Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân

Chương 41: Dù Cưới Vội Vàng, Anh Nhất Định Sẽ Đối Xử Tốt Với Em

Trước Sau
Dương Tố mắng mãi không ngớt, Lưu Uyển Uyển đứng bên cạnh, nước mắt chảy ròng ròng. "Đừng chỉ biết khóc!" Dương Tố chống nạnh quát lớn, "Thật không hiểu nổi, con trai tôi bị làm sao mà lại chọn một đứa vô dụng như mày, chỉ biết khóc lóc!"

"Tôi không thể chấp nhận cô!"

Mắt Dương Tố như sắp bốc lửa, càng nhìn dáng vẻ khóc lóc của Lưu Uyển Uyển càng thấy bực bội. Chu Hà Sơn thì cố gắng khuyên mẹ mình, "Mẹ, đừng nói nữa. Bây giờ Uyển Uyển đã mang thai con của con rồi."

"Thai à? Cái đó thì có gì mà quan trọng?" Dương Tố quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Chu Hà Sơn, "Con không hiểu à? Sau chuyện này, ít nhất hai ba năm nữa con cũng đừng mong được thăng chức, con hiểu không?"

Chu Hà Sơn không nói gì, mặt mày u sầu. Điều Dương Tố nói hoàn toàn đúng. Nghe vậy, Lưu Uyển Uyển không kìm được mà nuốt nước bọt. Sao lại ảnh hưởng lớn đến vậy? Cô ta còn mơ tưởng rằng sau này Chu Hà Sơn thăng tiến, cô ta sẽ trở thành vợ phó đoàn trưởng hoặc tiểu đoàn trưởng,...

"Thưa dì, con không biết..." Lưu Uyển Uyển khóc càng to, "Con và anh Hà Sơn thật lòng yêu nhau, chúng con chỉ muốn ở bên nhau nên không thể kìm lòng được."

Vừa dứt lời, Dương Tố đã cười lạnh, quay lại tát mạnh vào mặt Lưu Uyển Uyển. Chu Hà Sơn vội vàng kéo mẹ mình ra, còn Lưu Uyển Uyển thì ôm lấy má, vô cùng tủi thân.

Hôm qua bị Lưu Thanh Nguyệt tát hai cái, giờ lại bị mẹ của Chu Hà Sơn tát. Nếu chuyện này lan ra ngoài, sau này đi theo quân, cô ta sẽ mất mặt thế nào?

"Không kiềm chế được à?" Dương Tố cười khẩy, "Cô đang đùa với tôi đấy à? Nếu không phải cô dụ dỗ con tôi, nó có làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế không? Cô câm miệng ngay! Đừng có khóc lóc trước mặt tôi, tôi không phải đàn ông, không dễ bị cô lừa đâu!"



Lưu Uyển Uyển ôm mặt, uất ức đứng im một góc, còn Chu Hà Sơn thì đứng đó, không khí căng thẳng như sắp nổ tung.

Lúc này, Lục Phong Đình đã giúp Lưu Thanh Nguyệt dọn dẹp xong căn phòng, còn mang theo một số vật dụng cần thiết. Nhìn anh mang bao lớn bao nhỏ vào nhà, Lưu Thanh Nguyệt không nhịn được cười, "Thật ra có thể sắm dần dần, không cần vội vàng quá, anh cũng nên nghỉ ngơi chút đi."

Cô nói thế, nhưng trong lòng nghĩ rằng trong căn nhà gỗ của mình vẫn còn nhiều thứ lắm. Trước khi đến đây, cô đã dọn sạch nhà, mang theo đủ loại vật dụng cần thiết.

Lục Phong Đình sau khi dọn xong thì ngồi xuống ghế, "Những lời hôm qua anh nói không phải là bốc đồng. Khi cứu em, anh đã muốn chịu trách nhiệm, nhưng em lại từ chối. Sau khi chứng kiến tất cả những gì xảy ra, anh cảm thấy mình càng phải chịu trách nhiệm."

"Dù đám cưới có vội vàng, nhưng anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, không phải chỉ là nói đùa."

Lục Phong Đình rất nghiêm túc. Nhìn vào gương mặt anh, Lưu Thanh Nguyệt gật đầu một cách trịnh trọng, "Em tin anh."

Kiếp trước, dù cuộc hôn nhân của họ không có tình yêu, nhưng cũng là hai người cùng chung sống. Cuộc sống không hề tệ, chỉ là khi Lục Phong Đình không nhận được sự hồi đáp từ cô, thái độ của anh dần trở nên lạnh nhạt. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ thiếu thốn điều gì trong cuộc sống hằng ngày.

Vì vậy, Lưu Thanh Nguyệt tin tưởng anh. Cô nghĩ rằng chỉ cần bản thân cũng cố gắng sống tình cảm, hai người sẽ dần nảy sinh tình yêu, và cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp.

"Em cứ ở lại đây đã." Lục Phong Đình dặn dò vài câu rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau