Trọng Sinh Trước Mạt Thế, Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu, Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng

Chương 37:

Trước Sau
Kiều Du mơ thấy cô trở về thời thơ ấu của Giang Trạm. Anh bị nhốt trong một căn phòng vừa tối vừa nhỏ, mặc cho cô gọi thế nào thì anh cũng không có phản ứng. Sau đó, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, trở thành phòng thí nghiệm ở kiếp trước của cô.

Cô đứng bên ngoài bức tường kính, nhìn thấy Giang Trạm đang nằm trên giường bệnh, cô lại gọi nhưng anh vẫn không mở mắt. Sau đó, bức tường phòng thí nghiệm đột ngột hạ xuống, vô số dị chủng từ khắp nơi tràn vào, di chuyển về phía giường bệnh của Giang Trạm. Kiều Du điên cuồng đập vào tấm kính nhưng chẳng ích gì, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trạm bị nhấn chìm trong hàng nghìn dị chủng...

"A Trạm!"

Kiều Du bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, phát hiện cô đang ở trong một căn phòng vô cùng xa lạ. Rèm cửa bị kéo lại, trong phòng rất tối, tầm nhìn của cô có chút mờ.

Kiều Du lo lắng gọi hai tiếng thì phát hiện giọng cô hơi khàn, không thể phát ra âm thanh quá lớn. Vì vậy, cô kéo chăn, xuống giường đi tìm Giang Trạm.

Nhưng khi chân cô chuẩn bị chạm đất thì trong bóng tối bỗng có một bàn tay vươn ra, ngăn cô lại. Sau đó, đèn tường nhỏ liền sáng lên.



Ánh sáng đột ngột có chút chói mắt, Kiều Du chớp chớp mắt, sau khi thích nghi với ánh sáng thì phát hiện Giang Trạm đang ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh giường, nhìn cô chằm chằm.

Cơn ác mộng vừa rồi ùa về trong tâm trí, mắt Kiều Du lại bắt đầu ươn ướt. Cô lao đến, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Giang Trạm, áp mặt vào cổ anh.

Cơ thể Giang Trạm bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh, cánh tay nhỏ bé của anh đã ôm chặt Kiều Du vào lòng.

Giang Trạm vùi mặt vào tóc cô, hít một hơi thật sâu. Hương thơm thanh mát từ mái tóc cô, làn da mịn màng áp vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào tai, cùng cái ôm thân mật đầy sự phụ thuộc của cô, khiến anh càng thêm bồn chồn. Con thú dữ trong lòng đang không ngừng đập vào lồng lý trí, gào thét muốn thoát khỏi xiềng xích, muốn xé xác cô, nuốt chửng cô vào bụng, hòa vào xương máu của anh, để cô không bao giờ có thể rời xa anh.

Giang Trạm nhắm mắt lại, kiềm chế ham muốn đang gào thét trong cơ thể, giọng nói nhẹ như lông vũ: "Sao em không ngủ thêm một lát?"

Cô ngủ chưa đầy hai tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau