anh.Người nên đền tiền phải là tôi mới phải.Đồ của anh cũng vì bị ly cà phê của tôi làm bẩn tôi nên xin lỗi anh mới phải"

Tưởng Thiên Dịch nhìn chằm chằm vàoCố Tuyết Nhi,dù mới gặp cô nhưng đây chắc là người phụ nữ đầu tiên dám đối diện nói chuyện với anh bình tĩnh đến vậy.

Tưởng Thiên Dịch cười khẽ,giọng nói lãnh đạm nhưng vẫn có ý cười:" Vậy xem như chúng ta huề nhau đi.Nếu có cơ hội lần sao tôi sẽ tạ lỗi.Hiện giờ tôi đang bận tôi đi trước đây"

Cố Tuyết Nhi mỉm cười tạm biệt nhưng trong lòng chắc chắn trong tương lai sẽ gặp lại nhau.

Chắc chắn sẽ gặp lại vì tôi chính là khắc tinh khiến cả gia đình và sự nghiệp của anh sụp đổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau