Chương 12: Nếu nói ra bí mật thì sẽ không thể coi là bí mật nữa
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trình Huyễn Chu xoa lông mày.
Y vẫn còn hơi bồn chồn, nhưng năm sáu mục thông báo đột nhiên hiện lên trên máy tính buộc y phải lập tức sắp xếp lại đầu óc bị Đỗ Tẫn Thâm làm nhiễu loạn.
[Sếp, về hoạt động tiệc Giáng sinh của hội sinh viên chúng ta]
[Kết quả thống kê của bảng câu hỏi được phân phát trước đó đã được công bố, tôi cũng đã được gửi đến hộp thư của anh]
[Ngoài ra, nhiều sinh viên nói rằng họ hy vọng sẽ có thêm nhiều hoạt động, và nếu có đủ quỹ thì liệu có nên thuê một địa điểm lớn hơn để ở lại qua đêm không?]
[Còn nữa, chúng tôi đang cân nhắc xem có nên đổi MC hay không, muốn hỏi ý kiến của anh...]
Trình Huyễn Chu nhìn lướt qua, khẽ cau mày, trực tiếp gửi một đoạn ghi âm giọng nói lạnh lùng: "Cái gì? Muốn thay đổi người?"
"Tại sao, cho tôi một lý do."
Người beta gửi tin nhắn cho Trình Huyễn Chu chính là Úc Lương - trợ lý của y, Úc Lương cười gượng rồi cũng gửi đến một tin nhắn thoại.
"Là như thế này, MC ở đoàn bên kia đã gặp chuyện rồi. Ban đầu chúng tôi định mời Vương Nhất Thiên, nhưng nghe nói cách đây không lâu hắn đã lừa dối đoàn trưởng của mình, nɠɵạı ŧìиᏂ với một Alpha ở trường thể thao bên cạnh. Giờ thì tốt rồi, quậy đến nỗi Vương Nhất Thiên sắp bị phong sát luôn, mấy bữa nay sếp không xem vòng bạn bè à? Mọi người đang bàn tán xôn xao về cái này..."
... Toàn những chuyện lung tung hỗn độn.
"Sau đó thì tôi cũng có nói chuyện với bên kia, Vương Nhất Thiên không thể đến nên ứng cử viên tốt nhất bây giờ sẽ là Lâm Phức. Dù gì thì sự kiện này cũng rất hoành tráng, các nhà lãnh đạo của trường đều đến xem nên đâu thể chọn đại một người mới đúng không ạ?"
Lại là tên đó.
Trình Huyễn Chu lạnh lùng nói: "Chuyện này đã quyết định hết rồi, còn một tuần nữa mà lại muốn thay người, cậu có chắc người đó sẽ không phạm sai lầm không?"
"Đúng vậy, tôi biết, nhưng dù sao Lâm Phức cũng đáng tin cậy mà, cậu ta là người của chúng ta đó." Úc Lương nói, "Tôi cam đoan sẽ để mắt tới cậu ta."
Trình Huyễn Chu im lặng một hồi.
"Ok." Y nói, " Buổi diễn tập tuần sau, tôi sẽ tự đến xem."
"Còn về địa điểm, thuê một địa điểm lớn hơn cũng không thành vấn đề, có kế hoạch gì không?"
"Cái này…"
"Đưa cho tôi một kế hoạch khả thi càng sớm càng tốt. Tôi sẽ báo cáo kinh phí."
"Dạ."
Úc Lương nghĩ tới điều gì đó nên lại nói: "Ồ vâng, người bên đó nói rằng họ muốn gặp riêng chúng ta sau bữa tiệc Giáng sinh đấy? Sếp à, lần này chắc anh hãnh diện lắm, chị bộ trưởng đó chịu chi số tiền tài trợ lớn như vậy, hàng trăm nghìn luôn á. Mặc dù chúng tôi biết rằng người ta làm vậy vì anh thôi, nhưng vì tiền tài trợ thì anh cũng nên cho người đẹp một chút thể diện đi..."
Trình Huyễn Chu gửi tin nhắn thoại, ngắt lời cậu ta: "Trước tiên hoàn thành xong việc, sau đó mới nói chuyện ăn mừng."
Úc Lương nhấn vô phần trả lời của sếp, đánh vào miệng vài cái rồi than thở với đồng nghiệp trong hội sinh viên: "Trời ơi, chủ tịch Trình của chúng ta đó, một Omega nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào mới làm anh ấy siêu lòng được nhỉ?"
Cậu ta lại nhấn vô tin nhắn thoại của Trình Huyễn Chu một lần nữa.
"Nghe này, wow, quá ngầu quá lạnh lùng..."
Hàn Đình Đình là một Omega thắt tóc bím, nhỏ nhắn và dễ thương, nhưng lại phụ trách công việc bí thư của toàn hội sinh viên. Lúc này đây, cô hăng hái nói: "Còn phải nói nữa sao, toàn trường hơn nghìn người nhưng đâu có ai ngạo mạn và lạnh lùng hơn sếp của chúng ta được."
"Nhưng cũng có mặt tốt đó, ít nhất cho những cô gái độc thân như bọn tôi có một chút không gian để ảo tưởng."
"Nói thật, tôi rất tò mò ai sẽ người xứng đôi với sếp. Nếu là tôi, tôi chắc chắn cũng sẽ không trèo cao nổi, cũng không thể khống chế được. Anh ấy kiệm lời lắm luôn, cãi nhau cũng không muốn nữa cơ mà. Tôi tưởng tượng đến cái cảnh người yêu của anh ấy tức giận, có lẽ lúc đó anh ấy cũng chỉ lạnh lùng nói: 'Sao em thích gây sự vô cớ thế?'"
"Hahahaha, bé O nào mà chịu được, trái tim thủy tinh chắc cũng vỡ tung mất rồi."
"Thì bởi vậy nên tôi thà tìm một người ân cần biết dỗ dành người khác, như anh Đỗ chẳng hạn."
"Chờ đã, tôi vừa nghe cái gì vậy, anh Đỗ sẽ dỗ dành người khác ư?"
"Chẳng phải anh ấy nhìn Lâm Phức rất dịu dàng sao, anh Đỗ lịch thiệp như vậy, lúc bọn họ ở riêng chắc chắn có."
"Này, mấy người dám ngang nhiên nói xấu chủ tịch và cựu chủ tịch trong văn phòng hội sinh viên luôn hả?"
"Ai nha, sao lại nói xấu chứ, bọn tôi yêu sâu đậm chủ tịch đó được không?"
...
Trình Huyễn Chu tỉnh lại lúc nửa đêm.
Y chỉ ngủ được khoảng hai tiếng sau khi nằm xuống giường.
Loay hoay một hồi thì y định ra ngoài uống nước, đi thẳng một đường đến cửa y mới nhận ra rằng có lẽ Đỗ Tẫn Thâm đã quên khóa cửa.
Y thầm chế nhạo, cho rằng người này thật bất cẩn.
Nếu đã muốn nuôi một con chó điên, tại sao lại không chuẩn bị kỹ xiềng xích chứ?
Y xách túi, nhanh chóng mặc quần áo rồi lặng lẽ rời đi.
Điều đầu tiên Trình Huyễn Chu làm sau khi đi ra khỏi nhà là rẽ vào một hiệu thuốc 24 giờ trên phố, mua một hộp miếng dán ức chế.
Ngay khi miếng dán ức chế được dán lên, cảm giác mát lạnh sau gáy xâm nhập vào tuyến thể. Thật ra cũng không dễ chịu cho lắm nhưng Trình Huyễn Chu lại đột nhiên thấy nhẹ nhõm, vì cuối cùng y cũng trở thành người bình thường chứ không phải một con thú.
Trong bóng tối mênh mông của màn đêm, y phát hiện mình đang đi lang thang mà không có đích đến.
Cuối cùng y bước vào Bạch Dạ Thành.
Lần này y đi lên tầng chín.
Toàn bộ tầng chín là một quán bar 360° rất thuận tiện cho việc ngắm cảnh bên ngoài.
Trình Huyễn Chu tự tay pha một cốc vodka kèm thêm ba thìa siro, vị ngọt và nồng truyền đến cổ họng, chất lỏng băng giá lướt xuống dọc theo cổ họng giống như nụ hôn của mùa đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch, để y đừng bao giờ tỉnh táo cũng đừng bao giờ bối rối như thế.
Sáng mai y phải trở lại trường, những công việc của hội sinh viên và bốn năm cuộc họp liên tiếp, có rất nhiều việc nhỏ nhặt khác đang chờ y giải quyết. Hai bài luận văn sẽ đến hạn nộp bài vào tháng tới, tiền lương tháng này còn chưa có mà y đã tiêu xài hơn một nửa tiền sinh hoạt... Quan trọng hơn là trong đầu y vẫn còn hồi tưởng về nụ hôn mạnh bạo và đẫm máu kia.
Cho đến khi một giọng nói có phần đột ngột lọt vào tai y.
"Đàn anh."
Trình Huyễn Chu nhướng mày, phát hiện người tới mang theo nụ cười quen thuộc và có chút ngượng ngùng, huy hiệu trên ngực cậu ta có viết số 123.
"Là cậu."
Nhan Việt bước tới từng bước nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Nhan Việt nói, "Em không sao, anh Đỗ đưa em đến chỗ y tá xử lý một lúc là ổn. Anh ấy nói anh bị ốm nên tâm trạng không tốt, nên kêu em đừng để ý rồi xin lỗi dùm anh, còn nói rằng nếu em gặp vấn đề gì thì có thể tìm anh ấy."
Đồng tử của Trình Huyễn Chu co rút lại, ngay cả nhịp tim của y dường như cũng hẫng một nhịp.
"Thật ra em thật sự không bị gì cả, tại anh Đỗ khách sáo quá thôi."
Nhan Việt nói với giọng điệu rất thành khẩn và chân thành: "Em vốn dĩ muốn đến thăm anh, nếu anh làm gì em thì em cũng sẽ không phản đối đâu ạ."
Trình Huyễn Chu không nói gì.
Có lẽ là bởi vì bầu không khí quá im lặng và xấu hổ nên Nhan Việt cười gượng một tiếng, bắt đầu mổ xẻ chuyện cũ: "Đàn anh, chắc anh không biết là em đang rất thiếu tiền, mẹ em..."
Trình Huyễn Chu muốn ngắt lời cậu ta và nhấn mạnh rằng bản thân không có hứng tìm hiểu về chuyện đó, nhưng y đột nhiên im bặt rồi kiên nhẫn lắng nghe.
Hoàn cảnh rất đơn giản, gia đình Nhan Việt mắc một khoản nợ cờ bạc rất lớn, nếu cậu ta không đi làm kiếm tiền sẽ bị chủ nợ đánh ngất xỉu rồi moi thận vào ngày hôm sau. Vì vậy, mối quan hệ nhân quả đã được thiết lập trong nháy mắt. Nhan Việt kể chuyện rất nhẹ nhàng, vừa kể vừa liếc mắt đưa tình. Nếu không có Trình Huyễn Chu thì e rằng cậu ta đã bị đuổi khỏi Bạch Dạ Thành vì không thể vượt qua thời gian thử việc, thậm chí có thể bị đe dọa tính mạng nếu không trả đủ tiền.
Trình Huyễn Chu là anh hùng của cậu ta.
"Đàn anh..." Nhan Việt nói xong, ngập ngừng nói nhỏ, "Nếu anh có tâm sự, cứ việc nói cho em biết được không?"
Trong lòng cậu ta mang theo một tình cảm không thể nói ra, nhân danh báo đáp công ơn để đưa ra lời gợi ý với khách hàng của mình.
"Anh xem, em đã nói cho anh biết tất cả bí mật quan trọng nhất của em rồi." Nhan Việt nhẹ giọng cầu xin, "Anh cũng kể cho em nghe một cái được không ạ?"
Trình Huyễn Chu nhấp một ngụm rượu, nhưng không nói, vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Nhan Việt đợi hồi lâu không nhận được hồi âm nên trong lòng dần trở nên thất vọng, nhìn sắc mặt vô cùng nhợt nhạt của Trình Huyễn Chu dưới ánh đèn mờ ảo, trông y đẹp trai mà cũng lạnh lùng làm sao.
Nhan Việt bối rối nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ, cho dù còn một chút hy vọng nhỏ nhoi, chỉ cần Trình Huyễn Chu chịu nhìn cậu ta một cái thì cậu ta vẫn sẽ tiếp tục kiên trì không chút do dự.
Cậu ta là một Omega bình thường như bao kẻ trần tục khác nên tất nhiên dễ dàng bị khuất phục trước sắc đẹp, còn Trình Huyễn Chu lại chói mắt tới mức cậu ta tình nguyện làm một con thiêu thân lao đầu vào biển lửa.
Đã không biết bao nhiêu lần cậu ta mơ thấy cuộc sống nhàm chán và bình thường của mình được cứu vớt bởi một người hoàn hảo từ trên trời giáng xuống. Sau đó bọn họ sẽ bắt đầu một tình yêu đẹp tựa cổ tích, tất cả những khó khăn trong quá khứ đều trở nên xứng đáng hơn vì cuộc gặp gỡ định mệnh đấy.
Người đàn ông đó không chỉ cứu cậu ta, mà còn cứu cả cuộc đời cậu ta.
Đúng lúc này, Trình Huyễn Chu đột nhiên nắm lấy cổ áo của Nhan Việt không hề báo trước, khuôn mặt mang theo mùi rượu nồng nặc nhìn về phía Omega trước mắt.
Gương mặt thanh tú trắng nõn của Omega hiện lên một chút vui mừng và mong đợi, cậu ta chớp mắt nhìn y.
Trình Huyễn Chu thầm nghĩ, tên nhóc này chắc hẳn chưa được dạy cho một bài học nhớ đời. Dù biết y là kẻ biếи ŧɦái nhưng vẫn cố chấp đến bày tỏ tình cảm của mình, đã bị tổn thương một lần mà vẫn bám dính như miếng dán không chịu rời đi. Thật ra cũng khá giống như bản thân y, thật là xứng đáng mà.
Thật là xứng đáng.
Nhan Việt nghiêng người tiến lại gần hơn, thế nhưng Trình Huyễn Chu vẫn không hề động đậy. Tuy nhiên, nếu nhìn theo góc độ của người ngoài cuộc sẽ thấy cả hai người như đang trao cho nhau một nụ hôn nhau say đắm.
Đột nhiên, dường như có một tiếng động bất thường vang lên từ đâu đó trong quán bar tối om. Cứ như thể... Có một con ma đáng sợ đang theo dõi hành động của họ trong bóng tối.
Trình Huyễn Chu dừng lại rồi vô thức nhìn về hướng đó, trong lúc y đang lơ đễnh thì chiếc ly trong tay y bỗng rơi khỏi quầy bar.
"Choang."
Rượu màu hổ phách chảy tới chân.
Vì đã được thêm quá nhiều siro nên chất lỏng ngọt ngào và béo ngậy sẽ trở nên nhớp nháp khi dẫm trúng, Trình Huyễn Chu cụp mắt đẩy Nhan Việt ra, rượu vodka ngọt ngào loang ra khắp trên mặt đất vẫn đang tỏa ra mùi thơm nồng nàn mà lại êm dịu.
Đó là mùi rượu thơm ngào ngạt, như thấm vào lòng người.
Y trầm ngâm nhìn ly rượu bẩn dưới chân.
... Thật đáng tiếc, dù có bắt chước như thế nào đi nữa thì cũng không giống.
Sau một thời gian ngắn ngủi lãng quên, đến cuối cùng y vẫn không có cách nào hoàn toàn buông bỏ hẳn.
Nhận thấy ánh mắt lơ đãng của Trình Huyễn Chu, Nhan Việt rốt cục định thần lại rồi hoảng sợ nói: "A, cái kia, đàn anh, giày của anh... Để em lau cho anh."
Cậu ta định ngồi xổm xuống phục vụ Trình Huyễn Chu, dáng vẻ rất là chịu thương chịu khó.
Trình Huyễn Chu nâng mũi giày lên, giọng nói ảm đạm khó tả: "Không cần."
Y nói, "Để tôi ở một mình trong chốc lát."
Nhan Việt sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được ý định của y.
"Nếu nói ra bí mật thì sẽ không thể coi là bí mật nữa."
Trình Huyễn Chu thở dài và nói, "Lần sau có cơ hội tôi sẽ nói."
Nhan Việt ngơ ngẩn không biết mình đã rời đi từ khi nào, Trình Huyễn Chu đang khom người trong bộ đồ mỏng manh, không gian xung quanh chỉ còn một mình y.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Cuối cùng cậu ta kề đầu lên hai tay rồi nằm trên quầy bar, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trình Huyễn Chu xoa lông mày.
Y vẫn còn hơi bồn chồn, nhưng năm sáu mục thông báo đột nhiên hiện lên trên máy tính buộc y phải lập tức sắp xếp lại đầu óc bị Đỗ Tẫn Thâm làm nhiễu loạn.
[Sếp, về hoạt động tiệc Giáng sinh của hội sinh viên chúng ta]
[Kết quả thống kê của bảng câu hỏi được phân phát trước đó đã được công bố, tôi cũng đã được gửi đến hộp thư của anh]
[Ngoài ra, nhiều sinh viên nói rằng họ hy vọng sẽ có thêm nhiều hoạt động, và nếu có đủ quỹ thì liệu có nên thuê một địa điểm lớn hơn để ở lại qua đêm không?]
[Còn nữa, chúng tôi đang cân nhắc xem có nên đổi MC hay không, muốn hỏi ý kiến của anh...]
Trình Huyễn Chu nhìn lướt qua, khẽ cau mày, trực tiếp gửi một đoạn ghi âm giọng nói lạnh lùng: "Cái gì? Muốn thay đổi người?"
"Tại sao, cho tôi một lý do."
Người beta gửi tin nhắn cho Trình Huyễn Chu chính là Úc Lương - trợ lý của y, Úc Lương cười gượng rồi cũng gửi đến một tin nhắn thoại.
"Là như thế này, MC ở đoàn bên kia đã gặp chuyện rồi. Ban đầu chúng tôi định mời Vương Nhất Thiên, nhưng nghe nói cách đây không lâu hắn đã lừa dối đoàn trưởng của mình, nɠɵạı ŧìиᏂ với một Alpha ở trường thể thao bên cạnh. Giờ thì tốt rồi, quậy đến nỗi Vương Nhất Thiên sắp bị phong sát luôn, mấy bữa nay sếp không xem vòng bạn bè à? Mọi người đang bàn tán xôn xao về cái này..."
... Toàn những chuyện lung tung hỗn độn.
"Sau đó thì tôi cũng có nói chuyện với bên kia, Vương Nhất Thiên không thể đến nên ứng cử viên tốt nhất bây giờ sẽ là Lâm Phức. Dù gì thì sự kiện này cũng rất hoành tráng, các nhà lãnh đạo của trường đều đến xem nên đâu thể chọn đại một người mới đúng không ạ?"
Lại là tên đó.
Trình Huyễn Chu lạnh lùng nói: "Chuyện này đã quyết định hết rồi, còn một tuần nữa mà lại muốn thay người, cậu có chắc người đó sẽ không phạm sai lầm không?"
"Đúng vậy, tôi biết, nhưng dù sao Lâm Phức cũng đáng tin cậy mà, cậu ta là người của chúng ta đó." Úc Lương nói, "Tôi cam đoan sẽ để mắt tới cậu ta."
Trình Huyễn Chu im lặng một hồi.
"Ok." Y nói, " Buổi diễn tập tuần sau, tôi sẽ tự đến xem."
"Còn về địa điểm, thuê một địa điểm lớn hơn cũng không thành vấn đề, có kế hoạch gì không?"
"Cái này…"
"Đưa cho tôi một kế hoạch khả thi càng sớm càng tốt. Tôi sẽ báo cáo kinh phí."
"Dạ."
Úc Lương nghĩ tới điều gì đó nên lại nói: "Ồ vâng, người bên đó nói rằng họ muốn gặp riêng chúng ta sau bữa tiệc Giáng sinh đấy? Sếp à, lần này chắc anh hãnh diện lắm, chị bộ trưởng đó chịu chi số tiền tài trợ lớn như vậy, hàng trăm nghìn luôn á. Mặc dù chúng tôi biết rằng người ta làm vậy vì anh thôi, nhưng vì tiền tài trợ thì anh cũng nên cho người đẹp một chút thể diện đi..."
Trình Huyễn Chu gửi tin nhắn thoại, ngắt lời cậu ta: "Trước tiên hoàn thành xong việc, sau đó mới nói chuyện ăn mừng."
Úc Lương nhấn vô phần trả lời của sếp, đánh vào miệng vài cái rồi than thở với đồng nghiệp trong hội sinh viên: "Trời ơi, chủ tịch Trình của chúng ta đó, một Omega nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào mới làm anh ấy siêu lòng được nhỉ?"
Cậu ta lại nhấn vô tin nhắn thoại của Trình Huyễn Chu một lần nữa.
"Nghe này, wow, quá ngầu quá lạnh lùng..."
Hàn Đình Đình là một Omega thắt tóc bím, nhỏ nhắn và dễ thương, nhưng lại phụ trách công việc bí thư của toàn hội sinh viên. Lúc này đây, cô hăng hái nói: "Còn phải nói nữa sao, toàn trường hơn nghìn người nhưng đâu có ai ngạo mạn và lạnh lùng hơn sếp của chúng ta được."
"Nhưng cũng có mặt tốt đó, ít nhất cho những cô gái độc thân như bọn tôi có một chút không gian để ảo tưởng."
"Nói thật, tôi rất tò mò ai sẽ người xứng đôi với sếp. Nếu là tôi, tôi chắc chắn cũng sẽ không trèo cao nổi, cũng không thể khống chế được. Anh ấy kiệm lời lắm luôn, cãi nhau cũng không muốn nữa cơ mà. Tôi tưởng tượng đến cái cảnh người yêu của anh ấy tức giận, có lẽ lúc đó anh ấy cũng chỉ lạnh lùng nói: 'Sao em thích gây sự vô cớ thế?'"
"Hahahaha, bé O nào mà chịu được, trái tim thủy tinh chắc cũng vỡ tung mất rồi."
"Thì bởi vậy nên tôi thà tìm một người ân cần biết dỗ dành người khác, như anh Đỗ chẳng hạn."
"Chờ đã, tôi vừa nghe cái gì vậy, anh Đỗ sẽ dỗ dành người khác ư?"
"Chẳng phải anh ấy nhìn Lâm Phức rất dịu dàng sao, anh Đỗ lịch thiệp như vậy, lúc bọn họ ở riêng chắc chắn có."
"Này, mấy người dám ngang nhiên nói xấu chủ tịch và cựu chủ tịch trong văn phòng hội sinh viên luôn hả?"
"Ai nha, sao lại nói xấu chứ, bọn tôi yêu sâu đậm chủ tịch đó được không?"
...
Trình Huyễn Chu tỉnh lại lúc nửa đêm.
Y chỉ ngủ được khoảng hai tiếng sau khi nằm xuống giường.
Loay hoay một hồi thì y định ra ngoài uống nước, đi thẳng một đường đến cửa y mới nhận ra rằng có lẽ Đỗ Tẫn Thâm đã quên khóa cửa.
Y thầm chế nhạo, cho rằng người này thật bất cẩn.
Nếu đã muốn nuôi một con chó điên, tại sao lại không chuẩn bị kỹ xiềng xích chứ?
Y xách túi, nhanh chóng mặc quần áo rồi lặng lẽ rời đi.
Điều đầu tiên Trình Huyễn Chu làm sau khi đi ra khỏi nhà là rẽ vào một hiệu thuốc 24 giờ trên phố, mua một hộp miếng dán ức chế.
Ngay khi miếng dán ức chế được dán lên, cảm giác mát lạnh sau gáy xâm nhập vào tuyến thể. Thật ra cũng không dễ chịu cho lắm nhưng Trình Huyễn Chu lại đột nhiên thấy nhẹ nhõm, vì cuối cùng y cũng trở thành người bình thường chứ không phải một con thú.
Trong bóng tối mênh mông của màn đêm, y phát hiện mình đang đi lang thang mà không có đích đến.
Cuối cùng y bước vào Bạch Dạ Thành.
Lần này y đi lên tầng chín.
Toàn bộ tầng chín là một quán bar 360° rất thuận tiện cho việc ngắm cảnh bên ngoài.
Trình Huyễn Chu tự tay pha một cốc vodka kèm thêm ba thìa siro, vị ngọt và nồng truyền đến cổ họng, chất lỏng băng giá lướt xuống dọc theo cổ họng giống như nụ hôn của mùa đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch, để y đừng bao giờ tỉnh táo cũng đừng bao giờ bối rối như thế.
Sáng mai y phải trở lại trường, những công việc của hội sinh viên và bốn năm cuộc họp liên tiếp, có rất nhiều việc nhỏ nhặt khác đang chờ y giải quyết. Hai bài luận văn sẽ đến hạn nộp bài vào tháng tới, tiền lương tháng này còn chưa có mà y đã tiêu xài hơn một nửa tiền sinh hoạt... Quan trọng hơn là trong đầu y vẫn còn hồi tưởng về nụ hôn mạnh bạo và đẫm máu kia.
Cho đến khi một giọng nói có phần đột ngột lọt vào tai y.
"Đàn anh."
Trình Huyễn Chu nhướng mày, phát hiện người tới mang theo nụ cười quen thuộc và có chút ngượng ngùng, huy hiệu trên ngực cậu ta có viết số 123.
"Là cậu."
Nhan Việt bước tới từng bước nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Nhan Việt nói, "Em không sao, anh Đỗ đưa em đến chỗ y tá xử lý một lúc là ổn. Anh ấy nói anh bị ốm nên tâm trạng không tốt, nên kêu em đừng để ý rồi xin lỗi dùm anh, còn nói rằng nếu em gặp vấn đề gì thì có thể tìm anh ấy."
Đồng tử của Trình Huyễn Chu co rút lại, ngay cả nhịp tim của y dường như cũng hẫng một nhịp.
"Thật ra em thật sự không bị gì cả, tại anh Đỗ khách sáo quá thôi."
Nhan Việt nói với giọng điệu rất thành khẩn và chân thành: "Em vốn dĩ muốn đến thăm anh, nếu anh làm gì em thì em cũng sẽ không phản đối đâu ạ."
Trình Huyễn Chu không nói gì.
Có lẽ là bởi vì bầu không khí quá im lặng và xấu hổ nên Nhan Việt cười gượng một tiếng, bắt đầu mổ xẻ chuyện cũ: "Đàn anh, chắc anh không biết là em đang rất thiếu tiền, mẹ em..."
Trình Huyễn Chu muốn ngắt lời cậu ta và nhấn mạnh rằng bản thân không có hứng tìm hiểu về chuyện đó, nhưng y đột nhiên im bặt rồi kiên nhẫn lắng nghe.
Hoàn cảnh rất đơn giản, gia đình Nhan Việt mắc một khoản nợ cờ bạc rất lớn, nếu cậu ta không đi làm kiếm tiền sẽ bị chủ nợ đánh ngất xỉu rồi moi thận vào ngày hôm sau. Vì vậy, mối quan hệ nhân quả đã được thiết lập trong nháy mắt. Nhan Việt kể chuyện rất nhẹ nhàng, vừa kể vừa liếc mắt đưa tình. Nếu không có Trình Huyễn Chu thì e rằng cậu ta đã bị đuổi khỏi Bạch Dạ Thành vì không thể vượt qua thời gian thử việc, thậm chí có thể bị đe dọa tính mạng nếu không trả đủ tiền.
Trình Huyễn Chu là anh hùng của cậu ta.
"Đàn anh..." Nhan Việt nói xong, ngập ngừng nói nhỏ, "Nếu anh có tâm sự, cứ việc nói cho em biết được không?"
Trong lòng cậu ta mang theo một tình cảm không thể nói ra, nhân danh báo đáp công ơn để đưa ra lời gợi ý với khách hàng của mình.
"Anh xem, em đã nói cho anh biết tất cả bí mật quan trọng nhất của em rồi." Nhan Việt nhẹ giọng cầu xin, "Anh cũng kể cho em nghe một cái được không ạ?"
Trình Huyễn Chu nhấp một ngụm rượu, nhưng không nói, vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Nhan Việt đợi hồi lâu không nhận được hồi âm nên trong lòng dần trở nên thất vọng, nhìn sắc mặt vô cùng nhợt nhạt của Trình Huyễn Chu dưới ánh đèn mờ ảo, trông y đẹp trai mà cũng lạnh lùng làm sao.
Nhan Việt bối rối nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ, cho dù còn một chút hy vọng nhỏ nhoi, chỉ cần Trình Huyễn Chu chịu nhìn cậu ta một cái thì cậu ta vẫn sẽ tiếp tục kiên trì không chút do dự.
Cậu ta là một Omega bình thường như bao kẻ trần tục khác nên tất nhiên dễ dàng bị khuất phục trước sắc đẹp, còn Trình Huyễn Chu lại chói mắt tới mức cậu ta tình nguyện làm một con thiêu thân lao đầu vào biển lửa.
Đã không biết bao nhiêu lần cậu ta mơ thấy cuộc sống nhàm chán và bình thường của mình được cứu vớt bởi một người hoàn hảo từ trên trời giáng xuống. Sau đó bọn họ sẽ bắt đầu một tình yêu đẹp tựa cổ tích, tất cả những khó khăn trong quá khứ đều trở nên xứng đáng hơn vì cuộc gặp gỡ định mệnh đấy.
Người đàn ông đó không chỉ cứu cậu ta, mà còn cứu cả cuộc đời cậu ta.
Đúng lúc này, Trình Huyễn Chu đột nhiên nắm lấy cổ áo của Nhan Việt không hề báo trước, khuôn mặt mang theo mùi rượu nồng nặc nhìn về phía Omega trước mắt.
Gương mặt thanh tú trắng nõn của Omega hiện lên một chút vui mừng và mong đợi, cậu ta chớp mắt nhìn y.
Trình Huyễn Chu thầm nghĩ, tên nhóc này chắc hẳn chưa được dạy cho một bài học nhớ đời. Dù biết y là kẻ biếи ŧɦái nhưng vẫn cố chấp đến bày tỏ tình cảm của mình, đã bị tổn thương một lần mà vẫn bám dính như miếng dán không chịu rời đi. Thật ra cũng khá giống như bản thân y, thật là xứng đáng mà.
Thật là xứng đáng.
Nhan Việt nghiêng người tiến lại gần hơn, thế nhưng Trình Huyễn Chu vẫn không hề động đậy. Tuy nhiên, nếu nhìn theo góc độ của người ngoài cuộc sẽ thấy cả hai người như đang trao cho nhau một nụ hôn nhau say đắm.
Đột nhiên, dường như có một tiếng động bất thường vang lên từ đâu đó trong quán bar tối om. Cứ như thể... Có một con ma đáng sợ đang theo dõi hành động của họ trong bóng tối.
Trình Huyễn Chu dừng lại rồi vô thức nhìn về hướng đó, trong lúc y đang lơ đễnh thì chiếc ly trong tay y bỗng rơi khỏi quầy bar.
"Choang."
Rượu màu hổ phách chảy tới chân.
Vì đã được thêm quá nhiều siro nên chất lỏng ngọt ngào và béo ngậy sẽ trở nên nhớp nháp khi dẫm trúng, Trình Huyễn Chu cụp mắt đẩy Nhan Việt ra, rượu vodka ngọt ngào loang ra khắp trên mặt đất vẫn đang tỏa ra mùi thơm nồng nàn mà lại êm dịu.
Đó là mùi rượu thơm ngào ngạt, như thấm vào lòng người.
Y trầm ngâm nhìn ly rượu bẩn dưới chân.
... Thật đáng tiếc, dù có bắt chước như thế nào đi nữa thì cũng không giống.
Sau một thời gian ngắn ngủi lãng quên, đến cuối cùng y vẫn không có cách nào hoàn toàn buông bỏ hẳn.
Nhận thấy ánh mắt lơ đãng của Trình Huyễn Chu, Nhan Việt rốt cục định thần lại rồi hoảng sợ nói: "A, cái kia, đàn anh, giày của anh... Để em lau cho anh."
Cậu ta định ngồi xổm xuống phục vụ Trình Huyễn Chu, dáng vẻ rất là chịu thương chịu khó.
Trình Huyễn Chu nâng mũi giày lên, giọng nói ảm đạm khó tả: "Không cần."
Y nói, "Để tôi ở một mình trong chốc lát."
Nhan Việt sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được ý định của y.
"Nếu nói ra bí mật thì sẽ không thể coi là bí mật nữa."
Trình Huyễn Chu thở dài và nói, "Lần sau có cơ hội tôi sẽ nói."
Nhan Việt ngơ ngẩn không biết mình đã rời đi từ khi nào, Trình Huyễn Chu đang khom người trong bộ đồ mỏng manh, không gian xung quanh chỉ còn một mình y.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Cuối cùng cậu ta kề đầu lên hai tay rồi nằm trên quầy bar, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất