Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng
Chương 27:
Kiều Du nghe xong thì không hề cảm thấy vui mừng. Những ngày này ở làng Lư Lăng, cô đã cảm nhận được hết sự nhiệt tình và chất phác của người dân nơi đây. Mặc dù đây là một cuộc giao dịch nhưng họ lại không hề so đo tính toán. Một số lương thực có trọng lượng bị lẻ, khi đăng ký, bọn họ liền trực tiếp xóa luôn phần lẻ, làm vậy một hai lần thì không sao nhưng tích lũy càng nhiều thì càng tiết kiệm cho cô một khoản tiền lớn.
Kiều Du đã trải qua thời tận thế, cũng đã thấy qua quá nhiều mặt tối của con người. Cô vốn tưởng rằng trái tim mình đã cứng rắn như sắt đá nhưng giờ đây vẫn có chút yếu mềm.
Kiều Du há miệng, lời nhắc nhở đến bên miệng nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Cảm ơn" rồi nhìn trưởng thôn đang đi xa...
Kiều Du đi đến bên thác nước, lấy điện thoại trong túi ra, mở giao diện trò chuyện với Diêu Linh Linh. Cô chậm rãi gõ chữ nhưng sau đó ngón tay lại lơ lửng trên nút gửi mà không nhấn xuống.
Nếu nói ra, có lẽ họ sẽ để lại nhiều lương thực hơn, khi tận thế đến, có thể sống thêm được một khoảng thời gian. Nhưng số lương thực cô nhận được sẽ ít đi... Hơn nữa, ngay cả khi cô nói ra, chưa chắc Diêu Linh Linh sẽ tin...
Cuối cùng, tin nhắn này vẫn không được gửi đi.
Kiều Du nhắm mắt lại, xóa từng chữ một.
Cô không phải Quan m, cũng không có lòng từ bi.
Hai ngày sau, "công trình lớn" thu mua cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả thịt đã giết mổ đều được dân làng lột da và rửa sạch, dùng túi vải cotton nguyên chất chia thành từng túi nhỏ để tiện bảo quản và vận chuyển. Dân làng còn lấy chum đựng nước ra rửa sạch sẽ, sau đó cho hết thịt vào chum.
Chỉ riêng thịt đã đựng đầy hơn sáu trăm chum lớn. Kiều Du lấy lý do không tiện chất lên xe, cố ý hỏi trưởng thôn có thể mang những chiếc chum này đi không. Trưởng thôn không nghĩ ngợi gì đã đồng ý, dù sao thì bây giờ nhà nào trong làng cũng có giếng nước, không cần dùng đến những chiếc chum này nữa.
Thịt, rau quả, trứng, nấm... đã được bảo quản kỹ đều để trên núi, trưởng thôn dựng tạm một kho chứa bên cạnh kho lương thực, tất cả đồ đạc đều được để bên trong. May mắn thay, bây giờ là mùa đông, nhiệt độ trên núi thấp hơn nên việc bảo quản cũng không tốn nhiều công sức.
Kiều Du đã trải qua thời tận thế, cũng đã thấy qua quá nhiều mặt tối của con người. Cô vốn tưởng rằng trái tim mình đã cứng rắn như sắt đá nhưng giờ đây vẫn có chút yếu mềm.
Kiều Du há miệng, lời nhắc nhở đến bên miệng nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Cảm ơn" rồi nhìn trưởng thôn đang đi xa...
Kiều Du đi đến bên thác nước, lấy điện thoại trong túi ra, mở giao diện trò chuyện với Diêu Linh Linh. Cô chậm rãi gõ chữ nhưng sau đó ngón tay lại lơ lửng trên nút gửi mà không nhấn xuống.
Nếu nói ra, có lẽ họ sẽ để lại nhiều lương thực hơn, khi tận thế đến, có thể sống thêm được một khoảng thời gian. Nhưng số lương thực cô nhận được sẽ ít đi... Hơn nữa, ngay cả khi cô nói ra, chưa chắc Diêu Linh Linh sẽ tin...
Cuối cùng, tin nhắn này vẫn không được gửi đi.
Kiều Du nhắm mắt lại, xóa từng chữ một.
Cô không phải Quan m, cũng không có lòng từ bi.
Hai ngày sau, "công trình lớn" thu mua cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả thịt đã giết mổ đều được dân làng lột da và rửa sạch, dùng túi vải cotton nguyên chất chia thành từng túi nhỏ để tiện bảo quản và vận chuyển. Dân làng còn lấy chum đựng nước ra rửa sạch sẽ, sau đó cho hết thịt vào chum.
Chỉ riêng thịt đã đựng đầy hơn sáu trăm chum lớn. Kiều Du lấy lý do không tiện chất lên xe, cố ý hỏi trưởng thôn có thể mang những chiếc chum này đi không. Trưởng thôn không nghĩ ngợi gì đã đồng ý, dù sao thì bây giờ nhà nào trong làng cũng có giếng nước, không cần dùng đến những chiếc chum này nữa.
Thịt, rau quả, trứng, nấm... đã được bảo quản kỹ đều để trên núi, trưởng thôn dựng tạm một kho chứa bên cạnh kho lương thực, tất cả đồ đạc đều được để bên trong. May mắn thay, bây giờ là mùa đông, nhiệt độ trên núi thấp hơn nên việc bảo quản cũng không tốn nhiều công sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất