Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 74: Hôn phối loan phượng hòa minh
"Mộ Chi Minh muốn thành thân?" Bùi Hàn Đường truy hỏi, "Y thành thân với ai? Quyết định rồi sao? Y vì sao nói thành thân liền thành thân chứ?"
Văn Hạc Âm nghi hoặc: "Ngươi kích động cái gì?"
"..." Bùi Hàn Đường nắm tay thành nắm đấm để lên môi ho nhẹ một tiếng, "Chuyện này... Nói ra thì dài lắm... Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, Mộ đại nhân thành thân với ai?"
"Không biết." Văn Hạc Âm nói, "Ta thấy thiếu gia rất rối rắm, nói cái gì mà con gái của thống lĩnh cấm quân, rồi con gái của đô đốc kỵ vệ, ta thật sự không hiểu gì hết, nhưng ta chắc chắn một điều lão gia cùng phu nhân sẽ chọn cho thiếu gia một mối lương duyên kim ngọc."
Bùi Hàn Đường vội vàng hỏi: "Cho nên mọi chuyện vẫn chưa quyết định xong, sính lễ chưa đưa đi, cũng không có hôn ước, đúng không?"
"Ừm." Văn Hạc Âm gật đầu.
Bùi Hàn Đường thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết rồi."
Văn Hạc Âm: "Ngươi biết cái gì?"
Bùi Hàn Đường: "Nói thêm cũng vô ích, nào, uống rượu thôi."
Bầu trời về đêm bóng lạnh như nước, khi Văn Hạc Âm trở về Mộ phủ thì trời đã tối đen như mực, cậu đi ngang qua thư phòng liếc mắt một cái, nào ngờ thấy thư phòng đèn đuốc sáng trưng, cậu lập tức biết Mộ Chi Minh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Trong lòng của Văn Hạc Âm có một vấn đề canh cánh cả một ngày trời không có lời giải đáp, mà Mộ Chi Minh xưa nay học thức uyên thâm, cậu thầm nghĩ chắc chắn có thể giúp bản thân giải đáp nghi vấn ấy.
Vì vậy, Văn Hạc Âm đi tới, nhẹ nhàng gõ vào cửa thư phòng.
"Ai?" Giọng nói của Mộ Chi Minh truyền đến.
"Thiếu gia, là ta." Văn Hạc Âm nói.
"A Âm? Vào đi."
Văn Hạc Âm cẩn thận đẩy cửa đi vào, thấy Mộ Chi Minh ngồi ngay ngắn trước thư án, nhìn cậu ôn hoà cười nói: "A Âm, làm sao vậy?"
"Thiếu gia, ta có một vấn đề." Văn Hạc Âm vài bước đi qua.
"Hửm? A Âm, ngươi uống rượu?" Mộ Chi Minh kinh ngạc.
Văn Hạc Âm sợ tới mức lui về phía sau mấy bước: "Trên người ta có mùi rất nồng sao? Xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức đi tắm!"
"Không sao, không nồng lắm, chỉ là thường ngày ngươi rất ít uống rượu, cho nên ta thuận miệng hỏi thôi." Mộ Chi Minh vội vàng nói, "Không cần đi đâu, lại đây, tới trước mặt ta, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta?"
"Chỉ là..." Văn Hạc Âm gãi đầu, "Cái đó... Cầm tinh Tị Xà và Thân Hầu nói như thế nào vậy?"
"Nói như thế nào?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Làm sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Chỉ là... Tò mò..." Ánh mắt của Văn Hạc Âm mơ hồ, ấp a ấp úng.
"Tị Xà và Thân Hầu." Mộ Chi Minh suy tư một lát, cười nói, "Ta nhớ rồi, hai con giáp này chính là nằm trong lục hợp*."
(*Lục hợp: chỉ 6 cặp con giáp có quan hệ tốt đẹp tạo thành, tạo nên một đôi hạnh phúc may mắn. 6 cặp lục hợp: Tý hợp với Sửu; Dần hợp với Hợi; Mão hợp với Tuất; Thìn hợp với Dậu; Tỵ hợp với Thân; Ngọ hợp với Mùi.)
"Lục hợp?" Văn Hạc Âm khó hiểu, "Lục hợp là cái gì?"
"Chính là, quý nhân giúp đỡ lẫn nhau, nếu hai ngươi thành hôn, nhất định sẽ loan phượng hoà minh*, hạnh phúc mỹ mãn." Mộ Chi Minh đáp, "Hửm? A Âm, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?"
(*Loan phượng hoà minh [鸾凤和鸣] Nói vợ chồng hài hoà, thương yêu nhau. Ngày xưa dùng nó để chúc tân hôn. Theo Baidu.)
Văn Hạc Âm nói năng lộn xộn đáp: "Không, khụ, không sao, chắc là tại uống rượu, đúng rồi, thiếu gia, chuyện ngươi thành thân... Quyết định rồi sao?"
Mộ Chi Minh rũ mắt, giọng nói cực nhẹ: "Còn chưa đâu."
Ngày mai đã đến kỳ hạn mười ngày y hứa với phụ mẫu, nhưng y vẫn còn đang do dự.
"Ừm, đây là chuyện lớn trong đời người, phải cân nhắc thận kỹ, định đoạt cho tốt." Văn Hạc Âm gật đầu.
"A..." Mộ Chi Minh chần chờ hỏi, "Ta có đôi khi, có phải thật sự không làm người ta hài lòng hay không?"
Y đã cho rằng chỉ cần gọi một tiếng "Hách Viêm", không cần thổ lộ tình cảm nhiều, ít ra vẫn xem là bằng hữu. Nhưng ngày ấy một câu "Không cần giải thích" kia của hắn, thật sự làm làm cho Mộ Chi Minh không dám mơ mộng viển vông.
"A?!" Văn Hạc Âm hét lên, "Thiếu gia, làm sao ngươi nói như vậy, là ai nói không hài lòng về ngươi! Ta đi đánh hắn!"
Giọng Mộ Chi Minh nhỏ như muỗi kêu: "Không... Không..."
"Thiếu gia! Ngươi là người học thức uyên bác nhất, đẹp nhất, thông minh nhất mà ta từng gặp!" Văn Hạc Âm vừa nói vừa kéo dài ba chữ "Nhất".
Mộ Chi Minh bị cậu chọc cho cười ra tiếng: "Biết rồi." Nhưng dường như nghĩ đến cái gì đó mà trong mắt y dâng lên một tia mất mát sâu đậm, sau đó lại thu hồi ánh mắt, lặp lại: "Ta biết rồi."
Văn Hạc Âm tiểu tâm hỏi: "Thiếu gia, ngươi có khỏe không?"
"Ta rất khỏe, ta nghĩ kỹ rồi." Mộ Chi Minh ngẩng đầu, "Dù sao hắn cùng ta mà nói, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Tốt nhất là nên không nghĩ, không nhớ, vẫn dựa theo kế hoạch đi."
Văn Hạc Âm hoang mang: "A? Thiếu gia ngươi đang nói cái gì vậy?"
Mộ Chi Minh nói: "A Âm, đời này của ta chắc chắn sẽ bảo vệ được Mộ gia, bảo vệ được các ngươi."
"Đời này cái gì?" Văn Hạc Âm vuốt cái ót sau đầu, "Ta có phải say rồi hồ đồ nghe không hiểu không."
Mộ Chi Minh cười nói: "Mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Văn Hạc Âm: "Ồ..."
***
Đúng lúc này, Bùi Hàn Đường vọt vào Cố phủ: "Cố Dục Dập! Ngươi đâu rồi! Không tốt chuyện lớn rồi."
Ôn Chung Thành chạy chậm tới đón: "Bùi đại nhân, thiếu gia đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngài có chuyện gì sao? Nếu không ngày mai lại đến?"
"Ngủ gì mà ngủ! Lửa cháy tới lông mày rồi mà còn ngủ!" Bùi Hàn Đường lo lắng chạy tới phòng tìm Cố Hách Viêm.
Mặc dù ban đêm ban hôm vẫn bị người khác xông vào, nhưng Cố Hách Viêm vẫn không tức giận, đứng dậy khoác áo nói: "Vì sao lại tới vào giờ này?"
"Cố Dục Dập, tâm ngươi cũng quá thảnh thơi rồi, thật sự là làm sầu chết ca ca ta mà." Bùi Hàn Đường túm Văn Hạc Âm đi tới bàn lùn trong phòng, "Nào, ngồi xuống, có chuyện quan trọng!"
Cố Hách Viêm cùng Bùi Hàn Đường ngồi quỳ ở hai bên của bàn lùn: "Chuyện gì?"
Bùi Hàn Đường hít vào một hơi thật sâu: "Ngươi có biết mấy ngày nay Mộ Quốc Công đang giúp tiểu công tử nhà ngươi làm mai nạp hỉ không?"
Văn Hạc Âm nghi hoặc: "Ngươi kích động cái gì?"
"..." Bùi Hàn Đường nắm tay thành nắm đấm để lên môi ho nhẹ một tiếng, "Chuyện này... Nói ra thì dài lắm... Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, Mộ đại nhân thành thân với ai?"
"Không biết." Văn Hạc Âm nói, "Ta thấy thiếu gia rất rối rắm, nói cái gì mà con gái của thống lĩnh cấm quân, rồi con gái của đô đốc kỵ vệ, ta thật sự không hiểu gì hết, nhưng ta chắc chắn một điều lão gia cùng phu nhân sẽ chọn cho thiếu gia một mối lương duyên kim ngọc."
Bùi Hàn Đường vội vàng hỏi: "Cho nên mọi chuyện vẫn chưa quyết định xong, sính lễ chưa đưa đi, cũng không có hôn ước, đúng không?"
"Ừm." Văn Hạc Âm gật đầu.
Bùi Hàn Đường thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết rồi."
Văn Hạc Âm: "Ngươi biết cái gì?"
Bùi Hàn Đường: "Nói thêm cũng vô ích, nào, uống rượu thôi."
Bầu trời về đêm bóng lạnh như nước, khi Văn Hạc Âm trở về Mộ phủ thì trời đã tối đen như mực, cậu đi ngang qua thư phòng liếc mắt một cái, nào ngờ thấy thư phòng đèn đuốc sáng trưng, cậu lập tức biết Mộ Chi Minh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Trong lòng của Văn Hạc Âm có một vấn đề canh cánh cả một ngày trời không có lời giải đáp, mà Mộ Chi Minh xưa nay học thức uyên thâm, cậu thầm nghĩ chắc chắn có thể giúp bản thân giải đáp nghi vấn ấy.
Vì vậy, Văn Hạc Âm đi tới, nhẹ nhàng gõ vào cửa thư phòng.
"Ai?" Giọng nói của Mộ Chi Minh truyền đến.
"Thiếu gia, là ta." Văn Hạc Âm nói.
"A Âm? Vào đi."
Văn Hạc Âm cẩn thận đẩy cửa đi vào, thấy Mộ Chi Minh ngồi ngay ngắn trước thư án, nhìn cậu ôn hoà cười nói: "A Âm, làm sao vậy?"
"Thiếu gia, ta có một vấn đề." Văn Hạc Âm vài bước đi qua.
"Hửm? A Âm, ngươi uống rượu?" Mộ Chi Minh kinh ngạc.
Văn Hạc Âm sợ tới mức lui về phía sau mấy bước: "Trên người ta có mùi rất nồng sao? Xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức đi tắm!"
"Không sao, không nồng lắm, chỉ là thường ngày ngươi rất ít uống rượu, cho nên ta thuận miệng hỏi thôi." Mộ Chi Minh vội vàng nói, "Không cần đi đâu, lại đây, tới trước mặt ta, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta?"
"Chỉ là..." Văn Hạc Âm gãi đầu, "Cái đó... Cầm tinh Tị Xà và Thân Hầu nói như thế nào vậy?"
"Nói như thế nào?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Làm sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Chỉ là... Tò mò..." Ánh mắt của Văn Hạc Âm mơ hồ, ấp a ấp úng.
"Tị Xà và Thân Hầu." Mộ Chi Minh suy tư một lát, cười nói, "Ta nhớ rồi, hai con giáp này chính là nằm trong lục hợp*."
(*Lục hợp: chỉ 6 cặp con giáp có quan hệ tốt đẹp tạo thành, tạo nên một đôi hạnh phúc may mắn. 6 cặp lục hợp: Tý hợp với Sửu; Dần hợp với Hợi; Mão hợp với Tuất; Thìn hợp với Dậu; Tỵ hợp với Thân; Ngọ hợp với Mùi.)
"Lục hợp?" Văn Hạc Âm khó hiểu, "Lục hợp là cái gì?"
"Chính là, quý nhân giúp đỡ lẫn nhau, nếu hai ngươi thành hôn, nhất định sẽ loan phượng hoà minh*, hạnh phúc mỹ mãn." Mộ Chi Minh đáp, "Hửm? A Âm, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?"
(*Loan phượng hoà minh [鸾凤和鸣] Nói vợ chồng hài hoà, thương yêu nhau. Ngày xưa dùng nó để chúc tân hôn. Theo Baidu.)
Văn Hạc Âm nói năng lộn xộn đáp: "Không, khụ, không sao, chắc là tại uống rượu, đúng rồi, thiếu gia, chuyện ngươi thành thân... Quyết định rồi sao?"
Mộ Chi Minh rũ mắt, giọng nói cực nhẹ: "Còn chưa đâu."
Ngày mai đã đến kỳ hạn mười ngày y hứa với phụ mẫu, nhưng y vẫn còn đang do dự.
"Ừm, đây là chuyện lớn trong đời người, phải cân nhắc thận kỹ, định đoạt cho tốt." Văn Hạc Âm gật đầu.
"A..." Mộ Chi Minh chần chờ hỏi, "Ta có đôi khi, có phải thật sự không làm người ta hài lòng hay không?"
Y đã cho rằng chỉ cần gọi một tiếng "Hách Viêm", không cần thổ lộ tình cảm nhiều, ít ra vẫn xem là bằng hữu. Nhưng ngày ấy một câu "Không cần giải thích" kia của hắn, thật sự làm làm cho Mộ Chi Minh không dám mơ mộng viển vông.
"A?!" Văn Hạc Âm hét lên, "Thiếu gia, làm sao ngươi nói như vậy, là ai nói không hài lòng về ngươi! Ta đi đánh hắn!"
Giọng Mộ Chi Minh nhỏ như muỗi kêu: "Không... Không..."
"Thiếu gia! Ngươi là người học thức uyên bác nhất, đẹp nhất, thông minh nhất mà ta từng gặp!" Văn Hạc Âm vừa nói vừa kéo dài ba chữ "Nhất".
Mộ Chi Minh bị cậu chọc cho cười ra tiếng: "Biết rồi." Nhưng dường như nghĩ đến cái gì đó mà trong mắt y dâng lên một tia mất mát sâu đậm, sau đó lại thu hồi ánh mắt, lặp lại: "Ta biết rồi."
Văn Hạc Âm tiểu tâm hỏi: "Thiếu gia, ngươi có khỏe không?"
"Ta rất khỏe, ta nghĩ kỹ rồi." Mộ Chi Minh ngẩng đầu, "Dù sao hắn cùng ta mà nói, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Tốt nhất là nên không nghĩ, không nhớ, vẫn dựa theo kế hoạch đi."
Văn Hạc Âm hoang mang: "A? Thiếu gia ngươi đang nói cái gì vậy?"
Mộ Chi Minh nói: "A Âm, đời này của ta chắc chắn sẽ bảo vệ được Mộ gia, bảo vệ được các ngươi."
"Đời này cái gì?" Văn Hạc Âm vuốt cái ót sau đầu, "Ta có phải say rồi hồ đồ nghe không hiểu không."
Mộ Chi Minh cười nói: "Mau đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Văn Hạc Âm: "Ồ..."
***
Đúng lúc này, Bùi Hàn Đường vọt vào Cố phủ: "Cố Dục Dập! Ngươi đâu rồi! Không tốt chuyện lớn rồi."
Ôn Chung Thành chạy chậm tới đón: "Bùi đại nhân, thiếu gia đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngài có chuyện gì sao? Nếu không ngày mai lại đến?"
"Ngủ gì mà ngủ! Lửa cháy tới lông mày rồi mà còn ngủ!" Bùi Hàn Đường lo lắng chạy tới phòng tìm Cố Hách Viêm.
Mặc dù ban đêm ban hôm vẫn bị người khác xông vào, nhưng Cố Hách Viêm vẫn không tức giận, đứng dậy khoác áo nói: "Vì sao lại tới vào giờ này?"
"Cố Dục Dập, tâm ngươi cũng quá thảnh thơi rồi, thật sự là làm sầu chết ca ca ta mà." Bùi Hàn Đường túm Văn Hạc Âm đi tới bàn lùn trong phòng, "Nào, ngồi xuống, có chuyện quan trọng!"
Cố Hách Viêm cùng Bùi Hàn Đường ngồi quỳ ở hai bên của bàn lùn: "Chuyện gì?"
Bùi Hàn Đường hít vào một hơi thật sâu: "Ngươi có biết mấy ngày nay Mộ Quốc Công đang giúp tiểu công tử nhà ngươi làm mai nạp hỉ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất