Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 4

Trước Sau
Bạch Khiết không biết tại sao cậu không dám xé tấm vải đen trên đầu che mắt mình ra, cậu sợ, cậu sợ sẽ xảy ra chuyện mà anh thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí không dám nghĩ về nó.

Cuối cùng vẫn là Trần Tử Hằng kéo tấm vải đen trên đầu của cậu xuống.

Điều đập vào mắt Bạch Khiết không phải là năm người anh em đã gắn bó với anh suốt những năm qua, mà là Lăng Đồng Thiên, người đã ra đi vào đêm sinh nhật của cậu mà không nói một lời ba năm trước.

"Cậu là ai vậy?" Bạch Chước vừa nói ra lời này, không nói tới những người có mặt, ngay cả bản thân cậu, cũng bị lời nói của chính mình làm khiếp sợ.

Khi Lăng Đồng Thiên nghe thấy bốn chữ của Bạch Khiết mà không có bất kỳ cảm xúc nào, anh rõ ràng là choáng váng, sau khi phản ứng lại, anh chỉ cười nhẹ, nói: "Xin chào, tớ tên là Lăng Đồng Thiên."

"Lăng Đồng Thiên." Bạch Khiết nói từng chữ từng chữ, sau khi gọi cái tên mà cậu tưởng chừng như có thể quên được thì cậu đột nhiên im bặt.

"Là tớ, tớ đã trở về." Lăng Đồng Thiên nhanh chóng đi về phía trước hai bước, trước khi người đó kịp phản ứng, trước ánh mặt của nhiều người trắng trợn ôm lấy cậu một cách cẩn thận.

Chỉ là một sự va chạm cơ thể ngắn ngủi nhưng cả hai đều không thể kiềm chế được một số cảm xúc kỳ lạ.

Người ở trong vòng tay Lăng Đồng Thiên hai giây, tuy cao hơn ba năm trước, nhưng đôi vai vẫn gầy như vậy, hay nói cách khác là gầy hơn trước. Trong ba năm qua ở Phong Hoa Tiểu Bạch sống như thế nào? Mỗi ngày cậu có ăn đúng giờ không? Có chịu ủy khuất gì không? Những câu hỏi quẩn quanh trong đầu của Lăng Đồng Thiên, khiến anh muốn hỏi ngay người bạn cũ trước mặt.

Bạch Khiết cũng không khá hơn là bao, trong hai giây khi Lăng Đồng Thiên ôm cậu ấy, nỗi buồn cùng sự ủy khuất mất hơn nửa năm trời khó khăn lắm mới đè nén được, lại bắt đầu rục rịch mà quay trở về.

Cậu thực sự không hiểu, tại sao trước đây Lăng Đồng Thiên không do dự mà bỏ đi, quay trở lại một cách khó hiểu sau ba năm. Không phải cậu không muốn người này quay lại, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày người này thực sự quay lại sẽ đứng trước mặt cậu, nói lời chúc mừng sinh nhật cậu nhân ngày sinh nhật.

Bạch Khiết nhìn Lăng Đồng Thiên, người cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn. Tại sao anh lại bị đuổi đi ngay từ đầu? Tại sao không nói lời tạm biệt? Anh đã ở đâu trong ba năm qua? Tại sao cậu là người cuối cùng biết được anh rời đi, rồi chính cậu là người cuối cùng biết anh trở lại?



Thấy đôi mắt Bạch Khiết đỏ hoe, mấy anh em khác vội vàng bước tới, kéo hai người đang lặng lẽ hồi tưởng, yêu cầu họ ngồi xuống bàn đã được nhân viên chuẩn bị từ trước.

"Tiểu Vũ, tới, lại đây ngồi với anh của em, anh của em sẽ bóc tôm cho em." Vốn dĩ Tống Tinh Vũ ngồi giữa hai người bọn họ, nhưng để cho bọn họ khôi phục lại mối quan hệ trước đây trong thời gian ngắn nhất, thần không biết quỷ không hay mà đem Tống Tinh Vũ ngồi ở bên cạnh Trần Tử Hằng.

Đầu óc của Tống Tinh Vũ cũng rất thông minh, ngay khi anh trai vừa dứt lời, anh đã hiểu ý ngay, ngay khi anh đảo mắt, trong giây tiếp theo, anh đã ngồi bên tay phải của Trần Tử Hằng.

Bạch Khiết tuy tâm trạng có phần vô cùng phức tạp nhưng cậu vẫn chia bánh cho mọi người với vẻ mặt vui vẻ, đang chia bánh thì anh mới nhận ra, giờ cuối cùng anh cũng biết tại sao công ty và các anh em lại nhất quyết phải tổ chức sinh nhật cho cậu.

Mọi người vừa cười vừa nói chuyện rôm rả vừa ăn bánh như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Bạch Khiết lại thấy khó chịu, tay cầm nĩa chọc vào miếng bánh một cách chán nản, như thể cái bánh là là người đắc tội với cậu vậy.

Lăng Đồng Thiên lén nhìn những hành động nhỏ của người bên cạnh, vừa cảm thấy đáng yêu vừa có chút sợ hãi, bởi vì anh luôn cảm thấy Tiểu Bạch đã coi chiếc bánh vô tội đó thành anh.

Ăn xong bánh kem, lại đến giờ ăn tối, bản thân Bạch Khiết cũng không có cảm giác ngon miệng, đối mặt với cả một bàn toàn món hải sản, nhất thời không biết làm sao để động đũa.

Bầu không khí tại hiện trường có chút bối rối vì mối quan hệ có chút xấu hổ giữa Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên bằng không nhân viên công tác nhóm cũng bởi vì này hai đứa nhỏ mà tay chân luống cuống. Nhưng may mắn thay, Lăng Đồng Thiên khá giỏi trong việc dỗ dành người khác, anh đã từng dỗ Bạch Khiết khi còn ở Phong Hoa.

Lăng Đồng Thiên thành thạo lột một con tôm, sau đó đặt nó vào cái bát trống của Bạch Khiết, nhưng không dám nhìn cậu.

Bạch Khiết nhìn xuống một con tôm đã bóc vỏ đột nhiên xuất hiện trong bát mình, trong lòng "thình thịch" một chút, cậu bé luôn vui vẻ này, giờ lại bị một con tôm làm cho choáng ngợp không biết phải làm sao.

Bởi vì nhân vật chính của bữa ăn tối nay là Bạch Khiết, cậu ngồi ở giữa, trước mặt cậu là một chiếc máy quay đang hướng về cậu. Cảnh xấu hổ như thế này mà lọt vào ống kính sẽ chỉ khiến cậu cảm thấy xấu hổ hơn mà thôi.



Cậu tuy rất cố chấp nhưng cậu cũng tốt bụng. Cậu tốt bụng cùng lịch thiệp, thực sự không thể thờ ơ sau khi thấy Lăng Đồng Thiên bóc con tôm cho cậu. Hành động tiếp theo của cậu khiến tay anh chị quay phim phải run lên. Khi đoạn video tối nay được công ty đăng tải trên blog chính thức, những người hâm mộ theo dõi sinh nhật của Bạch Khiết cũng vô cùng thích thú.

Anh thấy Bạch Khiết bình tĩnh dùng đũa gắp một con tôm còn nguyên vỏ dưới máy quay, trước tiên cho vào bát của cậu, sau đó chủ động dùng tay bóc vỏ tôm, người không bao giờ bóc vỏ khi ăn hải sản, cậu chấm nước chấm cẩn thận, nhẹ nhàng cho vào bát của Lăng Đồng Thiên. Những hành động của cậu rất thẳng thắn, bộc trực trước ống kính, không hề né tránh máy quay một chút nào.

Không ai có thể ngờ rằng Bạch Khiết, một người rất thích ăn hải sản nhưng chưa bao giờ tự tay bóc vỏ lại thực sự bóc một con tôm cho người bạn cũ của mình, Lăng Đồng Thiên.

Đồng tử của Lăng Đồng Thiên phảng phất ngước lên mà nhìn Bạch Khiết ở đối diện, tim anh như tàu lượn siêu tốc, nhịp tim như sắp nổ tung.

Thấy Lăng Đồng Thiên nhìn mình như một kẻ ngốc, Bạch Khiết không chịu được nữa, chậm rãi nói: "Sao cậu lại nhìn tớ? Ăn đi."

"Cảm... cảm ơn." Giọng Lăng Đồng Thiên hơi run, nói xong liền vùi mình nếm thử con tôm mà Tiểu Bạch đã bóc cho mình.

Ngoài mặt thì năm người còn lại đang nói cười, ăn uống, nhưng thật ra họ chưa từng rời mắt khỏi Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên. Tảng đá trong lòng họ dần hạ xuống, bắt đầu thả lỏng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Ngoài Bạch Khiết, năm thiếu niên khác chỉ mới biết được tin tức về việc Lăng Đồng Thiên trở về vào đêm qua. Sau buổi học khiêu vũ tối qua, Bạch Khiết, một chàng trai ngốc nghếch không về nhà với anh em như mọi khi mà ở lại phòng tập của công ty để tiếp tục nhảy. Năm người trở về ký túc xá lần đầu tiên được nghe chị Giả nói rằng Lăng Đồng Thiên đã quay trở lại.

Khi nghe đến tin vui trọng đại của năm, trong phòng khách đã vang lên tiếng reo hò, ồn đến mức cả khu ký túc xá sẽ bị nổ tung bởi năm người bọn họ. Sau đó, người ta nói rằng các anh chị em sống trên lầu đã rất sửng sốt trước tiếng ồn của bọn họ.

Chị Giả ở đó là nạn nhân lớn nhất, các em đã qua thời kỳ thay đổi giọng nói, giọng nói to còn lớn, tai của chị bị tổn thương nghiêm trọng vì tiếng hét này, chị suýt được đưa thẳng đến bệnh viện.

"Tất cả im lặng cho chị!" Chị Giả dùng giọng lớn nhất kêu bọn trẻ dừng lại, sau khi hiện trường yên lặng, chị phải cảnh cáo nhiều lần, bảo đảm bọn họ sẽ không nói ra ngoài. Đây chình là bất ngờ lớn nhất mà bà Trương chuẩn bị cho Bạch Khiết.

Sau sự sắp xếp tỉ mỉ của công ty, điểm nổi bật của buổi tối đã được tạo ra. Sự trở lại hòa hợp của Lăng Đồng Thiên là điều mà không ai nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau