Chương 6: Thiện niệm như lửa đèn, gió lớn ắt tắt, ác niệm lại như lửa rừng, gió càng lớn lửa càng bốc rừng rực
Biên tập: Christine
Nghe Đông Thanh Hạc nói tin tưởng mình, đôi mắt Thẩm Uyển Hưu sáng lên rồi lại nhanh chóng tối xuống, chỉ kể lại những gì trông thấy vào ngày ấy cho Thanh Hạc.
“Hôm đó, ta đang du lịch ở bên ngoài, lướt ngang bầu trời Nhân giới, nhìn thấy một đám cháy dưới con đường núi phía xa, ta bèn tò mò tới xem xét. Khi ta đến đó, hung thú Đào Ngột đã đại khai sát giới, hơn nửa mạng người trong thôn chết dưới móng vuốt của nó. Đông Môn chủ cũng biết đấy, tuy thú Đào Ngột là hung thú Ma đạo, nhưng lại không giống Thao Thiết. Nó không phải là loại lòng tham không đáy, Đào Ngột ba năm ăn một lần, yêu thích thần hồn của yêu quỷ linh ma, hoặc là nội đan của người tu hành. Vì thế, nếu để chắc bụng, chỉ thân thể phàm nhân sao sẽ lọt vào mắt nó được? Mà còn chọn dạng địa giới như núi Tiểu Bình gây huyên náo ai nấy đều biết? Yêu thú tinh quái như vậy, không thể không nghe chuyện trên núi có kết giới của ngài, làm sao sẽ tự tìm đường chết chứ?”
Đông Thanh Hạc cũng gật đầu: “Đào Ngột cực kỳ nhạy bén, lúc săn mồi rất ít rời đi địa giới quen thuộc, trừ phi…”
“Trừ phi có người cố ý dẫn nó tới đó.” Thẩm Uyển Hưu tiếp lời, “Có thể là ai? Nhằm mục đích gì?”
Sau khi suy tư, Đông Thanh Hạc trầm giọng nói: “Bất luận người nọ có mục đích gì, tính mạng của hơn trăm thôn dân dưới núi táng trong tay, một vùng sinh linh đồ thán, kẻ này tội ác tày trời.”
“Ta từng nghĩ phải chăng là cái bẫy do đám người Từ Phong Phái giăng ra để bắt ta… Sau đó lại thấy không đúng.” Thẩm Uyển Hưu thở hổn hển, “Chưa nói đến việc tu vi của họ có thể dễ dàng dẫn Đào Ngột ra không, dẫu hận ta tận xương nhưng thường ngày mỗi người trong số họ tự xưng là hiệp sĩ, nếu thật sự giết hại người phàm, tất sẽ bị cái môn phái tu chân khác liên hợp tấn công, Từ Phong Phái sẽ gặp tai ương ngập đầu. Hòa Chưởng môn không đáng mạo nguy hiểm lớn vì một tên cặn bã như ta, cho nên… Sẽ không phải là bọn họ.”
Đối với việc y tự gọi mình là “cặn bã”, Đông Thanh Hạc nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên sự đồng tình, có tiếc hận, cũng có nỗi đau lòng sâu sắc.
Thẩm Uyển Hưu không chịu nổi ánh nhìn ấy của sư phụ nên vội vàng dời mắt đi, tự giễu nói: “Ta chỉ nói sự thực thôi, ta đã không được coi là người thuộc Thanh Hạc Môn của ngài từ lâu, tình cảm sư đồ giữa ngài và ta cũng đã kết thúc, Môn chủ không cần lo lắng.”
Đông Thanh Hạc lại nói: “Ta từng nói, nếu ngươi làm ác, ta tất sẽ tự tay tru diệt, nếu ngươi hướng thiện, có thể tự làm lại từ đầu, vĩnh viễn không bao giờ quá muộn.”
“Làm lại từ đầu? Từ đầu thế nào? Trở lại ra sao? Bên ngoài nhiều người nhìn chằm chằm Thanh Hạc Môn, nhìn chằm chằm Môn chủ ngài.” Thẩm Uyển Hưu cười khổ, “Ta không thể lại làm xấu mặt môn phái.”
Đông Thanh Hạc cất lời: “Vậy ngươi có thể xem xem, bọn họ có ai dám.” Hắn nói với ngữ khí thản nhiên, song khí thế trong mắt bỗng dưng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết những lời này có điểm nào đâm trúng tim Thẩm Uyển Hưu, sắc mặt y biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn lạnh xuống.
“Uyển Hưu đa tạ tín nhiệm của Môn chủ, chỉ là… Thế gian bất công, người tốt không được chết tử tế, kẻ ác mặc sức sống sót. Ta là một tên ma tu nho nhỏ, nhìn không thấu ngộ không ra thị phi thế gian, cũng không dám hứa hẹn tùy tiện. Nếu một ngày nào đó ta hối hận, oán trách vì chịu không nổi việc làm chuyện thiện không có báo đáp tốt, lại muốn làm ác thì phải sao bây giờ? Có lẽ cuối cùng vẫn khó thoát cái chết mà Môn chủ ban cho, nên thôi không tất làm điều thừa.”
Đông Thanh Hạc thấy vẻ mặt chán nản của y, chỉ nói: “Làm thiện làm ác, xưa nay chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Nhưng Thẩm Uyển Hưu lại cười nhạo một tiếng: “Thiện niệm như lửa đèn, gió lớn ắt tắt, ác niệm lại như lửa rừng, gió càng lớn lửa càng bốc rừng rực, bùng lên liên tục. Môn chủ có tu vi vô biên, nhưng ngài biết ác niệm cũng vô biên chứ? Mặc dù ngươi thân chính ảnh chính, ngươi không khinh người, song người lại đến khinh ngươi. Ác hỏa cuồn cuộn, năm rộng tháng dài, nơi nơi đều có, biến hóa thất thường, thề phải kéo ngươi vào. Ngươi phòng vệ trăm nghìn lần, nhưng nếu có một lần không phòng ngự được, đó chính là tai họa tràn ngập…”
Đông Thanh Hạc đối diện y, chỉ cảm thấy khi người đã từng là ái đồ đang nói lời này, trong mắt không thấy nguỵ biện từ chối, chỉ có bóng tối, giống như nỗi tuyệt vọng.
“Nhưng ta luôn tin chắc rằng, trên thế gian này tà không thắng chính.” Đông Thanh Hạc trầm mặc giây lát rồi hòa hoãn mở miệng, giọng điệu đầy bình tĩnh và kiên quyết, đỉnh thiên lập địa, “Nếu đổi lại là ta, thật sự có một ngày, có đại ác có thể lay động căn nguyên của ta đột kích, nhất định là một đại kiếp trên con đường tu hành, như vậy… Mặc kệ ba mươi sáu kế mọi loại biến hóa thủ đoạn nước cờ, ta cũng tuyệt đối không nương tay.”
Thấy Thẩm Uyển Hưu sững sờ, Đông Thanh Hạc đứng dậy, quan tâm một câu.
“Ngươi tĩnh dưỡng đi, một canh giờ nữa Thanh Lang sẽ mang đan dược cho ngươi ăn.”
Thẩm Uyển Hưu hoàn hồn, vội hỏi: “Không… Ngài không cần phí tâm nhiều, ngài cũng biết đấy, kỳ thực thân thể ta đã sớm phế bỏ, ăn cái gì cũng…”
“Uyển Hưu.” Đông Thanh Hạc cắt ngang y, lặp lại lời nói, “Ngươi tĩnh dưỡng đi…”
Trong lòng Thẩm Uyển Hưu nóng lên. Y nhìn bóng dáng cao ngất bước ra khỏi cửa, cuối cùng không nhịn được khẽ gọi một câu: “Môn chủ, hắn… Có khỏe không?”
Đông Thanh Hạc dừng chân, không quay đầu lại, dường như thở dài một tiếng, ném một câu “Không khỏe” rồi ngả nghiêng đi ra, để lại Thẩm Uyển Hưu thẫn thờ ngồi một mình trong bóng tối, mãi lâu sau chưa nhúc nhích…
********
Lại là một ngày làm việc bận rộn, về đến căn nhà tranh, dù có nội đan yêu thú tăng cường thì Gia Tứ cũng thấy ngày càng lực bất tòng tâm. Y ngồi tê liệt trên băng ghế cạnh bàn gỗ chốc lát, rồi miễn cưỡng đứng dậy tóm lấy gặm cắn hai cái bánh bao trên bàn. Gạo và mì của Nhân giới vẫn là do ca ca Thường Vượng mặt dày hỏi Trưởng lão Thủy Bộ cầu được trước đó. Tuy ông lão Phục Phong lão ngại phiền phức, nhưng lại sợ thật sự làm người chết đói là Đông Môn chủ sẽ trách tội, bấy giờ mới ném ít đồ ăn đủ no bụng tới rồi mặc kệ họ.
Ca ca về sớm hơn y, đã ngủ say rồi. Gia Tứ uống vài hớp nước lạnh xong, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén cực kỳ, không khỏi kéo cửa đi ra ngoài.
Khác với một vùng tắt lửa tối đen ở nơi đây, từ xa nhìn lại có thể thấy những cung điện san sát ở đầu kia của con đường núi càng trở nên rực rỡ nhiều màu lộng lẫy trong đêm, thu hút sự khao khát của mọi người.
Trái tim khẽ động, Gia Tứ không khỏi bước chân về hướng rộng lớn tráng lệ kia.
Ngư Mạc từng tiết lộ trong lời nói rằng, trong tám bộ Thanh Hạc Môn, bốn bộ Nhật Nguyệt Tinh Thần cao hơn bốn bộ Kim Mộc Thủy Hỏa. Dù ông lão Phục Phong chưởng quản Thủy Bộ thích làm bộ làm tịch trước mặt đệ tử, nhưng trước mặt bảy vị trưởng lão khác lại không chen mồm vào được nhất. Quả nhiên, sau khi Gia Tứ đi được một quãng, nơi ở dọc đường càng trở nên nguy nga tráng lễ, chỗ nào cũng huy hoàng hơn hẳn Thủy Bộ. Giữa các điện còn có từng bậc đài cao rộng lớn đứng sừng sững, thỉnh thoảng có đệ tử Thanh Hạc Môn bay lượn bay trên, đôi lúc lại dừng bước giao thủ, dường như đang tu luyện buổi đêm.
Gia Tứ thú vị quan sát nửa khắc, phát hiện bóng dáng Ngư Mạc giữa đám đông.
Thoạt đầu Ngư Mạc không dám ra ngoài tỷ thí, chỉ co rúm lại không ngừng lùi về sau. Sư huynh bên cạnh cậu ta lại không chút lưu tình cười ha ha rồi ném cậu ta ra ngoài, bắt đầu con đường bị ngược vô cùng thê thảm của Ngư Mạc. Gia Tứ nhìn cậu ta bị đám người cao to luân phiên đá đạp đập, tiếng kêu đau khổ không ngớt, nước mắt tèm lem khắp mặt, song cũng không thấy có ai ngăn trở. Mãi đến tận khi Ngư Mạc xụi lơ trên đất, giãy giụa thế nào cũng không đứng dậy nổi, một nam tử mới chậm rãi thong thả bước ra khỏi đám người, khom lưng kéo cậu ta lên. Ngư Mạc cảm kích dựa vào gã.
Gia Tứ không thấy rõ dáng dấp người kia, chỉ cảm thấy bảo thạch bích lục khảm nạm trên trường kiếm đeo bên hông gã vô cùng chói mắt, hình như cũng không phải đệ tử Thủy Bộ.
Gia Tứ lại nhìn một phút chốc, thấy Ngư Mạc khấp khiễng rời khỏi đài cao, bấy giờ mới xoay người đi.
Không biết là do y chuyên chọn chỗ ánh trăng không rọi tới để đi, hay là nội đan trong bụng Gia Tứ tác quái, nói chung y đã đi hồi lâu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Thay vào đó, chính Gia Tứ cảm thấy không còn nhiều hứng thú, bắt đầu tìm kiếm nơi không giống bình thường giữa lầu các rộng lớn.
Trong ký ức, địa điểm chỉ đi qua một lần ấy cũng không lớn, nhưng rất cao, yên tĩnh cổ điển, tao nhã dễ chịu, không bậc thềm bạch ngọc cũng không ngói lưu ly, chỉ có mấy cây tùng xanh, một tấm hoành phi treo thật cao, bút pháp trên biển sung sướng tận hứng, khiến người ta cũng thấy nhẹ nhõm giải sầu khi nhìn vào.
Cho nên, ở đâu nhỉ?
Cái nơi tên là “Phiến Thạch Cư” kia…
Gia Tứ vừa đi vừa nghĩ hồi lâu cũng không nhìn thấy chỗ nào tương tự. Y không dám hỏi ai, nhưng cũng không muốn cứ thế trở về, chỉ ngơ ngác ngóng về nơi xa xăm, thâm tâm suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể gặp người nọ…
Đông Thanh Hạc…
Gia Tứ nhấm nuốt cái tên này giữa răng môi, bất giác đi tới một vườn hoa. Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng trò chuyện, Gia Tứ nhanh chóng định thần lại, xoay bước chân vọt ra sau một gốc cây quế lớn.
Tiếng đối thoại kèm theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó dừng lại ở cách đó không xa, thanh âm du dương trong trẻo, là hai nữ tử.
“… Sư phụ, trang phục này trông thật đẹp, một bên vạt áo còn thêu hoa sen.”
“Ừ, ta dùng sợi tơ tằm màu ngân hạnh thêu cánh hoa, rồi dùng sợi bạc vẽ viền vẽ lá, công sức ba mươi mấy ngày cũng coi như không uổng phí.”
“Sư phụ thật có lòng, Môn chủ thấy được nhất định sẽ thích lắm.”
Môn chủ?
Gia Tứ đằng sau cái cây nghe thấy lời này, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn không kìm được sự hiếu kỳ, lén lút lộ ra một con mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hai vị nữ tử một hồng một xanh đứng cạnh hồ sen, màu lam nhạt giống với đồng phục đệ tử thường ngày của Ngư Mạc song vạt áo hơi khác, là bộ nữ trang. Còn một vị khác mặc áo bào vải sa hồng nhạt, Gia Tứ biết, chỉ có trưởng lão các bộ mới được tùy ý mặc như vậy, nhưng không biết nàng được phân công quản lý bộ nào trong số tám bộ.
Nữ tử áo hồng đứng ngược ánh trăng cũng có thể thấy dung mạo đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, nghe đệ tử bên cạnh nói thế, trên mặt lại lộ vẻ khó xử.
“Aiz, nhưng trước nay Môn chủ luôn đơn giản trong mọi chuyện, cũng chưa từng quá đặc biệt quan tâm quần áo. Dù đưa bộ xiêm y này cho hắn, cũng chẳng biết phải tới năm nào tháng nào hắn mới biết thay ra.” Trong giọng nói chất chứa một tia oán trách, lắng nghe kỷ lại thấy ẩn giấu tư thái tiểu nữ nhi.
“Tính Môn chủ cẩn thận quen rồi, sư phụ đừng trách hắn.” Nữ đệ tử áo lam cười khuyên nhủ.
“Ta nào cam lòng trách hắn.” Nữ tử áo hồng khẽ thở dài, “Chỉ là hắn không biết thương xót bản thân, ta lại…”
“Chi bằng, chúng ta nghĩ cách khác.” Nữ đệ tử áo lam cười hì hì, đảo mắt.
“Cách gì?” Nữ tử áo hồng vội hỏi.
Đệ tử áo lam nói: “Môn chủ không mặc xiêm y này, chẳng qua là vì có xiêm y khác để thay, nếu… Tất cả xiêm y đều hỏng thì sao?”
“Ý ngươi là…” Nữ tử áo hồng do dự, “Nhưng với tu vi của Môn chủ, chúng ta ra tay há có thể giấu giếm được hắn?”
“Đâu cần tự chúng ta ra tay chứ.” Nữ đệ tử lắc lắc tay sư phụ mình, “Không phải bên cạnh Môn chủ có người giúp đỡ sao?”
“Thanh…” Nữ tử áo hồng nhỏ giọng thốt ra một cái tên, Gia Tứ không nghe rõ, “Sao cậu ta nguyện ý?”
“Vì sao không nguyện ý, cũng không phải là chúng ta muốn hãm hại Môn chủ, chúng ta vì tốt cho hắn thôi, cùng lắm cho gã sai vặt kia ít lợi ích là được rồi, sẽ không có người biết.”
Đề nghị này hiển nhiên khiến nữ tử áo hồng động lòng, nàng đang âm thầm suy nghĩ thì bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, nhìn thẳng vào cây hoa quế lớn ở góc vườn, lạnh giọng quát lên: “Ai ở nơi đó, cút ra đây cho ta!”
Trong tiếng nói nào có thẹn thùng khiếp sợ của ban nãy, chỉ còn lại hung ác nham hiểm.
————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tại sao không cho thỏ nhỏ ở ngay bên cạnh Môn chủ luôn, là vì một boss toàn năng thường bắt đầu từ cơ sở.
Nghe Đông Thanh Hạc nói tin tưởng mình, đôi mắt Thẩm Uyển Hưu sáng lên rồi lại nhanh chóng tối xuống, chỉ kể lại những gì trông thấy vào ngày ấy cho Thanh Hạc.
“Hôm đó, ta đang du lịch ở bên ngoài, lướt ngang bầu trời Nhân giới, nhìn thấy một đám cháy dưới con đường núi phía xa, ta bèn tò mò tới xem xét. Khi ta đến đó, hung thú Đào Ngột đã đại khai sát giới, hơn nửa mạng người trong thôn chết dưới móng vuốt của nó. Đông Môn chủ cũng biết đấy, tuy thú Đào Ngột là hung thú Ma đạo, nhưng lại không giống Thao Thiết. Nó không phải là loại lòng tham không đáy, Đào Ngột ba năm ăn một lần, yêu thích thần hồn của yêu quỷ linh ma, hoặc là nội đan của người tu hành. Vì thế, nếu để chắc bụng, chỉ thân thể phàm nhân sao sẽ lọt vào mắt nó được? Mà còn chọn dạng địa giới như núi Tiểu Bình gây huyên náo ai nấy đều biết? Yêu thú tinh quái như vậy, không thể không nghe chuyện trên núi có kết giới của ngài, làm sao sẽ tự tìm đường chết chứ?”
Đông Thanh Hạc cũng gật đầu: “Đào Ngột cực kỳ nhạy bén, lúc săn mồi rất ít rời đi địa giới quen thuộc, trừ phi…”
“Trừ phi có người cố ý dẫn nó tới đó.” Thẩm Uyển Hưu tiếp lời, “Có thể là ai? Nhằm mục đích gì?”
Sau khi suy tư, Đông Thanh Hạc trầm giọng nói: “Bất luận người nọ có mục đích gì, tính mạng của hơn trăm thôn dân dưới núi táng trong tay, một vùng sinh linh đồ thán, kẻ này tội ác tày trời.”
“Ta từng nghĩ phải chăng là cái bẫy do đám người Từ Phong Phái giăng ra để bắt ta… Sau đó lại thấy không đúng.” Thẩm Uyển Hưu thở hổn hển, “Chưa nói đến việc tu vi của họ có thể dễ dàng dẫn Đào Ngột ra không, dẫu hận ta tận xương nhưng thường ngày mỗi người trong số họ tự xưng là hiệp sĩ, nếu thật sự giết hại người phàm, tất sẽ bị cái môn phái tu chân khác liên hợp tấn công, Từ Phong Phái sẽ gặp tai ương ngập đầu. Hòa Chưởng môn không đáng mạo nguy hiểm lớn vì một tên cặn bã như ta, cho nên… Sẽ không phải là bọn họ.”
Đối với việc y tự gọi mình là “cặn bã”, Đông Thanh Hạc nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên sự đồng tình, có tiếc hận, cũng có nỗi đau lòng sâu sắc.
Thẩm Uyển Hưu không chịu nổi ánh nhìn ấy của sư phụ nên vội vàng dời mắt đi, tự giễu nói: “Ta chỉ nói sự thực thôi, ta đã không được coi là người thuộc Thanh Hạc Môn của ngài từ lâu, tình cảm sư đồ giữa ngài và ta cũng đã kết thúc, Môn chủ không cần lo lắng.”
Đông Thanh Hạc lại nói: “Ta từng nói, nếu ngươi làm ác, ta tất sẽ tự tay tru diệt, nếu ngươi hướng thiện, có thể tự làm lại từ đầu, vĩnh viễn không bao giờ quá muộn.”
“Làm lại từ đầu? Từ đầu thế nào? Trở lại ra sao? Bên ngoài nhiều người nhìn chằm chằm Thanh Hạc Môn, nhìn chằm chằm Môn chủ ngài.” Thẩm Uyển Hưu cười khổ, “Ta không thể lại làm xấu mặt môn phái.”
Đông Thanh Hạc cất lời: “Vậy ngươi có thể xem xem, bọn họ có ai dám.” Hắn nói với ngữ khí thản nhiên, song khí thế trong mắt bỗng dưng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết những lời này có điểm nào đâm trúng tim Thẩm Uyển Hưu, sắc mặt y biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn lạnh xuống.
“Uyển Hưu đa tạ tín nhiệm của Môn chủ, chỉ là… Thế gian bất công, người tốt không được chết tử tế, kẻ ác mặc sức sống sót. Ta là một tên ma tu nho nhỏ, nhìn không thấu ngộ không ra thị phi thế gian, cũng không dám hứa hẹn tùy tiện. Nếu một ngày nào đó ta hối hận, oán trách vì chịu không nổi việc làm chuyện thiện không có báo đáp tốt, lại muốn làm ác thì phải sao bây giờ? Có lẽ cuối cùng vẫn khó thoát cái chết mà Môn chủ ban cho, nên thôi không tất làm điều thừa.”
Đông Thanh Hạc thấy vẻ mặt chán nản của y, chỉ nói: “Làm thiện làm ác, xưa nay chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Nhưng Thẩm Uyển Hưu lại cười nhạo một tiếng: “Thiện niệm như lửa đèn, gió lớn ắt tắt, ác niệm lại như lửa rừng, gió càng lớn lửa càng bốc rừng rực, bùng lên liên tục. Môn chủ có tu vi vô biên, nhưng ngài biết ác niệm cũng vô biên chứ? Mặc dù ngươi thân chính ảnh chính, ngươi không khinh người, song người lại đến khinh ngươi. Ác hỏa cuồn cuộn, năm rộng tháng dài, nơi nơi đều có, biến hóa thất thường, thề phải kéo ngươi vào. Ngươi phòng vệ trăm nghìn lần, nhưng nếu có một lần không phòng ngự được, đó chính là tai họa tràn ngập…”
Đông Thanh Hạc đối diện y, chỉ cảm thấy khi người đã từng là ái đồ đang nói lời này, trong mắt không thấy nguỵ biện từ chối, chỉ có bóng tối, giống như nỗi tuyệt vọng.
“Nhưng ta luôn tin chắc rằng, trên thế gian này tà không thắng chính.” Đông Thanh Hạc trầm mặc giây lát rồi hòa hoãn mở miệng, giọng điệu đầy bình tĩnh và kiên quyết, đỉnh thiên lập địa, “Nếu đổi lại là ta, thật sự có một ngày, có đại ác có thể lay động căn nguyên của ta đột kích, nhất định là một đại kiếp trên con đường tu hành, như vậy… Mặc kệ ba mươi sáu kế mọi loại biến hóa thủ đoạn nước cờ, ta cũng tuyệt đối không nương tay.”
Thấy Thẩm Uyển Hưu sững sờ, Đông Thanh Hạc đứng dậy, quan tâm một câu.
“Ngươi tĩnh dưỡng đi, một canh giờ nữa Thanh Lang sẽ mang đan dược cho ngươi ăn.”
Thẩm Uyển Hưu hoàn hồn, vội hỏi: “Không… Ngài không cần phí tâm nhiều, ngài cũng biết đấy, kỳ thực thân thể ta đã sớm phế bỏ, ăn cái gì cũng…”
“Uyển Hưu.” Đông Thanh Hạc cắt ngang y, lặp lại lời nói, “Ngươi tĩnh dưỡng đi…”
Trong lòng Thẩm Uyển Hưu nóng lên. Y nhìn bóng dáng cao ngất bước ra khỏi cửa, cuối cùng không nhịn được khẽ gọi một câu: “Môn chủ, hắn… Có khỏe không?”
Đông Thanh Hạc dừng chân, không quay đầu lại, dường như thở dài một tiếng, ném một câu “Không khỏe” rồi ngả nghiêng đi ra, để lại Thẩm Uyển Hưu thẫn thờ ngồi một mình trong bóng tối, mãi lâu sau chưa nhúc nhích…
********
Lại là một ngày làm việc bận rộn, về đến căn nhà tranh, dù có nội đan yêu thú tăng cường thì Gia Tứ cũng thấy ngày càng lực bất tòng tâm. Y ngồi tê liệt trên băng ghế cạnh bàn gỗ chốc lát, rồi miễn cưỡng đứng dậy tóm lấy gặm cắn hai cái bánh bao trên bàn. Gạo và mì của Nhân giới vẫn là do ca ca Thường Vượng mặt dày hỏi Trưởng lão Thủy Bộ cầu được trước đó. Tuy ông lão Phục Phong lão ngại phiền phức, nhưng lại sợ thật sự làm người chết đói là Đông Môn chủ sẽ trách tội, bấy giờ mới ném ít đồ ăn đủ no bụng tới rồi mặc kệ họ.
Ca ca về sớm hơn y, đã ngủ say rồi. Gia Tứ uống vài hớp nước lạnh xong, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén cực kỳ, không khỏi kéo cửa đi ra ngoài.
Khác với một vùng tắt lửa tối đen ở nơi đây, từ xa nhìn lại có thể thấy những cung điện san sát ở đầu kia của con đường núi càng trở nên rực rỡ nhiều màu lộng lẫy trong đêm, thu hút sự khao khát của mọi người.
Trái tim khẽ động, Gia Tứ không khỏi bước chân về hướng rộng lớn tráng lệ kia.
Ngư Mạc từng tiết lộ trong lời nói rằng, trong tám bộ Thanh Hạc Môn, bốn bộ Nhật Nguyệt Tinh Thần cao hơn bốn bộ Kim Mộc Thủy Hỏa. Dù ông lão Phục Phong chưởng quản Thủy Bộ thích làm bộ làm tịch trước mặt đệ tử, nhưng trước mặt bảy vị trưởng lão khác lại không chen mồm vào được nhất. Quả nhiên, sau khi Gia Tứ đi được một quãng, nơi ở dọc đường càng trở nên nguy nga tráng lễ, chỗ nào cũng huy hoàng hơn hẳn Thủy Bộ. Giữa các điện còn có từng bậc đài cao rộng lớn đứng sừng sững, thỉnh thoảng có đệ tử Thanh Hạc Môn bay lượn bay trên, đôi lúc lại dừng bước giao thủ, dường như đang tu luyện buổi đêm.
Gia Tứ thú vị quan sát nửa khắc, phát hiện bóng dáng Ngư Mạc giữa đám đông.
Thoạt đầu Ngư Mạc không dám ra ngoài tỷ thí, chỉ co rúm lại không ngừng lùi về sau. Sư huynh bên cạnh cậu ta lại không chút lưu tình cười ha ha rồi ném cậu ta ra ngoài, bắt đầu con đường bị ngược vô cùng thê thảm của Ngư Mạc. Gia Tứ nhìn cậu ta bị đám người cao to luân phiên đá đạp đập, tiếng kêu đau khổ không ngớt, nước mắt tèm lem khắp mặt, song cũng không thấy có ai ngăn trở. Mãi đến tận khi Ngư Mạc xụi lơ trên đất, giãy giụa thế nào cũng không đứng dậy nổi, một nam tử mới chậm rãi thong thả bước ra khỏi đám người, khom lưng kéo cậu ta lên. Ngư Mạc cảm kích dựa vào gã.
Gia Tứ không thấy rõ dáng dấp người kia, chỉ cảm thấy bảo thạch bích lục khảm nạm trên trường kiếm đeo bên hông gã vô cùng chói mắt, hình như cũng không phải đệ tử Thủy Bộ.
Gia Tứ lại nhìn một phút chốc, thấy Ngư Mạc khấp khiễng rời khỏi đài cao, bấy giờ mới xoay người đi.
Không biết là do y chuyên chọn chỗ ánh trăng không rọi tới để đi, hay là nội đan trong bụng Gia Tứ tác quái, nói chung y đã đi hồi lâu mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Thay vào đó, chính Gia Tứ cảm thấy không còn nhiều hứng thú, bắt đầu tìm kiếm nơi không giống bình thường giữa lầu các rộng lớn.
Trong ký ức, địa điểm chỉ đi qua một lần ấy cũng không lớn, nhưng rất cao, yên tĩnh cổ điển, tao nhã dễ chịu, không bậc thềm bạch ngọc cũng không ngói lưu ly, chỉ có mấy cây tùng xanh, một tấm hoành phi treo thật cao, bút pháp trên biển sung sướng tận hứng, khiến người ta cũng thấy nhẹ nhõm giải sầu khi nhìn vào.
Cho nên, ở đâu nhỉ?
Cái nơi tên là “Phiến Thạch Cư” kia…
Gia Tứ vừa đi vừa nghĩ hồi lâu cũng không nhìn thấy chỗ nào tương tự. Y không dám hỏi ai, nhưng cũng không muốn cứ thế trở về, chỉ ngơ ngác ngóng về nơi xa xăm, thâm tâm suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể gặp người nọ…
Đông Thanh Hạc…
Gia Tứ nhấm nuốt cái tên này giữa răng môi, bất giác đi tới một vườn hoa. Chợt nghe phía trước truyền đến tiếng trò chuyện, Gia Tứ nhanh chóng định thần lại, xoay bước chân vọt ra sau một gốc cây quế lớn.
Tiếng đối thoại kèm theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó dừng lại ở cách đó không xa, thanh âm du dương trong trẻo, là hai nữ tử.
“… Sư phụ, trang phục này trông thật đẹp, một bên vạt áo còn thêu hoa sen.”
“Ừ, ta dùng sợi tơ tằm màu ngân hạnh thêu cánh hoa, rồi dùng sợi bạc vẽ viền vẽ lá, công sức ba mươi mấy ngày cũng coi như không uổng phí.”
“Sư phụ thật có lòng, Môn chủ thấy được nhất định sẽ thích lắm.”
Môn chủ?
Gia Tứ đằng sau cái cây nghe thấy lời này, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn không kìm được sự hiếu kỳ, lén lút lộ ra một con mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hai vị nữ tử một hồng một xanh đứng cạnh hồ sen, màu lam nhạt giống với đồng phục đệ tử thường ngày của Ngư Mạc song vạt áo hơi khác, là bộ nữ trang. Còn một vị khác mặc áo bào vải sa hồng nhạt, Gia Tứ biết, chỉ có trưởng lão các bộ mới được tùy ý mặc như vậy, nhưng không biết nàng được phân công quản lý bộ nào trong số tám bộ.
Nữ tử áo hồng đứng ngược ánh trăng cũng có thể thấy dung mạo đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, nghe đệ tử bên cạnh nói thế, trên mặt lại lộ vẻ khó xử.
“Aiz, nhưng trước nay Môn chủ luôn đơn giản trong mọi chuyện, cũng chưa từng quá đặc biệt quan tâm quần áo. Dù đưa bộ xiêm y này cho hắn, cũng chẳng biết phải tới năm nào tháng nào hắn mới biết thay ra.” Trong giọng nói chất chứa một tia oán trách, lắng nghe kỷ lại thấy ẩn giấu tư thái tiểu nữ nhi.
“Tính Môn chủ cẩn thận quen rồi, sư phụ đừng trách hắn.” Nữ đệ tử áo lam cười khuyên nhủ.
“Ta nào cam lòng trách hắn.” Nữ tử áo hồng khẽ thở dài, “Chỉ là hắn không biết thương xót bản thân, ta lại…”
“Chi bằng, chúng ta nghĩ cách khác.” Nữ đệ tử áo lam cười hì hì, đảo mắt.
“Cách gì?” Nữ tử áo hồng vội hỏi.
Đệ tử áo lam nói: “Môn chủ không mặc xiêm y này, chẳng qua là vì có xiêm y khác để thay, nếu… Tất cả xiêm y đều hỏng thì sao?”
“Ý ngươi là…” Nữ tử áo hồng do dự, “Nhưng với tu vi của Môn chủ, chúng ta ra tay há có thể giấu giếm được hắn?”
“Đâu cần tự chúng ta ra tay chứ.” Nữ đệ tử lắc lắc tay sư phụ mình, “Không phải bên cạnh Môn chủ có người giúp đỡ sao?”
“Thanh…” Nữ tử áo hồng nhỏ giọng thốt ra một cái tên, Gia Tứ không nghe rõ, “Sao cậu ta nguyện ý?”
“Vì sao không nguyện ý, cũng không phải là chúng ta muốn hãm hại Môn chủ, chúng ta vì tốt cho hắn thôi, cùng lắm cho gã sai vặt kia ít lợi ích là được rồi, sẽ không có người biết.”
Đề nghị này hiển nhiên khiến nữ tử áo hồng động lòng, nàng đang âm thầm suy nghĩ thì bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, nhìn thẳng vào cây hoa quế lớn ở góc vườn, lạnh giọng quát lên: “Ai ở nơi đó, cút ra đây cho ta!”
Trong tiếng nói nào có thẹn thùng khiếp sợ của ban nãy, chỉ còn lại hung ác nham hiểm.
————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tại sao không cho thỏ nhỏ ở ngay bên cạnh Môn chủ luôn, là vì một boss toàn năng thường bắt đầu từ cơ sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất