Chương 9
"Không có khả năng! Trên thân thể ngươi rõ ràng có mùi vị của hắn!" Karry đáy mắt giận dữ, rốt cuộc bạo phát mà rống to.
Kỳ thực, vừa nãy hắn đã tiến hành một nghi thức hiến tế cổ xưa, cũng không thể dẫn "Tịnh thế long châu" ở trong cơ thể cậu ra, cũng vô pháp cảm ứng được sự tồn tại của long châu, hắn cũng đã có dự cảm không tốt, thế nhưng trên người cậu có mùi vị của người đó đã trở thành cọng rơm cứu mạng hắn, còn có khả năng.. Tịnh thế long châu bị giấu ở nơi khác.. Hắn tự an ủi mình.
Mà Mã Tư Viễn không thể nghi ngờ đã phá nát hy vọng cuối cùng của hắn.
Nam tử hung hăng đấm trên mặt đất, thoáng chốc sơn động rung chuyển.
Một ngàn năm! Đủ một ngàn năm! Một ngàn năm trước, hắn từ trong kiếp nạn tâm ma tình lại, phát hiện bản thân đã ở Tu chân giới, mà bên cạnh chỉ có một viên thanh tâm linh châu, lại không có thân ảnh quen thuộc đó.
Lúc mới đầu hắn chỉ là phiền muộn, bọn họ vốn dĩ không phải là rồng, mà là rắn, cùng nhau tu luyện, không bao giờ rời nhau.
Thế nhưng hắn tin, với tu vi của người kia, việc phi thăng bất quá cũng chỉ là chuyện trăm năm mà thôi, bọn họ rất nhanh có thể đoàn tụ.
Vì vậy, hắn chờ, lại không hề xao nhãng tu luyện.
Một trăm năm, hắn nghĩ, cũng nhanh.
Hai trăm năm, hắn nghĩ, có phải người đó gặp phải chuyện phiền toái gì rồi không.
Ba trăm năm, hắn bắt đầu sợ hãi
Bốn trăm năm, hắn đọa ma.
..
Chín trăm năm, hắn còn chưa chịu buông tha, dựa vào chấp niệm chịu đựng cửu cửu thiên lôi, pháp lực đại thăng, mơ hồ nhìn thấu một phần thiên đạo.
Một ngàn năm, hắn biết được nguyên nhân, thiên đạo vây người đó ở nhân gian. Vì vậy, hắn bóp nát long châu, phá hủy tu vi cả đời, đập tan giới hạn thấp nhất của Tu chân giới, bị thiên đạo bài xích, trở lại nhân gian, chỉ vì tìm người kia.
Cho dù không có long châu, thế nhưng hắn còn có thể tu luyện lần nữa, hơn nữa hắn đã trải qua thiên kiếp, thân thể càng trở nên cường hãn, ở nhân gian có thể hoành hành không hề cấm kỵ.
Nhưng hắn lại không cảm nhận một chút khí tức nào của người kia, gần như tuyệt vọng, nhớ lại ngàn năm trước, khi hắ tỉnh lại, bên cạnh hắn chỉ có viên thanh tâm linh châu kia, đó là bảo vật của Mã gia, thông qua tiếp xúc với sinh vật hắc ám ở nhân gian, biết được pháp chú đệ nhất của Mã gia - Long thần lệnh cưỡng chế, hiển nhiên là người nọ vì muốn lấy thanh tâm linh quả đã trao đổi với Mã gia.
Nghĩ tới, hắn liền mừng rỡ như điên, một ngàn năm, rốt cuộc cũng có được tin tức của người kia!
Thế nhưng bọn sinh vật hắc ám nguyên bản ương ngạnh, sau đó bởi vì nhìn thấy hắn thi triển pháp lực mà trở nên khúm núm, nói cho hắn biết, Mã thị đã lánh đời nhiều năm rồi.
Cho nên, để dẫn dụ người của Mã thị, hắn liền âm thầm ra lệnh, để cho bọn cương thi phá rối một cách trắng trợn.
Quả nhiên, truyền nhân của Mã thị xuất hiện, chính là Mã Tư Viễn.
Hắn dụ Mã Tư Viễn chạy đến vùng ngoại ô, để ba con cương thi dò thám tình hình, còn hắn thì giả bộ để Mã Tư Viễn ngự kiếm phi hành, thực ra bản thân lại đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát.
Có thể bởi vì Tịnh thế long châu, Mã Tư Viễn luôn khiến hắn cảm thấy quen thuộc, hơn nữa dựa vào tuổi tác của cậu mà nói, năng lực của Mã Tư Viễn quá mạnh, Tịnh thế long châu chắc chắn đang ở trên người cậu!
Thế nhưng hắn không nhìn thấy Mã Tư Viễn sử dụng Long thần lệnh cưỡng chế.
Long châu của hắn đã không còn, không có cách nào cảm ứng với Tịnh thế long châu, cuối cùng, hắn quyết định sử dụng bí pháp huyết tế, muốn lấy Tịnh thế long châu, lấy lại tâm của hắn, phải từ trong cơ thể của Mã Tư Viễn hút ra.
Thế nhưng, hắn thất bại.
Người nọ cùng hắn, e rằng đã định trước phải chia li, vĩnh viễn, sinh tử không còn được gặp lại nhau.
Kỳ thực, vừa nãy hắn đã tiến hành một nghi thức hiến tế cổ xưa, cũng không thể dẫn "Tịnh thế long châu" ở trong cơ thể cậu ra, cũng vô pháp cảm ứng được sự tồn tại của long châu, hắn cũng đã có dự cảm không tốt, thế nhưng trên người cậu có mùi vị của người đó đã trở thành cọng rơm cứu mạng hắn, còn có khả năng.. Tịnh thế long châu bị giấu ở nơi khác.. Hắn tự an ủi mình.
Mà Mã Tư Viễn không thể nghi ngờ đã phá nát hy vọng cuối cùng của hắn.
Nam tử hung hăng đấm trên mặt đất, thoáng chốc sơn động rung chuyển.
Một ngàn năm! Đủ một ngàn năm! Một ngàn năm trước, hắn từ trong kiếp nạn tâm ma tình lại, phát hiện bản thân đã ở Tu chân giới, mà bên cạnh chỉ có một viên thanh tâm linh châu, lại không có thân ảnh quen thuộc đó.
Lúc mới đầu hắn chỉ là phiền muộn, bọn họ vốn dĩ không phải là rồng, mà là rắn, cùng nhau tu luyện, không bao giờ rời nhau.
Thế nhưng hắn tin, với tu vi của người kia, việc phi thăng bất quá cũng chỉ là chuyện trăm năm mà thôi, bọn họ rất nhanh có thể đoàn tụ.
Vì vậy, hắn chờ, lại không hề xao nhãng tu luyện.
Một trăm năm, hắn nghĩ, cũng nhanh.
Hai trăm năm, hắn nghĩ, có phải người đó gặp phải chuyện phiền toái gì rồi không.
Ba trăm năm, hắn bắt đầu sợ hãi
Bốn trăm năm, hắn đọa ma.
..
Chín trăm năm, hắn còn chưa chịu buông tha, dựa vào chấp niệm chịu đựng cửu cửu thiên lôi, pháp lực đại thăng, mơ hồ nhìn thấu một phần thiên đạo.
Một ngàn năm, hắn biết được nguyên nhân, thiên đạo vây người đó ở nhân gian. Vì vậy, hắn bóp nát long châu, phá hủy tu vi cả đời, đập tan giới hạn thấp nhất của Tu chân giới, bị thiên đạo bài xích, trở lại nhân gian, chỉ vì tìm người kia.
Cho dù không có long châu, thế nhưng hắn còn có thể tu luyện lần nữa, hơn nữa hắn đã trải qua thiên kiếp, thân thể càng trở nên cường hãn, ở nhân gian có thể hoành hành không hề cấm kỵ.
Nhưng hắn lại không cảm nhận một chút khí tức nào của người kia, gần như tuyệt vọng, nhớ lại ngàn năm trước, khi hắ tỉnh lại, bên cạnh hắn chỉ có viên thanh tâm linh châu kia, đó là bảo vật của Mã gia, thông qua tiếp xúc với sinh vật hắc ám ở nhân gian, biết được pháp chú đệ nhất của Mã gia - Long thần lệnh cưỡng chế, hiển nhiên là người nọ vì muốn lấy thanh tâm linh quả đã trao đổi với Mã gia.
Nghĩ tới, hắn liền mừng rỡ như điên, một ngàn năm, rốt cuộc cũng có được tin tức của người kia!
Thế nhưng bọn sinh vật hắc ám nguyên bản ương ngạnh, sau đó bởi vì nhìn thấy hắn thi triển pháp lực mà trở nên khúm núm, nói cho hắn biết, Mã thị đã lánh đời nhiều năm rồi.
Cho nên, để dẫn dụ người của Mã thị, hắn liền âm thầm ra lệnh, để cho bọn cương thi phá rối một cách trắng trợn.
Quả nhiên, truyền nhân của Mã thị xuất hiện, chính là Mã Tư Viễn.
Hắn dụ Mã Tư Viễn chạy đến vùng ngoại ô, để ba con cương thi dò thám tình hình, còn hắn thì giả bộ để Mã Tư Viễn ngự kiếm phi hành, thực ra bản thân lại đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát.
Có thể bởi vì Tịnh thế long châu, Mã Tư Viễn luôn khiến hắn cảm thấy quen thuộc, hơn nữa dựa vào tuổi tác của cậu mà nói, năng lực của Mã Tư Viễn quá mạnh, Tịnh thế long châu chắc chắn đang ở trên người cậu!
Thế nhưng hắn không nhìn thấy Mã Tư Viễn sử dụng Long thần lệnh cưỡng chế.
Long châu của hắn đã không còn, không có cách nào cảm ứng với Tịnh thế long châu, cuối cùng, hắn quyết định sử dụng bí pháp huyết tế, muốn lấy Tịnh thế long châu, lấy lại tâm của hắn, phải từ trong cơ thể của Mã Tư Viễn hút ra.
Thế nhưng, hắn thất bại.
Người nọ cùng hắn, e rằng đã định trước phải chia li, vĩnh viễn, sinh tử không còn được gặp lại nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất