Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng

Chương 12:

Trước Sau
Quân dân hoà hợp, bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào quân nhân.

"Cảm ơn ngài." Trình Dao nói.

Băng bó xong vết thương, Trình Dao cầm đơn thuốc đi mua huyết thanh.

Huyết thanh có chút đắt.

Cần tới 150 tệ.

May mà hôm nay Trình Dao kiếm lời được hơn 1700, nếu không thì quả thực không đủ.

Huyết thanh cần dùng kim tiêm, y tá còn đưa cho Trình Dao một chiếc ống tiêm, dặn dò: “Cô bé, đầu kim của ống tiêm này rất sắc, em cẩn thận chút, đừng để đâm vào mình nhé."

"Dạ vâng chị." giọng Trình Dao ngọt ngào.

Y tá cười nhìn Trình Dao, cảm thấy cô bé này rất khéo ăn nói: "Không có gì."

Thấy Trình Dao đi tới, Quyền Cửu Ngôn lập tức vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng gót chân dập tắt: "Băng bó xong rồi chứ?"

"Ừm." Trình Dao như trước đeo cái sọt sau lưng, nhìn Quyền Cửu Ngôn: "Tôi tên Trình Dao, chuyện hôm nay cảm ơn ngài."

Quyền Cửu Ngôn chỉ đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh: "Chỉ là việc nhỏ thôi, cô ở đâu? Bọn tôi tiện đường đưa cô về."

Lý Thành ngồi trong xe jeep trợn tròn mắt.

Anh ấy vừa nghe thấy gì cơ?

Anh Cửu muốn đưa người về!

Thật là hiếm thấy.

Phải biết rằng, những mỹ nhân ở kinh đô tranh nhau tiếp cận anh ấy còn chưa từng gặp Quyền Cửu Ngôn quá một lần

Quyền Cửu Ngôn ở kinh thành nổi tiếng là tảng băng sống, đã hai mươi bảy tuổi mà đến nay vẫn chưa từng có bạn gái, nhớ hồi học cấp ba, có cô gái can đảm tỏ tình với anh, đợi khi anh phản ứng lại lại đưa cho cô gái một con chuột!



Hơn nữa còn là chuột sống.

Dọa cô gái sợ tái mặt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Không ngờ hôm nay Quyền Cửu Ngôn lại chủ động mở lời đưa Trình Dao về.

Chuyện này còn hiếm hơn cả mặt trời mọc từ hướng tây.

Càng đáng sợ hơn là phản ứng của Trình Dao.

Nếu đổi lại là cô gái khác, nghe được lời này, chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng...

Trình Dao thì không.

Trên mặt cô thậm chí không có chút gợn sóng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời: "Không làm phiền ngài nữa, tôi tự đi về cũng được."

Nghe thấy vậy, Lý Thành ngớ người.

Thậm chí còn tưởng mình nghe thấy ảo giác.

Trình Dao lại dám từ chối Quyền Cửu Ngôn!

Anh ấy cứ tưởng rằng sau khi Trình Dao Nghe thấy lời của Quyền Cửu Ngôn sẽ lập tức gật đầu đồng ý, dù sao đó cũng là đãi ngộ mà nhiều cô gái ở kinh đô mong ước.

Lý Thành có cảm giác như mình đang mơ vậy.

Không thể có người từ chối được sức hút của Quyền Cửu Ngôn.

Nghĩ vậy.

Lý Thành liền véo mạnh vào đùi.



Đau!

Rất đau.

Không phải đang mơ.

Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, Quyền Cửu Ngôn bước lên xe.

Lý Thành ngồi ở ghế lái, hỏi dò: "Anh Cửu, có phải là..."

Trực giác mách bảo anh ấy.

Chắc chắn Quyền Cửu Ngôn có ý với cô bé này, nếu không anh sẽ không chủ động như vậy.

Lý Thành chưa nói hết câu, đã bị Quyền Cửu Ngôn ngắt lời: "Không phải."

Không phải?

Phủ định nhanh quá rồi!

Anh ấy còn chưa nói hết câu mà.

Lý Thành hơi nheo mắt, càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, liền hỏi tiếp: "Anh Cửu, có phải anh yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên không?"

Trình Dao rất xinh đẹp, đừng nói ở thôn Đông Chi, ngay cả ở kinh đô, Lý Thành cũng chưa gặp ai đẹp hơn cô.

Quyền Cửu Ngôn có yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên cũng không lạ.

Trình Dao cái gì cũng tốt.

Chỉ có điều xuất thân có chút kém.

Dù sao đối tượng xem mắt mà nhà anh Cửu sắp xếp, cơ bản đều là con cái nhà quan chức cao cấp, còn có một số người là từng du học nước ngoài.

Với xuất thân như Trình Dao, nếu mang về kinh đô, sợ là sẽ khó giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau