Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Chương 11: Dọn Sạch Nhà Bằng Không Gian
Lúc ăn cơm, cả nhà ngầm mặc định những món ngon nhất phải dành cho em trai cô, nên cô chưa bao giờ được ăn đồ ngon. Giờ thì cứ vào không gian nấu ăn cho bản thân là được.
Sau khi dọn dẹp gần một tiếng, nhìn căn nhà trống rỗng, Lưu Thanh Nguyệt vô cùng hài lòng. Cô phủi tay, rồi quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau!
“A!”
Tiếng hét của Vương Xuân Hoa vang lên, khiến cả đàn gà nhà hàng xóm bị giật mình, chó cũng sủa ầm ĩ. Lưu Thanh Nguyệt bị đánh thức, vỗ nhẹ lên đầu.
Trở về thời điểm ba mươi năm trước khiến cô cảm thấy thật khó tin.
Nhưng việc thay đổi được mọi chuyện ngày hôm qua đã khiến cô cảm thấy đủ rồi, nên tối qua cô đã có một giấc ngủ ngon.
Bị tiếng hét đánh thức khiến cô khó chịu, nhưng rồi cô chợt nhớ ra chắc hẳn Vương Xuân Hoa phát hiện ra nhà bị dọn sạch, ngoài kia đang hốt hoảng kêu gào.
Cô bình tĩnh lại, giả vờ ngạc nhiên.
Vừa mở cửa ra, Vương Xuân Hoa đã ôm đầu đi tới đi lui , “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao một chút đồ đạc cũng không còn? Nhà mình tối qua bị trộm sao?”
Từ trong ra ngoài, từ lúa gạo đến gà vịt, cả tiền tiết kiệm và quần áo sang trọng.
Thậm chí cả trang sức.
Tất cả đều bị lấy sạch!
Vương Xuân Hoa cứ như phát điên, sau đó lại nghe thấy tiếng hét của Lưu Đại Quân và Lưu Uyển Uyển.
Còn cậu em trai, chiều hôm qua đã được Vương Xuân Hoa gửi đến nhà ông bà ngoại.
Tạm thời không có mặt.
Cả nhà như phát cuồng, Lưu Thanh Nguyệt cũng giả vờ vô tội.
Cô ngồi sang một bên, làm bộ buồn bã, “Đồ của con cũng bị trộm hết rồi. Ngoài sợi dây chuyền tối qua con đeo trên cổ, mọi thứ đều không còn. Đó là của hồi môn của con mà!”
Nghe câu này, Vương Xuân Hoa càng thêm choáng váng.
Những của hồi môn đó là do mẹ ruột của Lưu Thanh Nguyệt để lại cho cô, rất nhiều đồ phong phú.
Trong đó có nhiều thứ tốt, Vương Xuân Hoa còn tính sau này khi con gái mình lấy chồng sẽ tìm cách lừa đi vài món. Vậy mà giờ lại mất hết?
Giờ chỉ còn lại sợi dây chuyền, nhưng ngay cả khi bà ta muốn có nó, Lưu Đại Quân cũng sẽ không cho phép lấy.
Còn Lưu Thanh Nguyệt, con bé chắc chắn cũng chẳng chịu nhường!
Rốt cuộc là tên trộm nào to gan đến vậy?
Lưu Đại Quân vẫn giữ được bình tĩnh hơn, lập tức gọi công an đến.
Công an nhanh chóng có mặt, cả làng đều ngạc nhiên. Họ cứ tưởng ai đó phạm tội nghiêm trọng nên công an đến bắt người.
Khi thấy công an đi về nhà Lưu Đại Quân, mọi người xì xào bàn tán.
Vương Xuân Hoa mở cửa, lớn tiếng kêu la, “Các đồng chí công an mau vào xem, nhà chúng tôi thảm lắm, đồ đạc bị trộm sạch sẽ rồi!”
“Rốt cuộc là tên trộm nào tàn ác vậy?” Vương Xuân Hoa vừa nói vừa lau nước mắt, còn đấm mạnh vào ngực.
Trang sức, quần áo và những thứ lặt vặt khác đều bị lấy sạch. Cả tiền tiết kiệm nữa.
Số tiền đó bà ta để dành mua đồ cho con trai cưng của mình.
Chiều qua, Lưu Thanh Nguyệt đã đá con trai bà ta một cú. Vương Xuân Hoa vốn định nổi giận, chỉnh đốn cô một trận.
Nhưng nghĩ tới chuyện sắp tới, bà ta liền nuốt giận vào trong.
Rồi bà ta đưa con trai sang nhà ông bà ngoại gửi tạm một thời gian.
Ai ngờ...
Nghe xong, công an liền bước nhanh vào, hàng xóm cũng tò mò thò đầu ra xem chuyện gì.
Cả nhà Lưu Đại Quân đi theo sau công an, vài người hàng xóm lén lút bước theo.
Vừa vào nhà, công an đã nhìn thấy cảnh tượng trống rỗng, chẳng còn lại gì ngoài những thứ lặt vặt không đáng giá.
“Bị trộm sạch sẽ thế này sao?” Công an nhíu mày, mọi thứ có giá trị đều biến mất.
Sau khi dọn dẹp gần một tiếng, nhìn căn nhà trống rỗng, Lưu Thanh Nguyệt vô cùng hài lòng. Cô phủi tay, rồi quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau!
“A!”
Tiếng hét của Vương Xuân Hoa vang lên, khiến cả đàn gà nhà hàng xóm bị giật mình, chó cũng sủa ầm ĩ. Lưu Thanh Nguyệt bị đánh thức, vỗ nhẹ lên đầu.
Trở về thời điểm ba mươi năm trước khiến cô cảm thấy thật khó tin.
Nhưng việc thay đổi được mọi chuyện ngày hôm qua đã khiến cô cảm thấy đủ rồi, nên tối qua cô đã có một giấc ngủ ngon.
Bị tiếng hét đánh thức khiến cô khó chịu, nhưng rồi cô chợt nhớ ra chắc hẳn Vương Xuân Hoa phát hiện ra nhà bị dọn sạch, ngoài kia đang hốt hoảng kêu gào.
Cô bình tĩnh lại, giả vờ ngạc nhiên.
Vừa mở cửa ra, Vương Xuân Hoa đã ôm đầu đi tới đi lui , “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao một chút đồ đạc cũng không còn? Nhà mình tối qua bị trộm sao?”
Từ trong ra ngoài, từ lúa gạo đến gà vịt, cả tiền tiết kiệm và quần áo sang trọng.
Thậm chí cả trang sức.
Tất cả đều bị lấy sạch!
Vương Xuân Hoa cứ như phát điên, sau đó lại nghe thấy tiếng hét của Lưu Đại Quân và Lưu Uyển Uyển.
Còn cậu em trai, chiều hôm qua đã được Vương Xuân Hoa gửi đến nhà ông bà ngoại.
Tạm thời không có mặt.
Cả nhà như phát cuồng, Lưu Thanh Nguyệt cũng giả vờ vô tội.
Cô ngồi sang một bên, làm bộ buồn bã, “Đồ của con cũng bị trộm hết rồi. Ngoài sợi dây chuyền tối qua con đeo trên cổ, mọi thứ đều không còn. Đó là của hồi môn của con mà!”
Nghe câu này, Vương Xuân Hoa càng thêm choáng váng.
Những của hồi môn đó là do mẹ ruột của Lưu Thanh Nguyệt để lại cho cô, rất nhiều đồ phong phú.
Trong đó có nhiều thứ tốt, Vương Xuân Hoa còn tính sau này khi con gái mình lấy chồng sẽ tìm cách lừa đi vài món. Vậy mà giờ lại mất hết?
Giờ chỉ còn lại sợi dây chuyền, nhưng ngay cả khi bà ta muốn có nó, Lưu Đại Quân cũng sẽ không cho phép lấy.
Còn Lưu Thanh Nguyệt, con bé chắc chắn cũng chẳng chịu nhường!
Rốt cuộc là tên trộm nào to gan đến vậy?
Lưu Đại Quân vẫn giữ được bình tĩnh hơn, lập tức gọi công an đến.
Công an nhanh chóng có mặt, cả làng đều ngạc nhiên. Họ cứ tưởng ai đó phạm tội nghiêm trọng nên công an đến bắt người.
Khi thấy công an đi về nhà Lưu Đại Quân, mọi người xì xào bàn tán.
Vương Xuân Hoa mở cửa, lớn tiếng kêu la, “Các đồng chí công an mau vào xem, nhà chúng tôi thảm lắm, đồ đạc bị trộm sạch sẽ rồi!”
“Rốt cuộc là tên trộm nào tàn ác vậy?” Vương Xuân Hoa vừa nói vừa lau nước mắt, còn đấm mạnh vào ngực.
Trang sức, quần áo và những thứ lặt vặt khác đều bị lấy sạch. Cả tiền tiết kiệm nữa.
Số tiền đó bà ta để dành mua đồ cho con trai cưng của mình.
Chiều qua, Lưu Thanh Nguyệt đã đá con trai bà ta một cú. Vương Xuân Hoa vốn định nổi giận, chỉnh đốn cô một trận.
Nhưng nghĩ tới chuyện sắp tới, bà ta liền nuốt giận vào trong.
Rồi bà ta đưa con trai sang nhà ông bà ngoại gửi tạm một thời gian.
Ai ngờ...
Nghe xong, công an liền bước nhanh vào, hàng xóm cũng tò mò thò đầu ra xem chuyện gì.
Cả nhà Lưu Đại Quân đi theo sau công an, vài người hàng xóm lén lút bước theo.
Vừa vào nhà, công an đã nhìn thấy cảnh tượng trống rỗng, chẳng còn lại gì ngoài những thứ lặt vặt không đáng giá.
“Bị trộm sạch sẽ thế này sao?” Công an nhíu mày, mọi thứ có giá trị đều biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất