Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 9: Hồi ức chết

Trước Sau


Chương 9: Hồi ức chết

Edit: Tĩnh Nhạc

Beta: Tĩnh Nhạc

~~~~

Mười tám năm trước.

Bên trong xóm nhỏ tù túng, đứa nhỏ Đỗ Hạ bốn, năm tuổi một mình đứng ở góc tường, một đám trẻ con hi hi ha ha vây quanh trước mặt:

"Quỷ hài tử! quỷ hài tử sớm đáng chết!"

"Quỷ hài tử vừa sinh ra thì có bệnh! Diêm vương mau mau tới thu hồi quỷ hài tử này!"

"Quỷ hài tử ba mẹ cũng không muốn! Ha ha, mày mau đi chết đi!"

"Đòang" một tảng đá bị ném sang, sượt qua gò má Đỗ Hạ mà bay. Rất nhanh sau đó, có vô số viên đá bay tới, không có chổ để trốn, cũng không có đường để lui.

Máu trên trán chậm rãi chảy xuống, theo mắt nhìn về nơi hư không, Đỗ Hạ giống như thấy được đôi mắt của người nọ biến thành đỏ sậm. Bên trong mặt kính phản chiếu, trước mặt Đỗ Hạ, một hài tử trạc tuổi cậu đang đứng, nắm đấm siết chặt, gương mặt lộ rõ sự phẫn nộ. Nhưng viên đá vẫn bay xuyên qua hắn, đập vào người Đỗ Hạ ở phía sau.

"Mấy đứa nhóc quỷ này!" - Thanh âm già nua đột nhiên vang lên.

"Quỷ bà bà đến rồi!" - Bọn nhỏ líu ríu hô, ngay lập tức giải tán.

Bọn nhóc quỷ hư hỏng rốt cục rời đi hết, chỉ còn lại một người bình thường không thể nhìn thấy đứng phía trước Đỗ Hạ, cậu buông bàn tay xuống. Mặc dù tay cậu không nắm được tay đứa trẻ kia, nhưng lại như hai bàn tay chồng lên nhau, giống như... hai bàn tay nhỏ xíu của chúng đang nắm lấy nhau.

Đỗ Hạ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Ánh tà dương kéo hai cái bóng một già một trẻ thật dài, thật dài, rồi xa dần.

"Bà nội, tại sao bọn họ đều không nhìn thấy A Nhan, còn nói con là quỷ hài tử?"

"Tiểu Hạ, bà nội mất rồi, con phải rời khỏi đây, cũng không được quay lại. Bà nội để lại cho con tiền để học cao trung, đại học... Con phải tự nỗ lực làm việc để kiếm tiền."

"Bà nội..."

____________________________

"Bà nội!" - Đỗ Hạ nhíu chặt mày, thấy đầu đau như búa bổ.

Môi chợt mát lạnh.

"A nhan" - Đỗ Hạ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn người nọ gần trong gang tấc... một cái ót.



Trong gương, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy tóc rối sau gáy hắn, nhưng xúc cảm trên miệng lại cực kỳ rõ ràng – lành lạnh, cũng mang theo hương thơm mát.

Đỗ Hạ hồi thần mới phát hiện mình đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, trên người được đắp kín thảm lông, điều hòa "vù vù" thổi gió lạnh, trên khay bày ly nước ấm.

"Em mơ thấy bà nội. Bao nhiêu năm qua em vẫn luôn muốn được gặp bà trong mơ, nhưng thủy chung vẫn không gặp được bà. Bây giờ dù đã gặp được rồi, nhưng em lại không cảm thấy thỏa mãn. Anh nói em có phải là quá lập dị? Ích kỷ yêu cầu nọ kia.... Em có tư cách gì để mà yêu cầu đây?"

"Bà nội... Lão nhân gia người là có chuyện muốn muốn nói với con...?"

Vừa nghĩ phải tiếp tục giấc mộng kia, Đỗ Hạ liền vội vã bò lên giường, nhắm mắt lại là ngủ ngay, nhưng một đêm cho đến hừng đông cũng chẳng mơ thấy bà nữa.

Cục đất cao su dẻo viết tên hai người Đỗ Hạ - Lý Tu Nhan đặt trên tủ đầu giường lúc này lớn lên rất nhiều, bên dưới còn viết một dòng chữ: Anh đi mua bữa sáng, em ngủ thêm một chút đi—A Nhan.

Đỗ Hạ che mặt, cậu nhớ lại tối qua bị bệnh còn nửa đêm nằm mộng. Cậu xoa xoa viền mắt, chợt nghĩ đến người bên ngoài không nhìn thấy được hắn, cũng chỉ có thể thấy một đôi tay lơ lửng, lại còn cầm được tiền, còn mang theo bữa sáng trở về nữa, sạp hàng ở cửa tiểu khu sáng nay có lẽ sẽ bị dọa sợ.

Lúc này ở tiểu khu vành đai xanh bên cạnh, một con chó đất lông vàng đang thực hiện "chạy bộ sáng sớm". Nó vui vẻ bước chân, phe phẩy đuôi, phe phẩy cái lưỡi, đống lông trên thân như sắp vui vẻ đến muốn nổ tung. Mắt thấy phía trước có đất bằng phẳng, chó đất liền chuẩn bị phóng đi.

Kết quả bỗng dưng nhô ra một đôi tay, chuẩn xác đè đầu nó lại, sờ sờ.

Đối với chó đất mà nói, cảm giác này là hết sức quen thuộc, nó lập tức theo bản năng vẩy đuôi, nó cũng không có bởi vì bàn tay đột ngột xuất hiện mà hoảng sợ.

Sau đó vòng cổ nó bị nhét tiền giấy vào, chó đất lập tức ngựa quen đường cũ chạy về sạp hàng bán bữa sáng. Nó trước đây là "dân chuyên" mua bữa sáng, giờ đã thành lão tài xế già.

Một con mèo núp trên cây nheo mắt lại nhìn thấy tất cả những thứ này, lộ ra vẻ mặt thâm trầm.

Chó đất giúp đỡ mang bữa sáng tới cửa, sau khi cửa mở ra, bữa sáng liền thuận lợi tiến vào nhà.

Trong phòng rửa tay, Đỗ Hạ nghe động tĩnh, cầm bàn chải đánh răng đi ra, nhìn thấy trên bàn ăn, đôi tay người nọ đang sắp xếp bữa sáng, ngoài cửa còn có thể nghe được tiếng chó sủa phấn khích, nhất thời rõ ràng, vội vàng trở lại rửa mặt xong, lau tay đi ra nói: "Thật thông minh! Vậy sau này bữa sáng cũng không cần phải lo rồi. Trước đây em làm sao không nghĩ tới cách này chứ... A, đại khái là do em quá sợ hãi thay đổi, những thứ em sợ có quá nhiều..."

Ngày thường Đỗ Hạ chung quy vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, tối qua bùng nổ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, mỗi việc hai người cùng có món đồ gì không giống nhau, Đỗ Hạ nhưng vẫn thay đổi không được thói quen bao nhiêu năm qua, còn cả hành động cùng tư tưởng.

Có lẽ, bởi buổi trò chuyện tối hôm trước, mà bữa sáng này trở nên ngon hơn.

Sau khi ăn sáng, hai người cùng nhau đi làm.

Trên đường đi, Đỗ Hạ nhỏ giọng cằn nhằn: "Anh xem bộ của em hình như có chút ngắn, mắt cá chân đều lộ ra, em nghĩ quần còn phải dài hơn một chút đây, T-shirt cũng vậy, trông rất kì. Bất quá quần áo chúng ta cùng kiểu dáng, như vậy anh thật sự là lóa mắt nha. Hả? Ô đen phối cùng không hợp? Lần trước chúng ta gặp phải xe chở tử thi, anh đã giúp đỡ. Đây là công của chúng ta, xe chở tử thi không muốn nợ ân tình phải cho chúng ta thù lao. Anh có muốn gọi điện thoại hỏi một chút... đổi một cái ô mới. Anh thích kiểu nào? Em thích loại màu xanh da trời giống cái ô hoa đã nát kia..."

Cuối cùng đến công ty, Đỗ Hạ cũng chưa quyết định được có hay không liên lạc xe chở tử thi.

Ở văn phòng Hoàng kiệt, lúc này bầu không khí phi thường hòa hợp, hắn đứng bên cạnh bàn làm việc, Đỗ Hạ cùng Trầm Quân Chi ngồi ở trên ghế salông, tít ngoài rìa để trống, nơi đó có người bình thường không nhìn thấy được. Bây giờ, ô trong tay người nọ đã không còn, thay vào đó chính là góc áo Đỗ Hạ, mà hắn thì đang lén lén lút lút không để người ta chú ý dùng ngón tay phá phách.

"Gameshow vừa ra, rating lại tăng lên, công ty dự định tiếp tục phát huy."

Hoàng Kiệt làm công tác cũng tạm được, bằng không cũng sẽ không thể lăn lộn ở công ty, còn có chút danh tiếng, "Quân Chi, anh quay lại tham gia một tiết mục phát sóng trực tiếp qua internet. Đỗ Hạ... Nói sau. Hạ tổng hình như muốn đích thân an bài cho anh, em hiện tại không được thông báo."

"Tôi biết." - Đỗ Hạ thần sắc bình tĩnh đáp.

Tiết mục phát sóng trực tuyến nọ chắc chắn là thần quái hướng, hơn nữa cũng rất hot. Nếu là trước kia, các tiết mục trực tuyến sẽ không được hot. Nhưng hiện tại, thời đại đã đi xa hơn rất nhiều, lượng người xem trực tuyến đã không thể dùng tỉ lệ người xem để hình dung. Thành công phát triển được một chương trình dù phát sóng trực tiếp hay phát lại qua internet, số tiền kiếm được cũng rất khả quan. Cơ hội cuối cùng cũng đến với Trầm Quân Chi.



Ý tứ Hạ tổng rất rõ ràng, hắn muốn Đỗ Hạ tự tìm hắn.

Ám chỉ như thế Đỗ Hạ làm sao không hiểu, cậu nếu như còn muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải đến thỏa hiệp. Có điều... Nhìn hình ảnh người nọ siết chặt nắm đấm phản chiếu bên trong kính, một trận mưa gió nổi lên người, Đỗ Hạ trước tiên cần phải "xử lí" vị này.

Lôi kéo người kia tiến vào toilet, Đỗ Hạ đóng cửa phòng ngăn lại, ngồi ở bồn cầu đã được đậy, bất đắc dĩ nói: "Xã hội vốn chính là như vậy, có lúc nhất định phải thỏa hiệp. Vì em còn muốn theo đuổi thứ khác, nếu không có chút thỏa hiệp, ngược lại là sẽ chẳng đạt được gì. Lại nói em cũng không phải bán đứng chính mình, chỉ là đi gặp mặt. Hạ tổng mặc dù là lão lưu manh, nhưng hắn chưa bao giờ sẽ ép buộc người, cái này người trong nghề đều biết..."

Từ nắm đấm người nọ dường như có thể nghe được thanh âm "răng rắc", nhiệt độ trong phòng riêng cấp tốc giảm xuống, Đỗ Hạ chà xát tay, phát hiện mình giống như là nói nhầm.

"Hạ tổng thật chẳng ra gì! Lần này đi em tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với hắn, hắn đừng hòng thực hiện được! Anh yên tâm, em nói được là làm được!"

Khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng coi như là xử lí ổn thỏa vị nào đó, Đỗ Hạ lúc này mới cảm thấy mình cần giải quyết nhu cầu, liền vội vàng đứng lên giở nắp bồn cầu. Lúc giải quyết nhu cầu, Đỗ Hạ chợt nhớ đến, nói: "Trước đây anh không phải như vậy, làm sao đột nhiên lại thay đổi..."

"Đương nhiên là bởi vì em thiếu cảm giác an toàn, anh liền tạo cho em đầy đủ cảm giác an toàn. Người thay đổi...là em, anh chỉ đơn giản là thích ứng thôi..."

Hai người chung quy không có cái gì tâm linh tương thông, cứ như vậy Đỗ Hạ trấn an Lý Tu Nhan xong liền đến văn phòng Hạ tổng.

Cả công ty nhiều nghệ nhân như vậy, người muốn Hạ tổng thượng số lượng đếm không xuể, không phân biệt giới tính. Tận đến bây giờ còn có thể để Hạ tổng đối với Đỗ Hạ nhớ mãi không quên, không thể không nói Đỗ Hạ xem chừng là đặc biệt nhất.

Nhưng điều này không thể làm Đỗ Hạ cao hứng, cậu ước gì bản thân có thể biến mất cùng cái danh ấy.

"Tiểu Hạ, ở đây có vài kế hoạch, cậu xem cái nào thích hợp thì cứ nhận." - Hạ tổng đẩy tới một sấp bản kế hoạch, một bộ làm việc nghiêm túc thận trọng, "Bộ phim nhất định sẽ hot, chờ công chiếu, cậu sau đó cùng hiện tại sẽ hoàn toàn khác nhau, ta hi vọng cậu chuẩn bị tâm lý. Sau đó, kế hoạch như thế này còn có thể có nhiều hơn để cậu lựa chọn. Cậu hiện tại hãy suy nghĩ thận trọng, trong tương lai phải phát triển làm sao."

Hạ tổng mỗi năm đều là 39 tuổi, nghiễm nhiên chuẩn bị giảng đạo nhân sinh cho Đỗ Hạ.

Thoáng xem một chút Đỗ Hạ đã biết, này đều là gameshow đang hot, còn có một vài kịch bản lớn, đối với cậu mà nói, hầu như mỗi một cái đều là lối thoát tuyệt hảo, nhưng nếu cậu muốn lựa chọn một trong những kế hoạch này, thì cũng nhất định phải ông mất cân giò bà thò chai rượu, đưa cho đối phương thứ hắn mong muốn.

Này đổi lại là những người khác, chắc chắn đã mừng rỡ như điên. Vòng cạnh tranh áp lực lớn như vậy, ai cũng vót đến nhọn cả đầu để trèo lên trên, mà lúc này đây một cái cửa lớn dẫn lên trời đang đặt ngay trước mặt Đỗ Hạ.

Đỗ Hạ dời tầm mắt nhìn về phía Lý Tu Nhan, hắn vào văn phòng trái lại trở nên bình tĩnh. Người nọ cúi thấp đầu, tóc mái trên trán ngăn trở tâm tình trong mắt, đôi tay thuôn dài hư ảo đặt trên đùi Đỗ Hạ.

Lúc này, Đỗ Hạ bỗng nhiên có một loại ảo giác, ngoại hình người này như vậy, dù là đặt cùng tầng lớp nhan sắc nào trong giới, chỉ e tuyệt đối là hạc trong bầy gà. Nếu là hắn, căn bản không cần những cơ hội này, chỉ cần yên tĩnh đứng ở một nơi nào đó, thì sẽ khiến những người từng gặp qua không cách nào quên được.

"Hạ..." - Đỗ Hạ trong lòng châm chước một phen, nghĩ muốn uyển chuyển từ chối.

Bỗng nhiên, cái ô đen đã thu hồi từ lâu đột ngột mở ra, chắn hoàn toàn phía trước Đỗ Hạ, người cầm nó đã đứng lên, con mắt âm trầm, mím môi, chăm chú nhìn Hạ tổng.

Diễn biến khiến Đỗ Hạ có chút không phản ứng kịp, cậu vội vàng nhìn về bên Hạ tổng, nhưng cái gì cũng không nhìn ra.

Hoàng phù trong túi áo đang nóng lên! Đỗ Hạ lấy ra, liền nhìn thấy viền hoàng phù đã bắt đầu hóa đen, trở thành màu xám chỉ là vấn đề thời gian.

Nhìn thấy động tác của Đỗ Hạ, Hạ tổng phản ứng không thể không nhanh, nhưng hắn tìm được, chỉ là hoàng phù đã hóa tro.

~~~Vote this

CÁC ÁI PHI TÂN NIÊN KHOÁI HOẠT NHA ~ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau