Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 117: Suy nghĩ này quá mức tùy tiện

Trước Sau
Khuông đại phu vừa nói xong, biểu cảm của người trong phòng lập tức biến đổi.

May mà Hạ đại phu bình tĩnh trấn định, vội nói: "Vị lão tiên sinh này, Hầu gia cũng không phải lập tức trúng độc."

"Đây là ý gì?" Khuông đại phu khó hiểu.

Vì thế Hạ đại phu kể chuyện sau khi Mộ Chi Minh uống rượu độc đã nôn ra, sau đó thân thể khỏi hẳn, nào ngờ hôm nay không hiểu vì sao đột nhiên phát tác nói cho Khuông đại phu: "Đây cũng là nguyên nhân, tuy rằng Hầu gia phát tác hàn độc bò cạp nhưng vẫn chưa thể chết bất đắc kỳ tử, ta nghĩ loại độc này vẫn có biện pháp giải!"

"Quả thật là kỳ độc, thật sự cực kì quỷ dị." Khuông đại phu gấp đến độ túm râu mép, "Không biết trước khi Ly Chu phát độc đã ăn gì?"

Phó Tế An đáp: "Uống nửa ly trà Minh Tiền Long Tĩnh, nhưng ta cũng uống, cũng không có chuyện gì."

"Trà Minh Tiền Long Tĩnh? Đây là lá trà ngự cống, không thể đâu." Khuông đại phu nghi hoặc.

Ông lại cúi người kiểm tra tình trạng cơ thể Mộ Chi Minh trên giường lần nữa, nói: "Hiện tại quan trọng nhất, là giữ Ly Chu lại! Trước kia cho nó uống thuốc gì?"

Hạ đại phu vội vàng nói dược liệu sử dụng trong phương thuốc của mình hết cho Khuông đại phu.

Khuông đại phu lấy ra ngân châm từ trong hòm thuốc, vừa dùng ánh nến nóng vừa nói: "Thêm một tiền Tử Thảo, một tiền Huyền Tham, bình thuốc đựng đầy nước, sắc một khắc!"

Một khắc = 15 phút

Hạ Thiên Vô lập tức chạy ra ngoài phòng đi sắc thuốc.

Khuông đại phu: "Ta thử dùng ngân châm đem độc trong người Ly Chu ép ra, nếu như có thể thành, nó vẫn có thể sống."

Bởi vì dùng ngân châm ghim vào huyệt vị ép độc không thể có một chút sai lầm, vô cùng cần sự thanh tĩnh, mọi người sợ quấy nhiễu đến Khuông đại phu, cho nên dồn dập rời khỏi sương phòng, chỉ chừa mỗi Cố Hách Viêm ở lại hỗ trợ.

Khuông đại phu cởi y phục của Mộ Chi Minh ra, để cho trên người trần trụi, lại để Cố Hách Viêm ôm y ngồi lên, nín hơi ngưng thần đâm từng chiếc ngân châm chậm rãi vào lồng ngực và bụng Mộ Chi Minh, động tác này thật khó, mồ hôi ra đầy bên tóc mai của Khuông đại phu.

Ước chừng sau một nén hương, lúc ngân châm thứ mười một châm vào huyệt vị ở ngực trái, mí mắt Mộ Chi Minh khẽ run, đầu ngón tay cuộn lại, bỗng nhiên nghiêng người phun ra một ngụm máu đen xuống dưới giường, cũng đột nhiên ho khan lên.

"Thành công!" Khuông đại phu mừng rỡ, cấp tốc rút đi ngân châm trên người Mộ Chi Minh, "Cố tướng quân, ngài chăm sóc Ly Chu một lát, ta đi xem thuốc sắc thế nào rồi." Nói xong, Khuông đại phu đi ra ngoài phòng.

Cố Hách Viêm cẩn thận đỡ Mộ Chi Minh nằm xuoonga, dùng nước ấm thấm ướt khăn lau khóe miệng và chiếc cằm nhuốm máu của y.

Mộ Chi Minh mơ hồ không rõ gọi: "Hách Viêm..."

"Ta ở đây." Cố Hách Viêm nắm chặt tay y, lên tiếng.

Mộ Chi Minh vẫn rất suy yếu, một câu nói nói thành đứt quãng: "... Hách Viêm, ta cảm thấy có chút... Đau..."

Vài chữ ngắn ngủi nhưng lại như một cái đao cùn, đâm vào trong thân thể Cố Hách Viêm, tàn nhẫn giày vò lục phủ ngũ tạng của hắn.

Cố Hách Viêm kéo bàn tay Mộ Chi Minh, xoa xoa trên gương mặt mình, hai mắt đỏ bừng, thấp giọng: "Ngươi chịu khổ rồi."

Mộ Chi Minh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, miễn cưỡng cười: "Ngươi... Đừng sợ... Ta không sao..."

Khuông đại phu bưng một bát thuốc nóng hổi vọt vào phòng: "Cố tướng quân, nâng Ly Chu dậy."

Cố Hách Viêm vội vã làm theo.

"Khuông... Khụ khụ, Khuông đại phu." Mộ Chi Minh tựa vào lồng ngực Cố Hách Viêm khó khăn nhận ra người, gọi.

"Đừng nói chuyện, mau uống thuốc." Khuông đại phu kê bát bên môi Mộ Chi Minh, đút y uống thuốc.

Mộ Chi Minh uống hai ngụm, sặc hai cái.

Khuông đại phu vội la lên: "Uống đi! Người bao lớn rồi, còn nhả thuốc ra!"

Mộ Chi Minh bị sặc miễn cưỡng tỉnh táo, yếu yếu nói: "Khuông đại phu... con... con cũng muốn uống, nhưng thuốc này nóng như thế, người đút như vậy, con... Không bị độc chết, đã bị người làm sặc chết..."

Khuông đại phu: "Được, có thể nói giỡn, vẫn có tinh thần."

Cố Hách Viêm đưa tay lấy chén thuốc: "Ta làm cho."

Khuông đại phu cầm chén thuốc thả trong lòng bàn tay Cố Hách Viêm: "Vậy bên trong này liền làm phiền Tướng quân, ta đi nói thương thế của Ly Chu cho Yến Quốc Công, người bên ngoài còn nôn nóng." Nói xong ông đứng dậy rời đi.

Cố Hách Viêm bưng chén thuốc bốc hơi nóng kia lên, cúi đầu thổi hồi lâu, lúc này mới đặt ở bên miệng Mộ Chi Minh, để y uống một chút, thấy y muốn ho khan bèn vội vã lấy ra: "Còn nóng sao?"



Mộ Chi Minh dựa đầu trên lồng ngực hắn, thở dài, nhẹ giọng: "Không nóng, đắng..."

Cố Hách Viêm: "Ngươi uống xong, ta đi mua bánh quế hoa cho ngươi."

"Ta không muốn ăn bánh quế hoa." Mộ Chi Minh: "Ta muốn ngươi bên ta..."

Mi mắt Cố Hách Viêm run rẩy, hôn tóc y: "Được."

***

Khuông đại phu đi ra sương phòng, nói với người ngoài cửa đang đồng loạt nhìn về phía ông: "Ly Chu tạm thời không có chuyện gì."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Cung thị cúi đầu nghẹn ngào ra tiếng, đôi mắt khóc đến sưng như hạch đào.

Khuông đại phu tìm được Hạ Thiên Vô, hỏi thăm hắn bệnh trạng trúng độc lần trước của Mộ Chi Minh.

Hạ Thiên Vô nói rõ ràng với Khuông đại phu.

Khuông đại phu thở dài một tiếng: "Quả thực không khác gì hôm nay."

Mộ Bác Nhân hỏi: "Khuông huynh, tiểu nhi trước khi thân thể rõ ràng đã khỏi, vì sao đột nhiên lại bị độc phát?"

Khuông đại phu: "Đây mới là chỗ phiền phức, chúng ta đều cho rằng dư độc đã hết, nào biết còn hàn độc bò cạp ẩn sâu bên trong lục phủ ngũ tạng của Ly Chu, ngẫu nhiên gặp thời cơ, độc phát bất cứ lúc nào! Lần thứ hai này có thể cứu đã là rất may, ai biết lần thứ ba lần thứ tư sẽ như thế nào!"

"Cái gì!?" Mộ Bác Nhân kinh hãi kêu lên, "Phải làm sao mới ổn đây?"

Khuông đại phu: "Bây giờ ta cũng không có cách nào, trước mắt chỉ có thể dưỡng thân thể Ly Chu cho tốt, mới từ từ quyết định."

Phó Tế An: "Khuông thái y, hôm nay huynh trưởng đột nhiên bị độc phát và việc uống trà Minh Tiền Long Tĩnh, có liên quan hay không?"

Khuông đại phu chắp tay: "Không thể không tra, kính xin Hiền Vương điện hạ đem tất cả lá trà còn sót lại giao cho ta."

"Được." Phó Tế An gật đầu, bái biệt Yến Quốc Công và những người khác, sau đó hồi phủ sai người đem lá trà đưa đến nơi ở của Khuông đại phu.

Lần độc phát này của Mộ Chi Minh giống lần trước, thế tới hung hăng, nhưng sau đó bắt mạch, lại phát hiện bên trong thân thể không có độc lưu lại, thân thể đã ở từ từ chuyển biến tốt.

Y là tân quan tiền nhiệm không tới ba tháng đã bị bệnh, chức Lễ Bộ Thượng Thư không thể thiếu người, chỉ có thể từ nhiệm trước.

Đảo mắt, tiết sương giáng*, ban ngày mây thu tản mạn xa xa.

*tiết sương giáng: 23 - 24 tháng 10

Mộ phủ, Mộ Chi Minh ở Bích Ngô viện, trong phòng, Mộ Chi Minh ngồi dựa trên giường nhỏ để Khuông đại phu bắt mạch cho y.

Khuông đại phu sờ sờ râu: "Không sai, dưỡng hai tháng hiện nay mạch tượng ổn định, có điều vẫn không thể bất cẩn, thuốc bồi dưỡng thân thể, phải tiếp tục ăn."

Mộ Chi Minh cười nói: "Được, Khuông đại phu thuốc đến bệnh trừ, đa tạ ân cứu mạng của người."

Khuông đại phu vung vung tay: "Thuốc gì đến bệnh trừ, dư độc bên trong cơ thể ngươi chưa hết, lúc nào cũng có thể tái phát bỏ mình, càng đáng sợ là, không biết vì sao phát tác, Hiền Vương điện hạ cho ta những lá trà kia, ta lại chưa tìm ra dấu vết nào, aizz..."

Mộ Chi Minh: "Khuông đại phu đừng lo lắng, ngài nhìn ta bây giờ không phải tung tăng nhảy nhót sao?"

"Ngươi đúng là lạc quan." Khuông đại phu sờ sờ râu hoa râm, "Cũng tốt, u sầu bất lợi cho việc thân thể khỏi hẳn, vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi đây."

Mộ Chi Minh chắp tay thi lễ bái biệt Khuông đại phu, không lâu lắm, lại có một người nhẹ nhàng gõ cửa.

Người đến là Thải Vi.

Bụng dưới của nàng nhô lên, nhìn vào đã biết mang thai hơn ba tháng.

"Thải Vi tỷ." Mộ Chi Minh vội vàng đứng lên, muốn đến dìu nàng, "Sao tỷ lại tới đây, tỷ là người đang mang thai, phải cẩn thận."

"Không cần lo lắng, đệ máu nằm xuống." Thái Vi tiến lên vài bước, đè bả vai y lại ngăn cản y đứng dậy, sau đó ngồi xuống ở sườn giường, "Thiếu gia..."

Mộ Chi Minh cười nói: "Thải Vi tỷ, bây giờ tỷ là nghĩa tỷ của đệ, sao còn xưng hô với đệ, như vậy."

Thải Vi nói theo cười: "Nhiều năm như vậy gọi cũng quen rồi, lập tức sửa miệng không sửa được, thân thể đệ sao rồi?"



"Rất tốt." Mộ Chi Minh nói.

"Thật chứ?" Thải Vi nói, "Lúc trước ta đi thỉnh an phu nhân, thấy phu nhân đầy mặt u sầu, ta nghĩ nhất định là ưu phiền chuyện của đệ, còn tưởng rằng đệ bệnh rất nặng."

Mộ Chi Minh nói: "Người ngay ở trước mặt tỷ, tinh thần tràn đầy, nơi nào bệnh rất nặng, Thải Vi tỷ, tỷ an tâm dưỡng thai đi, không cần vì... chút vụn vặt mà bận tâm."

Thải Vi nhìn y xác thực không giống dáng vẻ bệnh nặng, thở phào một hơi: "Chỉ có tự mình đến nhìn đệ ta mới có thể yên tâm, đúng rồi, A Âm đâu? Sao không thấy người khác?"

Mộ Chi Minh: "A Âm đi bắt cướp ngã bị thương ở chân rồi."

"Cái gì?" Thải Vi giật mình, "A Âm không có sao chứ?!"

Mộ Chi Minh: "Không có chuyện gì, có người chăm sóc hắn."

"Các ngươi một người hai người, gần đây có phải là đụng phải tà ám không, sao không thuận như vậy." Thải Vi bất đắc dĩ lắc đầu, "Qua mấy ngày, ta đi miếu cầu an cho hai ngươi!"

Lúc hai người đang nói việc nhà thì có nô tỳ gõ cửa tiến vào, bưng một bát thuốc, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn: "Thiếu gia, thuốc đặt ở nơi này."

Mộ Chi Minh gật đầu: "Được."

Nô tỳ hành lễ, lui ra ngoài phòng.

Thải Vi nghi hoặc: "Sao nàng không hầu hạ đệ uống thuốc? Cho dù đệ không thường ở Mộ phủ, nhưng người hầu hạ cũng không thể không biết những quy củ này?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Thải Vi tỷ, tỷ hiểu lầm, không phải các nàng không hầu hạ, là..."

Y còn chưa có nói xong đã có một người sải bước đi vào phòng.

Người tới chính là Cố Hách Viêm.

Trong nháy mắt Thái Vi đã hiểu rõ, nàng mím môi cười nhẹ, hành lễ với Cố Hách Viêm sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đi còn tri kỷ mà đóng lại cửa phòng.

Cố Hách Viêm bưng chén thuốc trên bàn lên, ngồi ở bên giường, rũ mắt dùng thìa sứ nhẹ nhàng khoáy thuốc chờ nguội.

Mộ Chi Minh nói: "Hách Viêm, vừa mới nãy Khuông đại phu đến bắt mạch cho ta, nói ta mạch tượng vững vàng, thân thể đã không còn đáng ngại."

Cố Hách Viêm: "Ừm."

Mộ Chi Minh: "Ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi nhìn ngươi đi, đáy mắt thâm đen, ta nhìn rất đau lòng." Y đưa tay, xoa gò má Cố Hách Viêm, đầu ngón tay đụng vào dưới mí mắt Cố Hách Viêm, động tác nhẹ vô cùng tựa như như chuồn chuồn lướt nước.

"Được, không lo lắng." Cố Hách Viêm quay đầu, hôn lòng bàn tay Mộ Chi Minh một hồi, sau đó cúi đầu múc một thìa thuốc đút tới bên miệng Mộ Chi Minh, "Uống thuốc, nguội."

Mộ Chi Minh: "Ta không uống." Nói xong bèn ngậm chặt miệng lại.

Cố Hách Viêm: "...?"

Mộ Chi Minh: "Ngươi không đút ta, ta không uống."

Cố Hách Viêm: "...?"

Cố tướng quân một mặt mờ mịt nhìn tay cầm thìa sứ của mình.

Hắn đang đút mà.

Mộ Chi Minh mỉm cười rạng rỡ: "Không phải đút như vậy."

Cố Hách Viêm: "Ngươi muốn ta làm sao?"

Mộ Chi Minh hài hước nói: "Cố tướng quân, ngươi đoán một chút xem."

Cố Hách Viêm: "..."

Hắn trầm tư suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nghĩ ra.

Chỉ là ý niệm này quá mức tùy tiện, Cố Hách Viêm không dám khẳng định, hắn ngẩng đầu, biểu hiện do dự nhìn Mộ Chi Minh, đã thấy người kia ý cười giảo hoạt, sâu trong đôi mất tất cả đều là đùa giỡn sung sướng.

Cố Hách Viêm: "..."

Cố Hách Viêm cầm chén thuốc bưng đến bên môi, ngậm một ngụm, sau đó đưa tay ôm lấy sau gáy Mộ Chi Minh kéo về phía mình, môi dán lên môi của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau