Chương 9: Tại sao Môn chủ lại che chở tên phàm nhân kia như thế
Biên tập: Christine
Sáng sớm hôm sau, Phục Phong lão đầu phái người gọi Thường Gia Tứ đi. Ngư Mạc sợ Gia Tứ gặp phiền phức, sốt ruột theo sau, ở ngoài cửa đợi hồi lâu mới thấy Gia Tứ đi ra.
Ngư Mạc vội vàng tiến lên hỏi: “Sư phụ tìm ngươi làm gì?”
Trên mặt Thường Gia Tứ vẫn còn mang vẻ sững sờ, kỳ quái nói: “Phục Trưởng lão hỏi ta… Có muốn làm đồ đệ của ngài không.”
“Cái gì?! Thật không?” Ngư Mạc không dám tin.
Thường Gia Tứ gật gật đầu: “Ngài hỏi ta có muốn tu hành ở Thanh Hạc Môn không, nếu ta không muốn bái ngài làm thầy, còn có thể tới chỗ Triết Long Trưởng lão của Kim Bộ học kỹ năng.”
“Sao sư phụ đột nhiên lại…” Ngư Mạc như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, song chợt nảy ra suy nghĩ, “Ta biết rồi, nhất định là do mấy ngày trước ta đi tìm Tống Sư huynh! Lúc đó mặc dù huynh ấy nói không rảnh rỗi viết khẩu quyết phương pháp vận khí cho ta, nhưng huynh ấy đồng ý với ta rằng nếu gặp Môn chủ là sẽ nhắc đến các ngươi, nhất định là huynh ấy hỗ trợ! Ta phải tìm thời gian để đa tạ huynh ấy mới được.” Ngư Mạc càng nói càng mừng rỡ, mặt đỏ bừng lên.
“Thật à, vậy thì tốt.” Gia Tứ cũng cười theo.
“Có điều, ngươi đã chọn nơi nào tu luyện? Muốn đi chỗ Triết Long Trưởng lão kia không? Người của Kim Bộ chưởng quản phòng ngự trong môn, tu vi của Triết Long Trưởng lão Kim Bộ lợi hại lắm. Hắn ta và Phá Qua Trưởng lão thường xuyên theo bên cạnh Môn chủ, nếu ngươi đi theo hắn ta, hẳn là sẽ tốt hơn ở đây.” Tuy rằng nói như vậy là bất kính với sư phụ, nhưng Ngư Mạc vẫn không khỏi nói ra sự thật.
Ai ngờ Gia Tứ dùng sức lắc đầu: “Vì sao muốn đi nơi đó chứ, ta vốn là vì tu hành với ngươi mới luyện cái này, đi đâu luyện chẳng phải là giống nhau cả à, dù sao ta cũng không thể thành tiên.”
Nghe lời này, Ngư Mạc bẹp miệng suýt nữa cảm động muốn khóc, lại bị Gia Tứ che mắt trêu chọc nở nụ cười.
Tin tức này khiến bọn họ vui vẻ không thôi, nhưng đối với những đệ tử khác thuộc Thủy Bộ thì trong lòng lại không vui vẻ như vậy.
Những người được chọn làm học đồ của Thanh Hạc Môn ai mà không tự cao tự đại, luôn cho rằng ngày sau có thể siêu quần xuất chúng đại sát tứ phương, hiện nay tự dưng lại thành đồng môn với một người phàm chẳng hiểu cái quỷ gì, không phải là kéo hết Thủy Bộ đệ tử bọn họ xuống hay sao? Thực sự mất mặt!
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là một trong số đó, điều thật sự khiến người ta không khoái chính là người phàm này còn không bình thường, trong bụng y có viên nội đan bảo bối. Nếu người phàm này có thể hiểu được điều huyền bí bên trong, cũng không phải là không có khả năng tu vi tiến triển cực nhanh, như vậy y sẽ leo lên đầu rất nhiều người! Giống như heo chó nuôi trong nhà bỗng nhiên thành khách quý, há có thể nhẫn nhịn?!
Chỉ là, bất kể loại tình cảm này có là xem thường, đề phòng hay đố kị, cuối cùng suy xét trong đó đều biến thành địch ý đối với hai huynh đệ Thường gia, khiến cuộc sống của Gia Tứ ở Thủy Bộ ngày càng khó khăn. Kết quả như thế, y xem như đã sớm chuẩn bị, nhưng đi đâu cũng thận trọng lại cũng vẫn có sơ sót, rốt cuộc vẫn bị người khác bắt được nhược điểm.
Không phải sao, cây bạch quả trong vườn cây đã kết quả, là linh quả cao cấp, bình thường đều do một số đệ tử dày dặn kinh nghiệm của Thủy Bộ đi hái, nhưng lần này không biết vì sao những đệ tử đó lại bị đau bụng, còn người khác cũng có công chuyện riêng, nhiệm vụ khó khăn này đổ lên đầu Gia Tứ.
Quả bạch quả to và đẹp, nhưng vỏ cực kỳ mỏng, dùng sức hơi mạnh một chút là đã tràn ra nước, quả sẽ vô dụng, cuối cùng Gia Tứ cũng lấy được bốn, năm quả một cách mỹ mãn, song vẫn không giữ được những quả còn lại.
Gia Tứ biết lần này mình phải chịu khổ rồi, quả nhiên mới giao đồ lên đã có người tìm tới cửa, người đến còn là người quen cũ. Nhìn nữ đệ tử áo lam có khí thế hùng hổ trước mắt, Gia Tứ mới nhận ra rằng hóa ra bạch quả là dành cho vị Mi Vu Mộc Bộ mấy ngày trước muốn dùng kim đâm cậu.
Chẳng lẽ lần trước thoát khỏi độc thủ của đối phương, bây giờ vẫn bị giết sao?
Gia Tứ không khỏi thầm than thở trong lòng…
Nhưng y không ngờ rằng sau một hồi ầm ĩ, nữ đệ tử áo lam kia xám xịt mặt mũi trở về.
Ở Mộc Bộ, Mi Vu cầm kim khâu ngẩng đầu nhìn về phía Tương Đài hoảng hốt vào cửa, tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi nói gì? Ai tới lúc ngươi muốn bắt người?”
Tương Đài lặp lại lời nói một lần với sắc mặt đau khổ.
“Sư phụ, là Bạch Giản đến…” Tuy đều là đệ tử Thanh Hạc Môn, nhưng địa vị của Mộc Bộ còn xa mới bằng Nguyệt Bộ, mà Bạch Giản là ái đồ của Nguyệt Bộ Trưởng lão Phá Qua, đừng nói Tương Đài thấy y phải cúi đầu, dù Mi Vu có mặt cũng phải khách khí. Cho nên, lời nói việc làm của Bạch Giản đều là do Phá Qua Trưởng lão phân phó, mà ý của Phá Qua Trưởng lão… Phần lớn chính là ý của Môn chủ.
Mi Vu sa sầm mặt, hỏi: “Y đã làm gì?”
“Ta đã truyền lời của sư phụ cho y, nhưng Bạch Giản vẫn đuổi ta, đuổi ra khỏi Thủy Bộ, y nói… Nói là trước khi bái sư, tiểu phàm nhân kia không cần nghe bất cứ ai ngoại trừ Môn chủ.”
Xoẹt một tiếng, mảnh vải trong tay Mi Vu bị xé toạc.
Tương Đài oán giận hỏi: “Sư phụ, tại sao Môn chủ lại che chở tên phàm nhân kia như thế?!”
Mi Vu hơi dừng lại, cẩn thận vo tròn miếng vải rách rồi ném sang một bên: “Ngươi cũng không phải không biết, những thứ vô dụng này biết cách làm y nảy lòng thương xót nhất.”
Tương Đài hừ lạnh: “Kỳ thực nếu không phải ban nãy ở linh điền bị Hỏa Dung ngăn cản, đệ tử vốn có thể mang phàm nhân kia đi trước khi Bạch Giản đến!”
“Hỏa Dung?!” Mi Vu kinh ngạc, “Lại là Vị Cùng?” Hỏa Dung chính là đầy tớ đắc lực nhất bên cạnh Vị Cùng, nếu không có trưởng lão làm chỗ dựa, đầy tớ cũng không dám to gan chặn đệ tử trong môn.
“Không sai, lần trước là Vị Cùng đích thân ngăn cản chúng ta bắt người, lúc này lại phái tôi tớ tới canh chừng, gã để bụng tiểu phàm nhân kia như thế, hẳn là nhìn trúng người ta rồi?!” Tương Đài cười nhạo, thầm nghĩ Vị Cùng kia thường ngày cà lơ phất phơ, không thích trang điểm không yêu tu hành, chỉ thích uống rượu dạo chơi, không ngờ lần này lại gây ra vô số chuyện. Quá kỳ quái, chưa biết chừng tên phàm nhân này thật sự có lai lịch gì đó làm từng người bọn họ che chở đến vậy?
“Sư phụ, nếu không ta lại đi thăm dò gã nhé?”
Mi Vu cũng nhíu chặt mày: “Được, ngươi theo sát vào, xem gã có thể làm ra trò gì.”
“Dạ!”
“Đừng để Môn chủ phát hiện.”
“Dạ.”
********
Vốn dĩ Gia Tứ đã ngủ thiếp, nhưng lật qua lật lại trên giường phút chốc rồi trở mình xuống giường. Sau khi lục lọi góc tường một hồi, y ôm lấy một giỏ lớn, kéo cửa đi ra ngoài.
Có kinh nghiệm chạy loạn suýt gặp xui xẻo lúc trước, bây giờ Gia Tứ rút ra bài học, không đi xa, chỉ chọn một con suối gần ngôi nhà tranh nhỏ rồi ngồi xổm xuống, lấy quần áo bẩn trong giỏ ra nhúng vào trong nước, chà sạch từng cái một.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, khiến dòng suối trong như gương, sóng nước lấp lánh, cũng khiến Gia Tứ chú ý đến động tĩnh kỳ lạ ở bụi cây đối diện.
Thứ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt giống một bóng trắng, hoảng hoảng hốt hốt, nhìn kỹ thì thấy là một nắm sợi bông, trôi nổi bồng bềnh. Khi Gia Tứ đang nghi hoặc là nên tới gần hay nên chạy trốn, một luồng ánh sáng trắng bùng lên, vật kia mọc ra một đôi cánh, sau đó là đuôi, lông vũ, cuối cùng là một cái đầu với chiếc mào cao…
Ra là một con chim?
Con chim cao cỡ nửa người, toàn thân trắng thuần như tuyết, lông vũ dài óng ánh xán lạn, kêu một tiếng, hai cánh nhẹ nhàng xòe ra, tung ra một vùng tinh tú, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Một giây trước Gia Tứ còn hơi đề phòng, một giây sau đã bị đẹp đến quên cả ngôn ngữ. Phát hiện con chim kia muốn bay đi, y ngơ ngác đứng dậy chạy theo mà không nói một lời, nhưng vừa chạy qua dòng suối nhỏ trước mặt thì suýt va phải một người.
Đối phương lại vững như núi Thái Sơn, đỡ được Gia Tứ đang lảo đảo, y nhẹ nhàng nở nụ cười.
Gia Tứ vốn tập trung toàn bộ lực chú ý vào con chim, nhưng vừa chuyển mắt nhìn thấy người đi tới, y lại càng sửng sốt hơn, hồi lâu mới mở miệng, mơ hồ kêu một tiếng, “Môn chủ…”
Đông Thanh Hạc cao lớn thẳng tắp, dải lụa buộc tóc đen kéo dài trên mặt đất, chỉ có một vài sợi tóc rủ xuống gò má, trường bào và ống tay áo rộng của hắn khẽ múa trong gió, nhẹ tựa trích tiên.
Hắn hỏi Gia Tứ: “Muốn đi đâu thế?”
Gia Tứ không dám nghĩ tại sao sẽ gặp Môn chủ ở đây, chậm chạp chốc lát mới đáp: “Ta… Ta nhìn thấy một con phượng hoàng…”
Sau khi nghe xong, Đông Thanh Hạc nở nụ cười chân thành, bàn tay đỡ trên eo Gia Tứ nhẹ nhàng kéo y qua một bên, chỉ vào một con chim đậu trên cây đa và nói: “Đây không phải là phượng hoàng, nó tên là Nam Quy, là khổng tước do ta nuôi.”
“Khổng, khổng tước…” Gia Tứ ngơ ngác, y là nông phu nhỏ tới từ một thôn trang lụp xụp, từng gặp đủ các loại gà rừng chim trĩ, nhưng xưa nay chưa từng thấy khổng tước.
Tuy nhiên, chưa kịp hỏi ra lời, y đã thấy Đông Thanh Hạc nhẹ nhàng nâng tay lên, con chim đang chuyên tâm chải lông bay lên lượn một vòng đáp xuống trước mặt họ, vươn đầu ra dụi dụi vào lòng bàn tay Đông Thanh Hạc.
“Nó thích tắm dưới ánh trăng, ta thấy hôm nay thời tiết tốt nên để nó đi dạo một vòng, vô tình đến nơi đây.” Đông Thanh Hạc vừa nói vừa ra hiệu Gia Tứ hiếu kỳ có thể tiến lên trước để ngắm kỹ Nam Quy.
Đôi mắt Gia Tứ tỏa sáng, tuy muốn nhìn khổng tước nhưng cũng không nỡ rời mắt khỏi khuôn mặt người trước mặt, y bèn đảo mắt từ bên này sang bên kia, đến nỗi hoa cả lên.
Đông Thanh Hạc dường như cảm nhận được điều đó, không khỏi cười sâu hơn, song lúc trông thấy vết bầm tím trên trán Thường Gia Tứ, ánh mắt hắn dừng lại.
Sáng sớm hôm sau, Phục Phong lão đầu phái người gọi Thường Gia Tứ đi. Ngư Mạc sợ Gia Tứ gặp phiền phức, sốt ruột theo sau, ở ngoài cửa đợi hồi lâu mới thấy Gia Tứ đi ra.
Ngư Mạc vội vàng tiến lên hỏi: “Sư phụ tìm ngươi làm gì?”
Trên mặt Thường Gia Tứ vẫn còn mang vẻ sững sờ, kỳ quái nói: “Phục Trưởng lão hỏi ta… Có muốn làm đồ đệ của ngài không.”
“Cái gì?! Thật không?” Ngư Mạc không dám tin.
Thường Gia Tứ gật gật đầu: “Ngài hỏi ta có muốn tu hành ở Thanh Hạc Môn không, nếu ta không muốn bái ngài làm thầy, còn có thể tới chỗ Triết Long Trưởng lão của Kim Bộ học kỹ năng.”
“Sao sư phụ đột nhiên lại…” Ngư Mạc như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, song chợt nảy ra suy nghĩ, “Ta biết rồi, nhất định là do mấy ngày trước ta đi tìm Tống Sư huynh! Lúc đó mặc dù huynh ấy nói không rảnh rỗi viết khẩu quyết phương pháp vận khí cho ta, nhưng huynh ấy đồng ý với ta rằng nếu gặp Môn chủ là sẽ nhắc đến các ngươi, nhất định là huynh ấy hỗ trợ! Ta phải tìm thời gian để đa tạ huynh ấy mới được.” Ngư Mạc càng nói càng mừng rỡ, mặt đỏ bừng lên.
“Thật à, vậy thì tốt.” Gia Tứ cũng cười theo.
“Có điều, ngươi đã chọn nơi nào tu luyện? Muốn đi chỗ Triết Long Trưởng lão kia không? Người của Kim Bộ chưởng quản phòng ngự trong môn, tu vi của Triết Long Trưởng lão Kim Bộ lợi hại lắm. Hắn ta và Phá Qua Trưởng lão thường xuyên theo bên cạnh Môn chủ, nếu ngươi đi theo hắn ta, hẳn là sẽ tốt hơn ở đây.” Tuy rằng nói như vậy là bất kính với sư phụ, nhưng Ngư Mạc vẫn không khỏi nói ra sự thật.
Ai ngờ Gia Tứ dùng sức lắc đầu: “Vì sao muốn đi nơi đó chứ, ta vốn là vì tu hành với ngươi mới luyện cái này, đi đâu luyện chẳng phải là giống nhau cả à, dù sao ta cũng không thể thành tiên.”
Nghe lời này, Ngư Mạc bẹp miệng suýt nữa cảm động muốn khóc, lại bị Gia Tứ che mắt trêu chọc nở nụ cười.
Tin tức này khiến bọn họ vui vẻ không thôi, nhưng đối với những đệ tử khác thuộc Thủy Bộ thì trong lòng lại không vui vẻ như vậy.
Những người được chọn làm học đồ của Thanh Hạc Môn ai mà không tự cao tự đại, luôn cho rằng ngày sau có thể siêu quần xuất chúng đại sát tứ phương, hiện nay tự dưng lại thành đồng môn với một người phàm chẳng hiểu cái quỷ gì, không phải là kéo hết Thủy Bộ đệ tử bọn họ xuống hay sao? Thực sự mất mặt!
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là một trong số đó, điều thật sự khiến người ta không khoái chính là người phàm này còn không bình thường, trong bụng y có viên nội đan bảo bối. Nếu người phàm này có thể hiểu được điều huyền bí bên trong, cũng không phải là không có khả năng tu vi tiến triển cực nhanh, như vậy y sẽ leo lên đầu rất nhiều người! Giống như heo chó nuôi trong nhà bỗng nhiên thành khách quý, há có thể nhẫn nhịn?!
Chỉ là, bất kể loại tình cảm này có là xem thường, đề phòng hay đố kị, cuối cùng suy xét trong đó đều biến thành địch ý đối với hai huynh đệ Thường gia, khiến cuộc sống của Gia Tứ ở Thủy Bộ ngày càng khó khăn. Kết quả như thế, y xem như đã sớm chuẩn bị, nhưng đi đâu cũng thận trọng lại cũng vẫn có sơ sót, rốt cuộc vẫn bị người khác bắt được nhược điểm.
Không phải sao, cây bạch quả trong vườn cây đã kết quả, là linh quả cao cấp, bình thường đều do một số đệ tử dày dặn kinh nghiệm của Thủy Bộ đi hái, nhưng lần này không biết vì sao những đệ tử đó lại bị đau bụng, còn người khác cũng có công chuyện riêng, nhiệm vụ khó khăn này đổ lên đầu Gia Tứ.
Quả bạch quả to và đẹp, nhưng vỏ cực kỳ mỏng, dùng sức hơi mạnh một chút là đã tràn ra nước, quả sẽ vô dụng, cuối cùng Gia Tứ cũng lấy được bốn, năm quả một cách mỹ mãn, song vẫn không giữ được những quả còn lại.
Gia Tứ biết lần này mình phải chịu khổ rồi, quả nhiên mới giao đồ lên đã có người tìm tới cửa, người đến còn là người quen cũ. Nhìn nữ đệ tử áo lam có khí thế hùng hổ trước mắt, Gia Tứ mới nhận ra rằng hóa ra bạch quả là dành cho vị Mi Vu Mộc Bộ mấy ngày trước muốn dùng kim đâm cậu.
Chẳng lẽ lần trước thoát khỏi độc thủ của đối phương, bây giờ vẫn bị giết sao?
Gia Tứ không khỏi thầm than thở trong lòng…
Nhưng y không ngờ rằng sau một hồi ầm ĩ, nữ đệ tử áo lam kia xám xịt mặt mũi trở về.
Ở Mộc Bộ, Mi Vu cầm kim khâu ngẩng đầu nhìn về phía Tương Đài hoảng hốt vào cửa, tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi nói gì? Ai tới lúc ngươi muốn bắt người?”
Tương Đài lặp lại lời nói một lần với sắc mặt đau khổ.
“Sư phụ, là Bạch Giản đến…” Tuy đều là đệ tử Thanh Hạc Môn, nhưng địa vị của Mộc Bộ còn xa mới bằng Nguyệt Bộ, mà Bạch Giản là ái đồ của Nguyệt Bộ Trưởng lão Phá Qua, đừng nói Tương Đài thấy y phải cúi đầu, dù Mi Vu có mặt cũng phải khách khí. Cho nên, lời nói việc làm của Bạch Giản đều là do Phá Qua Trưởng lão phân phó, mà ý của Phá Qua Trưởng lão… Phần lớn chính là ý của Môn chủ.
Mi Vu sa sầm mặt, hỏi: “Y đã làm gì?”
“Ta đã truyền lời của sư phụ cho y, nhưng Bạch Giản vẫn đuổi ta, đuổi ra khỏi Thủy Bộ, y nói… Nói là trước khi bái sư, tiểu phàm nhân kia không cần nghe bất cứ ai ngoại trừ Môn chủ.”
Xoẹt một tiếng, mảnh vải trong tay Mi Vu bị xé toạc.
Tương Đài oán giận hỏi: “Sư phụ, tại sao Môn chủ lại che chở tên phàm nhân kia như thế?!”
Mi Vu hơi dừng lại, cẩn thận vo tròn miếng vải rách rồi ném sang một bên: “Ngươi cũng không phải không biết, những thứ vô dụng này biết cách làm y nảy lòng thương xót nhất.”
Tương Đài hừ lạnh: “Kỳ thực nếu không phải ban nãy ở linh điền bị Hỏa Dung ngăn cản, đệ tử vốn có thể mang phàm nhân kia đi trước khi Bạch Giản đến!”
“Hỏa Dung?!” Mi Vu kinh ngạc, “Lại là Vị Cùng?” Hỏa Dung chính là đầy tớ đắc lực nhất bên cạnh Vị Cùng, nếu không có trưởng lão làm chỗ dựa, đầy tớ cũng không dám to gan chặn đệ tử trong môn.
“Không sai, lần trước là Vị Cùng đích thân ngăn cản chúng ta bắt người, lúc này lại phái tôi tớ tới canh chừng, gã để bụng tiểu phàm nhân kia như thế, hẳn là nhìn trúng người ta rồi?!” Tương Đài cười nhạo, thầm nghĩ Vị Cùng kia thường ngày cà lơ phất phơ, không thích trang điểm không yêu tu hành, chỉ thích uống rượu dạo chơi, không ngờ lần này lại gây ra vô số chuyện. Quá kỳ quái, chưa biết chừng tên phàm nhân này thật sự có lai lịch gì đó làm từng người bọn họ che chở đến vậy?
“Sư phụ, nếu không ta lại đi thăm dò gã nhé?”
Mi Vu cũng nhíu chặt mày: “Được, ngươi theo sát vào, xem gã có thể làm ra trò gì.”
“Dạ!”
“Đừng để Môn chủ phát hiện.”
“Dạ.”
********
Vốn dĩ Gia Tứ đã ngủ thiếp, nhưng lật qua lật lại trên giường phút chốc rồi trở mình xuống giường. Sau khi lục lọi góc tường một hồi, y ôm lấy một giỏ lớn, kéo cửa đi ra ngoài.
Có kinh nghiệm chạy loạn suýt gặp xui xẻo lúc trước, bây giờ Gia Tứ rút ra bài học, không đi xa, chỉ chọn một con suối gần ngôi nhà tranh nhỏ rồi ngồi xổm xuống, lấy quần áo bẩn trong giỏ ra nhúng vào trong nước, chà sạch từng cái một.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, khiến dòng suối trong như gương, sóng nước lấp lánh, cũng khiến Gia Tứ chú ý đến động tĩnh kỳ lạ ở bụi cây đối diện.
Thứ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt giống một bóng trắng, hoảng hoảng hốt hốt, nhìn kỹ thì thấy là một nắm sợi bông, trôi nổi bồng bềnh. Khi Gia Tứ đang nghi hoặc là nên tới gần hay nên chạy trốn, một luồng ánh sáng trắng bùng lên, vật kia mọc ra một đôi cánh, sau đó là đuôi, lông vũ, cuối cùng là một cái đầu với chiếc mào cao…
Ra là một con chim?
Con chim cao cỡ nửa người, toàn thân trắng thuần như tuyết, lông vũ dài óng ánh xán lạn, kêu một tiếng, hai cánh nhẹ nhàng xòe ra, tung ra một vùng tinh tú, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Một giây trước Gia Tứ còn hơi đề phòng, một giây sau đã bị đẹp đến quên cả ngôn ngữ. Phát hiện con chim kia muốn bay đi, y ngơ ngác đứng dậy chạy theo mà không nói một lời, nhưng vừa chạy qua dòng suối nhỏ trước mặt thì suýt va phải một người.
Đối phương lại vững như núi Thái Sơn, đỡ được Gia Tứ đang lảo đảo, y nhẹ nhàng nở nụ cười.
Gia Tứ vốn tập trung toàn bộ lực chú ý vào con chim, nhưng vừa chuyển mắt nhìn thấy người đi tới, y lại càng sửng sốt hơn, hồi lâu mới mở miệng, mơ hồ kêu một tiếng, “Môn chủ…”
Đông Thanh Hạc cao lớn thẳng tắp, dải lụa buộc tóc đen kéo dài trên mặt đất, chỉ có một vài sợi tóc rủ xuống gò má, trường bào và ống tay áo rộng của hắn khẽ múa trong gió, nhẹ tựa trích tiên.
Hắn hỏi Gia Tứ: “Muốn đi đâu thế?”
Gia Tứ không dám nghĩ tại sao sẽ gặp Môn chủ ở đây, chậm chạp chốc lát mới đáp: “Ta… Ta nhìn thấy một con phượng hoàng…”
Sau khi nghe xong, Đông Thanh Hạc nở nụ cười chân thành, bàn tay đỡ trên eo Gia Tứ nhẹ nhàng kéo y qua một bên, chỉ vào một con chim đậu trên cây đa và nói: “Đây không phải là phượng hoàng, nó tên là Nam Quy, là khổng tước do ta nuôi.”
“Khổng, khổng tước…” Gia Tứ ngơ ngác, y là nông phu nhỏ tới từ một thôn trang lụp xụp, từng gặp đủ các loại gà rừng chim trĩ, nhưng xưa nay chưa từng thấy khổng tước.
Tuy nhiên, chưa kịp hỏi ra lời, y đã thấy Đông Thanh Hạc nhẹ nhàng nâng tay lên, con chim đang chuyên tâm chải lông bay lên lượn một vòng đáp xuống trước mặt họ, vươn đầu ra dụi dụi vào lòng bàn tay Đông Thanh Hạc.
“Nó thích tắm dưới ánh trăng, ta thấy hôm nay thời tiết tốt nên để nó đi dạo một vòng, vô tình đến nơi đây.” Đông Thanh Hạc vừa nói vừa ra hiệu Gia Tứ hiếu kỳ có thể tiến lên trước để ngắm kỹ Nam Quy.
Đôi mắt Gia Tứ tỏa sáng, tuy muốn nhìn khổng tước nhưng cũng không nỡ rời mắt khỏi khuôn mặt người trước mặt, y bèn đảo mắt từ bên này sang bên kia, đến nỗi hoa cả lên.
Đông Thanh Hạc dường như cảm nhận được điều đó, không khỏi cười sâu hơn, song lúc trông thấy vết bầm tím trên trán Thường Gia Tứ, ánh mắt hắn dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất