Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 17:
Trước đây, họ chỉ nhận những đơn hàng nhỏ lẻ, một ngày có được vài đơn đã rất mừng rồi, bây giờ đột nhiên có một đơn hàng lớn như vậy, mỗi kích thước một trăm bộ, quả thực như bánh từ trên trời rơi xuống.
"Ta cần gấp, trong vòng mười lăm ngày phải hoàn thành hết, không biết chỗ bà có đủ người không?"
Lời của Tần Lăng Hàm còn chưa dứt, bà lão đã vội vàng ngắt lời nàng, kích động gật đầu nói: "Đủ! Tiểu thư cứ yên tâm, bà lão này không có năng lực gì khác nhưng khả năng kêu gọi thì cũng có một chút, không chỉ cả con phố này, mà những bà lão dệt vải ở mấy con phố khác cũng có thể gọi đến giúp. Mười lăm ngày sau, nhất định sẽ giao hàng cho tiểu thư."
Tần Lăng Hàm nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.
"Không biết giá cả thế nào?" Nàng hỏi bà lão.
Một bộ quần áo vải gai, ở cửa hàng bán một đến hai trăm văn, còn ở đây thì rẻ hơn, chỉ cần 50 văn.
"Tiểu thư cần năm trăm bộ quần áo, 50 văn một bộ, tổng cộng là 25 lượng..." Bà lão nói được một nửa, dường như lo Tần Lăng Hàm thấy đắt mà không muốn mua nữa nên vội vàng đổi giọng nói: "Không không không, 20 lượng bạc là được..."
Thấy nhiều thói đời ích kỷ tự tư trong những lúc thiên tai, Tần Lăng Hàm có chút thiện cảm với bà lão chất phác này, nàng nhìn chiếc giỏ tre mà bà lão đặt bên chân.
Nghĩ đến việc dệt vải không đủ tiền nuôi sống bản thân, những người ở đây chỉ có thể làm thêm một số nghề thủ công.
Tần Lăng Hàm cẩn thận quan sát chiếc giỏ tre này.
Chiếc giỏ tre được đan bằng hàng chục thanh tre có độ dày mỏng khác nhau, đáy giỏ là hình elip phẳng, đầu ngón tay Tần Lăng Hàm nhẹ nhàng ấn vào đáy giỏ, thanh tre mềm dẻo, đan rất khít, không dễ bị bung ra, có thể thấy người đan có tay nghề rất tốt.
Nàng vốn định tìm một cửa hàng bán đồ tre để đặt mua nón tre và giỏ tre đựng đồ.
Bây giờ thì không cần đi nữa.
Những người ở đây không chỉ có tay nghề đan tốt mà giá cả cũng rẻ hơn nhiều.
"Loại giỏ tre này bao nhiêu tiền một cái? Còn nón tre thì sao?" Tần Lăng Hàm hỏi.
"15... 10 văn tiền." Bà lão do dự một chút, rồi báo giá cho Tần Lăng Hàm.
"Giỏ tre và nón tre, mỗi thứ cho ta một trăm cái." Tần Lăng Hàm nói.
Giỏ tre và nón tre giá rẻ, một trăm cái cũng chỉ tốn của Tần Lăng Hàm hai lượng bạc.
Tần Lăng Hàm dứt khoát đưa cho bà lão 22 lượng bạc, lại đưa thêm cho bà lão 500 văn tiền rồi nói: "Giỏ tre và nón tre cũng giao cho ta vào mười lăm ngày sau, 500 văn tiền này coi như là phí làm gấp."
Bà lão run rẩy nhận lấy bạc của Tần Lăng Hàm, xúc động đến nỗi không nói nên lời.
Thu nhập một năm của họ cũng chỉ đủ một lượng bạc, Tần Lăng Hàm một lần đã cho nhiều như vậy, quả thực là Bồ Tát sống.
"Ta cần gấp, trong vòng mười lăm ngày phải hoàn thành hết, không biết chỗ bà có đủ người không?"
Lời của Tần Lăng Hàm còn chưa dứt, bà lão đã vội vàng ngắt lời nàng, kích động gật đầu nói: "Đủ! Tiểu thư cứ yên tâm, bà lão này không có năng lực gì khác nhưng khả năng kêu gọi thì cũng có một chút, không chỉ cả con phố này, mà những bà lão dệt vải ở mấy con phố khác cũng có thể gọi đến giúp. Mười lăm ngày sau, nhất định sẽ giao hàng cho tiểu thư."
Tần Lăng Hàm nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.
"Không biết giá cả thế nào?" Nàng hỏi bà lão.
Một bộ quần áo vải gai, ở cửa hàng bán một đến hai trăm văn, còn ở đây thì rẻ hơn, chỉ cần 50 văn.
"Tiểu thư cần năm trăm bộ quần áo, 50 văn một bộ, tổng cộng là 25 lượng..." Bà lão nói được một nửa, dường như lo Tần Lăng Hàm thấy đắt mà không muốn mua nữa nên vội vàng đổi giọng nói: "Không không không, 20 lượng bạc là được..."
Thấy nhiều thói đời ích kỷ tự tư trong những lúc thiên tai, Tần Lăng Hàm có chút thiện cảm với bà lão chất phác này, nàng nhìn chiếc giỏ tre mà bà lão đặt bên chân.
Nghĩ đến việc dệt vải không đủ tiền nuôi sống bản thân, những người ở đây chỉ có thể làm thêm một số nghề thủ công.
Tần Lăng Hàm cẩn thận quan sát chiếc giỏ tre này.
Chiếc giỏ tre được đan bằng hàng chục thanh tre có độ dày mỏng khác nhau, đáy giỏ là hình elip phẳng, đầu ngón tay Tần Lăng Hàm nhẹ nhàng ấn vào đáy giỏ, thanh tre mềm dẻo, đan rất khít, không dễ bị bung ra, có thể thấy người đan có tay nghề rất tốt.
Nàng vốn định tìm một cửa hàng bán đồ tre để đặt mua nón tre và giỏ tre đựng đồ.
Bây giờ thì không cần đi nữa.
Những người ở đây không chỉ có tay nghề đan tốt mà giá cả cũng rẻ hơn nhiều.
"Loại giỏ tre này bao nhiêu tiền một cái? Còn nón tre thì sao?" Tần Lăng Hàm hỏi.
"15... 10 văn tiền." Bà lão do dự một chút, rồi báo giá cho Tần Lăng Hàm.
"Giỏ tre và nón tre, mỗi thứ cho ta một trăm cái." Tần Lăng Hàm nói.
Giỏ tre và nón tre giá rẻ, một trăm cái cũng chỉ tốn của Tần Lăng Hàm hai lượng bạc.
Tần Lăng Hàm dứt khoát đưa cho bà lão 22 lượng bạc, lại đưa thêm cho bà lão 500 văn tiền rồi nói: "Giỏ tre và nón tre cũng giao cho ta vào mười lăm ngày sau, 500 văn tiền này coi như là phí làm gấp."
Bà lão run rẩy nhận lấy bạc của Tần Lăng Hàm, xúc động đến nỗi không nói nên lời.
Thu nhập một năm của họ cũng chỉ đủ một lượng bạc, Tần Lăng Hàm một lần đã cho nhiều như vậy, quả thực là Bồ Tát sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất