Chương 43: Cậu có biết chỗ nào cho vay tiền không?
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Đỗ Tẫn Thâm dành vài ngày để giải quyết công việc của công ty.
Từ sau cuộc nói chuyện lần đó, thái độ của Đỗ Thành vẫn không thay đổi, ngay cả cổ phần đưa cho hắn cũng không thu hồi. Ngược lại, ông liên tiếp chuyển thêm nhiều công việc vào tay Đỗ Tẫn Thâm và yêu cầu hắn tự lo liệu mọi thứ.
Giống như một loại thử nghiệm trá hình nào đó.
Đỗ Tẫn Thâm hít một hơi thật sâu, dù đang bận nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng liên lạc với Trình Huyễn Chu. Ấy thế mà sau khi từ sân bay trở về, Trình Huyễn Chu lại không có bất kỳ tin tức gì nữa.
Đỗ Tẫn Thâm không thể phân thân lại không thể liên lạc với y, ngay cả cấp dưới cũng nhận ra sự khác thường nên đành sợ sệt đi theo hắn.
Mãi đến ba ngày sau thì Đỗ Tẫn Thâm mới có thời gian rảnh rỗi lái xe rời khỏi công ty, đến khi hắn về nhà đã là tối muộn.
Dì Trương đang ngủ ở dưới cùng của tòa nhà nghe thấy động tĩnh, dì ấy lập tức thức dậy rồi ân cần chào hỏi hắn.
Mấy ngày nay không có ai ở nhà mà Đỗ Tẫn Thâm lại không có thời gian nấu cơm, đành phải để dì Trương ngủ lại trong nhà phụ việc một thời gian.
Dì Trương cất bộ đồ vest của hắn để chuẩn bị mang đi giặt khô vào ngày hôm sau, dì ấy hỏi hắn có muốn ăn nhẹ vào buổi tối không.
Đỗ Tẫn Thâm nói đã một ngày không ăn gì, khiến dì Trương vừa quở trách Đỗ Tẫn Thâm không quan tâm đến sức khỏe kẻo bị đau dạ dày, vừa bật bếp nấu ăn.
Đỗ Tẫn Thâm thấy lối vào có hai đôi dép lê, có thể phán đoán rằng không có ai khác ở nhà ngoại trừ mình và dì Trương. Hắn hỏi: "Gần đây Trình Huyễn Chu có về không ạ?"
Dì Trương nhớ ra gì đó nên nói: "À, hôm nay trời chưa sáng dì có thấy cậu ấy về, cậu ấy đến rồi đi rất nhanh."
Trình Huyễn Chu đã về nhà một lần, nếu như dì Trương không nhắc tới thì có lẽ Đỗ Tẫn Thâm đã không biết.
Đỗ Tẫn Thâm cau mày.
"Tiểu Trình..." Dì Trương ngập ngừng trước khi nói, "Có vẻ rất lo lắng."
"Cậu ấy vội vàng cầm cái gì đó khi rời đi."
Đỗ Tẫn Thâm hỏi: "Cái gì ạ?"
Dì Trương nghĩ một lúc rồi nói: "Dì không biết. Nó giống như một chiếc hộp nhỏ, đựng đồ trang sức hay gì đó?"
Đỗ Tẫn Thâm mở cửa phòng Trình Huyễn Chu ra, đương nhiên không có ai trong phòng nhưng đồ đạc trong phòng rất quen thuộc vì do một tay hắn bày biện.
Sau đó hắn mới nhớ ra món trang sức đó có lẽ là chiếc nhẫn mà hắn đã tặng cho Trình Huyễn Chu cách đây không lâu. Lúc đầu, Trình Huyễn Chu từ chối vài lần. Đỗ Tẫn Thâm vẫn nhất quyết đưa cho y nhẫn cùng với chiếc hộp rồi nói rằng những thứ mình đã tặng sẽ không bao giờ lấy lại, nếu y không thích thì y muốn làm gì với nó cũng được.
Đỗ Tẫn Thâm chưa từng nhìn thấy Trình Huyễn Chu đeo chiếc nhẫn, chắc y đã cất giữ nó suốt thời gian qua.
Đỗ Tẫn Thâm không đi đến ngăn kéo cất đồ đạc cá nhân của Trình Huyễn Chu, lúc đó sự mệt mỏi làm nguyên tắc "chính xác" của hắn cũng trở nên lung lay. Hắn không ngần ngại mở ra thiết bị định vị mình để lại trên người chiếc Trình Huyễn Chu, giống như mở một chiếc hộp Pandora được cất giữ bấy lâu nay.
Vị trí cho thấy Trình Huyễn Chu đang ở ngoại ô.
Đỗ Tẫn Thâm ngay lập tức nhận ra địa chỉ đó là căn nhà thuê của ba Trình Huyễn Chu.
Hắn ăn vội hai đũa mì, sau đó xuống gara lái xe lên đường cao tốc đến địa điểm kia.
Lúc lên đường, hắn tự thuyết phục bản thân bằng lý lẽ và bằng chứng. Hắn đã nhắn Trình Huyễn Chu về sớm nhưng đối phương không làm, vì vậy đương nhiên hắn phải tự đi gặp Trình Huyễn Chu thôi.
Đã ba ngày rồi, hắn làm vậy vẫn ổn.
Hắn đã khoan dung cho đối phương một khoảng tự do thích hợp.
Có một trận mưa lớn ở thành phố C trước bình minh, những hạt mưa rửa sạch thành phố xám xịt như con quái vật khổng lồ bằng thép. Thỉnh thoảng, tiếng sấm cùng với tia chớp xẹt qua những đám mây đen dày đặc làm bầu trời và mặt đất như bị chia cắt làm đôi.
Trình Huyễn Chu đang đi trong một con hẻm vắng vẻ.
Hầu hết các cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, y bước lên hố bùn chông chênh ngập nước rất khó phân biệt. Quần áo cùng với đầu tóc của y đều ướt sũng, trở nên nặng trĩu và lạnh lẽo dính sát vào trên cơ thể.
Y rẽ vào ngõ tìm thấy ngôi nhà treo tấm biển gỗ có năm chữ "Tiệm cầm đồ nhân nghĩa". Trình Huyễn Chu thở phào một hơi rồi bước nhanh tới, mở cánh cửa kính khép hờ bên ngoài tiệm cầm đồ.
Trong cửa hàng chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, Omega nhỏ bé nằm trước quầy uể oải như đang rất buồn ngủ.
Cậu ấy nghe thấy âm thanh bèn giật nảy người lên, do chưa hoàn toàn tỉnh táo nên sau vài giây mới nói: "...Chào quý khách."
Trên mặt của Trình Huyễn Chu trắng bệch, bộ quần áo trên người vẫn còn đang nhiễu nước tí tách khiến y trông hệt như một cỗ máy bị nhúng vào nước.
Y trực tiếp hỏi: "Có nhận đồ trang sức không?"
Nhân viên Omega ngơ ngác nói: "Nhận, nhận hết ạ. Anh có mang đồ không? Chúng tôi cần thẩm định trước ạ."
Nơi này do Nhan Việt giới thiệu, vài giờ trước y mới tình cờ gặp Nhan Việt đang trên đường đi từ Bạch Dạ Thành về nhà.
Y nhớ tới những gì Nhan Việt kể,y bước tới không mang theo nhiều hy vọng hỏi: "Cậu có biết chỗ nào cho vay tiền không? Ngân hàng không được, tôi phải đi vay tiền ngay lập tức."
Giọng nói của Trình Huyễn Chu trở nên sắc bén chắc hẳn vì đang ở trong trạng thái quá mức kinh hãi. Nhan Việt rụt cổ lại, sợ hãi nói nhỏ: "Đàn anh, anh bị sao vậy? Anh phải cẩn trọng trong vấn đề này..."
Vẻ mặt Trình Huyễn Chu lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc bằng băng kiên cố, nhưng có vẻ như chỉ cần một tác động nhỏ nhoi nữa thôi cũng đủ làm y hoàn toàn tan vỡ.
Y nói: "Cậu không biết thì thôi, cảm ơn, tạm biệt."
"Chờ đã..."
Nhan Việt không dám thuyết phục nữa, vội vàng lấy điện thoại cho y xem một địa chỉ: "À, nếu anh cần tiền gấp thì em có người bạn đang làm việc trong một tiệm cầm đồ, ông chủ của bọn họ khá đáng tin cậy."
Trình Huyễn Chu do dự một lúc.
Nếu y là một người ích kỷ hơn, y vẫn có thể quay đầu bỏ đi lúc này.
Một giọng nói vang lên trong đầu y: Đừng làm, đừng hỏi, cứ giả vờ như không biết gì sẽ thật tuyệt đúng không?
Y nhắm chặt mắt lại.
Sau đó lấy ra chiếc hộp nhỏ giấu trong lòng ngực.
Bên ngoài gió to gào thét hòa với tiếng sấm chớp ầm ầm, người y ướt sũng nhưng chiếc hộp vẫn còn nguyên vẹn, không dính dấu vết của mưa mà còn mang hơi ấm còn sót lại trong lòng ngực của y.
Chiếc nhẫn nằm yên trong hộp sáng chói như mới, không một vết xước hay một hạt bụi có thể thấy chủ nhân giữ gìn rất cẩn thận.
Trình Huyễn Chu nói, "Cầm đồ, không bán."
Người nhân viên được đào tạo rất sốc khi nhìn thấy tỷ lệ của viên kim cương, sau đó nói phải gọi cho ông chủ vì thứ này quá đắt đỏ nên không thể tự đưa ra quyết định.
Bây giờ đã là nửa đêm mà ông chủ không có ở đây, nên người nhân viên hỏi Trình Huyễn Chu có thể tới lại vào sáng hôm sau được không?
Trình Huyễn Chu rất cố chấp nói: "Không được, nhanh lên được không. Tôi cần dùng gấp nên không thể chờ đến ngày mai."
Cậu nhân viên trẻ tuổi chớp mắt, cuối cùng đành đầu hàng trước vị khách hàng khó tính, sắc mặt gấp gáp và trông như đã không ngủ trong nhiều ngày này.
Cậu ấy bấm số của ông chủ, thân mật gọi anh Lương rồi nói rằng có khách hàng định cầm một món đồ đắt tiền nên nhờ hắn tự mình đến đây ngay.
Hơn 1 giờ sau, chủ tiệm cầm đồ chui xuất hiện.
Người đàn ông trạc 30 tuổi có râu ria xồm xoàm trông hơi tàn tạ, hắn ta bước vào cửa trong khi đang mặc một thứ không biết là đồ ngủ hay áo choàng.
Hắn ta cởϊ áσ mưa, đi dép nhựa, mỗi khi bước đều làm chiếc dép phát ra tiếng kêu "òm ọp òm ọp" như một con vịt khổng lồ.
Hắn ta liếc mắt nhìn Trình Huyễn Chu một lúc, sau đó hai mắt bỗng sáng ngời khi nhìn món đồ nhỏ trong hộp trang sức trên quầy.
Trình Huyễn Chu biết đối phương đang nghĩ gì qua biểu hiện của hắn ta, y lặp lại một cách kiên quyết và chắc chắn: "Chỉ cầm đồ, không bán."
Ông chủ vỗ vào người Omega ở quầy rồi bảo cậu ấy đi nghỉ ngơi trước.
Cậu nhân viên ngoan ngoãn đi vào phòng..
Ông chủ quay sang Trình Huyễn Chu, châm một điếu xì gà rồi thong thả nói: "Cậu muốn bao nhiêu?"
Trình Huyễn Chu nói: "500 nghìn, tiền mặt."
Ông chủ mỉm cười kỳ lạ: "À, nhiều thế sao. Cậu dùng làm gì vậy? Đánh bạc hả?"
"Nhân viên của chúng tôi chắc đã nói cho cậu biết lãi suất rồi, tuy chỗ tôi làm ăn nghiêm túc không cho vay nặng lãi, nhưng nếu cậu không có tiền trả..." Hắn ta cầm chiếc nhẫn kia lên, "... Đừng trách tôi bán bảo vật của cậu ra ngoài."
Hắn ta khinh khỉnh thuyết phục như thể không tin Trình Huyễn Chu có thể trả lại 500 nghìn chỉ trong ba tháng.
"Cậu đang cầm đồ hay đánh cược, kết quả chẳng phải cũng giống nhau sao?"
Sắc mặt Trình Huyễn Chu lạnh lùng, trước mắt có một vệt xanh đen mơ hồ không rõ, y nói từng chữ: "Tôi sẽ làm được."
Ông chủ nhướng mày: "Được thôi."
Ông chủ đã thẩm định xong nên đi lấy tiền mặt và hợp đồng, lúc hắn ta quay về vẫn thấy Trình Huyễn Chu đang cầm chiếc nhẫn không chịu buông ra.
Ông chủ biết rõ còn cố ý hỏi: "Sao nào, không nỡ à?"
Dưới ánh đèn leo lắt có nhiều bóng đen méo mó bất thường đổ xuống khuôn mặt tái nhợt của Trình Huyễn Chu. Y dường như đã trở thành một vật thể được tạo thành từ nhiều mảnh vỡ nên không thể che đậy những vết nứt hung tợn, dễ dàng tan vỡ bất cứ lúc nào dưới tác động của một ngoại lực nhỏ.
Một lúc lâu sau, y nói ra hai chữ: "Không có."
Một hợp đồng cầm đồ được đưa ra trước mặt y.
Giấy trắng mực đen ghi rõ nếu con nợ không trả xong nợ trong thời hạn quy định thì mất quyền chuộc đồ, món đồ sẽ được tùy ý xử lý.
Y cầm bút viết tên của mình, chủ tiệm cầm đồ ký chỗ khác.
Trình Huyễn Chu nhìn chữ ký tại ký hợp đồng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của đối phương rồi bỗng cảm thấy có chút khó tin.
"Anh là Lương Kiến Nghĩa?"
Lương Kiến Nghĩa cũng sững sờ, thật lâu sau rốt cuộc mới nhớ lại chuyện gì đó, nói: "Là cậu bạn nhỏ... Bỏ nhà ra đi năm đó sao?"
Trình Huyễn Chu vẫn cảm thấy bị xúc phạm, lạnh lùng nói: "Đừng gọi cậu bạn nhỏ nữa."
Lương Kiến Nghĩa bật cười: "Thì ra là em."
Trình Huyễn Chu năm mười ba tuổi không giống với bây giờ lắm, nhưng tính tình lại vẫn giống hệt. Sau một thời gian dài như vậy, không có gì lạ khi ngay từ đầu họ đã hoàn toàn không nhận ra nhau.
Đêm đó Đỗ Tẫn Thâm đến đón y về nhà, trước khi đi Trình Huyễn Chu còn gấp tờ tiền hai trăm tệ từ số tiêu vặt còn sót lại thành một dải nhỏ rồi bí mật đặt sau chiếc ly của Lương Kiến Nghĩa.
Y làm xong mà không để lại dấu vết, cũng không nói với đối phương.
Quả nhiên là định mệnh sắp đặt, không ai trong số họ có thể ngờ rằng mười năm sau họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này.
Hồi đó, Lương Kiến Nghĩa vẫn là một người đàn ông vô gia cư ngủ trong phòng ATM, nhưng giờ hắn ta đã trở thành một chủ tiệm cầm đồ làm ăn phát đạt.
Thực đúng là số phận xoay vần.
Lương Kiến Nghĩa hoàn toàn thay đổi thái độ, nói: "Em gặp phải khó khăn gì, nếu anh giúp được..."
Trình Huyễn Chu ngắt lời: "Không cần, em sẽ trả cho anh cả gốc và lãi như bình thường."
Lương Kiến Nghĩa thở dài: "Được rồi, dù sao anh cũng là doanh nhân phải nuôi gia đình, cũng không khách sáo với em làm chi."
"Chiếc nhẫn này của em..." Hắn ta hiểu rõ nên nói: "Từ người yêu của em à? Nó rất có ý nghĩa với em đúng không? Anh biết, anh đã thấy vô số người mang theo vật gia truyền đến cửa tiệm."
"Anh sẽ giữ lại cho em một thời gian, đến khi em đủ tiền chuộc lại."
Đôi mắt Trình Huyễn Chu run lên, y nhìn chiếc nhẫn lần cuối.
Đã nhận được tiền nên y xoay người rời đi.
***
Đỗ Tẫn Thâm bất chấp mưa gió lái xe đến vùng ngoại ô hẻo lánh ít người. Hắn đậu xe bên ngoài ngôi nhà gỗ, đi bấm chuông cửa nhưng không có ai trả lời.
Sau một thời gian dài chờ đợi, hắn dần mất kiên nhẫn.
Cánh cửa trước mặt bị hắn mở ra một cách dễ dàng.
Cửa không khóa, ngay cả đèn cũng đang bật sáng.
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Chu Chu, em có ở đây không?"
Hắn không nhận được phản hồi nên bước vào trong.
Sau khi nhìn thấy tình hình trong nhà, ánh mắt Đỗ Tẫn Thâm đông cứng lại và cả người đứng ngắc tại chỗ.
Một mớ hỗn độn.
Có vài viên thuốc nằm rải rác trên sàn, lọ thuốc bị lật úp và một hộp thuốc tiêm ức chế đã qua sử dụng. Đỗ Tẫn Thâm bước tới nhặt từng chai và lọ thuốc lên...
Túi và vali của Trình Huyễn Chu mở toang, rất nhiều đồ lặt vặt lăn lóc trên mặt đất.
Đỗ Tẫn Thâm đi tới cầm lấy chiếc túi, khóa kéo ở trong chưa kéo xong nên một gói thuốc rơi ra.
Khi hắn xem mặt sau của gói thuốc tiêm mới thấy dòng chữ: "Kiềm chế cực mạnh, chống lo âu. Thuốc dùng trong kê đơn, vui lòng sử dụng theo đúng hướng dẫn của bác sĩ". Hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh được, trong lòng bị một tảng đá càng lúc càng nặng đè lên.
Ở phía bên kia chiếc bàn có chiếc ly vỡ nằm trong vũng nước, nếu không phải vô tình bị rơi thì có lẽ đã bị người đập vỡ.
Một tấm chăn mỏng nhàu nát nằm trên chiếc sô pha chật chội.
Máy tính của Trình Huyễn Chu đang đặt trên chiếc bàn trước ghế sô pha.
Hắn biết Trình Huyễn Chu đã từng tới vì y đã để hết đồ đạc của mình tại đây, kể cả chiếc móc khóa mà Đỗ Tẫn Thâm cho y.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Đỗ Tẫn Thâm dành vài ngày để giải quyết công việc của công ty.
Từ sau cuộc nói chuyện lần đó, thái độ của Đỗ Thành vẫn không thay đổi, ngay cả cổ phần đưa cho hắn cũng không thu hồi. Ngược lại, ông liên tiếp chuyển thêm nhiều công việc vào tay Đỗ Tẫn Thâm và yêu cầu hắn tự lo liệu mọi thứ.
Giống như một loại thử nghiệm trá hình nào đó.
Đỗ Tẫn Thâm hít một hơi thật sâu, dù đang bận nhưng thỉnh thoảng vẫn cố gắng liên lạc với Trình Huyễn Chu. Ấy thế mà sau khi từ sân bay trở về, Trình Huyễn Chu lại không có bất kỳ tin tức gì nữa.
Đỗ Tẫn Thâm không thể phân thân lại không thể liên lạc với y, ngay cả cấp dưới cũng nhận ra sự khác thường nên đành sợ sệt đi theo hắn.
Mãi đến ba ngày sau thì Đỗ Tẫn Thâm mới có thời gian rảnh rỗi lái xe rời khỏi công ty, đến khi hắn về nhà đã là tối muộn.
Dì Trương đang ngủ ở dưới cùng của tòa nhà nghe thấy động tĩnh, dì ấy lập tức thức dậy rồi ân cần chào hỏi hắn.
Mấy ngày nay không có ai ở nhà mà Đỗ Tẫn Thâm lại không có thời gian nấu cơm, đành phải để dì Trương ngủ lại trong nhà phụ việc một thời gian.
Dì Trương cất bộ đồ vest của hắn để chuẩn bị mang đi giặt khô vào ngày hôm sau, dì ấy hỏi hắn có muốn ăn nhẹ vào buổi tối không.
Đỗ Tẫn Thâm nói đã một ngày không ăn gì, khiến dì Trương vừa quở trách Đỗ Tẫn Thâm không quan tâm đến sức khỏe kẻo bị đau dạ dày, vừa bật bếp nấu ăn.
Đỗ Tẫn Thâm thấy lối vào có hai đôi dép lê, có thể phán đoán rằng không có ai khác ở nhà ngoại trừ mình và dì Trương. Hắn hỏi: "Gần đây Trình Huyễn Chu có về không ạ?"
Dì Trương nhớ ra gì đó nên nói: "À, hôm nay trời chưa sáng dì có thấy cậu ấy về, cậu ấy đến rồi đi rất nhanh."
Trình Huyễn Chu đã về nhà một lần, nếu như dì Trương không nhắc tới thì có lẽ Đỗ Tẫn Thâm đã không biết.
Đỗ Tẫn Thâm cau mày.
"Tiểu Trình..." Dì Trương ngập ngừng trước khi nói, "Có vẻ rất lo lắng."
"Cậu ấy vội vàng cầm cái gì đó khi rời đi."
Đỗ Tẫn Thâm hỏi: "Cái gì ạ?"
Dì Trương nghĩ một lúc rồi nói: "Dì không biết. Nó giống như một chiếc hộp nhỏ, đựng đồ trang sức hay gì đó?"
Đỗ Tẫn Thâm mở cửa phòng Trình Huyễn Chu ra, đương nhiên không có ai trong phòng nhưng đồ đạc trong phòng rất quen thuộc vì do một tay hắn bày biện.
Sau đó hắn mới nhớ ra món trang sức đó có lẽ là chiếc nhẫn mà hắn đã tặng cho Trình Huyễn Chu cách đây không lâu. Lúc đầu, Trình Huyễn Chu từ chối vài lần. Đỗ Tẫn Thâm vẫn nhất quyết đưa cho y nhẫn cùng với chiếc hộp rồi nói rằng những thứ mình đã tặng sẽ không bao giờ lấy lại, nếu y không thích thì y muốn làm gì với nó cũng được.
Đỗ Tẫn Thâm chưa từng nhìn thấy Trình Huyễn Chu đeo chiếc nhẫn, chắc y đã cất giữ nó suốt thời gian qua.
Đỗ Tẫn Thâm không đi đến ngăn kéo cất đồ đạc cá nhân của Trình Huyễn Chu, lúc đó sự mệt mỏi làm nguyên tắc "chính xác" của hắn cũng trở nên lung lay. Hắn không ngần ngại mở ra thiết bị định vị mình để lại trên người chiếc Trình Huyễn Chu, giống như mở một chiếc hộp Pandora được cất giữ bấy lâu nay.
Vị trí cho thấy Trình Huyễn Chu đang ở ngoại ô.
Đỗ Tẫn Thâm ngay lập tức nhận ra địa chỉ đó là căn nhà thuê của ba Trình Huyễn Chu.
Hắn ăn vội hai đũa mì, sau đó xuống gara lái xe lên đường cao tốc đến địa điểm kia.
Lúc lên đường, hắn tự thuyết phục bản thân bằng lý lẽ và bằng chứng. Hắn đã nhắn Trình Huyễn Chu về sớm nhưng đối phương không làm, vì vậy đương nhiên hắn phải tự đi gặp Trình Huyễn Chu thôi.
Đã ba ngày rồi, hắn làm vậy vẫn ổn.
Hắn đã khoan dung cho đối phương một khoảng tự do thích hợp.
Có một trận mưa lớn ở thành phố C trước bình minh, những hạt mưa rửa sạch thành phố xám xịt như con quái vật khổng lồ bằng thép. Thỉnh thoảng, tiếng sấm cùng với tia chớp xẹt qua những đám mây đen dày đặc làm bầu trời và mặt đất như bị chia cắt làm đôi.
Trình Huyễn Chu đang đi trong một con hẻm vắng vẻ.
Hầu hết các cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, y bước lên hố bùn chông chênh ngập nước rất khó phân biệt. Quần áo cùng với đầu tóc của y đều ướt sũng, trở nên nặng trĩu và lạnh lẽo dính sát vào trên cơ thể.
Y rẽ vào ngõ tìm thấy ngôi nhà treo tấm biển gỗ có năm chữ "Tiệm cầm đồ nhân nghĩa". Trình Huyễn Chu thở phào một hơi rồi bước nhanh tới, mở cánh cửa kính khép hờ bên ngoài tiệm cầm đồ.
Trong cửa hàng chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, Omega nhỏ bé nằm trước quầy uể oải như đang rất buồn ngủ.
Cậu ấy nghe thấy âm thanh bèn giật nảy người lên, do chưa hoàn toàn tỉnh táo nên sau vài giây mới nói: "...Chào quý khách."
Trên mặt của Trình Huyễn Chu trắng bệch, bộ quần áo trên người vẫn còn đang nhiễu nước tí tách khiến y trông hệt như một cỗ máy bị nhúng vào nước.
Y trực tiếp hỏi: "Có nhận đồ trang sức không?"
Nhân viên Omega ngơ ngác nói: "Nhận, nhận hết ạ. Anh có mang đồ không? Chúng tôi cần thẩm định trước ạ."
Nơi này do Nhan Việt giới thiệu, vài giờ trước y mới tình cờ gặp Nhan Việt đang trên đường đi từ Bạch Dạ Thành về nhà.
Y nhớ tới những gì Nhan Việt kể,y bước tới không mang theo nhiều hy vọng hỏi: "Cậu có biết chỗ nào cho vay tiền không? Ngân hàng không được, tôi phải đi vay tiền ngay lập tức."
Giọng nói của Trình Huyễn Chu trở nên sắc bén chắc hẳn vì đang ở trong trạng thái quá mức kinh hãi. Nhan Việt rụt cổ lại, sợ hãi nói nhỏ: "Đàn anh, anh bị sao vậy? Anh phải cẩn trọng trong vấn đề này..."
Vẻ mặt Trình Huyễn Chu lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc bằng băng kiên cố, nhưng có vẻ như chỉ cần một tác động nhỏ nhoi nữa thôi cũng đủ làm y hoàn toàn tan vỡ.
Y nói: "Cậu không biết thì thôi, cảm ơn, tạm biệt."
"Chờ đã..."
Nhan Việt không dám thuyết phục nữa, vội vàng lấy điện thoại cho y xem một địa chỉ: "À, nếu anh cần tiền gấp thì em có người bạn đang làm việc trong một tiệm cầm đồ, ông chủ của bọn họ khá đáng tin cậy."
Trình Huyễn Chu do dự một lúc.
Nếu y là một người ích kỷ hơn, y vẫn có thể quay đầu bỏ đi lúc này.
Một giọng nói vang lên trong đầu y: Đừng làm, đừng hỏi, cứ giả vờ như không biết gì sẽ thật tuyệt đúng không?
Y nhắm chặt mắt lại.
Sau đó lấy ra chiếc hộp nhỏ giấu trong lòng ngực.
Bên ngoài gió to gào thét hòa với tiếng sấm chớp ầm ầm, người y ướt sũng nhưng chiếc hộp vẫn còn nguyên vẹn, không dính dấu vết của mưa mà còn mang hơi ấm còn sót lại trong lòng ngực của y.
Chiếc nhẫn nằm yên trong hộp sáng chói như mới, không một vết xước hay một hạt bụi có thể thấy chủ nhân giữ gìn rất cẩn thận.
Trình Huyễn Chu nói, "Cầm đồ, không bán."
Người nhân viên được đào tạo rất sốc khi nhìn thấy tỷ lệ của viên kim cương, sau đó nói phải gọi cho ông chủ vì thứ này quá đắt đỏ nên không thể tự đưa ra quyết định.
Bây giờ đã là nửa đêm mà ông chủ không có ở đây, nên người nhân viên hỏi Trình Huyễn Chu có thể tới lại vào sáng hôm sau được không?
Trình Huyễn Chu rất cố chấp nói: "Không được, nhanh lên được không. Tôi cần dùng gấp nên không thể chờ đến ngày mai."
Cậu nhân viên trẻ tuổi chớp mắt, cuối cùng đành đầu hàng trước vị khách hàng khó tính, sắc mặt gấp gáp và trông như đã không ngủ trong nhiều ngày này.
Cậu ấy bấm số của ông chủ, thân mật gọi anh Lương rồi nói rằng có khách hàng định cầm một món đồ đắt tiền nên nhờ hắn tự mình đến đây ngay.
Hơn 1 giờ sau, chủ tiệm cầm đồ chui xuất hiện.
Người đàn ông trạc 30 tuổi có râu ria xồm xoàm trông hơi tàn tạ, hắn ta bước vào cửa trong khi đang mặc một thứ không biết là đồ ngủ hay áo choàng.
Hắn ta cởϊ áσ mưa, đi dép nhựa, mỗi khi bước đều làm chiếc dép phát ra tiếng kêu "òm ọp òm ọp" như một con vịt khổng lồ.
Hắn ta liếc mắt nhìn Trình Huyễn Chu một lúc, sau đó hai mắt bỗng sáng ngời khi nhìn món đồ nhỏ trong hộp trang sức trên quầy.
Trình Huyễn Chu biết đối phương đang nghĩ gì qua biểu hiện của hắn ta, y lặp lại một cách kiên quyết và chắc chắn: "Chỉ cầm đồ, không bán."
Ông chủ vỗ vào người Omega ở quầy rồi bảo cậu ấy đi nghỉ ngơi trước.
Cậu nhân viên ngoan ngoãn đi vào phòng..
Ông chủ quay sang Trình Huyễn Chu, châm một điếu xì gà rồi thong thả nói: "Cậu muốn bao nhiêu?"
Trình Huyễn Chu nói: "500 nghìn, tiền mặt."
Ông chủ mỉm cười kỳ lạ: "À, nhiều thế sao. Cậu dùng làm gì vậy? Đánh bạc hả?"
"Nhân viên của chúng tôi chắc đã nói cho cậu biết lãi suất rồi, tuy chỗ tôi làm ăn nghiêm túc không cho vay nặng lãi, nhưng nếu cậu không có tiền trả..." Hắn ta cầm chiếc nhẫn kia lên, "... Đừng trách tôi bán bảo vật của cậu ra ngoài."
Hắn ta khinh khỉnh thuyết phục như thể không tin Trình Huyễn Chu có thể trả lại 500 nghìn chỉ trong ba tháng.
"Cậu đang cầm đồ hay đánh cược, kết quả chẳng phải cũng giống nhau sao?"
Sắc mặt Trình Huyễn Chu lạnh lùng, trước mắt có một vệt xanh đen mơ hồ không rõ, y nói từng chữ: "Tôi sẽ làm được."
Ông chủ nhướng mày: "Được thôi."
Ông chủ đã thẩm định xong nên đi lấy tiền mặt và hợp đồng, lúc hắn ta quay về vẫn thấy Trình Huyễn Chu đang cầm chiếc nhẫn không chịu buông ra.
Ông chủ biết rõ còn cố ý hỏi: "Sao nào, không nỡ à?"
Dưới ánh đèn leo lắt có nhiều bóng đen méo mó bất thường đổ xuống khuôn mặt tái nhợt của Trình Huyễn Chu. Y dường như đã trở thành một vật thể được tạo thành từ nhiều mảnh vỡ nên không thể che đậy những vết nứt hung tợn, dễ dàng tan vỡ bất cứ lúc nào dưới tác động của một ngoại lực nhỏ.
Một lúc lâu sau, y nói ra hai chữ: "Không có."
Một hợp đồng cầm đồ được đưa ra trước mặt y.
Giấy trắng mực đen ghi rõ nếu con nợ không trả xong nợ trong thời hạn quy định thì mất quyền chuộc đồ, món đồ sẽ được tùy ý xử lý.
Y cầm bút viết tên của mình, chủ tiệm cầm đồ ký chỗ khác.
Trình Huyễn Chu nhìn chữ ký tại ký hợp đồng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của đối phương rồi bỗng cảm thấy có chút khó tin.
"Anh là Lương Kiến Nghĩa?"
Lương Kiến Nghĩa cũng sững sờ, thật lâu sau rốt cuộc mới nhớ lại chuyện gì đó, nói: "Là cậu bạn nhỏ... Bỏ nhà ra đi năm đó sao?"
Trình Huyễn Chu vẫn cảm thấy bị xúc phạm, lạnh lùng nói: "Đừng gọi cậu bạn nhỏ nữa."
Lương Kiến Nghĩa bật cười: "Thì ra là em."
Trình Huyễn Chu năm mười ba tuổi không giống với bây giờ lắm, nhưng tính tình lại vẫn giống hệt. Sau một thời gian dài như vậy, không có gì lạ khi ngay từ đầu họ đã hoàn toàn không nhận ra nhau.
Đêm đó Đỗ Tẫn Thâm đến đón y về nhà, trước khi đi Trình Huyễn Chu còn gấp tờ tiền hai trăm tệ từ số tiêu vặt còn sót lại thành một dải nhỏ rồi bí mật đặt sau chiếc ly của Lương Kiến Nghĩa.
Y làm xong mà không để lại dấu vết, cũng không nói với đối phương.
Quả nhiên là định mệnh sắp đặt, không ai trong số họ có thể ngờ rằng mười năm sau họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này.
Hồi đó, Lương Kiến Nghĩa vẫn là một người đàn ông vô gia cư ngủ trong phòng ATM, nhưng giờ hắn ta đã trở thành một chủ tiệm cầm đồ làm ăn phát đạt.
Thực đúng là số phận xoay vần.
Lương Kiến Nghĩa hoàn toàn thay đổi thái độ, nói: "Em gặp phải khó khăn gì, nếu anh giúp được..."
Trình Huyễn Chu ngắt lời: "Không cần, em sẽ trả cho anh cả gốc và lãi như bình thường."
Lương Kiến Nghĩa thở dài: "Được rồi, dù sao anh cũng là doanh nhân phải nuôi gia đình, cũng không khách sáo với em làm chi."
"Chiếc nhẫn này của em..." Hắn ta hiểu rõ nên nói: "Từ người yêu của em à? Nó rất có ý nghĩa với em đúng không? Anh biết, anh đã thấy vô số người mang theo vật gia truyền đến cửa tiệm."
"Anh sẽ giữ lại cho em một thời gian, đến khi em đủ tiền chuộc lại."
Đôi mắt Trình Huyễn Chu run lên, y nhìn chiếc nhẫn lần cuối.
Đã nhận được tiền nên y xoay người rời đi.
***
Đỗ Tẫn Thâm bất chấp mưa gió lái xe đến vùng ngoại ô hẻo lánh ít người. Hắn đậu xe bên ngoài ngôi nhà gỗ, đi bấm chuông cửa nhưng không có ai trả lời.
Sau một thời gian dài chờ đợi, hắn dần mất kiên nhẫn.
Cánh cửa trước mặt bị hắn mở ra một cách dễ dàng.
Cửa không khóa, ngay cả đèn cũng đang bật sáng.
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Chu Chu, em có ở đây không?"
Hắn không nhận được phản hồi nên bước vào trong.
Sau khi nhìn thấy tình hình trong nhà, ánh mắt Đỗ Tẫn Thâm đông cứng lại và cả người đứng ngắc tại chỗ.
Một mớ hỗn độn.
Có vài viên thuốc nằm rải rác trên sàn, lọ thuốc bị lật úp và một hộp thuốc tiêm ức chế đã qua sử dụng. Đỗ Tẫn Thâm bước tới nhặt từng chai và lọ thuốc lên...
Túi và vali của Trình Huyễn Chu mở toang, rất nhiều đồ lặt vặt lăn lóc trên mặt đất.
Đỗ Tẫn Thâm đi tới cầm lấy chiếc túi, khóa kéo ở trong chưa kéo xong nên một gói thuốc rơi ra.
Khi hắn xem mặt sau của gói thuốc tiêm mới thấy dòng chữ: "Kiềm chế cực mạnh, chống lo âu. Thuốc dùng trong kê đơn, vui lòng sử dụng theo đúng hướng dẫn của bác sĩ". Hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh được, trong lòng bị một tảng đá càng lúc càng nặng đè lên.
Ở phía bên kia chiếc bàn có chiếc ly vỡ nằm trong vũng nước, nếu không phải vô tình bị rơi thì có lẽ đã bị người đập vỡ.
Một tấm chăn mỏng nhàu nát nằm trên chiếc sô pha chật chội.
Máy tính của Trình Huyễn Chu đang đặt trên chiếc bàn trước ghế sô pha.
Hắn biết Trình Huyễn Chu đã từng tới vì y đã để hết đồ đạc của mình tại đây, kể cả chiếc móc khóa mà Đỗ Tẫn Thâm cho y.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất