Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!

Chương 14: Bên dưới màu sắc tự vệ

Trước Sau
Bởi do thi nên hai tiết tự học cũng lấy ra để ôn tập cho các môn thi vào ngày mai.

Bọn học sinh chăm chỉ học tập dưới ánh đèn LED, càng về sau, tiếng ôn tập càng ngày càng lớn, mà lớp A15 đứng chót sổ vào kì thi trước đó lại càng nổi bật.

"Ôi trời ơi, haizz, Lê Khanh, cậu nghĩ đề thi ngày mai sẽ ra cái gì?" Một bạn học nam ngồi ở bàn cuối hỏi.

"Xin lỗi, cái này tôi không đoán được." Lê Khanh lịch sự nói.

"Haizz, có gì đâu chứ, học thần cậu không cần phải xin lỗi." Bạn học nam ngại ngùng đáp.

Lê Khanh đang định tiếp lời thì vai cậu lại bị vỗ một cái, cậu xoay người lại.

"..." Đường Chi Hứa lắc lắc đầu, cố ý chỉnh lại giọng mình nghe cho có vẻ nghiêm túc nói: "Tôi nói thật chứ bé ngoan, sáng mai anh Đường đây định đi nhà ma một chuyến, tìm ma để mở mang tầm nhìn."

"Không! Đi!" Trong lòng Lê Khanh giật mình một cái, cố gắng nhịn xuống sự khó chịu, nhíu mày gằn từng chữ.

"Bé ngoan..." Đường Chi Hứa nói.

"Dân chủ giàu mạnh văn minh hài hòa..." Lê Khanh bắt đầu nghĩ lung tung tự tẩy não cho mình.

"Ơ, cậu cảm thấy là tôi mê tín nên lôi nội dung chính trị ra đây à?" Đường Chi Hứa ngạc nhiên: "Ngày mai không phải chúng ta phải thi các môn tổng hợp sao?"

Lê Khanh thở dài, lại bắt đầu từ đầu: "Hydro, Heli, Liti, Beri, Bo, Cacbon, Nitơ, Oxy, Flo, Neon,..."

Đường Chi Hứa: "..." Mịa nó!

Đừng có bắt nạt anh không hiểu, những thứ này hồi cấp 2 có từng học qua, ngày mai sẽ thi đó!

Thế nhưng ánh mắt của Đường Chi Hứa lại không cẩn thận liếc tới nơi không nên nhìn. Mặt Lê Khanh đùng một cái dường như trắng bệch.

A, mặc dù đang giả bộ, những những thứ sợ hãi từ trong xương lại không thể kìm nén được.

Lê Khanh, mặt nạ của cậu, lại vỡ thêm một chút rồi.

Đường Chi Hứa dừng lại đúng lúc không nhìn cậu nữa.

Sau khi tan lớp tự học buổi tối, Đồng Viễn đã sớm chờ ở cửa lớp A15.

Cậu ta trơ mắt nhìn Lê Khanh đi ngang qua mặt cậu, mặc kệ Đường Chi Hứa ở đằng sau gọi như thế nào cũng không nghe.

Co cẳng chạy theo Đường Chi Hứa, dừng lại bên cạnh anh.

"Anh Đường, sao học thần Lê đi mất tiêu rồi thế!" Dường như cũng không quá để ý, Đồng Viễn còn nói: "Còn nữa nha, chiều nay em mới nhớ ra Trái Đất đang ở dưới chân em nè, em không cút xa ra được."

"Cần cậu lo chắc." Đường Chi Hứa đặt trọng điểm lên vấn đề thứ nhất, không chút do dự mà cắn ngược lại.

"Đường..." Đồng Viễn còn chưa kịp nói xong.

"Này, cậu tới vừa đúng lúc." Đường Chi Hứa như nhớ tới chuyện gì: "Lại đây, đưa lỗ tai cậu sát qua đây."

Đồng Viễn mang theo lòng tò mò, kê sát lỗ tai qua, kết quả là bị ăn một cái đập.

Ôm đầu nhảy ra thật xa, giọng nói của Đồng Viễn cũng vô cùng không vui: "Anh Đường, anh chẳng tử tế chút nào."

"Ông đây có bao nhiêu không tử tế, chờ một hồi lại ôn tập cho cậu, thuận tiện khắc sâu ấn tượng." Đường Chi Hứa thuận tay nhặt một cây gậy, múa may trên tay.

"Anh Đường, anh Đường, nghe em khuyên một câu, đừng có kích động, kích động chính là mở cửa cho ma quỷ." Động tác kêu gào của Đồng Viễn bỗng nhiên dừng lại, lúng túng cười hai tiếng rồi nói.

"Tôi mẹ nó chừa lại cho cậu cái hồn." Động tác của Đường Chi Hứa không bị ảnh hưởng chút nào.

"Au, ai ai ai, anh Đường, em sai rồi, ôi."

"Anh Đường đừng đánh, em sai rồi, em sai rồi!"

Tiếng kêu vô cùng thê thảm, làm người ta tiếc thương cho một đứa con cưng của trời.

Hai tháng sáng suốt của Đồng Viễn, đã bị hủy trong một buổi tối không trăng đầy gió.

Sau khi Đường Chi Hứa xả giận xong, ngược lại cũng bình tĩnh nhã nhặn hơn.

Đồng Viễn bưng lấy cánh tay trái, đứng ở một bên không dám nói gì hết.



"Đồng Tiền."

"Em ở đây anh Đường, chờ lệnh mọi lúc mọi nơi."

"Mấy lời bậy bạ lúc trưa, sau này đừng có đi nói lung tung nữa."

"Có... vấn đề gì sao?"

Đường Chi Hứa dừng bước, trong tầm mắt nhìn thấy thế giới ngựa xe như nước, trong lòng có thể cảm nhận được thế giới nhưng lại vô cùng mỏng manh, yếu đuối.

Lê Khanh nói không sai, bọn họ đều tự mang trên người màu sắc tự vệ, thứ chân chính được bảo vệ là một thứ gì đó mang tên "Yếu đuối."

Nóng nảy không chịu gò bó dễ dàng bị thương, nhưng trái tim lại yếu đuối.

Danh sách kết bạn trong tài khoản Zalo, chính là một cách giải sầu yếu ớt của anh.

"Tôi không thích những lời đó, tôi là một người rất nghiêm túc, sẽ không tùy tiện đối với một mối tình nào, càng sẽ không vì những yếu tố bên ngoài mà chấp nhận kết hôn, rồi lại ở dưới tình huống như vậy mà sinh con ra."

"Như vậy đối với đứa bé ấy không công bằng."

Cái này cũng là nguyên nhân vì sao từ trước đến giờ anh không có quen ai. Anh tự mình sa ngã, nhưng tuyệt đối sẽ không qua loa trên vấn đề tình cảm, không liên lụy đến người ngoài, trừ khi là thật lòng yêu thích.

Bố mẹ anh không công bằng, anh không thể lại tiếp tục kéo dài điều đó.

Đồng Viễn mím mím môi, thật lâu sâu mới ngơ ngác nói: "Anh Đường, cái này không giống anh nha."

Đường Chi Hứa: "Tự cậu cảm thấy là được rồi."

"Anh Đường, lần trước em cũng nói tới mấy lời tương tự thế này, bao gồm trước đây cũng có nhắc tới, nhưng mà em không hiểu tại sao lần này anh lại kích động tới vậy?" Đồng Viễn uốn lưỡi ba lần nói.

"Mấy lần trước cậu chỉ là đề nghị, tôi có thể từ chối hoặc đơn giản là không thèm để ý tới, nhưng bây giờ cậu con mịa nó trực tiếp gắn tội cho tôi, điều này làm trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu." Đường Chi Hứa nghĩ lại lại thấy không cam lòng, quăng thêm một cái tát qua: "Đau không? Đau là đúng rồi đó, trí nhớ là có được như vậy đó."

Cao Bân ở một bên sau khi thấy Đường Chi Hứa đi rồi mới đi ra từ trong bóng tối chắp tay cúi người ở trước mặt Đồng Viễn: "Anh Đồng Viễn, anh Đường đi rồi, sao anh lại không đuổi theo?"

"Không có chuyện gì, anh Đường có việc, hôm nay anh ấy đi một mình đi." Đồng Viễn nói.

"Đột nhiên có chút không quen nha, bình thường có trùm trường với học thần hộ giá, hôm nay chỉ còn lại hai người chúng ta." Cao Bân thả cánh tay xuống ôm lấy chính mình.

"Cao Bân, cánh của cậu cứng rồi ha, hay là anh Đồng Viễn tôi đây không cầm đao nổi nữa?" Đồng Viễn âm u nói.

Cao Bân: "..." Sao mà một người hai người đều có ý kiến với cánh của cậu vậy.

Trong thang máy có một mặt gương, sau khi Lê Khanh đi vào thang máy vẫn không dám ngó qua xem.

Không bao lâu sau, cậu phát hiện có gì đó không đúng.

Tháng máy hình như không có nhúc nhích.

Đưa mắt nhìn thoáng qua, thì ra là quên bấm số tầng rồi!

Đưa tay ấn vào số tầng nhà mình, lại nhanh chóng rút tay về. Bởi vì sợ, phạm vi di chuyển có chút lớn thì cậu sẽ không cẩn thận mà nhìn thấy chính mình trong gương.

Không có gì lạ, Lê Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng thay đổi lại ở trong nháy mắt. Một giây trước đó còn là chính cậu, một giây sau thì đã là một cô gái tóc đỏ mặc váy dài cả mặt toàn máu.

"A!" Sau khi thét lên một tiếng, cậu ôm đầu ngồi xuống một góc trong thang máy theo bản năng.

Không biết qua bao lâu, trên đầu Lê Khanh lại vang lên một giọng nói rất dịu dàng rất hiền lành, tràn ngập ý tốt.

"Con ơi, con ơi, con làm sao thế?"

Lê Khanh làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, ngẩng đầu lên, người đến là một bà lão tóc ngắn hoa râm, nếp nhăn trên mặt như cất giấu những năm tháng dịu dàng.

Cậu được bà lão giúp đỡ nâng dậy.

"Bà ơi, cảm ơn bà, con vừa nãy có chút không thoải mái, bây giờ đã ổn hơn rồi."

Bà lão hiền lành cười nói: "Như vậy à, bố mẹ có ở nhà không? Nếu không có thì bà dẫn con đi bệnh viện khu khám thử xem?"



Lê Khanh khoát tay một cái: "Không cần đâu bà, con không sao nữa rồi, cảm ơn bà."

"Vậy cũng được, con đi chậm chút nhé, bà xuống trước có việc, bà đi trước đây!" Thấy vẻ mặt của Lê Khanh thực sự đã tốt hơn trước, bà lão không cố ép nữa, vẫn giữ thái độ nhã nhặn dễ gần.

"Ừm, tạm biệt bà ạ."Lê Khanh trưng lên nụ cười bé ngoan tiêu chuẩn.

Trong nhà vẫn vắng vẻ, sau khi Lê Khanh vào nhà thì mở hết tất cả đèn lên, bao gồm cả đèn bên ngoài ban công.

Trong phòng ngủ, bên dưới đống chăn có một người.

Đến khi trong lòng không còn quá sợ hãi như trước nữa, Lê Khanh mới ló đầu ra. Hất chăn lên, sau khi mang dép lê thì chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay giải quyết xong vấn đề vệ sinh cá nhân, Lê Khanh dường như bay nhanh về giường.

Giường lớn mềm mại, vào giờ phút này cho cậu cảm giác an toàn lớn nhất.

Ga trải giường dưới lòng bàn tay rất trơn bóng, rất thoải mái.

Sau khi yên lòng lại, Lê Khanh có lúc lại nghĩ, trình độ sợ hãi của cậu đối với người phụ nữ kia, cuối cùng là nên trách ai đây?

Hoặc có lẽ, nên trách chính bản thân cậu quá kì lạ, chuyện gì cũng đem giấu ở trong lòng.

Ngày hôm sau, sau khi thi xong môn tiếng Anh, Đường Chi Hứa đã bắt được Lê Khanh đang chuẩn bị chuồn đi.

"Lời hẹn mặt nạ, còn nhớ không?"

"Đường Chi Hứa, tôi có chút hối hận rồi, nếu như giở mặt nạ của nhau đồng nghĩa với việc tổn thương lẫn nhau, tôi định rút lui."

Đường Chi Hứa nhìn Lê Khanh thật kỹ, tạm thời không lên tiếng.

Lê Khanh, tôi cũng hối hận rồi.

Tôi cho rằng kéo cậu xuống khỏi đài thì tôi sẽ rất vui vẻ, rất đã nghiện.

Thế nhưng thực tế lại đặt ở trước mặt tôi, là cũng không vui sướng, cũng chẳng đã nghiện, thậm chí trong lòng còn thật con mịa nó bứt rứt.

Vì thế nên, tôi không kéo cậu xuống đài nữa. Tôi còn muốn, một lần nữa làm một người bạn thật sự với cậu, có thể đặt ở vị trí người bạn quan trọng nhất trong suốt giai đoạn thiếu niên của cuộc đời.

...

"Lê Khanh, nếu như tôi nói, tôi cũng hối hận rồi. Tôi biết đã tạo thành tổn thương, ba chữ "xin lỗi cậu" này rất bất lực, thế nhưng, nếu như tôi biết cậu sợ đến thế... Tôi nhất định sẽ không nhắc đến, nửa chữ cũng không."

Lê Khanh cũng liếc mắt nhìn anh, ánh mắt u tối, tạm thời không đáp lại lời nói của anh.

Người tên Đường Chi Hứa này, đúng là cực kỳ thẳng thắn.

Lời giận dỗi ban nãy, nếu như có thể cứu lấy một chút hồn nhiên hữu nghị, không vẻn vẹn chỉ toàn là bộ mặt giả tạo... Cho dù ở trong quá trình này, bỗng nhiên có bất ngờ không thể khống chế, thì cuối cùng đạt được mục đích là được rồi.

Một lát lâu sau, cậu bỗng nhiên nở nụ cười, u tối trong đáy mắt dần tan nhanh: "Đường Chi Hứa, màu sắc tự vệ của tôi là khiêm tốn lễ phép rất dễ ở chung, nó bảo vệ một thứ gọi là "cô độc"."

"Rất vui khi được quen biết cậu, tôi tên là Lê Khanh, Lê trong rạng sáng, Khanh trong tôn trọng."

Lần trước Đường Chi Hứa đã nhìn kĩ tay của Lê Khanh.

Là ngón tay dương cầm trời sinh.

Bây giờ anh cũng muốn bổ sung thêm một câu, cho dù không có đàn, chỉ cần đặt lên trên phím đàn đen trắng đan xen thì cũng vui tai thích mắt. Nếu như lại nhẹ nhàng lướt qua, thì chỉ vậy thôi thì cũng đã là một bức tranh chàng trai lịch thiệp vô cùng xinh đẹp rồi.

Lê Khanh đưa tay phải ra, anh suy nghĩ một chút rồi vươn tay trái ra nắm chặt lấy nhau.

"Đường Chi Hứa, biệt hiệu người ta đặt cho là "người đẹp trai điên đảo cả con đường", thứ muốn bảo vệ cũng có chút tương tự với cậu nhưng không hoàn toàn như thế, nó gọi là "yếu đuối", cũng rất vui khi được quen biết cậu."

Theo một ý nghĩa nào đó thì sau khi "làm hòa", bọn họ chuẩn bị đi đến nhà của Lê Khanh để nhận con mèo.

Ngày hôm nay hiếm khi mà Đường Chi Hứa không ngồi taxi mà chọn ngồi xe buýt cùng với Lê Khanh.

Đợi khoảng chừng mười phút, xe số 806 cũng đã có ba chiếc chạy qua rồi thì xe số 56 của bọn họ mới không nhanh không chậm chạy tới.

Lấy điện thoại di động ra, mở ra một phần mềm, click vào số xe muốn ngồi, sau khi nghe thấy một tiếng "Mời lên xe", thì cất điện thoại vào.

Cách Vãn Cao Phong còn một lúc, trên xe số 56 cũng không phải là quá đông. Sau khi trạm này lên xe hết, thậm chí vẫn còn dư lại vài chỗ ngồi, Đường Chi Hứa và Lê Khanh chọn chỗ ngồi ở phía sau ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau