Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng

Chương 21:

Trước Sau
Thành phố Y cách thành phố S không quá xa, đi tàu cao tốc chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ. Nhưng làng Lư Lăng lại ở rất xa, sau khi xuống tàu còn phải đổi thêm hai chuyến xe buýt.

Mãi đến hơn 2 giờ chiều, hai người họ mới đến được làng Lư Lăng. Kiều Du đi theo sau Diêu Linh Linh, từ xa đã nhìn thấy một cô gái và hai người đàn ông trung niên đứng đợi ở đầu làng.

Diêu Linh Linh chạy đến ôm chầm lấy cô gái, sau đó liền kéo Kiều Du đến, giới thiệu từng người với cô: "Đây là trưởng thôn, đây là ba tớ, cô gái này là bạn tớ, cậu cứ gọi cậu ấy là Ninh Ninh."

Trưởng thôn và ba Diêu trông rất hiền lành, cô gái tên Ninh Ninh cũng rất thân thiện, mỉm cười e thẹn với cô. Kiều Du lịch sự chào hỏi từng người, rồi theo họ đi vào trong làng. Đi được vài bước, cô thấy phía trước có một chiếc xe bò kiểu cũ.

"Bên trong làng tớ toàn là đường núi, vài ngày trước trời mưa nên đường không dễ đi, ngồi xe bò sẽ nhàn hơn một chút." Diêu Linh Linh vừa giải thích vừa giúp cô bê hành lý lên xe.

Xe bò rất đơn sơ, thực ra chỉ có một tấm ván gỗ dày đặt trên bánh xe, xung quanh được rào bằng những thanh gỗ thấp, người ngồi trên những thanh rào gỗ đó, trông có vẻ cũ kỹ nhưng thực sự tiết kiệm được rất nhiều sức lực.



Xe bò đi khoảng mười lăm phút, Kiều Du mới lờ mờ nhìn thấy hình dáng nhà dân ở phía xa. Suốt dọc đường, Diêu Linh Linh giới thiệu cho cô những cánh đồng hoa màu ven đường, thậm chí trong làng còn có cả nhà kính trồng trái cây và rau trái vụ.

Cam, dâu tây, táo, kiwi, còn có cả anh đào, đều có khu vực trồng riêng. Các loại rau cũng rất phong phú, nào là bắp cải, cải thìa, khoai tây, củ cải trắng, cà rốt, cà chua, còn có rất nhiều loại nấm và cà tím.

Kiều Du nghe xong, không khỏi cảm thán làng Lư Lăng đúng là một vùng đất tốt.

Vào làng, Kiều Du được sắp xếp ở nhà Diêu Linh Linh. Sau khi dọn dẹp xong, Kiều Du đề nghị đi xem hàng, Diêu Linh Linh cũng không vòng vo, nhanh chóng đưa cô đến nhà trưởng thôn.

Trưởng thôn rót cho Kiều Du một tách trà, sau đó ông ta ngồi trên ghế gỗ bên cạnh xoa xoa tay, cười có chút gượng gạo: "Cô gái, tôi nghe Linh Linh nói cô muốn lấy nhiều hàng lắm, thật sự là có bao nhiêu cũng lấy hết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau