Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Lọt Vào Mắt Xanh Của Sĩ Quan Lạnh Lùng

Chương 3:

Trước Sau
Bà nội Trình an vị ngồi ăn bữa sáng ở nhà chính, bà ta luôn ra dáng một người bà người mẹ chồng tốt, nên không ai nhìn ra sự khác thường, giống như bây giờ vậy.

Bà nội Trình tủm tỉm cười, kéo tay Trình Dao: “A Dao, sắp tới chú thím con sẽ trở về, bây giờ con mau tới chợ mua ít thịt về để nấu nhé.”

Năm 98 này.

Thịt thà chả là gì đối với những gia đình bình thường, nhưng đối với vùng núi nghèo hẻo lánh này mà nói thì vẫn luôn là thứ xa xỉ.

Nhà họ Trình lại quanh năm đều không nhìn thấy đồ ăn mặn.

Thậm chí tiền lương mỗi tháng 200 tệ của Trình Quang Huy cũng không ăn được một miếng nào, toàn bộ đều nộp cho bà nội Trình.

Bởi vậy có thể thấy bà nội Trình luôn thiên vị con trai và con dâu thứ hơn.

“Vâng, bà nội.” Trình Dao dùng dáng vẻ khôn khéo nhận tiện, đôi mắt thon dài đã che khuất đi ý hận sâu trong đáy mắt, cầm sọt lên, rồi hướng về phía cửa đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Trình Dao, trong mắt bà nội Trình chứa đầy sự chán ghét.

Trong mắt bà Trình, Trình Dao mãi chỉ là một thứ tạp chủng.

Nếu năm đó không phải do con dâu thứ lúc đó đang làm bảo mẫu ở thành phố đột nhiên mang một đứa bé về kêu bà ta xử lý thì bà ta sẽ không mang Trình Dao về.

Sớm biết vậy năm đó đã đem đứa ngoài giá thú này ném xuống sông cho chết đuối luôn rồi!

Hiện tại đỡ phải phí cơm.

Tuy rằng thôn Đông Chi gần thành phố, nhưng muốn tới chợ thành phố mua thịt, nhất định phải đi qua núi lớn.



Nhìn ngọn núi lớn trước mắt, Trình Dao chớp chớp mắt.

Nhà ba người bọn họ muốn rời xa đám người kia, thuận lợi báo thù, chuyện đầu tiên chính là phải có đủ tiền.

Có tiền mới có thể quyết định được vấn đề mặc, ăn, ở, đi.

Nếu như là Trình Dao hơn bốn mươi năm trước, chắc chắn sẽ bị hiện thực vả cho tỉnh mộng.

Bởi vì ở đây ngoài núi lớn ra cũng chỉ núi lớn, núi lớn chính là thứ ngăn cản sự tiến bước của cô.

Nhưng Trình Dao của hơn bốn mươi năm sau đã khác rồi.

Trước mắt đối với Trình Dao mà nói, vị trí của ngọn núi này, không những không trở thành thứ cản bước tiến của cô, ngược lại nó còn là một núi kho báu của thiên nhiên!

Cô có thể lợi dụng vị trí ngọn núi lớn này, kiếm thùng vàng đầu tiên sau khi trọng sinh.

Năm 1998, bấy giờ rất ít những công xưởng hóa học.

Nước sông không bị ô nhiễm.

Lòng núi cũng chưa bị khai thác quá độ, bên trong có đủ loại vật tư phong phú.

Nhưng vào lúc này, trong không khí truyền đến một âm thanh kỳ quái.

Trình Dao nhạy bén bắt được âm thanh này, lập tức hướng tới chỗ âm thanh phát ra.

Xuyên qua từng bụi gai, cô thấy một nơi cây cỏ vô cùng xanh tốt.



Cây cỏ này rất rõ so với màu xanh nơi khác, cũng lớn tốt hơn so với nơi khác.

Khóe miệng Trình Dao cong lên.

Nếu cô đoán không nhầm, đây có lẽ là hang của cừu rừng.

Tuy rằng có câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng cừu rừng cũng không ăn cỏ gần hang, hơn nữa dựa vào căn cứ địa hình, thêm cả ký ức từng trải qua ở kiếp trước lánh nạn ở Miến Điện để phán đoán, đây chắc chắn là hang của cừu rừng.

Quả nhiên đúng là như vậy.

Một chú cừu rừng từ bụi cỏ nhẹ nhàng bước ra, cất tiếng chào hỏi.

Tiếng đàn cừu rầm rì vô cùng đáng yêu.

Trình Dao bị vẻ dễ thương này làm cho cảm hóa, xoay người lại ôm một chú cừu.

Chú cừu nhỏ đang ở trước mặt Trình Dao tự động biến thành hương thơm ngào ngạt của thịt cừu nướng.

Thịt cừu rừng đặc biệt ngon, không bẩn không mùi, nướng cho đến khi ứa dầu, sau đó rắc một ít thì là và bột ớt, khi cắn vào phần cháy xém bên ngoài, mùi vị khỏi bàn, tuyệt vời vô cùng.

Nghĩ đến đây, Trình Dao không khỏi nuốt nước bọt, ôm lấy chú cừu đáng yêu hôn một cái, “Xiên thịt cừu, sao em ngon quá vậy, ơ không… đáng yêu quá vậy!”

Mấy con cừu con trắng này hình như mới một tháng tuổi.

Tổng cộng có ba con.

Trình Dao đem những con cừu bỏ vào trong sọt của mình, phòng trường hợp cừu con trên đường bị đói, cô còn túm thêm cả cỏ xanh bỏ vào cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau