Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng

Chương 22:

Trước Sau
Chờ mà xem!

Ngày mai cứ để Trình Quang Huy trực tiếp tới gặp Diêm Vương đi.

Đêm nay.

Có người ngủ ngon, có người không ngủ được.

Người ngủ ngon là vợ chồng Trình Phú Quý.

Người không ngủ được đương nhiên là Trình Quang Huy và Lý Thục Phân.

Nhất là Trình Quang Huy, cả đêm ông nằm lo lắng, liệu ngày mai ông có thực sự gặp rắn độc rồi bị cắn không.

Sáng ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Trình Quang Huy lại dắt trâu đi cày.

Trình Dao ở phía sau Trình Quang Huy, nhỏ giọng dặn dò: “ Cha, nếu cha bị rắn cắn thì về nhà ngay nhé!”

“Ừm” Trình Quang Huy gật gật đầu: “Con yên tâm đi, A Dao”

Cả buổi sáng, Lý Thục Phân đều không tập trung nổi, ngay cả cho heo ăn cũng đổ ra ngoài máng heo, trong lòng chỉ sợ chồng gặp chuyện ngoài ý muốn trên đồng.

Bà nội Trình vừa dẫn Trình Quang Tông trở về, thấy cảnh này, tức giận nghiến răng: “Thục Phân! Cô làm gì thế? Sáng nay chưa ăn à? Đến cho heo ăn cũng không làm xong!”

Lý Thục Phân lúc này mới phản ứng lại, “ Con, con vừa này không chú ý..”

Cùng lúc đó.

Ở phía đông của thôn.

Trình Quang Huy đang cày ruộng.

Con trâu vàng kéo cày phía trước, ông ở phía sau nắm tay cày, nắng chói chang, mồ hôi ông đổ đầm đìa.



Chỉ còn chút nữa là cày xong, Trình Quang Huy vẫn không thấy rắn độc mà Trình Dao nói.

Chẳng lẽ là Bồ Tát hiểu lầm em trai?

Căn bản là không có rắn độc gì hết?

Nghĩ đến đây, Trình Quang Huy thở phào nhẹ nhõm.

Ở góc khuất mà Trình Quang Huy không nhìn thấy, Trình Phú Quý và Mã Lan đang nấp sau bụi gai, khuôn mặt nôn nóng không thôi.

Mã Lan khẽ nhíu mày: "Con rắn ông mua có phải chạy mất rồi không? Sao chưa cắn người?"

Trình Phú Quý nói: "Chắc là không đâu! Tôi đã chặn hết rãnh rồi, không chạy đâu được."

Hơn nữa ông ta đã kiểm tra kỹ, loại rắn đuôi ngắn này có khả năng cắn người rất cao.

Ngay lúc này!

Trình Quang Huy đang cày ruộng đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết.

"A!"

Đau quá!

Trình Quang Huy chỉ cảm thấy mắt cá chân truyền tới cơn đau đến tận xương, nhìn xuống chân, liền thấy một con rắn độc cắn chặt vào mắt cá chân.

Mặt Trình Quang Huy tái nhợt, lập tức túm lấy đuôi rắn ném đi.

Bên này, Trình Phú Quý và Mã Lan thở phào.

Tốt quá!

Cái gai trong mắt là Trình Quang Huy cuối cùng cũng sắp chết rồi.

Trong lòng Trình Quang Huy vừa hoảng vừa gấp, trâu cũng không thèm quan tâm, lảo đảo bước về phía nhà họ Trình.



Ông làm sao cũng không thể ngờ!

Giấc mơ của Trình Dao lại là sự thật.

Mẹ thật sự muốn kết hợp với em trai hại chết ba người nhà ông.

Trình Quang Huy dồn hết sức chạy về sân nhỏ nhà họ Trình, Lý Thục Phân đang giặt đồ, thấy chồng về, lo lắng hỏi: "Anh Huy sao thế?"

"Mau, mau lấy một chậu nước vào phòng! Anh bị rắn cắn rồi."

Bị rắn cắn!

Vẻ mặt Lý Thục Phân tái đi, lập tức chạy đến bên Trình Quang Huy, nức nở nói: "Anh Huy, anh không sao chứ? Sao đột nhiên lại bị rắn cắn?"

Nghe con trai bị rắn cắn, bà nội Trình không những không quan tâm, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: "Khóc cái gì mà khóc! Khóc tang à? Làm việc trong thôn ai mà chưa từng bị rắn cắn? Chưa chết người thì có gì mà làm ầm ĩ!!"

Trình Quang Huy nhìn bà Trình một cái, chưa từng thấy mẹ xa lạ như lúc này.

Trước đây Trình Quang Huy nghĩ mẹ chỉ có tính cách lạnh lùng mà thôi.

Bây giờ xem ra.

Có lẽ thật sự như lời Trình Dao nói, từ đầu đến cuối bà ta chưa từng coi ông là con ruột do mình sinh ra.

Cả vợ và con gái cũng bị bà coi là người làm trong nhà.

Có lẽ trong mắt mẹ, chỉ có em trai mới là con ruột của bà ta!

Trình Dao phơi xong lạc từ ngoài bước vào, thấy Trình Quang Huy được Lý Thục Phân dìu, trong lòng đã có câu trả lời, nhưng trên mặt vẫn lo lắng: "Cha con sao thế?"

"Bị rắn cắn." Giọng Lý Thục Phân run rẩy.

Trình Dao lập tức nói: "Mau dìu cha vào phòng nằm, rắn ở thôn ta không có độc, nghỉ ngơi chút là không sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau