Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng

Chương 13:

Trước Sau
Quyền Cửu Ngôn nhìn thẳng phía trước, môi mỏng khẽ mở: "Tôi không thích những cô gái nhỏ hơn tôi quá ba tuổi, quá trẻ con, sau này sẽ có khoảng cách thế hệ, hơn nữa cô ấy rất xinh đẹp. Cậu chưa từng nghe câu này sao?"

"Câu gì?" Lý Thành tò mò hỏi.

Quyền Cửu Ngôn từng từ từng chữ: "Hồng nhan họa thủy."

Nói xong, Quyền Cửu Ngôn bổ sung thêm: "Tóm lại, cô ấy không phải là kiểu người tôi thích."

Vậy nên.

Dù Trình Dao có đẹp thế nào, anh cũng sẽ không thích cô.

Lý Thành gãi đầu, mắt đầy vẻ không hiểu nổi.

Sao lại có người không thích mỹ nhân chứ?

Quyền Cửu Ngôn tiếp tục nói: "Đi tới đồn cảnh sát một chuyến."

"Đi tới đó làm gì?" Lý Thành ngạc nhiên.

Quyền Cửu Ngôn nheo mắt: "Chỉnh đốn lại an ninh thôn Đông Chi."

Ban ngày ban mặt mà trộm cũng dám xuất hiện!

Đến tối còn như nào nữa?

Lý Thành lập tức hiểu ra: "Vâng!"

Trình Dao đi bộ về thôn.



Ba giờ chiều.

Người dân trong thôn đều bận rộn trên đồng, cảnh tượng rất sôi động, cô vô thức sờ vào túi nhựa cuộn tròn trong túi áo.

Cừu con bán được 60 tệ, nấm bụng dê bán được 50 tệ, nhân sâm bán được 1500 tệ.

Trừ tiền ăn và tiền mua huyết thanh, bây giờ cô còn 1458 tệ.

1458 tệ là thu nhập của một gia đình bình thường trong gần nửa năm ở nông thôn.

Trình Dao biết, số tiền này để trong người cô chắc chắn sẽ không an toàn.

Nếu không cẩn thận sẽ bị bà nội Trình phát hiện.

Vì vậy.

Cô phải tìm một chỗ giấu tiền.

Đi thẳng về phía trước là tới nhà, nhưng Trình Dao lại chọn rẽ vào một con đường khác.

Rất nhanh, cô đã tới một ngôi miếu Thổ Địa thấp bé.

Trong thời kỳ đặc biệt, ngôi miếu Thổ Địa này từng bị phá hủy, sau này được mấy cụ cao tuổi trong làng tu sửa lại, bây giờ vào những dịp lễ tết vẫn có không ít người mang đồ lễ tới cúng bái.

Mọi người đều nói miếu Thổ Địa này rất linh, ngày trước có người dẫn đầu phá hủy miếu Thổ Địa, ngày thứ hai đã rơi xuống vách núi chết, khi đó ai ai cũng sợ hãi.

Trình Dao quỳ trước miếu Thổ Địa, rất thành kính cúi đầu lạy, sau đó đứng dậy giấu hết tiền lên xà nhà trong miếu.

Ngôi miếu Thổ Địa được xây rất nhỏ, cao bằng một người, nên Trình Dao có thể dễ dàng giấu tiền vào sâu bên trong xà nhà.



Người dân trong làng đều rất kính trọng miếu Thổ Địa, không ai rảnh rỗi đến mức đi chạm vào xà nhà của miếu Thổ Địa, càng không nghĩ rằng có một khoản tiền lớn giấu trên đó.

Sau khi giấu tiền xong, Trình Dao mang thịt đã mua về nhà.

Nhìn thấy cô trở về, bà Trình nhíu mày: “Sao bây giờ mới về?”

Trình Dao cúi thấp đầu, giọng nói không khác gì ngày thường: “Bà nội, cháu xin lỗi, hôm nay cháu đi đường núi không cẩn thận bị ngã dập đầu, được một người tốt bụng đưa đến bệnh viện, nên cháu mới về muộn…”

Bà Trình nhìn vào băng gạc trên đầu Trình Dao và không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng lại trách móc, sao đứa trẻ hoang này không ngã chết luôn đi?

Quả thật là nỗi tai họa kéo dài ngàn năm.

“Bà bảo cháu mua thịt, vậy thịt với tiền thừa đâu?” Bà Trình tiếp tục hỏi.

Trình Dao đã giấu huyết thanh sẵn trong phòng ngủ, lấy cái sọt trên vai xuống: “Thịt ở đây.”

Nói xong, cô đưa tiền trong túi cho bà Trình.

Tổng cộng là 10 đồng.

Mua một cân rưỡi thịt, còn lại hai đồng rưỡi.

Bà lão Trình nhận lấy thịt và tiền: “Đi theo bà vào bếp nhóm lửa đi!”

Ngày thường, việc nhóm lửa nấu ăn đều là của Trình Dao.

Nhưng hôm nay thì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau