Chương 8: Khóc than
"Ngươi, ngươi báo quan!?" Vương Chi Hưng rốt cuộc ngã ngồi trên ghế. Đối với lòng tham nhất thời của mình, trộm sang tên cửa hàng cho mình thì rất hối hận, sớm biết rằng đừng nên động đến cửa hàng trên danh nghĩa, chỉ cần mình còn nắm giữ, có thể vớt bao nhiêu tiền tài mà không được!
Phía sau Hoàng Trung chính là quan sai của tri phủ, đến để bắt giữ Vương Chi Hưng trở về điều tra. Nghe những lời những người này vừa nói xong, trong lòng hiểu rõ, hơn nữa mấy ngày hôm trước tra được Vương Chi Hưng đúng là cách đây một tháng đang sang tên bốn gian tiệm quần áo và một tửu lầu cho bản thân, trên cơ bản đã có thể chứng minh Dịch gia nói thật.
Quan sai nói với Dịch Thiên Phàm, "Công tử yên tâm, Tri phủ đại nhân từ trước đến nay công chính, sẽ có quyết đoán." Nói xong thì đi đến, muốn bắt Vương Chi Hưng lại.
"Ngươi, ngươi là tên lòng dạ hiểm độc, bạch nhãn lang!" Vương Chi Hưng không chịu đi vào khuôn khổ, đột nhiên dường như nổi điên lao đến Dịch Thiên Phàm, "Ta thay ngươi quản lý gia sản lâu như vậy...... ngươi không cảm tạ ta, lại đi báo quan bắt ta!?"
Trong tay Dịch Thiên Phàm ôm bài vị mẫu thân, thấy Vương Chi Hưng nhào tới, muốn xoay người tránh, nhưng bên cạnh hắn là Thu Tử Hàn đang ngồi, không thể để Vương Chi Hưng làm y bị thương, nên đứng không nhúc nhích, dùng thân thể chặn Vương Chi Hưng.
"Thiên Phàm! Cẩn thận!" Thu Tử Hàn thấy Vương Chi Hưng nắm chặt nắm tay, nhào đến Dịch Thiên Phàm, đỡ eo đứng dậy, muốn đi hỗ trợ.
"Thiếu gia!" Cũng may An Quý và An Thuận trong thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, không chờ Vương Chi Hưng xuống tay với hắn, mỗi người một bên kéo người trở lại, kéo ra ngoài nửa thước.
"Thiên Phàm ngươi không sao chứ!" Thu Tử Hàn lúc này mới đi đến bên cạnh Dịch Thiên Phàm, khẩn trương kiểm tra hắn có sao không.
"Không có việc gì, không có việc gì, ngươi đừng có gấp." Dịch Thiên Phàm buông bài vị trong tay xuống, đỡ thân mình Thu Tử Hàn, xoay người nói với quan sai, "Quan gia, có thể cáo thêm một tội không, hắn muốn mưu hại tính mạng ta không?"
"Được!" Quan sai tiếp nhận Vương Chi Hưng từ trong tay An Quý, An Thuận, mang còng tay, "Công tử yên tâm, hôm nay những gì nhìn thấy, nghe thấy, sẽ đúng sự thật báo lại đại nhân." Nói xong liền mang Vương Chi Hưng đi.
Sau đó Vương Chi Hưng bị điều tra rõ, đã chiếm gia sản Dịch gia, giam giữ bỏ tù, Dịch gia thuận lợi thu hồi tiệm quần áo và tửu lầu, Dịch Thiên Phàm khai hỏa trọng chấn gia nghiệp, từ nay về sau không đề cập tới.
Hoàng Trung liên hệ người mua tòa nhà đã đến mấy người, hoàn cảnh làm những người đến mua rất vừa lòng, như vậy kế tiếp chỉ còn bàn giá tốt.
Bởi vì tửu lầu và tiệm quần áo sinh ý vẫn luôn không tồi, Dịch Thiên Phàm tính vẫn tiếp tục sử dụng nhân thủ trước kia để tránh ảnh hưởng sinh ý. Dịch Thiên Phàm kêu những người hôm nay biết rõ nội tình, là chưởng quầy và tiểu nhị, không được lắm miệng, vì giữ bát cơm, hai người cũng coi như thành thật. Sản nghiệp nhà mình lấy được về, trong khoảng thời gian này duy trì nguyên trạng không thành vấn đề. Dịch Thiên Phàm tính chờ khi có thời gian sẽ hảo hảo nghiên cứu vấn đề kinh doanh, hiện tại hắn đang tính đi nhà đại bá, để được hai ba phần lợi bán vải vóc.
Cữu cữu, đại bá, Mã Thiên Tường, đè trong lòng Dịch Thiên Phàm ba ngọn núi lớn, nay đã đi một ngọn, Dịch Thiên Phàm quyết định không ngừng cố gắng, giải quyết chuyện nhà trước rồi mới giải quyết người ngoài sau.
Nhưng nhắc đến đại bá của mình, Dịch Thủy Thừa, Dịch Thiên Phàm chỉ cảm thấy răng đau, vì Dịch Thủy Thừa có thanh danh tốt bên ngoài, lại cáo già xảo quyệt, cực kỳ khó đối phó.
Buồn rầu mấy ngày, Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn tính toán, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp là bất chấp tất cả.
Vì thế đang lúc chính ngọ, trước cửa nhà Dịch Thủy Thừa, bị một người cao giọng khóc lóc kể lể, hấp dẫn nhiều người xúm lại đây nhìn càng ngày càng nhiều, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi.
Trong đám người, trên đất trước cửa nhà Dịch phủ ngồi hai người, một người đang ôm một người vào lòng, không ngừng lớn tiếng ồn ào, người được ôm thì bụng cao cao phồng, cúi đầu, thập phần ngoan ngoãn. Hai người này đúng là Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn.
"Bá phụ a...... chất nhi thật sự cùng đường không còn cách nào a...... nếu không tiếp tế chúng ta, chúng ta ngay cả nhà cũng không có mà ở......" Dịch Thiên Phàm gân cổ lên, ngầm điều chỉnh tư thế một chút, để Thu Tử Hàn ở trong lòng mình thoải mái một ít, "Tức phụ ta lớn bụng như vậy mà vẫn chưa được ăn đồ gì tẩm bổ thân mình...... bá phụ a...... phụ thân ta mất sớm...... nên không có người chăm sóc chúng ta......"
"Thiếu gia...... ngươi, ngươi đứng lên vào nhà nói chuyện......" Quản gia họ Bạch, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa ra tới thì thấy, một cái đầu hai cái đại, "Ở, ở đây sao nói chuyện được." Tên nhị thế tổ này sao hôm nay lại diễn trò gì vậy, không vào nhà, mà ở cửa ồn ào cái gì?
"Bạch quản gia...... ngươi giúp ta nói với đại bá......" Dịch Thiên Phàm cố ý không đứng dậy, tiếp tục réo lên, "Nói như thế nào cũng là người một nhà...... phường nhuộm Dịch phủ, chất lượng không thể chê, lại ép giá thấy như vậy, cái này, cái này làm sao chúng ta có thể sống a......"
"Chuyện này...... chuyện này cũng không phải ta có thể làm chủ a, nếu không thiếu gia vào nhà trước đi, chúng ta xác thật là người một nhà, có chuyện thì cùng lão gia thương lượng, có phải hay không?" Tổ tông ơi đừng đứng trước mặt nhiều người làm mất mặt như vậy, lão gia Dịch gia rất coi trọng thanh danh.
"Không được!" Dịch Thiên Phàm không đứng dậy, "Ông ấy không đồng ý ta liền không đứng dậy, bằng không khi vào nhà rồi lại quở trách ta một trận, vẫn không đồng ý với ta, chúng ta không còn được hưởng sung sướng nữa...... ta biết trước kia ta hỗn trướng, chỉ biết chơi bời, không chăm lo chuyện trong nhà, nhưng hiện tại ta nghĩ thông suốt, muốn làm tốt phường nhuộm trong nhà, dù sao đại bá gia cũng không kém điểm này, ngày thường cũng rất thiện tâm...... vì sao lại không đồng ý a......" Nói xong, Dịch Thiên Phàm lại bắt đầu gào lên.
Mọi người vây xem nãy giờ cũng hiểu được đại khái, thì ra người ngồi trên đất là thiếu gia Dịch phủ, phường nhuộm Dịch gia rất nổi tiếng, lại thấy bụng lớn của Thu Tử Hàn một bộ dáng đáng thương, đều có chút đồng tình, có nhiệt tâm, cũng hô theo.
"Lão gia Dịch phủ không phải đại thiện nhân sao, sao đối xử với người trong nhà bủn xỉn như vậy."
"Đúng vậy, nhìn người này chắc là sắp sinh, mau để người ta vào nhà đi, đừng để đông lạnh."
"Chất lượng vải dệt Dịch gia tốt không cần phải bàn, giá cao chút cũng không sao!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Mọi người càng vây càng nhiều, tiếng la càng lúc càng lớn, Bạch quản gia không dám trì hoãn, nhìn xem Dịch Thiên Phàm hình như không nháo lớn chuyện sẽ không bỏ qua, đành phải kêu người coi chừng Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn, còn mình thì vào nhà bẩm báo Dịch Thủy Thừa.
Dịch Thiên Phàm thấy quản gia xoay người vào cửa, biết là đi tìm Dịch Thủy Thừa, liền dừng lại nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói bên tai Thu Tử Hàn, "Có lạnh hay không? Có chỗ nào khó chịu hay không?"
Thu Tử Hàn nửa nằm trong lòng Dịch Thiên Phàm, cả người được người kia ôm trong ngực, dưới thân thì ngồi trên chân Dịch Thiên Phàm, trên người còn mặt mấy lớp quần áo, một chút cũng không cảm thấy lạnh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không khó chịu, nhưng mà...... chúng ta còn ngồi ở đây bao lâu?" Y sợ Dịch Thiên Phàm ngồi lâu sẽ cảm lạnh.
"Chắc nhanh thôi." Dịch Thiên Phàm nhỏ giọng nói bên tai Thu Tử Hàn, "Bạch quản gia chắc là đi tìm đại bá, chờ đại bá ra tới, chúng ta sẽ không cần ngồi." Quả nhiên còn chưa dứt lời, đã thấy cửa mở ra, quản gia đi theo Dịch Thủy Thừa đi ra.
"Thiên Phàm! Ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, mau đỡ Tử Hàn đứng dậy, đất lạnh, bị đông lạnh không phải là việc nhỏ!" Dịch Thủy Thừa trước khi Dịch Thiên Phàm ồn ào nhanh chóng chạy ra lên tiếng nói với hắn, "Mau đứng lên, mau đứng lên!"
Dịch Thiên Phàm thấy gã sai vặt đang xông tới, cũng không kháng cự nữa, đỡ người trong lòng đứng lên, "Đại bá...... ngươi sao lại ra đây?" Giả bộ đáng thương trước mặt Dịch Thủy Thừa, "Ngươi không phải mặc kệ chúng ta sao."
"Sao lại...... Có thể mặc kệ các ngươi!" Dịch Thủy Thừa có chút chột dạ, lời nói có chút không tự tin, bởi vì hắn đúng là không muốn quản nhị đệ cô nhi của mình này, nên ngầm ép giá thu vải dệt rất thấp, "Chúng ta trước vào phòng đi, có việc gì cũng có thể thương lượng."
Nhớ đến khi phụ thân qua đời, thì Dịch Thủy Thừa ở trước mặt các trưởng lão gia tộc nói sẽ chiếu cố cả nhà mình, nhưng xoay người lại giống như chưa nói gì, Dịch Thiên Phàm lần này không hề mắc mưu, "Đại bá nếu đồng ý với ta, trước mặt mọi người, cho ta một lời chắc chắn." Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn, một bước cũng không đi, "Chia cho ta ba phần lợi nha, được không?" Danh tiếng đại thiện nhân này có đáng giá ba phần lợi hay không?!
Dịch Thủy Thừa vừa nghe, sắc mặt thay đổi, vải dệt nếu nâng lên ba phần, vậy bất kể là cửa hàng vải hay cửa hàng quần áo cũng phải nâng lên mới được, nhưng mà cửa hàng của mình nâng giá, thì cửa hàng nhị phòng, tam phòng không nhất định nâng lên, đồng dạng đồ vật, đều là chiêu bài Dịch gia, ngốc tử mới đi mua cái mắc hơn a, nói như vậy, đồ bán ra không thể nâng giá, ba phần phí tổn này chỉ có thể lấy từ tiền doanh thu, đây là mất trắng đưa tiền cho tiểu tử này a!
"Ngươi, ngươi!" Dịch Thủy Thừa sắc mặt trướng hồng, nhất thời nghẹn họng. Tiểu tử này làm nhiều trò như vậy trước mặt mọi người để bức mình, nếu không đạt được mục đích chắc là không trở về đâu?
Dịch Thiên Phàm cũng nghĩ kỹ rồi, Dịch Thủy Thừa nếu đáp ứng hắn tang ba phần lợi, thì thôi, nếu lần này ông ấy cũng không đáp ứng, vậy thì dứt khoát chặt đứt quan hệ hợp tác với bổn gia Dịch gia. Phường nhuộm nhà mình chất lượng vải dệt thì không có gì bàn cãi, bán cho cửa hàng khác, cho dù là bây giờ giá nâng lên ba phần cũng có rất nhiều người muốn. Vì sinh kế của cả nhà, xé rách mặt thì xé rách mặt đi, dù sao đời trước, mặt này cũng đâu có bền chắc.
Dịch Thiên Phàm thấy Dịch Thủy Thừa vẫn chưa trả lời, thúc giục nói, "Đại bá? Vậy là...... không đồng ý?" Liếc mắt nhìn đám người nãy giờ chưa có đi, cố ý cao giọng nói, "Đại bá không đồng ý vậy...... chất nhi cũng không còn cách nào, để duy trì sinh kế, sau này...... chỉ có thể đem vải bán cho nhà khác."
Cư nhiên còn uy hiếp! Dịch Thủy Thừa chưa nghĩ ra biện pháp, để tiếp chiêu Dịch Thiên Phàm. Thì lại nghe được tiếng nghị luận bên tai, nào là "đại thiện nhân", "giả", "đáng thương" từng chữ từng chữ, làm sắc mặt Dịch Thủy Thừa nghẹn đến mức càng ngày càng hồng.
Nói xong, Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn làm bộ xoay người đi.
"Này này, đừng đi! Đừng đi!" Dịch Thủy Thừa cắn răng một cái, rốt cuộc vẫn lên tiếng, "Không phải muốn thương lượng hay sao, ta...... đồng ý! Hơn nữa...... bảo đảm cửa hàng bán vải không tăng giá!" Câu sau cố ý nói cho bá tánh vây xem nghe, "Chúng ta đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, ta là người luôn luôn thiện tâm, càng không thể để cháu mình có cuộc sống không tốt được, như vậy đi, ta lại thêm một phần, xem như là cho cháu trai chưa sinh ra quà gặp mặt."
"Oah, quả nhiên là đại thiện nhân a!"
"Ta nói mà, Dịch lão gia không phải người thấy chết không cứu!"
"Dịch lão gia thật là người tốt!"
Dịch Thiên Phàm cong cong khóe môi, từ trong lòng ngực lấy khế thư đã chuẩn bị trước ra, "Vậy thỉnh đại bá ký tên."
Tuy rằng tâm đang nhỏ máu, nhưng cũng may vãn hồi thanh danh, Dịch Thủy Thừa âm thầm cắn răng, tiểu tử này sao lại đột nhiên thông suốt, không chỉ biết phải xử lý sinh ý trong nhà, còn nghĩ ra cách bức mình như vậy!?
Trên mặt Dịch Thủy Thừa một mảnh xanh trắng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, tay phát ra run run ấn dấu tay mình vào khế thư.
"Vậy...... cảm ơn đại bá!" Dịch Thiên Phàm đạt được mục đích, như lại không muốn chạy lấy người, "Chúng ta đi vào trước đi, Từ Hàn nhà ta mệt mỏi, để y ăn một chút gì, nghỉ ngơi sẽ đi."
"Được được." Dịch Thủy Thừa tức giận đến mũi cũng xịt khói, nhưng không tiện đuổi người đi, "Mau, mau vào phòng."
Dịch Thiên Phàm đỡ Thu Tử Hàn vào cửa, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đủ mới dẹp đường hồi phủ.
Phía sau Hoàng Trung chính là quan sai của tri phủ, đến để bắt giữ Vương Chi Hưng trở về điều tra. Nghe những lời những người này vừa nói xong, trong lòng hiểu rõ, hơn nữa mấy ngày hôm trước tra được Vương Chi Hưng đúng là cách đây một tháng đang sang tên bốn gian tiệm quần áo và một tửu lầu cho bản thân, trên cơ bản đã có thể chứng minh Dịch gia nói thật.
Quan sai nói với Dịch Thiên Phàm, "Công tử yên tâm, Tri phủ đại nhân từ trước đến nay công chính, sẽ có quyết đoán." Nói xong thì đi đến, muốn bắt Vương Chi Hưng lại.
"Ngươi, ngươi là tên lòng dạ hiểm độc, bạch nhãn lang!" Vương Chi Hưng không chịu đi vào khuôn khổ, đột nhiên dường như nổi điên lao đến Dịch Thiên Phàm, "Ta thay ngươi quản lý gia sản lâu như vậy...... ngươi không cảm tạ ta, lại đi báo quan bắt ta!?"
Trong tay Dịch Thiên Phàm ôm bài vị mẫu thân, thấy Vương Chi Hưng nhào tới, muốn xoay người tránh, nhưng bên cạnh hắn là Thu Tử Hàn đang ngồi, không thể để Vương Chi Hưng làm y bị thương, nên đứng không nhúc nhích, dùng thân thể chặn Vương Chi Hưng.
"Thiên Phàm! Cẩn thận!" Thu Tử Hàn thấy Vương Chi Hưng nắm chặt nắm tay, nhào đến Dịch Thiên Phàm, đỡ eo đứng dậy, muốn đi hỗ trợ.
"Thiếu gia!" Cũng may An Quý và An Thuận trong thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, không chờ Vương Chi Hưng xuống tay với hắn, mỗi người một bên kéo người trở lại, kéo ra ngoài nửa thước.
"Thiên Phàm ngươi không sao chứ!" Thu Tử Hàn lúc này mới đi đến bên cạnh Dịch Thiên Phàm, khẩn trương kiểm tra hắn có sao không.
"Không có việc gì, không có việc gì, ngươi đừng có gấp." Dịch Thiên Phàm buông bài vị trong tay xuống, đỡ thân mình Thu Tử Hàn, xoay người nói với quan sai, "Quan gia, có thể cáo thêm một tội không, hắn muốn mưu hại tính mạng ta không?"
"Được!" Quan sai tiếp nhận Vương Chi Hưng từ trong tay An Quý, An Thuận, mang còng tay, "Công tử yên tâm, hôm nay những gì nhìn thấy, nghe thấy, sẽ đúng sự thật báo lại đại nhân." Nói xong liền mang Vương Chi Hưng đi.
Sau đó Vương Chi Hưng bị điều tra rõ, đã chiếm gia sản Dịch gia, giam giữ bỏ tù, Dịch gia thuận lợi thu hồi tiệm quần áo và tửu lầu, Dịch Thiên Phàm khai hỏa trọng chấn gia nghiệp, từ nay về sau không đề cập tới.
Hoàng Trung liên hệ người mua tòa nhà đã đến mấy người, hoàn cảnh làm những người đến mua rất vừa lòng, như vậy kế tiếp chỉ còn bàn giá tốt.
Bởi vì tửu lầu và tiệm quần áo sinh ý vẫn luôn không tồi, Dịch Thiên Phàm tính vẫn tiếp tục sử dụng nhân thủ trước kia để tránh ảnh hưởng sinh ý. Dịch Thiên Phàm kêu những người hôm nay biết rõ nội tình, là chưởng quầy và tiểu nhị, không được lắm miệng, vì giữ bát cơm, hai người cũng coi như thành thật. Sản nghiệp nhà mình lấy được về, trong khoảng thời gian này duy trì nguyên trạng không thành vấn đề. Dịch Thiên Phàm tính chờ khi có thời gian sẽ hảo hảo nghiên cứu vấn đề kinh doanh, hiện tại hắn đang tính đi nhà đại bá, để được hai ba phần lợi bán vải vóc.
Cữu cữu, đại bá, Mã Thiên Tường, đè trong lòng Dịch Thiên Phàm ba ngọn núi lớn, nay đã đi một ngọn, Dịch Thiên Phàm quyết định không ngừng cố gắng, giải quyết chuyện nhà trước rồi mới giải quyết người ngoài sau.
Nhưng nhắc đến đại bá của mình, Dịch Thủy Thừa, Dịch Thiên Phàm chỉ cảm thấy răng đau, vì Dịch Thủy Thừa có thanh danh tốt bên ngoài, lại cáo già xảo quyệt, cực kỳ khó đối phó.
Buồn rầu mấy ngày, Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn tính toán, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp là bất chấp tất cả.
Vì thế đang lúc chính ngọ, trước cửa nhà Dịch Thủy Thừa, bị một người cao giọng khóc lóc kể lể, hấp dẫn nhiều người xúm lại đây nhìn càng ngày càng nhiều, còn chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi.
Trong đám người, trên đất trước cửa nhà Dịch phủ ngồi hai người, một người đang ôm một người vào lòng, không ngừng lớn tiếng ồn ào, người được ôm thì bụng cao cao phồng, cúi đầu, thập phần ngoan ngoãn. Hai người này đúng là Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn.
"Bá phụ a...... chất nhi thật sự cùng đường không còn cách nào a...... nếu không tiếp tế chúng ta, chúng ta ngay cả nhà cũng không có mà ở......" Dịch Thiên Phàm gân cổ lên, ngầm điều chỉnh tư thế một chút, để Thu Tử Hàn ở trong lòng mình thoải mái một ít, "Tức phụ ta lớn bụng như vậy mà vẫn chưa được ăn đồ gì tẩm bổ thân mình...... bá phụ a...... phụ thân ta mất sớm...... nên không có người chăm sóc chúng ta......"
"Thiếu gia...... ngươi, ngươi đứng lên vào nhà nói chuyện......" Quản gia họ Bạch, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa ra tới thì thấy, một cái đầu hai cái đại, "Ở, ở đây sao nói chuyện được." Tên nhị thế tổ này sao hôm nay lại diễn trò gì vậy, không vào nhà, mà ở cửa ồn ào cái gì?
"Bạch quản gia...... ngươi giúp ta nói với đại bá......" Dịch Thiên Phàm cố ý không đứng dậy, tiếp tục réo lên, "Nói như thế nào cũng là người một nhà...... phường nhuộm Dịch phủ, chất lượng không thể chê, lại ép giá thấy như vậy, cái này, cái này làm sao chúng ta có thể sống a......"
"Chuyện này...... chuyện này cũng không phải ta có thể làm chủ a, nếu không thiếu gia vào nhà trước đi, chúng ta xác thật là người một nhà, có chuyện thì cùng lão gia thương lượng, có phải hay không?" Tổ tông ơi đừng đứng trước mặt nhiều người làm mất mặt như vậy, lão gia Dịch gia rất coi trọng thanh danh.
"Không được!" Dịch Thiên Phàm không đứng dậy, "Ông ấy không đồng ý ta liền không đứng dậy, bằng không khi vào nhà rồi lại quở trách ta một trận, vẫn không đồng ý với ta, chúng ta không còn được hưởng sung sướng nữa...... ta biết trước kia ta hỗn trướng, chỉ biết chơi bời, không chăm lo chuyện trong nhà, nhưng hiện tại ta nghĩ thông suốt, muốn làm tốt phường nhuộm trong nhà, dù sao đại bá gia cũng không kém điểm này, ngày thường cũng rất thiện tâm...... vì sao lại không đồng ý a......" Nói xong, Dịch Thiên Phàm lại bắt đầu gào lên.
Mọi người vây xem nãy giờ cũng hiểu được đại khái, thì ra người ngồi trên đất là thiếu gia Dịch phủ, phường nhuộm Dịch gia rất nổi tiếng, lại thấy bụng lớn của Thu Tử Hàn một bộ dáng đáng thương, đều có chút đồng tình, có nhiệt tâm, cũng hô theo.
"Lão gia Dịch phủ không phải đại thiện nhân sao, sao đối xử với người trong nhà bủn xỉn như vậy."
"Đúng vậy, nhìn người này chắc là sắp sinh, mau để người ta vào nhà đi, đừng để đông lạnh."
"Chất lượng vải dệt Dịch gia tốt không cần phải bàn, giá cao chút cũng không sao!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Mọi người càng vây càng nhiều, tiếng la càng lúc càng lớn, Bạch quản gia không dám trì hoãn, nhìn xem Dịch Thiên Phàm hình như không nháo lớn chuyện sẽ không bỏ qua, đành phải kêu người coi chừng Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn, còn mình thì vào nhà bẩm báo Dịch Thủy Thừa.
Dịch Thiên Phàm thấy quản gia xoay người vào cửa, biết là đi tìm Dịch Thủy Thừa, liền dừng lại nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói bên tai Thu Tử Hàn, "Có lạnh hay không? Có chỗ nào khó chịu hay không?"
Thu Tử Hàn nửa nằm trong lòng Dịch Thiên Phàm, cả người được người kia ôm trong ngực, dưới thân thì ngồi trên chân Dịch Thiên Phàm, trên người còn mặt mấy lớp quần áo, một chút cũng không cảm thấy lạnh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không khó chịu, nhưng mà...... chúng ta còn ngồi ở đây bao lâu?" Y sợ Dịch Thiên Phàm ngồi lâu sẽ cảm lạnh.
"Chắc nhanh thôi." Dịch Thiên Phàm nhỏ giọng nói bên tai Thu Tử Hàn, "Bạch quản gia chắc là đi tìm đại bá, chờ đại bá ra tới, chúng ta sẽ không cần ngồi." Quả nhiên còn chưa dứt lời, đã thấy cửa mở ra, quản gia đi theo Dịch Thủy Thừa đi ra.
"Thiên Phàm! Ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, mau đỡ Tử Hàn đứng dậy, đất lạnh, bị đông lạnh không phải là việc nhỏ!" Dịch Thủy Thừa trước khi Dịch Thiên Phàm ồn ào nhanh chóng chạy ra lên tiếng nói với hắn, "Mau đứng lên, mau đứng lên!"
Dịch Thiên Phàm thấy gã sai vặt đang xông tới, cũng không kháng cự nữa, đỡ người trong lòng đứng lên, "Đại bá...... ngươi sao lại ra đây?" Giả bộ đáng thương trước mặt Dịch Thủy Thừa, "Ngươi không phải mặc kệ chúng ta sao."
"Sao lại...... Có thể mặc kệ các ngươi!" Dịch Thủy Thừa có chút chột dạ, lời nói có chút không tự tin, bởi vì hắn đúng là không muốn quản nhị đệ cô nhi của mình này, nên ngầm ép giá thu vải dệt rất thấp, "Chúng ta trước vào phòng đi, có việc gì cũng có thể thương lượng."
Nhớ đến khi phụ thân qua đời, thì Dịch Thủy Thừa ở trước mặt các trưởng lão gia tộc nói sẽ chiếu cố cả nhà mình, nhưng xoay người lại giống như chưa nói gì, Dịch Thiên Phàm lần này không hề mắc mưu, "Đại bá nếu đồng ý với ta, trước mặt mọi người, cho ta một lời chắc chắn." Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn, một bước cũng không đi, "Chia cho ta ba phần lợi nha, được không?" Danh tiếng đại thiện nhân này có đáng giá ba phần lợi hay không?!
Dịch Thủy Thừa vừa nghe, sắc mặt thay đổi, vải dệt nếu nâng lên ba phần, vậy bất kể là cửa hàng vải hay cửa hàng quần áo cũng phải nâng lên mới được, nhưng mà cửa hàng của mình nâng giá, thì cửa hàng nhị phòng, tam phòng không nhất định nâng lên, đồng dạng đồ vật, đều là chiêu bài Dịch gia, ngốc tử mới đi mua cái mắc hơn a, nói như vậy, đồ bán ra không thể nâng giá, ba phần phí tổn này chỉ có thể lấy từ tiền doanh thu, đây là mất trắng đưa tiền cho tiểu tử này a!
"Ngươi, ngươi!" Dịch Thủy Thừa sắc mặt trướng hồng, nhất thời nghẹn họng. Tiểu tử này làm nhiều trò như vậy trước mặt mọi người để bức mình, nếu không đạt được mục đích chắc là không trở về đâu?
Dịch Thiên Phàm cũng nghĩ kỹ rồi, Dịch Thủy Thừa nếu đáp ứng hắn tang ba phần lợi, thì thôi, nếu lần này ông ấy cũng không đáp ứng, vậy thì dứt khoát chặt đứt quan hệ hợp tác với bổn gia Dịch gia. Phường nhuộm nhà mình chất lượng vải dệt thì không có gì bàn cãi, bán cho cửa hàng khác, cho dù là bây giờ giá nâng lên ba phần cũng có rất nhiều người muốn. Vì sinh kế của cả nhà, xé rách mặt thì xé rách mặt đi, dù sao đời trước, mặt này cũng đâu có bền chắc.
Dịch Thiên Phàm thấy Dịch Thủy Thừa vẫn chưa trả lời, thúc giục nói, "Đại bá? Vậy là...... không đồng ý?" Liếc mắt nhìn đám người nãy giờ chưa có đi, cố ý cao giọng nói, "Đại bá không đồng ý vậy...... chất nhi cũng không còn cách nào, để duy trì sinh kế, sau này...... chỉ có thể đem vải bán cho nhà khác."
Cư nhiên còn uy hiếp! Dịch Thủy Thừa chưa nghĩ ra biện pháp, để tiếp chiêu Dịch Thiên Phàm. Thì lại nghe được tiếng nghị luận bên tai, nào là "đại thiện nhân", "giả", "đáng thương" từng chữ từng chữ, làm sắc mặt Dịch Thủy Thừa nghẹn đến mức càng ngày càng hồng.
Nói xong, Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn làm bộ xoay người đi.
"Này này, đừng đi! Đừng đi!" Dịch Thủy Thừa cắn răng một cái, rốt cuộc vẫn lên tiếng, "Không phải muốn thương lượng hay sao, ta...... đồng ý! Hơn nữa...... bảo đảm cửa hàng bán vải không tăng giá!" Câu sau cố ý nói cho bá tánh vây xem nghe, "Chúng ta đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, ta là người luôn luôn thiện tâm, càng không thể để cháu mình có cuộc sống không tốt được, như vậy đi, ta lại thêm một phần, xem như là cho cháu trai chưa sinh ra quà gặp mặt."
"Oah, quả nhiên là đại thiện nhân a!"
"Ta nói mà, Dịch lão gia không phải người thấy chết không cứu!"
"Dịch lão gia thật là người tốt!"
Dịch Thiên Phàm cong cong khóe môi, từ trong lòng ngực lấy khế thư đã chuẩn bị trước ra, "Vậy thỉnh đại bá ký tên."
Tuy rằng tâm đang nhỏ máu, nhưng cũng may vãn hồi thanh danh, Dịch Thủy Thừa âm thầm cắn răng, tiểu tử này sao lại đột nhiên thông suốt, không chỉ biết phải xử lý sinh ý trong nhà, còn nghĩ ra cách bức mình như vậy!?
Trên mặt Dịch Thủy Thừa một mảnh xanh trắng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, tay phát ra run run ấn dấu tay mình vào khế thư.
"Vậy...... cảm ơn đại bá!" Dịch Thiên Phàm đạt được mục đích, như lại không muốn chạy lấy người, "Chúng ta đi vào trước đi, Từ Hàn nhà ta mệt mỏi, để y ăn một chút gì, nghỉ ngơi sẽ đi."
"Được được." Dịch Thủy Thừa tức giận đến mũi cũng xịt khói, nhưng không tiện đuổi người đi, "Mau, mau vào phòng."
Dịch Thiên Phàm đỡ Thu Tử Hàn vào cửa, ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đủ mới dẹp đường hồi phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất