Chương 7: Mặc kệ
Cứ tầm chiều muộn là khu vực sân bóng rổ trong trường lại trở nên nhộn nhịp.
Cấp Ba là giai đoạn học sinh tràn đầy năng lượng nhất. Chiều nào cũng vậy, sau khi tan học, luôn có không ít người rủ rê bạn bè tới đây đổ mồ hôi. Cứ đến tầm giờ này, sẽ có rất nhiều nữ sinh mang theo những tình cảm đang manh nha vây quanh sân bóng. Ai can đảm hơn một chút thì sẽ nhân thời gian giải lao để đưa nước cho cậu bạn mình mến mộ.
Hứa Giản Ninh và Kỷ Lẫm thi thoảng cũng tới chơi bóng.
Hứa Ninh Giản có ngoại hình thanh tú nhưng lúc chơi bóng thì cực kỳ dữ dội, như thể muốn trút hết mọi sức lực trong cơ thể vậy. Kết quả là cậu luôn mất sức sớm hơn Kỷ Lẫm.
“Mình đi uống nước trước nhá. Cậu chơi xong thì gọi mình.” Hứa Ninh Giản thở dốc, cụng nắm đấm với Kỷ Lẫm. Sau đó cậu đi ra ngoài sân bóng ngồi nghỉ, lấy một bình nước từ trong cặp của Kỷ Lẫm uống.
Hứa Ninh Giản tuy mới chuyển tới cấp Ba Lăng Xuyên không lâu nhưng đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng nhờ vào cuộc bình chọn hotboy trường. Ngày thường cũng không ít nữ sinh từ các lớp khác tới lớp bọn họ ngó nghiêng.
Lúc này cũng vậy. Cậu vừa ngồi xuống đã lập tức khiến không ít người xung quanh liếc mắt nhìn qua. Hứa Ninh Giản đã quá quen với chuyện này rồi, cũng chẳng để tâm. Trái lại, cậu bị một chú mèo Li Hoa[1] ở góc khán đài thu hút sự chú ý.
Lúc trước Hứa Ninh Giản có mấy lần nhìn thấy chú mèo này ở trong trường. Đây hẳn là mèo hoang khu quanh đây, rất kiêu kỳ, thấy người cũng không có phản ứng gì. Chẳng qua thân hình nó không hề nhỏ, hơn nữa da lông bóng mượt, xem ra cuộc sống cũng khá tốt.
Mà chuyện này cũng không có gì lạ cả. Dù sao cũng đâu ai nỡ để mèo bị đói, đặc biệt là trong trường học.
Mèo ta rõ ràng là khách quen của trường, không hề sợ người. Lúc này nó đang độc chiếm một băng ghế, nằm phơi bụng thiu thiu ngủ.
Hứa Ninh Giản thích thú lại gần xem.
Không thể không nhắc tới, tuy tính tình mèo ta chẳng ra làm sao nhưng lại sở hữu vẻ ngoài mê hoặc lòng người, đặc biệt là bây giờ nó đang ngủ chổng vó lên trời. Cái bụng tròn vo phình lên, trông trắng muốt, trơn bóng, nhìn là biết nhất định sờ rất đã tay.
Hứa Ninh Giản không khỏi nhấp nhổm. Cậu đang chuẩn bị nhân lúc nó ngủ để đánh lén thì đột nhiên có một giọng nữ vang lên bên cạnh: “Mình thấy bạn chỉ nên ngắm thôi. Nó thù dai lắm đó.”
Cậu ngoảnh lại, thấy một nữ sinh xinh xắn với mái tóc đen dài thẳng đang cười với mình.
“Lúc ngủ cũng nóng tính vậy sao?” Hứa Ninh Giản chỉ đành buồn bực rút tay lại rồi quay sang gật đầu với cô gái kia, “Cảm ơn bạn đã nhắc nhé.”
“Không có gì.” Cô nàng nhân đó ngồi xuống bên cạnh cậu, giới thiệu với phong thái đĩnh đạc, tự nhiên: “Bạn là Hứa Ninh Giản nhỉ. Mình là Chu Gia Gia lớp A6.”
Hứa Ninh Giản như bừng tỉnh.
Tuy đây là lần đầu cậu gặp cô gái này nhưng tên tuổi thì đã nghe nhắc tới khá nhiều rồi. Chu Gia Gia chính là hoa khôi của trường cấp Ba Lăng Xuyên mà mọi người vẫn hay gọi là “Chị Hai”. Lúc trước Trương Tỉ Lợi kéo người tới hội đồng cậu cũng là vì tranh giành tình cảm của cô.
Nghe nói Chu Gia Gia có ý với cậu, còn từng hỏi thăm cách thức liên hệ với cậu.
Chu Gia Gia quả thực rất xinh đẹp. Song Hứa Ninh Giản lại không hề quan tâm chuyện này. Chẳng qua cậu vẫn luôn rất lịch lãm nên vẫn mỉm cười theo thói quen: “Chào bạn.”
Chu Gia Gia hơi bất ngờ: “Bạn thân thiện ghê. Mình còn tưởng bạn thân với người anh em kia như thế kia thì tính cách sẽ giống nhau cơ.”
Kỷ Lẫm?
Hứa Ninh Giản nghe ra có ẩn ý trong câu nói của cô, nhướn mày: “Sao bạn nói vậy?”
Chu Gia Gia nhìn bóng dáng cao lớn vẫn đang tung hoành trên sân bóng kia, hờn dỗi phàn nàn: “Khó khăn lắm mình mới xin được ID Wechat của Kỷ Lẫm mà kết bạn mấy lần cậu ấy đều không chấp nhận. Lạnh lùng thật đấy.”
Ngừng lại một chút, cô vẫn còn chút không cam lòng, bổ sung: “Mình còn đổi ảnh đại diện thành hình selfie mới nhất — Chỉnh mất nhiều thời gian lắm đó!”
“…”
Hứa Ninh Giản không kìm được “Ồ” lên một tiếng rồi cũng không chút ngại ngùng, hỏi: “Người bạn muốn kết bạn không phải mình sao?”
Chu Gia Gia sửng sốt. Sau khi hỏi rõ nguồn cơn, cô lập tức nổi giận: “Đây là ấn tượng rập khuôn mà mọi người gắn cho mình. Đúng là hồi trẻ mình có thích phong cách như bạn, nhưng giờ mình trưởng thành rồi, bắt đầu thích dạng đàn ông băng giá.”
Hồi trẻ… Đàn ông băng giá…
Hứa Ninh Giản nhất thời không biết nên bắt đầu nhận xét từ đâu, câm lặng mất một lúc mới khôi phục lại. Cậu cũng hùa theo mắng, như thể cùng chung một mối thù vậy: “Kỳ cục ghê đó. Mọi người chưa tìm hiểu kỹ đã đồn bậy đồn bạ rồi, thiếu chút nữa là liên lụy tới mình!”
Cũng may Trương Tỉ Lợi thuộc dạng gà, Kỷ Lẫm lại lúc nào cũng kè kè bên cậu, bằng không thì cậu có khi đã bị đánh oan một trận rồi.
Chu Gia Gia thấy cậu dễ nói chuyện thì bèn nhân cơ hội hỏi thăm: “Thế Kỷ Lẫm… không phải có bạn gái rồi chứ? Sao lại không chấp nhận lời mời kết bạn của mình?”
“Không đâu.” Hứa Ninh Giản xua tay, “Cậu ấy chẳng qua không hay nghịch điện thoại, cũng không thích kết bạn với người lạ thôi.”
Chu Gia Gia lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng bừng sáng: “Đúng là người đàn ông mình thích. Quả nhiên rất có cá tính!”
Hứa Ninh Giản: “…”
Lớp filter này chắc phải dày hai mét.
Cậu đang tính nói tiếp thì đột nhiên một bóng đỏ vụt qua, theo sau đó là tiếng hô to đầy lo lắng của Kỷ Lẫm: “Tiểu Giản, cẩn thận —“
Nhưng không kịp rồi. Hứa Ninh Giản còn chưa kịp phản ứng thì đã bất thình lình bị quả bóng rổ đập vào má. Một tiếng “Bộp” vang lên, đầu cậu lệch sang bên, tầm mắt cũng thoáng trở nên mơ hồ, kèm theo đó là đầu óc nhói đau và ong lên dữ đội.
Chu Gia Gia sợ hãi thét lên: “Á, bạn không sao chứ —-“
Cô theo bản năng muốn tiến lại kiểm tra vết thương của Hứa Ninh Giản nhưng chưa kịp tới gần thì đã có bóng người từ bên cạnh lao tới, ngồi xuống trước mặt Hứa Ninh Giản, chặn cô lại.
“Để mình xem.” Kỷ Lẫm nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nâng cằm Hứa Ninh Giản, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Bóng rổ có lực sát thương không quá lớn nhưng cú ném vừa rồi lại cực kỳ mạnh, hơn nữa còn đập thẳng vào má Hứa Ninh Giản. Da cậu trắng, bình thường chạm nhẹ một cái cũng để lại dấu. Lúc này, khoảng từ huyết Thái Dương tới gò má đều đã bắt đầu sưng tấy, còn có cả vết xước nhỏ.
Mặt Kỷ Lẫm tối sầm, quay đầu nhìn về phía sân bóng.
Có mấy tên con trai đang vừa cười cợt vừa ngó qua đây. Một tên cao to lực lưỡng trong số đó khẽ quét mắt qua Hứa Ninh Giản rồi nói với giọng điệu quái gở: “Xin lỗi nhé, không bắt kịp ấy mà. Cơ mà cậu cũng phải biết chú ý chút chứ, đừng chỉ chăm chăm nói chuyện với gái. Sân bóng chứ có phải chỗ tán gái…”
Lời còn chưa dứt thì có gì đó vụt tới trước mặt gã. Kỷ Lẫm nổi điên không hề báo trước, đã nhặt quả bóng dưới đất lên rồi ném mạnh qua.
Cậu dùng toàn lực. Thế bay của quả bóng vừa nhanh vừa mạnh, đập chuẩn xác vào đúng giữa mặt và sống mũi của tên kia. Một dòng máu mũi đỏ thẫm ngay lập tức tuôn ra.
“Xin lỗi nhé, cầm không chắc ấy mà.” Kỷ Lẫm lạnh lùng nói.
Thái độ của cậu đã thành công chọc giận tên kia. Gã lập tức điên tiết: “*** con mẹ nhà mày —-“
Nhận thấy sắp bùng nổ chiến tranh, Chu Gia Gia vội vã xông ra phía trước, cau mày nói: “Quảng Gia Thời, ông muốn làm gì!”
Quảng Gia Thời cũng là một trong số những người ái mộ Chu Gia Gia. Vốn gã không vui khi thấy Hứa Ninh Giản và Chu Gia Gia nói chuyện nên mới cố ý ném quả bóng đó.
Giờ Chu Gia Gia đã ra mặt, gã chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn, hung hăng trừng Kỷ Lẫm: “Hôm nay tao nể mặt Gia Gia nên tha cho mày đấy.”
Kỷ Lẫm cười mỉa nhưng hiện tại cũng không có tâm trạng so đo với gã, chỉ quay qua nhìn Hứa Ninh Giản rồi vội vàng chạy đi.
Quảng Gia Thời cay cú nhổ nước bọt rồi cũng bực bội rời khỏi sân bóng để đi cầm máu.
Chu Gia Gia lúc này mới quay lại kiểm tra tình hình Hứa Ninh Giản: “Ôi chao, bạn thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Hứa Ninh Giản mỉm cười, “Vừa rồi cảm ơn bạn nhé.”
Vừa nãy cậu cũng khá căng thẳng. Không phải lo Kỷ Lẫm đánh không lại nhưng đang trong trường, nhỡ Kỷ Lẫm mất kiểm soát thì sợ không dễ xử lý hậu quả.
“Chuyện nên làm mà.” Chu Gia Gia ngó nghiêng bốn phía một lúc rồi lấy làm lạ, hỏi, “Kỷ Lẫm chạy đi đâu rồi? Cậu ấy mặc kệ bạn sao?”
“Không biết nữa, cơ mà…” Hứa Ninh Giản nhún vai, giọng điệu chắc nịch cùng một chút mỉa mai không dễ nhận ra, “Bạn yên tâm đi. Cậu ấy sẽ không mặc kệ mình đâu.”
Chu Gia Gia cảm thấy lời cậu nói quái quái, nhưng chưa kịp hỏi thì Hứa Ninh Giản đã đổi chủ đề, trêu cô: “Mà bạn cũng lợi hại ghê đó. Thảo nào mọi người đều gọi bạn là chị Hai.”
Chu Gia Gia đổ mồ hôi, vội vàng tỏ vẻ ngượng ngùng: “Mọi người gọi linh tinh thôi. Không có chuyện đó đâu… Mình thật ra rất dịu dàng. Mong cậu có thể nói đẹp thêm cho mình trước mặt Kỷ Lẫm.”
Hứa Ninh Giản: “…”
Thật lòng mà nói, trình độ diễn xuất của chị Hai có hơi vụng về.
Cậu có chút buồn cười, đương nhiên cũng không coi là thật, tò mò hỏi thêm: “Nhưng sao lại chỉ là chị Hai? Nhẽ nào còn có chị Đại nữa sao?”
Theo lý thì có hai thì phải có một, nhưng từ lúc cậu nhập học tới giờ chỉ mới nghe người ta nhắc tới chị Hai, chưa thấy ai nói tới người xếp trên chị Hai cả.
“Đúng rồi.” Chu Gia Gia gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ, “Hơn nữa chị Đại còn đông fan lắm. Không ai có thể làm lật đổ địa vị của chị Đại được.”
Hứa Ninh Giản càng tò mò hơn: “Đùa hay thật vậy? Chị Đại là ai thế? Sao mình chưa nghe nhắc tới bao giờ?”
Chỉ thấy Chu Gia Gia hắt cằm, chỉ chú mèo mập vừa mới bị bóng rổ đánh thức nhưng cũng chỉ lười biếng chuyển sang vị trí khác rồi lại ngủ tiếp: “Chính là nó đó. Nó là chị Đại Lăng Xuyên mà bọn mình hằng tôn kính.”
Hứa Ninh Giản: “…” Cậu cảm thán: “Ghê thật. Không ngờ một chú mèo hoang lại ghê gớm tới vậy.”
“Mèo hoang gì cơ?” Chu Gia Gia lập tức nổi trận lôi đình, “Nó là tiểu thư cành vàng lá ngọc của hiệu trưởng trường ta đấy. Chẳng qua được nuôi thả trong trường mà thôi.”
Hứa Ninh Giản: “…”
Thảo nào lại kiêu ngạo đến vậy!
Hứa Ninh Giản cung kính nể phục, ôm quyền: “Chị Đại, là em có mắt không thấy Thái Sơn!”
—
Chị Đại: Meo meo meoChú thích:[1] Mèo Li Hoa: hay còn gọi là Dragon Li, là một giống mèo có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Cấp Ba là giai đoạn học sinh tràn đầy năng lượng nhất. Chiều nào cũng vậy, sau khi tan học, luôn có không ít người rủ rê bạn bè tới đây đổ mồ hôi. Cứ đến tầm giờ này, sẽ có rất nhiều nữ sinh mang theo những tình cảm đang manh nha vây quanh sân bóng. Ai can đảm hơn một chút thì sẽ nhân thời gian giải lao để đưa nước cho cậu bạn mình mến mộ.
Hứa Giản Ninh và Kỷ Lẫm thi thoảng cũng tới chơi bóng.
Hứa Ninh Giản có ngoại hình thanh tú nhưng lúc chơi bóng thì cực kỳ dữ dội, như thể muốn trút hết mọi sức lực trong cơ thể vậy. Kết quả là cậu luôn mất sức sớm hơn Kỷ Lẫm.
“Mình đi uống nước trước nhá. Cậu chơi xong thì gọi mình.” Hứa Ninh Giản thở dốc, cụng nắm đấm với Kỷ Lẫm. Sau đó cậu đi ra ngoài sân bóng ngồi nghỉ, lấy một bình nước từ trong cặp của Kỷ Lẫm uống.
Hứa Ninh Giản tuy mới chuyển tới cấp Ba Lăng Xuyên không lâu nhưng đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng nhờ vào cuộc bình chọn hotboy trường. Ngày thường cũng không ít nữ sinh từ các lớp khác tới lớp bọn họ ngó nghiêng.
Lúc này cũng vậy. Cậu vừa ngồi xuống đã lập tức khiến không ít người xung quanh liếc mắt nhìn qua. Hứa Ninh Giản đã quá quen với chuyện này rồi, cũng chẳng để tâm. Trái lại, cậu bị một chú mèo Li Hoa[1] ở góc khán đài thu hút sự chú ý.
Lúc trước Hứa Ninh Giản có mấy lần nhìn thấy chú mèo này ở trong trường. Đây hẳn là mèo hoang khu quanh đây, rất kiêu kỳ, thấy người cũng không có phản ứng gì. Chẳng qua thân hình nó không hề nhỏ, hơn nữa da lông bóng mượt, xem ra cuộc sống cũng khá tốt.
Mà chuyện này cũng không có gì lạ cả. Dù sao cũng đâu ai nỡ để mèo bị đói, đặc biệt là trong trường học.
Mèo ta rõ ràng là khách quen của trường, không hề sợ người. Lúc này nó đang độc chiếm một băng ghế, nằm phơi bụng thiu thiu ngủ.
Hứa Ninh Giản thích thú lại gần xem.
Không thể không nhắc tới, tuy tính tình mèo ta chẳng ra làm sao nhưng lại sở hữu vẻ ngoài mê hoặc lòng người, đặc biệt là bây giờ nó đang ngủ chổng vó lên trời. Cái bụng tròn vo phình lên, trông trắng muốt, trơn bóng, nhìn là biết nhất định sờ rất đã tay.
Hứa Ninh Giản không khỏi nhấp nhổm. Cậu đang chuẩn bị nhân lúc nó ngủ để đánh lén thì đột nhiên có một giọng nữ vang lên bên cạnh: “Mình thấy bạn chỉ nên ngắm thôi. Nó thù dai lắm đó.”
Cậu ngoảnh lại, thấy một nữ sinh xinh xắn với mái tóc đen dài thẳng đang cười với mình.
“Lúc ngủ cũng nóng tính vậy sao?” Hứa Ninh Giản chỉ đành buồn bực rút tay lại rồi quay sang gật đầu với cô gái kia, “Cảm ơn bạn đã nhắc nhé.”
“Không có gì.” Cô nàng nhân đó ngồi xuống bên cạnh cậu, giới thiệu với phong thái đĩnh đạc, tự nhiên: “Bạn là Hứa Ninh Giản nhỉ. Mình là Chu Gia Gia lớp A6.”
Hứa Ninh Giản như bừng tỉnh.
Tuy đây là lần đầu cậu gặp cô gái này nhưng tên tuổi thì đã nghe nhắc tới khá nhiều rồi. Chu Gia Gia chính là hoa khôi của trường cấp Ba Lăng Xuyên mà mọi người vẫn hay gọi là “Chị Hai”. Lúc trước Trương Tỉ Lợi kéo người tới hội đồng cậu cũng là vì tranh giành tình cảm của cô.
Nghe nói Chu Gia Gia có ý với cậu, còn từng hỏi thăm cách thức liên hệ với cậu.
Chu Gia Gia quả thực rất xinh đẹp. Song Hứa Ninh Giản lại không hề quan tâm chuyện này. Chẳng qua cậu vẫn luôn rất lịch lãm nên vẫn mỉm cười theo thói quen: “Chào bạn.”
Chu Gia Gia hơi bất ngờ: “Bạn thân thiện ghê. Mình còn tưởng bạn thân với người anh em kia như thế kia thì tính cách sẽ giống nhau cơ.”
Kỷ Lẫm?
Hứa Ninh Giản nghe ra có ẩn ý trong câu nói của cô, nhướn mày: “Sao bạn nói vậy?”
Chu Gia Gia nhìn bóng dáng cao lớn vẫn đang tung hoành trên sân bóng kia, hờn dỗi phàn nàn: “Khó khăn lắm mình mới xin được ID Wechat của Kỷ Lẫm mà kết bạn mấy lần cậu ấy đều không chấp nhận. Lạnh lùng thật đấy.”
Ngừng lại một chút, cô vẫn còn chút không cam lòng, bổ sung: “Mình còn đổi ảnh đại diện thành hình selfie mới nhất — Chỉnh mất nhiều thời gian lắm đó!”
“…”
Hứa Ninh Giản không kìm được “Ồ” lên một tiếng rồi cũng không chút ngại ngùng, hỏi: “Người bạn muốn kết bạn không phải mình sao?”
Chu Gia Gia sửng sốt. Sau khi hỏi rõ nguồn cơn, cô lập tức nổi giận: “Đây là ấn tượng rập khuôn mà mọi người gắn cho mình. Đúng là hồi trẻ mình có thích phong cách như bạn, nhưng giờ mình trưởng thành rồi, bắt đầu thích dạng đàn ông băng giá.”
Hồi trẻ… Đàn ông băng giá…
Hứa Ninh Giản nhất thời không biết nên bắt đầu nhận xét từ đâu, câm lặng mất một lúc mới khôi phục lại. Cậu cũng hùa theo mắng, như thể cùng chung một mối thù vậy: “Kỳ cục ghê đó. Mọi người chưa tìm hiểu kỹ đã đồn bậy đồn bạ rồi, thiếu chút nữa là liên lụy tới mình!”
Cũng may Trương Tỉ Lợi thuộc dạng gà, Kỷ Lẫm lại lúc nào cũng kè kè bên cậu, bằng không thì cậu có khi đã bị đánh oan một trận rồi.
Chu Gia Gia thấy cậu dễ nói chuyện thì bèn nhân cơ hội hỏi thăm: “Thế Kỷ Lẫm… không phải có bạn gái rồi chứ? Sao lại không chấp nhận lời mời kết bạn của mình?”
“Không đâu.” Hứa Ninh Giản xua tay, “Cậu ấy chẳng qua không hay nghịch điện thoại, cũng không thích kết bạn với người lạ thôi.”
Chu Gia Gia lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng bừng sáng: “Đúng là người đàn ông mình thích. Quả nhiên rất có cá tính!”
Hứa Ninh Giản: “…”
Lớp filter này chắc phải dày hai mét.
Cậu đang tính nói tiếp thì đột nhiên một bóng đỏ vụt qua, theo sau đó là tiếng hô to đầy lo lắng của Kỷ Lẫm: “Tiểu Giản, cẩn thận —“
Nhưng không kịp rồi. Hứa Ninh Giản còn chưa kịp phản ứng thì đã bất thình lình bị quả bóng rổ đập vào má. Một tiếng “Bộp” vang lên, đầu cậu lệch sang bên, tầm mắt cũng thoáng trở nên mơ hồ, kèm theo đó là đầu óc nhói đau và ong lên dữ đội.
Chu Gia Gia sợ hãi thét lên: “Á, bạn không sao chứ —-“
Cô theo bản năng muốn tiến lại kiểm tra vết thương của Hứa Ninh Giản nhưng chưa kịp tới gần thì đã có bóng người từ bên cạnh lao tới, ngồi xuống trước mặt Hứa Ninh Giản, chặn cô lại.
“Để mình xem.” Kỷ Lẫm nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nâng cằm Hứa Ninh Giản, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Bóng rổ có lực sát thương không quá lớn nhưng cú ném vừa rồi lại cực kỳ mạnh, hơn nữa còn đập thẳng vào má Hứa Ninh Giản. Da cậu trắng, bình thường chạm nhẹ một cái cũng để lại dấu. Lúc này, khoảng từ huyết Thái Dương tới gò má đều đã bắt đầu sưng tấy, còn có cả vết xước nhỏ.
Mặt Kỷ Lẫm tối sầm, quay đầu nhìn về phía sân bóng.
Có mấy tên con trai đang vừa cười cợt vừa ngó qua đây. Một tên cao to lực lưỡng trong số đó khẽ quét mắt qua Hứa Ninh Giản rồi nói với giọng điệu quái gở: “Xin lỗi nhé, không bắt kịp ấy mà. Cơ mà cậu cũng phải biết chú ý chút chứ, đừng chỉ chăm chăm nói chuyện với gái. Sân bóng chứ có phải chỗ tán gái…”
Lời còn chưa dứt thì có gì đó vụt tới trước mặt gã. Kỷ Lẫm nổi điên không hề báo trước, đã nhặt quả bóng dưới đất lên rồi ném mạnh qua.
Cậu dùng toàn lực. Thế bay của quả bóng vừa nhanh vừa mạnh, đập chuẩn xác vào đúng giữa mặt và sống mũi của tên kia. Một dòng máu mũi đỏ thẫm ngay lập tức tuôn ra.
“Xin lỗi nhé, cầm không chắc ấy mà.” Kỷ Lẫm lạnh lùng nói.
Thái độ của cậu đã thành công chọc giận tên kia. Gã lập tức điên tiết: “*** con mẹ nhà mày —-“
Nhận thấy sắp bùng nổ chiến tranh, Chu Gia Gia vội vã xông ra phía trước, cau mày nói: “Quảng Gia Thời, ông muốn làm gì!”
Quảng Gia Thời cũng là một trong số những người ái mộ Chu Gia Gia. Vốn gã không vui khi thấy Hứa Ninh Giản và Chu Gia Gia nói chuyện nên mới cố ý ném quả bóng đó.
Giờ Chu Gia Gia đã ra mặt, gã chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn, hung hăng trừng Kỷ Lẫm: “Hôm nay tao nể mặt Gia Gia nên tha cho mày đấy.”
Kỷ Lẫm cười mỉa nhưng hiện tại cũng không có tâm trạng so đo với gã, chỉ quay qua nhìn Hứa Ninh Giản rồi vội vàng chạy đi.
Quảng Gia Thời cay cú nhổ nước bọt rồi cũng bực bội rời khỏi sân bóng để đi cầm máu.
Chu Gia Gia lúc này mới quay lại kiểm tra tình hình Hứa Ninh Giản: “Ôi chao, bạn thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Hứa Ninh Giản mỉm cười, “Vừa rồi cảm ơn bạn nhé.”
Vừa nãy cậu cũng khá căng thẳng. Không phải lo Kỷ Lẫm đánh không lại nhưng đang trong trường, nhỡ Kỷ Lẫm mất kiểm soát thì sợ không dễ xử lý hậu quả.
“Chuyện nên làm mà.” Chu Gia Gia ngó nghiêng bốn phía một lúc rồi lấy làm lạ, hỏi, “Kỷ Lẫm chạy đi đâu rồi? Cậu ấy mặc kệ bạn sao?”
“Không biết nữa, cơ mà…” Hứa Ninh Giản nhún vai, giọng điệu chắc nịch cùng một chút mỉa mai không dễ nhận ra, “Bạn yên tâm đi. Cậu ấy sẽ không mặc kệ mình đâu.”
Chu Gia Gia cảm thấy lời cậu nói quái quái, nhưng chưa kịp hỏi thì Hứa Ninh Giản đã đổi chủ đề, trêu cô: “Mà bạn cũng lợi hại ghê đó. Thảo nào mọi người đều gọi bạn là chị Hai.”
Chu Gia Gia đổ mồ hôi, vội vàng tỏ vẻ ngượng ngùng: “Mọi người gọi linh tinh thôi. Không có chuyện đó đâu… Mình thật ra rất dịu dàng. Mong cậu có thể nói đẹp thêm cho mình trước mặt Kỷ Lẫm.”
Hứa Ninh Giản: “…”
Thật lòng mà nói, trình độ diễn xuất của chị Hai có hơi vụng về.
Cậu có chút buồn cười, đương nhiên cũng không coi là thật, tò mò hỏi thêm: “Nhưng sao lại chỉ là chị Hai? Nhẽ nào còn có chị Đại nữa sao?”
Theo lý thì có hai thì phải có một, nhưng từ lúc cậu nhập học tới giờ chỉ mới nghe người ta nhắc tới chị Hai, chưa thấy ai nói tới người xếp trên chị Hai cả.
“Đúng rồi.” Chu Gia Gia gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngưỡng mộ, “Hơn nữa chị Đại còn đông fan lắm. Không ai có thể làm lật đổ địa vị của chị Đại được.”
Hứa Ninh Giản càng tò mò hơn: “Đùa hay thật vậy? Chị Đại là ai thế? Sao mình chưa nghe nhắc tới bao giờ?”
Chỉ thấy Chu Gia Gia hắt cằm, chỉ chú mèo mập vừa mới bị bóng rổ đánh thức nhưng cũng chỉ lười biếng chuyển sang vị trí khác rồi lại ngủ tiếp: “Chính là nó đó. Nó là chị Đại Lăng Xuyên mà bọn mình hằng tôn kính.”
Hứa Ninh Giản: “…” Cậu cảm thán: “Ghê thật. Không ngờ một chú mèo hoang lại ghê gớm tới vậy.”
“Mèo hoang gì cơ?” Chu Gia Gia lập tức nổi trận lôi đình, “Nó là tiểu thư cành vàng lá ngọc của hiệu trưởng trường ta đấy. Chẳng qua được nuôi thả trong trường mà thôi.”
Hứa Ninh Giản: “…”
Thảo nào lại kiêu ngạo đến vậy!
Hứa Ninh Giản cung kính nể phục, ôm quyền: “Chị Đại, là em có mắt không thấy Thái Sơn!”
—
Chị Đại: Meo meo meoChú thích:[1] Mèo Li Hoa: hay còn gọi là Dragon Li, là một giống mèo có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất